Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Tôi có quan trọng với anh không?
Vi An lái xe trở về căn cứ, đầu tóc cô rối bời, mặt đầy nước mắt. A Hiên thấy cô chật vật về đến, hắn lo lắng chạy đến hỏi.
" Vi An, cô làm sao vậy? Ai ức hiếp cô sao?" Giọng hắn đầy sự quan tâm.
" Tôi không sao! Xin lỗi,.....nhưng mà có thể cho ông ấy ở đây cùng tôi không?" Vi An nhớ đến Chu quản gia đứng bên cạnh, cô ngượng ngùng hỏi.
" Căn cứ cũng còn rất nhiều phòng trống, cô vào nói với anh Kiệt một tiếng, tôi chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi." A Hiên mỉm cười nhìn cô trả lời, khác với mọi người ở đây, hắn ta có vẻ ấm áp.
" Cảm ơn anh! Vậy phiền anh sắp xếp phòng cho ông ấy." Vi An cúi đầu cảm ơn, cô lấy những kỷ vật còn sót lại, mang vào phòng mình.
Vi An vào phòng tẩy rửa sạch sẽ, sau đó cô mới đi tìm Lý Kiệt nói chuyện, cô không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
" Lý Kiệt, tôi vào được không?" Vi An đứng bên ngoài hỏi vào.
" Vào đi!" Từ lúc cô đi đến giờ hắn rất lo lắng, hắn sợ cô sẽ không trở lại. Nghe thấy giọng Vi An nội tâm Lý Kiệt vui lên hẳn.
Vi An khép nép đi vào, cô che lại bàn tày đầy rẫy vết thương của mình, đến gần bàn làm việc.
" Cái đó, anh có thể cho chú của tôi ở đây được không? Ông ấy không có nơi nào để đi cả, tôi sẽ làm việc cho anh. Bất cứ chuyện gì anh yêu cầu." Vi An thỏ thẻ nói, vì là nhờ vả, cô không thể lớn tiếng với hắn.
" Bất cứ chuyện gì sao?" Lý Kiệt híp mắt lên tiếng.
Vi An gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc vậy. Hắn thấy cô như thế, lại cảm thấy rất buồn cười.
" Được rồi! Cứ để ông ấy ở lại đây đi!" Lý Kiệt không làm khó dễ cô, hắn đồng ý.
" Cảm ơn anh! Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi ra ngoài đây!" Vi An mừng rỡ nói.
Lý Kiệt gương mặt lập tức hụt hẫng, nhờ vả hắn xong, cô đã bỏ chạy mất dép. Vừa lúc A Hiên cũng mở cửa đi vào.
" Anh Kiệt, tôi nghĩ Vi An lại bị thương rồi! Anh mang thuốc cho cô ấy đi." A Hiên để thuốc trên bàn lên tiếng, không chờ Lý Kiệt nói hắn cũng vội đi ra.
" Cô ta là đồ ngốc sao? Lúc nào cũng bị thương được!" Miệng thì lảm nhảm như thế, nhưng hắn cũng cầm lấy lọ thuốc, đi sang phòng cô.
Phòng Vi An không bật đèn, cô ngồi bệt xuống đất, tay ôm khư khư khung ảnh của mẹ, đôi mắt vô thần nhìn xa xăm. Lòng cô đang rất đau, những kỷ vật vô giá đó, lại bị thiêu rụi không còn gì.
" Mẹ, xin lỗi! Con không về kịp!" Cô nghẹn ngào nói nhỏ, rồi đưa tay bịt miệng để không phát ra âm thanh lớn.
Lý Kiệt mở cửa vào, nhìn thấy phòng tối om, hắn đưa tay mở đèn lên. Đèn vừa sáng lên, hắn cũng nhìn thấy Vi An đang ngồi co ro, khóc lóc ở cạnh giường. Nội tâm hắn bỗng nhiên cuộn trào, thôi thúc hắn hãy mau đến ôm lấy cô, che chở bảo bọc cho cô.
" Cô bị làm sao thế!" Lý Kiệt không nghĩ nhiều như thế, hắn chạy đến ngồi xổm trước mặt cô hỏi.
" Tôi không sao mà! Bụi bay vào mắt thôi!" Vi An lập tức lau nước mắt đi, cô nói dối.
" Đưa tay cho tôi đi!" Lý Kiệt chau mày giận dữ, lúc cô đưa tay lên, hắn đã nhìn thấy vết bỏng của cô.
Vi An còn đang muốn che giấu, bàn tay đã bị hắn mạnh mẽ nắm chặt. Vết bỏng lớn nhỏ, đầy trên tay cô, vậy mà cô không hề kêu la một tiếng. Nhìn hắn cẩn thận chăm sóc cho mình, nội tâm cô cảm thấy rung động. Không hiểu từ lúc nào, cô lại thích dáng vẻ ân cần của hắn như thế này.
" Lý Kiệt, tôi muốn uống rượu có được không?" Vi An bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt nũng nịu trước Lý Kiệt.
" Không được!..." Lý Kiệt không đồng ý, nhưng thấy cô đang đau lòng như thế, hắn lại mềm lòng.
" Được rồi, cho cô uống một ít thôi đấy! Rượu của tôi đắt tiền lắm!" Hắn nói, rồi đi ra ngoài.
Vi An ngồi yên đó, cô ngắm nhìn bàn tay đã bôi thuốc kỹ lưỡng, vậy mà lại thấy vui. Ít phút sau, Lý Kiệt mang rượu vào tới, hắn rót vào ly đưa cho cô.
" Mùi rượu thật là thơm!" Vi An đưa rượu lên ngửi, liền lên tiếng cảm thán.
" Tất nhiên rồi! Đây là rượu quý của tôi, cô là người đầu tiên có thể uống đấy, ngoại trừ Boss ra." Lý Kiệt đung đưa ly rượu nói.
" Vậy, tôi có quan trọng với anh không?" Vi An lỡ miệng hỏi.
Lý Kiệt lại không có trả lời, hắn vờ như không nghe thấy, chậm rãi đưa rượu lên nhấp từng ngụm. Vi An cúi thấp đầu, che đậy sự xấu hổ, cô lại liên tiếp rót rượu uống. Tửu lượng của Vi An không cao, chỉ vài ly đã khiến cô say xẩm mặt mày, đầu có hơi choáng.
" Nè nè Lý Kiệt,...sao anh có tới hai cái đầu vậy!" Cô lè nhè nhìn mắt nhắm mắt mở nhìn Lý Kiệt hỏi.
" Cô say rồi! Đừng uống nữa!" Hắn không để tâm mấy lời nói của cô, tiếp tục uống.
" Không mà,..( nấc)...anh có hai cái đầu kìa! Nó lại không chịu ở yên một..( nấc)..chỗ!" Vi An tiếp tục nói, rồi nhào vào lòng Lý Kiệt.
" Để tôi..( Nấc).. xem nào!" Vi An giữ lấy đầu hắn thì thầm, mặt hai người dán sát vào nhau.
Lý Kiệt mỗi lần ở gần cô như thế này, thì hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn đôi môi hồng hào của cô, liên tục nói không dừng. Một ý nghĩ táo bạo lại xuất hiện trong đầu hắn.
" Vi An, cô làm sao vậy? Ai ức hiếp cô sao?" Giọng hắn đầy sự quan tâm.
" Tôi không sao! Xin lỗi,.....nhưng mà có thể cho ông ấy ở đây cùng tôi không?" Vi An nhớ đến Chu quản gia đứng bên cạnh, cô ngượng ngùng hỏi.
" Căn cứ cũng còn rất nhiều phòng trống, cô vào nói với anh Kiệt một tiếng, tôi chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi." A Hiên mỉm cười nhìn cô trả lời, khác với mọi người ở đây, hắn ta có vẻ ấm áp.
" Cảm ơn anh! Vậy phiền anh sắp xếp phòng cho ông ấy." Vi An cúi đầu cảm ơn, cô lấy những kỷ vật còn sót lại, mang vào phòng mình.
Vi An vào phòng tẩy rửa sạch sẽ, sau đó cô mới đi tìm Lý Kiệt nói chuyện, cô không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
" Lý Kiệt, tôi vào được không?" Vi An đứng bên ngoài hỏi vào.
" Vào đi!" Từ lúc cô đi đến giờ hắn rất lo lắng, hắn sợ cô sẽ không trở lại. Nghe thấy giọng Vi An nội tâm Lý Kiệt vui lên hẳn.
Vi An khép nép đi vào, cô che lại bàn tày đầy rẫy vết thương của mình, đến gần bàn làm việc.
" Cái đó, anh có thể cho chú của tôi ở đây được không? Ông ấy không có nơi nào để đi cả, tôi sẽ làm việc cho anh. Bất cứ chuyện gì anh yêu cầu." Vi An thỏ thẻ nói, vì là nhờ vả, cô không thể lớn tiếng với hắn.
" Bất cứ chuyện gì sao?" Lý Kiệt híp mắt lên tiếng.
Vi An gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc vậy. Hắn thấy cô như thế, lại cảm thấy rất buồn cười.
" Được rồi! Cứ để ông ấy ở lại đây đi!" Lý Kiệt không làm khó dễ cô, hắn đồng ý.
" Cảm ơn anh! Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi ra ngoài đây!" Vi An mừng rỡ nói.
Lý Kiệt gương mặt lập tức hụt hẫng, nhờ vả hắn xong, cô đã bỏ chạy mất dép. Vừa lúc A Hiên cũng mở cửa đi vào.
" Anh Kiệt, tôi nghĩ Vi An lại bị thương rồi! Anh mang thuốc cho cô ấy đi." A Hiên để thuốc trên bàn lên tiếng, không chờ Lý Kiệt nói hắn cũng vội đi ra.
" Cô ta là đồ ngốc sao? Lúc nào cũng bị thương được!" Miệng thì lảm nhảm như thế, nhưng hắn cũng cầm lấy lọ thuốc, đi sang phòng cô.
Phòng Vi An không bật đèn, cô ngồi bệt xuống đất, tay ôm khư khư khung ảnh của mẹ, đôi mắt vô thần nhìn xa xăm. Lòng cô đang rất đau, những kỷ vật vô giá đó, lại bị thiêu rụi không còn gì.
" Mẹ, xin lỗi! Con không về kịp!" Cô nghẹn ngào nói nhỏ, rồi đưa tay bịt miệng để không phát ra âm thanh lớn.
Lý Kiệt mở cửa vào, nhìn thấy phòng tối om, hắn đưa tay mở đèn lên. Đèn vừa sáng lên, hắn cũng nhìn thấy Vi An đang ngồi co ro, khóc lóc ở cạnh giường. Nội tâm hắn bỗng nhiên cuộn trào, thôi thúc hắn hãy mau đến ôm lấy cô, che chở bảo bọc cho cô.
" Cô bị làm sao thế!" Lý Kiệt không nghĩ nhiều như thế, hắn chạy đến ngồi xổm trước mặt cô hỏi.
" Tôi không sao mà! Bụi bay vào mắt thôi!" Vi An lập tức lau nước mắt đi, cô nói dối.
" Đưa tay cho tôi đi!" Lý Kiệt chau mày giận dữ, lúc cô đưa tay lên, hắn đã nhìn thấy vết bỏng của cô.
Vi An còn đang muốn che giấu, bàn tay đã bị hắn mạnh mẽ nắm chặt. Vết bỏng lớn nhỏ, đầy trên tay cô, vậy mà cô không hề kêu la một tiếng. Nhìn hắn cẩn thận chăm sóc cho mình, nội tâm cô cảm thấy rung động. Không hiểu từ lúc nào, cô lại thích dáng vẻ ân cần của hắn như thế này.
" Lý Kiệt, tôi muốn uống rượu có được không?" Vi An bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt nũng nịu trước Lý Kiệt.
" Không được!..." Lý Kiệt không đồng ý, nhưng thấy cô đang đau lòng như thế, hắn lại mềm lòng.
" Được rồi, cho cô uống một ít thôi đấy! Rượu của tôi đắt tiền lắm!" Hắn nói, rồi đi ra ngoài.
Vi An ngồi yên đó, cô ngắm nhìn bàn tay đã bôi thuốc kỹ lưỡng, vậy mà lại thấy vui. Ít phút sau, Lý Kiệt mang rượu vào tới, hắn rót vào ly đưa cho cô.
" Mùi rượu thật là thơm!" Vi An đưa rượu lên ngửi, liền lên tiếng cảm thán.
" Tất nhiên rồi! Đây là rượu quý của tôi, cô là người đầu tiên có thể uống đấy, ngoại trừ Boss ra." Lý Kiệt đung đưa ly rượu nói.
" Vậy, tôi có quan trọng với anh không?" Vi An lỡ miệng hỏi.
Lý Kiệt lại không có trả lời, hắn vờ như không nghe thấy, chậm rãi đưa rượu lên nhấp từng ngụm. Vi An cúi thấp đầu, che đậy sự xấu hổ, cô lại liên tiếp rót rượu uống. Tửu lượng của Vi An không cao, chỉ vài ly đã khiến cô say xẩm mặt mày, đầu có hơi choáng.
" Nè nè Lý Kiệt,...sao anh có tới hai cái đầu vậy!" Cô lè nhè nhìn mắt nhắm mắt mở nhìn Lý Kiệt hỏi.
" Cô say rồi! Đừng uống nữa!" Hắn không để tâm mấy lời nói của cô, tiếp tục uống.
" Không mà,..( nấc)...anh có hai cái đầu kìa! Nó lại không chịu ở yên một..( nấc)..chỗ!" Vi An tiếp tục nói, rồi nhào vào lòng Lý Kiệt.
" Để tôi..( Nấc).. xem nào!" Vi An giữ lấy đầu hắn thì thầm, mặt hai người dán sát vào nhau.
Lý Kiệt mỗi lần ở gần cô như thế này, thì hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn đôi môi hồng hào của cô, liên tục nói không dừng. Một ý nghĩ táo bạo lại xuất hiện trong đầu hắn.