Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Đây Mới Gọi Là Hôn
Lương Hạ chạy vội vã đuổi theo phía sau Hạ Nhi, vừa bắt được bóng dáng đang hùng hổ tức giận ngập trời ở phía trước liền lao đến muốn giữ Hạ Nhi lại. Hạ Nhi cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ nhào về phía mình nên nghiêng người tránh thoát, Lương Hạ mất đà liền ngã lăn một vòng, môi chu lên giận dỗi nhìn Hạ Nhi nói:
"Con bé kia! Đau a."
Hạ Nhi không thèm quan tâm Lương Hạ, vòng ra sau rồi bước vào cửa lớp.
Lương Hạ lồm cồm bò dậy, ngay lập tức liền chạy vào theo.
Hạ Nhi ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía dãy cuối phòng học, An Tranh nghe tiếng động ngoài cửa đã ngẩng đầu lên nhìn từ lúc nào. Thấy Hạ Nhi hùng hổ hướng về mình đi tới thì khẽ đứng dậy, giọng mang chút kinh ngạc.
"Hạ Nhi! Em..."
Lời chưa nói hết Hạ Nhi đã vung tay lên, một cái tát rất mạnh liền hạ xuống. An Tranh bị tát nghiêng mặt sang một bên, trong ánh mắt An Tranh không giấu nổi sự sửng sốt. An Tranh ngay lập tức quay đầu lại, ba bước cũng thành một bước nhanh chóng tới trước mặt Hạ Nhi, nắm tay cô, chân mày nhíu chặt, giọng vô cùng thương tiếc đau lòng nói:
"Hạ Nhi! Tay em... tay em có sao không?"
Một số nữ sinh trong lớp hai mắt mở to không thể tin nhìn An Tranh và Hạ Nhi, Lương Hạ ở phía sau nghe An Tranh nói liền vấp phải cạnh bàn, một tí nữa lại ngã lăn ra, miệng há hốc vừa đủ nhét cả một quả trứng gà.
Người bị đánh là cậu đó An Tranh.
Có chút tiền đồ đi được không.
Lương Hạ cảm thán trong lòng không dứt.
Hạ Nhi nhìn thấy An Tranh không hề phản kháng, không có chút nào tức giận, còn chụp lấy tay cô xoa tới xoa lui, giận đến nỗi không kiềm chế được liền giơ tay còn lại lên muốn cho An Tranh thêm một tát. Lương Hạ khiếp sợ liền nhào tới ôm lấy Hạ Nhi kéo về phía sau, giọng thành khẩn van nài nói:
"Bà cô của tôi! Đủ rồi! Đủ rồi!"
Hạ Nhi trợn trừng mắt, quay sang mắng Lương Hạ.
"Cậu thôi kéo kéo lôi lôi tớ đi, hôm nay tớ phải tính sổ một lần với cậu ta."
Lương Hạ liền quay sang An Tranh lớn tiếng nói:
"An Tranh, cậu mau đi đi! Hạ Nhi đang mất bình tĩnh. Đi mau a!!!"
An Tranh nhìn Lương Hạ ôm chặt phía sau Hạ Nhi, còn bản thân Hạ Nhi như phát điên mà cố gỡ tay Lương Hạ hùng hổ như muốn đánh chết mình, ánh mắt liền lạnh đi vài phần, nghiêng đầu hỏi:
"Hạ Nhi! Là ai chọc giận cậu?" Thanh âm trầm thấp nhưng ý vị nguy hiểm không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy còn giận dữ hơn, lại muốn nhào qua.
Lương Hạ ngay lập tức lại giữ chặt Hạ Nhi, nhìn An Tranh cố gắng lớn tiếng giải thích:
"Là Bối Lạc đem hình cậu với Hạ Nhi hôn nhau đưa cho Khương Tình và cả trường xem. Hạ Nhi vừa đánh Bối Lạc, bây giờ muốn đánh luôn cả cậu. An Tranh! Hạ Nhi tức giận không nhẹ đâu. Cậu mau đi đi a."
Hạ Nhi dùng sức nắm lấy tay Lương Hạ gỡ ra, sau đó đẩy Lương Hạ lui về sau, quay đầu nhìn An Tranh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
"Hôm đó cậu cưỡng hôn tôi, tôi chưa tính sổ với cậu. Hôm nay chuyện Bối Lạc đem hình tới chất vấn, cậu dám chắc nó không liên quan đến cậu không?"
An Tranh nghe thấy liền cúi đầu cười, nụ cười trầm thấp nhàn nhạt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi nhẹ giọng hỏi:
"Sao cậu biết?"
Hạ Nhi liền nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
"Tôi làm sao biết? Tôi chính là biết cậu cố ý."
Hôm đó khi An Tranh cưỡng hôn cô, một lát sau Bối Lạc liền ở phía sau xuất hiện, với sự cảnh giác cao độ của An Tranh không thể nào không biết gần đó đang có người mà lại còn hành động lỗ mãng như thế, thêm việc Bối Lạc khẳng định cô là tiểu thư Hạ Gia, cô liền biết hai người này nhất định có giao dịch hoặc liên kết gì đó với nhau. Lý lịch của cô khi vào trường đã bị ông nội sửa đến vô cùng hoàn mỹ, Bối Lạc nói có người quen biết với mẹ An Tranh, một lý do qua loa như vậy đã khẳng định cô là Hạ Đại tiểu thư. Sau sự việc Bối Lạc ở căn tin, cô cũng dám chắc năm phần, hôm ấy An Tranh là cố ý để Bối Lạc ở đó chứng kiến cảnh An Tranh hôn cô, hai người bọn quen biết nhau từ lâu, còn cấu kết muốn chia rẽ cô cùng Khương Tình, chỉ là cô không ngờ Bối Lạc dám chụp hình lại, còn đem nó tới trước mặt Khương Tình khích bác ly gián đủ đường.
An Tranh cười nhẹ, ánh mắt đen sẫm hiện lên ý cười mười phần, thanh âm thâm trầm nhưng hết sức dịu dàng ôn hoà nói:
"Đúng vậy! Tôi thừa nhận hôm đó là cố ý hôn em, cũng biết Bối Lạc ở gần đó. Nhưng nếu Khương Tình thật sự tin tưởng em, cô ta sẽ không nghi ngờ em, hiện tại biểu hiện của em tức giận như vậy, không lẽ bị tôi đoán trúng rồi, tình cảm hai người không chịu nổi một kích như vậy sao?"
Hạ Nhi cười nhẹ, âm hàn lạnh lẽo nói:
"Tôi không cần biết cậu giở thủ đoạn gì, cho dù cậu có lôi mẹ tôi ra, tìm đủ mọi cách để chia rẽ tôi và Khương Tình, tôi cho cậu biết! Vô ích thôi!!! Tôi không hề thích cậu!."
An Tranh cúi đầu, ánh mắt hiện lên sự tức giận đến cực độ, khoé miệng lại cong lên nụ cười tàn nhẫn nói:
"Một kẻ không tin tưởng em, còn một người vì em mà có thể làm tất cả. Hạ Nhi! Em thật nhẫn tâm."
"Tôi không tin tưởng cô ấy?" Giọng Khương Tình nhàn nhạt ở phía sau vang lên.
Khương Tình từ ngoài cửa, cử chi ung dung lại tao nhã, chậm rãi từng bước lại gần Hạ Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Nhi cười khẽ rồi nói tiếp:
"Tôi không tin tưởng em sao? Hạ Nhi?" ánh mắt Khương Tình nhìn Hạ Nhi dịu dàng lại ấm áp.
"Người ta nghĩ thế, không phải em!" Hạ Nhi bĩu môi phản bác.
Khương Tình liền cúi đầu ôn nhuận cười khe khẽ.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình, rồi quay đầu hướng về An Tranh đang chăm chăm nhìn cô và Khương Tình, lạnh giọng cảnh cáo nói:
"An Tranh! Tôi luôn nghĩ đến thời gian bầu bạn lúc nhỏ mà đối xử với cậu có chút dung túng. Nhưng từ giờ phút này, tôi sẽ không nể nang hay mềm lòng một chút nào với cậu nữa đâu."
An Tranh nghe thấy liền cười nói:
"Hạ Nhi! Em đang phân rõ giới hạn với tôi sao?"
Hạ Nhi định trả lời thì Khương Tình liền ngăn lại, ánh mắt Khương Tình mang theo ý cười nhàn nhạt chưa tan đi, nhìn An Tranh dịu dàng thấp giọng nói:
"Cậu và Hạ Nhi không hề có chút quan hệ nào cả, tại sao phải phân rõ giới hạn. Về nụ hôn của cậu và Hạ Nhi, cô ấy nói với tôi xem như là bị chó cắn một cái. Vì thế tôi sẽ không ra tay với cậu."
Khương Tình thấy sắc mặt An Tranh phút chốc trở nên tái xanh, liền thấp giọng cười khẽ, ánh mắt nhìn An Tranh mang theo ý cười khinh miệt rất rõ nói:
"An Tranh! Cậu nhìn cho kỹ."
Khương Tình vươn tay nâng khuôn mặt Hạ Nhi lên, cúi người hôn xuống, từng sợi tóc đen dài của Khương Tình rơi rớt che đi phân nửa khuôn mặt Hạ Nhi đang vì hành động bất ngờ này mà kinh hoảng, tay Hạ Nhi không tự chủ được liền đưa lên nắm lấy vòng eo săn chắc của Khương Tình, đôi mắt chớp động rồi nhẹ nhàng nhắm lại, đáp trả nụ hôn dịu dàng mang chút bá đạo của Khương Tình.
Lương Hạ lần nữa trố mắt nhìn hai người trước mặt, tay đưa lên dụi dụi mắt.
Sau lưng Lương Hạ tiếng hút khí cùng la hét liền vang lên.
Tinh Thần tới cửa vừa kịp lúc, nhìn thấy Khương Tình hôn Hạ Nhi trước mặt An Tranh thì xém tí nữa ngã sấp mặt xuống sàn nhà, Tiến Minh lập tức chạy tới kéo Tinh Thần lại, ánh mắt hai người hốt hoảng đầy kinh hãi.
Những nữ sinh cùng nam sinh xung quanh đều mở to mắt khiếp sợ nhìn tràng cảnh rung động nhân tâm trước mặt, khoảng khắc đó im lặng như tờ.
Bối Lạc vừa chạy đến liền nhìn thấy, ánh mắt tột cùng đau đớn cùng không tin nổi, ngay lập tức xoay người thất thiểu bỏ chạy.
Hương Vũ trông thấy liền vội vàng đuổi theo.
Cao Vỹ Quang cùng Khanh Long đứng ở cửa mặt lạnh mà nhìn, cảm xúc phức tạp đan xen không rõ.
An Tranh khuôn mặt không còn chút máu, tay run run kiềm nén sự tức giận muốn bùng nổ, ánh mắt tối sầm doạ người.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, nhìn khuôn mặt mê mẩn cùng đôi môi ướt át hồng nhuận, ánh mắt mông lung nhìn mình của Hạ Nhi liền có xúc động muốn tiếp tục hôn Hạ Nhi lần nữa. Nhưng liền kiềm chế lại, quay đầu ôn nhuận nhẹ giọng nói với An Tranh.
"An Tranh! Đây mới gọi là hôn!" Khương Tình vươn tay vuốt nhẹ đường nét thon thả trên giương mặt Hạ Nhi, khẽ cười nhìn An Tranh ôn nhu nói:
"Nụ hôn của cậu có khiến cô ấy rung động như vậy không? Hay chỉ là sự cưỡng ép giả tạo? Những thứ mà cậu đang thấy trước mắt này, mới chân chính gọi là yêu. Hạ Nhi! Cô ấy yêu tôi."
An Tranh liền không tự chủ được lui về sau một bước, từng câu từng chữ của Khương Tình đánh vào lòng khiến An Tranh đau đến không thở nổi. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi, khuôn mặt Hạ Nhi trước giờ luôn lạnh nhạt bình thản, giờ phút này lại như được thấm nhuần một lớp mật ngọt ngào, ngọt như vậy, nhưng lòng An Tranh lại đắng đến muốn phun cả máu. An Tranh xoay người, quay đầu bỏ đi.
Lương Hạ ở phía sau nghe Khương Tình dùng lời nói và hành động gần như giết chết An Tranh. Nhìn sắc mặt An Tranh đau đớn đến câm lặng mà bỏ đi ngay sau đó, Lương Hạ liền có chút đau lòng. Khương Tình không hề ra tay dùng vũ lực, chỉ đơn giản dùng vài câu nói và hành động kinh hãi thế tục liền khiến An Tranh giáp mũ tan tác, như vậy còn tàn nhẫn hơn cả chết. Thế nhưng Lương Hạ lại không hề thấy Khương Tình làm sai, cô quý An Tranh, nhưng lại rất thưởng thức con người hoàn mỹ mang chút tà ác của Khương Tình. Lương Hạ thừa nhận nếu so về mọi mặt, Khương Tình với Hạ Nhi quả thật là tuyệt phối. Nhìn hai người đứng cạnh nhau đẹp đến mức khiến trái tim nhỏ bé của cô từng trận thổn thức.
Nhìn An Tranh rời đi, Khương Tình liền nắm tay Hạ Nhi kéo ra ngoài, Hạ Nhi còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hướng đi liền biết Khương Tình muốn dẫn cô về khu Hội Trưởng, sắc mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng nhẹ giọng nói:
"Khương Tình! Đang học!"
Khương Tình không quan tâm, vẫn nắm tay Hạ Nhi kéo đi, nhẹ giọng ôn nhuận nói:
"Em không muốn sao?"
Hạ Nhi mặt nóng bừng, cô cũng không phải quỷ háo sắc, chỉ hôn một cái mà đã ham muốn dâng trào a, vội vàng giữ tay Khương Tình kéo lại, giọng hơi ấm ức nói:
"Bộ nhìn mặt em muốn lắm sao? Khương Tình! Không thể a."
Khương Tình liền nhẹ giọng cười trầm thấp, thanh âm trong trẻo lại mang từ tính quyến rũ trong đó:
"Nhưng tôi hiện giờ muốn."
Hạ Nhi liền tối sầm mặt, nhẹ giọng trách mắng:
"Đồ háo hắc, chị quên hôm trước bị Khanh Long bắt gặp sao? Em không muốn vào đó!"
Khương Tình liền dừng lại, Hạ Nhi theo quán tính liền đâm đầu vào vai Khương Tình, cô vội vàng lấy tay xoa xoa đầu, khuôn mặt nhỏ hơi phụng phịu tỏ vẻ oán trách:
"Dừng đột ngột như vậy..."
"Chỉ cần không vào phòng đó là được sao?" Giọng Khương Tình cắt ngang, ánh mắt mang theo ý cười nham hiểm.
Hạ Nhi thoáng rùng mình.
Không phải cô đang tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa chứ?
Không được a.
Hạ Nhi xoay người liền muốn chạy.
Khương Tình ngay lập tức vươn tay bắt lấy tay Hạ Nhi kéo vào lòng mình.
"Em chạy không thoát đâu!" Giọng Khương Tình trầm thấp xen lẫn ý cười không rõ.
"Con bé kia! Đau a."
Hạ Nhi không thèm quan tâm Lương Hạ, vòng ra sau rồi bước vào cửa lớp.
Lương Hạ lồm cồm bò dậy, ngay lập tức liền chạy vào theo.
Hạ Nhi ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía dãy cuối phòng học, An Tranh nghe tiếng động ngoài cửa đã ngẩng đầu lên nhìn từ lúc nào. Thấy Hạ Nhi hùng hổ hướng về mình đi tới thì khẽ đứng dậy, giọng mang chút kinh ngạc.
"Hạ Nhi! Em..."
Lời chưa nói hết Hạ Nhi đã vung tay lên, một cái tát rất mạnh liền hạ xuống. An Tranh bị tát nghiêng mặt sang một bên, trong ánh mắt An Tranh không giấu nổi sự sửng sốt. An Tranh ngay lập tức quay đầu lại, ba bước cũng thành một bước nhanh chóng tới trước mặt Hạ Nhi, nắm tay cô, chân mày nhíu chặt, giọng vô cùng thương tiếc đau lòng nói:
"Hạ Nhi! Tay em... tay em có sao không?"
Một số nữ sinh trong lớp hai mắt mở to không thể tin nhìn An Tranh và Hạ Nhi, Lương Hạ ở phía sau nghe An Tranh nói liền vấp phải cạnh bàn, một tí nữa lại ngã lăn ra, miệng há hốc vừa đủ nhét cả một quả trứng gà.
Người bị đánh là cậu đó An Tranh.
Có chút tiền đồ đi được không.
Lương Hạ cảm thán trong lòng không dứt.
Hạ Nhi nhìn thấy An Tranh không hề phản kháng, không có chút nào tức giận, còn chụp lấy tay cô xoa tới xoa lui, giận đến nỗi không kiềm chế được liền giơ tay còn lại lên muốn cho An Tranh thêm một tát. Lương Hạ khiếp sợ liền nhào tới ôm lấy Hạ Nhi kéo về phía sau, giọng thành khẩn van nài nói:
"Bà cô của tôi! Đủ rồi! Đủ rồi!"
Hạ Nhi trợn trừng mắt, quay sang mắng Lương Hạ.
"Cậu thôi kéo kéo lôi lôi tớ đi, hôm nay tớ phải tính sổ một lần với cậu ta."
Lương Hạ liền quay sang An Tranh lớn tiếng nói:
"An Tranh, cậu mau đi đi! Hạ Nhi đang mất bình tĩnh. Đi mau a!!!"
An Tranh nhìn Lương Hạ ôm chặt phía sau Hạ Nhi, còn bản thân Hạ Nhi như phát điên mà cố gỡ tay Lương Hạ hùng hổ như muốn đánh chết mình, ánh mắt liền lạnh đi vài phần, nghiêng đầu hỏi:
"Hạ Nhi! Là ai chọc giận cậu?" Thanh âm trầm thấp nhưng ý vị nguy hiểm không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy còn giận dữ hơn, lại muốn nhào qua.
Lương Hạ ngay lập tức lại giữ chặt Hạ Nhi, nhìn An Tranh cố gắng lớn tiếng giải thích:
"Là Bối Lạc đem hình cậu với Hạ Nhi hôn nhau đưa cho Khương Tình và cả trường xem. Hạ Nhi vừa đánh Bối Lạc, bây giờ muốn đánh luôn cả cậu. An Tranh! Hạ Nhi tức giận không nhẹ đâu. Cậu mau đi đi a."
Hạ Nhi dùng sức nắm lấy tay Lương Hạ gỡ ra, sau đó đẩy Lương Hạ lui về sau, quay đầu nhìn An Tranh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
"Hôm đó cậu cưỡng hôn tôi, tôi chưa tính sổ với cậu. Hôm nay chuyện Bối Lạc đem hình tới chất vấn, cậu dám chắc nó không liên quan đến cậu không?"
An Tranh nghe thấy liền cúi đầu cười, nụ cười trầm thấp nhàn nhạt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi nhẹ giọng hỏi:
"Sao cậu biết?"
Hạ Nhi liền nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
"Tôi làm sao biết? Tôi chính là biết cậu cố ý."
Hôm đó khi An Tranh cưỡng hôn cô, một lát sau Bối Lạc liền ở phía sau xuất hiện, với sự cảnh giác cao độ của An Tranh không thể nào không biết gần đó đang có người mà lại còn hành động lỗ mãng như thế, thêm việc Bối Lạc khẳng định cô là tiểu thư Hạ Gia, cô liền biết hai người này nhất định có giao dịch hoặc liên kết gì đó với nhau. Lý lịch của cô khi vào trường đã bị ông nội sửa đến vô cùng hoàn mỹ, Bối Lạc nói có người quen biết với mẹ An Tranh, một lý do qua loa như vậy đã khẳng định cô là Hạ Đại tiểu thư. Sau sự việc Bối Lạc ở căn tin, cô cũng dám chắc năm phần, hôm ấy An Tranh là cố ý để Bối Lạc ở đó chứng kiến cảnh An Tranh hôn cô, hai người bọn quen biết nhau từ lâu, còn cấu kết muốn chia rẽ cô cùng Khương Tình, chỉ là cô không ngờ Bối Lạc dám chụp hình lại, còn đem nó tới trước mặt Khương Tình khích bác ly gián đủ đường.
An Tranh cười nhẹ, ánh mắt đen sẫm hiện lên ý cười mười phần, thanh âm thâm trầm nhưng hết sức dịu dàng ôn hoà nói:
"Đúng vậy! Tôi thừa nhận hôm đó là cố ý hôn em, cũng biết Bối Lạc ở gần đó. Nhưng nếu Khương Tình thật sự tin tưởng em, cô ta sẽ không nghi ngờ em, hiện tại biểu hiện của em tức giận như vậy, không lẽ bị tôi đoán trúng rồi, tình cảm hai người không chịu nổi một kích như vậy sao?"
Hạ Nhi cười nhẹ, âm hàn lạnh lẽo nói:
"Tôi không cần biết cậu giở thủ đoạn gì, cho dù cậu có lôi mẹ tôi ra, tìm đủ mọi cách để chia rẽ tôi và Khương Tình, tôi cho cậu biết! Vô ích thôi!!! Tôi không hề thích cậu!."
An Tranh cúi đầu, ánh mắt hiện lên sự tức giận đến cực độ, khoé miệng lại cong lên nụ cười tàn nhẫn nói:
"Một kẻ không tin tưởng em, còn một người vì em mà có thể làm tất cả. Hạ Nhi! Em thật nhẫn tâm."
"Tôi không tin tưởng cô ấy?" Giọng Khương Tình nhàn nhạt ở phía sau vang lên.
Khương Tình từ ngoài cửa, cử chi ung dung lại tao nhã, chậm rãi từng bước lại gần Hạ Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Nhi cười khẽ rồi nói tiếp:
"Tôi không tin tưởng em sao? Hạ Nhi?" ánh mắt Khương Tình nhìn Hạ Nhi dịu dàng lại ấm áp.
"Người ta nghĩ thế, không phải em!" Hạ Nhi bĩu môi phản bác.
Khương Tình liền cúi đầu ôn nhuận cười khe khẽ.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình, rồi quay đầu hướng về An Tranh đang chăm chăm nhìn cô và Khương Tình, lạnh giọng cảnh cáo nói:
"An Tranh! Tôi luôn nghĩ đến thời gian bầu bạn lúc nhỏ mà đối xử với cậu có chút dung túng. Nhưng từ giờ phút này, tôi sẽ không nể nang hay mềm lòng một chút nào với cậu nữa đâu."
An Tranh nghe thấy liền cười nói:
"Hạ Nhi! Em đang phân rõ giới hạn với tôi sao?"
Hạ Nhi định trả lời thì Khương Tình liền ngăn lại, ánh mắt Khương Tình mang theo ý cười nhàn nhạt chưa tan đi, nhìn An Tranh dịu dàng thấp giọng nói:
"Cậu và Hạ Nhi không hề có chút quan hệ nào cả, tại sao phải phân rõ giới hạn. Về nụ hôn của cậu và Hạ Nhi, cô ấy nói với tôi xem như là bị chó cắn một cái. Vì thế tôi sẽ không ra tay với cậu."
Khương Tình thấy sắc mặt An Tranh phút chốc trở nên tái xanh, liền thấp giọng cười khẽ, ánh mắt nhìn An Tranh mang theo ý cười khinh miệt rất rõ nói:
"An Tranh! Cậu nhìn cho kỹ."
Khương Tình vươn tay nâng khuôn mặt Hạ Nhi lên, cúi người hôn xuống, từng sợi tóc đen dài của Khương Tình rơi rớt che đi phân nửa khuôn mặt Hạ Nhi đang vì hành động bất ngờ này mà kinh hoảng, tay Hạ Nhi không tự chủ được liền đưa lên nắm lấy vòng eo săn chắc của Khương Tình, đôi mắt chớp động rồi nhẹ nhàng nhắm lại, đáp trả nụ hôn dịu dàng mang chút bá đạo của Khương Tình.
Lương Hạ lần nữa trố mắt nhìn hai người trước mặt, tay đưa lên dụi dụi mắt.
Sau lưng Lương Hạ tiếng hút khí cùng la hét liền vang lên.
Tinh Thần tới cửa vừa kịp lúc, nhìn thấy Khương Tình hôn Hạ Nhi trước mặt An Tranh thì xém tí nữa ngã sấp mặt xuống sàn nhà, Tiến Minh lập tức chạy tới kéo Tinh Thần lại, ánh mắt hai người hốt hoảng đầy kinh hãi.
Những nữ sinh cùng nam sinh xung quanh đều mở to mắt khiếp sợ nhìn tràng cảnh rung động nhân tâm trước mặt, khoảng khắc đó im lặng như tờ.
Bối Lạc vừa chạy đến liền nhìn thấy, ánh mắt tột cùng đau đớn cùng không tin nổi, ngay lập tức xoay người thất thiểu bỏ chạy.
Hương Vũ trông thấy liền vội vàng đuổi theo.
Cao Vỹ Quang cùng Khanh Long đứng ở cửa mặt lạnh mà nhìn, cảm xúc phức tạp đan xen không rõ.
An Tranh khuôn mặt không còn chút máu, tay run run kiềm nén sự tức giận muốn bùng nổ, ánh mắt tối sầm doạ người.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, nhìn khuôn mặt mê mẩn cùng đôi môi ướt át hồng nhuận, ánh mắt mông lung nhìn mình của Hạ Nhi liền có xúc động muốn tiếp tục hôn Hạ Nhi lần nữa. Nhưng liền kiềm chế lại, quay đầu ôn nhuận nhẹ giọng nói với An Tranh.
"An Tranh! Đây mới gọi là hôn!" Khương Tình vươn tay vuốt nhẹ đường nét thon thả trên giương mặt Hạ Nhi, khẽ cười nhìn An Tranh ôn nhu nói:
"Nụ hôn của cậu có khiến cô ấy rung động như vậy không? Hay chỉ là sự cưỡng ép giả tạo? Những thứ mà cậu đang thấy trước mắt này, mới chân chính gọi là yêu. Hạ Nhi! Cô ấy yêu tôi."
An Tranh liền không tự chủ được lui về sau một bước, từng câu từng chữ của Khương Tình đánh vào lòng khiến An Tranh đau đến không thở nổi. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi, khuôn mặt Hạ Nhi trước giờ luôn lạnh nhạt bình thản, giờ phút này lại như được thấm nhuần một lớp mật ngọt ngào, ngọt như vậy, nhưng lòng An Tranh lại đắng đến muốn phun cả máu. An Tranh xoay người, quay đầu bỏ đi.
Lương Hạ ở phía sau nghe Khương Tình dùng lời nói và hành động gần như giết chết An Tranh. Nhìn sắc mặt An Tranh đau đớn đến câm lặng mà bỏ đi ngay sau đó, Lương Hạ liền có chút đau lòng. Khương Tình không hề ra tay dùng vũ lực, chỉ đơn giản dùng vài câu nói và hành động kinh hãi thế tục liền khiến An Tranh giáp mũ tan tác, như vậy còn tàn nhẫn hơn cả chết. Thế nhưng Lương Hạ lại không hề thấy Khương Tình làm sai, cô quý An Tranh, nhưng lại rất thưởng thức con người hoàn mỹ mang chút tà ác của Khương Tình. Lương Hạ thừa nhận nếu so về mọi mặt, Khương Tình với Hạ Nhi quả thật là tuyệt phối. Nhìn hai người đứng cạnh nhau đẹp đến mức khiến trái tim nhỏ bé của cô từng trận thổn thức.
Nhìn An Tranh rời đi, Khương Tình liền nắm tay Hạ Nhi kéo ra ngoài, Hạ Nhi còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hướng đi liền biết Khương Tình muốn dẫn cô về khu Hội Trưởng, sắc mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng nhẹ giọng nói:
"Khương Tình! Đang học!"
Khương Tình không quan tâm, vẫn nắm tay Hạ Nhi kéo đi, nhẹ giọng ôn nhuận nói:
"Em không muốn sao?"
Hạ Nhi mặt nóng bừng, cô cũng không phải quỷ háo sắc, chỉ hôn một cái mà đã ham muốn dâng trào a, vội vàng giữ tay Khương Tình kéo lại, giọng hơi ấm ức nói:
"Bộ nhìn mặt em muốn lắm sao? Khương Tình! Không thể a."
Khương Tình liền nhẹ giọng cười trầm thấp, thanh âm trong trẻo lại mang từ tính quyến rũ trong đó:
"Nhưng tôi hiện giờ muốn."
Hạ Nhi liền tối sầm mặt, nhẹ giọng trách mắng:
"Đồ háo hắc, chị quên hôm trước bị Khanh Long bắt gặp sao? Em không muốn vào đó!"
Khương Tình liền dừng lại, Hạ Nhi theo quán tính liền đâm đầu vào vai Khương Tình, cô vội vàng lấy tay xoa xoa đầu, khuôn mặt nhỏ hơi phụng phịu tỏ vẻ oán trách:
"Dừng đột ngột như vậy..."
"Chỉ cần không vào phòng đó là được sao?" Giọng Khương Tình cắt ngang, ánh mắt mang theo ý cười nham hiểm.
Hạ Nhi thoáng rùng mình.
Không phải cô đang tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa chứ?
Không được a.
Hạ Nhi xoay người liền muốn chạy.
Khương Tình ngay lập tức vươn tay bắt lấy tay Hạ Nhi kéo vào lòng mình.
"Em chạy không thoát đâu!" Giọng Khương Tình trầm thấp xen lẫn ý cười không rõ.