Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
"Có!" Thiếu niên cắn răng từ trong ngực móc ra ngân phiếu 200 lượng đập vào mặt Hạng Tử Nhuận, tức giận nói: "Đệ nói sai rồi, kiếp trước đệ không những đào mộ tổ tiên nhà huynh, mà còn ngủ với nương tử huynh."
Hai ngón tay Hạng Tử Nhuận duỗi ra, vững vàng kẹp lấy tờ ngân phiếu, cùng lúc đó, một cái ám khí không hề báo trước từ ống tay áo bay ra vọt về hướng thiếu niên.
"Hạng Tử Nhuận, đừng tưởng rằng huynh là sư huynh thì đệ phải nhường huynh." Thiếu niên chật vật đón được ám khí, vô cùng thất bại gầm lên.
"Không cần đệ nhường, đánh thắng được ta thì cứ việc phóng ngựa lại đây!" Hạng Tử Nhuận khinh miệt liếc nhìn hắn.
Thiếu niên bị tức không có chỗ xả giận đầy ức chế, bỗng dưng, hắn biến sắc, trầm giọng nói: "Có người!"
Hạng Tử Nhuận sớm nhận ra tiếng bước chân dồn dập quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Phía sau động có đường xuống núi!"
Thiếu niên đang muốn phát tác, đột nhiên liếc về đôi môi như ẩn như hiện ý cười, đôi mắt cười đào hoa nhanh chóng xoay chuyển: "Cmn sư huynh, thái độ huynh như vậy, chẳng lẽ người tới là tiểu tình nhân của của huynh sao?"
"Đệ có thể lăn!" Nghe được tiếng bước chân Tô Khả Phương đã ở cửa hang, Hạng Tự Nhuận bén nhọn quét liếc thiếu niên.
"Đi, được, đệ biến, đệ cút ngay!" Thiếu niên bị bức bách trước dâm uy, phẫn nộ nói: "Đệ đã nhìn thấu huynh rồi, đồ muộn tao, đồ thấy sắc vong ơn, bội tình bạc nghĩa."
Tô Khả Phương xông vào thạch động, Hạng Tử Nhuận đã mặc quần áo tử tế, buộc xong thắt lưng.
"Sao nàng trở lại sớm vậy?" Hắn cười đi tới chỗ nàng.
Thấy thần sắc hắn như thường đứng trước mặt mình, lúc này tâm tình căng thẳng lo lắng cả một đêm của Tô Khả Phương mới giãn ra: "Ta nghe nói quan phủ đã bắt được thích khách."
"Nàng cho rằng ta bị bắt?" Mắt ưng cụp xuống, buồn cười nhìn nàng vội vàng tới, nam trang trên người nàng còn chưa kịp thay.
Phải lo lắng cho hắn tới mức nào, mới có thể vừa trở về liền chạy lên núi?
"Ta cũng đoán huynh không bị bắt, chẳng qua tới đây xác nhận một chút." Nàng thành thật nói.
Lúc vừa nghe tin thích khách bị bắt, nàng giật nảy mình, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, hắn có thể dưới tình huống khiến Diệp Mậu Dương bị thương rồi trốn khỏi thư viện, võ công chắc chắc không kém, lại có người tiếp ứng sao có thể dễ dàng bị bắt chứ."
"Có lòng tin đối với ta như vậy?" Nghe lời này, Hạng Tử Nhuận có chút bất ngờ, cũng có chút vui sướng.
Tô Khả Phương lườm hắn: "Ta tin mắt nhìn người của mình."
"Ý tứ giống nhau còn gì?" Hắn nở nụ cười trầm thấp."
Tô Khả Phương không nóng không lạnh mỉm cười.
Nhìn vành mắt nàng bầm đen, Hạng Tử Nhuận thu hồi nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua không ngủ, thạch động này mát mẻ, có muốn ngủ bù không?"
Thời tiết nóng bức, để nàng trở về chắc chắn cũng bị hun nóng đến không ngủ được.
"Phốc ~~ "
Lối đi phía sau thạch động truyền tới tiếng bật cười.
Tô Khả Phương giật nảy mình: "Ai ở đó?"
"Chắc là A Ngốc, nàng đừng ra, ta đi xem thử một chút!" Hạng Tử Nhuận mặt không đổi sắc nói, sau đó đi ra sau động.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên, ngay sau đó giống như có thứ gì ngã xuống núi, Tô Khả Phương nghe được mà hãi hùng khiếp vía.
Một lát sau, Hạng Tử Nhuận trở về động, vân đạm phong khinh nói: "Không có việc gì, là một con chuột bự nghe lén góc tường!"
"Hả?" Tô Khả Phương nghi ngờ nhìn cửa động, sao ở triều đại này chuột có thể tiến hóa nhanh như vậy, có thể nghe lén góc tường rồi?
Tô Khả Phương thu tầm mắt, thấy Hạng Tử Nhuận đang sửa sang chăn đệm, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh đậm, giờ phút này lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng.
Đột nhiên, Tô Khả Phương biến sắc, tiến lên kéo lưng áo Hạng Tự Nhuận lên.
Trên lưng là một vết thương dài, máu đang thấm ra ngoài, Tô Khả Phương hít vào ngụm khí lạnh.
Là máu, không phải mồ hôi!
Bởi vì quần áo trên người hắn màu đậm, nên mới đầu nàng cho rằng vết máu trên quần áo là mồ hôi.
"Không phải huynh nói chỉ bị thương ngoài da thôi sao?" Nàng cau mày nói.
Vết thương sâu như vậy, còn đang chảy nhiều máu như vậy, còn nói chỉ bị thương ngoài da!
Hạng Tử Nhuận biết nàng tới gần, nhưng không ngờ nàng đột nhiên vén áo hắn, nghe được lời nàng, hắn thò tay kéo áo lại, nói: "Là bị thương ngoài da, đã bôi thuốc rồi, rất nhanh máu sẽ ngừng."
Chút thương thế này đối với những người như bọn họ không là gì, có lẽ do lúc nãy bị sư đệ cố ý ấn vào nên vết thương vỡ ra chảy máu, thoạt nhìn dữ tợn một chút.
Tô Khả Phương quan sát sắc mặt của hắn một lúc, thấy thần sắc hắn không có dị thường, lúc này mới tin: "Không có việc gì là tốt, bị thương thì nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai ta lại đưa cơm cho huynh."
Nói xong, liền đi về phía cửa hang.
Hạng Tử Nhuận muốn mở miệng giữ nàng lại, đột nhiên ánh mắt run lên, cho đến khi nhìn nàng đi ra khỏi cửa động, mới âm lãnh quát: "Đi ra!"
"Sư huynh, đệ chỉ về nhắc nhở huynh, đừng quên chính sự!" Thân ảnh sưng mặt sưng mũi đi ra từ chỗ góc vách động hẻo lánh, không vị thiếu niên vừa rồi thì còn ai vào đây nữa?
Hạng Tử Nhuận lãnh mâu quét qua, mang theo quang mang bức người.
Thiếu niên nhìn quanh động, chép miệng: "Tiểu tình nhân bé nhỏ của huynh không lưu lại sao? Trách không được huynh bày ra bộ dạng dục cầu bất mãn như vậy."
Nói xong, thiếu niên cười trên nỗi đau của người khác, trước khi Hạng Tử Nhuận phi ám khí từ tay áo ra phi thân chạy khỏi động.
Tô Khả Phương trở về Phó Gia, tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó cầm khăn đứng dưới ánh mặt trời lau tóc.
Biết Tô Khả Phương chưa ăn sáng, Diêu Thị bưng bát cháo khoai lang hơi ấm ấm, vừa ăn từ phòng bếp đi ra, đang muốn bưng đến sảnh phòng cho nàng, thì ngây dại nhìn mặt dây chuyền trượt ra từ cổ áo Tô Khả Phương.
"Nương, nương sao thế?" Tô Khả Phương ngẩng đầu thấy bà bà không nhúc nhích đứng đó, còn tưởng rằng bà khó chịu chỗ nào, bước lên phía trước nhận bát cháo khoai lang trong tay bà.
Diêu Thị đè nội tâm đang mãnh liệt bành trướng, giả bộ lơ đãng hỏi: "Phương Nhi, mặt dây chuyền này lạ thế, trước kia sao nương không thấy con đeo?"
Tô Khả Phương cúi đầu nhìn, vừa đem mặt dây chuyền nhét vào áo, vừa giả bộ lơ đãng cười nói: "Cái này ạ, là trước đây con nhặt được."
"Nhặt ở đâu hả con?" Giọng Diêu Thị có chút gấp gáp, sau lại che dấu thần sắc, giải thích nói: "Nương cảm thấy mặt dây chuyền này không phải đồ bình thường, có phải do người khác đánh rơi không? Ngộ nhỡ người ta đến tìm mình có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được."
"Nương, mặt dây chuyền này con nhặt ở trên núi, nếu người ta đến tìm con trả lại là được thôi mà." Tô Khả Phương không ngờ bà bà lo lắng, thuận miệng trấn an.
Tô Khả Phương nói xong bưng cháo khoai lang cháo vào sảnh phòng bắt đầu ăn sáng, nàng đói bụng lắm rồi, nên không phát hiện ra bà bà đứng trong sân nghe được lời nàng vui mừng thiếu chút nữa bật khóc."
Từ ruộng về, Phó Thần Tường đi đến cửa nhà, vừa vặn thấy cảnh này, ném cuốc vào góc tường, kích động: "Nương, mặt dây chuyền kia không phải ca..."
"Tường Nhi!" Diêu Thị căng thẳng cầm chặt tay hắn, đánh gãy lời hắn, mắt cảnh giác nhìn bốn phía, muốn nhỏ giọng lại nhịn không được nức nở nói: "Biết thằng bé bình an là được rồi!"
Phó Thần Tường mang theo tâm tình bị đè nén, gật đầu: "Nương, con hiểu!"
Hai ngón tay Hạng Tử Nhuận duỗi ra, vững vàng kẹp lấy tờ ngân phiếu, cùng lúc đó, một cái ám khí không hề báo trước từ ống tay áo bay ra vọt về hướng thiếu niên.
"Hạng Tử Nhuận, đừng tưởng rằng huynh là sư huynh thì đệ phải nhường huynh." Thiếu niên chật vật đón được ám khí, vô cùng thất bại gầm lên.
"Không cần đệ nhường, đánh thắng được ta thì cứ việc phóng ngựa lại đây!" Hạng Tử Nhuận khinh miệt liếc nhìn hắn.
Thiếu niên bị tức không có chỗ xả giận đầy ức chế, bỗng dưng, hắn biến sắc, trầm giọng nói: "Có người!"
Hạng Tử Nhuận sớm nhận ra tiếng bước chân dồn dập quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Phía sau động có đường xuống núi!"
Thiếu niên đang muốn phát tác, đột nhiên liếc về đôi môi như ẩn như hiện ý cười, đôi mắt cười đào hoa nhanh chóng xoay chuyển: "Cmn sư huynh, thái độ huynh như vậy, chẳng lẽ người tới là tiểu tình nhân của của huynh sao?"
"Đệ có thể lăn!" Nghe được tiếng bước chân Tô Khả Phương đã ở cửa hang, Hạng Tự Nhuận bén nhọn quét liếc thiếu niên.
"Đi, được, đệ biến, đệ cút ngay!" Thiếu niên bị bức bách trước dâm uy, phẫn nộ nói: "Đệ đã nhìn thấu huynh rồi, đồ muộn tao, đồ thấy sắc vong ơn, bội tình bạc nghĩa."
Tô Khả Phương xông vào thạch động, Hạng Tử Nhuận đã mặc quần áo tử tế, buộc xong thắt lưng.
"Sao nàng trở lại sớm vậy?" Hắn cười đi tới chỗ nàng.
Thấy thần sắc hắn như thường đứng trước mặt mình, lúc này tâm tình căng thẳng lo lắng cả một đêm của Tô Khả Phương mới giãn ra: "Ta nghe nói quan phủ đã bắt được thích khách."
"Nàng cho rằng ta bị bắt?" Mắt ưng cụp xuống, buồn cười nhìn nàng vội vàng tới, nam trang trên người nàng còn chưa kịp thay.
Phải lo lắng cho hắn tới mức nào, mới có thể vừa trở về liền chạy lên núi?
"Ta cũng đoán huynh không bị bắt, chẳng qua tới đây xác nhận một chút." Nàng thành thật nói.
Lúc vừa nghe tin thích khách bị bắt, nàng giật nảy mình, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, hắn có thể dưới tình huống khiến Diệp Mậu Dương bị thương rồi trốn khỏi thư viện, võ công chắc chắc không kém, lại có người tiếp ứng sao có thể dễ dàng bị bắt chứ."
"Có lòng tin đối với ta như vậy?" Nghe lời này, Hạng Tử Nhuận có chút bất ngờ, cũng có chút vui sướng.
Tô Khả Phương lườm hắn: "Ta tin mắt nhìn người của mình."
"Ý tứ giống nhau còn gì?" Hắn nở nụ cười trầm thấp."
Tô Khả Phương không nóng không lạnh mỉm cười.
Nhìn vành mắt nàng bầm đen, Hạng Tử Nhuận thu hồi nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua không ngủ, thạch động này mát mẻ, có muốn ngủ bù không?"
Thời tiết nóng bức, để nàng trở về chắc chắn cũng bị hun nóng đến không ngủ được.
"Phốc ~~ "
Lối đi phía sau thạch động truyền tới tiếng bật cười.
Tô Khả Phương giật nảy mình: "Ai ở đó?"
"Chắc là A Ngốc, nàng đừng ra, ta đi xem thử một chút!" Hạng Tử Nhuận mặt không đổi sắc nói, sau đó đi ra sau động.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên, ngay sau đó giống như có thứ gì ngã xuống núi, Tô Khả Phương nghe được mà hãi hùng khiếp vía.
Một lát sau, Hạng Tử Nhuận trở về động, vân đạm phong khinh nói: "Không có việc gì, là một con chuột bự nghe lén góc tường!"
"Hả?" Tô Khả Phương nghi ngờ nhìn cửa động, sao ở triều đại này chuột có thể tiến hóa nhanh như vậy, có thể nghe lén góc tường rồi?
Tô Khả Phương thu tầm mắt, thấy Hạng Tử Nhuận đang sửa sang chăn đệm, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh đậm, giờ phút này lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng.
Đột nhiên, Tô Khả Phương biến sắc, tiến lên kéo lưng áo Hạng Tự Nhuận lên.
Trên lưng là một vết thương dài, máu đang thấm ra ngoài, Tô Khả Phương hít vào ngụm khí lạnh.
Là máu, không phải mồ hôi!
Bởi vì quần áo trên người hắn màu đậm, nên mới đầu nàng cho rằng vết máu trên quần áo là mồ hôi.
"Không phải huynh nói chỉ bị thương ngoài da thôi sao?" Nàng cau mày nói.
Vết thương sâu như vậy, còn đang chảy nhiều máu như vậy, còn nói chỉ bị thương ngoài da!
Hạng Tử Nhuận biết nàng tới gần, nhưng không ngờ nàng đột nhiên vén áo hắn, nghe được lời nàng, hắn thò tay kéo áo lại, nói: "Là bị thương ngoài da, đã bôi thuốc rồi, rất nhanh máu sẽ ngừng."
Chút thương thế này đối với những người như bọn họ không là gì, có lẽ do lúc nãy bị sư đệ cố ý ấn vào nên vết thương vỡ ra chảy máu, thoạt nhìn dữ tợn một chút.
Tô Khả Phương quan sát sắc mặt của hắn một lúc, thấy thần sắc hắn không có dị thường, lúc này mới tin: "Không có việc gì là tốt, bị thương thì nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai ta lại đưa cơm cho huynh."
Nói xong, liền đi về phía cửa hang.
Hạng Tử Nhuận muốn mở miệng giữ nàng lại, đột nhiên ánh mắt run lên, cho đến khi nhìn nàng đi ra khỏi cửa động, mới âm lãnh quát: "Đi ra!"
"Sư huynh, đệ chỉ về nhắc nhở huynh, đừng quên chính sự!" Thân ảnh sưng mặt sưng mũi đi ra từ chỗ góc vách động hẻo lánh, không vị thiếu niên vừa rồi thì còn ai vào đây nữa?
Hạng Tử Nhuận lãnh mâu quét qua, mang theo quang mang bức người.
Thiếu niên nhìn quanh động, chép miệng: "Tiểu tình nhân bé nhỏ của huynh không lưu lại sao? Trách không được huynh bày ra bộ dạng dục cầu bất mãn như vậy."
Nói xong, thiếu niên cười trên nỗi đau của người khác, trước khi Hạng Tử Nhuận phi ám khí từ tay áo ra phi thân chạy khỏi động.
Tô Khả Phương trở về Phó Gia, tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó cầm khăn đứng dưới ánh mặt trời lau tóc.
Biết Tô Khả Phương chưa ăn sáng, Diêu Thị bưng bát cháo khoai lang hơi ấm ấm, vừa ăn từ phòng bếp đi ra, đang muốn bưng đến sảnh phòng cho nàng, thì ngây dại nhìn mặt dây chuyền trượt ra từ cổ áo Tô Khả Phương.
"Nương, nương sao thế?" Tô Khả Phương ngẩng đầu thấy bà bà không nhúc nhích đứng đó, còn tưởng rằng bà khó chịu chỗ nào, bước lên phía trước nhận bát cháo khoai lang trong tay bà.
Diêu Thị đè nội tâm đang mãnh liệt bành trướng, giả bộ lơ đãng hỏi: "Phương Nhi, mặt dây chuyền này lạ thế, trước kia sao nương không thấy con đeo?"
Tô Khả Phương cúi đầu nhìn, vừa đem mặt dây chuyền nhét vào áo, vừa giả bộ lơ đãng cười nói: "Cái này ạ, là trước đây con nhặt được."
"Nhặt ở đâu hả con?" Giọng Diêu Thị có chút gấp gáp, sau lại che dấu thần sắc, giải thích nói: "Nương cảm thấy mặt dây chuyền này không phải đồ bình thường, có phải do người khác đánh rơi không? Ngộ nhỡ người ta đến tìm mình có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được."
"Nương, mặt dây chuyền này con nhặt ở trên núi, nếu người ta đến tìm con trả lại là được thôi mà." Tô Khả Phương không ngờ bà bà lo lắng, thuận miệng trấn an.
Tô Khả Phương nói xong bưng cháo khoai lang cháo vào sảnh phòng bắt đầu ăn sáng, nàng đói bụng lắm rồi, nên không phát hiện ra bà bà đứng trong sân nghe được lời nàng vui mừng thiếu chút nữa bật khóc."
Từ ruộng về, Phó Thần Tường đi đến cửa nhà, vừa vặn thấy cảnh này, ném cuốc vào góc tường, kích động: "Nương, mặt dây chuyền kia không phải ca..."
"Tường Nhi!" Diêu Thị căng thẳng cầm chặt tay hắn, đánh gãy lời hắn, mắt cảnh giác nhìn bốn phía, muốn nhỏ giọng lại nhịn không được nức nở nói: "Biết thằng bé bình an là được rồi!"
Phó Thần Tường mang theo tâm tình bị đè nén, gật đầu: "Nương, con hiểu!"
Bình luận facebook