Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chu Hồng Hồng nhẹ nhàng kéo áo Trình Ý, chỉ sợ hắn nói ra lời càng ác độc hơn.
Hoàng Dĩnh sắc mặt tái trắng. Cô khiếp sợ khi thấy Trình Ý xuất hiện, đã quên phản bác hắn.
Không khí ngưng trệ vô cùng khó thở, Phùng Nhã Phi cười khan nói: "Mình và Hoàng Dĩnh đi ăn cơm trước, lần sau họp mặt nhé."
"Được." Chu Hồng Hồng thầm nhẹ nhàng thở ra, khách sáo đáp lời, "Về sau có rảnh tán gẫu tiếp."
Lúc này, Phùng Nhã Phi lại nhớ tới điều gì, nhìn nhìn Trình Ý, sau đó chuyển hướng sang Chu Hồng Hồng hỏi: "Có tiện nói cho mình biết số điện thoại mới của cậu không?"
Chu Hồng Hồng còn đang chần chờ, nghĩ tới tình cảm quan hệ bạn học cũng không nên lạnh lùng quá, đang muốn nói số mới của mình ra, Trình Ý đã chen vào một câu nói, "Không tiện."
Chu Hồng Hồng bất đắc dĩ cười cười.
Mà nụ cười trên mặt Phùng Nhã Phi cũng sắp không nhịn được, cô ta kéo tay Hoàng Dĩnh, giả ý nói, "Chúng tớ đi trước, sắp muộn rồi."
Lúc gần đi Hoàng Dĩnh cuối cùng nhìn thoáng qua Trình Ý. Trong lòng cô ta rất không cam lòng, tại sao lâu như thế, người phụ nữ bên cạnh hắn vẫn là Chu Hồng Hồng.
Đợi hai người đi rồi, Chu Hồng Hồng tránh khỏi ôm ấp của Trình Ý, nhỏ giọng mà nói: "Anh nói thật quá đáng. Người ta dù sao cũng là phụ nữ, chúng ta đừng để ý tới cô ta, bỏ đi là được."
"Tôi cũng không phải người có lòng dạ rộng rãi như vậy." Hắn khinh miệt liếc mắt một cái về phía hai người kia rời đi.
"Dù sao cũng là bạn học."
"Đó là bạn học của cô, cũng không phải của tôi. Các cô ta ở trong mắt tôi, cũng chỉ có hai loại người, đối với vợ tôi tốt hoặc bắt nạt vợ tôi."
Chu Hồng Hồng trong lòng biết Trình Ý là đang che chở cho mình, lại theo thói quen cãi nhau với hắn, "Anh còn không phải là thường bắt nạt tôi sao."
Hắn nghe khẩu khí làm nũng của cô, cười nói, "Người của tôi đương nhiên chỉ có tôi có thể bắt nạt."
"Bây giờ không phải là của anh nữa." Cô dỗi xong nói, tự mình đi về phía tiệm lẩu.
Nụ cười của Trình Ý biến mất, cùng bước sau lưng cô, nhưng vẫn duy trì cự ly một mét.
Có lẽ người ở bên ngoài nhìn vào, hai người như vậy một trước một sau cũng không có gì, nhưng mà Chu Hồng Hồng có thói quen bị hắn nắm tay. Nay tay cô cũng không biết để vào đâu, đành giấu vào trong túi.
Trên đường đi có một cô gái, vẻ mặt ngượng ngùng đưa một tờ rơi quảng cáo tới phía sau Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng hơi sửng sốt, sau khi hiểu được tại sao lại thế, cô tiếp tục đi về phía trước.
Còn Trình Ý, vừa nhận tờ rơi kia, đã bị cô gái ngăn đón muốn nhờ hắn làm điều tra.
Hắn cười khen một câu cô gái có cặp đùi đẹp.
Chu Hồng Hồng nghe thấy động tĩnh phía sau, bụng lại sôi lên. Người đàn ông này, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trình Ý mắt liếc nhìn Chu Hồng Hồng phía trước, thấy cô càng chạy càng nhanh, đột nhiên giương cao khóe miệng.
Hắn gập tờ rơi lại, lướt qua cô gái kia, không nhanh không chậm đi theo hướng của Chu Hồng Hồng.
Mới đi qua cái thùng rác thứ nhất, hắn liền đánh mất tờ giấy kia.
----
Lẩu Dê bọ cạp vào mùa đông buôn bán đặc biệt tốt. Không khí trong tiệm nóng hôi hổi, tiếng cười nói ồn ào rôm rã.
Chu Hồng Hồng nhận việc xếp hàng lấy số, lẳng lặng ngồi ở khu chờ, đem tờ giấy số xếp hàng nhỏ bé kia gập lên gập xuống.
Cũng không biết Trình Ý đã tán gẫu xong với cô em váy ngắn kia chưa. Nhưng mà hắn bây giờ là độc thân, cô cũng không quản được hắn. Theo lý đúng là như thế, nhưng trong lòng Chu Hồng Hồng vẫn không thấy thoải mái.
Cho đến khi Trình Ý đứng nghiêm trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu, nhìn thấy hắn châm chọc cười.
"Chu Hồng Hồng, cơn ghen của cô thật là lớn."
"Ai ghen tị." Cô vội vàng cúi đầu, phản bác, "Tôi chỉ là muốn đi ăn lẩu."
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là cái bình dấm chua, lại chết cũng không thừa nhận.
Nhưng hắn thích xem dáng điệu lúc cô ghen tuông, cô càng không cam lòng, hắn càng sung sướng. Hắn muốn cô để ý hắn. Tốt nhất là hắn chiếm hết trái tim của cô, làm cho cô không để ý đến ai khác.
Trình Ý cầm lấy tờ giấy nhỏ kia nhìn xuống dãy số, không có kiên nhẫn chờ, trực tiếp hỏi nhân viên phục vụ còn phòng riêng không.
Nhân viên phục vụ ý cười trong suốt, vội tiếp đón nói có.
Thấy giá rẻ nhất của phòng riêng trong quán này, Chu Hồng Hồng cảm thấy quá đắt, nhỏ giọng nói ở đại sảnh chờ xếp số có thể bớt không ít tiền.
Trình Ý liếc nhìn cô, "Cô ăn nhiều một chút, coi như là bù lỗ." Sau đó hắn cũng hạ thấp âm lượng, bỏ thêm một câu, "Ngực cô thiếu nước giờ phải bù lại."
Cô tức giận, dứt khoát không thèm để ý đến hắn.
Bữa ăn này, khung cảnh không tồi, thức ăn cũng phong phú, nhưng hai người thì ăn không ngon.
Trình Ý không vui, là vì Chu Hồng Hồng nói phải ngả bài với cha mẹ đôi bên như thế nào.
Mà Chu Hồng Hồng nặng nề, là vì mấy cú điện thoại của hắn.
Cú điện thoại đầu tiên, hắn nhận, sau đó nói vài câu liền cúp máy. Chu Hồng Hồng nghe ra là nói chuyện trong tiệm.
Việc buôn bán của quán bar, Trình Ý không nói cho cô biết. Cô biết hắn kinh doanh không tồi, nhưng mà cụ thể như thế nào thì một mực không biết. Chẳng qua, khi hắn nói chuyện điện thoại cũng sẽ không lảng tránh.
Cuộc điện thoại thứ hai, Trình Ý nhìn thấy dấu hiệu cuộc gọi đến, giương mắt nhìn Chu Hồng Hồng liếc mắt một cái.
Kết quả, tầm mắt của hai người đối nhau.
Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt qua nồi nước dùng trước mặt.
Lần này, Trình Ý từ chối nghe.
Sau đó, điện thoại liền liên tiếp vang lên. Hắn vẫn từ chối nghe.
Chu Hồng Hồng giả bộ như cái gì cũng không ngại, nhắc nhở hắn, "Anh muốn nghe thì nghe đi."
Trình Ý đóng máy, nói qua loa một câu, "Không phải chuyện quan trọng."
Chu Hồng Hồng nhìn nồi lẩu sôi cuồn cuộn, suy nghĩ vẫn lượn quanh mấy cú điện thoại kia. Cô ước gì hắn có thể nghe điện thoại, như vậy cũng dễ ngả bài. Bởi vì cô cảm thấy có thể là Thời Tiệp Nghệ gọi điện tới.
Trình Ý không có khẩu vị, dứt khoát đốt thuốc hút. Hắn thấy cô còn đang ngây người, liền múc viên thịt viên lên, đưa về phía cô.
Viên thịt viên bỗng bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Chu Hồng Hồng có chút bị dọa, "Làm gì thế?"
"Cô ngẩn người cái gì?"
"Không có gì." Cô vớt đồ ăn trong nồi lên, trở về vấn đề chính đề. "Anh nói đi, chúng ta khi nào thì cùng nói chuyện này cho mẹ anh và mẹ tôi biết."
Cô luôn níu chặt cái đề tài này, làm cho giọng nói Trình Ý lại bắt đầu châm chọc. "Aiz, lúc hai ta ở cùng nhau cũng không thấy cô tích cực như vậy. Muốn tách ra, đã nóng nảy đến thế sao?"
"Sắp đến năm mới rồi, đến lúc đó chúng ta trở về làm sao mà giấu được." Chu Hồng Hồng vẫn duy trì giọng điệu bình thản, cô cảm thấy vô cùng may mắn khi hai người bọn họ cách nhau một cái nồi lẩu, hắn không thể trực tiếp động đến cô.
"Lần trước chuyện đó không phải là hiểu lầm sao, cô bây giờ còn có cái gì không hài lòng."
Cô thấy hắn lại chứng nào tật nấy, trách mắng: "Tôi nhìn thấy anh như thế này đã chán ghét, nói không đến hai câu sẽ nóng tính. Anh cũng thật chẳng dễ nói chuyện."
Trình Ý kiềm chế cơn tức giận, hít mạnh vài hơi khói. "Được, cô muốn nói như thế nào cho tốt. Đừng nói việc chia tay, cái gì tôi cũng có thể nói cùng cô."
"Đó không phải là anh nhắc sao."
"Cô có phải là chưa nghe rõ không hả, đã nói không nhắc đến chuyện đó nữa." Trong lòng hắn đã nhịn đến mức cực hạn, hắn muốn ôm cô, nghĩ chiếm lấy cô. Hắn nhớ cô lâu như vậy, nhớ đến mức muốn đau.
Chu Hồng Hồng tức giận buông bát đũa, trừng mắt hắn, "Anh lại hung dữ, anh còn xấu xa với tôi nữa bây giờ tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết, hai ta xong rồi."
Trình Ý sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn không nói nữa, cho đến khi hút thuốc xong, mới chậm rãi nói, "Chu Hồng Hồng, lần này rốt cuộc cô làm sao vậy?"
"Tôi bây giờ... Không muốn gặp anh." Nói xong, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, "Thật sự, nhìn thấy anh tôi rất khó chịu."
Trình Ý nhìn vẻ ủy khuất của cô, trong lòng thật là không biết làm sao.
Lần huyên náo này của cô khiến cuộc sống của hắn hỏng bét.
Hắn cảm thấy một loại khủng hoảng khi bị vứt bỏ. Chu Hồng Hồng cách hắn càng ngày càng xa, mà hắn không bắt nổi cô trở lại. Trong một khắc kia thậm chí hắn bắt đầu sinh ra một ý niệm cực đoan trong đầu, đó chính là đem cô bắt về nhà, cô cũng sẽ không chạy được nữa. Hắn vẫn có thể ăn đồ ăn cô làm, ôm cô ngủ.
Trình Ý yên lặng thật lâu. Hắn chỉ hút thuốc, một điếu lại một điếu.
Chu Hồng Hồng thấy bộ dáng này của hắn, nói không đau lòng là giả. Có đôi khi, cô cảm thấy chăm sóc hắn tựa như chăm sóc một đứa trẻ. Nếu hơi chút buông lỏng không nhìn hắn, hắn liền dính vào. Rõ ràng là bị viêm họng, còn cứ thích hút thuốc. Kỳ thật hắn cũng không phải lúc nào cũng hút lượng lớn như vậy, bình thường có cô quản, đều có thể thu lại.
"Đừng hút." Cô nhìn làn khói tràn ngập trên khuôn mặt âm trầm của hắn, hơi mím môi, "Tôi có lời muốn hỏi anh."
Trình Ý thở ra một vòng khói nồng đậm, "Cô hỏi đi." Hắn hận không thể nhanh chóng giải quyết sự tình, ôm vợ về nhà ngủ.
Chu Hồng Hồng phẩy tay, "Cả phòng đều là mùi thuốc lá."
Hắn lạnh nhạt nhìn cô, sau đó nghe lời tắt khói.
"Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới đây."
"Trịnh Hậu Loan a."
Chu Hồng Hồng trù trừ tiếp tục hỏi, "Mấy cuộc gọi phía sau thì sao?"
Nghe vậy, Trình Ý yên lặng nhìn cô, trong ánh mắt lại toát ra tia sáng." Có phải cô ghen không?"
Chu Hồng Hồng cứng lại. "Không phải, anh không muốn trả lời thì thôi."
"Chu Hồng Hồng..." Hắn trầm giọng nói, "Có phải cô hoài nghi có phụ nữ muốn kéo tôi ra ngoài không?"
Cô cúi đầu ăn dê bọ cạp, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Trình Ý cũng không giải thích, cầm lấy di động, đi đến bên cạnh Chu Hồng Hồng ngồi xuống, khiến cô hơi hoảng sợ, cho là hắn lại muốn động tay động chân.
Hắn mở máy, mở nhật ký điện thoại cho cô nhìn, mang theo một một tia cười. "Thế nào?"
Chu Hồng Hồng liếc điện thoại di động một cái, "Không có gì, anh ngồi về chỗ đi."
Trình Ý lại mạnh mẽ ôm chặt cô, vội vàng cúi đầu hôn môi của cô.
Cô không dự đoán được hắn ở nơi công cộng cũng lớn lối như vậy. Nhưng cô còn chưa kịp giãy dụa, hắn đã tách môi ra khỏi môi của cô rồi.
"Trịnh Hậu Loan thực phiền muốn chết, giục tôi trở về bệnh viện."
Chu Hồng Hồng sửng sốt. "Anh đi bệnh viện làm cái gì?"
"À." Hắn tỏ vẻ thản nhiên, "Dạ dày xuất huyết mà thôi. Nằm viện một thời gian."
Chu Hồng Hồng gấp đến độ giơ chân. Cô nhìn sắc mặt Trình Ý đúng là thấy có chút tái nhợt, lại không nghĩ đến hắn bị bệnh.
Nhìn thái độ coi thường tỏ ra không sao cả của hắn, cô thật sự là giận dễ sợ, lôi kéo hắn vội vàng đón taxi chạy về bệnh viện.
Trình Ý có vẻ bình tĩnh lắm, còn an ủi cô nói, đã qua giai đoạn nguy hiểm, không cần lo lắng. Sau đó lại lơ đãng như cũ, nói ra bệnh tình lúc đó nguy cấp như thế nào.
Chu Hồng Hồng thiếu chút nữa đã khóc lên.
Trình Ý nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, trong lòng liền chuyển biến tốt đẹp.
Chu Hồng Hồng còn yêu hắn, sự thật này làm cho hắn vui vẻ thoải mái.
Hoàng Dĩnh sắc mặt tái trắng. Cô khiếp sợ khi thấy Trình Ý xuất hiện, đã quên phản bác hắn.
Không khí ngưng trệ vô cùng khó thở, Phùng Nhã Phi cười khan nói: "Mình và Hoàng Dĩnh đi ăn cơm trước, lần sau họp mặt nhé."
"Được." Chu Hồng Hồng thầm nhẹ nhàng thở ra, khách sáo đáp lời, "Về sau có rảnh tán gẫu tiếp."
Lúc này, Phùng Nhã Phi lại nhớ tới điều gì, nhìn nhìn Trình Ý, sau đó chuyển hướng sang Chu Hồng Hồng hỏi: "Có tiện nói cho mình biết số điện thoại mới của cậu không?"
Chu Hồng Hồng còn đang chần chờ, nghĩ tới tình cảm quan hệ bạn học cũng không nên lạnh lùng quá, đang muốn nói số mới của mình ra, Trình Ý đã chen vào một câu nói, "Không tiện."
Chu Hồng Hồng bất đắc dĩ cười cười.
Mà nụ cười trên mặt Phùng Nhã Phi cũng sắp không nhịn được, cô ta kéo tay Hoàng Dĩnh, giả ý nói, "Chúng tớ đi trước, sắp muộn rồi."
Lúc gần đi Hoàng Dĩnh cuối cùng nhìn thoáng qua Trình Ý. Trong lòng cô ta rất không cam lòng, tại sao lâu như thế, người phụ nữ bên cạnh hắn vẫn là Chu Hồng Hồng.
Đợi hai người đi rồi, Chu Hồng Hồng tránh khỏi ôm ấp của Trình Ý, nhỏ giọng mà nói: "Anh nói thật quá đáng. Người ta dù sao cũng là phụ nữ, chúng ta đừng để ý tới cô ta, bỏ đi là được."
"Tôi cũng không phải người có lòng dạ rộng rãi như vậy." Hắn khinh miệt liếc mắt một cái về phía hai người kia rời đi.
"Dù sao cũng là bạn học."
"Đó là bạn học của cô, cũng không phải của tôi. Các cô ta ở trong mắt tôi, cũng chỉ có hai loại người, đối với vợ tôi tốt hoặc bắt nạt vợ tôi."
Chu Hồng Hồng trong lòng biết Trình Ý là đang che chở cho mình, lại theo thói quen cãi nhau với hắn, "Anh còn không phải là thường bắt nạt tôi sao."
Hắn nghe khẩu khí làm nũng của cô, cười nói, "Người của tôi đương nhiên chỉ có tôi có thể bắt nạt."
"Bây giờ không phải là của anh nữa." Cô dỗi xong nói, tự mình đi về phía tiệm lẩu.
Nụ cười của Trình Ý biến mất, cùng bước sau lưng cô, nhưng vẫn duy trì cự ly một mét.
Có lẽ người ở bên ngoài nhìn vào, hai người như vậy một trước một sau cũng không có gì, nhưng mà Chu Hồng Hồng có thói quen bị hắn nắm tay. Nay tay cô cũng không biết để vào đâu, đành giấu vào trong túi.
Trên đường đi có một cô gái, vẻ mặt ngượng ngùng đưa một tờ rơi quảng cáo tới phía sau Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng hơi sửng sốt, sau khi hiểu được tại sao lại thế, cô tiếp tục đi về phía trước.
Còn Trình Ý, vừa nhận tờ rơi kia, đã bị cô gái ngăn đón muốn nhờ hắn làm điều tra.
Hắn cười khen một câu cô gái có cặp đùi đẹp.
Chu Hồng Hồng nghe thấy động tĩnh phía sau, bụng lại sôi lên. Người đàn ông này, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trình Ý mắt liếc nhìn Chu Hồng Hồng phía trước, thấy cô càng chạy càng nhanh, đột nhiên giương cao khóe miệng.
Hắn gập tờ rơi lại, lướt qua cô gái kia, không nhanh không chậm đi theo hướng của Chu Hồng Hồng.
Mới đi qua cái thùng rác thứ nhất, hắn liền đánh mất tờ giấy kia.
----
Lẩu Dê bọ cạp vào mùa đông buôn bán đặc biệt tốt. Không khí trong tiệm nóng hôi hổi, tiếng cười nói ồn ào rôm rã.
Chu Hồng Hồng nhận việc xếp hàng lấy số, lẳng lặng ngồi ở khu chờ, đem tờ giấy số xếp hàng nhỏ bé kia gập lên gập xuống.
Cũng không biết Trình Ý đã tán gẫu xong với cô em váy ngắn kia chưa. Nhưng mà hắn bây giờ là độc thân, cô cũng không quản được hắn. Theo lý đúng là như thế, nhưng trong lòng Chu Hồng Hồng vẫn không thấy thoải mái.
Cho đến khi Trình Ý đứng nghiêm trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu, nhìn thấy hắn châm chọc cười.
"Chu Hồng Hồng, cơn ghen của cô thật là lớn."
"Ai ghen tị." Cô vội vàng cúi đầu, phản bác, "Tôi chỉ là muốn đi ăn lẩu."
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là cái bình dấm chua, lại chết cũng không thừa nhận.
Nhưng hắn thích xem dáng điệu lúc cô ghen tuông, cô càng không cam lòng, hắn càng sung sướng. Hắn muốn cô để ý hắn. Tốt nhất là hắn chiếm hết trái tim của cô, làm cho cô không để ý đến ai khác.
Trình Ý cầm lấy tờ giấy nhỏ kia nhìn xuống dãy số, không có kiên nhẫn chờ, trực tiếp hỏi nhân viên phục vụ còn phòng riêng không.
Nhân viên phục vụ ý cười trong suốt, vội tiếp đón nói có.
Thấy giá rẻ nhất của phòng riêng trong quán này, Chu Hồng Hồng cảm thấy quá đắt, nhỏ giọng nói ở đại sảnh chờ xếp số có thể bớt không ít tiền.
Trình Ý liếc nhìn cô, "Cô ăn nhiều một chút, coi như là bù lỗ." Sau đó hắn cũng hạ thấp âm lượng, bỏ thêm một câu, "Ngực cô thiếu nước giờ phải bù lại."
Cô tức giận, dứt khoát không thèm để ý đến hắn.
Bữa ăn này, khung cảnh không tồi, thức ăn cũng phong phú, nhưng hai người thì ăn không ngon.
Trình Ý không vui, là vì Chu Hồng Hồng nói phải ngả bài với cha mẹ đôi bên như thế nào.
Mà Chu Hồng Hồng nặng nề, là vì mấy cú điện thoại của hắn.
Cú điện thoại đầu tiên, hắn nhận, sau đó nói vài câu liền cúp máy. Chu Hồng Hồng nghe ra là nói chuyện trong tiệm.
Việc buôn bán của quán bar, Trình Ý không nói cho cô biết. Cô biết hắn kinh doanh không tồi, nhưng mà cụ thể như thế nào thì một mực không biết. Chẳng qua, khi hắn nói chuyện điện thoại cũng sẽ không lảng tránh.
Cuộc điện thoại thứ hai, Trình Ý nhìn thấy dấu hiệu cuộc gọi đến, giương mắt nhìn Chu Hồng Hồng liếc mắt một cái.
Kết quả, tầm mắt của hai người đối nhau.
Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt qua nồi nước dùng trước mặt.
Lần này, Trình Ý từ chối nghe.
Sau đó, điện thoại liền liên tiếp vang lên. Hắn vẫn từ chối nghe.
Chu Hồng Hồng giả bộ như cái gì cũng không ngại, nhắc nhở hắn, "Anh muốn nghe thì nghe đi."
Trình Ý đóng máy, nói qua loa một câu, "Không phải chuyện quan trọng."
Chu Hồng Hồng nhìn nồi lẩu sôi cuồn cuộn, suy nghĩ vẫn lượn quanh mấy cú điện thoại kia. Cô ước gì hắn có thể nghe điện thoại, như vậy cũng dễ ngả bài. Bởi vì cô cảm thấy có thể là Thời Tiệp Nghệ gọi điện tới.
Trình Ý không có khẩu vị, dứt khoát đốt thuốc hút. Hắn thấy cô còn đang ngây người, liền múc viên thịt viên lên, đưa về phía cô.
Viên thịt viên bỗng bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Chu Hồng Hồng có chút bị dọa, "Làm gì thế?"
"Cô ngẩn người cái gì?"
"Không có gì." Cô vớt đồ ăn trong nồi lên, trở về vấn đề chính đề. "Anh nói đi, chúng ta khi nào thì cùng nói chuyện này cho mẹ anh và mẹ tôi biết."
Cô luôn níu chặt cái đề tài này, làm cho giọng nói Trình Ý lại bắt đầu châm chọc. "Aiz, lúc hai ta ở cùng nhau cũng không thấy cô tích cực như vậy. Muốn tách ra, đã nóng nảy đến thế sao?"
"Sắp đến năm mới rồi, đến lúc đó chúng ta trở về làm sao mà giấu được." Chu Hồng Hồng vẫn duy trì giọng điệu bình thản, cô cảm thấy vô cùng may mắn khi hai người bọn họ cách nhau một cái nồi lẩu, hắn không thể trực tiếp động đến cô.
"Lần trước chuyện đó không phải là hiểu lầm sao, cô bây giờ còn có cái gì không hài lòng."
Cô thấy hắn lại chứng nào tật nấy, trách mắng: "Tôi nhìn thấy anh như thế này đã chán ghét, nói không đến hai câu sẽ nóng tính. Anh cũng thật chẳng dễ nói chuyện."
Trình Ý kiềm chế cơn tức giận, hít mạnh vài hơi khói. "Được, cô muốn nói như thế nào cho tốt. Đừng nói việc chia tay, cái gì tôi cũng có thể nói cùng cô."
"Đó không phải là anh nhắc sao."
"Cô có phải là chưa nghe rõ không hả, đã nói không nhắc đến chuyện đó nữa." Trong lòng hắn đã nhịn đến mức cực hạn, hắn muốn ôm cô, nghĩ chiếm lấy cô. Hắn nhớ cô lâu như vậy, nhớ đến mức muốn đau.
Chu Hồng Hồng tức giận buông bát đũa, trừng mắt hắn, "Anh lại hung dữ, anh còn xấu xa với tôi nữa bây giờ tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết, hai ta xong rồi."
Trình Ý sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn không nói nữa, cho đến khi hút thuốc xong, mới chậm rãi nói, "Chu Hồng Hồng, lần này rốt cuộc cô làm sao vậy?"
"Tôi bây giờ... Không muốn gặp anh." Nói xong, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, "Thật sự, nhìn thấy anh tôi rất khó chịu."
Trình Ý nhìn vẻ ủy khuất của cô, trong lòng thật là không biết làm sao.
Lần huyên náo này của cô khiến cuộc sống của hắn hỏng bét.
Hắn cảm thấy một loại khủng hoảng khi bị vứt bỏ. Chu Hồng Hồng cách hắn càng ngày càng xa, mà hắn không bắt nổi cô trở lại. Trong một khắc kia thậm chí hắn bắt đầu sinh ra một ý niệm cực đoan trong đầu, đó chính là đem cô bắt về nhà, cô cũng sẽ không chạy được nữa. Hắn vẫn có thể ăn đồ ăn cô làm, ôm cô ngủ.
Trình Ý yên lặng thật lâu. Hắn chỉ hút thuốc, một điếu lại một điếu.
Chu Hồng Hồng thấy bộ dáng này của hắn, nói không đau lòng là giả. Có đôi khi, cô cảm thấy chăm sóc hắn tựa như chăm sóc một đứa trẻ. Nếu hơi chút buông lỏng không nhìn hắn, hắn liền dính vào. Rõ ràng là bị viêm họng, còn cứ thích hút thuốc. Kỳ thật hắn cũng không phải lúc nào cũng hút lượng lớn như vậy, bình thường có cô quản, đều có thể thu lại.
"Đừng hút." Cô nhìn làn khói tràn ngập trên khuôn mặt âm trầm của hắn, hơi mím môi, "Tôi có lời muốn hỏi anh."
Trình Ý thở ra một vòng khói nồng đậm, "Cô hỏi đi." Hắn hận không thể nhanh chóng giải quyết sự tình, ôm vợ về nhà ngủ.
Chu Hồng Hồng phẩy tay, "Cả phòng đều là mùi thuốc lá."
Hắn lạnh nhạt nhìn cô, sau đó nghe lời tắt khói.
"Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới đây."
"Trịnh Hậu Loan a."
Chu Hồng Hồng trù trừ tiếp tục hỏi, "Mấy cuộc gọi phía sau thì sao?"
Nghe vậy, Trình Ý yên lặng nhìn cô, trong ánh mắt lại toát ra tia sáng." Có phải cô ghen không?"
Chu Hồng Hồng cứng lại. "Không phải, anh không muốn trả lời thì thôi."
"Chu Hồng Hồng..." Hắn trầm giọng nói, "Có phải cô hoài nghi có phụ nữ muốn kéo tôi ra ngoài không?"
Cô cúi đầu ăn dê bọ cạp, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Trình Ý cũng không giải thích, cầm lấy di động, đi đến bên cạnh Chu Hồng Hồng ngồi xuống, khiến cô hơi hoảng sợ, cho là hắn lại muốn động tay động chân.
Hắn mở máy, mở nhật ký điện thoại cho cô nhìn, mang theo một một tia cười. "Thế nào?"
Chu Hồng Hồng liếc điện thoại di động một cái, "Không có gì, anh ngồi về chỗ đi."
Trình Ý lại mạnh mẽ ôm chặt cô, vội vàng cúi đầu hôn môi của cô.
Cô không dự đoán được hắn ở nơi công cộng cũng lớn lối như vậy. Nhưng cô còn chưa kịp giãy dụa, hắn đã tách môi ra khỏi môi của cô rồi.
"Trịnh Hậu Loan thực phiền muốn chết, giục tôi trở về bệnh viện."
Chu Hồng Hồng sửng sốt. "Anh đi bệnh viện làm cái gì?"
"À." Hắn tỏ vẻ thản nhiên, "Dạ dày xuất huyết mà thôi. Nằm viện một thời gian."
Chu Hồng Hồng gấp đến độ giơ chân. Cô nhìn sắc mặt Trình Ý đúng là thấy có chút tái nhợt, lại không nghĩ đến hắn bị bệnh.
Nhìn thái độ coi thường tỏ ra không sao cả của hắn, cô thật sự là giận dễ sợ, lôi kéo hắn vội vàng đón taxi chạy về bệnh viện.
Trình Ý có vẻ bình tĩnh lắm, còn an ủi cô nói, đã qua giai đoạn nguy hiểm, không cần lo lắng. Sau đó lại lơ đãng như cũ, nói ra bệnh tình lúc đó nguy cấp như thế nào.
Chu Hồng Hồng thiếu chút nữa đã khóc lên.
Trình Ý nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, trong lòng liền chuyển biến tốt đẹp.
Chu Hồng Hồng còn yêu hắn, sự thật này làm cho hắn vui vẻ thoải mái.
Bình luận facebook