• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New HÀNG TẶNG THÀNH VỢ YÊU TỔNG TÀI (4 Viewers)

  • Chương 29-30

Chương 29: Cảm giác khác thường


Phong Hàm Niệm cũng sợ hết hồn, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt nhìn Tư Khảm Hàn, vừa bước lên hai bước bị ánh mắt cứng rắn của Tư Khảm Hạ ngăn chặn, hai chân nặng trịch như chì đứng yên tại chỗ


Hạ Ngưng Âm đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, ddlqd Tư Khảm Hàn thu tay lại buông cô ra.


Hạ Ngưng Âm ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt vô hồn, âm thanh kia như ma quỷ vang vọng bên tai.


Tư Khảm Hàn mặt lạnh lùng xoay người liếc Phong Hàm Niệm, giọng nói không nhiệt độ: “Trở về đi, khi khác tôi tìm cô.”


Phong Hàm Niệm gật đầu như gà mổ thóc, nhìn cặp mắt đờ đẫn của Hạ Ngưng Âm, lại tỏ vẻ đắc ý, “Tốt.” Dứt lời, liền rời đi.


Tư Khảm Hàn nhíu chân mày nồng đậm, lạnh giọng châm chọc Hạ Ngưng Âm: “Không có chết thì đi vào.”


Hạ Ngưng Âm run rẩy mi tiệp, máy móc đứng lên, nhưng hai chân nhũn ra mới vừa đứng lên thân thể lại ngã xuống đất lần nữa.


Nhìn cô, lòng Tư Khảm Hàn có một loại cảm giác khác thường, anh chỉ muốn dọa cô một chút thôi, ai biểu cô dám trước mặt của anh giương oai! Anh cũng coi cô như con rối mua vui, nhưng không hiểu sao thấy cô yếu ớt lại không đành lòng, ddlqd vô thức cúi xuống đỡ cơ thể run rẩy của cô, một khắc anh đến gần Hạ Ngưng Âm, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, có ý muốn tránh xa anh.


Tầm mắt của anh rơi vào người cô, hành động của cô làm cơn giận vô cớ nhảy vọt trong lòng anh, hừng hực thiêu đốt lý trí của anh, anh trầm ổn kiện tráng bước đến chỗ cô, ddlqd bàn tay chế trụ eo ếch, khom người ôm cô lên.


Hạ Ngưng Âm thét chói tay, sau một khắc bị ánh mắt của anh buộc phải im lặng, mặc cho anh ôm cô đi vào phòng làm việc, cô sợ tới mức không dám động đậy, chỉ sợ giây kế tiếp, người đàn ông đáng sợ này sẽ giống như dã thú nhào tới, đem lấy cô cắn xé, lúng túng nhìn hai tay của mình, không biết đặt ở đâu cho phải, đành để trước ngực.


Anh đặt cô trên bộ ghế salon, chậm rãi đi tới bàn làm việc, nhấn một dãy trên chiếc điện thoại nội bộ, trầm giọng ra lệnh: “Lam Nguy, đem cốc nước ấm vào phòng, nhanh lên!”


Cúp điện thoại, Tư Khảm Hàn liếc phần văn kiện, quay đầu liếc Hạ Ngưng Âm, trầm tư một lát, cầm văn kiện lên, không tiếng động đưa cho cô.


Nội tâm Hạ Ngưng Âm có chút sợ hãi, không có ngẩng đầu nhìn anh, lặng thinh nhận lấy văn kiện, hôm nay cô mới nhớ bản thân mình đến đây ký khế ước với anh, cô cẩn thận xem xét không nhận ra có người đi vào.


Lam Nguy bưng cốc nước đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú chứa đựng nụ cười, đi tới Tư Khảm Hàn nói: “Tư tổng, ngài uống nước nóng.”


Nụ cười Lam Nguy quá chói mắt, hiển nhiên tâm tình Tư Khảm Hàn không tốt, trán nhăn nhó nhìn chằm chằm vào anh ta, kể khổ: “Anh làm thư ký cho tôi bao lâu, lúc nào thấy qua tôi uống nước lọc?”


Lam Nguy quệt miệng nhún nhún vai, khua môi múa mép: “Anh không nói với tôi là ai uống, hơn nữa tôi là thư ký riêng của anh, thời gian của tôi luôn đặt hết cho anh, những thứ khác là đứng sau, tôi cảm giác mình rất tận tâm với công việc.”


Thư ký Lam vừa vào phòng làm việc đã cảm giác một cỗ không khí khác thường, anh cũng thấy sự tồn tại của Hạ Ngưng Âm, chỉ là, thật tò mò nha, người nào có thể chịu được khuôn mặt không biến sắc, suốt ngày với đống văn kiện của tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, anh bên cạnh Tư tổng đã ba năm, ddlqd tình huống như thế rất ít thấy qua.


Từ khi Tư Khảm Hàn tiếp nhận tập đoàn tới nay, có thể nói chưa bao giờ thất bại qua vụ đấu thầu nào, anh ngồi ở vị trí cao để lãnh đạo cả tập đoàn Tư thị, dưới sự dẫn dắt của anh đã đẩy tập đoàn ngày một vững mạnh.


Anh quá hiểu Tư Khảm Hàn, tình cảm đối với anh ấy là cái gì đó mua vui đổi chát, anh đối với chuyện yêu đương rất hờ hững, chỉ chủ động với mỗi chuyện lên giường, có lúc anh rất đau lòng thay cho anh ta, bởi vì cuộc sống của anh quá nguyên tắt, mọi thứ xung quanh như không liên quan đến anh, tâm trạng bình thản như mặt nước phẳng lặng chảy.




Chương 30: Không cần sợ


Tư Khảm Hàn lạnh lùng nói: “Bởi vậy, tôi bị mắc phải phải miệng đời tiếp đãi khách không chu đáo, nên mới nhờ anh giúp tôi.”


Lam Nguy liếc mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, không biết sống chết, lắm mồm hỏi: “Lại đùa giỡn với gái nhà lành?”


Tư Khảm Hàn trừng mắt nhìn anh, không trả lời, đặt văn kiện xuống, nhíu mi tâm, thần sắc lãnh đạm, chẳng để tâm lời anh ta nói, tầm mắt xẹt qua cô gái ngồi yên tĩnh bên kia, cảm giác hơi áy náy đau lòng…., ánh mắt có một chút phức tạp, Lam Nguy không cách nào giải thích hàm nghĩa trong đó.


Thấy ý tứ Tư Khảm Hàn không muốn nói thêm, Lam Nguy cũng ngậm miệng, nào dám chọc anh, mặc dù anh rất hay nói giỡn với Tư Khảm Hàn, nhưng nếu vượt quá giới hạn, hậu quả……, uhm, thư ký Lam lạnh sống lưng, không dám nghĩ tới.


Tư Khảm Hàn thấy anh ta đứng bất động ở đó, ngón tay thon dài gõ bàn phím, ngữ điệu khó chịu: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nước muốn lạnh luôn rồi, còn không đem mời người ta.”


“Vâng.” Tư tổng đã lên tiếng, thư ký như anh cũng nên biết chừng mực, vội đem nước đến cho Hạ Ngưng Âm.


Ánh mắt Hạ Ngưng Âm có chút đề phòng, theo bản năng lùi ra sau, thấy người tới không phải Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm, miệng kéo ra nụ cười, nhận lấy ly nước từ thư ký Lam, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”


Lam Nguy chạm vào bàn tay lạnh băng của cô, trong lòng hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Ngưng Âm, môi mím chặt không chút huyết sắc, đôi đồng tử to tròn đảo lia lịa, rõ ràng bị dọa sợ khiing ít, vẻ mặt của cô khi vừa rồi thấy anh tới gần thay đổi biết bao, Tư Khảm Hàn là tên đầu sỏ gây nên! Xem ra vừa rồi anh nói không sai.


Lam Nguy đưa mắt liếc Tư Khảm Hàn, thấy anh cũng đang nhìn bên này, anh chợt hiểu ra ý tứ của Tư Khảm Hàn.


Anh từ từ đến gần Hạ Ngưng Âm, mỉm cười mị hoặc: “Tiểu thư, có phải Tư Khảm Hàn làm gì quá quắt với cô?”


“Anh……”


Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nghe lời anh ta vừa thốt ra, vô thức dịch người ra xa, tỏ vẻ phòng bị nhìn khuôn mặt tuoi sáng của thứ ký Lam.


Khóe miệng Lam Nguy nâng lên, giọng điệu ôn hòa: “Chuyện đời luôn có nhận quả, mặc dù tính khí anh ta rất xấu, nói trắng ra nội tâm anh ta rất phức tạp, tuy nhiên nếu không chạm đến điều cấm kỵ của Tư tổng thì anh ta sẽ không cậy mạnh ức hiếp cô.”


Anh vừa nói vừa quan sát biểu tình của cô, sợ cô không tin, giơ tay lên thề sắt son: “Lời tôi nói đều là sự thật, không vì Tư Khảm Hàn mà nói khéo giùm anh ta.”


Hạ Ngưng Âm cau mày, cho là Tư Khảm Hàn gọi anh đến àm thuyết khách, đáy lòng không hề tin tưởng anh ta, dù sao Tư Khảm Hàn cậy mạnh không nói đạo lý cô đã gặp qua.


Thấy cô nghiêm túc, anh biết mình đã nói đúng trọng điểm, gọng thư kí Lam có chút cường ngạnh: “Thử hỏi với lòng, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra sao? Tiểu thư, cô cũng nên thức tỉnh bản thân một chút.”


Hạ Ngưng Âm nghe vậy cúi đầu không nói lời nào, màn diễn vừa rồi vẫn còn ám ảnh lòng cô, nhưng lúc nãy có lẽ cô hơi quá đáng thật, lỗi là do cô.


Lam Nguy thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, bất chợt thì thầm bên tai Hạ Ngưng Âm: “Thật ra không cần sợ anh ta, Tư tổng cũng không phải ba đầu sáu tay, chỉ cần mọi việc có chừng mực, đừng chọc giận anh ta là cô có thể sống an toàn, đây là bí quyết a, dù gì cô với Tư tổng cũng sống lâu dài nên phải nhớ lời tôi dặn, cô nhất định phải nhớ kỹ nha.”


Dứt lời, Lam Nguy đứng dậy sửa lại bộ vest đen, đi tới chỗ Tư Khảm Hàn chào hỏi liền rời đi.


Hạ Ngưng Âm lặng thinh trước những điều đó, anh ta nói cũng đúng, nếu cô không kích động, chửi mắng Tư Khảm Hàn, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh lúc nãy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom