Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Đồ Vô sỉ
Buổi sáng hôm sau, Vi An đầu vựng đau mơ màng tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy một cơ thể cường tráng trước mặt, đã vậy hắn còn ôm cô cứng ngắt. Vi An máu nóng bắt đầu sôi trào, cô ngẩng đầu lên nhìn.
" Ahhhhhh!" Vi An hét toáng lên, Lý Kiệt bị âm thanh của cô làm thức giấc.
" Cô làm gì mà ồn ào vậy? Làm mọi người thức giấc bây giờ!" Lý Kiệt bình tĩnh bất ngờ, hắn mắt nhắm mắt mở nói.
" Cái đồ khốn nhà anh, hôm qua đã làm gì tôi?" Vi An mắt ươn ướt như muốn khóc, cô lớn tiếng hỏi hắn.
" Trai đơn gái chiếc cùng một giường, cô nghĩ chúng ta làm gì?" Lý Kiệt chau mày, hắn bắt đầu khó chịu khi Vi An cứ la lối như vậy.
" Anh...cái đồ vô sỉ, biến thái hết thuốc chữa! Khốn nạn, anh đúng là khốn nạn mà! Anh có biết đây là lần đầu của tôi không hả, anh đi chết đi!" Vi An nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.
" Xin lỗi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!" Nhìn thấy Vi An khóc, nội tâm hắn bỗng co rụt lại, hắn liền dịu giọng xuống. Hắn chỉ muốn ôm lấy cô mà lau nước mắt.
" Ai cần anh chịu trách nhiệm chứ! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh cút ra ngoài cho tôi đi." Vi An giận dữ kéo hắn ra ngoài.
" Rầmmmn!" Cô không chút thương tiếc đẩy hắn ra khỏi phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
Rồi Vi An lại vội vã vào phòng tắm, cô muốn tắm cho sạch sẽ, để không còn vương lại chút dấu vết gì của Lý Kiệt.
Bên ngoài, mọi người đang đứng nghe ngóng tình hình, thì bất ngờ thấy Lý Kiệt bị ném ra ngoài. Cả bọn hoảng hốt, vội vàng chuồn về phòng.
" Tất cả đứng lại cho tôi!" Lý Kiệt mặt hầm hầm nhìn bọn họ kêu lên.
" Anh Kiệt, có gì dặn dò ạ?" Mọi người thót cả tim, đồng thanh hỏi hắn.
" Dạo này các người rảnh rỗi lắm đúng không? Tất cả ra ngoài, chạy một trăm vòng cho tôi! Sau đó thì hít đất năm trăm cái, đến trưa mà không xong thì khỏi ăn cơm." Hắn nghiêm giọng chấn chỉnh mọi người.
" Đã rõ!" Mọi người khóc không thành tiếng, nhưng cũng phải cắn răng trả lời.
Phát tiết xong xuôi, Lý Kiệt liền đi về phòng.
Hai ngày sau.
Ở biệt thự bên hồ, Đông Phương Tước sau khi trở về từ nước A, thì hắn đến thẳng nơi này. Từ lúc Đông Phương Tuyết Cầm trở về đây, nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng, nên tinh thần bà ấy đã ổn định hơn lúc trước.
Trong phòng khách, Đông Phương Tước đang nói chuyện với bác sĩ chuyên môn.
" Tình trạng của bà ấy đã ổn định hơn, nhưng mà để hoàn toàn bình phục là điều rất khó. Thuốc bà ấy uống đã gây tổn hại nghiêm trọng đến thần kinh, đã vậy còn uống trong một thời gian dài. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, còn kết quả thì không dám chắc." Bác sĩ nói cho hắn nghe, sắc mặt của ông ấy cũng rất nghiêm trọng.
" Không có cách nào sao?" Đông Phương Tước mặt mày ủ rũ nói.
" Tôi cũng rất tiếc, nhưng là bệnh tình đến bây giờ đã quá trễ rồi!" Bác sĩ cũng khó xử trả lời hắn.
Đông Phương Tước trầm mặc, tiễn bác sĩ ra về, hắn đi vào vườn hoa tìm Đông Phương Tuyết Cầm. Trong ánh nắng chiều rực rỡ, người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi lặng lẽ trên xích đu, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Bà mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc xõa dài ngang lưng, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp hiếm có.
Đông Phương Tước chậm rãi đi đến gần bà ấy, hắn cởi áo vest bên ngoài, nhẹ khoác lên người Đông Phương Tuyết Cầm. Thấy có người đến, bà ấy khẽ giật mình, nhưng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.
" Bên ngoài gió nhiều, cẩn thận lại ngã bệnh!" Đông Phương Tước ngồi xuống trước mặt bà ấy nói, hắn dịu dàng nắm lấy tay bà ấy.
Đông Phương Tuyết Cầm có chút không quen, bà ấy hơi rụt tay lại.
" Mẹ, ông ấy sẽ nhanh đến đây thôi! Rồi con sẽ khiến cho Đông Phương gia phải trả giá, vì đã khiến mẹ trở thành thế này." Ngoài Đinh Tiểu Lộ ra, thì bà ấy là người thứ hai khiến hắn nói chuyện ôn nhu như thế.
Đông Phương Tước lại nhẹ tựa đầu lên chân của Đông Phương Tuyết Cầm, cảm nhận ấm ấp của mẹ. Trong vô thức, bà ấy khẽ lấy tay xoa đầu hắn, có lẽ do giác quan của người mẹ quá mãnh liệt.
" Boss, Triệu Phong Hành ông ấy đã liên lạc lại với chúng ta! Ông ấy nói là ngày mai sẽ đến đây!" Diệp Vấn Thiên từ bên trong chạy ra nói.
" Ông ấy làm việc cũng nhanh đấy, tôi cứ nghĩ là phải đến cả tuần cơ." Đông Phương Tước đứng lên, gương mặt trở về lạnh lùng lên tiếng.
" Tài liệu tôi kêu cậu chuẩn bị đã xong chưa, ngày mai ông ấy đến, hãy đưa nó cho ông ta xem!"
" Mọi chuyện đã làm xong rồi! Chỉ chờ người tới thôi!" Diệp Vấn Thiên gật đầu trả lời.
" Đông Phương Úc, ngày tàn của ông sắp đến rồi! Cứ ở yên đó mà chờ tôi, không còn lâu nữa đâu!" Đông Phương Tước mặt đã quỷ dị hơn rất nhiều, nghĩ đến việc sắp được trả thù, là hắn ta cảm thấy phấn khích vô cùng.
" Mẹ, chúng ta đi vào thôi! Trời sắp tối rồi!"
Nói xong hắn đỡ Đông Phương Tuyết Cầm đứng lên, cả ba người cùng nhau đi vào nhà.
" Ahhhhhh!" Vi An hét toáng lên, Lý Kiệt bị âm thanh của cô làm thức giấc.
" Cô làm gì mà ồn ào vậy? Làm mọi người thức giấc bây giờ!" Lý Kiệt bình tĩnh bất ngờ, hắn mắt nhắm mắt mở nói.
" Cái đồ khốn nhà anh, hôm qua đã làm gì tôi?" Vi An mắt ươn ướt như muốn khóc, cô lớn tiếng hỏi hắn.
" Trai đơn gái chiếc cùng một giường, cô nghĩ chúng ta làm gì?" Lý Kiệt chau mày, hắn bắt đầu khó chịu khi Vi An cứ la lối như vậy.
" Anh...cái đồ vô sỉ, biến thái hết thuốc chữa! Khốn nạn, anh đúng là khốn nạn mà! Anh có biết đây là lần đầu của tôi không hả, anh đi chết đi!" Vi An nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.
" Xin lỗi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!" Nhìn thấy Vi An khóc, nội tâm hắn bỗng co rụt lại, hắn liền dịu giọng xuống. Hắn chỉ muốn ôm lấy cô mà lau nước mắt.
" Ai cần anh chịu trách nhiệm chứ! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh cút ra ngoài cho tôi đi." Vi An giận dữ kéo hắn ra ngoài.
" Rầmmmn!" Cô không chút thương tiếc đẩy hắn ra khỏi phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
Rồi Vi An lại vội vã vào phòng tắm, cô muốn tắm cho sạch sẽ, để không còn vương lại chút dấu vết gì của Lý Kiệt.
Bên ngoài, mọi người đang đứng nghe ngóng tình hình, thì bất ngờ thấy Lý Kiệt bị ném ra ngoài. Cả bọn hoảng hốt, vội vàng chuồn về phòng.
" Tất cả đứng lại cho tôi!" Lý Kiệt mặt hầm hầm nhìn bọn họ kêu lên.
" Anh Kiệt, có gì dặn dò ạ?" Mọi người thót cả tim, đồng thanh hỏi hắn.
" Dạo này các người rảnh rỗi lắm đúng không? Tất cả ra ngoài, chạy một trăm vòng cho tôi! Sau đó thì hít đất năm trăm cái, đến trưa mà không xong thì khỏi ăn cơm." Hắn nghiêm giọng chấn chỉnh mọi người.
" Đã rõ!" Mọi người khóc không thành tiếng, nhưng cũng phải cắn răng trả lời.
Phát tiết xong xuôi, Lý Kiệt liền đi về phòng.
Hai ngày sau.
Ở biệt thự bên hồ, Đông Phương Tước sau khi trở về từ nước A, thì hắn đến thẳng nơi này. Từ lúc Đông Phương Tuyết Cầm trở về đây, nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng, nên tinh thần bà ấy đã ổn định hơn lúc trước.
Trong phòng khách, Đông Phương Tước đang nói chuyện với bác sĩ chuyên môn.
" Tình trạng của bà ấy đã ổn định hơn, nhưng mà để hoàn toàn bình phục là điều rất khó. Thuốc bà ấy uống đã gây tổn hại nghiêm trọng đến thần kinh, đã vậy còn uống trong một thời gian dài. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, còn kết quả thì không dám chắc." Bác sĩ nói cho hắn nghe, sắc mặt của ông ấy cũng rất nghiêm trọng.
" Không có cách nào sao?" Đông Phương Tước mặt mày ủ rũ nói.
" Tôi cũng rất tiếc, nhưng là bệnh tình đến bây giờ đã quá trễ rồi!" Bác sĩ cũng khó xử trả lời hắn.
Đông Phương Tước trầm mặc, tiễn bác sĩ ra về, hắn đi vào vườn hoa tìm Đông Phương Tuyết Cầm. Trong ánh nắng chiều rực rỡ, người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi lặng lẽ trên xích đu, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Bà mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc xõa dài ngang lưng, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp hiếm có.
Đông Phương Tước chậm rãi đi đến gần bà ấy, hắn cởi áo vest bên ngoài, nhẹ khoác lên người Đông Phương Tuyết Cầm. Thấy có người đến, bà ấy khẽ giật mình, nhưng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.
" Bên ngoài gió nhiều, cẩn thận lại ngã bệnh!" Đông Phương Tước ngồi xuống trước mặt bà ấy nói, hắn dịu dàng nắm lấy tay bà ấy.
Đông Phương Tuyết Cầm có chút không quen, bà ấy hơi rụt tay lại.
" Mẹ, ông ấy sẽ nhanh đến đây thôi! Rồi con sẽ khiến cho Đông Phương gia phải trả giá, vì đã khiến mẹ trở thành thế này." Ngoài Đinh Tiểu Lộ ra, thì bà ấy là người thứ hai khiến hắn nói chuyện ôn nhu như thế.
Đông Phương Tước lại nhẹ tựa đầu lên chân của Đông Phương Tuyết Cầm, cảm nhận ấm ấp của mẹ. Trong vô thức, bà ấy khẽ lấy tay xoa đầu hắn, có lẽ do giác quan của người mẹ quá mãnh liệt.
" Boss, Triệu Phong Hành ông ấy đã liên lạc lại với chúng ta! Ông ấy nói là ngày mai sẽ đến đây!" Diệp Vấn Thiên từ bên trong chạy ra nói.
" Ông ấy làm việc cũng nhanh đấy, tôi cứ nghĩ là phải đến cả tuần cơ." Đông Phương Tước đứng lên, gương mặt trở về lạnh lùng lên tiếng.
" Tài liệu tôi kêu cậu chuẩn bị đã xong chưa, ngày mai ông ấy đến, hãy đưa nó cho ông ta xem!"
" Mọi chuyện đã làm xong rồi! Chỉ chờ người tới thôi!" Diệp Vấn Thiên gật đầu trả lời.
" Đông Phương Úc, ngày tàn của ông sắp đến rồi! Cứ ở yên đó mà chờ tôi, không còn lâu nữa đâu!" Đông Phương Tước mặt đã quỷ dị hơn rất nhiều, nghĩ đến việc sắp được trả thù, là hắn ta cảm thấy phấn khích vô cùng.
" Mẹ, chúng ta đi vào thôi! Trời sắp tối rồi!"
Nói xong hắn đỡ Đông Phương Tuyết Cầm đứng lên, cả ba người cùng nhau đi vào nhà.
Bình luận facebook