Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 15. HƠI THỞ CỦA QUỶ (P3)
Minh Tuấn trầm ngâm, rồi nói.
"Em cũng không chắc chuyện gì xảy ra khi đó, đầu tiên là anh Phi ngã gục xuống, anh nói những câu gì đó mà em nghe không rõ. Kế tiếp là anh Kiệt, khi lão hề già chạm mặt gần anh, vì hai người gần em nhất nên em nghe rất rõ những gì mà lão nói. “Đừng quanh đầu lại, nghe Phong, hãy dũng cảm nhìn về phía trước, nó có gì?”, “Hãy đến đó.”, “Đang làm gì?”... Rồi rất nhiều câu nói em nghe không hiểu gì cả. Còn anh thì trả lời những câu em nghe cũng không hiểu, riêng em khi đó nhận thấy mình người nhẹ lâng lâng. Có một tiếng sáo vi vu bên ngoài..."
"Đó là tiếng trường địch, Vô Khuyết đã xuất hiện." Tôi chen ngang.
"Em không rõ ạ. Nhưng em nghe thấy tiếng la thất thanh của những tên hề xung quanh, rất lớn, rồi một cái tát rất mạnh, đau điếng. Em nhìn thấy một người thanh niên đeo mặt nạ đứng trước em. Rồi một đoàn người mặc áo dài màu trắng xộc vào, những tên hề túa ra khắp cánh đồng lau sậy quanh nhà. Em thấy người đeo mặt nạ đến đỡ anh Kiệt dậy, áp tai vào sát mặt anh, sau đó em ngất đi mà không nhớ gì nữa."
"Vô Khuyết đã đến đúng lúc." Tôi nói.
"Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?" Phi hỏi.
"Làm công việc phải làm, anh lo cho chúng ta ba vé lên sân bay Liên Khương vào khuya nay."
"Tôi không chắc có chuyến bay gấp."
"Anh luôn có cách để giải quyết, phải không nào." Tôi nhìn sang Minh Tuấn, "Theo em nơi nào là an toàn nhất với em?"
"Thật ra ở bên cạnh các anh em thấy được an toàn."
"Phi! Bốn vé nhé!" Tôi nhìn sang Phong, "Kẻ thế mạng là ai?"
"Một giáo dân Tin Lành."
"Mạng người đã ngã, Kiệt sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa. Trong lúc chờ có chuyến bay, Kiệt còn chờ một người."
"Kỳ Nam?"
"Vừa nhắc Tào Tháo."
Tiếng chuông cửa reo lên, Phong mở cửa và cậu bé Kỳ Nam đứng trước mặt. Háo hức đến với tôi, hai tay chìa ra bức thư. "Cậu chủ Vô Khuyết gửi cho anh."
"Quá tốt, chỉ chờ mỗi cái này."
"Đó là...?" Phong hỏi.
"Một thứ rất quen thuộc với chúng ta ngày trước, thứ gắn liền chúng ta với địa danh Đà Lạt, thứ đã khơi nguồn phiêu lưu của chúng ta trên khắp nẻo đường Viêt Nam."
"Bút ký của bác sĩ Yersin?"
"Chính xác là một trang bút ký trong đó. Năm xưa trên đỉnh Phăng-xi-păng, Kiệt đã giao nó cho một người quan trọng, người đó đã giao lại cho một người mà mình tin tưởng, Thấm thoát đã hơn mười năm, giờ là lúc ngọc hồi cố hương, trang bút ký của Yersin cần phải được trở về. Phi, anh giải quyết được vé máy bay lên Liên Khương chưa?"
"Đã xong. Chuyến bay bắt đầu lúc mười một giờ tối."
"Giờ là bảy giờ ba mươi, chúng ta còn ba tiếng để thăm viếng địa điểm thiêng liêng: Thư viện của hội."
Kỳ Nam reo lên. Tôi nhìn vào ánh mắt sáng rực của cậu bé, "Em đã bao giờ tự hỏi, vì sao Đà Lạt lại lạnh không?"
Đôi mắt cậu bé sáng lên rồi vụt tắt ngay, nó hiểu câu hỏi chưa hẳn là câu hỏi, "Em không chắc."
Tôi xoa đầu Kỳ Nam, "Đó là câu trả lời khôn ngoan. Vội vàng sẽ mắc sai lầm. Đi nào, thư viện của anh cần có người kế thừa nó. Minh Tuấn, em sẽ không lấy làm phiền nếu ăn một chút gì trong lúc chờ bọn anh?"
"Em hiểu."
"Tốt. Phi này, anh luôn khéo léo thu xếp hơn tôi. Phong và Kỳ Nam, chúng ta đến thư viện của hội trước."
***
Căn phòng riêng biệt của tôi chứa nhiều hơn số người mong muốn, một sự tự do đang bị xâm phạm. Phong hiểu ý, anh đến một kệ sách sát vách tường, lấy dăm cuốn sách ra khỏi, một cái két nhỏ nằm phía sau. Phong hỏi, "Vẫn như cũ?"
"Trừ khi nào cạn nước Đồng Nai."
Tiếng lách cách vang lên, chiếc két mở ra, một quyển sổ tay nhỏ được lấy ra, nhuốm màu thời gian. Dòng chữ nguệch ngoạc trên đó, quen thuộc, Yersin.
Tôi cầm quyển sổ tay với nhiều ký ức hiện về. Thật nhanh để trở về thực tại. Tôi nhanh chóng lật đến phần giấy bị xé. Phong xé phong thư của Vô Khuyết, một mảnh giấy ngà được lấy ra. Chúng tôi cẩn thận ráp nó vào vị trí.
"Điều này có liên quan đến việc chúng ta đang làm?" Phong hỏi lai một lần.
"Kiệt không chắc, nhưng ít nhất chúng ta cần hành động trước khi có kẻ phỗng tay trên."
Cánh cửa gõ lên vài tiếng, tôi biết Phi đã đến.
Anh háo hứng chờ đợi như Kỳ Nam.
Tôi nhìn Phong, anh gật đầu. Tôi bắt đầu nói,
"Năm xưa, khi truy tìm mộ phần học giả Trần Trọng Kim, chúng tôi đã tìm thấy bút ký của bác sỹ Yersin. Phi, chắc anh biết, ngài Yersin từng là một trong mười hai nguyên lão của chúng ta. Cuối đời ngài sống tại Nha Trang với cái tên trìu mến, thầy Năm. Anh biết trước khi Yersin sống cuối đời và chết tại Nha Trang, ngài từng ở đâu không?"
"Hà Nội."
"Khi đó toàn quyền Hà Nội là Doumer, người đã chịu ơn Yersin, đã mời ngài ra Hà Nội để lập nên một Trường Y đầu tiên của Đông Dương, trường École de Médecine de l’Indochine, và hiển nhiên Yersin là hiệu trưởng. Môi trường đào tạo trí thức hàng đầu ở khu vực Nam Á, nơi đã quyến rũ những giấc mơ của những quốc qia lân cận. Và hiển nhiên là quyến rũ cả giới trí thức Bắc Hà khi đó. Có một chàng trai thông minh uyên bác đã đến gặp giáo sư Yersin, chàng 27 tuổi còn vị giáo sư thông minh kia đã 47 tuổi. Cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã giúp cho chàng trai bước vào không gian trí thức của hội Tam Điểm Âu Châu và là một trong mười hai nguyên lão của chúng ta. Học giả Trần Trọng Kim."
Minh Tuấn trầm ngâm, rồi nói.
"Em cũng không chắc chuyện gì xảy ra khi đó, đầu tiên là anh Phi ngã gục xuống, anh nói những câu gì đó mà em nghe không rõ. Kế tiếp là anh Kiệt, khi lão hề già chạm mặt gần anh, vì hai người gần em nhất nên em nghe rất rõ những gì mà lão nói. “Đừng quanh đầu lại, nghe Phong, hãy dũng cảm nhìn về phía trước, nó có gì?”, “Hãy đến đó.”, “Đang làm gì?”... Rồi rất nhiều câu nói em nghe không hiểu gì cả. Còn anh thì trả lời những câu em nghe cũng không hiểu, riêng em khi đó nhận thấy mình người nhẹ lâng lâng. Có một tiếng sáo vi vu bên ngoài..."
"Đó là tiếng trường địch, Vô Khuyết đã xuất hiện." Tôi chen ngang.
"Em không rõ ạ. Nhưng em nghe thấy tiếng la thất thanh của những tên hề xung quanh, rất lớn, rồi một cái tát rất mạnh, đau điếng. Em nhìn thấy một người thanh niên đeo mặt nạ đứng trước em. Rồi một đoàn người mặc áo dài màu trắng xộc vào, những tên hề túa ra khắp cánh đồng lau sậy quanh nhà. Em thấy người đeo mặt nạ đến đỡ anh Kiệt dậy, áp tai vào sát mặt anh, sau đó em ngất đi mà không nhớ gì nữa."
"Vô Khuyết đã đến đúng lúc." Tôi nói.
"Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?" Phi hỏi.
"Làm công việc phải làm, anh lo cho chúng ta ba vé lên sân bay Liên Khương vào khuya nay."
"Tôi không chắc có chuyến bay gấp."
"Anh luôn có cách để giải quyết, phải không nào." Tôi nhìn sang Minh Tuấn, "Theo em nơi nào là an toàn nhất với em?"
"Thật ra ở bên cạnh các anh em thấy được an toàn."
"Phi! Bốn vé nhé!" Tôi nhìn sang Phong, "Kẻ thế mạng là ai?"
"Một giáo dân Tin Lành."
"Mạng người đã ngã, Kiệt sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa. Trong lúc chờ có chuyến bay, Kiệt còn chờ một người."
"Kỳ Nam?"
"Vừa nhắc Tào Tháo."
Tiếng chuông cửa reo lên, Phong mở cửa và cậu bé Kỳ Nam đứng trước mặt. Háo hức đến với tôi, hai tay chìa ra bức thư. "Cậu chủ Vô Khuyết gửi cho anh."
"Quá tốt, chỉ chờ mỗi cái này."
"Đó là...?" Phong hỏi.
"Một thứ rất quen thuộc với chúng ta ngày trước, thứ gắn liền chúng ta với địa danh Đà Lạt, thứ đã khơi nguồn phiêu lưu của chúng ta trên khắp nẻo đường Viêt Nam."
"Bút ký của bác sĩ Yersin?"
"Chính xác là một trang bút ký trong đó. Năm xưa trên đỉnh Phăng-xi-păng, Kiệt đã giao nó cho một người quan trọng, người đó đã giao lại cho một người mà mình tin tưởng, Thấm thoát đã hơn mười năm, giờ là lúc ngọc hồi cố hương, trang bút ký của Yersin cần phải được trở về. Phi, anh giải quyết được vé máy bay lên Liên Khương chưa?"
"Đã xong. Chuyến bay bắt đầu lúc mười một giờ tối."
"Giờ là bảy giờ ba mươi, chúng ta còn ba tiếng để thăm viếng địa điểm thiêng liêng: Thư viện của hội."
Kỳ Nam reo lên. Tôi nhìn vào ánh mắt sáng rực của cậu bé, "Em đã bao giờ tự hỏi, vì sao Đà Lạt lại lạnh không?"
Đôi mắt cậu bé sáng lên rồi vụt tắt ngay, nó hiểu câu hỏi chưa hẳn là câu hỏi, "Em không chắc."
Tôi xoa đầu Kỳ Nam, "Đó là câu trả lời khôn ngoan. Vội vàng sẽ mắc sai lầm. Đi nào, thư viện của anh cần có người kế thừa nó. Minh Tuấn, em sẽ không lấy làm phiền nếu ăn một chút gì trong lúc chờ bọn anh?"
"Em hiểu."
"Tốt. Phi này, anh luôn khéo léo thu xếp hơn tôi. Phong và Kỳ Nam, chúng ta đến thư viện của hội trước."
***
Căn phòng riêng biệt của tôi chứa nhiều hơn số người mong muốn, một sự tự do đang bị xâm phạm. Phong hiểu ý, anh đến một kệ sách sát vách tường, lấy dăm cuốn sách ra khỏi, một cái két nhỏ nằm phía sau. Phong hỏi, "Vẫn như cũ?"
"Trừ khi nào cạn nước Đồng Nai."
Tiếng lách cách vang lên, chiếc két mở ra, một quyển sổ tay nhỏ được lấy ra, nhuốm màu thời gian. Dòng chữ nguệch ngoạc trên đó, quen thuộc, Yersin.
Tôi cầm quyển sổ tay với nhiều ký ức hiện về. Thật nhanh để trở về thực tại. Tôi nhanh chóng lật đến phần giấy bị xé. Phong xé phong thư của Vô Khuyết, một mảnh giấy ngà được lấy ra. Chúng tôi cẩn thận ráp nó vào vị trí.
"Điều này có liên quan đến việc chúng ta đang làm?" Phong hỏi lai một lần.
"Kiệt không chắc, nhưng ít nhất chúng ta cần hành động trước khi có kẻ phỗng tay trên."
Cánh cửa gõ lên vài tiếng, tôi biết Phi đã đến.
Anh háo hứng chờ đợi như Kỳ Nam.
Tôi nhìn Phong, anh gật đầu. Tôi bắt đầu nói,
"Năm xưa, khi truy tìm mộ phần học giả Trần Trọng Kim, chúng tôi đã tìm thấy bút ký của bác sỹ Yersin. Phi, chắc anh biết, ngài Yersin từng là một trong mười hai nguyên lão của chúng ta. Cuối đời ngài sống tại Nha Trang với cái tên trìu mến, thầy Năm. Anh biết trước khi Yersin sống cuối đời và chết tại Nha Trang, ngài từng ở đâu không?"
"Hà Nội."
"Khi đó toàn quyền Hà Nội là Doumer, người đã chịu ơn Yersin, đã mời ngài ra Hà Nội để lập nên một Trường Y đầu tiên của Đông Dương, trường École de Médecine de l’Indochine, và hiển nhiên Yersin là hiệu trưởng. Môi trường đào tạo trí thức hàng đầu ở khu vực Nam Á, nơi đã quyến rũ những giấc mơ của những quốc qia lân cận. Và hiển nhiên là quyến rũ cả giới trí thức Bắc Hà khi đó. Có một chàng trai thông minh uyên bác đã đến gặp giáo sư Yersin, chàng 27 tuổi còn vị giáo sư thông minh kia đã 47 tuổi. Cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã giúp cho chàng trai bước vào không gian trí thức của hội Tam Điểm Âu Châu và là một trong mười hai nguyên lão của chúng ta. Học giả Trần Trọng Kim."
Bình luận facebook