Đoạn đường núi dài cỡ trăm mét là khoảng cách ngắn ngủi cỡ nào và khó nhìn cỡ nào mà lúc này việc đi xuyên qua nó lại trở nên gian khổ như thế, cực khổ như thế, cõi lòng thì tổn thương, cơ thể phải chịu đau đớn, mà hơn nữa là cảm giác tuyệt vọng vô cùng.
“Ầm ầm…” Một tiếng ầm ầm nổ vang giữa không trung, hai luồng sấm sét từ hư không lao xuống và giáng mạnh vào sau lưng Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng lảo đảo một chút rồi bị đánh bay sang một bên và ngã mạnh vào bên trong ngọn lửa.
Hồng liên hỏa lập tức bao vây lấy hắn.
“Đại sư huynh…” Đám Hàn Ngọc đứng đằng xa cơ hồ là hoảng sợ mà hô lên.
Những luồng sấm sét ở trên đường kia đều xuất phát từ sức mạnh của sơn chủ trước đây của núi Vô Kê bọn họ, vào thời điểm Mộc Hoàng còn đầy đủ võ công thì không nói làm gì, nhưng hiện giờ hắn đã bị phế đi một nửa võ công rồi…
Chỉ vì sơn quy mà bọn họ không thể tới đó trợ giúp cho hắn, thậm chí là không thể tới gần.
“Mộc Hoàng, đứng lên!” Giữa những tiếng hô kinh hãi thì cách xa trăm mét ở đằng trước của sơn đạo có hai bóng người sừng sững đứng ở cuối đường, Phượng Vũ Náo nghiến chặt răng và hướng về phía Mộc Hoàng mà hét to một câu.
“Đứng lên ngay cho ta! Đừng làm mất thể diện của tam đại hoàng tộc chúng ta! Đứng lên!” Gương mặt ấm áp như ánh mặt trời của Ngàn Dạ Cách lấp ló phía cuối ngọn lửa lại có một vẻ vô cùng buông thả.
Tam đại hoàng tộc, tam đại hoàng tộc của ba đại lục thuộc đại lục Ảo Ảnh…
Đó là những kẻ đầu đội trời chân đạp đất, vĩnh viễn ở trên cao, dù đối đầu với ai cũng không thể cúi xuống, dù đối mặt với ai cũng không thể ngã xuống. Giữa tam đại hoàng tộc bọn họ có thể tranh giành lẫn nhau nhưng không một kẻ nào khác ở bên ngoài được phép động đến tam đại hoàng tộc bọn họ, bọn họ thề sống thề chết cũng không thể cúi đầu.
Giữa tiếng hô của hai người, giọng nói khàn khàn của Mộc Hoàng từ trong ánh lửa truyền ra, “Không thể chết được!”
Cùng với lời nói khàn đặc, Mộc Hoàng chống đỡ cơ thể đang lung lay chao đảo nhìn như sắp ngã đến nơi và từ từ đứng lên. Trên người hắn đã không còn chỗ nào lành lặn, ngoại trừ vết thương ra cũng chỉ còn vết thương mà thôi.
“Tới đây! Nếu ngươi không có bản lĩnh tới đây thì ta sẽ đi giành lại Phong Vân!” Ngàn Dạ Cách nhìn về phía Mộc Hoàng đang đứng trong biển lửa.
“Ngươi dám!” Mộc Hoàng nghe thấy thế thì hai mắt còn đỏ hơn cả ánh lửa, hai chân hắn lại bắt đầu hoạt động và từng bước từng bước hướng về phía cuối con đường, mỗi bước chân của hắn thoạt nhìn có vẻ suy yếu nhưng đúng là kiên định vô cùng.
“Ngươi phải đi tới đây, ta sẽ giúp ngươi giành lại nàng!” Ngàn Dạ Cách nhìn Mộc Hoàng, khóe miệng nở một nụ cười. Hắn không biết vì sao sơn chủ của núi Vô Kê lại làm như vậy, nhưng mà hắn đoán chuyện này nhất định là có uẩn khúc gì đó.
Bình luận facebook