Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Vâng, bạn thì kinh rồi. Ngồi chỗ nào cũng được miễn là không phải chỗ của Ninh Dương Hạ Linh? Làm như tôi cần lắm ý. Tưởng mình nổi tiếng nên thích làm gì thì làm à? Hứ, bực cả mình!
Tôi không thèm để ý nữa, hậm hực cúi xuống đọc sách. Công việc của tôi bây giờ là tích luỹ kiến thức, như vậy mới có thể chỉ lại cho Hạ Mi được.
Giọng cô giáo văng vẳng bên tai:
"Vậy em ngồi cạnh bạn Nam bàn năm dãy giữa đi nhé!"
Tôi ngẩng lên, giật mình. Eo ơi cô giáo oái oăm thế. Không ngồi cùng thì ngồi ngay sau tôi luôn à? Tôi khó chịu ra mặt, lầm bầm trách móc cô giáo quá đáng.
Đã không muốn nhìn nhưng mắt không nhịn được cứ lén liếc hắn. Cái gương mặt có tí điển trai lúc nào cũng vênh lên, không chút cảm xúc, hắn bước dứt khoát xuống vị trí cô giáo phân công.
Nhìn đôi chân thẳng dài khoẻ mạnh được dấu dưới lớp quần âu thẳng tắp kia, tôi ngứa mắt kinh khủng, thấy hắn gần đi qua chỗ mình thì lén đưa chân ra. Ngã đi, ngã đi Trần Mạnh Toàn, để cho cả lớp xem cậu là trò cười, cười vào mặt cậu, cái tội coi trời bằng vung, đi không thèm cúi xuống nhìn người khác, bị gạt ngã là đúng.
Nhưng hắn không ngã, rõ là hắn không nhìn xuống dưới đất, vậy mà hắn có thể dễ dàng bước qua chân của tôi.
Tôi ngỡ ngàng, va phải ánh mắt đầy giễu cợt của hắn. Hắn như muốn nói với tôi rằng: chân tôi dài đến lông nách, cậu nghĩ cái trò trẻ con này có thể hạ nhục tôi?
Thôi cúi mặt, không dám đối diện với hắn nữa, hắn cũng liếc qua rất nhanh.
"Bạn nữ này, chân ngắn một mẩu mà lại thích khoe chân cho thiên hạ xem sao?"
Giọng nói trầm trầm vang trên đỉnh đầu, khỏi cần nghĩ cũng biết là hắn. Hắn đứng ngay sau tôi luôn.
Vốn dĩ rất bình thường, vậy mà tôi lại chột dạ rụt chân lại, ôi nhục thế, vậy giống như nhận mình chân ngắn rồi.
Cô giáo cùng cả lớp tập chung vào hai chúng tôi.
"Hạ Linh, chưa gì em đã bắt nạt bạn rồi à?"
Ơ, cô lại đổ oan cho tôi rồi. Đến cô giáo cũng là kiểu anh hùng không qua nổi ải mĩ nhân sao? Tôi hoảng hốt, lắp bắp phủ nhận:
"Em đâu có."
Cô xem học sinh mới của cô đã bị xước miếng da miếng thịt nào chưa? Cô cứ mê trai đi, em về em mách chồng cô!
Tôi quay ra đằng sau, lườm hắn nguýt hắn. Và hắn tặng lại tôi một cái nhếch. Tôi bỗng nhớ lại câu nói hôm trước của hắn: "Dư*ng vật của tôi còn dài hơn cả chân cậu." Ôi nghĩ lại làm gì cho mang bực bội vào thân, tôi dẫm chân, không thèm đếm xỉa gì đến hắn nữa.
Trong cái xã hội này, đặc biệt là trong cái môi trường giáo dục này thì thằng nào có nhan sắc, thằng đấy thắng. Tôi không có nhan sắc, tôi thua!
Từng tiết học trôi qua, mọi hôm tôi hay quay ngang ngó dọc để nói chuyện với mấy đứa bạn, hôm nay thì khác, tôi lạ lắm, muốn quay xuống mà cơ thể cứ cứng nhắc, như bị ai đó giữ chặt lại. Hay là do "bạn học mới" nên tôi ngại. Hừm, thôi kệ đi, tôi sẽ không quan tâm đến hắn nữa, giống như vài tháng trước vậy.
Mọi hôm giờ nghỉ trưa tôi thường ăn ở căn tin, hôm nay trường tôi hân hạnh được đón một idol của giới trẻ, thân phận hèn yếu thấp kém nào dám lê la ở lại trường, trước khi lớp bị một đống con gái từ các lớp khác bu vào, tôi đã nhanh chóng chạy về nhà. Tự nấu mì ăn còn ngon hơn phải ăn cùng một bầu không khí với hắn.
Đến lớp, tôi bị choáng ngợp. Hắn vẫn ngồi đấy, xung quanh là một đống hộp cơm tình yêu. Đừng nói là các bạn nữ tặng hắn đấy nhé? Thật may Hạ Mi không đi học, nếu không nó sẽ bị sang chấn tâm lí mất.
Chả hiểu Trần Mạnh Toàn có cái gì tốt mà lũ con gái lại mê mệt hắn đến vậy! Tôi ngẫm nghĩ, tôi ghét hắn thật nhưng vẫn nghĩ ra một đống điểm tốt của hắn. Điểm xấu cũng nhiều vô kể. Các bạn nữ à, do mấy bạn chưa biết Trần Mạnh Toàn bẩn tính như thế nào thôi, hắn giấu diếm hết đó, một khi các bạn biết rồi là các bạn khỏi mê luôn nha.
Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt chúng tôi lại vô tình giao nhau. Tôi chủ động bỏ đi, chạy đến chỗ Lan và Mây nói chuyện.
Chẳng có ý định hóng hớt, vậy mà vừa thấy tôi, tụi nó đã hớn hở khoe:
"Linh à mày ngu thật, không ở lại chứng kiến cảnh gái xinh bu vào lớp mình, đông như quân Nguyên. Toàn nhà chúng ta được tặng bao nhiêu đồ, mặt anh ấy lạnh lùng lắm nhưng vẫn nhận hết quà của các bạn nữ, ấm áp lắm luôn."
Tôi khinh bỉ, đúng là mấy cái đứa giở hơi.
Trần Mạnh Toàn sau đó phải mang mấy hộp cơm ra ngoài, chất thành trồng cao chất ngất, chẳng biết hắn đi đâu, một lúc lâu sau mới trở về. Thôi quan tâm làm gì, với tính cách của hắn tôi đoán là mang đi tán tỉnh mấy đứa con gái rồi.
Tan học, hôm nay năng suất học tập của tôi cao hẳn, tích luỹ được rất nhiều kiến thức, vẫn còn nhiều chỗ không hiểu về nhà tôi sẽ học thêm, khi Hạ Mi khoẻ bệnh rồi tôi sẽ chỉ cho nó.
Tôi, Lan và Mây, ba đứa nắm tay nhau đi mua cân đường hộp sữa, đến nhà Hạ Mi thăm bạn.
Bác Chung hồ hởi ra mở cửa cho tụi tôi.
"Các cháu đến thăm bạn sao?"
"Vâng ạ!"
Bọn tôi đồng thanh.
Bác chu đáo lắm, để bọn tôi ngồi vào ghế, cho người rót nước, sữa cho tụi tôi, đưa khăn cho ba đứa lau mồ hôi.
"Mấy đứa đi học mệt còn đến thăm bạn, Hạ Mi có được mấy người bạn như các cháu thật có phúc mà."
Eo ôi, được bác đẹp trai khen mà phổng hết cả mũi. Bác hơn bố tôi hai tuổi nhưng gương mặt từng trải, có nét già hơn bố tôi khá nhiều. Tôi coi bác như người bố thứ hai vậy.
Bọn tôi uống một ngụm nước lấy lệ, rồi đi vào mục đích chính. Tôi sốt sắng hỏi:
"Hạ Mi sao rồi ạ?"
"Con bé đang ngủ trong nhà, mới ăn xong, uống thuốc rồi lăn ra ngủ luôn."
Cái Mây tiếp lời:
"Bệnh của bạn sao rồi bác?"
"À, bác cũng có quen một bác sĩ tâm lí, mới ra trường nhưng tay nghề không tồi, sáng nay đã đến thăm bạn một lần rồi. Cậu ấy nói Mi sẽ sớm được đi học lại cùng các cháu thôi."
Vậy là mừng rồi, ba chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau. Hé cửa nhẹ nhàng nhìn Hạ Mi, có vẻ nó ngủ rất say, da dẻ cũng hồng hào hơn nhiều rồi.
Bọn tôi tiếp tục trò chuyện với bác Chung.
Cái Lan là người mê tín nhất nhóm, nó không nhịn được nêu quan điểm:
"Bác ơi..."
"Sao thế Lan?"
"Dạ cháu muốn nói chuyện này, nó hướng về tâm linh nên hỏi, nếu bác đồng ý thì cháu nói ạ."
"Cháu cứ nói đi."
Được sự đồng ý của bố Hạ Mi, Lan bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"... Vậy nên, cháu đang nghĩ liệu có phải bạn bị hồn ma đó nhập nên mới thành ra như vậy không? Mình cũng nên thử mời thầy cúng về xem thử... Mà đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của cháu thôi, bác đừng quá suy nghĩ."
Bác Chung từ đầu đến cuối lắng nghe bọn tôi nói. Sau đó gật gật đầu:
"Thật ra chuyện này cô Hương đêm qua cũng trao đổi với bác. Bác cũng lo lắm vì chuyện tâm linh không thể đùa được. Bác đã bảo vợ mình sắp xếp mời thầy xem thử rồi."
Cô Hương chính là mẹ thứ hai của Hạ Mi, cô rất xinh đẹp, đảm đang, hiền hậu, tôi cũng có thiện cảm với cô lắm.
Buổi tối, trăng thanh gió mát, không khí trong lành, tuyệt vời nhất là không bị hắn làm phiền. Tôi học xong cũng đã gần 12 giờ đêm.
Vẫn có thể đọc vài chương truyện, tôi mở điện thoại thì thấy nhóm chat của hội bạn thân chia sẻ loạn một cái link. Tôi tò mò, kích vào xem.
Vâng, dòng chữ đầu báo to đùng: NAM SINH HOTBOY ĐƯỢC CÁC BẠN NỮ YÊU MẾN TẶNG ĐỒ ĂN TRƯA, KHÔNG ĂN MÀ MANG ĐI TẶNG NGƯỜI GIÀ NEO ĐƠN, VÔ GIA CƯ, NHỮNG NGƯỜI CÓ HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN, THIẾU THỐN.
___còn___
Nay Cún bận quá, mai đăng bù ạ.
Cả nhà ơi lên 500 like được không?
Tôi không thèm để ý nữa, hậm hực cúi xuống đọc sách. Công việc của tôi bây giờ là tích luỹ kiến thức, như vậy mới có thể chỉ lại cho Hạ Mi được.
Giọng cô giáo văng vẳng bên tai:
"Vậy em ngồi cạnh bạn Nam bàn năm dãy giữa đi nhé!"
Tôi ngẩng lên, giật mình. Eo ơi cô giáo oái oăm thế. Không ngồi cùng thì ngồi ngay sau tôi luôn à? Tôi khó chịu ra mặt, lầm bầm trách móc cô giáo quá đáng.
Đã không muốn nhìn nhưng mắt không nhịn được cứ lén liếc hắn. Cái gương mặt có tí điển trai lúc nào cũng vênh lên, không chút cảm xúc, hắn bước dứt khoát xuống vị trí cô giáo phân công.
Nhìn đôi chân thẳng dài khoẻ mạnh được dấu dưới lớp quần âu thẳng tắp kia, tôi ngứa mắt kinh khủng, thấy hắn gần đi qua chỗ mình thì lén đưa chân ra. Ngã đi, ngã đi Trần Mạnh Toàn, để cho cả lớp xem cậu là trò cười, cười vào mặt cậu, cái tội coi trời bằng vung, đi không thèm cúi xuống nhìn người khác, bị gạt ngã là đúng.
Nhưng hắn không ngã, rõ là hắn không nhìn xuống dưới đất, vậy mà hắn có thể dễ dàng bước qua chân của tôi.
Tôi ngỡ ngàng, va phải ánh mắt đầy giễu cợt của hắn. Hắn như muốn nói với tôi rằng: chân tôi dài đến lông nách, cậu nghĩ cái trò trẻ con này có thể hạ nhục tôi?
Thôi cúi mặt, không dám đối diện với hắn nữa, hắn cũng liếc qua rất nhanh.
"Bạn nữ này, chân ngắn một mẩu mà lại thích khoe chân cho thiên hạ xem sao?"
Giọng nói trầm trầm vang trên đỉnh đầu, khỏi cần nghĩ cũng biết là hắn. Hắn đứng ngay sau tôi luôn.
Vốn dĩ rất bình thường, vậy mà tôi lại chột dạ rụt chân lại, ôi nhục thế, vậy giống như nhận mình chân ngắn rồi.
Cô giáo cùng cả lớp tập chung vào hai chúng tôi.
"Hạ Linh, chưa gì em đã bắt nạt bạn rồi à?"
Ơ, cô lại đổ oan cho tôi rồi. Đến cô giáo cũng là kiểu anh hùng không qua nổi ải mĩ nhân sao? Tôi hoảng hốt, lắp bắp phủ nhận:
"Em đâu có."
Cô xem học sinh mới của cô đã bị xước miếng da miếng thịt nào chưa? Cô cứ mê trai đi, em về em mách chồng cô!
Tôi quay ra đằng sau, lườm hắn nguýt hắn. Và hắn tặng lại tôi một cái nhếch. Tôi bỗng nhớ lại câu nói hôm trước của hắn: "Dư*ng vật của tôi còn dài hơn cả chân cậu." Ôi nghĩ lại làm gì cho mang bực bội vào thân, tôi dẫm chân, không thèm đếm xỉa gì đến hắn nữa.
Trong cái xã hội này, đặc biệt là trong cái môi trường giáo dục này thì thằng nào có nhan sắc, thằng đấy thắng. Tôi không có nhan sắc, tôi thua!
Từng tiết học trôi qua, mọi hôm tôi hay quay ngang ngó dọc để nói chuyện với mấy đứa bạn, hôm nay thì khác, tôi lạ lắm, muốn quay xuống mà cơ thể cứ cứng nhắc, như bị ai đó giữ chặt lại. Hay là do "bạn học mới" nên tôi ngại. Hừm, thôi kệ đi, tôi sẽ không quan tâm đến hắn nữa, giống như vài tháng trước vậy.
Mọi hôm giờ nghỉ trưa tôi thường ăn ở căn tin, hôm nay trường tôi hân hạnh được đón một idol của giới trẻ, thân phận hèn yếu thấp kém nào dám lê la ở lại trường, trước khi lớp bị một đống con gái từ các lớp khác bu vào, tôi đã nhanh chóng chạy về nhà. Tự nấu mì ăn còn ngon hơn phải ăn cùng một bầu không khí với hắn.
Đến lớp, tôi bị choáng ngợp. Hắn vẫn ngồi đấy, xung quanh là một đống hộp cơm tình yêu. Đừng nói là các bạn nữ tặng hắn đấy nhé? Thật may Hạ Mi không đi học, nếu không nó sẽ bị sang chấn tâm lí mất.
Chả hiểu Trần Mạnh Toàn có cái gì tốt mà lũ con gái lại mê mệt hắn đến vậy! Tôi ngẫm nghĩ, tôi ghét hắn thật nhưng vẫn nghĩ ra một đống điểm tốt của hắn. Điểm xấu cũng nhiều vô kể. Các bạn nữ à, do mấy bạn chưa biết Trần Mạnh Toàn bẩn tính như thế nào thôi, hắn giấu diếm hết đó, một khi các bạn biết rồi là các bạn khỏi mê luôn nha.
Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt chúng tôi lại vô tình giao nhau. Tôi chủ động bỏ đi, chạy đến chỗ Lan và Mây nói chuyện.
Chẳng có ý định hóng hớt, vậy mà vừa thấy tôi, tụi nó đã hớn hở khoe:
"Linh à mày ngu thật, không ở lại chứng kiến cảnh gái xinh bu vào lớp mình, đông như quân Nguyên. Toàn nhà chúng ta được tặng bao nhiêu đồ, mặt anh ấy lạnh lùng lắm nhưng vẫn nhận hết quà của các bạn nữ, ấm áp lắm luôn."
Tôi khinh bỉ, đúng là mấy cái đứa giở hơi.
Trần Mạnh Toàn sau đó phải mang mấy hộp cơm ra ngoài, chất thành trồng cao chất ngất, chẳng biết hắn đi đâu, một lúc lâu sau mới trở về. Thôi quan tâm làm gì, với tính cách của hắn tôi đoán là mang đi tán tỉnh mấy đứa con gái rồi.
Tan học, hôm nay năng suất học tập của tôi cao hẳn, tích luỹ được rất nhiều kiến thức, vẫn còn nhiều chỗ không hiểu về nhà tôi sẽ học thêm, khi Hạ Mi khoẻ bệnh rồi tôi sẽ chỉ cho nó.
Tôi, Lan và Mây, ba đứa nắm tay nhau đi mua cân đường hộp sữa, đến nhà Hạ Mi thăm bạn.
Bác Chung hồ hởi ra mở cửa cho tụi tôi.
"Các cháu đến thăm bạn sao?"
"Vâng ạ!"
Bọn tôi đồng thanh.
Bác chu đáo lắm, để bọn tôi ngồi vào ghế, cho người rót nước, sữa cho tụi tôi, đưa khăn cho ba đứa lau mồ hôi.
"Mấy đứa đi học mệt còn đến thăm bạn, Hạ Mi có được mấy người bạn như các cháu thật có phúc mà."
Eo ôi, được bác đẹp trai khen mà phổng hết cả mũi. Bác hơn bố tôi hai tuổi nhưng gương mặt từng trải, có nét già hơn bố tôi khá nhiều. Tôi coi bác như người bố thứ hai vậy.
Bọn tôi uống một ngụm nước lấy lệ, rồi đi vào mục đích chính. Tôi sốt sắng hỏi:
"Hạ Mi sao rồi ạ?"
"Con bé đang ngủ trong nhà, mới ăn xong, uống thuốc rồi lăn ra ngủ luôn."
Cái Mây tiếp lời:
"Bệnh của bạn sao rồi bác?"
"À, bác cũng có quen một bác sĩ tâm lí, mới ra trường nhưng tay nghề không tồi, sáng nay đã đến thăm bạn một lần rồi. Cậu ấy nói Mi sẽ sớm được đi học lại cùng các cháu thôi."
Vậy là mừng rồi, ba chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau. Hé cửa nhẹ nhàng nhìn Hạ Mi, có vẻ nó ngủ rất say, da dẻ cũng hồng hào hơn nhiều rồi.
Bọn tôi tiếp tục trò chuyện với bác Chung.
Cái Lan là người mê tín nhất nhóm, nó không nhịn được nêu quan điểm:
"Bác ơi..."
"Sao thế Lan?"
"Dạ cháu muốn nói chuyện này, nó hướng về tâm linh nên hỏi, nếu bác đồng ý thì cháu nói ạ."
"Cháu cứ nói đi."
Được sự đồng ý của bố Hạ Mi, Lan bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"... Vậy nên, cháu đang nghĩ liệu có phải bạn bị hồn ma đó nhập nên mới thành ra như vậy không? Mình cũng nên thử mời thầy cúng về xem thử... Mà đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của cháu thôi, bác đừng quá suy nghĩ."
Bác Chung từ đầu đến cuối lắng nghe bọn tôi nói. Sau đó gật gật đầu:
"Thật ra chuyện này cô Hương đêm qua cũng trao đổi với bác. Bác cũng lo lắm vì chuyện tâm linh không thể đùa được. Bác đã bảo vợ mình sắp xếp mời thầy xem thử rồi."
Cô Hương chính là mẹ thứ hai của Hạ Mi, cô rất xinh đẹp, đảm đang, hiền hậu, tôi cũng có thiện cảm với cô lắm.
Buổi tối, trăng thanh gió mát, không khí trong lành, tuyệt vời nhất là không bị hắn làm phiền. Tôi học xong cũng đã gần 12 giờ đêm.
Vẫn có thể đọc vài chương truyện, tôi mở điện thoại thì thấy nhóm chat của hội bạn thân chia sẻ loạn một cái link. Tôi tò mò, kích vào xem.
Vâng, dòng chữ đầu báo to đùng: NAM SINH HOTBOY ĐƯỢC CÁC BẠN NỮ YÊU MẾN TẶNG ĐỒ ĂN TRƯA, KHÔNG ĂN MÀ MANG ĐI TẶNG NGƯỜI GIÀ NEO ĐƠN, VÔ GIA CƯ, NHỮNG NGƯỜI CÓ HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN, THIẾU THỐN.
___còn___
Nay Cún bận quá, mai đăng bù ạ.
Cả nhà ơi lên 500 like được không?