• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hắc Nho (4 Viewers)

  • Chương 5

Đinh Hạo mở to đôi mắt, tức thì thất kinh thụt lùi sau vài bước, ngồi trước mặt hắn là một quái vật đầu to, râu ria xồm xoàm và đôi ngươi lấp lánh sáng ngời.


Nếu chưa có cuộc đối đáp với lão lúc nãy, quả thực hắn trông thấy lão thì phải kinh tâm táng đởm té xỉu ngay.


Động trung nhân lạnh lùng nói :


- Hành lễ bái sư vậy.


- Ta không lạy.


Chống đối thế này, Đinh Hạo tưởng rằng lão quái vật sẽ đại phát lôi đình thịnh nộ, nào ngờ hoàn toàn ngoài ý tiên liệu của hắn, Động trung nhân chẳng những không giận hờn ngược lại ha há cười to nói :


- Khá lắm, lão phu rất thích cái tính khí này của ngươi.


Đinh Hạo chắp hai tay lại nói :


- Vãn bối xin cáo từ.


Động trung nhân gật đầu lông tóc bù xù nói :


- Được, ngươi cứ đi, lúc muốn trở lại cứ trở lại.


Đinh Hạo nghĩ thầm: Dù ta có chết cũng chẳng quay lại. Nhưng bề ngoài hắn không hề biểu lộ điều gì, quay người bước ra khỏi động, đi ngay lập tức xuống núi.


Khi xuống tới phía dưới tuyệt cốc, bóng chiều hoàng hôn đã chụp xuống. Hắn ăn hết số lương khô cuối cùng mà hắn mang theo trong người, và lấy nước ở con suối để uống, đoạn tìm một tảng đá tương đối sạch sẽ nằm nghỉ qua đêm.


Một đêm quá dài vì mải thao thức trằn trọc không chợp mắt được, hắn suy nghĩ lung tung, ôn lại những ký ức từ lúc biết suy nghĩ cho đến bây giờ, câu nói người mẹ lúc sanh tiền lại văng vẳng bên tai: “Con ơi, đây là số mạng, đây là số mạng mà”.


Số mạng! Số mạng này quá ư khổ đau! Từ bé hắn đã không tin cái thuyết định mệnh, nhưng bây giờ hắn phải tin vậy, hắn cảm thấy ác vận theo đuổi hắn luôn, thân thế bất minh đã đủ bi ai rồi, lại gặp phải tai họa không ai hơn.


Hắn khao khát tuyệt nghệ, nhưng lại không có duyên gặp minh sư.


Trong khoảng thời gian gần đây như ông lão vô danh đã cứu sống hắn và Linh Khứu mỗ mỗ có thể xem là nhân vật chánh phái, nhưng đối phương lại không có ý định thu nhận đồ đệ, còn những người kia toàn là hạng tà ma ngoại đạo.


Hắn không hối hận vì Linh Khứu mỗ mỗ tìm thuốc sảy chân té xuống tuyệt cốc, hắn thấy đó là một việc đáng làm, tai họa bất ngờ sụp xuống cuộc đời hắn, hắn phải gánh chịu, âu cũng là do số mệnh vậy.


...


Nửa tỉnh nửa mê ngủ một giấc cho đến sáng, hắn thức dậy lại tiếp tục lên đường.


Đi độ chừng hai ba mươi dặm đường, dòng suối bị đứt ngang, thế vào đó phía trước mặt là một bãi cát vàng kéo dài cả dặm đường cho đến tận cùng lại là những rặng núi cao ngất, dãy nọ nối tiếp dãy kia trùng trùng điệp điệp mãi cho tới tận đại dương, con đường tuyệt đến đây là hết.


Một tảng đá to lớn dựng đứng, phía trên có khắc chữ to lớn kinh tâm táng đởm :


“Trầm sa chi cốc, nhập giả tử”.


Đinh Hạo thất kinh kêu thầm: Khổ quá, quả thật trời hại vậy!


Trầm sa chi cốc là như thế nào? Từng nghe người nói rằng, tại ngoại đại sa mạc có thứ trầm sa, có thể nuốt chửng nhân mã, nếu dậm chân vào phải trầm sa thì không cách nào rút khỏi, chả lẽ trầm sa cốc này là như vậy sao? Nghĩ thế hắn nhặt lấy cục đá ném vào đám cát trước mặt, tức thì cục đá biến mất. Thấy thế đầu tóc hắn dựng đứng...


Tiến tới không lối thoát, thụt lùi thì lạy vị quái nhân đó làm thầy, thật là tiến thoái lưỡng nan.


Tuyệt địa, quả thật không sai chút nào.


Hắn ngồi phịch xuống tảng đá, dòm ngó bãi cát vàng mờ mịt phía trước, ngơ ngẩn xuất thần.


Mặt trời đứng bóng chiếu soi tuyệt cốc, bãi cát vàng lấp lánh chói mắt, nhưng thâm tâm hắn thì tuyệt vọng âm u.


Bụng hắn đói như cào, trong cốc ngoại trừ đá cùng cỏ dại, cây tạp và rêu xanh ngoài ra không còn vật gì lót dạ được, hắn thấy rằng cuối cùng sẽ chết vì đói.


Hắn quay đầu đi được một đoạn đường, cúi người hùng hục uống chút nước suối, nhưng nước suối không thể cứu đói được.


Âm thanh Động trung nhân văng vẳng bên tai :


- Lúc nào muốn ngươi cứ quay trở lại.


Bấy giờ câu nói này chứa đầy sự quyến rũ hấp dẫn nhưng tánh ngang ngạnh đã cản trở không để hắn trở lại hồi đầu, đương nhiên lòng mong mỏi cầu sống của hắn rất mãnh liệt, hắn không thể cam lòng chịu chết, hắn phải sống tiếp... Bây giờ một lần nữa khiêu chiến với tử vong, nhưng hắn lại không chịu đầu phục, tư tưởng con người lạ lùng như vậy đó.


Hắn có cảm giác sắp sửa phát khùng lên, đưa tay quơ một nắm cỏ dưới suối bỏ vào miệng nhau ngấu nghiến, vừa đắng lại vừa rít, thật sự không thể nào nuốt trôi được, hắn khạc nhổ ra, dùng nước suối súc miệng, hắn nghĩ không thể ngồi đây chờ chết, phải tìm thứ gì ăn được để lót dạ.


Thế rồi hắn thoăn thoắt tới lui trong tuyệt cốc hy vọng rằng sẽ tìm được hoa quả hoang dại gì đó để ăn cho đỡ đói.


Đi tới, đi tới rồi lại trở về sơn cước ngọn núi cô độc hồi nãy, chẳng tìm được thứ gì hơn ngoài đá cùng cây tạp...


Đầu óc choáng váng, tứ chi uể oải, mồ hôi toát ra ướt đẫm cả người, hắn lại ngả lưng nằm xuống, chẳng bao lâu màn đêm lại bao phủ cả vùng tuyệt cốc.


Trong cơn mê man, hắn thấy bà mẹ bước lại gần, trợn mắt thè lưỡi, trên cổ có một vòng dây.


- Mẹ ơi! Con đi với mẹ vậy!


Hắn nhảy vọt tới, một hồi đau nhức quá khiến hắn tỉnh giấc, đưa tay sờ vào chỗ đau, thấy máu còn rịn chảy.


Ảo ảnh tan mất đi, nhưng xung quanh vẫn tối mò, hắn hồi tưởng lại câu nói của bà mẹ trước khi tự vẫn: “Đi tìm Trúc Lâm Khách thì mọi việc sẽ sáng tỏ”.


Trúc Lâm Khách, Trúc Lâm Khách là ai? Đi đâu tìm?


Hắn toát mồ hôi lạnh, tí nữa quên mất việc quan trọng này.


Trở lại thôi, vì người mẹ chết oan ta không thể chết đi được, ta phải đi tìm cho ra Trúc Lâm Khách.


Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi cô liêu cao ngút tận mây xanh kia, lý trí đang báo cho hắn mau tận dụng chút khí lực còn lại lên núi ngay tức khắc đặng bái Động trung nhân làm thầy, song cái tánh ngang ngạnh ấy lại lần nữa cản trở hắn, lúc hắn rời khỏi thạch động từng âm thầm thề rằng chết cũng không quay đầu trở lại.


Hắn gượng gạo đứng dậy, cố gắng lê từng bước nặng nề về phía sơn cốc một cách yếu ớt, hắn nghĩ thầm con Linh Khứu quái điểu sẽ bay xuống sơn cốc tìm kiếm tung tích mình.


Hắn vừa nghĩ vừa cất từng bước nặng nhọc, lê lết độ chừng bốn năm trượng bỗng mặt mày choáng váng, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống không còn đứng dậy nổi nữa.


Bây giờ dù hắn muốn quay đầu trở lại thạch động cũng không còn chút sức lực nào để leo lên cao phong đó.


Dần dần hắn thiếp đi trong trạng thái hôn mê.


Đêm khuya sương lạnh, ánh sáng lấp lánh những vì sao thưa trên bầu trời tuyệt cốc.


Đinh Hạo giật mình tỉnh giấc, cảm thấy thân người ấm áp, mở mắt thấy mình nằm bên cạnh đống lửa cháy phừng phực, dưới áng sáng chiếu soi của đống lửa hắn có thể nhìn thấy vách động đá núi lởm chởm, rùng mình một cái nghĩ thầm, chả lẽ mình đã trở về đến thạch động trên đỉnh núi ư?


Nghĩ thế hắn đảo mắt nhìn, quả thật lão quái vật lông tóc bù xù ngồi ngay đối diện.


Có lẽ sau khi mình bị ngất xỉu đã được Động trung nhân cứu sống đem về nơi đây?


Không biết một nguồn khí lực từ đâu đến hắn đã đứng dậy một cách dễ dàng, rùng mình nói :


- Lão tiền bối đã cứu sống và mang vãn bối về đây?


- Đúng thế, bên cạnh ngươi có chút ít thức ăn, ngươi hãy dùng tự nhiên.


Đinh Hạo cúi nhìn thấy có con sơn kê nướng bên cạnh, hắn không một lời khách sáo cầm cả con sơn kê nướng lên ăn ngấu nghiến, ăn xong tinh thần và khí lực càng phục hồi hơn nữa. Động trung nhân lạnh lùng :


- Ngươi với Linh Khứu mỗ mỗ liên hệ ra sao?


Đinh Hạo ngạc nhiên nói :


- Lão tiền bối muốn nói...


- Chiều nay, con thần điểu Linh Khứu mà mọi người trong chốn giang hồ đều biết đó, có bay vào trong cốc lục soát.


- A...


- Tìm ngươi chứ gì?


- Đúng vậy.


- Ngươi là môn hạ của mụ ấy?


- Không phải, chỉ quen biết thôi!


Dứt lời, hắn thuật lại sự tình cờ cho Động trung nhân nghe tất cả. Động trung nhân gật đầu nói :


- Lão phu không bắt ép ngươi, ngươi muốn đi thì cứ tự nhiên đi vậy.


Đinh Hạo ý nghĩ chuyển nhanh, bỗng quyết nói :


- Vãn bối không đi đâu nữa.


- Ngươi bằng lòng tôn lão phu làm thầy ư?


- Bằng lòng, nhưng...


- Nhưng thế nào?


- Tuy là danh nghĩa thầy trò, nhưng sau này vãn bối không tuân lệnh, trái phép thầy của thầy thì sao?


- Thế nào là trái phép?


- Vãn bối sẽ không phục tùng những mệnh lệnh làm tổn thương đến thiên lý nhân đạo.


- Được, ta bằng lòng điều này, hiện giờ ngươi làm lễ bái sư vậy.


Đinh Hạo vội đứng dậy sửa mình đối diện với Động trung nhân cung kính quỳ xuống lễ ba lần, xá chín xá để bái sư.


Sau khi Động trung nhân thọ lễ xong, nghiêm giọng nói :


- Hiện giờ con là truyền nhân của thầy rồi, hãy nhớ cho kỹ, từ nay về sau con cần phải cố gắng bắt chước thái độ, động tác, ngôn từ, âm thanh của thầy, điểm này con làm được chăng?


Đinh Hạo tuy không đoán được dụng ý của Động trung nhân, nhưng cảm thấy điều này vô hại, nên gật đầu nói :


- Điều này con làm được.


- Tốt lắm, bây giờ con đi nghỉ, sáng sớm ngày mai bắt đầu luyện võ.


- Tuân lệnh.


Trong độc còn một thạch động nhỏ nữa, Đinh Hạo được chỉ định ở yên trong thạch động đó, bên trong động chỉ lót một ít cỏ khô, ngoài ra không còn vật gì khác.


Đinh Hạo ngả lưng nằm trên cỏ khô nhắm nghiền mắt lại để cho đầu óc thảnh thơi không nghĩ gì hết, vì suy nghĩ lung tung chỉ tổ làm khổ tâm thôi.


Sáng sớm hôm sau, buổi ăn sáng của Đinh Hạo là vài trái hoa quả, ăn xong hắn theo Động trung nhân đi ra sân trước thạch động. Động trung nhân lấy ra ba viên thuốc màu đỏ vảo Đinh Hạo uống vào và nói :


- Muốn làm nhân thượng nhân, thì con phải nếm mùi khổ trung khổ, con hiểu câu này chứ?


- Vâng, đồ đệ hiểu.


- Trước tiên thầy phải thay đổi cốt cách của con.


- Bây giờ...


Hắn chưa dứt lời, một luồng nhiệt lưu xông thằng vào yết hầu làm tắt nghẽn tiếng nói, kế đó trong huyệt Đan Điền nhiệt lưu chạy thông thẳng tới tứ chi trăm mạch, toàn thân nóng như lửa đốt, gân cốt khó chịu.


Động trung nhân hét to một tiếng, vung chưởng đánh vào người Đinh Hạo.


Tức thì thân hình hắn bị chấn động bay vọt lên cao trong tiếng rú thất thanh té ngã ngoài ba trượng. Động trung nhân phóng người lướt tới, bồi thêm một chưởng, Đinh Hạo lại bay về chỗ cũ, một bụm máu bắn vọt ra tám thước.


- Sư phụ...


- Lão phu phải dạy cho ngươi một bài học!


Dứt lời, lão vung chưởng đánh mãnh liệt, cứ thế thân người Đinh Hạo bị chưởng phong lão đánh tới đánh lui nhiều lần như vậy.


Đinh Hạo không còn một cơ hội nào mà mở miệng thắc mắc, lòng đầy căm phẫn, tức tối khôn tả, không ngờ gặp phải người điên như thế, hôm nay chắc phải chết dưới tay lão thôi.


Lúc đầu còn có thể kêu thành tiếng, bị đánh năm sáu chưởng sau thì không thể kêu rú được nữa.


Trong tiếng ầm, ầm của chưởng phong, Đinh Hạo mất đi tri giác.


Động trung nhân dừng tay lại móc ra ba viên thuốc màu xanh bỏ vào miệng Đinh Hạo, sau đó xoay người tự mình vào động nghỉ ngơi.


Độ một tiếng đồng hồ sau, Đinh Hạo thức tỉnh cảm thấy không còn đau nhức gì cả, ngược lại toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, lập tức nhảy vọt đứng lên, hắn không khỏi kinh ngạc nhủ thầm: Phương pháp luyện công sao mà lạ thế?


Hắn còn đang ngơ ngẩn thì Động trung nhân lại xuất hiện y như ban đầu lấy ba viên thuốc đỏ bảo Đinh Hạo uống vào.


Đinh Hạo vẫn còn sợ hãi nói :


- Sư phụ lại đánh đòn nữa ư?


Động trung nhân sắc mặt lạnh như tiền nói :


- Đương nhiên.


Cứ thế mỗi ngày Đinh Hạo bị đánh đòn đau điếng, chết đi sống lại hai lần.


Đến tối thì Động trung nhân truyền thụ cho phép thiền tọa, theo ngày tháng trôi qua, chưởng lực Động trung nhân càng lúc đánh càng mạnh mà thời gian Đinh Hạo bị đánh hôn mê cũng càng lâu hơn. Cuối cùng hắn có thể chịu đựng mười chưởng mà không ngất xỉu, ta có thể tưởng tượng được sự đau đớn đó ra sao rồi, Một hôm, trước giờ luyện nội công, Đinh Hạo không nín được nữa, hỏi :


- Sư phụ, phương pháp luyện tập chịu đòn này còn phải luyện bao lâu nữa?


- Phải đúng một trăm ngày.


Đinh Hạo le lưỡi nói :


- Một trăm ngày?


Động trung nhân nói :


- Đúng vậy.


- Không thể rút ngắn...


- Không được, đây mới là bước đầu nhập môn, thật sự luyện công còn phải một thời gian nữa.


Đinh Hạo ớn lạnh xương sống, nhăn nhó nói :


- Đồ đệ đành chịu vậy.


Động trung nhân cười ha hả nói :


- Ngươi không chịu cũng chẳng còn cách nào khác hơn, còn thứ khá hơn đang chờ đợi con vậy.


Đinh Hạo thật không thể tưởng tượng nổi cái khá hơn mà ông nói là cách luyện tập thảm khốc ra thế nào, không khỏi rùng mình nói :


- Phương pháp luyện công của thầy thật không thể tưởng tượng được.


- Võ công sau này của con cũng thật không thể tưởng tượng được.


Thấm thoát một tháng lại trôi qua, Đinh Hạo cảm thấy tự thân có một sức đề kháng, chưởng lực đối phương đánh vào thân có hiện tượng tự dội ngược lại, không còn bị chấn động ra xa như trước, bây giờ hắn khi bị đánh một chưởng, cùng lắm lùi lại bốn năm bước mà thôi.


Nội công tâm pháp của hắn cũng tiến bộ đến mức có thể ngự khí lưu hành trăm huyệt.


Vừa đúng chín mươi ngày không hơn không kém, Động trung nhân tuyên bố công phu thay gân đổi cốt đã hoàn thành, kế đó phải phải phạt mao tẩy tủy, cách luyện này thật là tàn khốc vô nhân đạo, trước dùng dây đằng đánh một trận nên thân, đau đớn đến đỗi Đinh Hạo kêu trời kêu đất, da toét thịt lở, sau đó ném vào hồ thuốc nước mà ngâm mình trong đó, nước thuốc cay đắng thấm vào chỗ lở da thịt y như bị lửa đốt.


Mười ngày! Trong sự cảm thọ của Đinh Hạo mười ngày như là mười năm.


Trăm ngày sau, phương pháp luyện tập đổi mới, bây giờ sang chuyên tập nội công, kỳ hạn cũng là một trăm ngày, mỗi ngày phải tĩnh tọa tám tiếng đồng hồ.


Hai tháng sau, thân hình ở thế ngồi chỉ cần dùng một khẩu khí tinh thuần thăng lên mặt đất ba tấc.


Giai đoạn luyện tập nội công cũng đã hoàn tất, sau đó Động trung nhân mới bắt đầu truyền thụ công phu chưởng chỉ, thân pháp, bộ pháp và những tạp nghệ khéo léo khác, bất giác một năm đã trôi qua.


Năm thứ hai bắt đầu học kiếm thuật, thì giờ rảnh thì lại học thêm chữ nghĩa.


Động trung nhân là người kiến thức uyên bác, tất cả chữ nghĩa đều dùng khẩu truyền, thế mà Đinh Hạo vẫn thuộc bài làu làu.


Thầy trò sống chung một khoảng thời gian sau Đinh Hạo dần dần tìm hiểu được sư phụ quái vật này ngoại trừ tánh tình cổ quái, ngoài ra lời ăn tiếng nói thể hiện là chánh phái, những tư tưởng nhận xét trước kia đối với lão hoàn toàn thay đổi hắn.


Hắn chỉ biết siêng năng khổ luyện, nhưng rốt cuộc công lực đến cảnh giới nào? Có thể đứng vững ở chốn giang hồ chăng? Hắn không hề hỏi tới.


Đồng thời, Động trung nhân cũng lợi dụng cơ hội nhàn đàm, giảng giải một số cấm kỵ, luật giang hồ và một ít võ lâm bí sử chưa từng nghe nói.


Thời gian thấm thoát qua nhanh, bất giác một năm lại trôi qua, Đinh Hạo bây giờ là một thanh niên mười chính tuổi.


Một hôm, hai thầy trò khảo cứu võ công một hồi ở ngoài thạch động. Bỗng Động trung nhân nghiêm túc hỏi :


- Đinh Hạo, con đến đây bao lâu rồi?


Đinh Hạo cung kính nói :


- Nếu con nhớ không nhầm, con đến đây đã được hai năm mười ngày.


- Đúng vậy, con đã học hết tất cả sở học của thầy, con xuống núi vậy...


- Con... đã học hết sở trường của thầy thật ư?


- Con chỉ kém về kinh nghiệm và hỏa hầu thôi, mà kinh nghiệm thì con phải tự học hỏi ở đường đời, còn hỏa hầu thì thầy sẽ giúp con thành tựu.


Đinh Hạo cặp mắt đỏ hoe lưu luyến nói :


- Con... muốn hầu hạ thầy một thời gian nữa.


Động trung nhân cười sang sảng nói :


- Hài nhi, trên đời này không có tiệc vui nào mà không giải tán, còn cần phải tìm một nơi mà an thân lập nghiệp.


Đinh Hạo cúi đầu không nói lời nào, thời gian hai năm chẳng phải ít, nhưng hồi đầu tưởng lại tất cả như ngày hôm qua đây thôi.


Động trung nhân lên giọng nói :


- Nam nhi đại trượng phu nói một là một, đừng tỏ vẻ đàn bà con gái, ngày thường thầy dạy con thế nào?


Đinh Hạo thay đổi dáng vẻ nói :


- Con không dám quên lời thầy dạy, nhưng con đâu phải là bậc thánh nhân, hay gỗ đá.


Động trung nhân mặc niệm một hồi, quả thật con người quý ở chỗ có lý trí và tình cảm, tuy nhiên cũng có hạng người ngoại lệ, nhưng số người đó rất ít, có một số võ sĩ bề ngoài ra vẻ tình cảm lạnh lùng như nội tâm thì khác hẳn.


Một hồi lâu Động trung nhân lại nói :


- Hai năm nay con không biết xuất thân lai lịch của thầy, con có thắc mắc chăng?


- Trước kia có nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi.


- Tại sao vậy?


- Họ tên là danh xưng của con người, con nhận biết thầy thế thì đủ rồi, cần gì phải biết tên họ?


- Không sai, thật có lý, nhưng sư phụ vẫn phải nói cho con biết tên tuổi của thầy.


Đinh Hạo xúc động mạnh, nói đúng ra hắn vẫn rất mong muốn biết được tên tuổi sư phụ.


Động trung nhân phất tay nói :


- Theo thầy vào thạch động.


- Tuân lệnh.


Hai thầy trò bước vào thạch động, Động trung nhân xếp bằng ngồi thẳng người, nói :


- Mặt hướng ra ngoài, ngồi xuống phía trước mặt thầy.


- Sư phụ...


- Đừng nói nhiều lời.


Đinh Hạo nghi vấn lung tung, vẫn y lệnh ngồi xuống.


Hai bàn tay Động trung nhân bỗng nhiên phân ra đặt trên hai đại huyệt Mạng Môn và Thiên Đột của Đinh Hạo, nói :


- Bảo nguyên thủ nhất, chú ý nhận lấy.


Đinh Hạo lập tức ý thức ngay là việc gì rồi, hấp tấp nói :


- Sư phụ, đồ nhi không yên...


- Nói bậy, chú ý nhận lấy, bằng không cả hai thầy trò đều vong mạng.


- Đồ nhi không thể...


- Chú ý, tinh khí thần tụ về một nơi.


Hai luồng kình lưu một nóng một lạnh phân biệt theo hai huyệt Mạng Môn và Thiên Đột từ từ nhập vào, Đinh Hạo không dám sơ ý, vội vàng tập trung tâm trí, vận khởi nội nguyên bản thân tiếp dẫn vào kinh mạch.


Kình lưu nóng lạng giao nhau, phát sanh xung kích tác dụng, cần phải dùng chân nguyên bản thân tiếp dẫn khiến hai luồng kình lưu dung hợp.


Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Động trung nhân thét nhẹ một tiếng :


- Vận hàng tam thập lục chu kỳ!


Dứt lời lão vội rút tay ra.


Đinh Hạo đi vào cảnh giới vô ngã.


Lông tóc ông lão mồ hôi ướt sũng, con ngươi chiếu sáng lấp lánh bỗng nhiên trở thành âm u.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom