Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11:
CHƯƠNG 11: DÙNG LƯỠI LIẾM KHÔ.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Ngày thứ hai, Tô Nhược hiếm khi được ngủ nướng.
Điện thoại trên đầu giường vang lên tiếng rung ù ù, cô mơ mơ hồ hồ lấy nó qua, trên màn hình khoá là một loạt tin nhắn wechat chưa đọc.
Cô nhắm mắt mở vuốt mở màn hình khoá, mở phần tin nhắn ngữ âm lên.
Vốn nghĩ rằng là chuyện trên công việc, nhưng chợt nghe thấy một giọng nam đủ để khiến cô lập tức tỉnh táo hẳn lên.
“ Tô Nhược, đã dậy chưa?”
“ Ừm….cũng không có gì, chỉ là muốn nói với em một câu ‘chào buổi sáng’ mà thôi. ”
“ Anh vừa tan làm.”
“ Chuẩn bị về nhà ngủ một giấc.”
“ Không biết tối hôm qua em ngủ như thế nào, anh ngược lại hy vọng…”
“ Trong giấc mơ chốc nữa của anh, có em. ”
Tin nhắn ngữ âm một tin nối tiếp một tin được tự động phát ra, Tô Nhược vùi đầu vào trong gối nghe hết, lỗ tai lộ ra bên ngoài đang dần dần biến đỏ hơn, khoé môi bị đè ở dưới vỏ gối bất tri bất giác hơi giương lên.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Cô ở trong chăn lăn tới lăn lui vài vòng, mới cầm điện thoại lên nhẹ nhàng ấn vào phần ghi âm giọng nói.
“ Cảm ơn anh….Hình Dương. ”
“ Chào buổi sáng anh nhé. ”
“ Tối hôm qua em ngủ cũng rất ngon. ”
“ Anh….em cũng chúc anh mơ đẹp nhé. ”
Tô Nhược không hề biết, giọng nói khi vừa mới tỉnh ngủ của cô mang theo một chút quyến rũ dịu dàng mà lúc bình thường không hề có, xuyên qua tin nhắn ngữ âm truyền đến trong điện thoại của một người nào đó, được phát ra từ loa điện thoại, phát âm rõ ràng mà khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.
Hình Dương lúc này đã giao ca xong về đến nhà rồi, tắm rửa một phen rồi lên giường nằm, vào giây phút thông báo tin nhắn vừa vang lên anh liền cầm ngay điện thoại lên, lập tức liền nghe thấy lời hồi dịu dàng của cô gái.
Đem ống nghe điện thoại áp sát vào lỗ tai, nghe lại thêm vài lần nữa, Hình Dương mới bỏ xuống. anh bay bổng mà nghĩ thầm, có cái giọng nói này cạnh bên, bản thân ngày nào cũng có thể mơ đẹp đến tận ngày mai.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Mơ đẹp, rốt cuộc là mơ cái gì? Không cần nói cũng rõ. Mang theo cái ý nghĩ như thế này, Hình Dương dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Từ ngày hôm đó trở đi, Hình Dương liền chủ động làm một sứ giả bảo vệ hoa. Mỗi tối hằng ngày gần đến 12 giờ, anh sẽ không nhận thêm đơn nữa, mà lại là dừng xe ở trước cửa tòa cao ốc của đài truyền hình phát thanh, chờ đợi Tô Nhược tan làm.
Còn Tô Nhược vốn không phải chưa từng cự tuyệt, nhưng Hình Dương luôn có khả năng thuyết phục được cô. Nói cô vốn dĩ sẽ phải bắt xe về nhà, ngồi xe của ai mà chẳng là ngồi chứ? Càng huống hồ người quen sẽ càng an toàn hơn không phải sao?
Nội tâm của Tô Nhược thì lại đang âm thầm cười giễu, ngồi xe của anh, mới càng không an toàn đấy nhỉ? Nhưng mà thực ra trừ nụ hôn vào ngày đầu tiên, Hình Dương sau này đều luôn chủ động duy trì khoảng cách, không làm những chuyện khó xử nữa, tựa như cái người đàn ông bá đạo xung động của ngày hôm đó chính là ảo giác của Tô Nhược vậy.
Nhưng bản thân Hình Dương hiểu rõ, đó mới chính là con người thật của mình. Đối với Tô Nhược có sự ham muốn nóng bỏng, có sự khao khát thèm muốn khó che giấu.
Chẳng qua là lần này anh đã học được cách khắc chế rồi.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Càng tiếp xúc với Tô Nhược, anh càng cảm thấy cô gái này so với cô bạn gái trong tưởng tượng ở thời niên thiếu của anh không khác chút nào. Ban đầu là bị giọng nói của cô hấp dẫn, nhưng sau này, anh lại vui mừng phát hiện, hai người có những chủ đề nói mãi không hết, có chuyện phiếm nói mãi không dứt.
Đến cả sở thích của bọn họ cũng đều nhất trí như thế, mỗi bài hát mà anh thích nghe, thế mà lại đều do cô gái này chọn lựa ra.
Cũng chính bởi vì Tô Nhược, anh cuối cùng cũng hiểu ra câu tình thoại ấy.
Thích là càn rỡ, còn yêu là khắc chế
Chẳng qua đối với một kẻ đói khát lang thang giữa sa mạc như Hình Dương đây, Tô Nhược lại như một ốc đảo. Ngọt ngào đang ở ngay trước mắt, khắc chế lâu ngày như thế, Hình Dương cũng đã đạt đến trình độ cao nhất rồi.
Lại là một ngày đêm chưa đến.
Hình Dương lái xe, đúng giờ mà điều chỉnh kênh đến đài FM103.6, nhưng chợt phát hiện trong kênh phát thanh truyền đến vốn không phải là giọng nói ngọt ngào mềm mại của Tô Nhược, mà là cô Tiểu Nguyệt õng ẹo giả tạo kia.
Xem ra, chính chủ quay lại rồi.
Những ca khúc được chọn trong ngày hôm nay có chút không vui vẻ, Hình Dương không biết thế nào mà lại nghe ra được tâm trạng của Tô Nhược.
Anh biết Tô Nhược yêu thích cái công việc này biết bao, cũng biết Tô Nhược trân trọng cái cơ hội được lên đài hiếm có được này biết bao.
Cơ hội hiếm có, nhưng lại dễ vuột mất.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Tiếng chuông vang lên, cô bé Cinderella lại lần nữa biến về thành cô bé lọ lem không ưng mắt, bị mọi người lãng quên.
Gần nửa đêm, Hình Dương kiên nhẫn dừng xe ở bên đường, châm một điếu thuốc, đợi đón cô gái ấy.
Hôm nay có chút sớm, còn chưa đến 12 giờ tiết mục đã kết thúc rồi, Tô Nhược chạy bước nhỏ từ trong toà cao ốc đi ra rồi.
Con gái hay sợ lạnh, Hình Dương đã sớm đem máy điều hoà ở trong xe điều chỉnh thích hợp xong xuôi.
Không còn ríu ra ríu rít như ngày trước nữa, Tô Nhược của ngày hôm nay có chút trầm mặc. Hình Dương không vội lái xe rời đi, ngược lại đem đèn xe ở ghế trước tắt hẳn đi.
Trong xe tối đen một mảnh.
Sau đó anh một phát đem cô gái ngồi ở bên cạnh ôm lên, trong tiếng kinh hô vì không kịp đề phòng của Tô Nhược, anh đã đem cô ôm ở trước người.
Hai người cứ như thế ở trong khoang xe chật hẹp mặt đối mặt, hơi thở có thể cảm nhận được.
“ Không vui à, hửm?”
Mùi thuốc lá của người đàn ông phà vào trong mặt, ngữ khí ân cần lại bình tĩnh truyền vào trong tai của Tô Nhược, khiến sự uỷ khuất và buồn bực thật không dễ gì mới kiềm lại được của cô giống như đã tìm được nơi thoát ra, cắn chặt môi, trong mắt kiềm chế được mà trào lên một tầng nước mắt.
“ Không có. ”
Mũi của cô nghẹt đi, lúc phủ nhận còn mang theo chút âm mũi.
“Thế đây là gì thế?”
Hình Dương đương nhiên chỉ cần nhìn một thoáng liền nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô gái này rồi, nhưng lúc này cũng không kích thích cô, chỉ có thể duỗi ngón tay ra, cẩn thận dè dặt lau hết đi những giọt nước mắt ấy.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Tô Nhược cảm thấy bản thân mình đã lớn thế này, thế mà vẫn còn yếu đuối đến thế, có chút mất mặt. Cô nâng tay lên muốn dụi dụi mắt, nhưng bàn tay chợt bị người đàn ông nắm chặt lấy.
“ Đừng dụi, cẩn thận sẽ đau mắt đấy. ”
Hình Dương từng chút từng chút tách năm ngón tay của Tô Nhược ra, luồn những ngón tay của bản thân mình vào giữa, mười ngón đan nhau.
Ngón tay cái của anh ma sát lên da thịt nhẵn bóng trong tay mình.
“ Để anh. ”
Đừng có khóc, để anh thay em lau khô nước mắt.
Vừa nói, môi của anh vừa phủ lên lông mi của cô gái. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua những sợi lông mi dày đặc đang run rẩy, đem những giọt nước mắt đang tràn ra của cô gái, cuốn hết vào trong miệng.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Ngày thứ hai, Tô Nhược hiếm khi được ngủ nướng.
Điện thoại trên đầu giường vang lên tiếng rung ù ù, cô mơ mơ hồ hồ lấy nó qua, trên màn hình khoá là một loạt tin nhắn wechat chưa đọc.
Cô nhắm mắt mở vuốt mở màn hình khoá, mở phần tin nhắn ngữ âm lên.
Vốn nghĩ rằng là chuyện trên công việc, nhưng chợt nghe thấy một giọng nam đủ để khiến cô lập tức tỉnh táo hẳn lên.
“ Tô Nhược, đã dậy chưa?”
“ Ừm….cũng không có gì, chỉ là muốn nói với em một câu ‘chào buổi sáng’ mà thôi. ”
“ Anh vừa tan làm.”
“ Chuẩn bị về nhà ngủ một giấc.”
“ Không biết tối hôm qua em ngủ như thế nào, anh ngược lại hy vọng…”
“ Trong giấc mơ chốc nữa của anh, có em. ”
Tin nhắn ngữ âm một tin nối tiếp một tin được tự động phát ra, Tô Nhược vùi đầu vào trong gối nghe hết, lỗ tai lộ ra bên ngoài đang dần dần biến đỏ hơn, khoé môi bị đè ở dưới vỏ gối bất tri bất giác hơi giương lên.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Cô ở trong chăn lăn tới lăn lui vài vòng, mới cầm điện thoại lên nhẹ nhàng ấn vào phần ghi âm giọng nói.
“ Cảm ơn anh….Hình Dương. ”
“ Chào buổi sáng anh nhé. ”
“ Tối hôm qua em ngủ cũng rất ngon. ”
“ Anh….em cũng chúc anh mơ đẹp nhé. ”
Tô Nhược không hề biết, giọng nói khi vừa mới tỉnh ngủ của cô mang theo một chút quyến rũ dịu dàng mà lúc bình thường không hề có, xuyên qua tin nhắn ngữ âm truyền đến trong điện thoại của một người nào đó, được phát ra từ loa điện thoại, phát âm rõ ràng mà khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.
Hình Dương lúc này đã giao ca xong về đến nhà rồi, tắm rửa một phen rồi lên giường nằm, vào giây phút thông báo tin nhắn vừa vang lên anh liền cầm ngay điện thoại lên, lập tức liền nghe thấy lời hồi dịu dàng của cô gái.
Đem ống nghe điện thoại áp sát vào lỗ tai, nghe lại thêm vài lần nữa, Hình Dương mới bỏ xuống. anh bay bổng mà nghĩ thầm, có cái giọng nói này cạnh bên, bản thân ngày nào cũng có thể mơ đẹp đến tận ngày mai.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Mơ đẹp, rốt cuộc là mơ cái gì? Không cần nói cũng rõ. Mang theo cái ý nghĩ như thế này, Hình Dương dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Từ ngày hôm đó trở đi, Hình Dương liền chủ động làm một sứ giả bảo vệ hoa. Mỗi tối hằng ngày gần đến 12 giờ, anh sẽ không nhận thêm đơn nữa, mà lại là dừng xe ở trước cửa tòa cao ốc của đài truyền hình phát thanh, chờ đợi Tô Nhược tan làm.
Còn Tô Nhược vốn không phải chưa từng cự tuyệt, nhưng Hình Dương luôn có khả năng thuyết phục được cô. Nói cô vốn dĩ sẽ phải bắt xe về nhà, ngồi xe của ai mà chẳng là ngồi chứ? Càng huống hồ người quen sẽ càng an toàn hơn không phải sao?
Nội tâm của Tô Nhược thì lại đang âm thầm cười giễu, ngồi xe của anh, mới càng không an toàn đấy nhỉ? Nhưng mà thực ra trừ nụ hôn vào ngày đầu tiên, Hình Dương sau này đều luôn chủ động duy trì khoảng cách, không làm những chuyện khó xử nữa, tựa như cái người đàn ông bá đạo xung động của ngày hôm đó chính là ảo giác của Tô Nhược vậy.
Nhưng bản thân Hình Dương hiểu rõ, đó mới chính là con người thật của mình. Đối với Tô Nhược có sự ham muốn nóng bỏng, có sự khao khát thèm muốn khó che giấu.
Chẳng qua là lần này anh đã học được cách khắc chế rồi.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Càng tiếp xúc với Tô Nhược, anh càng cảm thấy cô gái này so với cô bạn gái trong tưởng tượng ở thời niên thiếu của anh không khác chút nào. Ban đầu là bị giọng nói của cô hấp dẫn, nhưng sau này, anh lại vui mừng phát hiện, hai người có những chủ đề nói mãi không hết, có chuyện phiếm nói mãi không dứt.
Đến cả sở thích của bọn họ cũng đều nhất trí như thế, mỗi bài hát mà anh thích nghe, thế mà lại đều do cô gái này chọn lựa ra.
Cũng chính bởi vì Tô Nhược, anh cuối cùng cũng hiểu ra câu tình thoại ấy.
Thích là càn rỡ, còn yêu là khắc chế
Chẳng qua đối với một kẻ đói khát lang thang giữa sa mạc như Hình Dương đây, Tô Nhược lại như một ốc đảo. Ngọt ngào đang ở ngay trước mắt, khắc chế lâu ngày như thế, Hình Dương cũng đã đạt đến trình độ cao nhất rồi.
Lại là một ngày đêm chưa đến.
Hình Dương lái xe, đúng giờ mà điều chỉnh kênh đến đài FM103.6, nhưng chợt phát hiện trong kênh phát thanh truyền đến vốn không phải là giọng nói ngọt ngào mềm mại của Tô Nhược, mà là cô Tiểu Nguyệt õng ẹo giả tạo kia.
Xem ra, chính chủ quay lại rồi.
Những ca khúc được chọn trong ngày hôm nay có chút không vui vẻ, Hình Dương không biết thế nào mà lại nghe ra được tâm trạng của Tô Nhược.
Anh biết Tô Nhược yêu thích cái công việc này biết bao, cũng biết Tô Nhược trân trọng cái cơ hội được lên đài hiếm có được này biết bao.
Cơ hội hiếm có, nhưng lại dễ vuột mất.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Tiếng chuông vang lên, cô bé Cinderella lại lần nữa biến về thành cô bé lọ lem không ưng mắt, bị mọi người lãng quên.
Gần nửa đêm, Hình Dương kiên nhẫn dừng xe ở bên đường, châm một điếu thuốc, đợi đón cô gái ấy.
Hôm nay có chút sớm, còn chưa đến 12 giờ tiết mục đã kết thúc rồi, Tô Nhược chạy bước nhỏ từ trong toà cao ốc đi ra rồi.
Con gái hay sợ lạnh, Hình Dương đã sớm đem máy điều hoà ở trong xe điều chỉnh thích hợp xong xuôi.
Không còn ríu ra ríu rít như ngày trước nữa, Tô Nhược của ngày hôm nay có chút trầm mặc. Hình Dương không vội lái xe rời đi, ngược lại đem đèn xe ở ghế trước tắt hẳn đi.
Trong xe tối đen một mảnh.
Sau đó anh một phát đem cô gái ngồi ở bên cạnh ôm lên, trong tiếng kinh hô vì không kịp đề phòng của Tô Nhược, anh đã đem cô ôm ở trước người.
Hai người cứ như thế ở trong khoang xe chật hẹp mặt đối mặt, hơi thở có thể cảm nhận được.
“ Không vui à, hửm?”
Mùi thuốc lá của người đàn ông phà vào trong mặt, ngữ khí ân cần lại bình tĩnh truyền vào trong tai của Tô Nhược, khiến sự uỷ khuất và buồn bực thật không dễ gì mới kiềm lại được của cô giống như đã tìm được nơi thoát ra, cắn chặt môi, trong mắt kiềm chế được mà trào lên một tầng nước mắt.
“ Không có. ”
Mũi của cô nghẹt đi, lúc phủ nhận còn mang theo chút âm mũi.
“Thế đây là gì thế?”
Hình Dương đương nhiên chỉ cần nhìn một thoáng liền nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô gái này rồi, nhưng lúc này cũng không kích thích cô, chỉ có thể duỗi ngón tay ra, cẩn thận dè dặt lau hết đi những giọt nước mắt ấy.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Tô Nhược cảm thấy bản thân mình đã lớn thế này, thế mà vẫn còn yếu đuối đến thế, có chút mất mặt. Cô nâng tay lên muốn dụi dụi mắt, nhưng bàn tay chợt bị người đàn ông nắm chặt lấy.
“ Đừng dụi, cẩn thận sẽ đau mắt đấy. ”
Hình Dương từng chút từng chút tách năm ngón tay của Tô Nhược ra, luồn những ngón tay của bản thân mình vào giữa, mười ngón đan nhau.
Ngón tay cái của anh ma sát lên da thịt nhẵn bóng trong tay mình.
“ Để anh. ”
Đừng có khóc, để anh thay em lau khô nước mắt.
Vừa nói, môi của anh vừa phủ lên lông mi của cô gái. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua những sợi lông mi dày đặc đang run rẩy, đem những giọt nước mắt đang tràn ra của cô gái, cuốn hết vào trong miệng.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]