Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Dựa vào đâu mà phải chịu bị khi dễ?
Editor: Vi – Beta: Điêu
"Cô!" Cố Du Du tức đến nỗi mặt trắng bệch, không biết phải cãi lại thế nào. Cuối cùng giữa ánh mắt cười nhạo của mọi người, cầm túi xách chạy ra ngoài.
Thật ra Cố Du Du đã làm việc ở đài truyền hình hai năm rồi, nhưng vì lòng dạ quá sâu, nên không ai muốn thật lòng làm bạn, càng không có ai muốn giúp cô ta. Nghĩ thử xem, trước đây có ai từng giúp cô ta mà không bị cô ta đoạt hết công lao đâu. Kỷ Nguyệt Hi nhìn cô ta đi ra, tâm trạng tốt hẳn lên. Nghĩ thầm, không biết có phải kiếp trước mọi người nhìn bộ dạng chật vật của cô cũng thoải mái giống vậy không.
Khẽ ngâm nga một khúc nhạc, cô thả người ra ghế, nhưng lập tức nhe răng nhếch miệng, đúng là vui quá hóa buồn mà. Động tác vừa rồi quá mạnh, mà cô lại quên mất vết thương hôm qua, giờ cả người đều đau nhức. Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt lạnh như xác chết của Đại ma vương Triệu Húc Hàn. Cả người không nhịn được rùng mình.
"Vương Nguyệt, sao hôm nay cô và Cố Du Du lại bất hoà thế?" Phó quản lí Trần Thanh đang ngồi bên cạnh cô hỏi.
"Anh Trần, tin tức về một minh tinh mấy hôm nay anh không thấy sao? Câu chữ như vậy dành cho người nói sao?" Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
Trần Thanh sững người, lập tức nói: "Cố Du Du muốn bài viết của cô ấy trở thành chủ đề nóng mà không từ bất kì thủ đoạn nào, như vậy cũng thật đáng sợ! Nhưng đã làm phóng viên, lại không tùy cơ ứng biến, sợ là không thể lăn lộn được trong ngành được đâu."
Kỷ Hi Nguyệt không trả lời anh ta, nghĩ thầm người này cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cô cúi đầu mở điện thoại gửi cho bố một tin nhắn.
"Bố, lát nữa bố đừng nhận lời phỏng vấn của Cố Du Du. Cô ta muốn phơi bày chuyện của con ra ánh sáng. Bố tuyệt đối không được gặp cô ta. Nếu không con khóc cho bố xem." Kỷ Nguyệt Hi thêm một biểu tượng cảm xúc khóc vào cuối đoạn tin nhắn.
Lúc Kỷ Thượng Hải nhận được tin nhắn thì đang ngồi trong phòng làm việc. Ngầm hiểu cười cười, đứa con gái bướng bỉnh này cuối cùng cũng chủ động liên lạc với ông rồi.
"Đã hẹn người ta phỏng vấn lúc bốn giờ rồi, bây giờ lại từ chối có vẻ không lịch sự lắm." Kỷ Thượng Hải trả lời con gái.
"Bố không gặp cô ta, cuối tuần con với bố đi uống trà chiều." Kỷ Nguyệt Hi gửi một biểu tưởng cảm xúc cười hì hì.
"Thành giao!" Bên kia nhanh chóng gửi lại hai chữ.
Kỷ Nguyệt Hi nở nụ cười,đúng là bố cô. Nhưng nhớ lại những chuyện cô làm với bố trong quá khứ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Kỷ Nguyệt Hi nằm nhoài người trên bàn làm việc. Những chuyện trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Kiếp trước chuyện khiến cuộc đời cô biến đổi chính là việc Cố Du Du đem thân phận của cô công khai ra ánh sáng, khiến cô phải từ bỏ công việc phóng viên. Cuối cùng cô chỉ còn cách quay lại tập đoàn Kỷ Hải với thân phận Kỷ đại tiểu thư. Từ đó mới quen tên Tần Hạo không khác gì súc sinh kia.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Lần này cô nhất định phải giữ được công việc phóng viên. Như thế thì mọi chuyện sau này mới có thể dần dần thay đổi. Nhưng dù có thay đổi ra sao, thì người xấu vẫn là người xấu. Món nợ kiếp trước, lần này cô phải tính toán cho rõ ràng!
"Chú ý! Năm phút trước cửa hàng trang sức Bảo Môn xảy ra một vụ trộm, mau chóng đến hiện trường! Trần Thanh, lần này cậu đi đi!" Đột nhiên giọng nói của giám đốc Cục tin tức - Lý Hưởng Khởi vang lên từ loa phát thanh.
Trần Thanh nhảy dựng lên, vội vớ lấy túi xách nói: "Vương Nguyệt, Lưu Hải không có ở đây, cô đi cùng hỗ trợ cho tôi!" Lưu Hải chính là trợ lí mỗi khi ra ngoài của Trần Thanh
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy trong người không khoẻ nên không muốn đi. Vả lại cô đã đồng ý với Triệu Húc Hàn sẽ quay về trước bữa cơm tối. Bây giờ chạy đôn chạy đáo thì không biết đến khi nào mới về được.
"Trần ca, hôm nay tôi không được khoẻ, hay là anh đi cùng với anh Béo được không?" Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng xoắn xuýt.
Trần Thanh Không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt sẽ từ chối. Dù sao cô cũng chỉ là một thực tập sinh, trong khi đó hắn lại là một tiền bối, là một phó quản lí. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi mất mặt.
"Vừa rồi khi cô cãi nhau với Cố Du Du sao không thấy cô mệt. Đây là nơi làm việc! Đừng nghĩ cô đưa được vài tin nóng là có thể làm biếng. Nhanh đi theo tôi!" Trần Thanh đột nhiên lớn tiếng khiến những ánh mắt ghét bỏ đổ dồn về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Thật ra Trần Thanh chọn Kỷ Hi Nguyệt vì cô là một thực tập sinh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn. Đặc biệt, cái mũi ngửi tin tức rất tốt, biết được nên cắt và nên giữ lại ở đâu thì cư dân mạng và người xem truyền hình sẽ yêu thích.
Anh Béo là một người rất chân thực, thấy được sự mệt mỏi của Kỷ Hi Nguyệt, nói: "Trần Thanh, để tôi đi cho. Nhìn Vương Nguyệt đúng là thật sự không khoẻ."
"Không khoẻ cái gì chứ. Vừa rồi tôi còn thấy cô ta ngân nga hát rồi còn chơi điện thoại. Vương Nguyệt, rốt cuộc cô có đi không?" Gương mặt của Trần Thanh xanh đi.
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại giờ mình chỉ là một thực tập sinh, không phải Kỷ đại tiểu thư, nên nén giận. Ai bảo cô thật sự thích công việc này. Lúc trước, khi đi thi đại học truyền thông, không phải cũng vì muốn trở thành một nhà báo sao.
Đương nhiên, nếu dựa vào quan hệ, thì Kỷ đại tiểu thư cô đây hiển nhiên vẫn có thể trở thành nhà báo. Nhưng cô cảm thấy như vậy không ý nghĩa. Thật ra tính cách của cô rất độc lập nên muốn tự tạo ra thành công của bản thân.
"Anh Mập, cảm ơn anh nhưng mà vẫn để tôi đi đi." Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, đeo dụng cụ lên vai rồi vội vàng đuổi theo của Trần Thanh. Vì phải chạy nhanh nên cơ thể cô càng đau hơn, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Nhanh lên, với tốc độc như rùa bò này của cô mà muốn lấy thông tin trực tiếp sao? Những sự kiện nóng trước đây không lẽ chỉ là mèo mù vớ được cá rán?" Trần Thanh nói mát. Bên ngoài anh ta tỏ ra như đang hướng dẫn Kỷ Hi Nguyệt nhưng thật ra anh rất ghen tỵ vì cô chỉ là một thực tập sinh nhưng lại rất có năng lực.
"Anh Trần, bây giờ anh vẫn nên điều tra về ông chủ của trang sức Việt Phong đi thì hơn!" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Trần Thanh lúc đầu hơi sững sờ sau đó giận dữ nói: "Tôi còn cần cô dạy phải làm thế nào sao?." Nói xong liền lên xe săn tin của đài truyền hình.
Công ty có vài chiếc xe săn tin, hằng ngày đều có lái xe đợi sẵn ở bãi đỗ xe. Nếu có tin tức, phóng viêm xuống lập tức có thể đi ngay, cũng vì quan trọng nhất là tới lấy được tin tức nhanh nhất.
Bây giờ việc cạnh tranh trong giới truyền thông ngày càng mạnh mẽ. Ngoài những tin tức trên ti vi và báo chí thì còn có rất nhiều mạng xã hội mới nổi lên. Hơn nữa, đài truyền hình Hương Thành vốn là đối thủ nhiều năm của Cảng Long. Họ cũng thường va chạm với nhau ở hiện trường, nên có thể nói mọi người luôn phải tranh thủ từng giây từng phút.
Vừa lên xe, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy ra chiếc máy ảnh chuyên nghiệp của mình, còn Trần Thanh thì tìm kiếm trên máy tính bảng rồi vui mừng nói: " Không thể tin được trang sức Việt Phong lại là tài sản của tập đoàn Đế Vương Triệu thị. Lần này chúng ta nhất định phải viết một bài thật hay!"
Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười nói: " Việc kinh doanh của trang sức Việt Phong vẫn luôn rất thuận lợi. Nghe nói trang sức ở đây thiết kế theo phong cách quý phái của nước Việt thời xưa, rất nhiều phu nhân nhà giàu và người nước ngoài yêu thích, nhận được rất nhiều đơn đặt hàng." Kỷ Hi Nguyệt cũng thường đặt trang sức ở Việt Phong để bố mình tặng cho đối tác.
"Sao cô biết?" Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Phụ nữ đương nhiên thích trang sức. Tôi không mua nổi thì không phải tôi không quan tâm." Kỷ Hi Nguyệt khinh thường nói.
Sắc mặt Trần Thanh hơi vặn vẹo, tức giận nói: "Cô nhớ chụp nhiều ảnh vào đấy. Chụp xong đăng lên ngay. Nếu đạt được lượt xem cao, ông chủ nhất định sẽ lựa chọn bản tin truyền hình. Chúng ta cũng sẽ được khen thưởng. Lúc đó có khi cô cũng có thể tới Việt Phong mua trang sức đấy."
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nói: "Biết rồi."
Trần Thanh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt chính là loại người trẻ tuổi ngoan cố, tự cho mình là đúng, lại kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nếu không phải thấy cô làm việc lanh lợi, hắn ta sẽ kêu cô làm cộng sự sao?
Xe nhanh chóng chạy trên đường đi, tài xế lái xe chuyên nghiệp giống như một tay đua. Vốn phải mất ba, bốn mươi phút để đến nơi nhưng bọn họ chỉ mất hai mươi phút là tới.
Trang sức Việt Phong không ở nằm trong trung tâm thành phố. Bởi vì đơn đặt hàng khá nhiều, mà lựa chọn một ngõ nhỏ yên tĩnh. Gần đó lại có không ít tiệm bán quần áo và quán cà phê.
Lúc này, trên đường bốn phía đều có người. Người dân đều dùng di động để chụp ảnh và nghị luận sôi nổi. Nhưng đối với những người qua đường đăng tải ảnh chụp thì không đủ độ tin cậy. Chỉ có những nơi như đài truyền hình Cảng Long truyền tin tức chính thức mới có sức ảnh hưởng.
Trần Thanh nhảy xuống xe vội chạy đến hiện trường, nói Kỷ Hi Nguyệt nhanh lên. Tiếc là Kỷ Hi Nguyệt đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến tối hôm qua Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn tàn bạo. Chân cô bây giờ đều mềm nhũn muốn quỳ xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt cắn răng, cố nén đau cầm máy ảnh bắt đầu quay chụp hiện trường. Trần Thanh vào trong vây lấy ông chủ của trang sức Việt Phong và nhân viên cửa hàng hỏi thăm, ghi âm và chép lại lời nói của họ. Hắn vẫn còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng cảnh sát đã nhanh chóng điều tra xong hiện trường.
"Vương Nguyệt!" Đột nhiên sau lưng Kỷ Hi Nguyệt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Kỷ Hi Nguyệt quay người thì thấy Ngô Phương Châu mặc đồng phục cảnh sát. Trước đây cô thường tới hiện trường nên đã thấy người này nhiều lần. Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp cầm tư liệu, cô thường gặp cậu ta, nên quan hệ cũng được xem như khá tốt. Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không ghét Ngô Phương Châu, bởi cậu ta thường không kỳ thị những người xấu xí.
"Ngô Phương Châu, cậu làm ở đây hạ?". Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói: "Ở đây có vụ cướp hay tai nạn giao thông gì sao? Có người bị thương không? Hay bắt được tên tội phạm khét tiếng nào không?".
Ngô Phương Châu lắc đầu nói:
"Vẫn còn phải giám sát và theo dõi ở xung quanh. Vừa rồi hỏi được vài thông tin từ người dân, em có thể nói cho chị một ít".
"Thật sao! Cảm ơn cậu nhiều nha, Ngô Phương Châu. Lần sau có dịp chắc chắn sẽ mời cậu uống cà phê!". Kỷ Hi Nguyệt cười tươi. Cô biết rõ, cảnh sát không thể tiết lộ thông tin vụ án ra ngoài. Nhưng những thông tin không quan trọng lắm, vẫn có thể đưa cho phóng viên. Dù sao thì khi phá án cũng cần vài sự giúp đỡ từ phía phóng viên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy theo Ngô Phương Châu lấy tin tức, vừa chụp ảnh phối hợp, vừa nhanh vừa tốc độ, sửa sang hết tất cả. Đợi Trần Thanh đi ra từ sau tiệm đá quý đang tức giận, đài truyền hình Long Đài quả nhiên làm việc nhanh, nơi truyền ra tin tức đầu tiên là trang Web của họ.
Trần Thanh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đúng là thực tập sinh này làm việc rất nhanh nhẹn, gọn gàng, còn biết tìm cảnh sát phối hợp. Cũng may tìm cô gái này đến, nếu không chắc cũng phải đợi thêm mười phút nữa mới phát được. Bình thường anh ta làm việc với Lưu Hải cũng không nhanh nhẹn như cô gái này. Bỗng chốc, Trần Thanh có ý định đổi người làm việc chung.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt chỉ là thực tập sinh, chưa chính thức làm việc chung với ai. Đôi khi còn là tự cô chạy ra ngoài lấy tin. Nói thật, một người luôn có thể tìm được những tin nóng như vậy, cô gái này ít nhiều cũng có chút thiên phú đối với nghề phóng viên!
"Tiểu Nguyệt, nhanh quay về đài. Sếp nói tin này sẽ phát trên TV vào tám giờ tối. Chúng ta còn phải biên tập lại". Trần Thanh nhận được điện thoại của Lộc Hùng vui đến nỗi mặt cũng đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên: " Cái gì? Không được, tối nay tôi còn có việc gấp nên không thể tăng ca. Anh Trần, anh cố gắng giúp tôi nhé, tôi đi đây!". Nói xong, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nhịn đau chạy trốn, không quan tâm mấy lời mắng chửi tức giận của Trần Thanh sau lưng.
So với Trần Thanh, cô lại càng sợ Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn hơn!
Trần Thanh tức đến mức lông mày cũng dựng lên, nghĩ thầm nhất định ngày mai phải cho Kỷ Hi Nguyệt này biết tay, dám xem thường tiền bối như hắn ta ư! Hừ!
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ đã tới 5h, cô vội chạy ra đường bắt taxi. Bình thường đều có xe biệt thự tới đón cô, nhưng lại toàn là những dòng xe đẳng cấp, cho nên giờ gọi tới cũng không tốt lắm.
Nhưng cô đã hứa với Triệu Húc Hàn sẽ về nhà ăn cơm lúc 6h tối! Nếu cô về muộn, có khi tên Đại Ma Vương đó lại nghĩ cô đi vụng trộm với Triệu Vân Sâm, tức giận rồi bắt đầu làm chuyện đó, cô không thể chịu đựng được đâu.
Vô Cốt nhận nhiệm vụ theo dõi Kỷ Hi Nguyệt. Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô giống như con khỉ vội vàng bắt taxi trở về, haha, thực buồn cười! Hơn nữa, mỗi khi nhìn bộ quần áo phóng viên của Kỷ Hi Nguyệt, Vô Cốt thấy rất khó hiểu. Cô có gương mặt đẹp như vậy, cần gì lúc nào cũng ăn mặc như một kẻ quái dị, lại còn đi làm phóng viên thực tập. Tại sao thiếu gia vẫn để yên cho cô muốn làm gì thì làm?
Sau một hồi vất vả, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt được taxi, thở hổn hển lên xe. Lái xe vừa nghe Kỷ Hi Nguyệt nói muốn đi tới biệt thự Triệu gia liền bĩu môi, hỏi lại lần nữa:"Cô gái à, cô chắc chắn muốn đến đó ư?"
"Đúng!". Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói. Kiếp trước cô cũng đã gặp nhiều trường hợp thế này rồi.
Đúng là đồ không có mắt nhìn. Tôi tới biệt thự Triệu Gia thì sao hả!
"Cô!" Cố Du Du tức đến nỗi mặt trắng bệch, không biết phải cãi lại thế nào. Cuối cùng giữa ánh mắt cười nhạo của mọi người, cầm túi xách chạy ra ngoài.
Thật ra Cố Du Du đã làm việc ở đài truyền hình hai năm rồi, nhưng vì lòng dạ quá sâu, nên không ai muốn thật lòng làm bạn, càng không có ai muốn giúp cô ta. Nghĩ thử xem, trước đây có ai từng giúp cô ta mà không bị cô ta đoạt hết công lao đâu. Kỷ Nguyệt Hi nhìn cô ta đi ra, tâm trạng tốt hẳn lên. Nghĩ thầm, không biết có phải kiếp trước mọi người nhìn bộ dạng chật vật của cô cũng thoải mái giống vậy không.
Khẽ ngâm nga một khúc nhạc, cô thả người ra ghế, nhưng lập tức nhe răng nhếch miệng, đúng là vui quá hóa buồn mà. Động tác vừa rồi quá mạnh, mà cô lại quên mất vết thương hôm qua, giờ cả người đều đau nhức. Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt lạnh như xác chết của Đại ma vương Triệu Húc Hàn. Cả người không nhịn được rùng mình.
"Vương Nguyệt, sao hôm nay cô và Cố Du Du lại bất hoà thế?" Phó quản lí Trần Thanh đang ngồi bên cạnh cô hỏi.
"Anh Trần, tin tức về một minh tinh mấy hôm nay anh không thấy sao? Câu chữ như vậy dành cho người nói sao?" Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
Trần Thanh sững người, lập tức nói: "Cố Du Du muốn bài viết của cô ấy trở thành chủ đề nóng mà không từ bất kì thủ đoạn nào, như vậy cũng thật đáng sợ! Nhưng đã làm phóng viên, lại không tùy cơ ứng biến, sợ là không thể lăn lộn được trong ngành được đâu."
Kỷ Hi Nguyệt không trả lời anh ta, nghĩ thầm người này cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cô cúi đầu mở điện thoại gửi cho bố một tin nhắn.
"Bố, lát nữa bố đừng nhận lời phỏng vấn của Cố Du Du. Cô ta muốn phơi bày chuyện của con ra ánh sáng. Bố tuyệt đối không được gặp cô ta. Nếu không con khóc cho bố xem." Kỷ Nguyệt Hi thêm một biểu tượng cảm xúc khóc vào cuối đoạn tin nhắn.
Lúc Kỷ Thượng Hải nhận được tin nhắn thì đang ngồi trong phòng làm việc. Ngầm hiểu cười cười, đứa con gái bướng bỉnh này cuối cùng cũng chủ động liên lạc với ông rồi.
"Đã hẹn người ta phỏng vấn lúc bốn giờ rồi, bây giờ lại từ chối có vẻ không lịch sự lắm." Kỷ Thượng Hải trả lời con gái.
"Bố không gặp cô ta, cuối tuần con với bố đi uống trà chiều." Kỷ Nguyệt Hi gửi một biểu tưởng cảm xúc cười hì hì.
"Thành giao!" Bên kia nhanh chóng gửi lại hai chữ.
Kỷ Nguyệt Hi nở nụ cười,đúng là bố cô. Nhưng nhớ lại những chuyện cô làm với bố trong quá khứ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Kỷ Nguyệt Hi nằm nhoài người trên bàn làm việc. Những chuyện trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Kiếp trước chuyện khiến cuộc đời cô biến đổi chính là việc Cố Du Du đem thân phận của cô công khai ra ánh sáng, khiến cô phải từ bỏ công việc phóng viên. Cuối cùng cô chỉ còn cách quay lại tập đoàn Kỷ Hải với thân phận Kỷ đại tiểu thư. Từ đó mới quen tên Tần Hạo không khác gì súc sinh kia.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Lần này cô nhất định phải giữ được công việc phóng viên. Như thế thì mọi chuyện sau này mới có thể dần dần thay đổi. Nhưng dù có thay đổi ra sao, thì người xấu vẫn là người xấu. Món nợ kiếp trước, lần này cô phải tính toán cho rõ ràng!
"Chú ý! Năm phút trước cửa hàng trang sức Bảo Môn xảy ra một vụ trộm, mau chóng đến hiện trường! Trần Thanh, lần này cậu đi đi!" Đột nhiên giọng nói của giám đốc Cục tin tức - Lý Hưởng Khởi vang lên từ loa phát thanh.
Trần Thanh nhảy dựng lên, vội vớ lấy túi xách nói: "Vương Nguyệt, Lưu Hải không có ở đây, cô đi cùng hỗ trợ cho tôi!" Lưu Hải chính là trợ lí mỗi khi ra ngoài của Trần Thanh
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy trong người không khoẻ nên không muốn đi. Vả lại cô đã đồng ý với Triệu Húc Hàn sẽ quay về trước bữa cơm tối. Bây giờ chạy đôn chạy đáo thì không biết đến khi nào mới về được.
"Trần ca, hôm nay tôi không được khoẻ, hay là anh đi cùng với anh Béo được không?" Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng xoắn xuýt.
Trần Thanh Không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt sẽ từ chối. Dù sao cô cũng chỉ là một thực tập sinh, trong khi đó hắn lại là một tiền bối, là một phó quản lí. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi mất mặt.
"Vừa rồi khi cô cãi nhau với Cố Du Du sao không thấy cô mệt. Đây là nơi làm việc! Đừng nghĩ cô đưa được vài tin nóng là có thể làm biếng. Nhanh đi theo tôi!" Trần Thanh đột nhiên lớn tiếng khiến những ánh mắt ghét bỏ đổ dồn về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Thật ra Trần Thanh chọn Kỷ Hi Nguyệt vì cô là một thực tập sinh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn. Đặc biệt, cái mũi ngửi tin tức rất tốt, biết được nên cắt và nên giữ lại ở đâu thì cư dân mạng và người xem truyền hình sẽ yêu thích.
Anh Béo là một người rất chân thực, thấy được sự mệt mỏi của Kỷ Hi Nguyệt, nói: "Trần Thanh, để tôi đi cho. Nhìn Vương Nguyệt đúng là thật sự không khoẻ."
"Không khoẻ cái gì chứ. Vừa rồi tôi còn thấy cô ta ngân nga hát rồi còn chơi điện thoại. Vương Nguyệt, rốt cuộc cô có đi không?" Gương mặt của Trần Thanh xanh đi.
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại giờ mình chỉ là một thực tập sinh, không phải Kỷ đại tiểu thư, nên nén giận. Ai bảo cô thật sự thích công việc này. Lúc trước, khi đi thi đại học truyền thông, không phải cũng vì muốn trở thành một nhà báo sao.
Đương nhiên, nếu dựa vào quan hệ, thì Kỷ đại tiểu thư cô đây hiển nhiên vẫn có thể trở thành nhà báo. Nhưng cô cảm thấy như vậy không ý nghĩa. Thật ra tính cách của cô rất độc lập nên muốn tự tạo ra thành công của bản thân.
"Anh Mập, cảm ơn anh nhưng mà vẫn để tôi đi đi." Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, đeo dụng cụ lên vai rồi vội vàng đuổi theo của Trần Thanh. Vì phải chạy nhanh nên cơ thể cô càng đau hơn, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Nhanh lên, với tốc độc như rùa bò này của cô mà muốn lấy thông tin trực tiếp sao? Những sự kiện nóng trước đây không lẽ chỉ là mèo mù vớ được cá rán?" Trần Thanh nói mát. Bên ngoài anh ta tỏ ra như đang hướng dẫn Kỷ Hi Nguyệt nhưng thật ra anh rất ghen tỵ vì cô chỉ là một thực tập sinh nhưng lại rất có năng lực.
"Anh Trần, bây giờ anh vẫn nên điều tra về ông chủ của trang sức Việt Phong đi thì hơn!" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Trần Thanh lúc đầu hơi sững sờ sau đó giận dữ nói: "Tôi còn cần cô dạy phải làm thế nào sao?." Nói xong liền lên xe săn tin của đài truyền hình.
Công ty có vài chiếc xe săn tin, hằng ngày đều có lái xe đợi sẵn ở bãi đỗ xe. Nếu có tin tức, phóng viêm xuống lập tức có thể đi ngay, cũng vì quan trọng nhất là tới lấy được tin tức nhanh nhất.
Bây giờ việc cạnh tranh trong giới truyền thông ngày càng mạnh mẽ. Ngoài những tin tức trên ti vi và báo chí thì còn có rất nhiều mạng xã hội mới nổi lên. Hơn nữa, đài truyền hình Hương Thành vốn là đối thủ nhiều năm của Cảng Long. Họ cũng thường va chạm với nhau ở hiện trường, nên có thể nói mọi người luôn phải tranh thủ từng giây từng phút.
Vừa lên xe, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy ra chiếc máy ảnh chuyên nghiệp của mình, còn Trần Thanh thì tìm kiếm trên máy tính bảng rồi vui mừng nói: " Không thể tin được trang sức Việt Phong lại là tài sản của tập đoàn Đế Vương Triệu thị. Lần này chúng ta nhất định phải viết một bài thật hay!"
Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười nói: " Việc kinh doanh của trang sức Việt Phong vẫn luôn rất thuận lợi. Nghe nói trang sức ở đây thiết kế theo phong cách quý phái của nước Việt thời xưa, rất nhiều phu nhân nhà giàu và người nước ngoài yêu thích, nhận được rất nhiều đơn đặt hàng." Kỷ Hi Nguyệt cũng thường đặt trang sức ở Việt Phong để bố mình tặng cho đối tác.
"Sao cô biết?" Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Phụ nữ đương nhiên thích trang sức. Tôi không mua nổi thì không phải tôi không quan tâm." Kỷ Hi Nguyệt khinh thường nói.
Sắc mặt Trần Thanh hơi vặn vẹo, tức giận nói: "Cô nhớ chụp nhiều ảnh vào đấy. Chụp xong đăng lên ngay. Nếu đạt được lượt xem cao, ông chủ nhất định sẽ lựa chọn bản tin truyền hình. Chúng ta cũng sẽ được khen thưởng. Lúc đó có khi cô cũng có thể tới Việt Phong mua trang sức đấy."
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nói: "Biết rồi."
Trần Thanh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt chính là loại người trẻ tuổi ngoan cố, tự cho mình là đúng, lại kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nếu không phải thấy cô làm việc lanh lợi, hắn ta sẽ kêu cô làm cộng sự sao?
Xe nhanh chóng chạy trên đường đi, tài xế lái xe chuyên nghiệp giống như một tay đua. Vốn phải mất ba, bốn mươi phút để đến nơi nhưng bọn họ chỉ mất hai mươi phút là tới.
Trang sức Việt Phong không ở nằm trong trung tâm thành phố. Bởi vì đơn đặt hàng khá nhiều, mà lựa chọn một ngõ nhỏ yên tĩnh. Gần đó lại có không ít tiệm bán quần áo và quán cà phê.
Lúc này, trên đường bốn phía đều có người. Người dân đều dùng di động để chụp ảnh và nghị luận sôi nổi. Nhưng đối với những người qua đường đăng tải ảnh chụp thì không đủ độ tin cậy. Chỉ có những nơi như đài truyền hình Cảng Long truyền tin tức chính thức mới có sức ảnh hưởng.
Trần Thanh nhảy xuống xe vội chạy đến hiện trường, nói Kỷ Hi Nguyệt nhanh lên. Tiếc là Kỷ Hi Nguyệt đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến tối hôm qua Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn tàn bạo. Chân cô bây giờ đều mềm nhũn muốn quỳ xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt cắn răng, cố nén đau cầm máy ảnh bắt đầu quay chụp hiện trường. Trần Thanh vào trong vây lấy ông chủ của trang sức Việt Phong và nhân viên cửa hàng hỏi thăm, ghi âm và chép lại lời nói của họ. Hắn vẫn còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng cảnh sát đã nhanh chóng điều tra xong hiện trường.
"Vương Nguyệt!" Đột nhiên sau lưng Kỷ Hi Nguyệt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Kỷ Hi Nguyệt quay người thì thấy Ngô Phương Châu mặc đồng phục cảnh sát. Trước đây cô thường tới hiện trường nên đã thấy người này nhiều lần. Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp cầm tư liệu, cô thường gặp cậu ta, nên quan hệ cũng được xem như khá tốt. Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không ghét Ngô Phương Châu, bởi cậu ta thường không kỳ thị những người xấu xí.
"Ngô Phương Châu, cậu làm ở đây hạ?". Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói: "Ở đây có vụ cướp hay tai nạn giao thông gì sao? Có người bị thương không? Hay bắt được tên tội phạm khét tiếng nào không?".
Ngô Phương Châu lắc đầu nói:
"Vẫn còn phải giám sát và theo dõi ở xung quanh. Vừa rồi hỏi được vài thông tin từ người dân, em có thể nói cho chị một ít".
"Thật sao! Cảm ơn cậu nhiều nha, Ngô Phương Châu. Lần sau có dịp chắc chắn sẽ mời cậu uống cà phê!". Kỷ Hi Nguyệt cười tươi. Cô biết rõ, cảnh sát không thể tiết lộ thông tin vụ án ra ngoài. Nhưng những thông tin không quan trọng lắm, vẫn có thể đưa cho phóng viên. Dù sao thì khi phá án cũng cần vài sự giúp đỡ từ phía phóng viên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy theo Ngô Phương Châu lấy tin tức, vừa chụp ảnh phối hợp, vừa nhanh vừa tốc độ, sửa sang hết tất cả. Đợi Trần Thanh đi ra từ sau tiệm đá quý đang tức giận, đài truyền hình Long Đài quả nhiên làm việc nhanh, nơi truyền ra tin tức đầu tiên là trang Web của họ.
Trần Thanh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đúng là thực tập sinh này làm việc rất nhanh nhẹn, gọn gàng, còn biết tìm cảnh sát phối hợp. Cũng may tìm cô gái này đến, nếu không chắc cũng phải đợi thêm mười phút nữa mới phát được. Bình thường anh ta làm việc với Lưu Hải cũng không nhanh nhẹn như cô gái này. Bỗng chốc, Trần Thanh có ý định đổi người làm việc chung.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt chỉ là thực tập sinh, chưa chính thức làm việc chung với ai. Đôi khi còn là tự cô chạy ra ngoài lấy tin. Nói thật, một người luôn có thể tìm được những tin nóng như vậy, cô gái này ít nhiều cũng có chút thiên phú đối với nghề phóng viên!
"Tiểu Nguyệt, nhanh quay về đài. Sếp nói tin này sẽ phát trên TV vào tám giờ tối. Chúng ta còn phải biên tập lại". Trần Thanh nhận được điện thoại của Lộc Hùng vui đến nỗi mặt cũng đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên: " Cái gì? Không được, tối nay tôi còn có việc gấp nên không thể tăng ca. Anh Trần, anh cố gắng giúp tôi nhé, tôi đi đây!". Nói xong, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nhịn đau chạy trốn, không quan tâm mấy lời mắng chửi tức giận của Trần Thanh sau lưng.
So với Trần Thanh, cô lại càng sợ Đại Ma Vương Triệu Húc Hàn hơn!
Trần Thanh tức đến mức lông mày cũng dựng lên, nghĩ thầm nhất định ngày mai phải cho Kỷ Hi Nguyệt này biết tay, dám xem thường tiền bối như hắn ta ư! Hừ!
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ đã tới 5h, cô vội chạy ra đường bắt taxi. Bình thường đều có xe biệt thự tới đón cô, nhưng lại toàn là những dòng xe đẳng cấp, cho nên giờ gọi tới cũng không tốt lắm.
Nhưng cô đã hứa với Triệu Húc Hàn sẽ về nhà ăn cơm lúc 6h tối! Nếu cô về muộn, có khi tên Đại Ma Vương đó lại nghĩ cô đi vụng trộm với Triệu Vân Sâm, tức giận rồi bắt đầu làm chuyện đó, cô không thể chịu đựng được đâu.
Vô Cốt nhận nhiệm vụ theo dõi Kỷ Hi Nguyệt. Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô giống như con khỉ vội vàng bắt taxi trở về, haha, thực buồn cười! Hơn nữa, mỗi khi nhìn bộ quần áo phóng viên của Kỷ Hi Nguyệt, Vô Cốt thấy rất khó hiểu. Cô có gương mặt đẹp như vậy, cần gì lúc nào cũng ăn mặc như một kẻ quái dị, lại còn đi làm phóng viên thực tập. Tại sao thiếu gia vẫn để yên cho cô muốn làm gì thì làm?
Sau một hồi vất vả, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt được taxi, thở hổn hển lên xe. Lái xe vừa nghe Kỷ Hi Nguyệt nói muốn đi tới biệt thự Triệu gia liền bĩu môi, hỏi lại lần nữa:"Cô gái à, cô chắc chắn muốn đến đó ư?"
"Đúng!". Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói. Kiếp trước cô cũng đã gặp nhiều trường hợp thế này rồi.
Đúng là đồ không có mắt nhìn. Tôi tới biệt thự Triệu Gia thì sao hả!
Bình luận facebook