• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New HAI CHÚA TỂ ĐỘC THÂN (5 Viewers)

  • Chương 36

Hàm Nhất bận rộn suốt cả ngày, đi tham gia hoạt động công chúng về, vừa bước vào nhà đã giật mình lùi lại, tưởng mình đi nhầm nhà, cô xem lại biển số nhà: Đúng mà, sao trông nhà lại khác vậy. Một chiếc bể cá khổng lồ xuất hiện ở phòng khách, nằm chễm chệ chính giữa căn phòng.



Hàm Nhất từ từ tới gần bể cá mới phát hiện ra bể cá này khá bất thường, trong bể không nuôi cá cảnh, không trồng cây rong, không rải sỏi mà chỉ có một vài hải sản thông dụng thường gặp ở chợ: ốc viết, ốc móng tay, ngao, hàu, sò, còn có cả bạch tuộc, tôm hùm và một con cua hoàng đế Alaska to.



“Cái quỷ gì đây?” Hàm Nhất cau chặt mày.



Bạch Dương đi từ nhà vệ sinh ra thấy Hàm Nhất đứng cạnh món quà, lập tức dang rộng hai tay đón chào: “Keng keng keng keng! Thế nào? Thích không?”



“Anh mua à?” Hàm Nhất khó hiểu ra mặt.



“Đúng vậy.”



“Anh định mở tiệm hải sản tươi sống trong nhà à? Hay là anh định mở nhà hàng hải sản vậy?” Hàm Nhất liếc nhìn hải sản đầy bể, chúng hoàn toàn đủ để bày một bàn tiệc hải sản lớn.



“Không phải, đây là mua tặng cho cô.” Ánh mắt Bạch Dương đầy chân thành.



“Why? Tại sao?” Hàm Nhất bối rối cả người, không hề hiểu tư duy kỳ lạ của Bạch Dương một chút nào.



“Chị dâu họ nói cô thích hải sản nên tôi mua hết cho cô để xin cô tha thứ.” Bạch Dương nói cực kỳ nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức làm Hàm Nhất trợn ngược mắt.



“Tôi thích ăn hải sản chứ không thích nuôi. Anh muốn tôi ăn sống à? Nuốt bạch tuộc sống hay là tôm hùm sống?” Hàm Nhất bị sự ngây thơ của Bạch Dương đánh bại, giọng điệu cô tỏ ra bất đắc dĩ.



Bạch Dương đập trán. Thế mới biết mình đã hiểu sai ý: “Tại chị ấy không nói rõ ràng, cô đợi một chút.”



Bạch Dương lấy điện thoại ra gọi ngay một cuộc điện thoại: “Dì à, cháu nhắn dì địa chỉ, dì mua một ít gia vị nấu hải sản tới nấu giúp cháu bữa cơm nhé.”



“Anh gọi ai đấy?” Hàm Nhất bỗng thấy hiếu kỳ.



Bạch Dương: “Dì giúp việc bình thường nấu cơm cho tôi.”



Giờ phút này, Bạch Dương ở trong lòng Hàm Nhất chỉ có hai chữ: Thiếu gia!



Sau nửa tiếng, dì giúp việc làm theo lệnh của Bạch Dương, tới biệt thự nấu cho hai người một bàn tiệc hải sản sau đó ra về.



Bạch Dương mời Trần Hàm Nhất cùng tận hưởng bữa tiệc này: “Sư phụ, ngài rộng lòng tha thứ cho sự lỗ mãng của đồ đệ nhé, đồ đệ đã chuẩn bị riêng cho sư phụ một bữa tối thịnh soạn rồi, từ đồ tươi sống trưng bày tới thực phẩm chín ngon lành, thuần tự nhiên, không ô nhiễm, đầu bếp hàng đầu đích thân nấu nướng, biểu diễn công khai toàn bộ quá trình, tuyệt đối không có chuyện làm ăn gian dối, bữa tối này không hề thua kém bất kỳ khách sạn năm sao nào, xin ngài vui vẻ nhận cho ạ.” Bạch Dương có kinh nghiệm đóng phim nhiều năm, khả năng nói luyên thuyên càng ngày càng phát triển, lời thoại mở miệng là tuôn ra ngay.



Từ nhỏ, Hàm Nhất đã có một quan niệm là làm khó ai chứ không được làm khó tiền, chê gì không ăn cũng không thể chê không ăn hải sản, lúc này nhìn thấy một bàn tiệc hải sản, Hàm Nhất quyết định vì ăn tha thứ cho Bạch Dương lần này, cô chững chạc đàng hoàng nói: “Thấy đồ nhi hiểu chuyện như vậy, vi sư quyết định bỏ qua chuyện cũ nhưng lần sau không được làm như vậy nữa đâu đấy.”



“Mời sư phụ!” Bạch Dương nghe thấy Hàm Nhất tha thứ cho mình, mặt cười tươi như hoa nở, thời gian chiến tranh lạnh cuối cùng cũng bị sự thông minh của Bạch Dương làm tan băng, hiện tại xem như mây tan trăng sáng.



*



Sáng cuối tuần hôm nay, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất ngồi theo xe của tổ chương trình tới một nông trại nông thôn cách xa thành phố, cùng tới với họ còn có hai cặp đôi khác.



Lúc Bạch Dương và Hàm Nhất đến, Ngụy Nghiêm và Từ Ân Hi, Cao Hưng và Hạ Uyển Đình đều đã tới địa điểm ghi hình. Ngụy Nghiêm thấy Hàm Nhất tới nơi, chủ động bước tới chào hỏi: “Hàm Nhất, lâu rồi không gặp.”



“Lâu rồi không gặp.” Hàm Nhất thuận miệng lịch sự đáp lại như thường lệ.



Màn chào hỏi lịch sự bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong mắt Bạch Dương lại không phải như vậy. Chỉ hai câu chào hỏi đơn giản cũng khiến trong lòng Bạch Dương gợn sóng, cậu ta gọi cô là Hàm Nhất, hai người thân nhau vậy sao? Quan hệ của họ là gì? Họ quen biết nhau bao lâu rồi? Bạch Dương nghĩ ngợi lung tung, dồn hoàn toàn lực chú ý vào chuyện liệu có phải hai người có chuyện quá khứ gì không muốn người khác biết không, sức tưởng tượng phong phú đến độ ngay cả bản thân Bạch Dương cũng không ngờ.



Đạo diễn Nghiêm giơ loa, nói bằng giọng vịt đực nghe đầy hài hước dễ mến: “Mọi người, hôm nay là lần ghi hình tập thể đầu tiên của “Chúng tôi đang yêu” mùa bốn. Nhiệm vụ lần này là trải nghiệm du lịch nghỉ dưỡng ở nông trại hai ngày một đêm.”



“Đạo diễn, cổ họng anh ổn đấy chứ?” Hàm Nhất ân cần hỏi han.



“Đạo diễn không sao chứ?” Ngụy Nghiêm cũng hỏi theo.



Hiện tại Bạch Dương cực kỳ nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể k1ch thích dây thần kinh trong đầu anh, thấy hai người Hàm Nhất và Ngụy Nghiêm ăn ý với nhau, Bạch Dương thấy khó chịu lạ lùng, khó chịu đến độ thể hiện rõ bực bội trên khuôn mặt.



Đạo diễn Nghiêm hắng giọng một tiếng: “Cảm ơn mọi người quan tâm, hôm nay mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình đặt ra, mọi người phải tự mình cố gắng vượt qua thử thách, nhận được đồ ăn, hoàn thành bữa tối. Hiện tại có ba nhiệm vụ đang chờ mọi người hoàn thành, sau khi hoàn thành được nhiệm vụ này mới được biết nhiệm vụ tiếp theo, mọi người nhất định phải tranh thủ thời gian. Nhiệm vụ đầu tiên là bắt gà, mời mọi người di chuyển vào trong sân sau nơi chúng tôi nuôi thả gà.”



Cao Hưng: “Nuôi thả?”



Từ Ân Hi: “Sân?”



Bạch Dương vừa nghe thấy nhắc đến gà, lập tức thấy toàn thân bất ổn, trong lòng điên cuồng cằn nhằn: Bắt gì chẳng được, tại sao phải bắt gà? Bạch Dương đi cuối đoàn người, mỗi bước đi, bất an trong lòng lại phóng đại thêm một chút.



Đạo diễn Nghiêm: “Nhiệm vụ đầu tiên, mỗi cặp phải cử ra một người tham gia nhiệm vụ bắt gà, bắt được ba con là nhiệm vụ thành công, nếu thất bại thì phải chịu phạt. Hiện tại xin mời mọi người đưa ra lựa chọn.”



Hai người đàn ông Ngụy Nghiêm và Cao Hưng chủ động nhận nhiệm vụ, tổ cuối cùng chần chừ không thấy có ai đứng ra. Hàm Nhất chờ Bạch Dương chủ động hy sinh, hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện gì, bỗng sau lưng cô bị người ta đẩy một cái không hề nhẹ, người Hàm Nhất đổ về trước, chân thuận theo quán tính bước lên một bước dài.



Mọi người đều nhìn thấy nữ tuyển thủ duy nhất đứng ra, Hàm Nhất giật mình, không tin nổi nhìn kẻ đầu sỏ Bạch Dương: “Ý gì thế?”



“Cô lên đi, tôi sợ!” Bạch Dương không hề áy náy chút nào.



Hàm Nhất: “Sợ cái gì?”



“Tôi sợ gà.” Bạch Dương trả lời ngắn gọn súc tích đầy thẳng thắn.



“Sợ gà?” Lần đầu tiên Hàm Nhất thấy có người sợ gà.



Bạch Dương: “Tôi sợ động vật mỏ nhọn, đây là hội chứng sợ mỏ nhọn, thật đấy, fan hâm mộ của tôi đều biết chuyện này, cho nên chuyện bắt gà phải nhờ cô vậy. Sư phụ, đã tới lúc bảo vệ đồ đệ rồi.”



Hàm Nhất cười nhạt mấy tiếng, thấy ánh mắt trốn tránh của Bạch Dương, cô đành chấp nhận số phận: “Được thôi, để tôi.”



Hai nam một nữ võ trang đầy đủ đi vào chuồng gà, Hàm Nhất là người phụ nữ duy nhất nên rất được mọi người chú ý. Hễ có người tới gần là gà lập tức chạy trốn tứ phía, hoàn toàn không bắt nổi. Ngụy Nghiêm và Cao Hưng cố gắng đuổi theo mấy lần, mệt gần chết mà vẫn không có thu hoạch gì.



Hàm Nhất thấy tình thế cứ tiếp tục phát triển như vậy thì có cạn sạch thể lực cũng vẫn sẽ không bắt được con gà nào, cô quyết định thay đổi phương pháp. Hàm Nhất bốc một nắm thức ăn cho gà trong chuồng gà, cầm trên tay, ngồi xổm xuống, lẳng lặng chờ gà chủ động tới gần, hai người đàn ông bên kia vẫn đang vật lộn với bầy gà, Hàm Nhất kiên nhẫn chờ trong góc vắng.



Mười mấy con gà bị xua tới gần Hàm Nhất, Hàm Nhất nhanh tay nhanh mắt nhào tới, hai tay tiện thể chộp một cái, lúc cô đứng dậy, mỗi tay túm được hai con gà, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Hành động vĩ đại của Trần Hàm Nhất khiến tất cả mọi người có mặt sững sờ. Ngụy Nghiêm và Cao Hưng cũng không nhịn được phải vỗ tay khen Hàm Nhất, họ thực sự cảm thấy không bằng người ta.



Tổ chương trình vốn đang đứng bên cười xem trò hay, trong lòng đều nghĩ không thể nào nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này, kết quả mới ảo tưởng chưa được bao lâu đã bị Trần Hàm Nhất đập bể mộng, một người phụ nữ tay không bắt bốn con gà, chưa tới mười phút đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.



Tiểu Giả nhìn trân trối: “Chị Hàm Nhất thật là hung tàn!”



Anh Chương cũng lắc đầu: “Quá trâu bò!”



Bạch Dương tự hào giơ cao hai tay hò reo cổ vũ Hàm Nhất: “Sư phụ tuyệt nhất!”



Vì Trần Hàm Nhất nên nhiệm vụ số một bị hoàn thành sớm, kế hoạch của tổ chương trình lập tức bị xáo trộn. Tổ đạo diễn khẩn cấp tiến hành điều chỉnh, một loạt nhân viên công tác xông vội lên xe, dồn dập chuyển tới địa điểm ghi hình số hai.



Sáu người cũng đi theo tổ chương trình tới bên hồ, bên bờ có kê vài chiếc ghế, cần câu và thùng nước riêng biệt. Đạo diễn Nghiêm lại kịp thời xuất hiện: “Nhiệm vụ thứ hai là câu cá, câu được sáu con cá mới được tính là thành công, mọi người có sáu người, mỗi người chọn một chiếc ghế, cạnh chỗ ngồi có cần câu, mồi câu và các công cụ bắt cá khác nhưng công cụ ở mỗi chỗ ngồi không giống nhau, có tốt có xấu, mọi người sẽ quyết định chỗ của mình thông qua một trò chơi. Hiện tại xin mời ba khách mời nam bước ra khỏi hàng chơi oẳn tù tì, người nào thắng thì tổ người đó được chọn trước.”



Ba người oẳn tù tì, Ngụy Nghiêm được nhất, Bạch Dương xếp bét. Bạch Dương không cam lòng thua Ngụy Nghiêm nhưng sự đã rồi, chỉ có thể chấp nhận là người cuối cùng chọn đồ câu.



Không có gì phải nghi ngờ, chỗ Ngụy Nghiêm và Từ Ân Hi chọn là chỗ ngồi tốt nhất, Cao Hưng và Hạ Uyển Đình xếp sau, Bạch Dương và Hàm Nhất không được chọn, chỉ có thể lấy chỗ kém nhất, cần câu kiểu cổ xưa, một cây cần nối với một sợi dây, mồi câu cũng rất tệ, hai người chỉ có thể ngồi trơ ra trên hai chiếc ghế nhỏ, phó mặc số phận cho ông trời.



Đạo diễn Nghiêm cười trộm, cuối cùng cũng trị được Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, báo được thù trước đó, rửa sạch nhục nhã rồi. Trước đó, lúc tổ chương trình thiết kế nội dung đã nhờ chuyên gia thí nghiệm trước, với hai tiếng đồng hồ, cùng chỗ ngồi và công cụ giống hai người, tổ chương trình không hề nhìn thấy bóng một con cá nào.



Các nhân viên khác cũng không ôm hy vọng gì với cặp Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, đành gửi gắm toàn bộ hy vọng cho hai nhóm còn lại.



Bạch Dương thả dây câu của mình xong, thấy Trần Hàm Nhất loay hoay một hồi lâu rồi phóng lưỡi câu đi, anh hỏi: “Cô treo mồi câu chưa?”



“Tôi quên rồi.” Hàm Nhất được nhắc mới nhớ ra mình loay hoay một hồi vẫn chưa treo mồi, cô vội vàng thu cần lại. Lúc kéo dây về, cô thấy có sức mạnh thần bí nào đó ra sức đối kháng lại với cô: “Sao nặng vậy nhỉ?”



Bạch Dương: “Gì thế?”



“Hình như mắc phải gì đó, khó thu về quá.” Hàm Nhất vẫn cố gắng kéo dây câu.



Bạch Dương thấy có biến, bỏ mặc cần câu của mình ở đó, đứng dậy giúp Hàm Nhất. Có Bạch Dương giúp sức, chuyện dễ dàng hẳn, cuối cùng Bạch Dương giật mạnh một phát, một dải “lụa trắng trên sông” lao lên khỏi mặt nước.



“Tôi câu được cá rồi!” Hàm Nhất kích động la lên, lần đầu câu cá đã thành công ngay, thực sự là ngoài sức tưởng tượng.



Hàm Nhất vừa nói vậy, tất cả mọi người lập tức đổ dồn lại nhìn, các khách mời khác hâm mộ không thôi, tổ chương trình cảm thấy vận mệnh thực sự quá tàn nhẫn với bọn họ. Thợ quay phim ở bên vỗ vào tảng đá cười cực kỳ chua chát: “Không có mồi cũng câu được cá, may mắn cái kiểu chó gì vậy nhỉ?”



“Đây gọi là Trần Thái Công câu cá*, cá tình nguyện mắc câu.” Hàm Nhất vui vẻ giơ con cá đầu tiên mình câu được trong đời lên vui vẻ khoe với mọi người.



*gốc là “Thái Công câu cá” (Thái Công là chỉ Khương Tử Nha), Trần Hàm Nhất thêm họ của mình vào điển tích để gọi trường hợp của mình.



Đạo diễn Nghiêm vẫn đang an ủi bản thân đây chỉ là một trường hợp ngoài ý muốn, không cần phải để tâm, ngờ đâu mấy phút sau, phía Trần Hàm Nhất lại có động tĩnh tiếp. Chỉ một lát sau, hai nhóm khác cũng có tin tức tốt. Trần Hàm Nhất thậm chí còn lập được một cú “hat-trick” bên hồ, một mình trúng thưởng ba lần liên tiếp.



Mỗi lần câu được một con cá, sắc mặt đạo diễn Nghiêm lại đen thêm một tone, sáu con cá mất tổng cộng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã hoàn thành, mặt đạo diễn Nghiêm đen như hòn than, Tiểu Giả cực kỳ đau lòng cho đạo diễn, càng đau lòng hơn cho các đồng nghiệp làm thí nghiệm hôm qua, họ câu hết cả buổi chiều mới hoàn thành được mục tiêu sáu con cá.



“Đạo diễn, giờ vẫn chưa tới mười một giờ, chúng ta làm thế nào bây giờ?” Lâm Mộc có phần lo lắng cho tiến độ ghi hình của tổ chương trình.



Đạo diễn Nghiêm tính tới tính lui cũng không tính được tới bug trò chơi Trần Hàm Nhất: “Tiếp tục, đổi địa điểm.”



Rời khỏi ven hồ, họ cùng nhau tới đầu đường thông với trên núi.



Đạo diễn Nghiêm: “Nhiệm vụ thứ ba, mọi người phải lên núi đào măng, đào được mười cây măng hoàn chỉnh là thành công.”



“Đạo diễn, măng trông như thế nào?” Hạ Uyển Đình lớn lên ở thành phố từ tấm bé, chưa từng sống ở nông thôn, hoàn toàn chưa bao giờ thấy măng trên núi.



Ngụy Nghiêm: “Yên tâm đi, tôi biết.”



Đạo diễn Nghiêm: “Xuất phát thôi.”



Mọi người xếp thành một hàng dọc lần lượt đi lên núi. Đến đoạn đường tương đối dốc, cực kỳ khó đi, cánh đàn ông chủ động kéo tay các cô gái lên. Cao Hưng đi đầu tiên, hai cô gái đi đằng sau, Ngụy Nghiêm đi giữa, sau đó đến Hàm Nhất, cuối cùng là Bạch Dương.



Ngụy Nghiêm đỡ Từ Ân Hi lên, xoay người lại, đưa tay định kéo Hàm Nhất lên, Bạch Dương nhìn thấy trước, đầu óc phản ứng theo bản năng, tranh cướp đặt tay mình vào đó trước khi Hàm Nhất kịp đưa tay ra. Hai tay của hai người nắm chặt lấy nhau, Ngụy Nghiêm nhìn Bạch Dương, Bạch Dương nhìn Ngụy Nghiêm, bầu không khí kỳ lạ từ từ xuất hiện. Hàm Nhất cảm thấy hai người xảy ra chuyện gì đó rất ghê gớm, cô tranh thủ thời gian tự mình bước một bước trèo lên trên, chuồn khỏi hiện trường. Hai người Ngụy Nghiêm và Bạch Dương cũng cảm thấy tình hình hiện tại không ổn, vội vàng buông tay ra như thể bị điện giật, quay ngược người lại với nhau, lúng túng đi theo cả nhóm ở đằng trước.



Lên đến trên núi, Ngụy Nghiêm chỉ cho mọi người biết cách tìm măng, Hàm Nhất nghe hết sức chăm chú: “Òa, anh biết nhiều thật đấy!”



“Thực ra cũng bình thường thôi ấy mà, trẻ con nông thôn hồi nhỏ lớn lên trên núi, chạy khắp núi nên biết.” Ngụy Nghiêm hơi ngượng ngùng khi được Hàm Nhất khen.



Bạch Dương ở bên cạnh bĩu môi lẩm bẩm: “Trẻ con nông thôn, chậc, ghê gớm lắm chắc?”



Nhờ có Ngụy Nghiêm trợ giúp, mọi người nhanh chóng đào được mười cây măng hoàn chỉnh, xếp đầy sọt măng, thu hoạch thắng lợi đi xuống núi, trở về ngôi nhà nhỏ trong khu nông trại nghỉ dưỡng.



Tổ đạo diễn ghi hình lần này ngập tràn cảm giác thất bại, các trò trừng phạt đã chuẩn bị không hề dùng tới một cái nào, còn vô tình bị mấy người này làm nhục một phen.



“Chúc mừng mọi người thuận lợi vượt qua tất cả các thử thách của ngày hôm nay. Giờ vẫn chưa tới một giờ chiều, mọi người có thể sử dụng các nguyên liệu nấu ăn hôm nay mọi người tự tay thu hoạch được để nấu thành những món ăn ngon. Tất cả phải do mọi người tự tay làm.” Đạo diễn Nghiêm đành phải chấp nhận kết quả thất bại nặng nề của lần này.



Cao Hưng: “Chúng đang sống cả, làm sao nấu được?”



“Không cần lo, Ngụy Nghiêm xử lý được.” Trong khoảng thời gian sống chung với Ngụy Nghiêm, Từ Ân Hi đã biết đại khái khả năng của Ngụy Nghiêm. Với Ngụy Nghiêm thì những chuyện này không hề có gì khó.



Ngụy Nghiêm: “Không sao, cứ để tôi. Mọi người chỉ cần xem tôi biểu diễn thôi. Có điều có lẽ là phải chờ lâu một chút.”



Hàm Nhất: “Không sao, anh có thể nghỉ một lát rồi từ từ làm, chúng ta bốn giờ ăn cơm là vừa.”



“Được.” Được thần tượng khích lệ, Ngụy Nghiêm cực kỳ vui vẻ.



Ngụy Nghiêm trước hết giết gà cắt tiết, sau đó xử lý cá câu được. Năm người còn lại ở bên giúp một tay, có người rửa rau, có người rửa bát, phân công công việc rõ ràng.



Ngụy Nghiêm cầm chiếc muôi lớn làm vài món ngon sở trường, gà nướng khoai tây, măng tươi kho và xào một đĩa rau đúng mùa.



Đúng bốn giờ bắt đầu ăn cơm.



Hàm Nhất nhìn bữa tối phong phú thấy cực kỳ hạnh phúc: “Quào, cảm ơn nhé.”



“Ngon.”



“Không tồi.”



Mọi người đua nhau khen tài nấu nướng của Ngụy Nghiêm.



Bạch Dương vốn muốn moi móc nhưng nếm mấy miếng xong vẫn không thể hoạnh họe được vấn đề gì, toàn thân càng thêm phiền muộn rầu rĩ.



Hàm Nhất thấy Bạch Dương không nói gì, hỏi: “Sao? Không ngon à?”



“Ăn không nói, ngủ không nói, không biết à?” Vì Hàm Nhất liên tục khen Ngụy Nghiêm nên Bạch Dương giận mà không biết trút vào đâu, đương nhiên lúc này thái độ chẳng hề tốt đẹp gì.



Hàm Nhất: “Lúc ở nhà đâu thấy anh ăn không nói!”



“Đây là ở ngoài, tôi phải đi đầu làm gương.” Theo Trần Hàm Nhất thì câu trả lời của Bạch Dương rõ là cãi chày cãi cối.



“Ngây thơ!”



Mọi người xem hai người đấu khẩu thấy thú vị vô cùng. Trước đây không biết nên họ còn tưởng là do hai người họ diễn, giờ tận mắt nhìn thấy thể chất F.A của hai người mới tin là thật.



Sau bữa ăn có người đề nghị hát, Bạch Dương ngồi im lặng một bên, không biết hát chính là nỗi ô nhục lớn của Bạch Dương kiếp này, Bạch Dương ngồi yên trong góc nghe mọi người hát.



Hàm Nhất là ca sĩ kiêm nhạc sĩ đương nhiên không thể thoát được, trước hết cô hát tặng mọi người một đoạn bài hát mới sắp phát hành. Đây là lần đầu tiên Bạch Dương nghiêm túc nghe Hàm Nhất hát ở khoảng cách gần như vậy, bài hát rất hay, giọng cô cũng rất êm ái. Ngụy Nghiêm mời Hàm Nhất cùng hát chung một bài, hai người mỗi người một câu phối hợp với nhau cực kỳ hoàn hảo, mọi người vỗ tay ủng hộ, chỉ có Bạch Dương là rầu rĩ không vui.



Hàm Nhất chú ý thấy từ nãy đến giờ Bạch Dương chỉ ngồi yên một góc không nói gì bèn hỏi: “Sao anh không hát?”



Bạch Dương: “Tôi thích làm người nghe.”



“Anh hát một bài đi, tôi chưa được nghe anh hát bao giờ.” Hàm Nhất cực kỳ muốn nghe giọng nói du dương của Bạch Dương hát.



“Không muốn, tôi mà hát thì mọi người đều ngại không hát nổi nữa đâu.” Bạch Dương cảm thấy nếu mình cất giọng thì buổi tiệc âm nhạc cỡ nhỏ này sẽ phải đi đến hồi kết.



“Lợi hại vậy à?” Hàm Nhất cực kỳ nghi ngờ.



“Ừ, chính xác là vậy đó, không tin cô có thể hỏi Lý Hưởng.” Bạch Dương không hề nói láo, câu vừa rồi chính là nhận xét của Lý Hưởng về Bạch Dương.



Hàm Nhất gật đầu, trong lòng vẫn nghi ngờ xen lẫn chờ mong.



Đột nhiên có người đề nghị: “Chúng ta đi xem ti-vi đi, hôm nay chương trình phát tập hai.”



Uyển Đình: “Được thôi.”



Sáu người vào phòng khách bật ti-vi, mở kênh DurianTV, vừa vưa đúng lúc chương trình mới bắt đầu.



Hạ Uyển Đình và Cao Hưng xuất hiện trong khung hình trước tiên, hai người cùng nhau tới bảo tàng khoa học công nghệ của thành phố, trong đó có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao, có cả rạp chiếu phim 4D. Cao Hưng là một fan công nghệ, hiểu nằm lòng các sản phẩm công nghệ cao này, mỗi lần đi tới chỗ một sản phẩm công nghệ, Cao Hưng luôn chủ động đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, giải thích một cách đơn giản dễ hiểu, ngay cả người không có kiến thức nền gì về chủ đề này như Uyển Đình cũng thấy rất dễ hiểu. Chỉ một lát sau, bên cạnh hai người đã có rất nhiều khách tới thăm bảo tàng khoa học kỹ thuật, nhiều bạn nhỏ rất thích nghe Cao Hưng giới thiệu, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi. Bài hát chủ đề “Trời cao đất dày” của chương trình “Ba ngàn câu hỏi tại sao của Mèo Xanh Bướng Bỉnh” vang lên rất hợp với tình huống lúc này. Khung hình dường như biến thành thầy giáo dẫn các em nhỏ đi du xuân, chỉ có điều không phải đi đạp thanh mà là đi tìm tòi tri thức.



Ống kính chuyển sang Ngụy Nghiêm và Từ Ân Hi. Hai người xuất hiện ở cổng tiểu khu, Ngụy Nghiêm dạy Từ Ân Hi đi xe đạp. Ân Hi đạp bàn đạp, Ngụy Nghiêm đứng đằng sau giữ yên sau xe, hai người rất vui vẻ, Ngụy Nghiêm khích lệ Ân Hi nhìn về phía trước, hai người mất một buổi chiều mới hoàn thành nhiệm vụ dạy học, Ân Hi học được cách đi xe đạp, có thêm một kỹ năng mới. Nhạc nền vang lên bài “Người yêu xe đạp” của Hậu Huyền, giai điệu nhẹ nhàng, lời ca trong trẻo. Ngụy Nghiêm và Ân Hi đạp xe đạp vòng quanh tiểu khu, bắt đầu chuyến dạo chơi đầu tiên bằng xe đạp, đi thẳng một mạch tới công viên gần nhà, hít thở không khí trong lành của mùa thu.



Hình ảnh tối dần xuống sau đó sáng trở lại, trước ống kính là cặp Bạch Dương và Trần Hàm Nhất ở trong nhà. Tổ chương trình ghi hình lại chuyện xảy ra sau khi hai người cùng nhau xem chương trình, Trần Hàm Nhất nổi giận đùng đùng tấn công Bạch Dương, không hề có chút hình tượng thục nữ nào, thậm chí từ “đanh đá” cũng không đủ để lột tả hết được. Bạch Dương chạy quanh phòng như một chú chuột lẩn trốn khắp nơi. Tổ chương trình ghép thêm cho Bạch Dương râu và đuôi, bài nhạc “Chú chuột nhỏ trên đế đèn dầu” phối hợp với tình huống này thật không thể nào hợp hơn được nữa.



Sau đó hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh, bầu không khí rõ ràng rất lúng túng nhưng vẫn không thiếu tính gây cười. Không biết Bạch Dương lên cơn điên thế nào mà ngày hôm sau mua một bể cá khổng lồ bày trong nhà, còn đổ vào đó rất nhiều hải sản. Chương trình phát tốc độ nhanh gấp hai, xem khá năng suất. Hàm Nhất về tới nhà, giật nảy mình nhìn bể cả, không hiểu ra làm sao. Mãi tới màn nói chuyện khôi hài giữa Bạch Dương và Hàm Nhất, Bạch Dương mới biết mình đi sai hướng, tổ hậu kỳ edit thêm cho hai người chiếc đuôi cá, cả phòng biến thành màu đại dương, còn vẽ thêm rất nhiều bong bóng sủi bọt. Cuối cùng Bạch Dương mời dì giúp việc của mình tới nấu bể hải sản thành một bàn tiệc ngon mắt, nói hươu nói vượn với Trần Hàm Nhất một hồi mới được tha thứ. Bài “Chiến vô bất thắng” của Cổ Hoặc Tử vang lên khép lại tập này.



Sáu người xem xong, ngoài Bạch Dương và Trần Hàm Nhất che mặt hơi xấu hổ ra, bốn người còn lại cười lăn cười bò. Buổi tối, tất cả mọi người phải ở lại nông trại này. Ngôi nhà có hai phòng ngủ cách nhau một bức tường, nam nữ mỗi bên một phòng.



Trước khi ngủ, đạo diễn công bố nhiệm vụ cuối cùng: “Sáng mai là thời gian hoạt động tự do, mọi người tự quyết định xem muốn đi đâu, có thể tận hưởng quang cảnh thôn quê.”



Ân Hi: “Ngày mai chúng ta lên núi nữa được không?”



Ngụy Nghiêm: “Được, không thành vấn đề, mọi người có muốn đi không?”



“Không, hai chúng tôi quyết định đi dạo đường làng.” Cao Hưng và Hạ Uyển Đình đã bàn bạc xong xuôi.



Ngụy Nghiêm: “Hàm Nhất, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”



“Không.” Hàm Nhất không hề hứng thú chút nào.



Bạch Dương: “Cô định làm gì?”



“Ngủ, chẳng mấy khi mới có thời gian nghỉ ngơi.” Từ lúc đạo diễn Nghiêm tuyên bố nhiệm vụ là Hàm Nhất đã quyết định ngày mai không đi đâu hết, ở nhà ngủ một giấc ngon lành, nạp lại thể lực.



“Đúng ý tôi luôn.” Bạch Dương đập tay với Hàm Nhất, quyết định xong lịch trình ngày mai.



Đêm dần khuya, vùng núi về đêm yên tĩnh, dễ chịu, mọi người nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.



*



Ở nhà, mẹ Bạch cùng xem hết chương trình với chồng, bà hết sức cảm khái: “Chồng à, ông bảo EQ của con trai mình giống ai? Sao lại khác người vậy chứ?”



“Tôi nghĩ là do đầu óc Bạch Dương vẫn còn chưa được khơi thông đó thôi, đợi con được nghỉ, về thăm nhà, tôi nhất định sẽ khơi thông tư tưởng cho nó.” Cha Bạch cũng tức muốn khóc với sự ngu ngốc của cậu con trai nhưng ông cảm thấy trình độ dỗ vợ của Bạch Dương chắc chắn là gen di truyền của gia đình, không hề thua phong độ của ông năm xưa, chẳng qua là hơi thiếu đầu óc một chút, đợi sắp tới Bạch Triển Phong ông sẽ đích thân dạy dỗ, chắc chắn con trai sẽ trở thành người đàn ông tốt không thể thiếu của gia đình.



Sáng hôm sau, hai tổ khác đi ra ngoài tận hưởng cuộc sống bình dị ở nông thôn từ sớm. Bạch Dương và Trần Hàm Nhất thì ngủ thẳng cẳng ở trong phòng đúng như đã lên kế hoạch, cho tới lúc tổ chương trình sắp sửa rời đi, nhân viên tổ chương trình mới đánh thức hai người họ dậy. Buổi trưa, mọi người cùng lên xe của tổ chương trình rời khỏi đây.



Hai cặp khác liên tục trò chuyện suốt dọc đường, ghi lại cảnh đẹp ngang qua ngoài cửa sổ. Bạch Dương và Trần Hàm Nhất vừa lên xe đã ngủ thiếp đi cho tới tận lúc xe dừng lại, tất cả mọi người xuống xe thì hai người mới dậy.



Đạo diễn Nghiêm cực kỳ bất đắc dĩ nhìn hai vua ngủ: “Mọi người, công tác ghi hình cho chuyến nghỉ dưỡng thôn quên hai ngày một đêm đã kết thúc, cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi. Hôm nay được nghỉ, mọi người có thể về nhà mình nghỉ ngơi hoặc về thăm cha mẹ, sau đó quay lại biệt thự trước buổi trưa ngày mai. Giải tán thôi.”



Đạo diễn Nghiêm ra lệnh một tiếng, các khách mời leo lên xe bảo mẫu đã chờ sẵn từ trước, ai về nhà nấy. Lý Hưởng nhận được lệnh của dì yêu cầu phải chở Bạch Dương về nhà cha mẹ.



“Sao lại về nhà cha mẹ em?” Bạch Dương nhìn đường đi, phát hiện ra không phải đường về nhà mình.



Lý Hưởng: “Lệnh vua không thể làm trái được.”



“Nói tiếng người đi.” Bạch Dương trợn ngược mắt.



Lý Hưởng: “Cha mẹ cậu muốn gặp cậu, giáo dục lại cậu.”



Bạch Dương biết chuyến này lành ít dữ nhiều, không biết cha mẹ lại định bắt tay với nhau làm gì mình, tối nay nhất định phải cảnh giác, nhất định không được uống rượu, cẩn thận trong mọi hành động. Bạch Dương ngồi trong xe liên tục nhắc nhở bản thân.



Về đến nhà, một bàn đồ ăn thơm nức mũi bày trên bàn, Bạch Dương thực sự thấy ngoài sức tưởng tượng, nghi ngờ trong thức ăn có độc.



“Con trai về rồi đấy à? Lại ăn cơm đi con. Cha mẹ đang chờ con đây.” Cha Bạch gọi con trai lại ăn cơm.



Bạch Dương nhìn cả bàn toàn món sở trường của mẹ, trong lòng vẫn nơm nớp lo: “Cha, đây là do mẹ con tự tay làm à?”



Cha Bạch: “Chứ không thì sao? Mẹ con đặc biệt vào bếp nấu cho con một bữa thịnh soạn đấy.”



Bạch Dương cảm thấy nhất định có âm mưu gì đó ở đây, chuyện này hoàn toàn trái với tác phong trước này của mẹ anh, xưa nay mẹ anh xem chương trình ti vi của anh xong, đừng nói là nấu cơm, không sử dụng vũ lực với anh là đã may mắn lắm rồi, giờ không ngờ mẹ còn làm một bàn đồ ăn, chuyện này chắc chắn không hề đơn giản.



Bạch Dương không dám tuỳ tiện động đũa, thấy mẹ lại gần, anh hỏi: “Mẹ, hôm nay tâm trạng mẹ tốt lắm hay sao ạ? Sao lại làm cả bàn đồ ăn thế này ạ?”



“Đương nhiên là tốt rồi, đây là phần thưởng khen ngợi con dỗ dành được con dâu của mẹ.” Nói rồi, mẹ Bạch gắp một khúc đùi gà bỏ vào bát Bạch Dương.



Bạch Dương: “Con dâu? Mẹ nhầm gì à?”



“Không hề, trong lòng mẹ con, Trần Hàm Nhất chính là con dâu của bà ấy.” Cha Bạch vỗ người con trai, khuyên con chấp nhận số phận.



Mẹ Bạch: “Ăn uống tử tế vào, lát nữa học cho giỏi.”



“Học? Học gì ạ?” Bạch Dương không biết cha mẹ lại định hành gì mình.



Cha Bạch: “Không cần lo, chẳng qua là cha đích thân kể cho con nghe về nghệ thuật nói chuyện, một số cách lấy lòng phụ nữ, làm thế nào theo đuổi được vợ thôi.”



“Không cần đâu, con thấy không nhất thiết phải làm vậy đâu.” Bạch Dương không muốn học trước nào, lớp học xổ số lần trước vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng anh, sự việc như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.



Mẹ Bạch vừa rồi còn rất dịu dàng, bỗng trở nên nghiêm khắc, vỗ bàn đứng dậy: “Không muốn cái gì, nhất định phải học, không có lựa chọn khác đâu, hôm nay con không bận gì hết, mẹ đã bảo Lý Hưởng từ chối hết rồi, hôm nay con phải nghe cha dạy cho đàng hoàng. Cha mẹ không thể ngồi yên mặc kệ được.”



Cha Bạch vỗ vỗ tay vợ, trấn an tâm trạng kích động của vợ, quay qua nói với con trai: “Nghe lời mẹ con đi, cha mẹ không hại con đâu mà lo, thằng bé Ngụy Nghiêm cũng rất thích Trần Hàm Nhất đó, chẳng lẽ con muốn để người khác nhanh chân tới trước cắm sừng con hả?”



“Anh ta nằm mơ đi! Đừng có hòng.” Bạch Dương bị cha bắt đúng ngay thóp.



Cha Bạch: “Vậy con có muốn học không?”



“Muốn!”



Bạch Dương nói xong, hai vợ chồng nhà họ Bạch đều bật cười, quả nhiên phép khích tướng thêm mắm thêm muối là có hiệu quả với Bạch Dương nhất. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy. Bạch Dương ăn cơm xong bèn ngoan ngoãn theo cha Bạch về phòng ngủ, nghe cha ruột đích thân chỉ bảo. Cha Bạch kể lại toàn bộ lịch sử yêu đương với mẹ Bạch, không hề giấu giếm chút nào. Bạch Dương cảm giác cha mình đúng là tình thánh vĩ đại nhất thế kỷ này, không ai sánh bằng.



Hàm Nhất đi từ địa điểm ghi hình về công ty mở cuộc họp, thảo luận việc phát hành album mới xong mới về nhà thăm mẹ.



Mẹ Trần đang vui vẻ vừa nấu cơm vừa hát khe khẽ. Hàm Nhất hiếu kì mẹ mình có chuyện gì mà vui như vậy: “Mẹ à, có chuyện gì mà mẹ vui thế? Nói con vui với nào!”



“Mẹ vui là vì ông trời cho mẹ một cậu con rể tốt như vậy.”



Hàm Nhất nghe xong, hối hận hỏi một câu: “Xin hỏi là tốt ở điểm nào vậy ạ?”



“Nhìn là biết ngay Bạch Dương là người biết thương vợ rồi, để dỗ dành con còn vác cả bể hải sản về nhà chỉ để con cười một tiếng, con hãy thỏa mãn đi. Để mua một tiếng cười của Dương quý phi, Đường Huyền Tông chỉ tặng có mỗi quả vải thôi đấy, sao có thể so với bể hải sản của con được, chênh lệch nhau đúng là một trời một vực.”



“Lần đầu tiên con thấy có người so sánh như vậy đấy.” Hàm Nhất bội phục khả năng liên tưởng của mẹ, bá vương hoa đúng là bá vương hoa, hoa bình thường quả nhiên không thể sánh bằng.



“Đang được hưởng phúc mà chẳng biết gì hết.” Mẹ Trần phớt lờ câu trào phúng của Hàm Nhất, tiếp tục vừa vui vẻ ngân nga bài hát vừa làm cơm.



Sáng hôm sau, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất cùng ăn ý chuồn khỏi nhà. Bạch Dương nghe lịch sử yêu đương suốt cả đêm, bị nhồi một bụng cơm chó của cha mẹ, còn bị cha quở trách hơn nửa ngày. Hàm Nhất thì bị mẹ suốt đêm lẩm bẩm Bạch Dương tốt thế này thế nọ, tốt tới độ không ai sánh bằng, y hệt như Đường Tăng niệm chú kim cô, khiến Hàm Nhất đau váng đầu, tai sắp điếc đến nơi, cả đêm trong đầu toàn là tên Bạch Dương, bị mẹ làm phiền cả đêm mất ngủ.



Hai người cùng về tới biệt thự cùng một lúc. Hàm Nhất hơi ngạc nhiên khi thấy Bạch Dương kéo lê thân xác mệt mỏi trở về: “Không phải anh về nhà à? Sao quay lại sớm thế?”



“Không về nữa, tôi sắp mất mạng rồi. Cô thì sao?”



“Cũng vậy.”



Hai người bị gia đình tàn phá về tinh thần chào hỏi nhau một tiếng rồi về phòng đi ngủ luôn.



*



Thời gian một tuần chớp mắt đã qua. Tối chủ nhật, tập ba của chương trình đúng giờ lên sóng.



Mở đầu là quang cảnh do máy bay không người lái ghi lại cảnh đẹp của nông thôn. Khác với thành phố, nơi này có bốn mùa rõ rệt, tháng mười là lúc không khí mùa thu đang đậm nét, gió nhẹ hiu hiu, lá cây xào xạc, nước hồ trong vắt, những cảnh này đan cài vào nhau giữa nền núi rừng, những gốc cây lớn hai bên đường với những chiếc lá xanh lốm đốm treo cao trên ngọn cây nằm nép mình ven con đường nhỏ như gợi về ký ức đã xa. Người dân đi qua đi lại, tiếng nô đùa cười nói tràn ngập khắp vùng quê, con người hòa mình vào trong cảnh vật tạo nên cảnh tượng đầy chất thơ.



Sáu người đi tới khu nghỉ dưỡng nông trại, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ do tổ chương trình đặt ra. Khi nhiệm vụ đầu tiên được công bố, fan hâm mộ của Bạch Dương biết ngay là Bạch Dương sắp điên rồi. Chỉ có điều, không ai ngờ được Bạch Dương lại có hành động thần thánh như vậy, xô một tay đẩy Trần Hàm Nhất ra khỏi hàng, còn đường hoàng xin được che chở, tình huống rất hài hước.



Tuy nhiên, mọi chuyện đều vượt xa ngoài dự kiến của tổ chương trình. Trần Hàm Nhất trở thành khắc tinh của tổ chương trình, là bug của game, một mình tay không bắt bốn con gà, vượt mặt cả cánh mày râu, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Tổ hậu kỳ thêm bài hát “Bug” làm nhạc nền, chèn một dòng chữ trên màn hình: Nữ chiến sĩ gà chiến! Sau đó, trên màn hình xuất hiện lời bình của các nhân viên tổ chương trình về Trần Hàm Nhất lời bình: Hung mãnh, tàn nhẫn, không phải con người, kinh khủng, điểm chung là không hề có một đánh giá bình thường nào.



Sau đó, nhiệm vụ câu cá còn khiến mọi người kinh ngạc hơn. Không có mồi vẫn có cá tự nguyện mắc câu, may mắn tới kỳ lạ. Bài hát “Không thể tưởng tượng nổi” của Kim Sa đã nói lên độ hóc búa nan giải của vấn đề này, không ai biết tại sao Trần Hàm Nhất lại làm được như vậy. Sắc mặt tổ đạo diễn người nào người nấy đều rất khó coi, tổ hậu kỳ chia màn hình thành hai nửa, một nửa là khách mời, một nửa là tổ chương trình, một bên chưa tới một tiếng đã hoàn thành nhiệm vụ, một bên ngồi ba tiếng vẫn đang còn phải ngồi tiếp, chèn vào hai chữ: Chênh lệch.



Tổ quay phim đành phải nhanh chóng chuyển sang nhiệm vụ thứ ba. Trên đường lên núi, Ngụy Nghiêm muốn kéo Hàm Nhất, kết quả Bạch Dương lại tự để tay mình vào, tổ hậu kỳ tưởng nhầm là Bạch Dương tưởng nhầm Ngụy Nghiêm muốn kéo mình nên mới để tay vào, màn hình biến thành màu hồng kỳ dị, vì hiểu nhầm ngay từ đầu nên bầu không khi lập tức bị hiểu theo một hướng khác hẳn, ánh mắt của hai người trở nên đầy mập mờ, hai người lúng túng buông tay nhau ra, tiếp tục đuổi theo cả đoàn. Sau khi đào xong măng về tới nhà, Ngụy Nghiêm đảm nhận làm đầu bếp, chuẩn bị cho mọi người một bữa tối thịnh soạn, kết quả cuộc đối thoại đầy tính giải trí của Bạch Dương và Hàm Nhất trở thành tiêu điểm.



Hoạt động giải trí sau bữa ăn là hát và xem chương trình, cho tới khuya mọi người mới đi ngủ. Sáng hôm sau, Ngụy Nghiêm và Từ Ân Hi lên núi chơi, Cao Hưng và Hạ Uyển Đình cầm máy ảnh đi tản bộ chụp ảnh quanh đường làng. Bên này, hai cặp đôi đang hưởng thụ quang cảnh nông thôn, hít thở không khí tươi mát của đồng quê, còn ở phía bên kia, CP độc thân vẫn đang mỗi người một phòng ngủ ngon lành, hình ảnh một trái một phải, có lãng mạn hay không, nhìn là thấy ngay. Tổ chương trình ghép khuôn mặt nhăn nhó của đạo diễn Nghiêm vào khung hình, bày tỏ cảm xúc đau khổ về CP độc thân. Sau đó, chương trình đẩy nhanh tiến độ, kim đồng hồ quay từng vòng từng vòng, tới gần trưa, mọi người lên đường trở về, hai cặp khác cười nói rôm rả, còn Bạch Dương và Trần Hàm Nhất thì vẫn dựa vào nhau ngủ tiếp! Trong tiếng nhạc của bài “Ý nghĩa của du lịch”, chương trình kỳ này kết thúc.



Các fan hâm mộ không nén nổi hào hứng tới tấp để lại bình luận dưới Weibo của chương trình.



Sư Tử Con: “Tôi thấy gì thế này? Bromance?



Cỏ Nhỏ Ngượng Ngùng: “Rõ ràng là ghen tị, Bạch Dương ghen tị.”



Fan Bạch Dương: “Không ngờ thầy Bạch lại không hát, chẳng vui tẹo nào.”



Thỏ Ngoan Ngoãn: “Hình như xưa nay Bạch Dương chưa từng hát ở các trường hợp công khai.”



Đáng Yêu Nhiều: “Trang trại nghỉ dưỡng này ở đâu vậy? Mình cũng muốn đi.”



Nham Thạch: “Nghiêm Nghiêm toàn năng! Tuyệt quá!”



Thỏ Tử Tinh: “Con trai ngốc lại vờ ngớ ngẩn rồi, bản lĩnh F.A này đúng là thiên bẩm, không ai sánh bằng.”



Bảng hotsearch ban đêm:



# Phản ứng hóa học của Bạch Dương Ngụy Nghiêm #



# Vận may của Trần Hàm Nhất #



# Nữ chiến sĩ Trần Hàm Nhất #



# Bạch Dương sợ gà #



# Ngụy Nghiêm toàn năng #



*



Mấy ngày nay, Bạch Dương và Hàm Nhất đều rất bận rộn, ít có thời gian ở nhà, hằng ngày chỉ về nhà tắm rửa đánh răng, đi ngủ, cơ bản không hề gặp mặt nhau, nói gì tới tương tác hài hước, tổ đạo diễn hằng ngày kiểm tra băng ghi hình phát hiện ra cứ tiếp tục thế này thì chương trình sẽ hỏng mất. Họ xin trợ giúp khẩn cấp từ các đồng đội trong nhóm liên minh.



Đạo diễn Nghiêm: “Các bạn, chúng tôi cần mọi người giúp đỡ khẩn cấp, gần đây CP độc thân không hề có bất kỳ tương tác gì với nhau, chúng tôi rất cần mọi người cho tổ chương trình chúng tôi một số gợi ý.”



Bạch Phát Ma Nữ: “Đi gặp người lớn đi.”



Mẹ của tiểu yêu tinh: “Gặp người lớn được đó, đi gặp người lớn cả hai bên đi.”



Hội trưởng hậu viện hội Tiểu Bạch Thỏ: “Gặp người lớn à, chơi lớn vậy? Mình thích.”



Hội trưởng hậu viện hội Cây Xấu Hổ: “Mình cũng thích tốc độ thế này.”



Đạo diễn Nghiêm: “Chuyện này có lẽ hơi khó, tổ chương trình phải trao đổi trước chút đã.”



Bạch Phát Ma Nữ: “Đảm bảo không thành vấn đề, đạo diễn cứ yên tâm.”



Mẹ của tiểu yêu tinh: “Chắc chắn không thành vấn đề. Đạo diễn à, tôi xem trọng anh.”



Đạo diễn Nghiêm: “Được, chúng tôi sẽ thử xem sao.”



Tổ chương trình ôm tâm trạng thử một lần đi liên hệ với người lớn hai nhà, không ngờ chuyện tiến triển thuận lợi hết sức lạ lùng, hai nhà đồng ý ngay lập tức với đề nghị của tổ chương trình, không hề do dự, dường như đã sớm biết ý định của tổ chương trình, chỉ đang chờ họ liên hệ vậy.



Tổ chương trình chuẩn bị xong toàn bộ các việc cần thiết bèn tới biệt thự của Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, tuyên bố nội dung ghi hình của kỳ mới. Bạch Dương và Trần Hàm Nhất giật nảy mình khi nghe nhiệm vụ mới, không hẹn cùng đồng thanh la lên: “Cái gì? Gặp người lớn?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom