Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Tôi ngỡ ngàng, tự nhiên thấy ấm lòng quá. Hắn như vậy bảo sao nhiều người thích. Hắn giỏi thật, biết tôi đến tháng mà chuẩn bị đồ khẩn cấp cho tôi sao? Cơn đau dưới bụng như dịu đi vì hành động của hắn.
Tôi quay xuống lén nhìn, hắn diễn giỏi lắm, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, cúi xuống chép bài rồi. Kiếm thời cơ cảm ơn hắn một câu sau vậy. Mẹ đã dạy rồi, ai giúp đỡ thì phải cảm ơn người ta. Tôi là con gái ngoan sẽ nghe lời mẹ.
Tôi bẽn lẽn cố gắng kéo áo xuống thật thấp, bàn tay vô tình chạm phải một bàn tay khác, đưa mắt nhìn mới biết hắn đang giúp tôi kéo gấu áo xuống. Một lần nữa tôi cảm thấy thật ấm áp. Dù ghét hắn nhưng mà đôi lúc hắn cũng tốt mà. Những chuyện này mấy bạn nam hay phản ứng thái quá lắm, một là ngại ngùng né tránh, hai là ùa vào trêu đùa, ít người có thể xử lí giống hắn.
Chuẩn bị đầy đủ, tôi đứng dậy nhỏ nhẹ:
"Em xin cô cho em ra ngoài."
"Không, ngồi xuống."
Cô giáo lạnh lùng từ chối. Ơ, sao cô lạ vậy, hắn được đi sao tôi không được?
"Thưa cô em quên mất, lúc nãy em thấy bố Hạ Linh đang đợi bạn ở cầu thang, có chuyện gấp thì phải."
Hắn đột nhiên nói đỡ cho tôi. Nhờ hắn, tôi có thể thuận lợi xuống nhà vệ sinh thành công.
Vết máu tôi vô tình để lại trên ghế biết mất một cách vô lí khi tôi trở lại. Hắn chẳng để ý gì đến tôi cả, ở đây ngoài hắn ra thì không ai biết tôi đang rụng dâu cả, vậy nên có thể kết luận chính hắn đã phi tang vết máu đó.
Mấy hôm nay đi học về, tôi và hai đứa bạn đều ghé qua thăm Hạ Mi, nói chuyện phiếm với bố bạn. Hôm nay cũng thế, tôi phấn khích nắm tay Mây, Lan, dung dăng dung dẻ đến nhà Mi chơi. Trong đầu chẳng còn nhớ đến chuyện cảm ơn hắn vụ ban nãy nữa rồi.
Ba hôm trước đến đều không gặp được vị bác sĩ thần thánh qua lời bác Chung kể, hôm nay may mắn lạ thường, chúng tôi vừa đến thì anh bác sĩ cũng vừa khám xong cho Hạ Mi. Quên chưa nói, Hạ Mi hiện tại chưa nói chuyện với ba đứa bọn tôi, bác sĩ bảo vậy thì chỉ biết vậy, mấy đứa toàn lén lút nhìn bạn một xíu cho đỡ nhớ thôi, Hạ Mi ngoài tâm lí bất ổn thì vẫn ăn no ngủ kĩ, thân hình béo mầm.
Tôi gọi là anh bác sĩ vì bác sĩ ấy mới 25 tuổi thôi, ra trường được mấy tháng. Người quen nên bác Chung tin tưởng giao con gái mình cho anh. Theo lời lũ bạn tôi, anh Tuấn thuộc dạng cực phẩm. Tôi không hiểu cực phẩm là gì, vì nhìn anh tôi thấy giống con gái hơn là con trai. Da trắng mịn như trứng gà bóc, môi hồng cánh đào tự nhiên, mắt hai mí to tròn sáng long lanh, lông mày đen rậm, mũi nhỏ nhắn, môi chúm chím, mặt anh bác sĩ Tuấn là dạng trái xoan. Tôi nghĩ đội thêm tóc giả vào thì anh đi tán trai ối thằng đổ, xinh lắm.
Tôi thì không hứng thú cho lắm, được cái Lan và Mây đặc biệt bị anh bác sĩ xinh gái thu hút. Chúng nó tán gẫu với anh rất nhiều, tôi thấy anh cứ dịu dàng, nhỏ nhẹ như con gái thế nào ấy. Mẫu con trai như này tôi nuốt không trôi, thà cục súc như Toàn còn được hơn.
Nghe bác Chung thì thầm với chúng tôi, Hạ Mi mê anh bác sĩ Tuấn ngay từ lần đầu gặp gỡ. Sau hôm khám bệnh đều tiên, nó tỉnh lại đã cho người tháo hết mọi tấm ảnh Trần Mạnh Toàn trong phòng. Ây da, bảo sao bọn tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, Hạ Mi thích anh bác sĩ Tuấn xinh xắn kia cũng được, chứ cá nhân tôi thấy nó không hợp với Trần Mạnh Toàn một chút nào cả, hắn toàn mang lại đau khổ cho nó, tôi không muốn Hạ Mi lặp lại tình trạng này thêm một lần nào nữa.
Buổi tối, đắn đo một lúc lâu thì tôi quyết định nhắn tin cho hắn. Vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn."
Đấy, tôi nghe lời mẹ rồi mà, thế là được rồi, nói nhiều hắn lại hiểu lầm.
Công nhận người nổi tiếng rồi, lên báo ầm ầm rồi nên chảnh chó không thèm đọc tin nhắn của tôi. Gớm, cứ như tôi cần lắm ý.
Hai tuần trôi qua, Hạ Mi đã trở lại trường học.
Thật bất ngờ Hạ Mi tuyên bố dõng dạc với chúng tôi: nó đã hoàn toàn chấm dứt tình cảm với người con trai tên Trần Mạnh Toàn. Hơn nữa, hotgirl khối 11 công bố công khai trên facebook rằng đang qua lại với một anh bác sĩ, chính là người đã và đang chữa bệnh cho nó. Xin phép rời khỏi fanclub của Trần Mạnh Toàn, cắt đứt mọi liên hệ với hắn.
Tôi khỏi phải nói vui sướng đến chừng nào rồi. Mĩ nữ nhà chúng ta cuối cùng cũng đã gặp được tình yêu đích thực của cuộc đời mình, quên đi kẻ bội bạc trước đó, trở lại là một đoàn viên thanh niên yêu đời vui vẻ.
Tôi dần quen với cuộc sống náo nhiệt trên lớp học vào mỗi giờ nghỉ trưa. Cứ hai ba ngày, trên trang confessions trường lại có vài bài đấu đá nhau của các chị đẹp tranh giành học sinh trao đổi Trần Mạnh Toàn, nhộn nhịp lắm. Hắn lại dường như chẳng quan tâm đến mấy đứa con gái đó, ngày ngày trưng vẻ mặt không sắc thái ra ngoài. Theo tôi thì hắn đang làm giá thôi, chứ thích lắm rồi còn giả bộ.
***
Tiết thể dục đã đến. Đối với tôi chính là địa ngục trần gian. Thầy giáo thể dục là giáo viên nghiêm khắc nhất trong mọi giáo viên ở LQ A này.
Sau bài khởi động đầy gian nan, thầy giáo giao cho Hạ Mi quản lớp. Con gái chơi bóng chuyền, con trai chơi bóng rổ. Nhưng từ khi hắn đến, môn bóng chuyền đã bị cho vào dĩ vãng.
Những tiết đầu tiên, từng bạn nữ bẽn lẽn đi đến nhờ hắn chỉ dạy những động tác bóng rổ cơ bản, điều mà trước giờ bọn họ không hề quan tâm đến, mặc bọn con trai có chơi hay thế nào. Bạn học Trần Mạnh Toàn tốt bụng lắm, tỉ mỉ bảo ban các bạn từng chút một, mấy đứa con gái chẳng biết có tập nghiêm túc không mà thấy mắt cứ dán chặt vào người hắn không rời, tập xong thì hai má đỏ bừng bừng bước ra. Đối với tôi như vậy cũng tốt, đỡ phải chơi mấy cái môn tốn hơi tốn sức này, có thời gian đọc truyện.
Hôm nay có lớp bên cạnh học cùng, thế là bọn tôi quyết định thi đấu luôn, tất nhiên là giữa mấy bạn nam.
Chẳng biết hắn chơi có giỏi hay không mà lũ con gái gào thét inh ỏi, chỉ tội Hạ Mi phải đi quản lớp mệt rã rời. Thương bạn quá.
Tôi xem thì chẳng hiểu gì, chỉ thấy hắn rất ngứa mắt thôi. Cái áo mặc thì mặc cho tử tế, không mặc thì cởi trần luôn đi, cứ động tí lại vén áo lên, thích khoe múi hay gì? Mỗi lần hắn vén áo lên cho đỡ nóng thì đám con gái mặc kệ quyền lực của Hạ Mi, hét như chưa từng được hét. Tôi thì bình thường, ở nhà trước kia nhìn quen rồi, chẳng còn gì đặc sắc.
Tôi thi thoảng lại mất tập chung, liếc nhìn hắn. Có cái quần mặc cũng không tử tế, đôi khi chỉ muốn gào lên: "Bạn ơi, hở sịp kìa!" Cho bõ ghét thôi.
Đang chăm chú đọc truyện, tiếng Hạ Mi phá tan sự tập trung của tôi. Chúng tôi lại thân thiết như thường rồi nhé, chuyện trước đây như chưa từng xảy ra.
"Linh, mệt quá!"
Hạ Mi mặt đỏ tưng bừng, mướt mát mồ hôi, thở hồng hộc vì mệt. Nhìn bạn đưa áo lên lau mặt mà tôi thấy thương.
"Sao thế, ngồi đây nghỉ đi mày, kệ chúng nó."
"Không được, ảnh hưởng đến các bạn trong lớp đang học."
Haizzz, tôi thở dài, dùng quyển sổ đầu bài quạt phành phạch để bạn đỡ nóng.
"Tao khát nước quá, mày đi mua hộ tao chai nước suối được không?"
__còn__
Mấy chương này nhạt nhẽo quá, cố đợi đến drama tiếp theo nha, chương sau Cún lại cho hít drama hehee.
Tôi quay xuống lén nhìn, hắn diễn giỏi lắm, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, cúi xuống chép bài rồi. Kiếm thời cơ cảm ơn hắn một câu sau vậy. Mẹ đã dạy rồi, ai giúp đỡ thì phải cảm ơn người ta. Tôi là con gái ngoan sẽ nghe lời mẹ.
Tôi bẽn lẽn cố gắng kéo áo xuống thật thấp, bàn tay vô tình chạm phải một bàn tay khác, đưa mắt nhìn mới biết hắn đang giúp tôi kéo gấu áo xuống. Một lần nữa tôi cảm thấy thật ấm áp. Dù ghét hắn nhưng mà đôi lúc hắn cũng tốt mà. Những chuyện này mấy bạn nam hay phản ứng thái quá lắm, một là ngại ngùng né tránh, hai là ùa vào trêu đùa, ít người có thể xử lí giống hắn.
Chuẩn bị đầy đủ, tôi đứng dậy nhỏ nhẹ:
"Em xin cô cho em ra ngoài."
"Không, ngồi xuống."
Cô giáo lạnh lùng từ chối. Ơ, sao cô lạ vậy, hắn được đi sao tôi không được?
"Thưa cô em quên mất, lúc nãy em thấy bố Hạ Linh đang đợi bạn ở cầu thang, có chuyện gấp thì phải."
Hắn đột nhiên nói đỡ cho tôi. Nhờ hắn, tôi có thể thuận lợi xuống nhà vệ sinh thành công.
Vết máu tôi vô tình để lại trên ghế biết mất một cách vô lí khi tôi trở lại. Hắn chẳng để ý gì đến tôi cả, ở đây ngoài hắn ra thì không ai biết tôi đang rụng dâu cả, vậy nên có thể kết luận chính hắn đã phi tang vết máu đó.
Mấy hôm nay đi học về, tôi và hai đứa bạn đều ghé qua thăm Hạ Mi, nói chuyện phiếm với bố bạn. Hôm nay cũng thế, tôi phấn khích nắm tay Mây, Lan, dung dăng dung dẻ đến nhà Mi chơi. Trong đầu chẳng còn nhớ đến chuyện cảm ơn hắn vụ ban nãy nữa rồi.
Ba hôm trước đến đều không gặp được vị bác sĩ thần thánh qua lời bác Chung kể, hôm nay may mắn lạ thường, chúng tôi vừa đến thì anh bác sĩ cũng vừa khám xong cho Hạ Mi. Quên chưa nói, Hạ Mi hiện tại chưa nói chuyện với ba đứa bọn tôi, bác sĩ bảo vậy thì chỉ biết vậy, mấy đứa toàn lén lút nhìn bạn một xíu cho đỡ nhớ thôi, Hạ Mi ngoài tâm lí bất ổn thì vẫn ăn no ngủ kĩ, thân hình béo mầm.
Tôi gọi là anh bác sĩ vì bác sĩ ấy mới 25 tuổi thôi, ra trường được mấy tháng. Người quen nên bác Chung tin tưởng giao con gái mình cho anh. Theo lời lũ bạn tôi, anh Tuấn thuộc dạng cực phẩm. Tôi không hiểu cực phẩm là gì, vì nhìn anh tôi thấy giống con gái hơn là con trai. Da trắng mịn như trứng gà bóc, môi hồng cánh đào tự nhiên, mắt hai mí to tròn sáng long lanh, lông mày đen rậm, mũi nhỏ nhắn, môi chúm chím, mặt anh bác sĩ Tuấn là dạng trái xoan. Tôi nghĩ đội thêm tóc giả vào thì anh đi tán trai ối thằng đổ, xinh lắm.
Tôi thì không hứng thú cho lắm, được cái Lan và Mây đặc biệt bị anh bác sĩ xinh gái thu hút. Chúng nó tán gẫu với anh rất nhiều, tôi thấy anh cứ dịu dàng, nhỏ nhẹ như con gái thế nào ấy. Mẫu con trai như này tôi nuốt không trôi, thà cục súc như Toàn còn được hơn.
Nghe bác Chung thì thầm với chúng tôi, Hạ Mi mê anh bác sĩ Tuấn ngay từ lần đầu gặp gỡ. Sau hôm khám bệnh đều tiên, nó tỉnh lại đã cho người tháo hết mọi tấm ảnh Trần Mạnh Toàn trong phòng. Ây da, bảo sao bọn tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, Hạ Mi thích anh bác sĩ Tuấn xinh xắn kia cũng được, chứ cá nhân tôi thấy nó không hợp với Trần Mạnh Toàn một chút nào cả, hắn toàn mang lại đau khổ cho nó, tôi không muốn Hạ Mi lặp lại tình trạng này thêm một lần nào nữa.
Buổi tối, đắn đo một lúc lâu thì tôi quyết định nhắn tin cho hắn. Vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn."
Đấy, tôi nghe lời mẹ rồi mà, thế là được rồi, nói nhiều hắn lại hiểu lầm.
Công nhận người nổi tiếng rồi, lên báo ầm ầm rồi nên chảnh chó không thèm đọc tin nhắn của tôi. Gớm, cứ như tôi cần lắm ý.
Hai tuần trôi qua, Hạ Mi đã trở lại trường học.
Thật bất ngờ Hạ Mi tuyên bố dõng dạc với chúng tôi: nó đã hoàn toàn chấm dứt tình cảm với người con trai tên Trần Mạnh Toàn. Hơn nữa, hotgirl khối 11 công bố công khai trên facebook rằng đang qua lại với một anh bác sĩ, chính là người đã và đang chữa bệnh cho nó. Xin phép rời khỏi fanclub của Trần Mạnh Toàn, cắt đứt mọi liên hệ với hắn.
Tôi khỏi phải nói vui sướng đến chừng nào rồi. Mĩ nữ nhà chúng ta cuối cùng cũng đã gặp được tình yêu đích thực của cuộc đời mình, quên đi kẻ bội bạc trước đó, trở lại là một đoàn viên thanh niên yêu đời vui vẻ.
Tôi dần quen với cuộc sống náo nhiệt trên lớp học vào mỗi giờ nghỉ trưa. Cứ hai ba ngày, trên trang confessions trường lại có vài bài đấu đá nhau của các chị đẹp tranh giành học sinh trao đổi Trần Mạnh Toàn, nhộn nhịp lắm. Hắn lại dường như chẳng quan tâm đến mấy đứa con gái đó, ngày ngày trưng vẻ mặt không sắc thái ra ngoài. Theo tôi thì hắn đang làm giá thôi, chứ thích lắm rồi còn giả bộ.
***
Tiết thể dục đã đến. Đối với tôi chính là địa ngục trần gian. Thầy giáo thể dục là giáo viên nghiêm khắc nhất trong mọi giáo viên ở LQ A này.
Sau bài khởi động đầy gian nan, thầy giáo giao cho Hạ Mi quản lớp. Con gái chơi bóng chuyền, con trai chơi bóng rổ. Nhưng từ khi hắn đến, môn bóng chuyền đã bị cho vào dĩ vãng.
Những tiết đầu tiên, từng bạn nữ bẽn lẽn đi đến nhờ hắn chỉ dạy những động tác bóng rổ cơ bản, điều mà trước giờ bọn họ không hề quan tâm đến, mặc bọn con trai có chơi hay thế nào. Bạn học Trần Mạnh Toàn tốt bụng lắm, tỉ mỉ bảo ban các bạn từng chút một, mấy đứa con gái chẳng biết có tập nghiêm túc không mà thấy mắt cứ dán chặt vào người hắn không rời, tập xong thì hai má đỏ bừng bừng bước ra. Đối với tôi như vậy cũng tốt, đỡ phải chơi mấy cái môn tốn hơi tốn sức này, có thời gian đọc truyện.
Hôm nay có lớp bên cạnh học cùng, thế là bọn tôi quyết định thi đấu luôn, tất nhiên là giữa mấy bạn nam.
Chẳng biết hắn chơi có giỏi hay không mà lũ con gái gào thét inh ỏi, chỉ tội Hạ Mi phải đi quản lớp mệt rã rời. Thương bạn quá.
Tôi xem thì chẳng hiểu gì, chỉ thấy hắn rất ngứa mắt thôi. Cái áo mặc thì mặc cho tử tế, không mặc thì cởi trần luôn đi, cứ động tí lại vén áo lên, thích khoe múi hay gì? Mỗi lần hắn vén áo lên cho đỡ nóng thì đám con gái mặc kệ quyền lực của Hạ Mi, hét như chưa từng được hét. Tôi thì bình thường, ở nhà trước kia nhìn quen rồi, chẳng còn gì đặc sắc.
Tôi thi thoảng lại mất tập chung, liếc nhìn hắn. Có cái quần mặc cũng không tử tế, đôi khi chỉ muốn gào lên: "Bạn ơi, hở sịp kìa!" Cho bõ ghét thôi.
Đang chăm chú đọc truyện, tiếng Hạ Mi phá tan sự tập trung của tôi. Chúng tôi lại thân thiết như thường rồi nhé, chuyện trước đây như chưa từng xảy ra.
"Linh, mệt quá!"
Hạ Mi mặt đỏ tưng bừng, mướt mát mồ hôi, thở hồng hộc vì mệt. Nhìn bạn đưa áo lên lau mặt mà tôi thấy thương.
"Sao thế, ngồi đây nghỉ đi mày, kệ chúng nó."
"Không được, ảnh hưởng đến các bạn trong lớp đang học."
Haizzz, tôi thở dài, dùng quyển sổ đầu bài quạt phành phạch để bạn đỡ nóng.
"Tao khát nước quá, mày đi mua hộ tao chai nước suối được không?"
__còn__
Mấy chương này nhạt nhẽo quá, cố đợi đến drama tiếp theo nha, chương sau Cún lại cho hít drama hehee.
Bình luận facebook