Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Hạ Gia
Hạ Nhi vừa tắm xong, cô đang sấy tóc vừa nhìn mình trong giương, những vết phấn hồng trên cổ chạy dài xuống ngực, Hạ Nhi bất giác nở nụ cười.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Hạ Nhi buông máy sấy tóc, dùng khăn choàng qua cổ rồi vừa lau tóc vừa ra ngoài, giờ này đã 6h tối, cô vươn tay cầm điện thoại mở xem tin nhắn.
\[Ra ngoài cổng đi. Tôi muốn gặp em!\]
Hạ Nhi khuôn mặt khẽ đỏ lên, Khương Tình giờ này lại tới trước nhà cô.
Hạ Nhi ngay lập tức mặc vội một cái áo khoác, chân xỏ nhanh một đôi dép bông màu hồng mà ông nội chọn cho mình, hớt hải chạy xuống cầu thang.
Thầy Hạ Minh Phát cùng ông Hạ Minh đang ngồi dùng bữa tối, mắt thấy Hạ Nhi tóc tai rũ rượi còn ướt nước chạy xuống liền ngẩng đầu lên.
"Con nhóc kia, đầu tóc không sấy khô đi, chạy xuống đây làm gì?" Thầy Hạ Minh Phát khẽ nhíu mày nói.
Chợt sau đầu bị gõ một cái "bốp", trong lúc Hạ Minh Phát còn đang ôm đầu la oai oái, ông Hạ Minh nhìn Hạ Nhi cười hiền lành.
"Bảo bối, con đi đâu vậy?"
Hạ Nhi nhìn về phía Hạ Minh Phát, che miệng cười khe khẽ, cô chạy tới hôn lên má ông Hạ Minh rồi nói:
"Con ra ngoài gặp bạn một chút. Ông ăn nhiều vào nhé!"
Ông Hạ Minh cười ngọt ngào, không hề hỏi thêm một câu, nhẹ giọng nói:
"Đi đi!"
Hạ Nhi ngay lập tức chạy ra phía cửa.
Hạ Minh Phát cau mày nhăn nhó trừng mắt nói:
"Ba không muốn biết con bé giờ này đi gặp ai sao?" nói xong liền xoa xoa chỗ đầu bị gõ, phụng phịu:
"Với lại, ba hở tí là đánh con. Ba biết gõ đầu rất dễ làm người khác tuột IQ không hả?"
Ông Hạ Minh liền liếc đứa con trai của mình, nhẹ giọng nói:
"Mày thì có IQ chắc, nếu có giờ này mày đã có vợ cho tao nhờ rồi, còn về Hạ Nhi, con bé có chừng mực."
Hạ Minh Phát nghe thế liền thì thầm.
"Bên nặng bên nhẹ, rõ bất công!!!"
Ông Hạ Mình coi như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bữa cơm của mình.
Hạ Nhi chạy về phía cổng, cô mở cửa liền thấy Khương Tình đang đứng đó nhìn cô, thần sắc bình thản, thân hình cao gầy, trời lạnh lại chỉ mặc một cái áo khoác sơ mi đơn giản, may là bên trong vẫn còn mặc một lớp áo thun, Khương Tình nhìn cô, ánh mắt có chút lạ, Hạ Nhi cảm nhận được Khương Tình đang gặp chuyện gì đó, cô khẽ nhẹ giọng nói:
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Hạ Nhi là người trước giờ không quan tâm sắc mặt người khác, nhưng giờ phút này cô nhận ra, miễn là người trước mắt này, chỉ đơn giản một cái nhăn mày cũng khiến cô cảm thấy lo lắng. Bản thân cô đã để ý Khương Tình nhiều đến mức như vậy.
Khương Tình cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi vô cùng dịu dàng, vươn bàn tay về phía Hạ Nhi rồi ôn nhu nói:
"Hạ Nhi! Lại đây!"
Hạ Nhi ngoan ngoãn bước tới, cô không biết tại sao, nhưng giờ phút này cô rất muốn ôm lấy Khương Tình. Nghĩ là làm, cô liền chạy nhanh tới, trong lúc Khương Tình có chút hốt hoảng, đã lao vào ôm chặt lấy người Khương Tình.
"Em rất nhớ chị!" Hạ Nhi nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại không xương.
Khương Tình cười khẽ, cô cảm thấy bản thân cô giống như đang ôm cả thế giới vào lòng vậy, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn ướt của Hạ Nhi, Khương Tình liền dừng lại, cô ngay lập tức đẩy Hạ Nhi ra, Khương Tình tức giận hỏi:
"Tại sao không sấy tóc?" Ánh mắt Khương Tình nhìn xuống chiếc váy ngủ bồng bềnh như nàng công chúa, tuy váy rất dài nhưng hơi mỏng, mái tóc Hạ Nhi lại ướt xoã lên vai, khiến vùng lưng áo Hạ Nhi lúc này cũng bị ướt một mảnh.
Khương Tình vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Hạ Nhi, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay Hạ Nhi đưa lên môi khẽ hà hơi ấm vào đó, Khương Tình đau lòng nói:
"Trời lạnh như vậy, em ăn mặc như thế chạy xuống đây, tại sao không biết mặc cái gì ấm áp hơn hả?" Giọng Khương Tình đầy trách cứ nhưng lại mềm nhẹ như tơ, hai bàn tay liên tục nắm lấy tay Hạ Nhi mà xoa xoa nắn nắn.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình cười khúc khích, thấy áo thun bên trong của Khương Tình hơi ngắn tay, Hạ Nhi liền giật tay khỏi tay Khương Tình, vươn tay muốn cởi áo, Hạ Nhi tức giận nói:
"Chị chỉ biết trách mắng người khác, chị ra đường ăn mặc phong phanh như vậy. Muốn bị cảm chết sao?."
"Hạ Nhi! Mặc vào đi! Chị không sao." Khương Tình đưa tay giữ lấy Hạ Nhi, không cho phép Hạ Nhi cởi áo xuống.
Hạ Nhi liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Khương Tình có chút cảm động, khẽ nói:
"Cảm ơn!"
Khương Tình cúi đầu cười, ôn nhu nói:
"Hành động thiết thực hơn đi!"
Hạ Nhi nghe vậy liền kiễng chân lên, hôn lên môi Khương Tình một cái.
Sau đó liền rời đi rất nhanh. Hạ Nhi cúi đầu đỏ mặt nói:
"Như vậy được không?"
"Không đủ!!!" Khương Tình vừa dứt lời liền ôm lấy eo Hạ Nhi kéo sát vào người mình, cúi đầu hôn xuống, bờ môi ấm áp của Khương Tình chạm vào môi Hạ Nhi khiến Hạ Nhi run rẩy, Hạ Nhi khẽ vươn tay ôm lấy cổ Khương Tình, cả hai cùng làm sâu sắc nụ hôn này, càng lúc càng sâu, càng lúc càng kịch liệt, đến khi Hạ Nhi muốn hết dưỡng khí trong phổi, Khương Tình mới buông ra.
Hạ Nhi vừa thở lấy hơi vừa đưa tay xoắn lấy lọn tóc ướt trước ngực mình, cười khe khẽ nói:
"Em đang sấy tóc thì đọc tin nhắn của chị, lập tức chạy xuống để gặp chị."
Khương Tình nghe xong liền có chút tự trách, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nói:
"Em vào nhà sấy tóc đi, nhớ thay cả bộ đồ này nữa. Chị sợ em sẽ bị cảm mất."
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía cổng nhà, ánh mắt hiện lên sự tính toán không rõ, cô nói:
"Hay chị lên phòng sấy tóc cho em đi."
Khương Tình có chút sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng bất an:
"Lên phòng em sao? Ah... có... có tiện không?"
Hạ Nhi che miệng cười khúc khích:
"Khương Tình, bình thường chị rất bình tĩnh tự tin mà, tại sao nghe em muốn mời chị vào nhà, lại làm ra cái biểu cảm như em bảo chị đi chết thế?"
Khương Tình liền vươn tay nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của Hạ Nhi, lên tiếng trách mắng:
"Vào nhà em thì sẽ gặp phụ huynh rồi, chị cũng không phải thần tiên. Sao lại không biết lo lắng hay sợ hãi chứ?"
Hạ Nhi đưa tay vuốt chiếc mũi, ánh mắt hổ phách cong lên hiện ý cười, cô nói:
"Yên tâm đi! Thầy Hạ Minh Phát thì chị đã gặp rồi, còn lại chỉ có ông nội thôi."
Khương Tình khẽ thở dài dịu giọng nói:
"Em nói nghe thật dễ dàng a.."
Hạ Nhi cười khẽ rồi vươn tay nắm lấy tay Khương Tình, không nói không rằng kéo Khương Tình đi về phía cổng.
Khương Tình sửng sốt, vội vàng hít sâu một hơi.
"Tiểu Thư!!" Hai vệ sĩ canh gác ở cổng thấy Hạ Nhi nắm tay một người kéo đi thì có chút hoảng hốt.
Từ trước đến giờ tiểu thư của bọn họ chưa từng dẫn bất kì ai tiến vào Hạ gia, ngay cả Lương Hạ cũng chưa từng được Hạ Nhi dẫn vào cửa. Giờ phút này nhìn Hạ Nhi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng một mỹ nhân tuyệt sắc khí chất cao lãnh nắm tay nhau đi vào, ánh mắt liền hiện lên vẻ không thể tin.
Khương Tình nhìn thấy vẻ mặt của hai vệ sĩ liền cúi đầu cười, nói:
"Em xem kìa, họ sợ đến ngẩn người, hoá ra trông em và chị đáng sợ đến thế đó."
Hạ Nhi liền bĩu môi, vừa đi vừa nói:
"Họ là thấy chị nên sợ hãi, vẻ ngoài của chị doạ người ta sợ chết khiếp đấy."
Khương Tình cười khe khẽ, thanh âm ôn nhuận dễ nghe.
Hạ Nhi bước về phía cửa lớn, quản gia trông thấy Hạ Nhi liền ngay lập tức đi tới mở cửa, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình khẽ cúi nhẹ đầu xem như chào hỏi. Quản gia ngay lập tức còn cúi đầu thấp hơn chào lại, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Khương Tình cong khoé miệng cười, nói nhỏ với Hạ Nhi:
"Bọn họ ai nấy đều rất sợ em! Tiểu bá vương."
Hạ Nhi nghe vậy liền cười khúc khích, cô nói:
"Ở nhà em là tiểu công chúa, không phải là tiểu bá vương."
Nói xong liền kéo Khương Tình bước nhanh vào sảnh.
Khương Tình vừa bước vào đã vô cùng bất ngờ với cách bài trí của căn biệt thự.
Biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ, bề ngoài nhìn rất mang tính cổ điển lại trang nhã, nhưng bên trong thì rực rõ chói mắt, nhìn là biết căn biệt thự này được trang trí theo phong cách như một toà lâu đài dành cho công chúa, toàn bộ nội thất đều là màu trắng, rèm cửa, từng chậu cây, những bức tranh nghệ thuật treo tường, bậc thang, bên góc phòng khách còn đặt một cây đàn dương cầm màu trắng rất lớn, tất cả mọi thứ đều như muốn nói rằng, nơi này có một cô công chúa nhỏ, được vô hạn sự cưng chiều và sủng ái.
Hạ Nhi nhìn thấy ánh mắt Khương Tình nhìn quanh khắp biệt thự liền khẽ cười nói:
"Là ông em trang trí cả đấy."
"Ông rất yêu thương em" Khương Tình nhẹ giọng khẳng định.
Hạ Nhi khẽ cười, ánh mắt vô cùng ấm áp:
"Đúng vậy!"
Hạ Nhi kéo tay Khương Tình đi qua sảnh biệt thự, xung quanh thỉnh thoảng có vài người hầu và vệ sĩ chăm chú tò mò nhìn cô và Khương Tình, nhưng chỉ tò mò một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Ở phòng khách, sau khi dùng bữa tối, ông Hạ cùng Hạ Minh Phát đang ngồi trên sô pha, tay ông Hạ Minh nhăm nhi một tách trà nóng, liền thấy Hạ Minh Phát nhìn về phía cửa, hai mắt mở to tưởng như muốn rớt ra ngoài.
"Khương...Khương Tình?" Giọng Hạ Minh Phát cực lớn.
Hạ Nhi nắm tay Khương Tình đi về phía hai người đang ngồi.
Khương Tình trấn tĩnh lễ phép cúi đầu chào:
"Con chào ông Hạ, con chào Thầy! Con là Khương Tình." Nói xong liền ngưng một chút, sau đó bổ sung: "Là bạn..."
"Bạn gái con!" Hạ Nhi ngắt lời.
Khương Tình sửng sốt, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Hạ Minh Phát nghe xong phun ngay ngụm trà trong miệng lên mặt bàn, ho lấy ho để. Hạ Nhi khẽ liếc Hạ Minh Phát, ánh mắt mang cảnh cáo.
Ông Hạ Minh ánh mắt khẽ nhíu, trên tay tách trà có hơi nghiêng nghiêng, vội để tách trà lên bàn, vươn tay ra lấy hộp đựng kính, nhanh nhảu mở ra lấy kính, có chút vội vã mang vào.
Ông Hạ liền chăm chú quan sát Khương Tình, từ ánh mắt đến cử chỉ, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn ánh mắt càng toả sáng. Tốt a.. cử chỉ tao nhã lễ độ, bề ngoài xinh đẹp nhã nhặn, khí chất tôn quý nội liễm, gặp người lớn lại còn là trưởng bối không hề lo lắng rối loạn, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, là nhân tài trong nhân tài. Ông Hạ nhìn tới nhìn lui.
Khương Tình thấy ánh mắt đánh giá của ông Hạ liền có chút buồn cười, nhưng vẫn tỏ ra bình thản ngoan ngoãn chờ đợi.
Một lúc lâu Hạ Nhi đứng bên cạnh có chút nhịn không được định lên tiếng thì ông Hạ liền nhìn Khương Tình hỏi:
"Con nói con tên Khương Tình? Có phải nhà họ Khương mà ta đang nghĩ tới không?" giọng ông Hạ ôn tồn hỏi.
Khương Tình cười ôn nhuận đáp:
"Dạ đúng vậy! Là Khương gia."
Ông Hạ Minh ánh mắt liền loé lên cái gì đó, cười cười nói:
"Khương Thời vẫn là gia chủ Khương Gia đúng không?"
Khương Tình có chút sửng sốt, ông Hạ hình như quen biết với ông nội cô, liền nhẹ giọng trả lời:
"Vâng! Ông nội con hiện tại vẫn là gia chủ."
Hạ Nhi nghi hoặc liền nghiêng đầu hỏi ông Hạ Minh.
"Ông nội! Ông biết ông của Khương Tình sao?"
Ông Hạ Minh nhìn Hạ Nhi, liền cười có chút vui vẻ nói:
"Chuyện qua lâu rồi, vì con chưa từng hỏi đến chuyện trong gia tộc chúng ta, nên có điều không biết. Ngày xưa Khương Thời và ta là huynh đệ vào sinh ra tử. Rất thân thuộc, ở trên thương trường hiện giờ cũng xem như là hỗ trợ lẫn nhau. Khi còn trẻ lúc ở chiến trường, ta còn có ơn cứu Khương Thời một mạng. Con đấy! Nên tập quán xuyến Hạ gia đi là vừa."
Hạ Nhi liền sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình nghe vậy trong lòng cũng vô cùng bất ngờ, Hạ gia và Khương gia có quan hệ hỗ trợ thì cô biết, nhưng dù gì cô cũng chưa tiếp quản Khương Gia, cô chỉ biết phía sau Khương gia luôn có một cây đại thụ rất lớn, mỗi khi gặp khó khăn thì luôn được hoá giải rất dễ dàng. Cô nhiều lần hỏi ông nội thì chỉ nhận được câu nói "Khi con tiếp quản Khương Gia, ta sẽ cho con biết." Dần dần cô cũng không hỏi đến nữa.
Ông Hạ liền tiếp tục nhìn Hạ Nhi nói:
"Lúc trước hai nhà còn muốn hứa hôn với nhau, nhưng ngặt nỗi mẹ con sinh ra con lại là con gái, nên mới bỏ ý định đó, nhưng xem ra bây giờ... là duyên phận thì không thể tránh a."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, Khương Tình quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu dịu dàng như nước. Hoá ra, Hạ Nhi từ bé vốn dĩ đã được định là phải gả cho cô a.. Khương Tình cúi thấp đầu cười khẽ, nụ cười như gió xuân thổi, đẹp không sao tả xiết.
Hạ Minh Phát nghe những gì ông Hạ Minh nói thì ánh mắt mở to kinh hãi, lát sau nhìn Hạ Nhi và Khương Tình đang nắm tay nhau. Miệng lắp bắp nói:
“Nhưng mà... nhưng mà hai đứa hiện tại là quen nhau sao?”
Khương Tình khẽ cười nhẹ, Hạ Nhi liền liếc mắt tỏ ý xem thường nói:
“Cậu xem, ông nội còn không kinh ngạc như cậu. Không phải cậu biết con vốn thích con gái rồi sao? Quen Khương Tình thì thế nào?”
Hạ Minh Phát khẽ nhíu mày, miệng ấp úng tỏ vẻ không biết nói sao.
Khương Tình cười trầm thấp, lát sau khuôn mặt liền ngưng lại, đi về phía ông Hạ và Hạ Minh Phát, giọng nghiêm túc nói:
“Con xin phép ông Hạ cùng cậu cho hai chúng con quen nhau.” Nói xong liền cúi đầu vô cùng lễ độ, tư thái tao nhã lại vô cùng thành khẩn.
Hạ Nhi ánh mắt nhìn về phía ông Hạ cùng cậu mình đang há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại xoay người nhìn vẻ mặt Khương Tình đang nghiêm túc.
Ông Hạ chợt im lặng giây lát, mở miệng bình thản hỏi:
“Ông nội và gia đình con đã biết con quen Hạ Nhi cháu ta chưa?”
Hạ Nhi sửng sốt, ánh mắt hiện lên tia lo lắng bất an.
Khương Tình thẳng người đứng dậy ôn nhu nói:
“Con đã nói với họ con quen con gái, tuy rằng chưa kể cho họ về Hạ Nhi. Nhưng chỉ cần ông Hạ đồng ý, con xin hứa dù làm bất kì giá nào, con cũng sẽ khiến Hạ Nhi hạnh phúc, chăm sóc và thương yêu Hạ Nhi cả cuộc đời này.”
Hạ Nhi nghe vậy liền hơi bất ngờ, cô không nghĩ Khương Tình đã nói với gia đình, ánh mắt cô có chút chua xót, người con gái này... chính là người mà cô nguyện dùng cả đời để tin tưởng. Hạ Nhi quay đầu nhìn ông Hạ, ánh mắt vô hạn khẩu cầu.
Ông Hạ nhìn Khương Tình, trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn ôn tồn hỏi:
“Ba mẹ con cùng Khương Thời có chấp nhận khi biết con quen con gái không?”
Khương Tình thành thật nói:
“Ba mẹ con cùng ông nội không chấp nhận. Nhưng ý con đã quyết, cho dù phải đi khỏi Khương gia con cũng sẽ không bao giờ buông tay Hạ Nhi, nếu sau này con không còn là người Khương gia, cho dù không có gì trong tay con vẫn cam đoan với ông, sẽ mang cho Hạ Nhi cuộc sống hạnh phúc, xin ông tin tưởng con!.”
Ông Hạ liền mỉm cười gật đầu, cô cháu gái của ông thật có mắt chọn người a. Nữ nhân trước mắt này quả thật hơn hẳn An Tranh không chỉ nhiều lần đâu. Ông Hạ vô cùng hài lòng nói:
“Ta tin tưởng con! Hạ Nhi vốn là bảo bối trong tay ta, nếu Khương gia không nể mặt mũi của ta, không đồng ý để hai đứa đến với nhau, thì con cứ việc ở lại Hạ gia. Trở thành một phần của nhà họ Hạ.”
Khương Tình khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút cảm động.
Ông Hạ liền tiếp tục nói:
“Ta giao Hạ Nhi cho con, sau này con phải yêu thương nó. Ta già rồi, nếu một ngày nào đó không còn trên đời này nữa, có con thay ta chăm sóc Hạ Nhi. Ta cũng rất an lòng.”
Hạ Nhi nghe vậy sống mũi liền cay cay, cô liền chạy đến nhào vào lòng ông Hạ khóc lớn, vô cùng uỷ khuất nói:
“Ông không được nói như vậy, ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi, con không cho phép ông nói những lời như thế nữa.”
Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi khóc rối tinh rối mù thì trong lòng vô cùng khó chịu. Từng giọt nước mắt của cô như hàng vạn lưỡi dao đâm vào tim Khương Tình. Ông Hạ Minh khẽ đưa tay vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của Hạ Nhi rồi nói:
“Ngoan! Sinh tử đều có số mệnh cả. Ta bây giờ không phải đang rất mạnh khoẻ ở đây sao?”
Hạ Nhi ngẩng đầu cười với ông Hạ, nhỏ giọng nói:
“Con biết người rất lo lắng cho con, nhưng người dành cả đời để thương yêu con rồi. Con muốn dành phần đời còn lại hiếu kính người.”
Ông Hạ khoé mắt liền ươn ướt, Hạ Nhi của ông ngày nào còn là một cô bé nhỏ nhắn mà ông bế trên tay, bây giờ đã thành một thiếu nữ trưởng thành biết lo lắng và quan tâm đến ông.
Hạ Minh Phát chớp chớp mắt nhìn tràng cảnh cảm động của hai ông cháu, liền mở miệng trêu chọc nói:
“Ông của con khoẻ mạnh tráng niên, hằng ngày đánh ta đến hữu khí hữu lực, sống đến trăm tuổi chả thành vấn đề đâu. Con khóc như thế, Khương Tình của con nhìn thấy đau lòng đến chết rồi kia kìa.”
Hạ Nhi và ông Hạ Minh liền quay đầu nhìn Khương Tình. Quả nhiên thấy vẻ mặt Khương Tình cười bất đắc dĩ, có khổ không thể nói. Hạ Nhi liền cười cười, nhẹ giọng nói với ông Hạ.
“Con đưa Khương Tình lên phòng, chị ấy nói muốn giúp con sấy tóc mà nãy giờ mãi trò chuyện con quên mất.”
Ông Hạ liền cười hiền lành bảo:
“Đi đi! Hai đứa cứ tuỳ tiện.”
Ông Hạ Minh quay đầu sang nhìn Khương Tình nghiêm túc nói:
“Khương Tình sau này con cứ việc tới đây trò chuyện với ông. Ông có rất nhiều điều muốn nói với con.”
Khương Tình nghe liền hiểu ý của ông Hạ. Cô cười khẽ rồi ôn nhu đáp.
“Vâng ạ!”
Hạ Nhi bĩu môi, vươn tay nắm lấy tay Khương Tình kéo đi về phía cầu thang.
Đến khi hai bóng dáng mất hút thì Hạ Minh Phát liền quay sang hỏi ông Hạ.
“Ba muốn chỉ dạy Khương Tình cách tiếp quản Hạ Gia sao?”
Ông Hạ nhẹ gật đầu rồi nói:
“Khương Tình không đơn giản đâu, con bé rất có tố chất, hôm nay gặp ta cũng vô cùng bất ngờ, đúng là tre già măng mọc, Khương gia nếu bỏ qua Khương Tình là tổn thất rất lớn, tuỳ không thể có cháu rể, nhưng có một đứa cháu dâu như vậy, xem như Hạ gia tổ tiên trên trời không bạc đãi ta, có Khương Tình giúp Hạ Nhi, ta thật sự vô cùng an tâm. Chỉ mong là.. tình cảm của hai đứa nó sẽ tốt đẹp. Nhưng ánh mắt Khương Tình nhìn Hạ Nhi như vậy, ta rất có lòng tin nó sẽ không bao giờ uỷ khuất Hạ Nhi. Ta bây giờ chỉ còn một lo lắng, đó là...”
“Là chị dâu con?” Hạ Minh Phát nói.
Ông Hạ Minh gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút phức tạp:
“Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn Hạ Nhi trở thành con rối để chiếm đoạt Hạ gia, ta rất muốn hạ quyết tâm xuống tay giải quyết mọi hậu hoạn, nhưng dù gì cô ta cũng là người sinh ra Hạ Nhi, vẫn là mẹ của nó.”
Hạ Minh Phát khẽ thở dài.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Hạ Nhi buông máy sấy tóc, dùng khăn choàng qua cổ rồi vừa lau tóc vừa ra ngoài, giờ này đã 6h tối, cô vươn tay cầm điện thoại mở xem tin nhắn.
\[Ra ngoài cổng đi. Tôi muốn gặp em!\]
Hạ Nhi khuôn mặt khẽ đỏ lên, Khương Tình giờ này lại tới trước nhà cô.
Hạ Nhi ngay lập tức mặc vội một cái áo khoác, chân xỏ nhanh một đôi dép bông màu hồng mà ông nội chọn cho mình, hớt hải chạy xuống cầu thang.
Thầy Hạ Minh Phát cùng ông Hạ Minh đang ngồi dùng bữa tối, mắt thấy Hạ Nhi tóc tai rũ rượi còn ướt nước chạy xuống liền ngẩng đầu lên.
"Con nhóc kia, đầu tóc không sấy khô đi, chạy xuống đây làm gì?" Thầy Hạ Minh Phát khẽ nhíu mày nói.
Chợt sau đầu bị gõ một cái "bốp", trong lúc Hạ Minh Phát còn đang ôm đầu la oai oái, ông Hạ Minh nhìn Hạ Nhi cười hiền lành.
"Bảo bối, con đi đâu vậy?"
Hạ Nhi nhìn về phía Hạ Minh Phát, che miệng cười khe khẽ, cô chạy tới hôn lên má ông Hạ Minh rồi nói:
"Con ra ngoài gặp bạn một chút. Ông ăn nhiều vào nhé!"
Ông Hạ Minh cười ngọt ngào, không hề hỏi thêm một câu, nhẹ giọng nói:
"Đi đi!"
Hạ Nhi ngay lập tức chạy ra phía cửa.
Hạ Minh Phát cau mày nhăn nhó trừng mắt nói:
"Ba không muốn biết con bé giờ này đi gặp ai sao?" nói xong liền xoa xoa chỗ đầu bị gõ, phụng phịu:
"Với lại, ba hở tí là đánh con. Ba biết gõ đầu rất dễ làm người khác tuột IQ không hả?"
Ông Hạ Minh liền liếc đứa con trai của mình, nhẹ giọng nói:
"Mày thì có IQ chắc, nếu có giờ này mày đã có vợ cho tao nhờ rồi, còn về Hạ Nhi, con bé có chừng mực."
Hạ Minh Phát nghe thế liền thì thầm.
"Bên nặng bên nhẹ, rõ bất công!!!"
Ông Hạ Mình coi như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bữa cơm của mình.
Hạ Nhi chạy về phía cổng, cô mở cửa liền thấy Khương Tình đang đứng đó nhìn cô, thần sắc bình thản, thân hình cao gầy, trời lạnh lại chỉ mặc một cái áo khoác sơ mi đơn giản, may là bên trong vẫn còn mặc một lớp áo thun, Khương Tình nhìn cô, ánh mắt có chút lạ, Hạ Nhi cảm nhận được Khương Tình đang gặp chuyện gì đó, cô khẽ nhẹ giọng nói:
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Hạ Nhi là người trước giờ không quan tâm sắc mặt người khác, nhưng giờ phút này cô nhận ra, miễn là người trước mắt này, chỉ đơn giản một cái nhăn mày cũng khiến cô cảm thấy lo lắng. Bản thân cô đã để ý Khương Tình nhiều đến mức như vậy.
Khương Tình cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi vô cùng dịu dàng, vươn bàn tay về phía Hạ Nhi rồi ôn nhu nói:
"Hạ Nhi! Lại đây!"
Hạ Nhi ngoan ngoãn bước tới, cô không biết tại sao, nhưng giờ phút này cô rất muốn ôm lấy Khương Tình. Nghĩ là làm, cô liền chạy nhanh tới, trong lúc Khương Tình có chút hốt hoảng, đã lao vào ôm chặt lấy người Khương Tình.
"Em rất nhớ chị!" Hạ Nhi nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại không xương.
Khương Tình cười khẽ, cô cảm thấy bản thân cô giống như đang ôm cả thế giới vào lòng vậy, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn ướt của Hạ Nhi, Khương Tình liền dừng lại, cô ngay lập tức đẩy Hạ Nhi ra, Khương Tình tức giận hỏi:
"Tại sao không sấy tóc?" Ánh mắt Khương Tình nhìn xuống chiếc váy ngủ bồng bềnh như nàng công chúa, tuy váy rất dài nhưng hơi mỏng, mái tóc Hạ Nhi lại ướt xoã lên vai, khiến vùng lưng áo Hạ Nhi lúc này cũng bị ướt một mảnh.
Khương Tình vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Hạ Nhi, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay Hạ Nhi đưa lên môi khẽ hà hơi ấm vào đó, Khương Tình đau lòng nói:
"Trời lạnh như vậy, em ăn mặc như thế chạy xuống đây, tại sao không biết mặc cái gì ấm áp hơn hả?" Giọng Khương Tình đầy trách cứ nhưng lại mềm nhẹ như tơ, hai bàn tay liên tục nắm lấy tay Hạ Nhi mà xoa xoa nắn nắn.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình cười khúc khích, thấy áo thun bên trong của Khương Tình hơi ngắn tay, Hạ Nhi liền giật tay khỏi tay Khương Tình, vươn tay muốn cởi áo, Hạ Nhi tức giận nói:
"Chị chỉ biết trách mắng người khác, chị ra đường ăn mặc phong phanh như vậy. Muốn bị cảm chết sao?."
"Hạ Nhi! Mặc vào đi! Chị không sao." Khương Tình đưa tay giữ lấy Hạ Nhi, không cho phép Hạ Nhi cởi áo xuống.
Hạ Nhi liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Khương Tình có chút cảm động, khẽ nói:
"Cảm ơn!"
Khương Tình cúi đầu cười, ôn nhu nói:
"Hành động thiết thực hơn đi!"
Hạ Nhi nghe vậy liền kiễng chân lên, hôn lên môi Khương Tình một cái.
Sau đó liền rời đi rất nhanh. Hạ Nhi cúi đầu đỏ mặt nói:
"Như vậy được không?"
"Không đủ!!!" Khương Tình vừa dứt lời liền ôm lấy eo Hạ Nhi kéo sát vào người mình, cúi đầu hôn xuống, bờ môi ấm áp của Khương Tình chạm vào môi Hạ Nhi khiến Hạ Nhi run rẩy, Hạ Nhi khẽ vươn tay ôm lấy cổ Khương Tình, cả hai cùng làm sâu sắc nụ hôn này, càng lúc càng sâu, càng lúc càng kịch liệt, đến khi Hạ Nhi muốn hết dưỡng khí trong phổi, Khương Tình mới buông ra.
Hạ Nhi vừa thở lấy hơi vừa đưa tay xoắn lấy lọn tóc ướt trước ngực mình, cười khe khẽ nói:
"Em đang sấy tóc thì đọc tin nhắn của chị, lập tức chạy xuống để gặp chị."
Khương Tình nghe xong liền có chút tự trách, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nói:
"Em vào nhà sấy tóc đi, nhớ thay cả bộ đồ này nữa. Chị sợ em sẽ bị cảm mất."
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía cổng nhà, ánh mắt hiện lên sự tính toán không rõ, cô nói:
"Hay chị lên phòng sấy tóc cho em đi."
Khương Tình có chút sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng bất an:
"Lên phòng em sao? Ah... có... có tiện không?"
Hạ Nhi che miệng cười khúc khích:
"Khương Tình, bình thường chị rất bình tĩnh tự tin mà, tại sao nghe em muốn mời chị vào nhà, lại làm ra cái biểu cảm như em bảo chị đi chết thế?"
Khương Tình liền vươn tay nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của Hạ Nhi, lên tiếng trách mắng:
"Vào nhà em thì sẽ gặp phụ huynh rồi, chị cũng không phải thần tiên. Sao lại không biết lo lắng hay sợ hãi chứ?"
Hạ Nhi đưa tay vuốt chiếc mũi, ánh mắt hổ phách cong lên hiện ý cười, cô nói:
"Yên tâm đi! Thầy Hạ Minh Phát thì chị đã gặp rồi, còn lại chỉ có ông nội thôi."
Khương Tình khẽ thở dài dịu giọng nói:
"Em nói nghe thật dễ dàng a.."
Hạ Nhi cười khẽ rồi vươn tay nắm lấy tay Khương Tình, không nói không rằng kéo Khương Tình đi về phía cổng.
Khương Tình sửng sốt, vội vàng hít sâu một hơi.
"Tiểu Thư!!" Hai vệ sĩ canh gác ở cổng thấy Hạ Nhi nắm tay một người kéo đi thì có chút hoảng hốt.
Từ trước đến giờ tiểu thư của bọn họ chưa từng dẫn bất kì ai tiến vào Hạ gia, ngay cả Lương Hạ cũng chưa từng được Hạ Nhi dẫn vào cửa. Giờ phút này nhìn Hạ Nhi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng một mỹ nhân tuyệt sắc khí chất cao lãnh nắm tay nhau đi vào, ánh mắt liền hiện lên vẻ không thể tin.
Khương Tình nhìn thấy vẻ mặt của hai vệ sĩ liền cúi đầu cười, nói:
"Em xem kìa, họ sợ đến ngẩn người, hoá ra trông em và chị đáng sợ đến thế đó."
Hạ Nhi liền bĩu môi, vừa đi vừa nói:
"Họ là thấy chị nên sợ hãi, vẻ ngoài của chị doạ người ta sợ chết khiếp đấy."
Khương Tình cười khe khẽ, thanh âm ôn nhuận dễ nghe.
Hạ Nhi bước về phía cửa lớn, quản gia trông thấy Hạ Nhi liền ngay lập tức đi tới mở cửa, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình khẽ cúi nhẹ đầu xem như chào hỏi. Quản gia ngay lập tức còn cúi đầu thấp hơn chào lại, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Khương Tình cong khoé miệng cười, nói nhỏ với Hạ Nhi:
"Bọn họ ai nấy đều rất sợ em! Tiểu bá vương."
Hạ Nhi nghe vậy liền cười khúc khích, cô nói:
"Ở nhà em là tiểu công chúa, không phải là tiểu bá vương."
Nói xong liền kéo Khương Tình bước nhanh vào sảnh.
Khương Tình vừa bước vào đã vô cùng bất ngờ với cách bài trí của căn biệt thự.
Biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ, bề ngoài nhìn rất mang tính cổ điển lại trang nhã, nhưng bên trong thì rực rõ chói mắt, nhìn là biết căn biệt thự này được trang trí theo phong cách như một toà lâu đài dành cho công chúa, toàn bộ nội thất đều là màu trắng, rèm cửa, từng chậu cây, những bức tranh nghệ thuật treo tường, bậc thang, bên góc phòng khách còn đặt một cây đàn dương cầm màu trắng rất lớn, tất cả mọi thứ đều như muốn nói rằng, nơi này có một cô công chúa nhỏ, được vô hạn sự cưng chiều và sủng ái.
Hạ Nhi nhìn thấy ánh mắt Khương Tình nhìn quanh khắp biệt thự liền khẽ cười nói:
"Là ông em trang trí cả đấy."
"Ông rất yêu thương em" Khương Tình nhẹ giọng khẳng định.
Hạ Nhi khẽ cười, ánh mắt vô cùng ấm áp:
"Đúng vậy!"
Hạ Nhi kéo tay Khương Tình đi qua sảnh biệt thự, xung quanh thỉnh thoảng có vài người hầu và vệ sĩ chăm chú tò mò nhìn cô và Khương Tình, nhưng chỉ tò mò một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Ở phòng khách, sau khi dùng bữa tối, ông Hạ cùng Hạ Minh Phát đang ngồi trên sô pha, tay ông Hạ Minh nhăm nhi một tách trà nóng, liền thấy Hạ Minh Phát nhìn về phía cửa, hai mắt mở to tưởng như muốn rớt ra ngoài.
"Khương...Khương Tình?" Giọng Hạ Minh Phát cực lớn.
Hạ Nhi nắm tay Khương Tình đi về phía hai người đang ngồi.
Khương Tình trấn tĩnh lễ phép cúi đầu chào:
"Con chào ông Hạ, con chào Thầy! Con là Khương Tình." Nói xong liền ngưng một chút, sau đó bổ sung: "Là bạn..."
"Bạn gái con!" Hạ Nhi ngắt lời.
Khương Tình sửng sốt, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Hạ Minh Phát nghe xong phun ngay ngụm trà trong miệng lên mặt bàn, ho lấy ho để. Hạ Nhi khẽ liếc Hạ Minh Phát, ánh mắt mang cảnh cáo.
Ông Hạ Minh ánh mắt khẽ nhíu, trên tay tách trà có hơi nghiêng nghiêng, vội để tách trà lên bàn, vươn tay ra lấy hộp đựng kính, nhanh nhảu mở ra lấy kính, có chút vội vã mang vào.
Ông Hạ liền chăm chú quan sát Khương Tình, từ ánh mắt đến cử chỉ, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn ánh mắt càng toả sáng. Tốt a.. cử chỉ tao nhã lễ độ, bề ngoài xinh đẹp nhã nhặn, khí chất tôn quý nội liễm, gặp người lớn lại còn là trưởng bối không hề lo lắng rối loạn, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, là nhân tài trong nhân tài. Ông Hạ nhìn tới nhìn lui.
Khương Tình thấy ánh mắt đánh giá của ông Hạ liền có chút buồn cười, nhưng vẫn tỏ ra bình thản ngoan ngoãn chờ đợi.
Một lúc lâu Hạ Nhi đứng bên cạnh có chút nhịn không được định lên tiếng thì ông Hạ liền nhìn Khương Tình hỏi:
"Con nói con tên Khương Tình? Có phải nhà họ Khương mà ta đang nghĩ tới không?" giọng ông Hạ ôn tồn hỏi.
Khương Tình cười ôn nhuận đáp:
"Dạ đúng vậy! Là Khương gia."
Ông Hạ Minh ánh mắt liền loé lên cái gì đó, cười cười nói:
"Khương Thời vẫn là gia chủ Khương Gia đúng không?"
Khương Tình có chút sửng sốt, ông Hạ hình như quen biết với ông nội cô, liền nhẹ giọng trả lời:
"Vâng! Ông nội con hiện tại vẫn là gia chủ."
Hạ Nhi nghi hoặc liền nghiêng đầu hỏi ông Hạ Minh.
"Ông nội! Ông biết ông của Khương Tình sao?"
Ông Hạ Minh nhìn Hạ Nhi, liền cười có chút vui vẻ nói:
"Chuyện qua lâu rồi, vì con chưa từng hỏi đến chuyện trong gia tộc chúng ta, nên có điều không biết. Ngày xưa Khương Thời và ta là huynh đệ vào sinh ra tử. Rất thân thuộc, ở trên thương trường hiện giờ cũng xem như là hỗ trợ lẫn nhau. Khi còn trẻ lúc ở chiến trường, ta còn có ơn cứu Khương Thời một mạng. Con đấy! Nên tập quán xuyến Hạ gia đi là vừa."
Hạ Nhi liền sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình nghe vậy trong lòng cũng vô cùng bất ngờ, Hạ gia và Khương gia có quan hệ hỗ trợ thì cô biết, nhưng dù gì cô cũng chưa tiếp quản Khương Gia, cô chỉ biết phía sau Khương gia luôn có một cây đại thụ rất lớn, mỗi khi gặp khó khăn thì luôn được hoá giải rất dễ dàng. Cô nhiều lần hỏi ông nội thì chỉ nhận được câu nói "Khi con tiếp quản Khương Gia, ta sẽ cho con biết." Dần dần cô cũng không hỏi đến nữa.
Ông Hạ liền tiếp tục nhìn Hạ Nhi nói:
"Lúc trước hai nhà còn muốn hứa hôn với nhau, nhưng ngặt nỗi mẹ con sinh ra con lại là con gái, nên mới bỏ ý định đó, nhưng xem ra bây giờ... là duyên phận thì không thể tránh a."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, Khương Tình quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu dịu dàng như nước. Hoá ra, Hạ Nhi từ bé vốn dĩ đã được định là phải gả cho cô a.. Khương Tình cúi thấp đầu cười khẽ, nụ cười như gió xuân thổi, đẹp không sao tả xiết.
Hạ Minh Phát nghe những gì ông Hạ Minh nói thì ánh mắt mở to kinh hãi, lát sau nhìn Hạ Nhi và Khương Tình đang nắm tay nhau. Miệng lắp bắp nói:
“Nhưng mà... nhưng mà hai đứa hiện tại là quen nhau sao?”
Khương Tình khẽ cười nhẹ, Hạ Nhi liền liếc mắt tỏ ý xem thường nói:
“Cậu xem, ông nội còn không kinh ngạc như cậu. Không phải cậu biết con vốn thích con gái rồi sao? Quen Khương Tình thì thế nào?”
Hạ Minh Phát khẽ nhíu mày, miệng ấp úng tỏ vẻ không biết nói sao.
Khương Tình cười trầm thấp, lát sau khuôn mặt liền ngưng lại, đi về phía ông Hạ và Hạ Minh Phát, giọng nghiêm túc nói:
“Con xin phép ông Hạ cùng cậu cho hai chúng con quen nhau.” Nói xong liền cúi đầu vô cùng lễ độ, tư thái tao nhã lại vô cùng thành khẩn.
Hạ Nhi ánh mắt nhìn về phía ông Hạ cùng cậu mình đang há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại xoay người nhìn vẻ mặt Khương Tình đang nghiêm túc.
Ông Hạ chợt im lặng giây lát, mở miệng bình thản hỏi:
“Ông nội và gia đình con đã biết con quen Hạ Nhi cháu ta chưa?”
Hạ Nhi sửng sốt, ánh mắt hiện lên tia lo lắng bất an.
Khương Tình thẳng người đứng dậy ôn nhu nói:
“Con đã nói với họ con quen con gái, tuy rằng chưa kể cho họ về Hạ Nhi. Nhưng chỉ cần ông Hạ đồng ý, con xin hứa dù làm bất kì giá nào, con cũng sẽ khiến Hạ Nhi hạnh phúc, chăm sóc và thương yêu Hạ Nhi cả cuộc đời này.”
Hạ Nhi nghe vậy liền hơi bất ngờ, cô không nghĩ Khương Tình đã nói với gia đình, ánh mắt cô có chút chua xót, người con gái này... chính là người mà cô nguyện dùng cả đời để tin tưởng. Hạ Nhi quay đầu nhìn ông Hạ, ánh mắt vô hạn khẩu cầu.
Ông Hạ nhìn Khương Tình, trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn ôn tồn hỏi:
“Ba mẹ con cùng Khương Thời có chấp nhận khi biết con quen con gái không?”
Khương Tình thành thật nói:
“Ba mẹ con cùng ông nội không chấp nhận. Nhưng ý con đã quyết, cho dù phải đi khỏi Khương gia con cũng sẽ không bao giờ buông tay Hạ Nhi, nếu sau này con không còn là người Khương gia, cho dù không có gì trong tay con vẫn cam đoan với ông, sẽ mang cho Hạ Nhi cuộc sống hạnh phúc, xin ông tin tưởng con!.”
Ông Hạ liền mỉm cười gật đầu, cô cháu gái của ông thật có mắt chọn người a. Nữ nhân trước mắt này quả thật hơn hẳn An Tranh không chỉ nhiều lần đâu. Ông Hạ vô cùng hài lòng nói:
“Ta tin tưởng con! Hạ Nhi vốn là bảo bối trong tay ta, nếu Khương gia không nể mặt mũi của ta, không đồng ý để hai đứa đến với nhau, thì con cứ việc ở lại Hạ gia. Trở thành một phần của nhà họ Hạ.”
Khương Tình khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút cảm động.
Ông Hạ liền tiếp tục nói:
“Ta giao Hạ Nhi cho con, sau này con phải yêu thương nó. Ta già rồi, nếu một ngày nào đó không còn trên đời này nữa, có con thay ta chăm sóc Hạ Nhi. Ta cũng rất an lòng.”
Hạ Nhi nghe vậy sống mũi liền cay cay, cô liền chạy đến nhào vào lòng ông Hạ khóc lớn, vô cùng uỷ khuất nói:
“Ông không được nói như vậy, ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi, con không cho phép ông nói những lời như thế nữa.”
Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi khóc rối tinh rối mù thì trong lòng vô cùng khó chịu. Từng giọt nước mắt của cô như hàng vạn lưỡi dao đâm vào tim Khương Tình. Ông Hạ Minh khẽ đưa tay vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của Hạ Nhi rồi nói:
“Ngoan! Sinh tử đều có số mệnh cả. Ta bây giờ không phải đang rất mạnh khoẻ ở đây sao?”
Hạ Nhi ngẩng đầu cười với ông Hạ, nhỏ giọng nói:
“Con biết người rất lo lắng cho con, nhưng người dành cả đời để thương yêu con rồi. Con muốn dành phần đời còn lại hiếu kính người.”
Ông Hạ khoé mắt liền ươn ướt, Hạ Nhi của ông ngày nào còn là một cô bé nhỏ nhắn mà ông bế trên tay, bây giờ đã thành một thiếu nữ trưởng thành biết lo lắng và quan tâm đến ông.
Hạ Minh Phát chớp chớp mắt nhìn tràng cảnh cảm động của hai ông cháu, liền mở miệng trêu chọc nói:
“Ông của con khoẻ mạnh tráng niên, hằng ngày đánh ta đến hữu khí hữu lực, sống đến trăm tuổi chả thành vấn đề đâu. Con khóc như thế, Khương Tình của con nhìn thấy đau lòng đến chết rồi kia kìa.”
Hạ Nhi và ông Hạ Minh liền quay đầu nhìn Khương Tình. Quả nhiên thấy vẻ mặt Khương Tình cười bất đắc dĩ, có khổ không thể nói. Hạ Nhi liền cười cười, nhẹ giọng nói với ông Hạ.
“Con đưa Khương Tình lên phòng, chị ấy nói muốn giúp con sấy tóc mà nãy giờ mãi trò chuyện con quên mất.”
Ông Hạ liền cười hiền lành bảo:
“Đi đi! Hai đứa cứ tuỳ tiện.”
Ông Hạ Minh quay đầu sang nhìn Khương Tình nghiêm túc nói:
“Khương Tình sau này con cứ việc tới đây trò chuyện với ông. Ông có rất nhiều điều muốn nói với con.”
Khương Tình nghe liền hiểu ý của ông Hạ. Cô cười khẽ rồi ôn nhu đáp.
“Vâng ạ!”
Hạ Nhi bĩu môi, vươn tay nắm lấy tay Khương Tình kéo đi về phía cầu thang.
Đến khi hai bóng dáng mất hút thì Hạ Minh Phát liền quay sang hỏi ông Hạ.
“Ba muốn chỉ dạy Khương Tình cách tiếp quản Hạ Gia sao?”
Ông Hạ nhẹ gật đầu rồi nói:
“Khương Tình không đơn giản đâu, con bé rất có tố chất, hôm nay gặp ta cũng vô cùng bất ngờ, đúng là tre già măng mọc, Khương gia nếu bỏ qua Khương Tình là tổn thất rất lớn, tuỳ không thể có cháu rể, nhưng có một đứa cháu dâu như vậy, xem như Hạ gia tổ tiên trên trời không bạc đãi ta, có Khương Tình giúp Hạ Nhi, ta thật sự vô cùng an tâm. Chỉ mong là.. tình cảm của hai đứa nó sẽ tốt đẹp. Nhưng ánh mắt Khương Tình nhìn Hạ Nhi như vậy, ta rất có lòng tin nó sẽ không bao giờ uỷ khuất Hạ Nhi. Ta bây giờ chỉ còn một lo lắng, đó là...”
“Là chị dâu con?” Hạ Minh Phát nói.
Ông Hạ Minh gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút phức tạp:
“Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn Hạ Nhi trở thành con rối để chiếm đoạt Hạ gia, ta rất muốn hạ quyết tâm xuống tay giải quyết mọi hậu hoạn, nhưng dù gì cô ta cũng là người sinh ra Hạ Nhi, vẫn là mẹ của nó.”
Hạ Minh Phát khẽ thở dài.