Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383: Phản kích
An Tranh và Khương Ngọc đến quán bar X, hai người bất chất tất cả lao vào trong thì đã không còn thấy bóng dáng Hạ Nhi nữa.
Khi cả hai người vừa lên xe chuẩn bị lần theo dấu vết đám người Dung Lạc để lại, thì bên ngoài cửa kính xe truyền đến vài tiếng gõ mạnh, giọng Lương Hạ lớn đến kinh ngạc, cô nói với giọng gấp gáp:
"An Tranh! An Tranh."
An Tranh vừa trông thấy Lương Hạ lập tức đẩy cửa bước ra, gấp gáp hỏi:
"Hạ Nhi đâu?"
Lương Hạ không trả lời câu hỏi đó của An Tranh, chen người chui vào trong xe, liên tục thúc giục:
"An Tranh, tôi biết hướng họ rời đi. Nhanh lên xe."
Sự vui mừng như điên của Khương Ngọc khi nhìn thấy Lương Hạ bình an vô sự vụt tắt.
Khương Ngọc đột nhiên lạnh lùng dứt khoát lên tiếng:
"Không được!"
Lương Hạ nhìn vào sắc mặt cùng thái độ của Khương Ngọc, cũng đủ biết nữ nhân kia đang không muốn mang cô theo, cô kiên quyết gào lên:
"Bây giờ là lúc để nói hai chữ đó sao? Hạ Nhi đã bị đưa đi rồi. Cả Bối Lạc nữa."
"Đó không phải chuyện của em! Đi ra!" Khương Ngọc trầm khàn ra lệnh.
Khẩu khí lạnh lùng, biểu diện vô tình khiến Lương Hạ sợ hãi mà hơi lùi người về sau một chút.
Khuôn mặt An Tranh phát lạnh, trầm giọng nói:
"Lương Hạ nhất quyết như vậy, đem cô ấy theo đi."
Dứt lời cũng chen người vào vị trí tay lái, nói với Lương Hạ đang ngồi phía sau:
"Họ đi hướng nào?"
Lương Hạ ngay lập tức đưa tay chỉ về một hướng, giọng gấp gáp:
"Hướng đó. Hướng đó là ra ngoại thành. Dung Lạc muốn đưa Hạ Nhi ra khỏi thành phố."
An Tranh trầm mặc, tay siết chặt vô lăng, nhấn ga.
Trên nền trời đêm bắt đầu kéo mây đen giăng kín lần nữa, bóng trăng vừa mới lên cao chẳng kịp tỏ đã vội bị lưu mờ sau những cuộn mây dày đặc.
Chỉ vài phút sau, một trận mưa lớn đột ngột trút xuống.
Mặt đường phản chiếu lại vô số ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc.
Chiếc xe xông pha mưa gió, lao nhanh như chớp trên đường, chân trời tối đen dày và nặng, chồng lên nhau, chạy dài vạn dặm.
Khi xe dần đi đến sát bên bờ biển ngoại thành, tiếng nước biển siết ùn ùn dâng lên.
An Tranh không thèm đoái hoài làn mưa nặng trĩu sắp che kín cả tầm nhìn, chăm chú hướng về phía trước mà tăng tốc.
Lương Hạ từ đầu tới cuối không lên tiếng quấy rầy.
Thêm nữa, cô cũng mơ hồ nảy sinh một cảm giác khác thường, luôn có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vừa có suy nghĩ đó trong đầu, Lương Hạ bỗng chốc lạnh gáy, thế nên cô nhân lúc đang đi trên đường, không ngừng tự trấn an bản thân.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Thế nhưng, bàn tay Lương Hạ đang để hờ trên đùi cơ hồ hơi siết lại, tia mắt rộ lên sự sợ hãi đến cùng cực.
Khương Ngọc nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lương Hạ, bàn tay thực sự rất muốn chạm vào cô, nhưng lại cố ngăn cản bản thân.
Đến khi bánh xe vô tình cán qua một viên đá khá to, chiếc xe vì thế mà bị nẩy lên một chút.
Phản xạ cực nhanh, Khương Ngọc một tay kéo lấy thân thể Lương Hạ cách xa cửa kính, lại vòng qua ôm lấy đầu cô ngăn không cho nó bị va chạm mạnh.
Đầu Lương Hạ tựa bên bả vai của Khương Ngọc, cơ thể cũng theo đó mà sát lại, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào vùng ngực phía trước của Khương Ngọc, xúc cảm mềm mại cùng những đợt thở mạnh và gấp gáp, thân nhiệt nữ nhân bên cạnh cô nóng bỏng đến kinh người.
"Cảm.. cảm ơn."
Quãng giọng có phần nghẹn lại của cô làm Khương Ngọc phải buộc miệng lên tiếng, nhíu mày cố nói với cô:
"Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ đó sao?"
Lương Hạ vội vàng rụt người lại, cúi thấp đầu.
An Tranh ngồi phía trước bất chợt nhận ra, cách một quãng phía trước sẽ là đoạn dốc sườn.
Khương Ngọc đang giữ thân thể chao đảo của Lương Hạ, hơi khép mắt, thầm chửi:
"Chết tiệt! Đường xa như vậy, cô ta muốn đem Hạ Nhi đi đâu đây?"
________
Bóng đêm dày đặc, hơn mười chiếc trực thăng đậu bên sườn núi, đám người mặc âu phục đen đang hộ tống Dung Lạc và Hạ Nhi chuẩn bị rời đi.
Dung Lạc vác Hạ Nhi trên vai, mặc cho cô quẫy đạp phản kháng, bước thẳng lên trực thăng.
Dung Lạc ném cô lên chiếc ghế, nhìn cô vùng vẫy cựa quậy, ngay sau đó cũng ngồi xuống cạnh cô, lòng bàn tay siết lấy hai cổ tay cô không buông, như muốn chiếm giữ, cất giọng trầm thấp, nghe qua vẫn còn khá mệt mỏi:
"Có khi kháng cự chính là sự tốn công vô ích, em phải biết chấp nhận sự thật."
Hai mắt Hạ Nhi căng ra, cô muốn giật tay khỏi tay Dung Lạc, nhưng Dung Lạc thật sự quá mạnh, cũng quá mức ngang ngược, trong đôi mắt hẹp dài xanh biếc kia không hề có ý đùa giỡn.
Cô nuốt nước bọt cố bình tĩnh, vừa gỡ lấy tay Dung Lạc vừa cáu gắt:
"Bỏ tôi ra..."
Rãnh môi lạnh lẽo của Dung Lạc khẽ cong nhẹ, bất ngờ đưa tay lướt ngang qua khoé mắt của cô.
Vầng trán hơi nhướng lên, Dung Lạc chỉ im lặng nhìn cô đang bất lực kháng cự trong tay mình. Rồi đột nhiên, mơ hồ nói:
"Chúng ta có khách đấy. Em tốt nhất là ở yên đây."
Hạ Nhi có chút bất ngờ.
Khách?
Thanh âm mà Dung Lạc vừa phát ra nghe qua rất nhẹ nhàng, nhưng lại kỳ lạ tạo cho người ta một thứ áp lực nặng nề khó tả.
Giống như sắp có chuyện gì đó vô cùng kinh khủng xảy ra.
Tầm nhìn có phần nhạt nhoà của cô như bị hút vào tia mắt phức tạp tận cùng kia của Dung Lạc.
Cô thở mạnh dần, gấp gáp nói:
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Dung Lạc siết nhẹ bàn tay đang run lên của cô rồi đặt nó trên ngực mình, thản nhiên nói:
"Tôi sẽ quay lại ngay, nhưng em phải ở yên đây. Tốt nhất đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."
Lời còn chưa dứt, Hạ Nhi bất chợt mạnh tay giằng tay lại, vô tình lại động vào vết thương trên người Dung Lạc lúc nhảy xuống xe khi nãy, khiến Dung Lạc nhíu mày thở dốc một tiếng.
Trông thấy mảnh băng trắng trên cánh tay vừa được băng bó của Dung Lạc có một chấm đỏ đang dần hiện rõ. Ban đầu chỉ bằng một hạt đậu, nhưng sau đó lại nhanh chóng lan rộng ra thành một mảng lớn.
Hạ Nhi bật cười:
"Tôi không cảm ơn cô vì chuyện lúc nãy đâu. Những gì cô đang chịu chính là đáng đời."
Dung Lạc cũng không nói gì, ôm lấy vết thương nhăn mặt mà thở nặng nhọc.
Hạ Nhi nhìn thân ảnh của Dung Lạc đang xa dần về phía cửa trực thăng, nhíu mày.
Khoảng khắc cô nhảy xuống xe, lúc đó xe lao đi với tốc độ rất cao, phía trước còn là vách núi với mặt biển đầy đá sắc nhọn, nếu Dung Lạc không ôm lấy rồi kéo cô lại, có lẽ lúc này cô đã thành một cỗ thi thể nát bét dưới biển.
Dung Lạc ôm lấy cô, dùng toàn bộ thân thể bảo hộ cô nên trên người cô ngoài mấy vết thương nhỏ nhặt thì cũng không bị thương nặng lắm.
Ngược lại là Dung Lạc, cánh tay bị cạnh sắc của vách đá cắt sâu một đường, máu chảy rất nhiều, còn rơi thẳng xuống người cô từng giọt lớn, mặc dù bị thương nặng như thế, nhưng bàn tay nhuốm đầy máu của Dung Lạc vẫn túm lấy cổ tay cô mà siết chặt không buông.
Quả thật cố chấp đến cực điểm.
Hạ Nhi thầm nghĩ ngợi một chút, một lúc sau mới mệt mỏi mà nằm ngã đầu ra sau, cơ hồ thở dài đầy mâu thuẫn.
________
Bầu trời đen kịt, chiếc xe lao như bay trên đường dốc, An Tranh không những không giảm tốc độ, còn nghiến răng, tăng tốc tới mức tối đa.
Trong tình huống cấp bách, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm mà cố rút ngắn thêm chút thời gian, mọi cục diện đều có thể xoay chuyển.
Chiếc xe lao thẳng đến đoạn dốc, tới tận một chỗ không thể đi xe nữa, từ xa đã nhìn thấy một dàn đèn xe nhấp nháy.
Tiếng động cơ xe rít đến chát tai, bàn tay An Tranh siết trên vô lăng đến hằn lên từng đoạn gân lớn nhỏ.
Lương Hạ chỉ kịp hét lên một tiếng, chiếc xe đã lấy tốc độ kinh hoàng mà dừng lại.
An Tranh đưa tay vào hộc xe gần đó, lấy ra một khẩu súng ngắn, bỏ lại một câu vô cùng lạnh lùng:
"Các người ở yên đây."
An Tranh lao xuống xe, xông về phía trước, không kịp đóng cả cửa xe, một tay nhắm thẳng khẩu súng vào chiếc xe phía trước, ngón tay trỏ cong lại, liên tục nổ ba phát đạn.
Tiếng súng nổ thình lình vang lên làm Lương Hạ ở trong xe phải ôm chặt tai mà kêu khóc.
Hàng loạt âm thanh hỗn loạn thay nhau kéo đến, tiếng cửa kính vỡ toang, tiếng va chạm thật lớn, cả tiếng thở đang mạnh mẽ nhả ra của Khương Ngọc trên đỉnh đầu của cô.
"Lương Hạ! Em phải ở yên trong xe đấy. Đừng ra ngoài. Biết chưa?"
Lời nói chẳng rõ ý của Khương Ngọc thoáng khiến cơ thể Lương Hạ run lên.
Lương Hạ mở to hai mắt đờ đẫn nhìn Khương Ngọc.
Khương Ngọc đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, miệng cố phát ra tiếng nói đã khàn đến mức sắp không thể nghe được:
"Ngoan! Tôi yêu em."
Dứt lời, Khương Ngọc cũng đẩy cửa xe lao ra ngoài.
Trong tay Khương Ngọc từ lúc nào đã xuất hiện hai khẩu súng ngắn, hướng về phía đám người, liên tục xả đạn.
Lương Hạ kinh hoảng muốn níu giữ Khương Ngọc lại, nhưng ngón tay còn không thể chạm tới dù chỉ là một vạt áo.
Nước mắt của cô bất giác tuôn rơi.
Những kẻ mặc âu phục đen hầu như có mặt ở khắp nơi, tất cả tạo thành một bầu không khí kinh khủng, đầy mùi chết chóc.
Khương Ngọc thân thủ tuy không nhanh nhẹn bằng An Tranh, nhưng cũng xem như là giúp được một chút sức lựa, vừa xông đến đã đưa chân đá một cú rất mạnh vào lồng ngực tên vệ sĩ cao lớn đang lao về phía mình. Cú đá mạnh đến mức khiến tên vệ sĩ hộc cả máu, ngã nhào xuống bên dưới mà ôm ngực.
Khương Ngọc dùng một chân dẫm mạnh lên ngực tên vệ sĩ, sức lực dồn xuống đế giày, nổ súng.
Ở bên kia, hàng lông mày An Tranh cau chặt, nếp gấp giữa tâm trán vẽ nên một diện dung ngang tàng đến điên dại, ánh mắt như hoá rồ mất kiểm soát.
Thuộc hạ của Dung Lạc quá đông, thân thủ còn vô cùng cao.
Tuy An Tranh liên tiếp hạ bảy, tám người, nhưng chẳng mấy chốc khẩu súng trong tay cũng đã hết đạn, An Tranh liền vứt đi khẩu súng, thật nhanh nấm đấm mạnh mẽ lao thẳng về trước, lực đạo đang dồn vào cú đấm không hề nhỏ.
Đám thuộc hạ của Dung Lạc liên tiếp lao tới, trong đó có Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên rút ra chiếc quạt đỏ yêu dị, phóng người lao về phía An Tranh, sau khi đỡ được cú đấm đầu tiên, cho đến khi cú đấm tiếp theo trượt qua mặt Nghiên Nghiên, khiến nơi gò má cô ta bị xây xước rỉ máu.
Nghiên Nghiên nhếch miệng cười, một chân tung ra đạp thẳng vào người An Tranh khiến An Tranh bị ngã về sau một đoạn.
An Tranh ôm ngực loạng choạng cố vững, thân thể lại không màng sự đau đớn mà lao lên.
Nghiên Nghiên nhìn thấy lại càng cười quỷ dị, thân thể áp sát An Tranh, tiếp theo đó toàn thân An Tranh đầy rẫy những vết cắt từ chiếc quạt trên tay cô ta để lại, từng vết từng vết đều tứa máu.
Máu bắt đầu tuôn ra nhiều hơn, loang đỏ cả một mảng dưới mặt đường.
Khí sắc của An Tranh đã chuyển sang tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thân thể, quần áo đều đã rách nát, dáng vẻ cao ngạo thường thấy đã bị dày vò thảm hại.
Khương Ngọc cũng chẳng khá hơn là bao, trên bả vai đang chảy máu ồ ạt, khuôn mặt cũng nhiễm đỏ một mảng máu tươi, toàn thân gần như đã đầy vết thương, máu đỏ vấy bẩn khắp bộ trang phục đang mặc.
Lương Hạ thật sự hoảng đến mức không biết phải làm gì cho đúng.
Trước mặt cô là An Tranh và Khương Ngọc đang bị thương máu me đầy người, bên cạnh đó còn có rất nhiều xác chết vẫn còn mở trừng trừng hai mắt.
Lương Hạ vốn chỉ là một cô gái đơn thuần, không biết một chút gì về cuộc sống trong cái xã hội ngầm đáng sợ kia.
Nay một lúc lại bị cuốn vào một mớ hỗn độn chết tiệt, cô quả thực hoảng đến sắp điên lên mất, nỗi sợ thay nhau vò nát lương tâm cô đến sắp hoá thành một vũng nước loãng.
Khi cả hai người vừa lên xe chuẩn bị lần theo dấu vết đám người Dung Lạc để lại, thì bên ngoài cửa kính xe truyền đến vài tiếng gõ mạnh, giọng Lương Hạ lớn đến kinh ngạc, cô nói với giọng gấp gáp:
"An Tranh! An Tranh."
An Tranh vừa trông thấy Lương Hạ lập tức đẩy cửa bước ra, gấp gáp hỏi:
"Hạ Nhi đâu?"
Lương Hạ không trả lời câu hỏi đó của An Tranh, chen người chui vào trong xe, liên tục thúc giục:
"An Tranh, tôi biết hướng họ rời đi. Nhanh lên xe."
Sự vui mừng như điên của Khương Ngọc khi nhìn thấy Lương Hạ bình an vô sự vụt tắt.
Khương Ngọc đột nhiên lạnh lùng dứt khoát lên tiếng:
"Không được!"
Lương Hạ nhìn vào sắc mặt cùng thái độ của Khương Ngọc, cũng đủ biết nữ nhân kia đang không muốn mang cô theo, cô kiên quyết gào lên:
"Bây giờ là lúc để nói hai chữ đó sao? Hạ Nhi đã bị đưa đi rồi. Cả Bối Lạc nữa."
"Đó không phải chuyện của em! Đi ra!" Khương Ngọc trầm khàn ra lệnh.
Khẩu khí lạnh lùng, biểu diện vô tình khiến Lương Hạ sợ hãi mà hơi lùi người về sau một chút.
Khuôn mặt An Tranh phát lạnh, trầm giọng nói:
"Lương Hạ nhất quyết như vậy, đem cô ấy theo đi."
Dứt lời cũng chen người vào vị trí tay lái, nói với Lương Hạ đang ngồi phía sau:
"Họ đi hướng nào?"
Lương Hạ ngay lập tức đưa tay chỉ về một hướng, giọng gấp gáp:
"Hướng đó. Hướng đó là ra ngoại thành. Dung Lạc muốn đưa Hạ Nhi ra khỏi thành phố."
An Tranh trầm mặc, tay siết chặt vô lăng, nhấn ga.
Trên nền trời đêm bắt đầu kéo mây đen giăng kín lần nữa, bóng trăng vừa mới lên cao chẳng kịp tỏ đã vội bị lưu mờ sau những cuộn mây dày đặc.
Chỉ vài phút sau, một trận mưa lớn đột ngột trút xuống.
Mặt đường phản chiếu lại vô số ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc.
Chiếc xe xông pha mưa gió, lao nhanh như chớp trên đường, chân trời tối đen dày và nặng, chồng lên nhau, chạy dài vạn dặm.
Khi xe dần đi đến sát bên bờ biển ngoại thành, tiếng nước biển siết ùn ùn dâng lên.
An Tranh không thèm đoái hoài làn mưa nặng trĩu sắp che kín cả tầm nhìn, chăm chú hướng về phía trước mà tăng tốc.
Lương Hạ từ đầu tới cuối không lên tiếng quấy rầy.
Thêm nữa, cô cũng mơ hồ nảy sinh một cảm giác khác thường, luôn có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vừa có suy nghĩ đó trong đầu, Lương Hạ bỗng chốc lạnh gáy, thế nên cô nhân lúc đang đi trên đường, không ngừng tự trấn an bản thân.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Thế nhưng, bàn tay Lương Hạ đang để hờ trên đùi cơ hồ hơi siết lại, tia mắt rộ lên sự sợ hãi đến cùng cực.
Khương Ngọc nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lương Hạ, bàn tay thực sự rất muốn chạm vào cô, nhưng lại cố ngăn cản bản thân.
Đến khi bánh xe vô tình cán qua một viên đá khá to, chiếc xe vì thế mà bị nẩy lên một chút.
Phản xạ cực nhanh, Khương Ngọc một tay kéo lấy thân thể Lương Hạ cách xa cửa kính, lại vòng qua ôm lấy đầu cô ngăn không cho nó bị va chạm mạnh.
Đầu Lương Hạ tựa bên bả vai của Khương Ngọc, cơ thể cũng theo đó mà sát lại, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào vùng ngực phía trước của Khương Ngọc, xúc cảm mềm mại cùng những đợt thở mạnh và gấp gáp, thân nhiệt nữ nhân bên cạnh cô nóng bỏng đến kinh người.
"Cảm.. cảm ơn."
Quãng giọng có phần nghẹn lại của cô làm Khương Ngọc phải buộc miệng lên tiếng, nhíu mày cố nói với cô:
"Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ đó sao?"
Lương Hạ vội vàng rụt người lại, cúi thấp đầu.
An Tranh ngồi phía trước bất chợt nhận ra, cách một quãng phía trước sẽ là đoạn dốc sườn.
Khương Ngọc đang giữ thân thể chao đảo của Lương Hạ, hơi khép mắt, thầm chửi:
"Chết tiệt! Đường xa như vậy, cô ta muốn đem Hạ Nhi đi đâu đây?"
________
Bóng đêm dày đặc, hơn mười chiếc trực thăng đậu bên sườn núi, đám người mặc âu phục đen đang hộ tống Dung Lạc và Hạ Nhi chuẩn bị rời đi.
Dung Lạc vác Hạ Nhi trên vai, mặc cho cô quẫy đạp phản kháng, bước thẳng lên trực thăng.
Dung Lạc ném cô lên chiếc ghế, nhìn cô vùng vẫy cựa quậy, ngay sau đó cũng ngồi xuống cạnh cô, lòng bàn tay siết lấy hai cổ tay cô không buông, như muốn chiếm giữ, cất giọng trầm thấp, nghe qua vẫn còn khá mệt mỏi:
"Có khi kháng cự chính là sự tốn công vô ích, em phải biết chấp nhận sự thật."
Hai mắt Hạ Nhi căng ra, cô muốn giật tay khỏi tay Dung Lạc, nhưng Dung Lạc thật sự quá mạnh, cũng quá mức ngang ngược, trong đôi mắt hẹp dài xanh biếc kia không hề có ý đùa giỡn.
Cô nuốt nước bọt cố bình tĩnh, vừa gỡ lấy tay Dung Lạc vừa cáu gắt:
"Bỏ tôi ra..."
Rãnh môi lạnh lẽo của Dung Lạc khẽ cong nhẹ, bất ngờ đưa tay lướt ngang qua khoé mắt của cô.
Vầng trán hơi nhướng lên, Dung Lạc chỉ im lặng nhìn cô đang bất lực kháng cự trong tay mình. Rồi đột nhiên, mơ hồ nói:
"Chúng ta có khách đấy. Em tốt nhất là ở yên đây."
Hạ Nhi có chút bất ngờ.
Khách?
Thanh âm mà Dung Lạc vừa phát ra nghe qua rất nhẹ nhàng, nhưng lại kỳ lạ tạo cho người ta một thứ áp lực nặng nề khó tả.
Giống như sắp có chuyện gì đó vô cùng kinh khủng xảy ra.
Tầm nhìn có phần nhạt nhoà của cô như bị hút vào tia mắt phức tạp tận cùng kia của Dung Lạc.
Cô thở mạnh dần, gấp gáp nói:
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Dung Lạc siết nhẹ bàn tay đang run lên của cô rồi đặt nó trên ngực mình, thản nhiên nói:
"Tôi sẽ quay lại ngay, nhưng em phải ở yên đây. Tốt nhất đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."
Lời còn chưa dứt, Hạ Nhi bất chợt mạnh tay giằng tay lại, vô tình lại động vào vết thương trên người Dung Lạc lúc nhảy xuống xe khi nãy, khiến Dung Lạc nhíu mày thở dốc một tiếng.
Trông thấy mảnh băng trắng trên cánh tay vừa được băng bó của Dung Lạc có một chấm đỏ đang dần hiện rõ. Ban đầu chỉ bằng một hạt đậu, nhưng sau đó lại nhanh chóng lan rộng ra thành một mảng lớn.
Hạ Nhi bật cười:
"Tôi không cảm ơn cô vì chuyện lúc nãy đâu. Những gì cô đang chịu chính là đáng đời."
Dung Lạc cũng không nói gì, ôm lấy vết thương nhăn mặt mà thở nặng nhọc.
Hạ Nhi nhìn thân ảnh của Dung Lạc đang xa dần về phía cửa trực thăng, nhíu mày.
Khoảng khắc cô nhảy xuống xe, lúc đó xe lao đi với tốc độ rất cao, phía trước còn là vách núi với mặt biển đầy đá sắc nhọn, nếu Dung Lạc không ôm lấy rồi kéo cô lại, có lẽ lúc này cô đã thành một cỗ thi thể nát bét dưới biển.
Dung Lạc ôm lấy cô, dùng toàn bộ thân thể bảo hộ cô nên trên người cô ngoài mấy vết thương nhỏ nhặt thì cũng không bị thương nặng lắm.
Ngược lại là Dung Lạc, cánh tay bị cạnh sắc của vách đá cắt sâu một đường, máu chảy rất nhiều, còn rơi thẳng xuống người cô từng giọt lớn, mặc dù bị thương nặng như thế, nhưng bàn tay nhuốm đầy máu của Dung Lạc vẫn túm lấy cổ tay cô mà siết chặt không buông.
Quả thật cố chấp đến cực điểm.
Hạ Nhi thầm nghĩ ngợi một chút, một lúc sau mới mệt mỏi mà nằm ngã đầu ra sau, cơ hồ thở dài đầy mâu thuẫn.
________
Bầu trời đen kịt, chiếc xe lao như bay trên đường dốc, An Tranh không những không giảm tốc độ, còn nghiến răng, tăng tốc tới mức tối đa.
Trong tình huống cấp bách, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm mà cố rút ngắn thêm chút thời gian, mọi cục diện đều có thể xoay chuyển.
Chiếc xe lao thẳng đến đoạn dốc, tới tận một chỗ không thể đi xe nữa, từ xa đã nhìn thấy một dàn đèn xe nhấp nháy.
Tiếng động cơ xe rít đến chát tai, bàn tay An Tranh siết trên vô lăng đến hằn lên từng đoạn gân lớn nhỏ.
Lương Hạ chỉ kịp hét lên một tiếng, chiếc xe đã lấy tốc độ kinh hoàng mà dừng lại.
An Tranh đưa tay vào hộc xe gần đó, lấy ra một khẩu súng ngắn, bỏ lại một câu vô cùng lạnh lùng:
"Các người ở yên đây."
An Tranh lao xuống xe, xông về phía trước, không kịp đóng cả cửa xe, một tay nhắm thẳng khẩu súng vào chiếc xe phía trước, ngón tay trỏ cong lại, liên tục nổ ba phát đạn.
Tiếng súng nổ thình lình vang lên làm Lương Hạ ở trong xe phải ôm chặt tai mà kêu khóc.
Hàng loạt âm thanh hỗn loạn thay nhau kéo đến, tiếng cửa kính vỡ toang, tiếng va chạm thật lớn, cả tiếng thở đang mạnh mẽ nhả ra của Khương Ngọc trên đỉnh đầu của cô.
"Lương Hạ! Em phải ở yên trong xe đấy. Đừng ra ngoài. Biết chưa?"
Lời nói chẳng rõ ý của Khương Ngọc thoáng khiến cơ thể Lương Hạ run lên.
Lương Hạ mở to hai mắt đờ đẫn nhìn Khương Ngọc.
Khương Ngọc đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, miệng cố phát ra tiếng nói đã khàn đến mức sắp không thể nghe được:
"Ngoan! Tôi yêu em."
Dứt lời, Khương Ngọc cũng đẩy cửa xe lao ra ngoài.
Trong tay Khương Ngọc từ lúc nào đã xuất hiện hai khẩu súng ngắn, hướng về phía đám người, liên tục xả đạn.
Lương Hạ kinh hoảng muốn níu giữ Khương Ngọc lại, nhưng ngón tay còn không thể chạm tới dù chỉ là một vạt áo.
Nước mắt của cô bất giác tuôn rơi.
Những kẻ mặc âu phục đen hầu như có mặt ở khắp nơi, tất cả tạo thành một bầu không khí kinh khủng, đầy mùi chết chóc.
Khương Ngọc thân thủ tuy không nhanh nhẹn bằng An Tranh, nhưng cũng xem như là giúp được một chút sức lựa, vừa xông đến đã đưa chân đá một cú rất mạnh vào lồng ngực tên vệ sĩ cao lớn đang lao về phía mình. Cú đá mạnh đến mức khiến tên vệ sĩ hộc cả máu, ngã nhào xuống bên dưới mà ôm ngực.
Khương Ngọc dùng một chân dẫm mạnh lên ngực tên vệ sĩ, sức lực dồn xuống đế giày, nổ súng.
Ở bên kia, hàng lông mày An Tranh cau chặt, nếp gấp giữa tâm trán vẽ nên một diện dung ngang tàng đến điên dại, ánh mắt như hoá rồ mất kiểm soát.
Thuộc hạ của Dung Lạc quá đông, thân thủ còn vô cùng cao.
Tuy An Tranh liên tiếp hạ bảy, tám người, nhưng chẳng mấy chốc khẩu súng trong tay cũng đã hết đạn, An Tranh liền vứt đi khẩu súng, thật nhanh nấm đấm mạnh mẽ lao thẳng về trước, lực đạo đang dồn vào cú đấm không hề nhỏ.
Đám thuộc hạ của Dung Lạc liên tiếp lao tới, trong đó có Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên rút ra chiếc quạt đỏ yêu dị, phóng người lao về phía An Tranh, sau khi đỡ được cú đấm đầu tiên, cho đến khi cú đấm tiếp theo trượt qua mặt Nghiên Nghiên, khiến nơi gò má cô ta bị xây xước rỉ máu.
Nghiên Nghiên nhếch miệng cười, một chân tung ra đạp thẳng vào người An Tranh khiến An Tranh bị ngã về sau một đoạn.
An Tranh ôm ngực loạng choạng cố vững, thân thể lại không màng sự đau đớn mà lao lên.
Nghiên Nghiên nhìn thấy lại càng cười quỷ dị, thân thể áp sát An Tranh, tiếp theo đó toàn thân An Tranh đầy rẫy những vết cắt từ chiếc quạt trên tay cô ta để lại, từng vết từng vết đều tứa máu.
Máu bắt đầu tuôn ra nhiều hơn, loang đỏ cả một mảng dưới mặt đường.
Khí sắc của An Tranh đã chuyển sang tái nhợt vì mất máu quá nhiều, thân thể, quần áo đều đã rách nát, dáng vẻ cao ngạo thường thấy đã bị dày vò thảm hại.
Khương Ngọc cũng chẳng khá hơn là bao, trên bả vai đang chảy máu ồ ạt, khuôn mặt cũng nhiễm đỏ một mảng máu tươi, toàn thân gần như đã đầy vết thương, máu đỏ vấy bẩn khắp bộ trang phục đang mặc.
Lương Hạ thật sự hoảng đến mức không biết phải làm gì cho đúng.
Trước mặt cô là An Tranh và Khương Ngọc đang bị thương máu me đầy người, bên cạnh đó còn có rất nhiều xác chết vẫn còn mở trừng trừng hai mắt.
Lương Hạ vốn chỉ là một cô gái đơn thuần, không biết một chút gì về cuộc sống trong cái xã hội ngầm đáng sợ kia.
Nay một lúc lại bị cuốn vào một mớ hỗn độn chết tiệt, cô quả thực hoảng đến sắp điên lên mất, nỗi sợ thay nhau vò nát lương tâm cô đến sắp hoá thành một vũng nước loãng.
Bình luận facebook