Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Tức Giận
Hạ Nhi tỉnh dậy sau khi ném nát chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, cô vén chăn và bước vào toilet làm mọi thứ cần thiết một cách bất lực.
Ông Hạ sáng sớm đã ngồi trên bàn ăn cùng với đĩa đồ ăn sáng thơm phức, thầy Phát không nể nang gì đang ngấu nghiến món mì ý thượng hạng do đầu bếp làm được cô giúp việc mang ra.
Hạ Nhi xuống lầu vứt cặp sách lên bàn rồi vươn tay cầm lấy trái táo trên bàn, ông Hạ không nhịn được liền lấy chiếc nĩa gõ lên tay cô.
"Ăn sáng đàng hoàng vào, con định để bụng trống ăn trái táo đó vào à?"
"Nội à, con không muốn ăn sáng, con ăn cái này được rồi." Nói xong Hạ Nhi liền cầm thêm một quả táo nhét vào cặp rồi chạy ra cổng.
Ông Hạ tức vểnh cả râu lại chả thể làm gì. Quay sang thầy Phát đang gặm miếng bánh mì.
"Còn mày nữa, suốt ngày chỉ biết ăn, ngoài ăn ra còn biết làm gì nữa không?"
Hạ Minh Phát mặt ủ mày chau cãi lại.
"Bảo bối của ba không nghe lời liền chuyển sang trút giận lên con, ba thấy ba vô lý không hả?"
"Mày còn nói nữa à, lát đem theo phần cơm cho con bé, nó mà đói xỉu ra đó là chết với tao." Ông Hạ nhe răng trợn mắt lên uy hiếp.
"Chả biết con có phải con ruột của ba không nữa, sáng nào cũng bắt con đem theo cơm cho con bé chết bầm đó, có bao giờ nó chịu ăn đâu." Hạ Minh Phát bĩu môi cãi.
Ông Hạ vươn tay lấy quải trượng doạ dẫm.
"Mày câm mồm!!!"
"Rồi!! Con im là được chứ gì." Hạ Minh Phát cúi đầu vô cùng uỷ khuất lầu bầu.
Trường học.
Hạ Nhi vào lớp, trong lớp lúc này đang tụm năm tụm ba xôn xao rộn cả lên, thấy Hạ Nhi bước vào liền im bặt.
Cô khẽ co mình lại, cảm giác bất an ùa đến, sống lưng lạnh toát. Cô lẩm bẩm.
"Sao tự dưng lạnh tóc gáy, có cảm giác không lành thế này?"
Vừa dứt câu Lương Hạ từ phía sau nhào đến.
"Hạ Nhi!!!!! Cậu đây rồi."
"Mẹ ơi!!!" Hạ Nhi hoảng hồn hét lên.
Hình như mình quên cái gì.
Chết mịa nó rồi. Vụ Khương Tình.
Hạ Nhi vội né sang một bên, tính co giò bỏ chạy. Lương Hạ liền đuổi theo.
"Hạ Nhi! Con khốn chết bầm kia, hôm qua hứa với bà kể đầu đuôi ngọn ngành, hôm nay gặp bà liền chạy, mi đứng lại đó cho ta."
"Lương Hạ! Cậu tha cho mình đi!" Hạ Nhi vừa chạy thục mạng vừa nói.
Lương Hạ quyết không buông tha, dù gì cô cũng là vận động viên tham gia thi điền kinh của trường, chút vận động nho nhỏ này sao làm khó được cô, Lương Hạ xắn tay áo.
"Cậu đừng để mình bắt được, cậu chết chắc!!!"
Hạ Nhi quay đầu thấy cảnh đó liền nổi da gà. Cô cắm đầu cắm cổ chạy như bay.
Hai người một chạy một đuổi làm gà chó trong sân trường náo loạn.
Lương Hạ không hổ là vận động viên điền kinh, năm phút sau đã nắm đầu Hạ Nhi lại, vòng tay siết cổ làm Hạ Nhi la oai oái.
"Hạ Nhi, chịu thua đi. Ngoan ngoãn khai ra mọi thứ thì chị đây sẽ tha cho." Lương Hạ hăm he uy hiếp.
Hạ Nhi xụ mặt, có chút giận dỗi nói:
"Cậu buông tớ ra đã, buông ra tớ mới nói được chứ, cậu siết thế tớ nói bằng cách nào."
Lương Hạ liền buông tay, khoanh tay nhịp chân trừng mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi liền xoay đầu cười.
"Bảo bối à, tớ dẫn cậu đi ăn kem được không? 1 chầu kem thoải mái cậu ăn tới mai cũng được, cậu làm ơn tha cho tớ lần này, tớ xin đấy."
Vừa nói cô vừa chắp hai tay xoa xoa, mắt tròn khoe cố tỏ vẻ mình đáng thương nhất.
"Không đời nào, đừng nói một chầu kem, cho dù là mười chầu cũng đừng mơ bổn cô nương tha cho."
Hạ Nhi yểu xìu.
Lương Hạ liền kéo tay Hạ Nhi. Hai cô gái trẻ nhanh chân chạy vào lớp học.
Sau một hồi tra khảo thì Lương Hạ thoã mãn ngồi ôm cuốn sổ tay mà cười khúc khích. Nhìn không khác gì đồ thần kinh, nhìn cuốn sổ viết toàn mấy câu chuyện linh tinh mà Lương Hạ thu thập được từ mình. Hạ Nhi chỉ biết lắc đầu.
"Cậu thất tình mà còn có tâm trạng viết truyện tìm chủ đề sáng tác à?"
"Này! Tớ bị Khương Tình của cậu từ chối đó nha."
"Gì mà của tớ? Có có ai bị từ chối mà hớn hở nghe chuyện bạn cậu bị người cậu thích sàm sỡ giống cậu không?" Hạ Nhi đập bàn tức giận lớn tiếng nói.
"Cậu không biết rồi, tớ đã từng tự nhủ nếu Khương Tình mà quen ai tớ cũng sẽ khó chịu nhưng nếu là cậu... hí hí hí.. tớ sẽ rất vui."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, vô cùng khinh bỉ mắng:
"Cậu bị thần kinh hả?"
Lương Hạ liền gõ vào tay Hạ Nhi.
"Tại tớ thấy ngoài cậu chả ai xứng với Tình tỷ. Người ta vừa soái, vô vùng khí chất, để cho một cây củ cải được lợi thì tớ thà người đó là cậu, dù bản tính hơi khó ưa nhưng bù lại cậu rất xinh đẹp, sánh vai cùng quả thật là tuyệt phối, vô cùng xứng đôi. Ôi."
Trời má! Chỉ vì mình xinh đẹp mà nó bán mình đi.
Hạ Nhi trong lòng gào thét chửi bới hai chữ "bạn bè".
Bạn bè cái beep!!!
Lương Hạ vừa nói vừa chắp hai tay lại mà tưởng tượng, Lương Hạ hoàn toàn trở thành một cô nàng fan chân chính cho mối tình bách hợp Hạ Nhi \- Khương Tình. Bước trên con đường Bách nữ không thể quay đầu.
Hạ Nhi chỉ biết im lặng nhìn cô bạn thân đang chìm đắm trong ảo tưởng. Đầu óc nhớ đến chuyện tối qua Khương Tình hẹn cô sau thư viện trường. Lại cảm thấy đầu đau tim mỏi mệt.
Reng...
Tiếng chuông giờ ăn vang lên, lớp cô ùa ra cantin, Hạ Nhi bần thần ngồi nhìn cuốn sách. Cả hai tiết học một chữ cô cũng không chui nổi vào đầu.
Lương Hạ nhìn cô bần thần liền khẽ đẩy.
"Này, đi ăn với tớ đi. Cậu ngồi đây nhìn nó sẽ nở hoa trên đó à?"
"Cậu đi đi, tớ không đi được, tớ có việc!"
Hạ Nhi vươn tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu không đói hả?"
"Tớ không muốn ăn, cậu đi đi, mua giúp tớ hộp sữa dâu." Hạ Nhi cụp nhẹ mắt nói.
Lương Hạ không nài nỉ nữa, dù gì thì Hạ Nhi trước giờ cũng rất ít đi ăn với cô. Cô liền đi một mạch ra cửa, khẽ quay đầu nhìn Hạ Nhi một cái như có suy nghĩ. Rồi lại đi.
Hạ Nhi gục xuống bàn.
Xong rồi lại đứng lên, lấy hết cam đảm bước ra ngoài phòng học. Đi hết dãy hành lang, rẽ trái rẽ phải rồi ngay lập tức núp sau bóng cây ngay phòng ý tế. Quả nhiên, cô thấy Lương Hạ thò cái đầu nhỏ nhìn khắp nơi tìm cô.
Biết ngay mà, cái kiểu đánh hơi có mùi bị theo dõi. Hạ Nhi khẽ vuốt ngực, may mà cô cảnh giác, đúng thật là kiểu fan cuồng Bách Hợp. Không bỏ qua dù chỉ chi tiết nhỏ nào, cô đã cố gắng không lộ ra sự khác biệt so với thường ngày mà vẫn bị phát hiện.
Lương Hạ tìm không thấy cô, đảo hai vòng rồi quay người bỏ đi.
Hạ Nhi thở phào nhẹ nhỏm, chợt có bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo mạnh, Hạ Nhi hốt hoảng.
"Ai??"
Cô bị đẩy vào tường, lưng tựa vào khiến Hạ Nhi rùng mình, một cánh tay mảnh dẻ nhưng hữu lực khẽ đặt bên cạnh, Hạ Nhi ngửi được mùi như lan như sương mai thoang thoảng quen thuộc, cô ngước mặt lên thì nhận ra Khương Tình đang cười mỉm ấm áp nhìn cô, tay cô đang bị Khương Tình nắm chặt. Cô khẽ cựa quậy muốn tránh thoát.
"Chị buông em ra!"
Khương Tình thả tay cô rồi vươn tay vén nhẹ lọn tóc xoăn bị rối bên tai cô, cười khẽ nói:
"Sao lại trốn? Em sợ cái gì à?"
Hạ Nhi cau mày giật tay đang bị Khương Tình giữ, lại vô cùng bất lực vì biết là giãy không ra, cúi đầu giọng bất mãn:
"Em sợ gì chứ? Chỉ là.."
Khương Tình nghiêng đầu hỏi:
Chỉ là thế nào??" Ngón tay khẽ miết lên làn da nhẵn mịn của Hạ Nhi.
Cảm giác kì lạ khiến Hạ Nhi ấp úng, lí nhí nói:
"Chỉ là.. Lương Hạ tìm em thôi."
Khương Tình đưa ngón tay vuốt nhẹ gò má đang ửng hồng của Hạ Nhi rồi khẽ nói.
"Cô bé cũng biết chuyện hai chúng ta rồi nhỉ?"
Hạ Nhi đỏ bừng mặt. Trong đầu bỗng nghĩ tới hai từ "chúng ta". Mặt càng lúc lại càng đỏ, hơi quay đầu đi né tránh ánh mắt Khương Tình nói nhỏ:
"Hôm qua chị như thế có khác gì chiêu cáo thiên hạ đâu. Em cũng hết cách."
Khương Tình gật nhẹ đầu, giọng trở nên nghiêm túc.
"Tôi muốn chính là vậy mà."
Hạ Nhi: "..."
Xem như chị giỏi!
Mặt dày!
Vô liêm sỉ!!!
Khương Tình nắm tay Hạ Nhi rồi kéo cô đi tới thư viện trường. Bước đi ưu nhã, lại còn thoang thoảng mùi hoa lan thanh mát khiến người ta ngửi phát nghiện. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu khẽ uốn lượn như có một ánh hào quang toả sáng, Hạ Nhi bước theo sau, nhìn những ngón tay mảnh dẻ xinh đẹp đang nắm lấy tay mình, lòng nhộn nhạo khó nhịn, cô cảm thấy máu nghiện của mình sắp bùng cháy rồi, ao ước được sờ nắn đôi bàn tay đó.
Khương Tình đẩy cửa thư viện, giờ này là giờ ăn nên hầu hết học sinh đều không có mặt ở đây, chỉ lác đác vài bóng dáng học sinh đang ngồi ôm sách chăm chú đọc. Khương Tình kéo Hạ Nhi về cuối dãy thư viện. Vào chỗ khuất liền ôm Hạ Nhi vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng lại vô vùng ấm áp, như đang ôm tâm can bảo bối. Hạ Nhi vội vươn tay khẽ đẩy.
"Này! Em chưa cho phép."
"Hôn cũng hôn rồi, ôm một cái thì tính là gì chứ." Khương Tình vô cùng đương nhiên cười khẽ nói.
Hạ Nhi tròn xoe mắt, con cáo nói xuất hiện là xuất hiện, không chút báo trước. Cô thầm nghĩ có lẽ tại cô quá dung túng nên Khương Tình bây giờ bắt đầu muốn làm gì là làm với mình rồi. Nghĩ vậy liền muốn đẩy Khương Tình ra. Chưa kịp đẩy thì Khương Tình đã buông cô, cúi người thì thầm vào tai Hạ Nhi:
"Em không muốn gần gũi tôi sao?"
Hạ Nhi mặt thoáng biến hồng:
"Em với chị chưa đến mức đó đâu, em có nhận là em có cảm giác với chị, nhưng..."
Môi cô bị khoá lại, bờ môi mềm mại áp lên môi cô rồi vươn lưỡi liếm môi cô, Khương Tình nắm tay Hạ Nhi kéo nhẹ vào lòng, môi không rời còn dùng lưỡi tiến nhập vào sâu hơn trong khoang miệng. Hạ Nhi choáng váng, cả cơ thể như nhũn ra, không có chút sức lực chống đỡ. Khương Tình dùng sức đỡ lấy cô, tay luồn nhẹ vào sau gáy Hạ Nhi, tay còn lại siết eo, môi vẫn hôn, hôn càng lúc càng sâu hơn. Mùi hương của Hạ Nhi khiến Khương Tình phát nghiện, ngọt ngào đầy mị hoặc, cô muốn dừng cũng không dừng được.
Khương Tình hôn đến khi mặt Hạ Nhi nóng rực, cả cơ thể vô lực mới buông ra. Lúc này Hạ Nhi vẻ mặt mê man quyến rũ, ánh mắt hiện vẻ câu dẫn không rõ. Khương Tình đưa tay vuốt nhẹ gò má ửng đỏ của Hạ Nhi, cười khúc khích.
"Thích không?"
Hạ Nhi hoàn hồn, vội quay mặt đi chỗ khác.
Khương Tình đâu dễ buông tha, cô nắm cằm Hạ Nhi kéo về phía cô, bảo:
"Tôi hỏi em thích không? Sao không trả lời."
Hạ Nhi mím môi, ngước đôi mắt trong veo nhìn cô, buột miệng nói:
"Chị thật sự rất biết trêu người khác."
"Tôi chỉ thích trêu em." Khương Tình vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Nhi cúi đầu, ánh mắt không rõ nhưng lời nói lại hơi lạnh, hỏi:
"Chị thích con gái từ lúc nào?"
Khương Tình nhìn Hạ Nhi nghiêm trang đáp:
"Từ lúc thấy em."
Hạ Nhi cười khe khẽ.
"Chị háo sắc sao?"
"Tôi chỉ háo sắc với em." Khương Tình gật nhẹ đầu.
Hạ Nhi ngước mặt nhìn Khương Tình lại hỏi:
"Trước đó chị quen với Khanh Long. Em biết chị thẳng mà. Chị đừng trêu đùa em nữa."
Khương Tình đối mặt với lời nói đó của Hạ Nhi, cô muốn giải thích, nhưng lại im lặng. Hạ Nhi lại lạnh giọng.
"Đúng là em đã đụng chạm chị trước, nhưng nếu chỉ vì như thế mà chị trêu đùa như thế này với em, chị biết hậu quả sẽ thế nào không?"
"Sẽ thế nào?" Khương Tình nhìn cô hỏi.
"Nếu chị cảm thấy mới mẻ mà muốn trêu đùa với tôi, tôi nghĩ chị nên tìm người khác, một cô gái thẳng thì không nên đi sai hướng, chị nên sống một cuộc sống bình thường, đừng vì thấy mới mẻ nhất thời mà khiến tương lai chị phải hối hận." Hạ Nhi lạnh giọng nói.
Khương Tình dựa lưng vào kệ sách, hai tay khoanh lại ý bảo Hạ Nhi tiếp tục nói.
Hạ Nhi lại tiếp tục nhỏ giọng:
"Chị không biết một lesbian như tôi đã sống mà lo sợ bị xã hội và mọi người kì thị như thế nào đâu, chị không nên tiếp xúc hay lại gần tôi mới phải. Vì xã hội họ sẽ nghĩ chị giống tôi, sẽ dùng ánh mắt kì thị mà nhìn chị, chị thẳng, tại sao cứ phải vì thú vui nhất thời mà làm tổn hại mình..."
"Em nói xong chưa??" Khương Tình ôn nhuận cắt ngang.
"Ý của em là nếu tôi thẳng thì không được đến gần em?" Khương Tình hỏi lại.
Hạ Nhi gật đầu.
"Đúng vậy!"
Khương Tình buông lỏng tay, bước lại gần Hạ Nhi.
"Vậy em định nghĩa thế nào về thẳng và cong?? Nếu tôi có cảm giác với em, tôi là gì?"
Hạ Nhi lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
"Đó chỉ là cảm xúc nhất thời của chị. Có lẽ là tại chị đang muốn thử cảm giác lạ với con gái, rồi chị sẽ nhận ra chị không có cái sở thích đó."
Khương Tình bật cười, tiếng cười trong trẻo trầm thấp:
"Cảm xúc nhất thời?? Ngay bây giờ chị muốn làm chết em trên giường. Nó cũng là cảm xúc nhất thời của chị sao??"
Tay Hạ Nhi bỗng phát run, cô dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay mình. Nhưng giọng nói không khỏi có chút run rẩy:
"Cái đó... cái đó... à, nó chỉ là chị muốn chiếm hữu thôi, muốn... muốn... à, muốn tôi là của chị. Đó là điều không nên đấy!"
Khương Tình áp sát Hạ Nhi, cô nàng bị dồn vào đường cùng, khẽ co rụt người lại, tay Khương Tình vươn lên nút áo sơ mi trước ngực Hạ Nhi, ngón tay khẽ chạm vào nó, môi nở nụ cười nhẹ.
"Đúng rồi, tôi muốn em là của tôi. Em bảo nó là chiếm hữu em, em bảo tôi thẳng. Vậy em có muốn thử để một cô gái thẳng như tôi làm em vui vẻ không? Để em cảm nhận được tôi THẲNG đến mức nào." Giọng Khương Tình đầy nguy hiểm, ánh mắt nâu sẫm tối đi mấy phần.
Hạ Nhi mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Chị.. sao chị có thể nói những lời nói hỗn đản như thế?"
Khương Tình nâng cằm Hạ Nhi lên rồi cúi đầu nói khẽ bên tai cô.
"Em thích ngón tay tôi ở bên trong em không? Em thích nó mà, tôi sẽ làm em thoải mái."
Hạ Nhi cảm thấy như gặp phải ác quỷ, cô muốn đẩy Khương Tình ra, nhưng hai tay bị Khương Tình bắt được. Hạ Nhi giọng điệu đầy sợ hãi:
"Chị đừng có đùa giỡn quá đáng!"
"Tôi sao??? Tôi quá đáng với em sao???" Khương Tình vẫn cười, còn cười vô cùng ôn hoà.
Hạ Nhi tức giận.
"Chị!!!"
Khương Tình vẫn cười, ghé môi sát vào tai Hạ Nhi và nói bằng một chất giọng trầm thấp đầy quyến rũ.
"Em đã suy nghĩ sẽ vui vẻ như thế nào khi làm chuyện đó với tôi chưa?"
"Khốn kiếp!!! Chị buông tôi ra."
Khương Tình không buông tay, vươn lưỡi liếm nhẹ lên vành tai Hạ Nhi, rồi ngậm lấy nó mú, Hạ Nhi cắn chặt môi cố ngăn tiếng rên thoát ra ngoài. Khương Tình buông vành tai Hạ Nhi ra rồi lại cười khúc khích, ôn nhuận tà ác nói:
"Em bảo chị thẳng mà, chị sẽ chứng minh cho em thấy chị có thẳng hay không."
Hạ Nhi vươn chân muốn đá, liền bị Khương Tình chen chân vào giữa. Đùi Khương Tình áp sát vào giữa hai chân Hạ Nhi. Chiếc váy ngắn trên người trở nên thật quyến rũ, vì bị xô sát nên kéo lên thật cao, Khương Tình nhìn cô gái nhỏ bị ép đến nỗi chỉ biết thở phì phò, gương mặt ửng đỏ, hai tay bị một tay cô giữ chặt, áo sơ mi xộc xệch, bộ ngực dưới áo do hai tay bị giữ mà ép lại, vốn ngực Hạ Nhi đã lớn, nay nhìn còn lớn hơn, cái eo nhỏ nhắn tưởng chừng chỉ một cái vặn nhẹ là gãy. Khương Tình vốn dĩ chỉ muốn cho cô nhóc một bài học về tội nghi ngờ tình cảm của cô, nhưng nhìn cái cảnh này cũng khiến cô cảm thấy nóng người, tay Khương Tình không tự chủ được như bị điều khiển, cô vén nhẹ váy Hạ Nhi khẽ vuốt ve đùi trong, làm Hạ Nhi phản ứng vặn vẹo, chỗ đùi tiếp xúc với vị trí nào đó khiến Hạ Nhi bỗng có cảm giác lạ, nó khiến Hạ Nhi như bị mất hồn, vội vàng yên tĩnh lại. Khương Tình nhận ra Hạ Nhi bỗng ngoan ngoãn không cử động nữa, liền cười trầm thấp. Đưa tay di chuyển lên đùi trong Hạ Nhi, tay vẽ vòng tròn rồi vòng ra phía sau mông cô nàng, khẽ bóp nhẹ một cái, xúc cảm vô cùng tốt, Hạ Nhi thẹn quá hoá giận, ngay lập tức la lên:
"Chị điên rồi!!!"
Ông Hạ sáng sớm đã ngồi trên bàn ăn cùng với đĩa đồ ăn sáng thơm phức, thầy Phát không nể nang gì đang ngấu nghiến món mì ý thượng hạng do đầu bếp làm được cô giúp việc mang ra.
Hạ Nhi xuống lầu vứt cặp sách lên bàn rồi vươn tay cầm lấy trái táo trên bàn, ông Hạ không nhịn được liền lấy chiếc nĩa gõ lên tay cô.
"Ăn sáng đàng hoàng vào, con định để bụng trống ăn trái táo đó vào à?"
"Nội à, con không muốn ăn sáng, con ăn cái này được rồi." Nói xong Hạ Nhi liền cầm thêm một quả táo nhét vào cặp rồi chạy ra cổng.
Ông Hạ tức vểnh cả râu lại chả thể làm gì. Quay sang thầy Phát đang gặm miếng bánh mì.
"Còn mày nữa, suốt ngày chỉ biết ăn, ngoài ăn ra còn biết làm gì nữa không?"
Hạ Minh Phát mặt ủ mày chau cãi lại.
"Bảo bối của ba không nghe lời liền chuyển sang trút giận lên con, ba thấy ba vô lý không hả?"
"Mày còn nói nữa à, lát đem theo phần cơm cho con bé, nó mà đói xỉu ra đó là chết với tao." Ông Hạ nhe răng trợn mắt lên uy hiếp.
"Chả biết con có phải con ruột của ba không nữa, sáng nào cũng bắt con đem theo cơm cho con bé chết bầm đó, có bao giờ nó chịu ăn đâu." Hạ Minh Phát bĩu môi cãi.
Ông Hạ vươn tay lấy quải trượng doạ dẫm.
"Mày câm mồm!!!"
"Rồi!! Con im là được chứ gì." Hạ Minh Phát cúi đầu vô cùng uỷ khuất lầu bầu.
Trường học.
Hạ Nhi vào lớp, trong lớp lúc này đang tụm năm tụm ba xôn xao rộn cả lên, thấy Hạ Nhi bước vào liền im bặt.
Cô khẽ co mình lại, cảm giác bất an ùa đến, sống lưng lạnh toát. Cô lẩm bẩm.
"Sao tự dưng lạnh tóc gáy, có cảm giác không lành thế này?"
Vừa dứt câu Lương Hạ từ phía sau nhào đến.
"Hạ Nhi!!!!! Cậu đây rồi."
"Mẹ ơi!!!" Hạ Nhi hoảng hồn hét lên.
Hình như mình quên cái gì.
Chết mịa nó rồi. Vụ Khương Tình.
Hạ Nhi vội né sang một bên, tính co giò bỏ chạy. Lương Hạ liền đuổi theo.
"Hạ Nhi! Con khốn chết bầm kia, hôm qua hứa với bà kể đầu đuôi ngọn ngành, hôm nay gặp bà liền chạy, mi đứng lại đó cho ta."
"Lương Hạ! Cậu tha cho mình đi!" Hạ Nhi vừa chạy thục mạng vừa nói.
Lương Hạ quyết không buông tha, dù gì cô cũng là vận động viên tham gia thi điền kinh của trường, chút vận động nho nhỏ này sao làm khó được cô, Lương Hạ xắn tay áo.
"Cậu đừng để mình bắt được, cậu chết chắc!!!"
Hạ Nhi quay đầu thấy cảnh đó liền nổi da gà. Cô cắm đầu cắm cổ chạy như bay.
Hai người một chạy một đuổi làm gà chó trong sân trường náo loạn.
Lương Hạ không hổ là vận động viên điền kinh, năm phút sau đã nắm đầu Hạ Nhi lại, vòng tay siết cổ làm Hạ Nhi la oai oái.
"Hạ Nhi, chịu thua đi. Ngoan ngoãn khai ra mọi thứ thì chị đây sẽ tha cho." Lương Hạ hăm he uy hiếp.
Hạ Nhi xụ mặt, có chút giận dỗi nói:
"Cậu buông tớ ra đã, buông ra tớ mới nói được chứ, cậu siết thế tớ nói bằng cách nào."
Lương Hạ liền buông tay, khoanh tay nhịp chân trừng mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi liền xoay đầu cười.
"Bảo bối à, tớ dẫn cậu đi ăn kem được không? 1 chầu kem thoải mái cậu ăn tới mai cũng được, cậu làm ơn tha cho tớ lần này, tớ xin đấy."
Vừa nói cô vừa chắp hai tay xoa xoa, mắt tròn khoe cố tỏ vẻ mình đáng thương nhất.
"Không đời nào, đừng nói một chầu kem, cho dù là mười chầu cũng đừng mơ bổn cô nương tha cho."
Hạ Nhi yểu xìu.
Lương Hạ liền kéo tay Hạ Nhi. Hai cô gái trẻ nhanh chân chạy vào lớp học.
Sau một hồi tra khảo thì Lương Hạ thoã mãn ngồi ôm cuốn sổ tay mà cười khúc khích. Nhìn không khác gì đồ thần kinh, nhìn cuốn sổ viết toàn mấy câu chuyện linh tinh mà Lương Hạ thu thập được từ mình. Hạ Nhi chỉ biết lắc đầu.
"Cậu thất tình mà còn có tâm trạng viết truyện tìm chủ đề sáng tác à?"
"Này! Tớ bị Khương Tình của cậu từ chối đó nha."
"Gì mà của tớ? Có có ai bị từ chối mà hớn hở nghe chuyện bạn cậu bị người cậu thích sàm sỡ giống cậu không?" Hạ Nhi đập bàn tức giận lớn tiếng nói.
"Cậu không biết rồi, tớ đã từng tự nhủ nếu Khương Tình mà quen ai tớ cũng sẽ khó chịu nhưng nếu là cậu... hí hí hí.. tớ sẽ rất vui."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, vô cùng khinh bỉ mắng:
"Cậu bị thần kinh hả?"
Lương Hạ liền gõ vào tay Hạ Nhi.
"Tại tớ thấy ngoài cậu chả ai xứng với Tình tỷ. Người ta vừa soái, vô vùng khí chất, để cho một cây củ cải được lợi thì tớ thà người đó là cậu, dù bản tính hơi khó ưa nhưng bù lại cậu rất xinh đẹp, sánh vai cùng quả thật là tuyệt phối, vô cùng xứng đôi. Ôi."
Trời má! Chỉ vì mình xinh đẹp mà nó bán mình đi.
Hạ Nhi trong lòng gào thét chửi bới hai chữ "bạn bè".
Bạn bè cái beep!!!
Lương Hạ vừa nói vừa chắp hai tay lại mà tưởng tượng, Lương Hạ hoàn toàn trở thành một cô nàng fan chân chính cho mối tình bách hợp Hạ Nhi \- Khương Tình. Bước trên con đường Bách nữ không thể quay đầu.
Hạ Nhi chỉ biết im lặng nhìn cô bạn thân đang chìm đắm trong ảo tưởng. Đầu óc nhớ đến chuyện tối qua Khương Tình hẹn cô sau thư viện trường. Lại cảm thấy đầu đau tim mỏi mệt.
Reng...
Tiếng chuông giờ ăn vang lên, lớp cô ùa ra cantin, Hạ Nhi bần thần ngồi nhìn cuốn sách. Cả hai tiết học một chữ cô cũng không chui nổi vào đầu.
Lương Hạ nhìn cô bần thần liền khẽ đẩy.
"Này, đi ăn với tớ đi. Cậu ngồi đây nhìn nó sẽ nở hoa trên đó à?"
"Cậu đi đi, tớ không đi được, tớ có việc!"
Hạ Nhi vươn tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu không đói hả?"
"Tớ không muốn ăn, cậu đi đi, mua giúp tớ hộp sữa dâu." Hạ Nhi cụp nhẹ mắt nói.
Lương Hạ không nài nỉ nữa, dù gì thì Hạ Nhi trước giờ cũng rất ít đi ăn với cô. Cô liền đi một mạch ra cửa, khẽ quay đầu nhìn Hạ Nhi một cái như có suy nghĩ. Rồi lại đi.
Hạ Nhi gục xuống bàn.
Xong rồi lại đứng lên, lấy hết cam đảm bước ra ngoài phòng học. Đi hết dãy hành lang, rẽ trái rẽ phải rồi ngay lập tức núp sau bóng cây ngay phòng ý tế. Quả nhiên, cô thấy Lương Hạ thò cái đầu nhỏ nhìn khắp nơi tìm cô.
Biết ngay mà, cái kiểu đánh hơi có mùi bị theo dõi. Hạ Nhi khẽ vuốt ngực, may mà cô cảnh giác, đúng thật là kiểu fan cuồng Bách Hợp. Không bỏ qua dù chỉ chi tiết nhỏ nào, cô đã cố gắng không lộ ra sự khác biệt so với thường ngày mà vẫn bị phát hiện.
Lương Hạ tìm không thấy cô, đảo hai vòng rồi quay người bỏ đi.
Hạ Nhi thở phào nhẹ nhỏm, chợt có bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo mạnh, Hạ Nhi hốt hoảng.
"Ai??"
Cô bị đẩy vào tường, lưng tựa vào khiến Hạ Nhi rùng mình, một cánh tay mảnh dẻ nhưng hữu lực khẽ đặt bên cạnh, Hạ Nhi ngửi được mùi như lan như sương mai thoang thoảng quen thuộc, cô ngước mặt lên thì nhận ra Khương Tình đang cười mỉm ấm áp nhìn cô, tay cô đang bị Khương Tình nắm chặt. Cô khẽ cựa quậy muốn tránh thoát.
"Chị buông em ra!"
Khương Tình thả tay cô rồi vươn tay vén nhẹ lọn tóc xoăn bị rối bên tai cô, cười khẽ nói:
"Sao lại trốn? Em sợ cái gì à?"
Hạ Nhi cau mày giật tay đang bị Khương Tình giữ, lại vô cùng bất lực vì biết là giãy không ra, cúi đầu giọng bất mãn:
"Em sợ gì chứ? Chỉ là.."
Khương Tình nghiêng đầu hỏi:
Chỉ là thế nào??" Ngón tay khẽ miết lên làn da nhẵn mịn của Hạ Nhi.
Cảm giác kì lạ khiến Hạ Nhi ấp úng, lí nhí nói:
"Chỉ là.. Lương Hạ tìm em thôi."
Khương Tình đưa ngón tay vuốt nhẹ gò má đang ửng hồng của Hạ Nhi rồi khẽ nói.
"Cô bé cũng biết chuyện hai chúng ta rồi nhỉ?"
Hạ Nhi đỏ bừng mặt. Trong đầu bỗng nghĩ tới hai từ "chúng ta". Mặt càng lúc lại càng đỏ, hơi quay đầu đi né tránh ánh mắt Khương Tình nói nhỏ:
"Hôm qua chị như thế có khác gì chiêu cáo thiên hạ đâu. Em cũng hết cách."
Khương Tình gật nhẹ đầu, giọng trở nên nghiêm túc.
"Tôi muốn chính là vậy mà."
Hạ Nhi: "..."
Xem như chị giỏi!
Mặt dày!
Vô liêm sỉ!!!
Khương Tình nắm tay Hạ Nhi rồi kéo cô đi tới thư viện trường. Bước đi ưu nhã, lại còn thoang thoảng mùi hoa lan thanh mát khiến người ta ngửi phát nghiện. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu khẽ uốn lượn như có một ánh hào quang toả sáng, Hạ Nhi bước theo sau, nhìn những ngón tay mảnh dẻ xinh đẹp đang nắm lấy tay mình, lòng nhộn nhạo khó nhịn, cô cảm thấy máu nghiện của mình sắp bùng cháy rồi, ao ước được sờ nắn đôi bàn tay đó.
Khương Tình đẩy cửa thư viện, giờ này là giờ ăn nên hầu hết học sinh đều không có mặt ở đây, chỉ lác đác vài bóng dáng học sinh đang ngồi ôm sách chăm chú đọc. Khương Tình kéo Hạ Nhi về cuối dãy thư viện. Vào chỗ khuất liền ôm Hạ Nhi vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng lại vô vùng ấm áp, như đang ôm tâm can bảo bối. Hạ Nhi vội vươn tay khẽ đẩy.
"Này! Em chưa cho phép."
"Hôn cũng hôn rồi, ôm một cái thì tính là gì chứ." Khương Tình vô cùng đương nhiên cười khẽ nói.
Hạ Nhi tròn xoe mắt, con cáo nói xuất hiện là xuất hiện, không chút báo trước. Cô thầm nghĩ có lẽ tại cô quá dung túng nên Khương Tình bây giờ bắt đầu muốn làm gì là làm với mình rồi. Nghĩ vậy liền muốn đẩy Khương Tình ra. Chưa kịp đẩy thì Khương Tình đã buông cô, cúi người thì thầm vào tai Hạ Nhi:
"Em không muốn gần gũi tôi sao?"
Hạ Nhi mặt thoáng biến hồng:
"Em với chị chưa đến mức đó đâu, em có nhận là em có cảm giác với chị, nhưng..."
Môi cô bị khoá lại, bờ môi mềm mại áp lên môi cô rồi vươn lưỡi liếm môi cô, Khương Tình nắm tay Hạ Nhi kéo nhẹ vào lòng, môi không rời còn dùng lưỡi tiến nhập vào sâu hơn trong khoang miệng. Hạ Nhi choáng váng, cả cơ thể như nhũn ra, không có chút sức lực chống đỡ. Khương Tình dùng sức đỡ lấy cô, tay luồn nhẹ vào sau gáy Hạ Nhi, tay còn lại siết eo, môi vẫn hôn, hôn càng lúc càng sâu hơn. Mùi hương của Hạ Nhi khiến Khương Tình phát nghiện, ngọt ngào đầy mị hoặc, cô muốn dừng cũng không dừng được.
Khương Tình hôn đến khi mặt Hạ Nhi nóng rực, cả cơ thể vô lực mới buông ra. Lúc này Hạ Nhi vẻ mặt mê man quyến rũ, ánh mắt hiện vẻ câu dẫn không rõ. Khương Tình đưa tay vuốt nhẹ gò má ửng đỏ của Hạ Nhi, cười khúc khích.
"Thích không?"
Hạ Nhi hoàn hồn, vội quay mặt đi chỗ khác.
Khương Tình đâu dễ buông tha, cô nắm cằm Hạ Nhi kéo về phía cô, bảo:
"Tôi hỏi em thích không? Sao không trả lời."
Hạ Nhi mím môi, ngước đôi mắt trong veo nhìn cô, buột miệng nói:
"Chị thật sự rất biết trêu người khác."
"Tôi chỉ thích trêu em." Khương Tình vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Nhi cúi đầu, ánh mắt không rõ nhưng lời nói lại hơi lạnh, hỏi:
"Chị thích con gái từ lúc nào?"
Khương Tình nhìn Hạ Nhi nghiêm trang đáp:
"Từ lúc thấy em."
Hạ Nhi cười khe khẽ.
"Chị háo sắc sao?"
"Tôi chỉ háo sắc với em." Khương Tình gật nhẹ đầu.
Hạ Nhi ngước mặt nhìn Khương Tình lại hỏi:
"Trước đó chị quen với Khanh Long. Em biết chị thẳng mà. Chị đừng trêu đùa em nữa."
Khương Tình đối mặt với lời nói đó của Hạ Nhi, cô muốn giải thích, nhưng lại im lặng. Hạ Nhi lại lạnh giọng.
"Đúng là em đã đụng chạm chị trước, nhưng nếu chỉ vì như thế mà chị trêu đùa như thế này với em, chị biết hậu quả sẽ thế nào không?"
"Sẽ thế nào?" Khương Tình nhìn cô hỏi.
"Nếu chị cảm thấy mới mẻ mà muốn trêu đùa với tôi, tôi nghĩ chị nên tìm người khác, một cô gái thẳng thì không nên đi sai hướng, chị nên sống một cuộc sống bình thường, đừng vì thấy mới mẻ nhất thời mà khiến tương lai chị phải hối hận." Hạ Nhi lạnh giọng nói.
Khương Tình dựa lưng vào kệ sách, hai tay khoanh lại ý bảo Hạ Nhi tiếp tục nói.
Hạ Nhi lại tiếp tục nhỏ giọng:
"Chị không biết một lesbian như tôi đã sống mà lo sợ bị xã hội và mọi người kì thị như thế nào đâu, chị không nên tiếp xúc hay lại gần tôi mới phải. Vì xã hội họ sẽ nghĩ chị giống tôi, sẽ dùng ánh mắt kì thị mà nhìn chị, chị thẳng, tại sao cứ phải vì thú vui nhất thời mà làm tổn hại mình..."
"Em nói xong chưa??" Khương Tình ôn nhuận cắt ngang.
"Ý của em là nếu tôi thẳng thì không được đến gần em?" Khương Tình hỏi lại.
Hạ Nhi gật đầu.
"Đúng vậy!"
Khương Tình buông lỏng tay, bước lại gần Hạ Nhi.
"Vậy em định nghĩa thế nào về thẳng và cong?? Nếu tôi có cảm giác với em, tôi là gì?"
Hạ Nhi lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
"Đó chỉ là cảm xúc nhất thời của chị. Có lẽ là tại chị đang muốn thử cảm giác lạ với con gái, rồi chị sẽ nhận ra chị không có cái sở thích đó."
Khương Tình bật cười, tiếng cười trong trẻo trầm thấp:
"Cảm xúc nhất thời?? Ngay bây giờ chị muốn làm chết em trên giường. Nó cũng là cảm xúc nhất thời của chị sao??"
Tay Hạ Nhi bỗng phát run, cô dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay mình. Nhưng giọng nói không khỏi có chút run rẩy:
"Cái đó... cái đó... à, nó chỉ là chị muốn chiếm hữu thôi, muốn... muốn... à, muốn tôi là của chị. Đó là điều không nên đấy!"
Khương Tình áp sát Hạ Nhi, cô nàng bị dồn vào đường cùng, khẽ co rụt người lại, tay Khương Tình vươn lên nút áo sơ mi trước ngực Hạ Nhi, ngón tay khẽ chạm vào nó, môi nở nụ cười nhẹ.
"Đúng rồi, tôi muốn em là của tôi. Em bảo nó là chiếm hữu em, em bảo tôi thẳng. Vậy em có muốn thử để một cô gái thẳng như tôi làm em vui vẻ không? Để em cảm nhận được tôi THẲNG đến mức nào." Giọng Khương Tình đầy nguy hiểm, ánh mắt nâu sẫm tối đi mấy phần.
Hạ Nhi mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Chị.. sao chị có thể nói những lời nói hỗn đản như thế?"
Khương Tình nâng cằm Hạ Nhi lên rồi cúi đầu nói khẽ bên tai cô.
"Em thích ngón tay tôi ở bên trong em không? Em thích nó mà, tôi sẽ làm em thoải mái."
Hạ Nhi cảm thấy như gặp phải ác quỷ, cô muốn đẩy Khương Tình ra, nhưng hai tay bị Khương Tình bắt được. Hạ Nhi giọng điệu đầy sợ hãi:
"Chị đừng có đùa giỡn quá đáng!"
"Tôi sao??? Tôi quá đáng với em sao???" Khương Tình vẫn cười, còn cười vô cùng ôn hoà.
Hạ Nhi tức giận.
"Chị!!!"
Khương Tình vẫn cười, ghé môi sát vào tai Hạ Nhi và nói bằng một chất giọng trầm thấp đầy quyến rũ.
"Em đã suy nghĩ sẽ vui vẻ như thế nào khi làm chuyện đó với tôi chưa?"
"Khốn kiếp!!! Chị buông tôi ra."
Khương Tình không buông tay, vươn lưỡi liếm nhẹ lên vành tai Hạ Nhi, rồi ngậm lấy nó mú, Hạ Nhi cắn chặt môi cố ngăn tiếng rên thoát ra ngoài. Khương Tình buông vành tai Hạ Nhi ra rồi lại cười khúc khích, ôn nhuận tà ác nói:
"Em bảo chị thẳng mà, chị sẽ chứng minh cho em thấy chị có thẳng hay không."
Hạ Nhi vươn chân muốn đá, liền bị Khương Tình chen chân vào giữa. Đùi Khương Tình áp sát vào giữa hai chân Hạ Nhi. Chiếc váy ngắn trên người trở nên thật quyến rũ, vì bị xô sát nên kéo lên thật cao, Khương Tình nhìn cô gái nhỏ bị ép đến nỗi chỉ biết thở phì phò, gương mặt ửng đỏ, hai tay bị một tay cô giữ chặt, áo sơ mi xộc xệch, bộ ngực dưới áo do hai tay bị giữ mà ép lại, vốn ngực Hạ Nhi đã lớn, nay nhìn còn lớn hơn, cái eo nhỏ nhắn tưởng chừng chỉ một cái vặn nhẹ là gãy. Khương Tình vốn dĩ chỉ muốn cho cô nhóc một bài học về tội nghi ngờ tình cảm của cô, nhưng nhìn cái cảnh này cũng khiến cô cảm thấy nóng người, tay Khương Tình không tự chủ được như bị điều khiển, cô vén nhẹ váy Hạ Nhi khẽ vuốt ve đùi trong, làm Hạ Nhi phản ứng vặn vẹo, chỗ đùi tiếp xúc với vị trí nào đó khiến Hạ Nhi bỗng có cảm giác lạ, nó khiến Hạ Nhi như bị mất hồn, vội vàng yên tĩnh lại. Khương Tình nhận ra Hạ Nhi bỗng ngoan ngoãn không cử động nữa, liền cười trầm thấp. Đưa tay di chuyển lên đùi trong Hạ Nhi, tay vẽ vòng tròn rồi vòng ra phía sau mông cô nàng, khẽ bóp nhẹ một cái, xúc cảm vô cùng tốt, Hạ Nhi thẹn quá hoá giận, ngay lập tức la lên:
"Chị điên rồi!!!"