• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi Full dịch (2 Viewers)

  • Chương 50-56

Hướng Vãn thân mình cứng đơ,tùy theo ánh nhìn của mọi người.

Hạ Hàn Xuyên sắc mặt thản nhiên từ trong đám người đi ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, cổ áo sơ mi làm nên một cái bóng ẩn hiện trên xương đòn của hắn mang theo vài phần gợi cảm.

Cô theo bản năng nhìn về phía hắn trong bộ tây trang, nhìn không ra vết thương có nghiêm trọng hay không, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy tư thế đi của hắn có phần không tự nhiên.

“ Nhìn đủ chưa? Hả” Hạ Hàn Xuyên lập tức đi đến trước mặt Hướng Vãn, xoay người đứng kế bên tai cô thấp giọng hỏi.

Hướng Vãn giả vờ tự nhiên thu hồi lại ánh mắt, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ có thể nghe được nói: “ xin lỗi…”

Người bên ngoài không biết hai người họ đã nói những gì, chỉ nhìn hai ngươi họ không coi ai ra gì, cử chỉ vô cùng thân thiết thì thầm với nhau.

Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ đều nghĩ thầm không phải nói mối quan hệ giữa Hạ tổng và Hướng Vãn rất ác liệt sao? Như vậy xem ra không giống a!


Giang Thanh Niên cắn môi,ngồi trên xe lăn mà tay bất giác nắm thành quyền.

“ Hàn Xuyên,ngươi đây là ý gì?”

Mẹ Giang sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, khiếp sợ nhưng lại phẫn nộ nói: “ Hướng Vãn thiếu chút nữa đã đâm chết Nhiên Nhiên,ngươi cư nhiên mời nó tới tham gia tiệc sinh nhật.”

Hướng Kiến Quốc nhìn chăm chăm vào Hạ Hàn Xuyên,nhìn có vẻ đăm chiêu.

Khóe miệng của Hạ Hàn Xuyên hơi cong lên, cười như không cười mà nói: “ Sinh nhật của mẹ tôi mời những ai, Dì lâm cũng muốn quản sao? Tay của Giang gia các người cũng thiệt là dài.’

“ Ngươi đừng hiểm lầm, dì không có ý tứ này. “ Mặc dù hắn là vãn bối, Giang mẫu cũng không dám lấy dạng vẻ của trưởng bối lại nói chuyện với hắn “ Ta chỉ là cảm thấy…”

“Dì không có ý tứ đó là tốt rồi” Hạ Hàn Xuyên đạm mạc đánh gãy câu nói của bà, xoay người bước đi, nhưng chưa đi được hai bước liền dừng lại.

Hắn nhìn Hướng Vãn con đứng bất động ở đó, lông mày hơi nhăn lại “ còn không mau đi theo”

“Cáo từ” Hướng vãn cúi đầu nói một tiếng,nhấc chân lên muốn đi nhưng vừa mới nâng chân lên thì cô lại dừng lại.

Cô túm lấy bộ lễ phục trên người,quét mắt nhìn mọi người, châm chọc nói: “ a đúng rồi, bộ lễ phục này của ta là đích thân Hạ phu nhân chuẩn bị,không phải ngủ chung với ai đó mới có được. Làm phiền Giang tiểu thư, Giang phu nhân sau này nói chuyện cần phải có chứng cứ, nếu là người khác e là đã kiện hai người tội phỉ báng rồi.”

Mọi người nhìn nhau, thần sắc ngượng ngùng.

Khuôn mặt của Giang phụ, Giang mẫu lúc đỏ lúc trắng giống y như là cái bản đổi màu.

“ Xin lỗi,hiểu lâm cô rồi. “ Giang Thanh Nhiên hai tay nắm thành quyền đặt ở trên thành ghế,thành khẩn giải thích “Ta cũng chỉ lo lắng cô đi nhầm đường,mong cô đừng để ý”

“ Nếu như ta nói để ý, sợ là lại bị một số người nói ta lấy oán báo ơn” Hướng Vãn liếc sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Hướng Kiến Quốc,lo lắng Hạ Hàn Xuyên không kiên nhẫn đứng chờ,vội vàng đuổi theo.

Trong mắt Giang Thanh Nhiên hiện lên ảnh chiếu của hai người song vai đi bên cạnh nhau,mâu quang lóe sáng.

“ Sau này gặp Hướng Vãn thì nhớ rẻ đường khác đi, nếu như ba mẹ không ở bên cạnh, không biết chừng nó sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lí “ Giang phụ sắc mặt nghiêm túc dặn dò.

Giang Thanh Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói:” Ba, lời này ba nói bao nhiêu lần rồi, con cũng đã thuộc lòng luôn rồi”

“ Đều thuộc trong lòng rồi còn không nghe?”

Giang mẫu đẩy đẩy cái đầu của cô,xoay người đi theo Hướng Kiến Quốc, Vu Tịnh Vân nói:”Tôi nói nỳ lão Hướng, Tịnh Vân, các người làm cha mẹ có phải nên quản tối con của chính mình không?”

Không đợi hai người mở miệng, bà tiếp tục nói:” Ta vài câu không dễ nghe trước, nếu như cái kẻ giết người đó còn làm hại con gái tôi,tôi nhất định sẽ khởi kiện,để cho nó ở trong tù cả một đời! Chuyện hợp tác của hai gia đình cũng không cần phải tiếp tục nữa”

“Chúng tôi không dạy giỗ nó tốt, khiến nó gây ra phiền phức cho gia đình bà,đây là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi.”

Hướng Kiến Quốc tự thấy đuối lý,sống lưng đều thẳng cũng không đứng dậy “Được rồi,chuyện này không thể trách lão Hướng bọn họ được. Lão Hướng, lão tổng của công ty Vật Liệu cũng tới cùng đi gặp đi”

Hướng Kiến Quốc liên thanh đáp ứng

“ A Phong, con cũng đi theo đi.’ Giang Phụ nói.

Sau khi ba người rời đi, Vu Tịnh Vân cũng tìm một cái cớ rời đi.

“ Thanh Nhiên, Hàn Xuyên nó làm sao vậy?” xung quanh không còn ai khuôn mặt Giang mẫu liền thay đổi “ Hướng Vãn thiếu chút nữa hại chết con, nó làm sao có thể mời cô ta tới tham gia bữa tiệc chứ?”

“ Con cũn không rõ lắm, nhưng bác gái luôn yêu thích Hướng Vãn,không thích con, chắc có lẽ là bà mời cô ấy đến” Giang Thanh Nhiên cười, nhẹ giọng nói.

“ Mặc kệ là ai mời, bộ dạng của Hàn Xuyên lúc nãy không phải đang cho cô ta chỗ dựa sao?” Giang mẫu chau mày “ Hàn Xuyên không phải đang có ý với cô ta chứ?”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi” Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói, nhưng trong lòng cũng có vài phân không chắc chắn.

Giang mẫu cúi người xuống,nhìn thẳng vào mắt của cô “ Thật không nhất định là ta nghĩ nhiều. Nếu đúng Hàn Xuyên không có ý với cô ta, tại sao hai năm qua nó vẫn không chịu định hôn với con?”

Giang Thanh Nhiên cắn môi,ánh mắt ảm đảm.

“ Thanh Nhiên,con đừng chê mẹ nói nhiều. Nam nhân đều là loại ăn trong bát mà nhìn ngoài nồi, con nhất định phải canh Hàn Xuyên cho kỹ, đừng để hắn bị hồ li tinh bắt đi khi nào không hay mà con còn ở đây xưng tỷ muội với con hồ ly tinh đó!” Giang mẫu lầm bầm.

“Anh Hàn Xuyên không phải loại người như vậy,anh ấy và ba không giống nhau.” Giang Thanh Nhiên vừa nói xong liền hối hận, cẩn thận hô nhẹ một tiếng “ Mẹ…’

“Mấy người bạn của con cũng đến rồi, đi chơi với họ đi, mẹ đi tìm mấy người bạn” trên mặt Giang mẫu chợt lóe lên sự bất đắc dĩ,đứng dậy rời đi.

Giang Thanh Nhiên xoa xoa thái dương, lại thở dài vài tiếng không ai nghe thấy.

Một bên ở khúc luân chuyển trên cầu thang

Hướng Vãn đi theo sau Hạ Hàn Xuyên có mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Muốn nói cảm ơn, chỉ sợ hắn ta nói cô tự mình đa tình, muốn hỏi vết thương của hắn như thế nào, lại không dám mở lời.

“Còn đi theo tôi làm gì?” Hạ Hàn Xuyên đột ngột dừng bước,không chút để tâm mà hỏi.

Hướng Vãn hiểm hiểm dừng lại bước chân mới không đụng vào người của hắn. Cùng hắn ở khoảng cách gần làm cho cô cảm thấy áp lực,cô lùi lại một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra mới nói:” vừa nãy….cảm ơn”










“ Cô nghĩ rằng tôi đang giúp cô?” Hạ Hàn Xuyên cười nhẹ,nâng cầm cô lên,buộc cô phải nhìn thằng vào hắn” Tôi chỉ là không muốn tiệc sinh nhật của mẹ tôi bị cô hủy mất”

Khoảng cách của hai ngươi rất gần,trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh phản chiếu cô

Hướng Vãn cụp mắt,áp chế cảm xúc đang dâng len “Mặc kệ nguyên nhân ngài vừa nói mấy lời đó la gì, sự thật là ngài đã giúp tôi giải vây,tôi nên nói tiếng cảm ơn với ngài.”

“Nếu như biết đó là giúp cô giải vây, tôi sẽ không nói” Hai năm trước trong mắt cô chỉ có sự cuồng nhiệt và ái mộ,nhưng hiện tại chỉ còn lại tang thương và mệt mỏi.

Hạ Hàn Xuyên cảm thấy không thoải mái,lông mày chau lại nhưng không ai nhận thấy, buông lỏng cằm của cô.

Cơ hồ vừa lúc đó, âm thanh trêu chọc của Triệu Du vang lên “ Có phải ta tới không đúng lúc?”
“ Bác gái hiểu lầm rồi” đổi lại là hai năm trước,loại hiểu lầm này đều khiến cho Hướng Vãn cảm thấy ngọt ngào

Nhưng hiện tại, cô sẽ không dám si tư vọng tưởng nữa, thầm nghĩ phủi sạch mối quan hệ,để tránh Hạ Hàn Xuyên bởi vậy mà nghĩ cô bụng dạ khó lường.

Hạ Hàn Xuyên làm như không chú ý đến sự cẩn thận này của cô, chỉ là hơi hơi cong khóe môi “ Hôm nay là đại thọ của mẹ, người làm gì đều đúng cả”

‘’Ngươi đứa nhỏ này.’ Triệu Du cười,đem những lời mật ngọt này ném sau tai, hỏi Hướng Vãn “Lễ phục còn vừa người không?”

Hướng Vãn mím môi,nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Hàn Xuyên.

“Ta hỏi con, con nhìn nó làm gì?” Triệu Du vui vẻ.

Hạ Hàn Xuyên tuy ý dựa vào lan can,thanh âm thản nhiên “ Có lẽ là bởi vì con tương đối đẹp”

“Như thế nào có thể tự luyến như vậy chứ” Triệu Du bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn Hướng Vãn từ trên xuống dưới mấy lần, nói:”Lễ phục này như thế nào so với trước không giống lắm?”

Hướng Vãn có chút thiếu tự nhiên di chuyển thân thể, trên mặt ẩn ẩn có chút nóng lên “Ngực con nhỏ đi rồi,lễ phục bị tuột,bọn họ giúp con sửa một chút”

Tầm mặt của Hạ Hàn Xuyên dừng ở người cô vài giây,mày hơi nhíu xuống,quay mặt đi ánh mắt hắn tối lại như thường lệ.

“ Như vậy a” Triệu Du có chút đăm chiêu “ Thật ra thì cũng không cần sửa,ngực nhỏ đi thì mặt cái áo ngực dày một xíu là được rồi.”

Hướng Vãn cắn môi một cách cứng ngắc,không biết nên nói gì.

“Được rồi, đừng thương tâm nữa,Hàn Xuyên không phải là nguời nông cạn như vậy.” Triệu Du kéo tay cô vỗ lên vài cái,cười hỏi lại Hạ Hàn Xuyên “ Đúng không?”

Hạ Hàn Xuyên cười như không cười, vẫn chưa lên tiếng, chỉ là con ngươi hướng về phía Hướng Vãn đang đứng thấp hơn hắn hai cái bậc thang.

“Bác gái,bác thật hiểu lầm rồi, trong lòng Hạ tổng đã có Giang tiểu thư, con cũng sẽ không giống như lúc trước suy tâm vọng tưởng” nghe đến đây,trên mặt Hướng Vãn hoàn toàn không có một chút huyết sắc nào, cô vội vàng nói.

Con ngươi của Hạ Hàn Xuyên tối xầm lại, độ ấm trong giọng nói cũng giảm xuống “ Coi như cô la người sáng suốt”

Hắn đứng lên và đi thẳng,đầu cũng không quay lại mà nói “ con lên thay đồ”

Yết hầu của Hướng Vãn thắt chặt lại,quả nhiên hắn nghĩ cô vẫn còn vọng tưởng với hắn, tức giận rồi.

“Hàn Xuyên thích ai,có lẽ là trong lòng nó vẫn chưa rõ” Triệu Du liếc mắt nhìn bóng lưng của Hạ Hàn Xuyên, “Được rồi, không nói những chuyện phiền lòng nữa. Mọi người cũng tới gần đủ rồi,con theo ta đi chào mọi người ”

Hướng Vãn trong lòng hiểu rõ,không muốn tạo thêm phiền phức cho bà “ bác gái, con…”

“Con thế nào,trong lòng ta có dự tính, miệng mọc trên thân thể người ta, ai cũng không quản được,đừng nghĩ nhiều” Triệu Du mỉm cười kéo tay Hướng Vãn đi xuống dưới “ Đi thôi”

Hướng Vãn đi theo bên cạnh bà, trong lòng có cảm giác như làm vỡ một cái bình, nói không ra đó là tư vị gì.

Hai người vừa đi xuống lầu,liền gặp Vu Tịnh Vân.

“Hạ phu nhân, tôi muốn nói vài câu với Vãn Vãn, được không?” nhìn thấy hai người khoác tay nhau cùng đi xuống, Vu Tịnh Vân có chút kinh ngạc.

Triệu Du cười nói “Cũng không phải là không được, nhưng mà ta hỏi trước một câu là bà dùng thân phận của một người mẹ hay là thân phận Hướng phu nhân?”

Vu Tịnh Vân nhíu đôi mày lá liễu rất xấu hổ.

“Bác gái,người trước đi tiếp khách,một lát con sẽ qua đó” cô biết mẹ là một người nhu nhược,Hướng Vãn rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm làm khó bà.

“Cũng được” Triệu Du gật đầu với Vu Tịnh Vân rồi rời đi.

Vu Tịnh Vân nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:” Vãn Vãn, chúng ta đổi nơi nói chuyện đi” nơi này quá đông người.

Đây là đang ngại cô làm mất mặt bà sao? Vậy tại sao lại tới tìm cô chứ? Hướng Vãn cảm thấy đau lòng,nhưng vẫn đồng ý với bà.

Hai người đổi qua một nơi tương đối yên tĩnh,Vu Tịnh Vân lo lắng hỏi han. “ Vãn Vãn, bọn họ nói con vì tiền….” bà dừng một lúc “bán đứng thân thể,những việc này có phải là thật không?”

“ Không phải” khóe mắt cô cụp xuống, che dấu sự khổ sở trong ánh mắt.

Vu Tịnh Vân do dự một lúc,mới chậm chạp hỏi:”Vậy tại sao con lại làm việc ở mấy loại địa điểm như Mộng hội sở”

Khóe mắt Hướng Vãn có chút chua xót, cô ngẩng đầu,đáy mắt mang theo một tầng sương mù “Vì vậy vẫn không tin tưởng con, đúng không?”

Tại sao? Bởi vì bị Hạ Hàn Xuyên lấy Hướng gia ra uy hiếp a.

“không phải ta không tin con” Vu Tịnh Vân tránh né ánh mắt của cô,” chỉ là sau này con đừng làm việc ở nơi đó nữa,đổi một công việc đứng đắn mà làm”

Bà mở ví tiền lấy ra một cái thẻ,nhét vào trong tay của cô “ mật mã là sinh nhật của con,trong này có hơn năm mươi vạn,đủ để con tiêu cả đời. Nếu như không đủ tiêu có thể nói với ta,ta sẽ chuyển thêm cho con”

“không cần đâu’ Hướng Vãn nhìn cái thẻ ngân hàng, không nhận “ con sẽ không đổi công việc”

Hạ Hàn Xuyên sẽ không đồng ý.

“ Vãn Vãn, con… “ trên tay Vu Tịnh Vân cầm tấm thẻ ngân hàng,vẻ mặt không thể tin.

Hướng Vãn mím môi, áp chế nỗi chua xót trong lòng “ Mẹ còn có việc gì không? Nếu không có thì con đi tìm bác gái đây”

“Con nói thật với mẹ, đến làm việc ở Mộng hội sở là bởi vì… con vẫn muốn có một cuộc sống như trước?” Vu Tịnh Vân thật sự không nói được từ sống bám đại gia, câu rùa vàng những loại từ ngữ này, lòng đau như cắt mà hỏi.

Hướng Vãn trợn mắt,một giọt lệ theo khóe mắt phải rơi xuống. Cô láy tay lâu khóe mắt, cũng không quay đầu lại mà nói “ con đi tìm bác gái”

“ Vãn Vãn,Vãn Vãn” Vu Tịnh Vân ở đằng sau vội vàng gọi cô.

Chân cô không dừng lại, chậm chạp đi về hướng ngược lại.

Người ta nghĩ cô như thế nào cũng được,nhưng tại sao mẹ cũng nghĩ như vậy?

“Dì Vu đoán đúng rồi, cô cảm thấy không có lời nào để nói phải không?” Giang Thích Phong từ phía sau giữ lấy cổ tay của cô, hắn đến tìm em gái, kết quả là không tìm được, ngược lại được xem một màn kịch hay.

Hướng Vãn dùng sức gỡ tay của hắn,cười nhạo “ Giang tiên sinh từ khi nào học được cách nghe lén rồi?”

“ Trả lời ta” Giang Thích Phong phóng đại âm thanh, đáy mắt đè lại một mảnh tức giận.

“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của ngài” tâm trạng của Hướng Vãn cực tệ, liền xoay người đi. Trước đây quan hệ của cô và anh em Giang gia tốt bao nhiêu thì bây giờ càng ghét gặp họ bấy nhiêu.

Giang Thích Phong bước vài bước tới trước mặt cô, hai tay ôm bã vai của cô, nghiên răng nghiến lợi mà hỏi “Cho dù là bán đứng thân thể mình cũng muốn sống cái loại cuộc sống ngợp trong vàng son phải không?”









Trong bữa tiệc ở đâu cũng là người, đã có người qua đây để xem

“phải hay không, liên quan gì đến anh” Hướng Vãn cảm thấy phiền đối với loại người như hắn cái gì cũng muốn quản. Cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng làm như thế nào cũng không thoát được, “ Anh đừng quên Tống Kiều là bạn gái của anh, cô ấy cũng có mặt ở bữa tiệc này, anh không sợ cô ấy sẽ hiểu lầm?”

“ Tôi đang hỏi cô!” Giang Thích Phong ôm chặt cô không buông tay, hắn biết hắn không nên quan tâm bất cứ chuyện gì của cô, nhưng hắn căn bản là không thể khống chế được trái tim của chính mình.

Hướng Vãn nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay của hắn,sau đó thừa lúc dịp hắn đau nới lỏng tay mà chạy thoát.

Giang Thích Phong nhíu mày liền muốn chạy theo,nhưng bị Tống Kiều nghe được tin tức chạy tới cản “Anh đừng quên, tôi mới là bạn gái của anh”

“Quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là như thế nào, trong lòng hai ta đều biết rõ, tránh ra!” Giang Thích Phong dang tay muốn đẩy cô ra

Nhưng Tống Kiều đã quyết tâm không nhường đường, cô biết hắn không thể nào đánh cô ở nơi đông người như thế này nên cô quyết cãi lại “ Tôi thừa nhận, hai gia đình chúng ta chỉ là muốn liên hôn, hai chúng ta vốn không có tình cảm.”

Cô liếc nhìn khuôn mặt đang uất giận của hắn,liền nổi lên một bụng khí “Nhưng anh đừng quên ở đây đều là những người như thế nào, anh ở trước mặt mọi người dây dưa không rõ với Hướng Vãn,rõ ràng chính là không để mặt mũi cho Tống gia và Giang gia.”

Khuôn mặt của Giang Thích Phong thắt chặt lại, trơ mắt nhìn Hướng Vãn dần biến mất trong tầm mắt,con người màu hổ phách xoẹt qua một nét thống khổ.

Nhìn thoáng quaTống Kiều hắn đi lướt qua cô.

“ Chờ một chút “ Tống Kiều chạy lên chặn trước mặt hắn.

Giang Thích Phong đưa đôi mắt nhìn cô, giọng đè xuống quát:” Cô còn muốn làm cái gì?”

“ Còn tầm một tháng nữa là sinh nhật của tôi, ba mẹ tôi và ba mẹ anh muốn tại tiệc sinh nhật của tôi công bố chuyện đính hôn của hai ta.” Tống Kiều nghiêm mặt nói.


Giang Thích Phong dần mất đi sự kiên nhẫn:” Vậy nên.”

“ Vậy nên ở trước mặt nhiều người như vậy, anh đừng có làm chuyện không phù hợp với danh phận vị hôn phu tương lai của tôi, nếu không hai nhà chúng ta đợi mà bị người khác chê cười đi!” nhìn hắn mất kiên nhẫn càng làm Tống Kiều phẫn nộ.

Giang Thích Phong nhíu mày nhìn cô:” Tôi nên làm như thế nào không đến lượt cô nhắc nhở, cô quản tốt chính mình là được rồi “

“ Chỉ mong anh nói được làm được,đừng làm tôi mất mặt như lần trước.” Nhìn thấy ngày càng nhiều người đi về hướng này,sắc mặt Tống Kiều trở nên khó coi, vòng tay qua ôm lấy khuỷu tay của hắn “ Đi thôi, ba mẹ tôi nói muốn giới thiệu vài người cho anh “

Giang Thích Phong thấy tay cô đã ôm lấy tay hắn, thân thủ giữ lấy.

“ Anh muốn mọi người biết tôi và anh cãi nhau vì Hướng Vãn ư!” Sắc mặt Tống Kiều khó coi cực điểm, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Giang Thích Phong ngẩng đầu nhìn cô, gạt cô ra sải bước tới đám đông.

Tống Kiều dậm chân,tức đến đỏ cả mặt.

Lan can lầu hai, Hạ Hàn Xuyên đem hết thảy thu ở trong mắt,khóe miệng lộ ra nụ cười châm biến. Không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, ngón tay thon dài của hắn di chuyển đến trước áo sơ mi, khó chịu cởi ra hai cúc áo.

“ Anh Hàn Xuyên,anh cũng thấy rồi “ Giang Thanh Nhiên đi tới trên chiếc xe lăng, ôn nhu nói.

Hạ Hàn Xuyên lùi về sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất định với cô “ Nhìn thấy gì?”

“ Anh đều nhìn thấy rồi, còn hỏi em làm gì?” Giang Thanh Nhiên thở dài, nói với bộ dạng bất đắc dĩ “ Chính là giống với những gì anh nhìn thấy, cho dù là Hướng Vãn đụng gãy chân em, cho dù anh trai em đã có bạn gái, anh ấy vẫn không buông được cô ấy”

“ Vậy Giang Thích Phong đúng là một người đàn ông đa tình “ Hạ Hàn Xuyên nhìn xuống đám người ở dưới lầu, không rõ ý tứ trong lời nói.

“ Em coi như là anh đang khích lệ vậy, nhưng việc này đối với em không tính là một chuyện tốt đẹp gì” Giang Thanh Nhiên xoa xoa mi tâm có chút đau đầu nói “ Anh trai của em sắp phải đính hôn với Tống Kiều, nếu như lúc này bởi vì Hướng Vãn mà xảy ra tranh cãi gì, cả hai nhà Tống Giang sẽ không ngẩng đầu lên được.”

Hai tay Hạ Hàn Xuyên đặt trên thành lan can,bộ lễ phục được đo lường kĩ lượng vì động tác của hắn mà trở nên bó sát làm lộ cơ ngực săn chắc “ Có phải tôi nên tặng cho cô một ít quả hạch đào không?”

“um?” chuyển chủ đề quá nhanh Giang Thanh Nhiên sụt xuống.

Hạ Hàn Xuyên phun ra một câu nhợt nhạt “ Mỗi câu nói đều có hàm ý trong đó,đầu óc hẳn là rất mệt.”

“Anh Hàn Xuyên đừng có giỡn, em chỉ là muốn tìm người giải bày nổi khổ mà thôi.” Giang Thnah Nhiên một mặt khổ sở “Hướng Vãn rất muốn quay trở lại cuộc sống như trước đây, em sợ cô ấy đề xuất kết hôn với anh trai em,anh trai ngốc của em chắc sẽ cười haha mà chấp nhận.”

“Giang gia các người có phải có một sở thích đặc biệt, luôn nói người nhà của mình là những người ngốc?” nghe đến hai từ “ kết hôn” Hạ Hàn Xuyên cau mày nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần.

Giang Thanh Nhiên cười khổ “ Chỉ là nói sự thật thôi. Ví dụ như em nếu như em không ngốc thì năm đó làm sao lại kết bạn với một người bụng dạ khó lường như Hướng Vãn chứ”

“ Người người khen Giang tiểu thư là người lương thiện,đây là đang nói xấu sau lưng người ta?” Lông này của hắn lộ rõ ý trào phúng.

Giang Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn,trong mắt tràn ngập sự ngượng mộ “ Đúng vậy, em là người không phải là thần,cũng có những cảm xúc tiêu cực, cùng người thân cận nói xấu một chút không phải rất bình thường sao?”

Hạ Hàn Xuyên quay đầu liếc nhìn cô một cái,cười không rõ ý vị,đi về phía cầu thang.

“ Anh Hàn Xuyên,hôm nay anh đang nói giúp Hướng Vãn sao?” Giang Thanh Nhiên di chuyển xe lăn đi theo sau hắn nhẹ giọng hỏi.Hạ Hàn Xuyên dừng bước, xoay người nhìn cô “ phải thì sao mà không phải thì sao?” đôi mắt hắn tối sầm lại, cuối xuống nhìn thẳng vào mắt cô “ cô là đang muốn quản sao?”

“Anh Hàn Xuyên nói nặng rồi,em chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi” Loại câu hỏi ngược này giống như đang ngầm thừa nhận, Giang Thanh Nhiên trong lòng có vài phần chua sót.

“ Không phải thì tốt” Hạ Hàn Xuyên đứng dậy thản nhiên nói “ Tôi cho người tới ôm cô xuống, không tiện thì đừng đi lung tung, ngã thêm lần nữa chân sẽ không lành được.”

“ Cảm ơn anh quan tâm” môi cô cong lên nhưng đáy mắt lại chỉ có chua sót.

Khi Hướng Vãn mơ mơ hồ hồ đi tới thì Triệu Du đang nói cười cùng với những phu nhân khuê cát. Thấy cô đến họ đều im lặng mặt đối mặt nhìn nhau.

An Như Nhã và Dương Lâm là bạn cũ của Hướng Vãn cũng ở đây. Sắc mặt ngượng ngùng không giấu được có chút ghen tị và không cam.

“ Đây là Hướng Vãn,mọi người đều quen biết cả không cần giới thiệu làm gì” Triệu Du làm như không nhìn thấy sự thay đổi của mấy người họ, tươi cười kéo Hướng Vãn đến trước mặt.

Nhìn thấy thái độ của bà mọi người nháy mắt trở nên thân thiện giống như chưa có khoảng thời gian ngượng ngùng lúc nãy.

“ Hai năm không gặp, Hướng tiểu thư vẫn xinh đẹp như trước”

“Hướng tiểu thư thoạt nhìn có vẻ gầy đi không ít, có phải có phương pháp giảm cân gì không? Hay là chia sẻ với chúng tôi một chút đi”

Liền ngay cả An Như Nhã và Dương Lâm hai người cũng tức thời thể hiện tình bạn của họ.

Hướng Vãn trong lòng cười lạnh, trên mặt và người cô đều hiện rõ những vết sẹo, nói dối không chớp mắt như vậy thật làm khó bọn họ. Nhưng cô cũng không đành lòng làm phật ý tốt của bác gái, sắc mặt liền không đổi hàn huyên với bọn họ.

“ Chị Triệu” Vu Tịnh Vân và Giang mẫu cũng nhau đi tới,liền nhìn thấy Hướng Vãn đang đứng kế bên bà, ngây cả người.

Nụ cười trên mặt Giang mẫu lúc này dần biến mất, sắc mặt khó coi đến cùng cực.










Thu lại phản ứng của hai người họ, Hướng Vãn nói không rõ tư vị ở trong lòng.

Ba mẹ đoạn tuyệt quan hệ với cô nhưng lại duy trì quan hệ với Giang gia, rốt cuộc là tin vào những lời của Giang Thanh Nhiên, hay là vì lợi nhuận của Hướng gia lựa chọn không nhìn vào sự thật?”

“ Tiểu Lâm, tiểu Vu hai người đến rồi” Triệu Du cười tủm tỉm chào hỏi hai người.

Vu Tịnh Vân ngượng ngùng gật đầu, bà nhìn Hướng Vãn trong chốc lát liền rời mắt còn Giang mẫu liền cau mày mà hỏi: “Tại sao Hướng Vãn lại ở chỗ bà?”

“ Ta hai năm không gặp Vãn Vãn rồi, để nó ở cạnh ta một lúc, sao vây?” Triệu Du không nhanh không chậm nói.

Giang mẫu nhìn thẳng vào cô không hề che dấu sự chán ghét “ Nó hại Thanh Nhiên ra nông nổi này, để nó đến tham gia bữa yến hội này đã giơ cao đánh khẽ rồi, tại sao bà lại cho nó đứng bên cạnh chứ? Bà không sợ kẻ giết người này thừa lúc mọi người không để ý bỏ thuốc gì đó vô sampanh à?”

Những lời chanh chua mà hà khắc này mọi người ở đây đều cảm thấy không quá đáng.

Đổi lại là họ, nếu Hướng Vãn đụng tàn phế đứa con gái hoàn hảo của họ thì họ cũng không dùng thái độ hòa nhã đối với cô.

Vu Tịnh Vân cuối đầu,càng cảm thấy xấu hổ, khó coi. Bà muốn mở miệng biện giải mấy câu nhưng lại không thể nào mở miệng được.

Triệu Du mỉm cười, lời nói cũng không nhẹ “ Trùng hợp là hai ngày này tôi bị cảm, nhưng lại không muốn uống thuốc, sợ thuốc đắng. Vãn Vãn đứa trẻ này là một người chu đáo, chắc là đã bỏ thuốc vào nước uống của tôi”

Nói xong, bà nghiêng đầu nhìn Hướng Vãn “ Sampanh không thể uống chung với thuốc cảm, con phải chú ý một chút, nếu không xảy ra chuyện gì lại bị người ta nói là cố ý giết người”

“ Bác gái không thích uống thuốc, vậy thì hầm một ít nước gừng với đường đỏ uống đi, con nhớ là bác gái rất thích đồ ngọt.” Hướng Vãn thuận theo bậc thang của bà đã cho.

Triệu Du cười, hiện rõ nếp nhăn ở khóe mắt: “ Hiếm khi con còn nhớ rõ khẩu vị của ta.”


Hai người một người tung một người hứng, làm Giang mẫu tức muốn nôn ra máu, sắc mặt đỏ lên.

Vu Tịnh Vân đứng bên cạnh,càng cảm thấy áy náy và xấu hổ, bà ngâng đầu nhìn Hướng Vãn “ Vãn Vãn mau xin lỗi dì Lâm, sau này không được nói chuyện với trưởng bối như vậy.”

“Lời này của Hướng phu nhân làm tôi khó hiểu, vừa nãy tôi nói sao gì rồi sao?” Hướng Vãn thản nhiên nói.

Vu Tịnh Vân trừng to mắt, đôi mắt đỏ lên,bà hoàn toàn bị ba từ Hướng phu nhân làm kinh sợ.

“ Không nói gì sai cả, chắc tiểu Vu lớn tuổi rồi tai có chút không tốt lắm nghe nhầm rồi” Triệu Du kéo tay Hướng Vãn, vỗ vài cái trấn an.

Hướng Vãn cụp mắt xuống không lên tiếng, chỉ là trong lòng giống như bị chặn bởi một miếng bông gòn đầy nước,nghẽn lại, đến thở cũng trở nên vô cùng khó khắn.

Loại cảm giac mẹ ruột của mình đi bênh vực người khác còn một vị trưởng bối không có quan hệ huyết thống gì lại đang bênh vực mình, quả thực rất là khó chịu.

Thấy Triệu Du bảo vệ cô như vậy trên mặt Giang mẫu như có bày quạ đi qua.

Không khí có chút ngột ngạt, không ai lên tiếng, và một bên là sự huyên náo của một đám đông không hợp.

“haiz, tiểu Lâm đã không vui như vậy, nếu ta còn để con ở bên cạnh, e là trong lòng bà ấy càng khó chịu hơn.”cuối cùng vẫn là Triệu Du mở miệng.

Nghe vậy, sắc mặt của Giang mẫu mới tốt lên một chút “ Chuyện này làm khó bà rồi, tôi xin lỗi bà. Nhưng Hướng Vãn thiếu chút nữa hại chết con gái tôi,tôi thật sự là không muốn gặp nó,cũng mong bà hiểu cho.”

Vu Tịnh Vân đã hoàn hồn lại sai cú sốc đó, mắt bà ửng đỏ nhìn Hướng Vãn,có quở trách cũng có sự khó hiểu.

Hướng Vãn cụp mắt xuống vốn không nhìn bà.

“ Chị em bao lâu nay rồi đừng nói những lời khách sáo.” Triệu Du cong cong khóe môi, vãy tay với Hạ Hàn Xuyên đứng cách đó không xa “ Hàn Xuyên, con qua đây một chút!”

Hạ Hàn Xuyên nghiêng đâu nhìn qua đuôi lông mày hơi nhếch lên, nói gì đó với người kế bên sau đó đi qua “ Sao vậy mẹ?”

“ Dì Lâm của con không thích Hướng Vãn, đề nó ở bên cạnh ta cũng không thích hợp lắm, con dẫn theo nó đi” Triệu Du mang theo vẻ tiếc nuối mà nói.

Nghe đến đây trong lòng Hướng Vãn bất an, ngẩng đầu vừa muốn nói không cần làm phiền hắn liền nghe hắn nói “ Đi thôi “

“ Cáo từ” Hướng Vã nói với mọi người một câu, trong lòng bất an đi theo sau Hạ Hàn Xuyên.

Giang mẫu nhìn bòng lưng của hai người, một ngụm khí chặn lại ở họng, ho không được mà nuốt cũng không xong, nói không được sự khó chịu trong lòng.

“ Thật không biết cô cho mẹ tôi uống bùa mê gì” Hạ Hàn Xuyên quay đầu nhìn cô một cái liền quay đầu lại phía trước, trong lúc này có người chào hỏi với hắn, hắn liền hướng về phía họ gật đầu, hoặc là lên tiếng chào hòi.

Những người kia thấy cô đi bên cạnh hắn có chút kinh ngạc.

Hai năm trước những nơi mà hắn xuất hiện đều có bóng dáng của cô,nhưng từ khi sự việc cô lái xe đụng người liền không gặp qua, mà nghe nói quan hệ giữa hai người họ vôn không tốt.

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc cũng không ai ngu tới mức chạy tới hỏi.

Cô không biết trả lời như thê nào, đắn đo nửa ngày mới nhẹ giọng nói “ không làm phiền ngài, tôi đi tìm vài người bạn.”

Làm gì có bạn bè gì, cho dù trước đây là bạn bè nhưng hiện tại đã không còn là bạn bè nữa rồi. Cô nói như vậy chẳng qua là sợ cô đứng bên cạnh hắn làm hắn không vừa ý mà thôi.

“ Đi tìm vài người bạn hay là muốn đi tìm Giang Thích Phong?” hắn dừng bước, cụp mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt anh tuần lạnh lùng, ẩn ẩn mang theo vài phần trào phúng.

Cô đang đi theo thì dừng lại, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Hắn không vui, cô có thể nhìn ra được, nhưng hiện tại cô vốn không biết chọc tức hắn chỗ nào,mà cô có giải thích có lẽ càng làm hắn không vừa ý.

Hắn cũng không đợi cô trả lời, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.

Cô đứng bất động,không biết nên theo hay là rời khỏi,suy nghĩ của hắn cô vĩnh viễn nhìn không thấu.

“Đi theo tôi, tiếp rượu thay tôi.” Hắn không dừng, cũng không quay đầu,giống như là đằng sau mọc thêm mắt.

Cô thấp giọng đáp lại một tiếng, nhìn vào dạ dày cười khổ,đi theo sau lưng hắn.

Tói nay có lẽ lại phải đi bệnh viện rồi, cũng không biết cứ như vậy có thể phát triển thành ung thư dạ dày không,nếu mắc phải ung thư tự nhiên chết đi,có lẽ hắn sẽ không gây khó dễ cho anh trai và mọi người.

Rất nhiều người tới bắt chuyện với hắn,người cụng ly rượu cũng rất nhiều,nhưng căn bản không có ai mời rượu hắn.

Lúc không ai mời rượu cô đứng bên cạnh tay cầm ly sampanh giả ngốc, cũng không chủ động uống. Cô không có triệu chứng tự ngược bản thân, nếu như có thể, cô sẽ tận lực chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Nhưng cũng có người tới mời rượu, những lúc như thế này cô chỉ có thể nâng ly sampanh lên một ngụm uống hết.

Bản thân cô không phát hiện ra có một người luôn luôn nhìn cô nhưng Hạ Hàn Xuyên đã phát hiện ra.

Đó chính là Giang Thích Phong, ánh mắt hắn ta lướt qua đám đông dừng ở trên người của Hướng Vãn, nâng ly sampanh lên uống một ngụm, vị không ngon lắm.

Một ngày trôi đi, Hướng Vãn uống không nhiều lắm nhưng dù vậy khi màn đêm vưa buông xuống, dạ dày của cô vẫn nổi lên từng đợt nóng ran đau thắt lại.

“ Hạ tổng,tôi có thể đi toilet được không?” sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Hạ Hàn Xuyên quét mắt liếc cô một cái, nếp nhắn không thấy xuất hiện ở giữa hai hàng lông mày, sau đó gật đầu.

Cô nói tiếng cảm ơn, ôm lấy bụng,khó khăn nhấc lên từng bước đi vào phòng vệ sinh.

“ Thất lễ” Hạ Hàn Xuyên nhìn bóng lưng của cô, con ngươi xẹt qua một tia u ám,xoay người nói với người kế bên mấy câu sau đó đi về hướng phòng vệ sinh.










Chỉ là khi gần tới phòng về sinh đã thấy Giang Thích Phong đi trước hắn một bước vội vàng cầm lấy một ly nước lọc chạy vào.

Hăn dừng bước,đi theo vào hướng phòng về sinh,nhưng không bước vào mà là đứng bên ngoài cầm điếu thuốc hít vào.

“ Nôn”

Cô ăn không có nhiều, nôn nột lúc sau chỉ đư lại ít dịch chua trong dạ dày.

Dạ dày cô không tốt, căn bản là không uống được rượu,tửu lương tự nhiên cũng không cao. Cô uống không nhiều nhưng lại muốn nôn, dạ dày lại đau, khó chịu muốn chết.

Có tiếng bước chân đến gần,cô cũng không để ý,muốn đến cũng không ai nguyện ý lo lắng cho một kẻ phạm tội giết người như cô.

“ Không uống được còn thay Hạ Hàn Xuyên uống rượu” Giang Thích Phong từ đằng sau đi tới,tay vỗ nhẹ lên lưng cô,vừa đau lòng vừa phẫn nộ “cô thật sự rất muốn quay lại cái vòng luẩn quẩn này sao?”

“ ọe ”

Dạ dày của cô không ngừng trào ngược,cái gì cũng nôn không ra nhưng luôn có cảm giác muốn nôn. Cô đang khó chịu không có tâm tình để quan tâm đến những lời chế nhạo của hắn.

“Xúc miệng đi.” Giang Thích Phong thấy cô nôn đến mắt cũng phiếm đỏ,cau mày đem ly nước cho cô.

Cô cầm lấy ly nước xúc miệng,cảm giác muốn nôn giảm đi không ít,nhưng mà dạ dày càng đau lợi hại hơn. Cô lau đi mồ hôi trên trán, nói: “ Cảm ơn Giang tiên sinh.”

“ Cô nhất định phải dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi?” Giang Thích Phong mặt âm trầm lấy khăn tay đưa cho cô.

Cô liếc qua không nhận “ Vẫn là không cần,làm dơ khăn tay của ngài, tôi đền không nổi.”


Nói xong cô liền đi.

Giang Thích Phong đi vài bước đã theo kịp, từ phía sau ôm lấy cô, đôi mắt hổ phách tràn ngập đau khổ và phẫn nộ “Cô rõ ràng biết tôi thích cô, vì sao còn nhất định phải dùng cách này nói chuyện với ta? Hướng Vãn cô thật độc ác!”

“ Giang tiên sinh xin tự trọng!” mồ hôi lạnh trên trán cô dọc theo hai má chảy xuống dưới,cô dùng sức muốn tách cách tay của hắn ra nhưng làm như thế nào cũng không tách được.

Giang Thích Phong ôm chắc bờ vai của cô,mạnh mẽ xoay cô lại, hai ngời mặt đối mặt “Cô làm việc ở Mộng hội sở, cô liều mạng để lấy lòng Hạ Hàn Xuyên,không phải là muốn quay lại cái vòng luẩn quẩn này sao?”

“Anh buông tay!” ở đây đâu đâu cũng là người quen, cô không muốn dây dưa với hắn,càng không muố bị Giang Thanh Nhiên và mẹ của hắn bắt gặp,lại nó cô quyết rũ hắn.”

Giang Thích Phong không nới lỏng tay mà ngược lại càng dùng thêm sức “ Ta cưới cô, như vậy được chưa? Cô vừa lòng chưa?”

“ Cưới tôi?” Hướng Vãn chịu đựng cơn đau, cười lạnh “ Anh cưới tôi, Tống Kiều thì sao? Hợp tác của Tống Giang các người không cần nữa? cho dù các người không hợp tác nữa, Giang Thanh Nhiên và ba mẹ anh sẽ đồng ý cho anh cưới một người phụ nữ có ý đồ giết em gái anh còn khiến cô ấy bị tàn phê không?”

Giang Thích Phong ngẩn người, lực trên tay cũng nới lỏng,đáy mắt tràn ngập sự đấu tranh và đau khổ.

Mỗi câu nói của cô như một con dao dâm thẳng vào tim của hắn, hai năm này mỗi ngày hắn đều đấu tranh giữa tình yêu đối với cô và sự áy náy với em gái, thống khổ mà dày vò.

Hướng Vãn xùy một tiếng,ôm lấy bụng bước từng bước yếu ớt đi ra ngoài.

“Cô trước rời khỏi Mộng hội sở, những vấn đề còn lại tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!” Giang Thích Phong nhìn bong lưng của cô, tay năm chặt thành quyền mà nói.

Cô không dừng bước,vừa đi vừa nói “ vẫn là giải quyết mấy vấn đề kia trước,anh,anh mới đến nói với tôi chuyện rời Mộng hội sở.”

Hai vấn đề, một vấn đề hắn cũng giải quyết không được, Giang Thanh Nhiên và ba mẹ sẽ không cho phép hắn làm như vậy,hắn cũng không thể vì cô mà chống đối với người nhà.

Cô quá hiểu hắn.

Trước phòng vệ sinh có nhàn nhạt mùi của thuốc lá, không biết ai ở đây hút thuốc.Cô cảm thấy trong lòng bất an, ôm lấy bụng tìm bóng dáng Hạ Hàn Xuyên trong đám đông, sau khi thấy anh cô bước chậm chậm qua đó.

Hạ Hàn Xuyên đang ở trong đám đông nói cười gì đó, nhưng không biết tại sao đứng bên cạnh hắn cô chỉ cảm rét lạnh.

Từ khi cô bước qua đây hắn chưa từng liếc nhìn một cái, cô căn bản không tìm được lí do rời đi,chỉ có thể một lần một lần nâng lên cái cốc chân dài.

Người mời rượu cơ bản vẫn là không có,nhưng lần này hắn rất nể mặt mấy người này,không sai biệt lắm ba người thì hắn sẽ bắn cô kính rượu hai người.

Thật vất vả mới đợi đến yên tiệc kết thúc,dạ dày của cô đã đâu đên không thể chịu đựng được “ Hạ tổng, vậy tôi đi trước”

“ Đợi đã” hắn gọi cô lại,thần sắc đạm mạc “Cô đã tốn công tốn sức qua đến đây,đi như vậy thật đáng tiếc,mẹ tôi trên lầu, ở lại với bà một lát”

“Hôm nay tôi không được khỏe lắm,có thể phiền anh nói với bác gái một tiếng xin…xin lỗi đươc không?” cô đau đến tê tâm liệt phế,thiệt sự là chịu không nổi nữa.

Khóe môi của hắn gợi lên một cách mỉa mai, đi một bước lên tới bậc thang “ đi theo”

Cô nắm chặt tay rồi buông lỏng rồi lại nắm chặt tay, mím môi,trầm mặt không lên tiếng đi theo phía sau hắn vào phòng của Triệu Du.

“Vãn Vãn tại sao sắc mặt lại khó coi đến như vậy?có chỗ nào không khỏe sao?” Triệu Du đang căn dặn người làm, thấy sắc mặt cô trắng bêch lo lắng hỏi.

Cô cố gắng mở miệng “ không có chuyện gì, chỉ là bệnh dạ dày tái phát”

“Vậy con còn ở đây làm gì? Mau đi đến bệnh viện” Triệu Du cau mày nói với Hạ Hàn Xuyên “Hàn Xuyên,vừa đúng lúc con không bận,đưa Vãn Vãn đi bệnh viện đi.”

Hắn thản nhiên liếc cô một cái “ Thanh Nhiên vẫn chưa về con đưa cô ấy về nhà.”

“ Con đưa Vãn Vãn đi bệnh viện trước rồi mới đưa cô ấy về.” Đáy mắt ba xẹt qua tia không vui, rất nhanh không chú ý sẽ không thấy được.

Hướng Vãn không muốn làm hắn không vui,cô vẫn muốn sớm lấy được sự tha thứ của hắn để thoát khỏi sự ràng buộc của hắn “ Bác gái, không cần làm phiền Hạ tổng đâu, con tự bắt xe cũng vậy”

“ Cái gì Hạ với chả Hạ tổng, trước đây con không phải cùng Thanh Nhiên gọi nó là anh Hàn Xuyên sao?” bà bất đắc dĩ than nhẹ.

Cô mím chặt môi, đáy lòng nổi lên một trận chua xót.

“ Được rồi, con không muốn Hàn Xuyên đưa con đi vậy đổi người đưa con đi cũng như vây.” Bà quay đầu căn dặn người làm chuẩn bị xe sau đó tùy tiện nói một câu “ Hiện giờ con ở đâu?”

Hắn đã đi tới cửa phòng nghe vậy lại quay người lại “ con đưa Thanh Nhiên về nhà rồi đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“ Thanh Nhiên lương thiện như vậy, chắc chắn sec không đồng ý,làm lỡ thời gian đưa Vãn Vãn đến bệnh viện, với lại người của Giang gia hôm nay cũng tới, nó về chung với người nhà cũng là được. con cảm thấy sao, Hàn Xuyên?” bà hỏi

“Hôm nay đại thọ của mẹ, nghe người” hắn lạnh lung liếc nhìn cô “ Đi thôi”

Nói xong hăn cũng không đợi cô mà đi thẳng ra cửa

Cô mím chặt môi, còn muốn nói gì nữa, bà dành nói trước “ đi mau lên,đừng để Hàn Xuyên đợi nóng ruột,có chuyện gì cứ như lúc trước nói thẳng ra,đừng đè nén trong lòng, tạo thành hiểu lầm thì không tốt.”

Cô sửng sốt một hồi, mới nhịn được cảm giác đau thắt cố gắng mở miệng “ cảm ơn bác gái. Chúc bác sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ,ngày càng trẻ đẹp”

“Lúc con đến ta đều đợi câu nói này, cuối cùng cũng đợi được.’ bà mỉm cưởi

Cô đi ra khỏi biệt thự, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở bên trái hồ phun nước bentley. Cô nắm chặt góc áo hít sâu một ngụm khí, đi về hướng Bentley.










Hôm nay lái xe không ở đây, ngồi ở ghế lái chính là Hạ Hàn Xuyên. Đền bên ngoài có chút tối,hơn phân nửa thân hắn ẩn trong bóng tối,nhìn không roc thần sắc,chỉ co thể nhìn thấy bên điếu thuốc lúc sáng lúc tối trên miệng hắn.

Lông mi cô run lên, tay chân mềm nhũn mở cửa ghế dãy ghế sau.

“ Cô muốn tôi làm tài xế của cô?” cửa kính xe hạ xuống,điếu thuốc còn chưa hút hết rơi vào chân của cô.

Cô nhìn điếu thuốc đang cháy,sợ hãi đến tứ chi run rẩy

Cô nuốt nước bọt,muốn nói nhưng không dám nói,yếu hầu như bị chặn lại không nói được gì cả.

Cô sợ Hạ Hàn Xuyên,khi hắn hut thuốc càng sợ hơn,hắn không nghiện thuốc lắm,nhưng mỗi lần hút cơ hồ đều là tâm tình không tốt lắm.

“ Ngồi ghế phụ.” giọng nói mang theo lạnh ý truyền ra từ cửa sổ xe.

Cô trả lời một cách khó khắn, đóng cửa ghế phía sau, sau đó mở cửa đằng trước và ngồi ở ghế lái phụ.

Cửa kính xe đã mở nhưng trong xe vẫn còn vị nhàn nhạt của mùi thuốc lá,không khó ngửi, nhưng mùi này giày vò cô hơn so với cơn đau dạ dày bây giờ.

Hai năm trước, khi đánh gãy chân cô anh cũng hút thuốc mang mùi vị này, loại cảm giác này cô nói không nên lời, quả thực là quá quen thuộc, quen thuộc đến nổi hằng đêm giày vò cô trong giấc mơ.

Chiếc Bentley khởi động, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

Trong xe Rolls-Royce đậu trước biệt thự, Giang Thanh Nhiên cùng Giang Thích Phong nhìn về hướng chiêc xe chạy,trong âm thanh cơ hồ mang theo sự thống khổ “ anh vẫn là chưa quên được Hướng Vãn sao?”

“ Cái gì?” mẹ Giang và ba Giang vốn dĩ đang nghe chuyện làm ăn, nghe được như vậy liền la lên “A Phong, con còn thích kẻ giết người đó?”


Ba Giang không nói gì, nhưng cũng không tán thành nhìn Giang Thích Phong.

“ Đúng, con không quên được cô ấy” nghẹn trong cổ họng của anh nhưng khi đến cửa miệng lại trả lời ngược lại “ không có”

“không có thì tốt!” mẹ Giang thở nhẹ một hơi,sắc mặt không tốt mà nói “ Quan hệ Hướng Vãn với em con tốt như vậy mà nó cư nhiên vì em con thích Hạ Hàn Xuyên liền lái xe muốn đâm chết em con! Loại người phụ nữ hai mặt tâm địa độc ác cho dù người cô ấy tổn thương không phải Thanh Nhiên,thì mẹ cũng không thể nào chô cô ấy bước chân vào Giang gia của chúng ta.”

“Mẹ con nói không sai.” Ba Giang trầm giọng nói.

Cổ họng Giang Thích Phong thắt lại, con người màu hổ phách nhiễm một lớ âm trầm, thanh âm thấp hơn bình thường “ Ba mẹ, hai người yên tâm, điều cơ bản này con biết”

“ ừ, Hướng Vãn đứa giết người này, con không biết bộ mặt thật của nó trước đây theo đuổi nó có thể hiểu, nếu như biết rõ tâm địa rắn rết của nó còn đối với nó nhớ mãi không quên thì không nên.” Gmej Giang nhăn mày.

Đáy mắt anh che dấu một tầm thần sắc “ sẽ không “

“ Nhưng anh…” Giang Thanh Nhiên trầm ngâm do dự lên tiếng “ Tống Kiều ở trong bữa tiệc có tới tìm em nói nhìn thấy anh ôm ôm ấp ấp Hướng Vãn, bảo em sau này quan sát anh nhiều một chút.”

“ Ôm Ôm ấp ấp? A phong, Tống Kiều nói có phải sự thật không?” mẹ Giang kích động nhất thời quên đi vẫn còn trong xe muốn đứng dậy kết quả là đụng phải đỉnh xe,đau đến mặt trắng bệch.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại thành một đường dây, sắc mặt biến hóa,có sự phiền não, áy náy lại có sự tức giận đối với Tống Kiều.

“ Mẹ, mẹ đừng căng thẳng quá, có lẽ chỉ là hiểu lầm, mẹ cũng biết nhiều lúc Tống Kiều cũng không lý trí lắm.” Giang Thanh Nhiên thoáng quét qua anh ta nhẹ giọng an ủi mẹ Giang.

Mẹ Giang xoa nơi bị đụng, tức giận nhìn con trai “ con tự nói, rốt cuộc là hiểu lầm hay là sự thật?”

“ Là thật” Giang Thích Phong chọc cho bà biến sắc. Dưới cái nhìn thất vọng của Giang Thanh Nhiên và Ba Giang, đôi mắt anh động đi động lại vài lần, cổ họng phát run “ Nhưng… Là cô ấy tìm con.”

Ba Giang nhìn anh có chút đăm chiêu mơ hồ mang theo vài phần bất mãn.

Nghe như vậy, sự tức giận của mẹ Giang cũng có chút tan đi “ Nó tìm con làm gì?”

“ Không biết, cô ấy còn chưa kịp nói thì Tống Kiều đã chạy đến rồi.” anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, âm thanh mang theo vài phần mệt mỏi.

Ánh mắt của Giang Thanh Nhiên đặt trên người anh, khóe miệng cong lên rất rõ ràng.

“ Hướng Vãn làm nhiều việc điên rồ với Thanh Nhiên như vậy, cư nhiên còn dám dây dưa với con, không được, ngày mai ta phải đi tìm Vu Tịnh Vân và Hướng Kiến Quốc, hỏi xem rốt cuộc họ quản giáo con gái của mình như thế nào?” mẹ Giang tức đến thở hộc.

Giang Thích Phong như cũ nhìn ra cửa sổ, chỉ là độ nghiêng của cổ hơn lớn, nhìn thân thể rất cững ngắc.

“ Bà tìm hai vợ chồng đó làm gì? Hai năm trước bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Hướng Vãn rồi,tìm cũng vô dung.” Không ai hiểu con trai hơn ông, ông có thể nhìn ra anh đang nói dối.

Một đường không ai nói một lời.

Hướng Vãn ngồi ở ghế lái phụ, mông chỉ đặt ở một bên,toàn thần đều căng thẳng,không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Xe cuối cùng dừng ở trước bệnh viện, Hạ Hàn Xuyên không them nhìn cô một cái liền nói “ xuống xe.”

“ Cảm ơn ngài” mặt cô trắng bệch, vửa mở cửa xuống xe chiếc Bentley liền phóng đi như tên lửa, không muốn ở lại dù chỉ một giây.

Cô nhìn theo hướng chiếc xe,cười khổ, ôm chặt bụng đau đến cực độ bước vào bệnh viện.

Vẫn là bác sĩ lần trước khám cho cô “ Cô còn làm hại thân thể của cô như thế sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

Bác sĩ các ông ghét nhất loại bệnh nhân không nghe lời.

“ Cảm ơn nhắc nhở” cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt tựa cái động không có ánh sáng.Khoảng thời gian này cô luôn cố gắng lấy lòng Hạ Hàn Xuyên, nhưng hình như không có tác dụng gì cẩ.Bác sĩ nhìn liền biết cô nghe không lọt tai, nhưng có nói cũng vô dụng ông lười phải lải nhải “ ở lại bệnh viện hai ngày”

“ Đêm nay truyền xong nước biển tôi phải đi, làm phiền ông ghi đơn thuốc cho tôi.” Cô ngoan cố, ngày mai cô còn phải làm việc

Bác sĩ liếc nhìn cô,cũng không nói gì “hậu quả như thế nào lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi, cô không nghe tôi cũng không còn cách nào, một lát tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cô.”

“ Làm phiền ông rồi.” cô nói.

Truyền dịch xong cũng là mười hai giờ rưỡi đêm, cô bắt một chiếc xe về Mộng hội sở, tài xế thấy cô xinh đẹp lại làm việc ở những nơi như thế này còn hỏi cô một đêm bao nhiêu.

“Tôi không phải kỹ nữ.” cô trả tiền xe nhàn nhạt nói.

Tài xế đóng xe một cái rầm, âm thanh khinh bỉ từ trong xe phát ra “tôi không tin ở nơi này làm việc còn có người không bán thân, không phải thấy tôi là tài xế nên sợ tôi trả ít tiền.”

Cô dừng lại một lúc, xoay người lại thì chiếc xe đã chạy đi mất. Tay cô nắm chặt điện thoại tìm kiếm phần mềm đặt xe đánh sao cho tài xế đó.

Về tới ký túc xá Lâm Điền Điền không có ở trong phòng, Châu Diễn đang khóc lóc gọi nói điện thoại với ai đó.

“ Anh yêu,lần này em sai rồi,anh tha thứ cho em được không?”

“ Em với người đàn ông hôm nay không có quan hệ gì cả, ông ta chỉ là khách hàng của em, muốn mua đồ cho em thì dĩ nhiên em phải hòa nhã với người ta a.”

“ ừ, em thề với trời cả đời này tuyệt đối chỉ yêu mình anh thôi. Cảm ơn anh yêu đã tha thứ cho em. Muo”

Thấy cô bước vào, Châu Diễm vãy tay với cô tiếp tục nghe điện thoại.










Cô gật đầu, đặt thuốc dạ dày xuống, yên tĩnh ngồi trên giường,suy nghĩ đăm chiêu.

“ Có phải hay không gọi điện thoại quá ồn làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô?” Châu Diễm tắt điện thoại “ Xin lỗi, bạn trai tôi giận,đòi chia tay,vừa rồi đang xin lỗi anh ấy”

“ Cô có bạn trai?’ Hướng Vãn nói

“Đúng…Đúng vậy” mắt Châu Diễn sáng lên nói chuyện có chút lắp bắp “ Tuy tôi đối với mấy vị khách có quan hệ mập mờ nhưng không làm việc gì có lỗi với bạn trai tôi cả, tôi không có ngoại tình.”

Cô đối với cô ấy có ngoại tình hay không không có hứng thú, máy móc nói “ nếu như cô luôn theo đuổi một người đàn ông, nhưng mà sau này cô mới phát hiện anh ấy đã thích một người khác, mà cô còn không cẩn thận làm tổn thương người mà hắn yêu, cô cảm thấy làm như thế nào mới nhận được sự tha thứ của anh ta?”

Có lẽ là tối nay uống quá nhiều rượu làm cho tinh thần bị tê liệt, cô nhất thời kích đọng, không có suy nghĩ đến hậu quả liền tùy ý hỏi.


Trong văn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng lá rới.

“ Xin hỏi Hạ tổng còn có việc gì không? Nếu như không thì tôi xin phép đi làm “ trong phòng rất rộng, nhưng có anh ta ở đây cô cảm thấy mỗi phần không khí đều như đã bị dồn nén lại, chỉ dư lại vài phần dưỡng khí.

Anh ta cười nhẹ, đôi mắt tối đen không rõ,mở hồ mang theo vài phần chế nhạo “ Nhân viên siêng năng,chăm chỉ như vậy có phải hay không tôi nên tăng lương.”

“ Hạ tổng nói đùa rồi, đây vốn là bổn phận của một người nhân viên.” Toàn thân cô căng thẳng, không biết lại nói gì sai làm anh không vừa ý.

Hay là chỉ cần là Hướng Vãn cô thì dù có làm gì anh cũng không vừa ý.

“ Cố tình để quần áo ở nhà tôi, cũng là bổn phận của nhân viên phải làm?” anh hừ một tiếng,đặt ly trà lên bàn,từ dưới chân lấy lên một cái túi ném lên bàn.

Cô nhìn cái túi, mới giật mình nhớ ra hôm qua quên lấy quần áo của mình.


“ không có gì để nói? Hả?” anh đứng dậy đi đên trước mặt cô nhìn xuống.

Cô cuối đầu cao vừa tới vai của anh, bộ dáng khúm núm của cô không hiểu tại sao lại làm cho anh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng tại sao lại không thoải mái, anh không muốn nghĩ cũng không nguyện ý suy nghĩ.

Chiều cao của anh càng làm cho cô cảm thấy sự cưỡng bách càng nặng, cô ngừng hô hấp lui về sau mấy bước,thấp giọng giải thích “ Tôi không cố ý.”

Lúc đó dạ dày quá đau, cô chỉ muốn đi bệnh viện nhất thời quên đi chuyện quần áo.

“ Lời giải thích này cũng thật vụng về.” hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh “Hướng Vãn, trước đây có phải tôi đã nói với cô, trước khi nói dối phải trước tiên phải tìm cái cớ sao?”

“ Hạ tổng làm sao có thể chắc chắn đây là lời nói dối, mà không phải sự thật? chỉ là ấm tượng của anh đối với tôi không tốt nên tôi làm cái gì cũng là có ý đồ?” cô nắm chặt góc áo, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận.

Thái độ cô như vậy chỉ làm anh đối với cô càng bất mãn.

Anh nói lỏng cằm cô, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết sẹo trên trán cô, đối mắt tối lại “ Hướng Vãn…”

“ Xin lỗi, tôi không nên có thái độ này nói chuyện với anh.” Nơi anh chạm vào như có một con dao sắc bén quẹt qua,mũi của cô hiện lên một tầng mồ hôi lạnh “ còn có sự cố xảy ra trên xe hôm qua tôi xin lỗi,đều là lỗi của tôi.”

Anh nhìn cô đang cực lực che dấu sự khủng hoảng, đôi lông mày hơi cau lại, đi trở về ghế ngồi “ trà nguội rồi”

“ Anh chờ một chút, tôi đi pha lại.” cô đi nấu nước, pha trà trong tâm trạng bất ổn, lúc bưng trà cho anh bất cẩn làm bỏng tay, nhưng một tiếng cũng không dám la.

Hạ Hàn Xuyên thoáng quét qua vết bỏng trên tay cô, đôi mắt hơi sầm lại, nâng trà lên nhưng vẫn không muốn uống lại bo xuống.

“ Tôi có bệnh đau dạ dày, hôm qua uống nhiều rượu nên bị đau,vội vàng đi bệnh viện mới quên lấy quần áo.” Cô không biết anh có tin hay không nhưng vẫn giải thích một câu.

Nguyên nhân rất đơn giản cô chịu không nói cơn thịnh nộ của anh.

Anh ừ một tiếng nhìn không ra hỉ nộ, anh dựa vào ghế xoa nắn bã vai thần sắc ẩn ẩn sự mệt mỏi

Thấy vậy, cô muốn nói lại thôi, lại nghĩ đến những lời Châu Diễm nói, cô cận thận nói: “ Tôi có học một chút kĩ thuật xoa bóp, có thể giúp anh ấn bã vai.”

Hai chân anh bắt chéo qua nhau,tay đặt ở trên đùi nhàn nhạt nhìn cô.

Cô nhìn không thấu tâm tư của anh, môi rung lên vài cái,nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“ Thứ cô học cũng nhiều nhỉ.” Ý vị trong câu nói không rõ,nhắn mắt “ Qua đây.”

Cô đáp trả một tiếng,cuối đầu đi qua trước người anh, hít thở sâu, tay đặt lên bã vai của anh, không khống chế được run lên. Đứng đó một lúc thấy anh vẫn nhắm mắt không lên tiếng tay cô mới dần hết run, vụng trộm nhìn anh.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người anh, làm dịu khuôn mặt anh tuấn của anh, thoạt nhìn không giống khí thế bức người thường ngày.

Có lẽ điều hòa trong phòng quá nong,anh cởi ra hai cúc áo, chiếc áo hơi hở làm lộ ra bộ ngực rắn chắc,tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ của hormone.

Bỗng dưng, đôi mắt của cô nheo lại

ở giữa ngực và xương quai xanh của anh là một miếng ngọc vô cùng tốt…là miếng trước đây cô cho chủ quản. Tại sao lại ở trên người anh.

“ Cô xác định đây là đang xoa bóp, không phải đang trút giận?” anh mở mắt,ánh mắt xa xăm.

Cô ép buộc bản thân rời mắt khỏi miếng ngọc,buông lỏng sức lực trên tay “Xin lỗi,lâu quá không xoa bóp, có chút không quen,nên sức lưc có chút không điều chỉnh được.”

Nghe nói chủ quản nghỉ việc, bây giờ cô muốn hỏi về miếng ngọc thạch cũng không có cách nào để hỏi.

“ Trước đây xoa bóp cho không ít người?” anh đứng dậy, khó chịu xoa xoa mi tâm, tối hôm qua trở về xử lý văn kiện mấy tiếng đồng hồ, không ngủ ngon.

Cô đơ người sau một lúc mới “ừm” một tiếng.

Ngày nào sau khi xử lý công việc lưng ông đều mỏi, cô không có việc làm nên đi học xoa bóp, nghĩ tới cô liền xoa bóp cho anh.

Nghe vậy đổi mắt Hạ Hàn xuyên liền trở nên u ám,gạt bỏ tay cô “ Không cần xoa nữa.”

“ Có phải vừa rồi làm anh đau?” thấy sắc mặt anh không vui,cô cẩn thận hỏi.

Lạch cạch

Lúc này,cửa phòng mở ra.

Giang Thanh Nhiên ngồi trên chiếc xe lăn đi tới, thấy Hướng Vãn ở trong này,đôi mắt xẹt qua vài phần kinhh ngạc lập tức cười nói: “ Tôi còn nghĩ chỉ có anh Hàn Xuyên ở đây nên không gõ cửa cô đừng để bụng a.”

“ không tới phiên cô ấy để bụng’ anh đem ly trà nguội đổ đi, rót một ly mới,ngẩng đầu lên nhìn Giang Thanh Nhiên “ Sao em lại tới đây tìm anh?”

Giang Thanh Nhiên quét mắt nhìn cái túi đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng nói: “ nghe nói bác gái kêu anh tới trả đồ cho Hướng Vãn,em liền tới đây.”

Cô xoay người nhìn Hướng Vãn khuôn mặt mang theo nụ cười phải phép: “ Làm phiền cô rót cho tôi ly nước, tôi có chút khát.”

“ Vâng.” Hướng Vãn áp xuống cảm giác uất ức trong lòng, đi đến bàn trà rót trà cho Giang Thanh Nhiên.

“ Cô là nhân viên của Mộng hội sở, không phải người làm không cần phải làm những việc này.”

Hắn tiếp nhận ly trà từ trên tay Hướng Vãn, khóe miệng hơi cong lên,tà nghễ nhìn Giang Thanh nhiên: “ Tôi ở đâu đều nhận được tin tức, không biết còn nghĩ là cô gắn máy theo dõi trên người tôi.”










Hai người nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng trong phòng lại có một trận gió thổi qua.

“ Anh Hàn Xuyên thật biết nói đùa, em làm gì có lá gan đó. Anh ở đâu em cũng biết chắc đại khái giống câu của cổ nhan tâm ý tương liên.” Giang Thanh Nhiên thổi phù một tiếng nở nụ cười, ngũ quan xinh đẹp vì nụ cười đó hiện lên càng thêm sinh động.

Hạ Hàn Xuyên cười khinh một tiếng, nâng ly trà lên uống một ngụm.

“ Tôi không có tiện, có thể giúp tôi rót một ly trà được không?” Giang Thanh Nhiên nhìn Hướng Vãn,ôn nhu nói “ Tôi thanh minh trước, tôi không có coi cô là người làm.”

Hướng Vãn cau mày, đi lấy một bình trà mới,nhưng Hạ Hàn Xuyên giơ tay lên giành lấy bình trà.

Hắn tà nghễ nhìn Giang Thanh Nhiên “ không nghe rõ thì tôi nói lại thêm một lần, nhân viên của tôi không có trách nhiệm rót trà muốn uống thì tự rót.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom