Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-27 Full
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Em đi đâu tôi đưa em đi!"
Hạ Lam Minh kéo tay Cung Lạc Hy lại, nước mắt đã lòe nhòe trên mặt, thần sắc đi xuống, để cô đi như này sao anh an tâm được.
"Đ.... Đường Đường.... tai nạn... hưc..... hức...Phải nhanh lên!" Cung Lạc Hy nức nở cầm tay Hạ Lam Minh thật nhanh. Cô rất lo lắng, bồn chồn, bất an. Chỉ sợ Đường Đường có chuyện gì.
Bệnh viện.....
Cung Lạc Hy chạy thẳng vào bắt gặp các bác sĩ, y tá thì rối rít hỏi. Mọi người nhìn cô thì tặc lưỡi rõ là xinh đẹp mà tóc bù xù, mặt ướt nhẹp, hốc mắt đỏ hết lên.
"Cô là người nhà của Đường Đường phải không, cô ấy mang thai còn gặp chuyện này thì thật đáng tiếc!" Vị bác sĩ già cảm thán, lên tiếng: "Chúng tôi không gọi được cho chồng cô ấy, chỉ gọi được cho cô. Mong cô bớt đau lòng, đến nhận thi thể của cô ấy.”
Nói đến đây ông ta ngập ngừng. Cung Lạc Hy nghe thấy câu này thì chết sững lại, bớt đau lòng, thi thể? Đường Đường!
"T...T.... TÔI P.....PHẢ....I .....GẶP .....CÔ.... ẤY........!" Cung Lạc Hy bịt tai mình lại, cô hét lên thật to, mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng, nước mắt chảy dài tùm lum hết, miệng gào thét không ngừng.
Cô không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, cứ vậy điên cuồng lao đến căn phòng đó. Cô không dám tưởng tượng, không dám nghĩ tới.
Cô gái hôm trước vẫn còn tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt mình giờ đây lại nằm bất động ở đây.
Cung Lạc Hy đi đến, lay mạnh Đường Đường, thâm tâm cô hy vọng cô ấy sẽ mở mắt hay chỉ cử động một chút.
Cô trước nay chưa từng tin vào thần thánh, nhưng giờ lại hy vọng có một phép màu nào đấy, cứu lấy bạn cô.
............
"Um...”
"Em tỉnh rồi sao?”
Mở mắt ra, một giọng nói cô nghe được chính là của Hạ Lam Minh. Cung Lạc Hy chợt nhớ, rõ ràng cô đang ở bệnh viện, Đường Đường. Cô bám lấy Hạ Lam Minh lo lắng luống cuống: "Boss Đường Đường sao rồi? Cô ấy đâu? Đứa bé có sao không?"
Thấy thái độ của cô Hạ Lam Minh thở dài, vuốt nhẹ lên tóc cô: "Lạc Hy em phải bình tĩnh, bị ngã từ trên tầng ba xuống, xảy thai, đưa đến bệnh viện thì đã không cầm được. Em bớt đau lòng!"
Nghe được những gì anh nói Cung Lạc Hy hoang mang. Bạn của cô, bạn thân cô, người cùng cô lớn lên, cùng nhau trải qua thời thanh xuân, buồn phiền vui vẻ đều ở bên cô, bây giờ cô ấy không còn rồi. Đến khóc cô còn không khóc nổi, cô buồn đến ngất lịm đi, Hạ Lam Minh đỡ cô nằm xuống, hôn lên trán cô: "Em còn có tôi.”
Tang lễ, Phó Quan không đến, hai ông bà Phó thoáng nhìn đã già đi chục tuổi, cháu họ, con dâu họ đi cùng lúc. Nguyên nhân chỉ có Phó Quan biết. Cung Lạc Hy nghe Hạ Lam Minh kể lại tường tận: Cô Ngải Ngải gì đó đến phá rối hôn lễ không thành, ghen ghét lấn áp lí trí. Hôm đó định đâm Đường Đường may mắn có Hạ Lam Minh. Phó Quan đến gặp cô ta ngăn cô ta ngừng lại ai ngờ, Ngải Ngải muốn làm tình lần cuối, Phó Quan đồng ý, cô ta lại gọi Đường Đường tới. Sock nặng nhưng cô không có tư cách để ghen cả, cô và anh ta chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi mà!
Về nhà lại bất cẩn ngã từ trên cửa sổ. Phó Quan chắc chắn là tên gián tiếp gây ra, nếu như anh ta không trăng hoa hoặc anh ta sẽ cắt đứt hoàn toàn với các cô gái mà anh ta quen thì... ở đời không bao giờ có nếu! Lúc Phó Quan đang vui sướng hòa quyện với thân thể Ngải Ngải chính là lúc Đường Đường cùng đứa bé vẫy tay tạm biệt thế giới này.
Nhiều ngày Phó Quan đến xin lỗi Cung Lạc Hy, nhưng cô không gặp anh ta, xin lỗi có làm cho bạn cô sống lại được không. Anh ta cứ dai dẳng đến trước mặt Cung Lạc Hy liền cho anh ta 1 cái bạt tai: "Anh có biết Đường Đường yêu anh không, cậu ấy yêu anh suốt bốn năm. Nhất kiến chung tình, vì anh mà theo nghề bác sĩ đó! Anh có từng nghe về cô kĩ sư tài năng mà ngu ngốc bên Mỹ chưa? Chính là bạn tôi, cô ấy ngu ngốc mà đổi sang nghề bác sĩ cũng chỉ vì anh đấy!"
"Anh không xứng đáng để cô ấy yêu đâu Phó Quan!"
Nói đến đây Cung Lạc Hy nghẹn ngào, Phó Quan như nhớ ra cái gì đó, anh ta nhớ mấy năm trước ở Mỹ hình như cũng gặp một cô bé kĩ sư xinh xắn, kết bạn làm quen, nhưng vì bên cạnh có quá nhiều phụ nữ nên đã quên đi, nhưng cô bé ấy vẫn nhớ anh ta, vì anh ta mà từ bỏ sự nghiệp...
Hạ Lam Minh chuyển đến nhà Cung Lạc Hy sống, lấy lí do không an tâm cô ở 1 mình, đau lòng chuyện của Đường Đường, Cung Lạc Hy chẳng mảy may suy nghĩ cho anh ở phòng của Cung Lạc Lạc.
Hiện tại, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn nữa, Hạ Lam Minh muốn làm gì thì mặc anh. Dù gì chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, với cả lúc này đây cô cũng muốn có một người ở bên cạnh.
Nhiều khi cô thấy rất cảm động về những điều mà anh đã làm cho cô, được anh ở bên cạnh chăm sóc cũng thật thích.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Boss anh bị điên sao?"
"Boss đây là nhà tôi đó!”
Từ sáng tinh mơ đến tối lặn Cung Lạc Hy phát điên lên vì Hạ Lam Minh, sáng sống chết leo lên xe cô đòi cô chở đi làm, tối không có liêm sỉ trèo lên giường cô đòi ngủ chung. Đã qua hai tháng rồi, chuyện của Đường Đường cũng lắng xuống vậy mà Hạ Lam Minh vẫn mặt dày ăn chực ở chực nhà cô, đuổi thế nào cũng không đi!
Cảm động ban đầu gì đó, theo gió cuốn bay hết rồi!
"Boss à xin anh hãy tự trọng đi.”
"Hửmv Tự trọng là gì vậy? Cái đó lấy vợ được không?"
Hạ Lam Minh cười cười nhìn cô, đuôi mắt xấu xa cong lên.
Dạo này anh cũng không bảo cô tìm phụ nữ nữa chắc đang cải tà quy chính hoặc có vấn đề gì chăng?
"À tối nay ăn lẩu đi!" Vừa nói Hạ Lam Minh vừa cởi áo chuẩn bị đi tắm, Cung Lạc Hy thấy cảnh đó thì vội bịt mắt lại trong lòng niệm thần chú 'hãy giữ liêm sỉ, hãy giữ liêm sỉ’!
Chắc chắn là Hạ Lam Minh đang mưu kế dùng thịt đè người, lấy nhan sắc, vóc dáng đó để mê hoặc cô.
"Đâu phải chưa nhìn bao giờ đâu bịt mắt làm gì. Sao hả? Cảm giác sướng không?
Hạ Lam Minh tiến đến cầm tay Cung Lạc Hy từ từ chạm vào vùng bụng của mình. Sáu múi săn chắc, cảm nhận từng da thịt, đầu cô nổ tung, mặt nóng đỏ lại! Sắc đẹp đè chết người rồi! Yêu nghiệt!
Cung Lạc Hy mặt đỏ bừng, mắt đánh sang chỗ khác, thâm tâm mặc dù thích lắm nhưng vẫn kiềm chế lại, cắn răng nói: “Sướng... sướng cái gì chứ?” Rồi đánh nhẹ vào bụng anh, quay đi chỗ khác.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Hạ Lam Minh cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu cô, song mới vào nhà tắm. Chỉ có Cung Lạc Hy vẫn đứng ngây ngốc ở đó.
Gì chứ, tự nhiên ngọt ngào như vậy!
Cô biết rõ là bản thân mình đã thích anh, nhưng vẫn muốn giữ cảm giác này một chút, nói cho anh sau vẫn chưa muộn ha?
"Lạc Hy mai tôi sẽ chuyển về nhà.”
Chiếc đũa đang định gắp rau của Cung Lạc Hy bị khựng lại, anh về rồi cuối cùng cô cũng được yên tĩnh, mà sao lại có cảm giác mất mát vậy chứ?
Thấy cô chăm chăm nhìn mình Hạ Lam Minh xấu xa nhỏm dậy hôn lên má cô: "Đừng bảo em không nỡ để tôi đi nha.”
"L.... làm... gì có chứ!”
Bị nói trúng tim đen Cung Lạc Hy chối nay nảy, rùa con thú vị quá!
Suốt bữa ăn, Cung Lạc Hy chỉ cắm đầu cắm cổ ăn uống, thi thoảng ngước lên nhìn Hạ Lam Minh lại bắt gặp ánh mắt say đắm của anh liền cụp mắt xuống.
Chết tiệt! Không ăn đi mà cứ nhìn cô làm gì?
Sáng ra không có ai lì nhèo đòi cô chở đi làm, thấy yên tĩnh và trống vắng quá, có lẽ Hạ Lam Minh đã đi vào cuộc sống của Cung Lạc Hy lúc nào không hay.
Tối đến, không có ai bắt bẻ cô nấu ăn, hay tự nhiên cởi áo giữa nhà, đêm đêm thiếu đi cái gối ôm di động.
Tự nhiên thấy hụt hẫng quá, Cung Lạc Hy vỗ mặt mình, tự an ủi bản thân: “Chuỗi ngày yên tĩnh thoải mái trở lại rồi! Không có gì đáng buồn cả!”
Hạ Lam Minh chở về nhà mình, anh đinh ninh sẽ có một lúc nào đó Cung Lạc Hy sẽ tiến đến xin anh ở cùng với cô.
Muốn chinh phục người con gái mình yêu thì hãy để cho cô ấy quen với sự hiện diện của bạn mỗi ngày, rồi khi bạn rời đi cô ấy sẽ hối tiếc nhận ra, không thể sống thiếu bạn!
Hạ Lam Minh đã làm theo kế hoạch một cách tỉ mỉ ấy thế mà, mới sáng sớm ngày đầu tiên anh đã không chịu nổi, tối qua không được ôm cô ngủ anh thấy trống vắng, chỉ định nằm nhớ cô một chút rồi ngủ, ai ngờ thức trằn trọc đến sáng luôn .
Mỗi sáng cô sẽ làm đồ ăn cho anh, chở anh đi làm vui làm sao, vậy mà giờ thật tẻ nhạt. Hằng ngày cũng chẳng có ai để trêu đùa, nhiều lần anh thử cởi áo giữa nhà trước lúc đi tắm, lại bị Hạ phu nhân đánh vào lưng đến bầm tím kêu anh biến thái!
Hạ Lam Minh chuyển khỏi nhà Cung Lạc Hy được hai tuần, mỗi ngày nhìn thấy nhau họ đều thấy đối phương tinh thần sa sút giống hệt mình.
Đến giờ tan làm, Hạ Lam Minh vẫn còn trong phòng làm việc, Cung Lạc Hy lấy hết dũng khí đi vào
"Boss......à....”
Cung Lạc Hy đến ấp úng nói chuyện, Hạ Lam Minh tự nhiên thấy rối bời, cô có phải đang ngỏ ý với anh không, cô đang muốn anh chuyển đến sống cùng cô phải không?
"Chuyện gì vậy?" Làm màu một tí, Hạ Lam Minh ngoài mặttỏ ra dưng dưng, yên lặng đợi cô nói. Thời gian như trôi chậm lại, bàn tay anh bấu chặt lấy quần dưới gầm bàn, hồi hộp chờ cô mở lời.
Tiếng kim đồng hồ chạy trong căn phòng tĩnh lặng trở nên nổi bật, Hạ Lam Minh lòng nóng như lửa đốt, nhìn Cung Lạc Hy không chớp mắt, tai dỏng hết cỡ lên nghe, chỉ sợ để tuột mất khoảnh khắc nào đó.
"Hình như là tôi thích anh rồi!"
Càng nói giọng Cung Lạc Hy càng nhỏ lại, Hạ Lam Minh lại nghe rõ mồn một từng chữ. 'Thích' cô thích anh, tim anh đập nhanh gấp trăm lần, miệng không mím được cười đến điên dại: "E....e.....em nói.... gì..... gì cơ...”
Hạ Lam Minh vui đến nói lắp, nhưng Cung Lạc Hy lại thấy xấu hổ liền bỏ ra ngoài, trước khi đóng cửa phòng cô còn để lại câu: "Nói thích anh.”
Cung Lạc Hy đã lấy hết dũng khí để bày tỏ với anh. Cô đứng dựa vào cửa, sức lực bị bào mòn đến cạn kiệt, chỉ bày tỏ thôi đã tim đập chân run không đứng vững.
Nhớ tới lần đầu đi phỏng vấn xin việc, cô mang phong thái tự tin hiên ngang để đi, suốt quá trình đều rất trôi chảy.
Vậy mà bây giờ...
Tối đến Hạ Lam Minh vẫn chưa tiêu hóa được hết sự việc xảy ra ban chiều, liền nhấc điện thoại gọi cho cậu bạn thân Phó Quan: "Tối nay đi uống, không say không về!"
Nhắc đến Phó Quan từ sau khi Đường Đường mất không thấy anh ta cặp kè, hay tình một đêm với bất kì cô gái nào mà nghiêm chỉnh làm việc. Ông bà Phó thấy thế an lòng, nếu là trước kia họ sẽ mừng như điên khi thấy Phó Quan ngoan như vậy, nhưng bây giờ...
"Hôm nay cậu bị điên hay sao uống nhiều vậy? Công ty phá sản à? Hay là bị cô thư kí cự tuyệt?"
Phó Quan thấy Hạ Lam Minh đến đã tu hết mấy chai rượu không nói một câu nào hình như đang đau khổ, cứ nghĩ anh chàng này thất tình ai ngờ: "Lạc Hy nói thích tôi rồi!"
"Đệt! ! ! Cậu gọi tôi ra đây chỉ để khoe thôi à? Về đây!"
Phó Quan nghe xong định phủi mông đi về, thì bị Hạ Lam Minh cầm tay kéo lại: "Khi yêu tôi nên làm gì đây?"
Hạ Lam Minh từ trước đến giờ chưa bao giờ hẹn hò với bất kì cô gái nào, mà chỉ hẹn gái lên giường thôi, cũng được tính là con gà ngơ ngác trong chuyện yêu đương nên phải nhờ Phó Quan 'cao thủ tình trường' giúp đỡ.
Cung Lạc Hy sau khi tỏ tình với Hạ Lam Minh thì thấy đầu mình sắp nổ tung, buổi tối thì tên Nhất Lam gọi cho cô hẹn đi uống. Tên này từ khi về nước đến công ty tìm cô đúng một lần rồi mất tích luôn, bây giờ lại hẹn thế này chắc chắn có âm mưu, phải mang lọ xịt cay đi mới được.
Nhỡ đâu đang uống thì hắn lại âm mưu cái gì đó hoặc là gặp antifan của gã thì còn biết đường mà phòng thân.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
Nhất Lam nghe cô nói bằng giọng điệu vô cùng xa cách, anh nhíu mày, tỏ vẻ không vui định ôm chầm lấy cô thì Cung Lạc Hy đã cầm lọ xịt cay ra: "Cậu mà đến đây thì đừng trách!"
Thấy thái độ cứng rắn của cô, Nhất Lam vội cụp đuôi tỏ vẻ vô tội, tình bạn đoạn tuyệt từ đây!
"Cô nên may mắn, không phải ai cũng có diễm phúc được tiểu gia mời đâu! Hứ! !"
Có hàng trăm lời mời Nhất Lam ăn cơm đủ loại mà cậu ta từ chối để đi mời Cung Lạc Hy ăn cơm, vậy mà đối phương còn làm cái hành động không tôn trọng cậu nữa chứ.
"Làm như bà đây cần vậy.”
Mông vừa chạm ghế Nhất Lam đã rót rượu ra mời cô, nói gì mà không say không về!
Hai năm không gặp anh chàng này tính tình ngày càng phóng khoáng. Cung Lạc Hy và Nhất Lam quen nhau thời đại học, lúc bấy giờ Nhất Lam chưa vào giới giải trí nên hai đứa đã có những thời gian rất tuyệt vời: cùng uống rượu trên nóc nhà, cùng vẽ lên tường, cùng đua xe xong bị cảnh sát, có lúc còn bị hiểu lầm là người yêu của nhau nữa!
Nhưng lúc người yêu của Nhất Lam không chịu nổi đã đến trường đại học của Cung Lạc Hy ầm ĩ một phen, Nhất Lam không chịu nổi đã chia tay cô nàng, Cung Lạc Hy cũng về nước mà không nói với cậu ta câu nào.
Sau đó, Nhất Lam đã phải khổ sở đi xin lỗi cô, còn làm đủ việc mong cô tha lỗi. Hứa từ nay sẽ phân rõ danh giới, không để tình yêu nam nữ làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Tri kỉ, nếu nói ai là bạn bè thân thiết nhất của cô thì cô sẽ không do dự trả lời đầy tự hào: Nữ bác sĩ ưu tú Đường Đường, đại minh tinh Nhất Lam, sinh viên xuất sắc Cung Lạc Lạc đó đều là những người quan trọng của cô, bây giờ còn có đại boss - Hạ Lam Minh nữa, cô đã lỡ thích anh mất rồi.
"Hắt... xìiiii!"
"Cậu ốm à?” Thấy Hạ Lam Minh tự nhiên hắt hơi mấy lần liền, Phó Quan quan tâm hỏi.
"Không có gì đâu uống tiếp thôi.” Chắc Cung Lạc Hy đang nhớ anh rồi, cũng phải thôi, anh ưu tú thế này cơ mà.
Hôm nay cô tỏ tình với cô, chắn bây giờ đang nằm trên giường, trong đầu tràn ngập hình bóng của anh. Nghĩ đến đây Hạ Lam Minh không nhịn nổi mà cong môi, tâm trạng ngày càng hưng phấn hơn.
"Cậu điên à, tôi còn phải về ngủ!"
Bị Hạ Lam Minh nhồi nhét cho bao nhiêu rượu vào bụng Phó Quan đã không thể chịu nổi, anh ta còn phải về nhà, mai còn phải đi làm! ! !
"Ế Lạc Hy kia phải không?" Phó Quan ngà ngà say chỉ trỏ về phía một cô gái, Hạ Lam Minh lớ ngớ ngóc đầu dậy, anh tỉnh rượu ngay lập tức, hình dáng không thể nào quen thuộc hơn Cung Lạc Hy. Rõ ràng chiều nay cô nói thích anh vậy mà bây giờ lại đi với người đàn ông khác.
Đằng này, Cung Lạc Hy phát điên vì Nhất Lam uống cho cố vô rồi bây giờ làm khổ cô, cậu ta là minh tinh phải giữ hình tượng, hiếm có dịp như này uống nhiều cũng phải, nhưng lại phải dìu cậu ta đứng vệ đường đợi người quản lí!
Nghiệp quật không trượt phát nào. Cung Lạc Hy đang nghĩ xem có nên bỏ cậu ta ở đây mà đi về trước không nhỉ?
Hạ Lam Minh khí thế bừng bừng lôi xềnh xệch Phó Quan đi tới chỗ cô, chuẩn bị đầy đủ đao pháp, nhân lực đi đối chọi với tình địch!
"CUNG LẠC HY!"
Nghe thấy có người gọi tên mình Cung Lạc Hy quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sát khí của Hạ Lam Minh, nhận ra được anh đã hiểu lầm khi cô đi chung với Nhất Lam, liền bỏ cậu ta ra, chạy đến chỗ Hạ Lam Minh định mở miệng giải thích.
"Boss thật ra tôi và cậu ta trong sạch không như anh nghĩ đâu!"
Cung Lạc Hy ôm chặt lấy Hạ Lam Minh luống cuống giải thích. Cảm nhận được thân thể mềm mại, mùi hương ngọt ngào của cô, cơn giận của Hạ Lam Minh thoáng chốc đã tiêu tan, cô giải thích với anh chứng tỏ cô coi trọng anh, sợ anh hiểu lầm, nhưng trong lòng lại khó chịu, cô vậy mà lại đi uống rượu với người đàn ông khác!
Vội nâng người cô lên vắt trên vai, Cung Lạc Hy vội hét lên, tư thế này hết sức là xấu hổ.
"Boss... anh bỏ tôi ra....aa...”
“Bốp”
Hạ Lam Minh đánh nhẹ vào mông Cung Lạc Hy một tiếng, cô biết được anh sẽ không thỏa hiệp với mình vội im lặng, tìm cách che đi khuôn mặt, nhỡ gặp người quen thì khổ.
Bây giờ chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho Nhất Lam nữa, bản thân cô còn lo chưa xong.
Phó Quan cũng lẽo đẽo leo gọi taxi đi về, anh ta bị Hạ Lam Minh chuốc say lí trí rất mơ hồ, nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh của một người con gái, cô gái ấy rất dịu dàng thanh khiết, bên cạnh an ủi anh khi sự nghiệp bị sa sút, nhưng lúc đó anh chỉ coi cô là người bạn không hơn không kém, lúc rời khỏi chưa được bao lâu đã dần dần quên mất hình dáng của cô: "Đường Đường a Đường Đường kiếp này anh nợ em...”
"Á!”
Cung Lạc Hy bị Hạ Lam Minh không thương tiếc nhét vào xe, đầu cô đập nhẹ vào kính xe bỗng choáng, Hạ Lam Minh cũng chui vào xe cùng cô nhưng...
"Boss sao anh lại ngồi đằng sau, anh không lái xe sao?" Cung Lạc Hy nhận thấy sự nguy hiểm đến với mình thì hoảng hốt. Hạ Lam Minh thong dong cởi từng chiếc cúc áo: "Xe của tôi rất hiện đại!"
Nói rồi anh liền khởi động chế độ tự lái, Cung Lạc Hy hoảng hốt: "Anh..... Anh tính làm gì?" Trái ngược với sự lo lắng của cô Hạ Lam Minh rất bình tĩnh: "Em từng chơi xe chấn chưa?"
Xe chấn!?
Aaaaaa! ! ! !
Chỉ một câu của Hạ Lam Minh thôi Cung Lạc Hy đã đỏ hết mặt, xe chấn..... không lẽ anh muốn chơi xe chấn với cô......!?
Cung Lạc Hy ra sức kháng cự, đá loạng choạng nhưng bị Hạ Lam Minh giữ chân lại. Anh nâng chân cô lên trước mặt, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cá chân cô, ánh mắt nhìn đầy nóng bỏng. Cung Lạc Hy cảm nhận được dòng điện xoẹt qua từ chân lên đến đỉnh đầu, tâm trí mờ mịt.
Cô chống tay ngồi dậy, ôm lấy Hạ Lam Minh, quàng tay qua cô anh, Cung Lạc Hy hôn lên môi anh, khoảnh khắc môi chạm môi khiến cho máu trong người Hạ Lam Minh sục sôi.
Anh bình tĩnh lại đẩy Cung Lạc Hy ra rồi đi đến ghế lái. Cô hơi mất mát vì bị anh đẩy ra, bĩu môi ngồi im đấy, vậy mà vẫn chưa thấy anh có phản ứng gì. Định lên tiếng trách móc, rõ ràng là anh bắt đầu trước bây giờ lại...
Chợt thất Hạ Lam Minh lái xe đến bờ sông, Cung Lạc Hy vội ngậm miệng lại, những lời định nói cũng giữ kín lại trong lòng.
Mọi việc xong xuôi, Hạ Lam Minh quay ra sau, “cái đó” của anh đã phải nhịn nãy giờ đến lúc “ăn” cô rồi!
...............
Nhất Lam bị bạn mình bán đứng nằm lăn lóc trên lề đường, cho tới khi người quản lí tới đón cậu ta thì cậu ta cứ lẩm bẩm; "Lạc Hy thật ra.... tôi rất thích em.... rất thích....”
Quản lí thấy cậu ta kêu cái tên quen thuộc thì tặc lưỡi, khi Cung Lạc Hy bỏ về nước Nhất Lam đã nhận ra mình đối với cô không chỉ có tình cảm bạn bè đơn thuần, cậu ta đã cố gắng từng bước tiến lên trong sự nghiệp để có thể cưới cô về, cho cô một cuộc sống sung túc.....
Quản lí: "Nhất Lam cậu mau chui vô xe cho tôi!" Anh ta sắp phát điên với con sâu rượu này, không biết hôm nay kích thích vì cái gì mà uống nhiều vậy làm khổ anh ta...
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Reng...... Reng..... Reng"
"Ui... da..." Đêm qua Cung Lạc Hy bị Hạ Lam Minh đè ra hành sự từ trong xe đến vào nhà không biết bao nhiêu lần nên bây giờ toàn thân mới đau nhức như vậy.
"Alo."
"Lô cái quần què! Cô đang ở đâu? Sao hôm qua bỏ tôi lại một mình hả?" Nhất Lam tỉnh dậy thì nghe quản lí kể lể đêm qua cậu ta nằm vật vã trên đường thì tức điên lên, vừa dậy đã gọi cho cô. Cậu ta phải làm cho ra lẽ chuyện này!
"Ừ thì..... tôi cúp đây."
Cung Lạc Hy chột dạ, đúng là hôm qua cô bán đứng Nhất Lam để theo Hạ Lam Minh thật. Cậu ta mà biết chắc làm ầm lên mất. Hạ Lam Minh đi vào thấy cô thất thần, trên cơ thể trắng muốt lại lộ ra mấy vết xanh xanh tím tím do anh để lại thì nhếch mép, cô chỉ có thể là của anh!
"Chụt..."
"Á boss! Anh hôn trộm tôi?"
Cung Lạc Hy lấy tay ôm lấy bên má vừa được Hạ Lam Minh hôn, quay ra nhìn anh.
"Gọi tên anh đi." Hạ Lam Minh cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của cô, rồi vân vê dái tai mềm mịn của cô, ôn nhu đầy thâm tình.
"M....M....Minh..."
Cung Lạc Hy xấu hổ lí nhí nói, đêm qua hai người đã xác định quan hệ, anh còn hứa là ngoài cô ra sẽ không động đến bất kì người phụ nữ nào khác!
Hạnh phúc quá đi a!
Nhưng nhỡ đâu hôm qua uống say quá nên chuyện anh hứa hẹn các kiểu đều do Cung Lạc Hy cô tự tưởng tượng ra thì sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại tụt xuống, nếu cô và anh xác định quan hệ thì sẽ bên nhau lâu dài. Liệu...
"Em lại ngây người ra rồi."
Hạ Lam Minh nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, hơi nâng lên, hôn lên môi cô, được Cung Lạc Hy đáp lại, anh đi vào bên trong bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô.
Hạ Lam Minh và Cung Lạc Hy nhanh chóng công khai mối quan hệ của mình. Trong công ty tuy có người chúc phúc song vẫn có người ghen tị mỉa mai, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới hai người cả.
Hạ phu nhân thì ngày nào ngày nấy đều chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho Cung Lạc Hy, tối thì bắt Hạ Lam Minh chở cô về ăn cơm. Phó Quan chỉ đến nói vài ba câu chúc mừng rồi đi luôn, anh ta cảm thấy đứng trước cô thì anh ta không còn mặt mũi nữa.
Tống Ngạn không chịu thua đưa Vu Hòa về ra mắt thì Tống lão gia nổi giận đùng đùng, đuổi anh ta ra khỏi nhà, nói là nếu anh ta không suy nghĩ lại sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Không biết hai người đó tương lai sẽ ra sao, chứ Tống Lão gia chắc chắn sẽ không để cho Vu Hoà bước chân vào Tống gia nửa bước.
Nhưng Tống Ngạn là ai chứ? Nói về mưu mô, anh ta đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, không biết làm cách nào mà Tống phu nhân vừa nhìn đã ưng Vu Hoà, Tống lão gia đó chỉ là vấn đề thời gian.
"Um.... ọe..."
Đang ăn Cung Lạc Hy cảm thấy buồn nôn nhanh chóng chui vô nhà vệ sinh. Hạ phu nhân thấy vậy thì cười mỉm, ra hiệu cho thím Tô mời bác sĩ tư nhân, Hạ Lam Minh không khỏi lo lắng cho Cung Lạc Hy lại thấy mẹ mình vui khi cô bị vậy thì giận.
"Mẹ... Lạc Hy bị vậy mẹ còn cười được sao? Cô ấy đang không khỏe đấy."
"Mẹ đang vui mà, chuẩn bị đám cưới đi là cùng."
Thấy con trai mình vẫn còn ngây ngô như thằng ngốc, Hạ phu nhân tủm tỉm cười, chẳng oán trách gì.
Dù sao Hạ Lam Minh cũng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nên anh không biết cũng phải thôi.
"Đúng vậy đó!" Thím Tô bên cạnh cũng phụ họa theo, bà sắp được ăn cỗ rồi.
Ai không biết Hạ phu nhân mong có con dâu, mong có cháu đến mức độ nào. Lúc đi tụ họp cùng các phu nhân ai cũng khoe về các cháu, chỉ có Hạ phu nhân là ngồi im một chỗ.
Bây giờ thì hay rồi.
"Cô ấy không sao chứ?"
Hạ Lam Minh bồn chồn lo lắng, Cung Lạc Hy mà có mệnh hệ gì thì làm sao mà anh sống nổi cơ chứ, cô là tiểu tâm can của anh, là bảo bối, là cuộc sống của anh.
Hạ phu nhân thấy con mình như vậy thì dè bỉu, đúng là trẻ người non dạ chưa hiểu sự đời!
"Cung tiểu thư không bị sao cả. Cô ấy chỉ bị ốm nghén thôi, ai mang thai cũng vậy cả.”
Cung Lạc Hy, Hạ Lam Minh: "MANG THAI?!"
"Đúng vậy.”
Cung Lạc Hy và Hạ Lam Minh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn chưa tiêu hoá được chuyện này.
Thấy hai người trẻ ngây ngốc Hạ phu nhân thở dài kêu thím Tô tiễn khách còn bà thì chuẩn bị mọi thứ: thông báo cho mọi người, áo cưới, thiệp cưới,....v...v.... Con trai, con nên mừng vì có một người mẹ tuyệt vời như mẹ!
Hạ Lam Minh ngẩn ra, không khỏi bối rối nắm chặt lấy tay Cung Lạc Hy ngây ngốc hỏi: "Lạc Hy em mang thai?"
"Vâng, bác sĩ vừa nói mà.” Cung Lạc Hy mừng khôn xiết đáp lại, cô cũng không tin được, hiện tại trong bụng cô đang có một sinh linh bé bỏng.
"Anh sắp được làm cha sao?"
"Vâng.”
"Con của chúng ta sắp ra đời rồi.”
"Vâng.”
"Em thật sự có thai? Anh không nằm mơ chứ?"
"Vâng.”
"Vậy....”
"Dừng!"
Hạ Lam Minh liên tục hỏi các câu ngớ ngẩn làm cho Cung Lạc Hy phiền lòng, cô mới là người mang thai mà anh bối rối hơn cả cô nữa chứ.
Nhưng một vị sếp bao giờ cũng lạnh lùng lại có bộ dạng dễ thương như vậy vì cô, nghĩ đến đây thôi cô cũng hạnh phúc!
Có thai sao?
Mang trong mình kết tinh với người mình yêu, tâm trạng của Cung Lạc Hy lúc này có hơi ngờ ngợ. Đột nhiên cô nhớ đến Đường Đường, có lẽ khi biết mình có thai cô ấy cũng có cảm giác như cô bây giờ.
Chỉ tiếc...
Mỗi khi nhớ đến Đường Đường, Cung Lạc Hy không cầm được nước mắt.
Đám cưới được tổ chức vào cuối tháng sau, Hạ phu nhân cùng Hạ Lam Minh tự tay lo liệu tất cả.
Tập đoàn Hạ thị.....
Cả nam lần nữ than thầm ai oán, kêu gào thảm thiết.
"Huhu boss lấy vợ rồi!"
"Từ khi hai người đó công khai tôi đã nghĩ sớm muộn cũng có ngày này mà, buồn quá đi! ! !”
"Nam thần của lòng tôi!"
"Thư kí Lạc.... tôi hết cơ hội rồi!"
"Nữ thần của lòng tôi!"
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Trong quá trình chuẩn bị cho hôn lễ, Cung Lạc Hy cảm thấy cứ như cô không phải cô dâu vậy. Ngoài việc thử áo cưới ra thì tất tần tật mọi việc đều là một tay Hạ Lam Minh lo liệu.
Đúng như những gì anh từng nói, sẽ không để cô phải động tay vào bất cứ việc gì.
Lễ cưới......
Đám cưới hào môn thế kỷ, xa hoa bậc nhất thành phố X, tổng tài tập đoàn Hạ thị, người đàn ông độc thân hoàng kim lấy vợ, tin tức gây sốc cho các cô tiểu thư chưa chồng, ai ai cũng muốn được thấy nhan sắc của cô dâu. Người phụ nào mà có thể nắm trọn được Hạ Lam Minh trong tay, được anh cưng chiều như vậy.
Hôn lễ được tổ chức tại công viên lớn nhất nước thuộc sở hữu của Hạ Lam Minh, từng đồ trang trí được mạ vàng, hoa xung quanh được nhập khẩu từ Pháp còn tươi đỏ thắm, khách mời toàn là những ông bà chủ lớn, đại minh tinh.....
Bộ váy cưới mà Cung Lạc Hy mang trên mình được chính nhà thiết kế Liana làm ra, chiếc váy chưa từng được cho ai mặc thử, không biết là Hạ Lam Minh đã làm cách nào mà Liana đã trao cho anh cái váy.
Bộ váy được thiết kế hở vai, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ của cô, phần đai hơi rộng không có bó sát vào eo nên không có ảnh hưởng đến thai nhi, thân váy được đính kim cương và đá quý, tấm mạn phủ lên đầu cô, xen lẫn mái tóc đen càng làm nổi bật và quý phái. Bộ trang sức do đích thân Hạ Lam Minh chọn lựa đã nói lên anh quan tâm đến cô mức nào.
"Chị..... chị nhanh lên còn ngắm nghía cái gì nữa!"
Cung Lạc Lạc xin nghỉ học để được về dự đám cưới cô, đi theo cô bé còn có một cậu con trai khá khôi ngô nữa chứ.
"Ra đây.”
"Trông bộ dạng của chị chẳng khác gì chị Đường Đường lúc trước là mấy cả! Hì hì!"
Cung Lạc Hy nghe thấy tên Đường Đường thì đứng hình, Cung Lạc Lạc cũng nhận ra mình vừa nhắc đến chuyện không nên nhắc, bầu không khí trở nên ngượng ngùng, hai cô gái không nói với nhau câu nào chỉ lẳng lặng nhìn nhau, khóe mắt Cung Lạc Hy cay cay cô nhớ đến kỉ niệm của cô và Đường Đường, hai người là bạn thân của nhau đã cùng hứa sẽ trở thành phù dâu của nhau, trở thành mẹ nuôi của con đối phương! Vậy mà bây giờ.....
"Nhanh lên coi Lạc Hy cưng~~~”
Tống Ngạn lôi tay Vu Hòa xềnh xệch vào, tuần trước 'anh ta' đã sang Thái chuyển giới, ngũ quan của Tống Ngạn khá yêu nghiệt, vóc dáng mảnh khảnh nên cho dù có là nữ cũng rất đẹp. Tống lão gia tức đến thổ huyết nhưng sau khi nghe Tống Ngạn nói là đã đi cấy tinh nhân tạo thì nguôi ngoai. Tống Ngạn cấy tinh vào cơ thể của một người phụ nữ đẻ thuê, chỉ cần có giọt máu của nhà họ Tống thôi thì anh ta có thể quang minh chính đại đến với Vu Hòa.
"À ừm c.... c.... chị Ngạn...”
Tống Ngạn từng đến nhà Cung Lạc Hy chơi một lần nên có quen biết với Cung Lạc Lạc nhưng cô bé vẫn không biết chuyện anh là gay nên bây giờ cảm thấy hơi khó xử
"Lạc Lạc cưng gọi lại đi.”
"Đừng đùa nữa đi thôi.”
............,,
"Khốn khiếp thả tôi ra! Có ai không? Mau thả tôi ra cái tên kia!"
Nhất Lam mới ra nước ngoài một thời gian vừa về nước đã nhận được thiệp mời của Cung Lạc Hy thì nổi giận đùng đùng, chạy đến cướp dâu thì đã bị người của Hạ Lam Minh bắt cóc rồi trói lại nhốt trong nhà kho.
"Cậu thôi đi có được không?!"
Người quản lí của cậu ta không làm gì hết cũng bị liên lụy nên không khỏi bực bội, phải biết chú rể là ai chứ, Hạ Lam Minh đó, người đàn ông này không dây được mà tên Nhất Lam dám ngang nhiên đi đến cướp vợ, đúng là tự chuốc lấy nhục, chắc tại cậu ta vẫn là trai tân nên tinh trùng liền chán ở nơi vốn có của nó mà chạy nên não! Haizz
"IM CÁI GÌ?! Người phụ nữ mình yêu kết hôn mà còn bĩnh tĩnh được sao?!"
"Nghe nói cái cô Lạc Hy đó có thai rồi.”
Có thai rồi! Có thai rồi! Có thai rồi!
Ba chữ đơn giản đó nhưng chui vào tai của Nhất Lam lại hóa phức tạp, vợ chồng lấy nhau có thể ly hôn, nhưng một khi đã có con thì đứa trẻ đó chính là sợi dây ràng buộc giữa họ. Cậu ta hết cơ hội rồi sao? Thậm chí Nhất Lam còn chưa kịp bày tỏ tâm ý của mình với Cung Lạc Hy nữa mà.
Trong hôn lễ, khách khứa hầu hết là những tinh anh trong giới, họ đến đây không đơn giản là tham gia lễ cưới mà còn muốn móc nối quan hệ.
“Này kia là ai vậy?”
Một người đàn ông trông khá bảnh bao, mắt nhìn vào cô gái đối diện hỏi người bên cạnh.
“Anh không biết gì sao?”
Người kia tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi lại anh.
“Không.”
“Đó là tiểu thư độc nhất của Kim thị, anh đã từng nghe qua câu nói “Chỉ cần lọt vào mắt của Kim tiểu thư, anh sẽ có trong tay tất cả bất động sản lớn của cả nước”.”
“Vậy...”
Thấy người đàn ông định lân la tới làm quen Kim tiểu thư kia, người này cũng không ngăn cản, yên lặng xem kịch vui.
Xung quanh, mọi người rôm rả bàn luận.
“Không ngờ Hạ tổng lại có thể mời được đích thân Kim tiểu thư đến dự lễ cưới.”
“Phải đó, đám cưới con trai cả của Tổng thống, Kim tiểu thư chẳng thèm đến chỉ có Kim lão gia và Kim phu nhân tham gia.”
Bên trên, chủ trì đang tiến hành buổi lễ.
"Hạ Lam Minh con có....”
"Tôi đồng ý!"
Chưa kịp đợi người chủ trì nói xong Hạ Lam Minh đã chen ngang vào trả lời. Ông ta cũng bó tay, bèn quay sang cô dâu.
"Khỏi hỏi tôi cũng đồng ý.”
Cung Lạc Hy trả lời tắp lự trong khi ông ta còn chưa kịp mở miệng
"Anh trao nhẫn cho em.”
"Dạ, em cũng trao cho anh.”
Chủ trì: "......" Có tôi ở đây làm cái mốc gì vậy?
"Trao nhẫn xong thì có thể hôn cô dâu đúng không?”
"Minh... anh không nên nói to vậy.”
Cung Lạc Hy ngượng ngùng, tuy bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng chưa lần nào hôn trước đám đông như này cả. Với cả bình thường thì không sao, cầm mic mà nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi.
Nếu muốn hôn thì hôn luôn đi, còn hỏi nữa!
Chủ trì: "......" ai cũng như cặp này thì có tôi để làm cái gì đây?!
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, cô gái nằm trên giường bệnh khẽ cử động, y tá thấy vậy liền cuống cuồng chạy đi gọi bác sĩ.
Không lâu sau, xuất hiện thêm cả đôi vợ chồng trung niên, người vợ tiều tuỵ nắm lấy tay đứa con gái khóc nấc lên: "Sao con lại dại dột như vậy hả? Không lấy thì không lấy, mẹ hứa sẽ không bắt con lấy hắn ta nữa."
Cô gái yếu ớt nhìn bà ấy, mấp máy môi định nói gì đó nhưng thôi. Thấy con gái có phản ứng như vậy, người mẹ liền lôi người đàn ông đang đứng bên cạnh ngồi xuống, nói: "Cha con đã cũng nói vậy, bây giờ cha mẹ sẽ không ép con nữa, con đừng làm vậy nha."
"Mọi người làm ơn ra ngoài một lát đi."
Phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại cô, trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh lồng ghép vào nhau. Tất cả sự việc xảy ra, ký ức của thân thể này. Một lát sau, định hình được mọi chuyện, cô đứng dậy, loạng choạng đi đến bên cửa sổ.
..........
Tôi là Đường Đường hai mươi hai tuổi, tôi sang Mỹ học từ năm hai mươi tuổi theo ngành kĩ sư. Tôi luôn cố gắng trong công việc và học tập nhưng mọi thứ không được suôn sẻ khi tôi nổi danh thì bị hãm hại là ăn cắp bản thảo của người khác, kim chủ bao nuôi,....
Những lúc buồn phiền thì tôi luôn nhớ kĩ lời bạn thân Lạc Hy của mình: "Sống không cần quan tâm đến người khác mà phải đạp lên thành kiến của họ mà đi lên."
Cô ấy rất mạnh mẽ, tự lực cánh sinh mà nuôi em gái còn dành được học bổng đi Anh nữa chứ, nhiều lúc tôi thấy mình vô dụng, thì đã gặp anh ấy.
Phó Quan thua trong vụ cá cược gì đó với bạn bè lại chịu áp lực gia đình nên đã đến kết bạn với tôi.
Anh ấy rất ấm áp, hiểu tâm lí phụ nữ, tôi thật sự đã rung động. Anh ấy an ủi tôi rất nhiều làm tôi có nghị lực vươn lên không do dự mà đổi nghành, có rất nhiều người bảo tôi ngu ngốc vì đang nổi danh mà bỏ đi, không ít kẻ soi mó đào bới việc tôi chuyển ngành là do những tin đồn lá cải kia. Nhưng lần này tôi không quan tâm, người ta nói đúng 'chết vì tình là cái chết bất thình lình'.
Tôi không có thiên phú trong ngành y nhưng tôi có sự cố gắng và nghị lực. Khi ra trường trở thành bác sĩ thực tập ở bệnh viện lớn thì nghe tin anh ấy đã về nước để kế nghiệp lúc đó tôi đã khóc rất nhiều, đau lòng, tôi đã lấy công việc ra để quên anh ấy. Ngày hay đêm chỉ biết cắm đầu vào công việc, không cho mình thời gian rảnh vì nếu có tôi sẽ không cầm lòng được mà nhớ anh nhiều hơn.
Khi bước sang tuổi hai mươi lăm tôi nhận ra thanh xuân của tôi đã trôi qua rồi, qua lâu rồi, tôi phải về nước để phụng dưỡng cha mẹ, để gặp lại bạn bè và anh ấy cũng đang ở đấy.
Trong đêm say rượu tôi qua đêm ai ngờ khi tỉnh dậy đập vào mắt tôi là chàng trai ấy, người tôi yêu suốt mấy năm qua, tôi đã trao mình cho anh ấy niềm vui ấy không thể tả được, nhưng khi tỉnh dậy anh ấy không nhận ra tôi, tôi chỉ là một người qua đường của anh ấy mà thôi.
Tôi biết trong trái tim của anh ấy luôn có một cô gái hiện hữu tại đó, nhưng tôi vẫn cố chấp, vẫn ôm hy vọng.
Có thai rồi dẫn tới hôn nhân, thậm chí lúc đó tôi còn có cảm giác không chân thật, tôi đang mơ giấc mơ rất đẹp tôi không muốn tỉnh lại. Cứ mơ mãi vậy thôi...
Anh ấy và tôi kí hợp đồng hôn nhân, tôi bất lực, tôi cảm thấy mình không còn gì trong tay cả nhưng khi Lạc Hy mở lời tôi đã bật khóc, cô ấy là ánh sáng của tôi.
Sau khi suýt bị xảy thai tôi chỉ ở trong nhà, đây là đứa con của tôi và anh ấy, tôi không thể mất nó nhưng anh gọi cho tôi, tôi vui lắm vừa nghe đã thấy giọng của một người phụ nữ, cái giọng nói đó có chết tôi cũng không quên là người phụ nữ đã phá đám lễ cưới của tôi.
Đến nơi cô ta nói thì lại thấy chồng của tôi cùng cô ta đang làm tình. Có lẽ đang mang thai cảm xúc của tôi không ổn định lắm, tôi bỏ về nhà khi trở về phòng không may trượt chân mà vấp vào rèm cửa sổ. Cứ thế cơ thể tôi nhẹ bẫng lên thì ra là tôi đang rơi xuống tôi cảm thấy mình sắp xong rồi. Hình ảnh tôi nhìn thấy cuối cùng là bầu trời xanh, đám mây trắng trôi chầm chầm lại, tôi và đứa con trong bụng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi mà không có anh ấy.
Với anh tôi là người phụ nữ trong đám ong bướm của mình nhưng với tôi anh là cả thế giới!
Người tôi yêu - Phó Quan!
Lạc Hy nói đúng, tôi ngốc lắm, lúc này rồi mà vẫn không ân hận gì mà yêu anh.
Lần đầu gặp anh tôi rất ấm áp.
Tôi cứ ngỡ mình là cô bé lọ lem gặp được hoàng tử vậy. Phó gia là một gia tộc lớn, lần đầu tiên đặt chân đến Phó trạch, tôi như được mở mang đầu óc, cố gắng hoà nhập với mọi thứ tại nơi này.
Tôi hy vọng, hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ bước vào tâm trí của anh, bước vào trái tim anh.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, cô bé lọ lem vốn là tiểu thư gia đình quyền quý, chỉ là cô ấy bị mẹ kế chà đạp mà thôi. Đến khi cô ấy đủ hiểu, thì tước vị, tài sản thuộc về cô ấy vẫn là của cô ấy.
Mà hoàng tử chỉ nhảy cùng lọ lem một bản nhạc, đã yêu cô ấy.
Thì chứng tỏ điều gì chứ?
Sắc đẹp của cô ấy là một điều không còn bàn cãi, còn bản thân Đường Đường cô chỉ có ngoại hình ưa nhìn, chẳng có gì nổi bật cả.
"Kim tiểu thư, sao cô lại đứng đây thế này."
Cô y tá thấy cô đứng ngây ngốc ở chỗ cửa sổ sợ cô có mệnh hệ gì liền rối rít.
Đường Đường cố gắng đào lại mảnh ký ức còn sót lại trong đầu. Thân thể này vốn là của Kim Bảo Phi, tiểu thư độc nhất của Kim thị.
Cô ấy được cha mẹ bao bọc từ nhỏ, sinh ra đã ở vạch đích, Kim lão gia và Kim phu nhân che chở cô ấy đến độ, ít ai trong giới thượng lưu được chiêm ngưỡng dung nhan của Kim tiểu thư. Mà cô ấy yêu anh vệ sĩ thân phận thấp kém, lại có hôn ước với con trai út của Tổng thống.
Mối hôn sự này không thể chối bỏ được, quá đau khổ cô ấy đã uống thuốc ngủ để tự sát. Để rồi Đường Đường cô bây giờ lại ở trong thân thể này.
Bên tai cô, câu nói khi ấy của Cung Lạc Hy vẫn vang lên rõ ràng: "Con trước nay chưa từng tin vào thần thánh, nhưng bây giờ con xin người hãy cứu lấy bạn con. Xin người hãy cứu lấy cô ấy, con xin người."
Từ nay, sẽ không còn Đường Đường nữa, cô là tiểu thư Kim thị cao quý, Kim Bảo Phi.
Chính Kim Bảo Phi thật đã từ bỏ tính mạng của mình cho Đường Đường cô.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Sáu năm sau...
Cung Lạc Hy sinh được cho nhà họ Hạ đứa con trai rất kháu khỉnh, ai ai cũng yêu thương thằng bé, trừ một người chính là ba ruột bé - Hạ Lam Minh!
Vì sao ư? Thằng bé này làm anh cấm dục gần một năm
Nó ôm vợ anh, chiếm vợ anh, còn chạm vào ngực vợ anh mà ăn sữa, thật đáng ghét!
Nhân lúc Hạ Lam Vũ đang chơi với Hạ phu nhân trong phòng khách thì Hạ Lam Minh rón rén đi vào bếp, ôm lấy Cung Lạc Hy từ phía sau. Đầu cọ cọ vào hõm vai cô, từ từ lên chiếc cổ trắng ngần hôn hôn.
Cung Lạc Hy không khỏi nhột cười cười: "Anh làm cái gì vậy hả? Im cho em nấu cơm nào!"
"Không."
Vừa nói Hạ Lam Minh nhanh chóng xoay người cô lại ôm lấy eo cô thật chặt, môi đặt lên môi cô liếm liếm bên ngoài, chuẩn bị tiến sâu vào trong thì......
"Ba ba mau thả ma ma của con ra ngay!"
Hạ Lam Vũ chạy lon ton đến đánh vào đôi chân của Hạ Lam Minh. Cung Lạc Hy phì cười với thái độ của bé liền đẩy anh ra ôm lấy Hạ Lam Vũ lên hôn vào má nó.
"Tiểu bảo bối của ma ma dễ thương quá đi!"
Được khen miệng của Hạ Lam Vũ cười chũm chĩm, má phình phình lên rất dễ thương, nhưng vào tầm nhìn của Hạ Lam Minh lại là chướng mắt!
Hạ Lam Vũ: "Ma ma người yêu con phải không?"
Cung Lạc Hy: "Đương nhiên rồi."
Hạ Lam Vũ: "Vậy giữa con và ba ba người yêu ai hơn?"
Hạ Lam Minh nghe được câu hỏi này thì không khỏi nổi khùng, thằng ranh con trời đánh này, hôm nay sao lại to gan như vậy chứ!
Cung Lạc Hy: "Ma ma yêu tiểu bảo bối nhất luôn."
Hạ Lam Minh: "CUNG LẠC HY!"
"Không được quát ma ma của con, tên của ma ma chỉ được mình con gọi thôi."
Hạ Lam Vũ phụng phịu hét lên làm cho trán Hạ Lam Minh xuất hiện mấy cái vạch đen, đang định giờ tay đánh vào mông thằng bé!
"Bốp"
"Mẹ, sao mẹ đánh vào đầu con?"
Hạ phu nhân đi vào cho Hạ Lam Minh một cú thật đau.
"Mày đừng hòng động vào cháu tao!"
Thấy thằng bé cười cười nham hiểm thì Hạ Lam Minh chỉ biết bó tay.
Mẹ của anh coi nó như cục vàng, bưng như bưng trứng, hứng như hứng hoa, nó làm gì cũng luôn đúng! Có vợ anh yêu thương, có mẹ anh che chở, anh không thể nào động vào nó được! Chết tiệt!
Ở cái nhà này, anh không còn chút chỗ đứng nào hết.
Đường đường là tổng giám đốc Hạ thị, một tay che trời khiến nhân viên ai cũng nể phục, lại bại dưới tay chính con trai của mình.
"La la la~ con vui quá đi! Hôm nay ma ma và con đi ăn nhà hàng."
"Đúng vậy, ma ma cũng rất vui."
Hạ Lam Minh lẽo đẽo theo sau nghe cuộc trò chuyện của hai người thì anh cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.
Hạ phu nhân đi về quê thăm thím Tô đã nghỉ hưu nên cả gia đình anh đến nhà hàng ăn cơm mà hai mẹ con Cung Lạc Hy lại phớt lờ anh như anh là người ngoài.
Thằng ranh! Đợi đấy!
"Aaaaa... Lạc Hy anh đau bụng quá! Aaaaa!"
Vừa ăn được mấy miếng thì Hạ Lam Minh đã ôm bụng kêu la, Cung Lạc Hy thấy vậy thì vội đỡ anh ra khỏi cửa để đi tới bệnh viện xem thế nào.
Vừa ra khỏi cửa phòng VIP thấy Hạ Lam Vũ đang lon ton định đi theo thì Hạ Lam Minh vội đóng ngay cửa lại, bế phốc Cung Lạc Hy lên chạy.
"Anh..... Làm gì vậy?"
Cung Lạc Hy đập vào vai anh, ngoái đầu lại nhìn Hạ Lam Vũ đang chạy theo kia, nhưng chân cậu bé quá ngắn không thể theo kịp được Hạ Lam Minh.
"Tạo thời gian cho hai chúng ta."
"C.... còn tiểu bảo bối thì sao?"
"Kệ nó."
Có nó ở bên là trong mắt cô chỉ có nó thôi!
Thực ra trước khi đến đây anh đã dặn dò nhà hàng tiếp đãi con anh chu đáo nên không cần lo lắng cho nó nữa. Nhanh chóng bế Cung Lạc Hy lên xe, lâu lắm rồi anh không được ăn "thịt" rồi!
"T..... từ từ đã nào!"
Vừa vào xe Hạ Lam Minh đã nhanh chóng cởi áo Cung Lạc Hy ra hôn lấy hôn để cô, lưỡi nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng mút lấy tư vị của cô, tay luân phiên cởi đồ của mình và cô.
"Em gọi nó là tiểu bảo bối thì cũng phải gọi anh là bảo bối chứ!" Hạ Lam Minh phụng phịu, cắn lấy một bên ngực của cô.
"Anh ghen với con trai sao? Hửm?" Cung Lạc Hy phì cười hỏi lại, thật hết cách, lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Thấy cô trêu đùa mình Hạ Lam Minh liền cúi xuống cắn cắn nhũ hoa của cô, Cung Lạc Hy không chịu nổi run run: "B....B.... Bảo bối a~~"
Đạt được mục đích Hạ Lam Minh tiếp tục trêu đùa cô. Chỉ tại thằng nhóc Hạ Lam Vũ năm lần bảy lượt phá đám vợ chồng anh ân ái, đã vậy Hạ phu nhân còn bênh vực nó nữa chứ.
Hạ Lam Vũ tiểu bảo bối không khác gì dì Lạc Lạc của mình năm đó là mấy. Hiu hiu ngồi một mình trước đống cao lương mĩ vị đợi ma ma thân thương bị ba ba bắt đi rồi!
Công chuyện xong xuôi, Cung Lạc Hy vội đến chỗ con trai mình, thấy thằng bé mặt mũi như đưa đám ngồi giữa đám người.
Nhân viên thấy Hạ Lam Minh quay lại thì thở phào, hầu hạ vị tiểu thiếu gia này thật sự quá vất vả rồi.
Đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, ngọt ngào nãy giờ mà mặt mày vẫn phụng phịu.
Cung Lạc Hy đến ôm lấy Hạ Lam Vũ, dỗ dành: "Tiểu bảo bối của ma ma, yêu con quá đi."
Nghe nói vậy, mặc dù cậu bé đã hết giận, muốn làm nũng mẹ như mọi khi nhưng nhớ đến bạn nãy, mẹ vậy mà lại theo phe của Hạ Lam Minh.
"Ma ma xin lỗi mà, ngày mai ma ma dẫn con đi chơi nha?"
"Thiệt hơm ạ?"
"Đương nhiên."
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng đến tối, Hạ Lam Minh bị đuổi ra sofa ngủ. Chẳng biết có phải Hạ Lam Vũ gọi điện mách Hạ phu nhân hay không mà sáng sớm hôm sau bà đã có mặt ở nhà dạy dỗ Hạ Lam Minh ra trò.
Hoàn.
Thứ Năm, ngày 15 tháng 8 năm 2019.
Thập Ngũ Vỹ.
"Em đi đâu tôi đưa em đi!"
Hạ Lam Minh kéo tay Cung Lạc Hy lại, nước mắt đã lòe nhòe trên mặt, thần sắc đi xuống, để cô đi như này sao anh an tâm được.
"Đ.... Đường Đường.... tai nạn... hưc..... hức...Phải nhanh lên!" Cung Lạc Hy nức nở cầm tay Hạ Lam Minh thật nhanh. Cô rất lo lắng, bồn chồn, bất an. Chỉ sợ Đường Đường có chuyện gì.
Bệnh viện.....
Cung Lạc Hy chạy thẳng vào bắt gặp các bác sĩ, y tá thì rối rít hỏi. Mọi người nhìn cô thì tặc lưỡi rõ là xinh đẹp mà tóc bù xù, mặt ướt nhẹp, hốc mắt đỏ hết lên.
"Cô là người nhà của Đường Đường phải không, cô ấy mang thai còn gặp chuyện này thì thật đáng tiếc!" Vị bác sĩ già cảm thán, lên tiếng: "Chúng tôi không gọi được cho chồng cô ấy, chỉ gọi được cho cô. Mong cô bớt đau lòng, đến nhận thi thể của cô ấy.”
Nói đến đây ông ta ngập ngừng. Cung Lạc Hy nghe thấy câu này thì chết sững lại, bớt đau lòng, thi thể? Đường Đường!
"T...T.... TÔI P.....PHẢ....I .....GẶP .....CÔ.... ẤY........!" Cung Lạc Hy bịt tai mình lại, cô hét lên thật to, mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng, nước mắt chảy dài tùm lum hết, miệng gào thét không ngừng.
Cô không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, cứ vậy điên cuồng lao đến căn phòng đó. Cô không dám tưởng tượng, không dám nghĩ tới.
Cô gái hôm trước vẫn còn tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt mình giờ đây lại nằm bất động ở đây.
Cung Lạc Hy đi đến, lay mạnh Đường Đường, thâm tâm cô hy vọng cô ấy sẽ mở mắt hay chỉ cử động một chút.
Cô trước nay chưa từng tin vào thần thánh, nhưng giờ lại hy vọng có một phép màu nào đấy, cứu lấy bạn cô.
............
"Um...”
"Em tỉnh rồi sao?”
Mở mắt ra, một giọng nói cô nghe được chính là của Hạ Lam Minh. Cung Lạc Hy chợt nhớ, rõ ràng cô đang ở bệnh viện, Đường Đường. Cô bám lấy Hạ Lam Minh lo lắng luống cuống: "Boss Đường Đường sao rồi? Cô ấy đâu? Đứa bé có sao không?"
Thấy thái độ của cô Hạ Lam Minh thở dài, vuốt nhẹ lên tóc cô: "Lạc Hy em phải bình tĩnh, bị ngã từ trên tầng ba xuống, xảy thai, đưa đến bệnh viện thì đã không cầm được. Em bớt đau lòng!"
Nghe được những gì anh nói Cung Lạc Hy hoang mang. Bạn của cô, bạn thân cô, người cùng cô lớn lên, cùng nhau trải qua thời thanh xuân, buồn phiền vui vẻ đều ở bên cô, bây giờ cô ấy không còn rồi. Đến khóc cô còn không khóc nổi, cô buồn đến ngất lịm đi, Hạ Lam Minh đỡ cô nằm xuống, hôn lên trán cô: "Em còn có tôi.”
Tang lễ, Phó Quan không đến, hai ông bà Phó thoáng nhìn đã già đi chục tuổi, cháu họ, con dâu họ đi cùng lúc. Nguyên nhân chỉ có Phó Quan biết. Cung Lạc Hy nghe Hạ Lam Minh kể lại tường tận: Cô Ngải Ngải gì đó đến phá rối hôn lễ không thành, ghen ghét lấn áp lí trí. Hôm đó định đâm Đường Đường may mắn có Hạ Lam Minh. Phó Quan đến gặp cô ta ngăn cô ta ngừng lại ai ngờ, Ngải Ngải muốn làm tình lần cuối, Phó Quan đồng ý, cô ta lại gọi Đường Đường tới. Sock nặng nhưng cô không có tư cách để ghen cả, cô và anh ta chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi mà!
Về nhà lại bất cẩn ngã từ trên cửa sổ. Phó Quan chắc chắn là tên gián tiếp gây ra, nếu như anh ta không trăng hoa hoặc anh ta sẽ cắt đứt hoàn toàn với các cô gái mà anh ta quen thì... ở đời không bao giờ có nếu! Lúc Phó Quan đang vui sướng hòa quyện với thân thể Ngải Ngải chính là lúc Đường Đường cùng đứa bé vẫy tay tạm biệt thế giới này.
Nhiều ngày Phó Quan đến xin lỗi Cung Lạc Hy, nhưng cô không gặp anh ta, xin lỗi có làm cho bạn cô sống lại được không. Anh ta cứ dai dẳng đến trước mặt Cung Lạc Hy liền cho anh ta 1 cái bạt tai: "Anh có biết Đường Đường yêu anh không, cậu ấy yêu anh suốt bốn năm. Nhất kiến chung tình, vì anh mà theo nghề bác sĩ đó! Anh có từng nghe về cô kĩ sư tài năng mà ngu ngốc bên Mỹ chưa? Chính là bạn tôi, cô ấy ngu ngốc mà đổi sang nghề bác sĩ cũng chỉ vì anh đấy!"
"Anh không xứng đáng để cô ấy yêu đâu Phó Quan!"
Nói đến đây Cung Lạc Hy nghẹn ngào, Phó Quan như nhớ ra cái gì đó, anh ta nhớ mấy năm trước ở Mỹ hình như cũng gặp một cô bé kĩ sư xinh xắn, kết bạn làm quen, nhưng vì bên cạnh có quá nhiều phụ nữ nên đã quên đi, nhưng cô bé ấy vẫn nhớ anh ta, vì anh ta mà từ bỏ sự nghiệp...
Hạ Lam Minh chuyển đến nhà Cung Lạc Hy sống, lấy lí do không an tâm cô ở 1 mình, đau lòng chuyện của Đường Đường, Cung Lạc Hy chẳng mảy may suy nghĩ cho anh ở phòng của Cung Lạc Lạc.
Hiện tại, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn nữa, Hạ Lam Minh muốn làm gì thì mặc anh. Dù gì chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, với cả lúc này đây cô cũng muốn có một người ở bên cạnh.
Nhiều khi cô thấy rất cảm động về những điều mà anh đã làm cho cô, được anh ở bên cạnh chăm sóc cũng thật thích.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Boss anh bị điên sao?"
"Boss đây là nhà tôi đó!”
Từ sáng tinh mơ đến tối lặn Cung Lạc Hy phát điên lên vì Hạ Lam Minh, sáng sống chết leo lên xe cô đòi cô chở đi làm, tối không có liêm sỉ trèo lên giường cô đòi ngủ chung. Đã qua hai tháng rồi, chuyện của Đường Đường cũng lắng xuống vậy mà Hạ Lam Minh vẫn mặt dày ăn chực ở chực nhà cô, đuổi thế nào cũng không đi!
Cảm động ban đầu gì đó, theo gió cuốn bay hết rồi!
"Boss à xin anh hãy tự trọng đi.”
"Hửmv Tự trọng là gì vậy? Cái đó lấy vợ được không?"
Hạ Lam Minh cười cười nhìn cô, đuôi mắt xấu xa cong lên.
Dạo này anh cũng không bảo cô tìm phụ nữ nữa chắc đang cải tà quy chính hoặc có vấn đề gì chăng?
"À tối nay ăn lẩu đi!" Vừa nói Hạ Lam Minh vừa cởi áo chuẩn bị đi tắm, Cung Lạc Hy thấy cảnh đó thì vội bịt mắt lại trong lòng niệm thần chú 'hãy giữ liêm sỉ, hãy giữ liêm sỉ’!
Chắc chắn là Hạ Lam Minh đang mưu kế dùng thịt đè người, lấy nhan sắc, vóc dáng đó để mê hoặc cô.
"Đâu phải chưa nhìn bao giờ đâu bịt mắt làm gì. Sao hả? Cảm giác sướng không?
Hạ Lam Minh tiến đến cầm tay Cung Lạc Hy từ từ chạm vào vùng bụng của mình. Sáu múi săn chắc, cảm nhận từng da thịt, đầu cô nổ tung, mặt nóng đỏ lại! Sắc đẹp đè chết người rồi! Yêu nghiệt!
Cung Lạc Hy mặt đỏ bừng, mắt đánh sang chỗ khác, thâm tâm mặc dù thích lắm nhưng vẫn kiềm chế lại, cắn răng nói: “Sướng... sướng cái gì chứ?” Rồi đánh nhẹ vào bụng anh, quay đi chỗ khác.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Hạ Lam Minh cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu cô, song mới vào nhà tắm. Chỉ có Cung Lạc Hy vẫn đứng ngây ngốc ở đó.
Gì chứ, tự nhiên ngọt ngào như vậy!
Cô biết rõ là bản thân mình đã thích anh, nhưng vẫn muốn giữ cảm giác này một chút, nói cho anh sau vẫn chưa muộn ha?
"Lạc Hy mai tôi sẽ chuyển về nhà.”
Chiếc đũa đang định gắp rau của Cung Lạc Hy bị khựng lại, anh về rồi cuối cùng cô cũng được yên tĩnh, mà sao lại có cảm giác mất mát vậy chứ?
Thấy cô chăm chăm nhìn mình Hạ Lam Minh xấu xa nhỏm dậy hôn lên má cô: "Đừng bảo em không nỡ để tôi đi nha.”
"L.... làm... gì có chứ!”
Bị nói trúng tim đen Cung Lạc Hy chối nay nảy, rùa con thú vị quá!
Suốt bữa ăn, Cung Lạc Hy chỉ cắm đầu cắm cổ ăn uống, thi thoảng ngước lên nhìn Hạ Lam Minh lại bắt gặp ánh mắt say đắm của anh liền cụp mắt xuống.
Chết tiệt! Không ăn đi mà cứ nhìn cô làm gì?
Sáng ra không có ai lì nhèo đòi cô chở đi làm, thấy yên tĩnh và trống vắng quá, có lẽ Hạ Lam Minh đã đi vào cuộc sống của Cung Lạc Hy lúc nào không hay.
Tối đến, không có ai bắt bẻ cô nấu ăn, hay tự nhiên cởi áo giữa nhà, đêm đêm thiếu đi cái gối ôm di động.
Tự nhiên thấy hụt hẫng quá, Cung Lạc Hy vỗ mặt mình, tự an ủi bản thân: “Chuỗi ngày yên tĩnh thoải mái trở lại rồi! Không có gì đáng buồn cả!”
Hạ Lam Minh chở về nhà mình, anh đinh ninh sẽ có một lúc nào đó Cung Lạc Hy sẽ tiến đến xin anh ở cùng với cô.
Muốn chinh phục người con gái mình yêu thì hãy để cho cô ấy quen với sự hiện diện của bạn mỗi ngày, rồi khi bạn rời đi cô ấy sẽ hối tiếc nhận ra, không thể sống thiếu bạn!
Hạ Lam Minh đã làm theo kế hoạch một cách tỉ mỉ ấy thế mà, mới sáng sớm ngày đầu tiên anh đã không chịu nổi, tối qua không được ôm cô ngủ anh thấy trống vắng, chỉ định nằm nhớ cô một chút rồi ngủ, ai ngờ thức trằn trọc đến sáng luôn .
Mỗi sáng cô sẽ làm đồ ăn cho anh, chở anh đi làm vui làm sao, vậy mà giờ thật tẻ nhạt. Hằng ngày cũng chẳng có ai để trêu đùa, nhiều lần anh thử cởi áo giữa nhà trước lúc đi tắm, lại bị Hạ phu nhân đánh vào lưng đến bầm tím kêu anh biến thái!
Hạ Lam Minh chuyển khỏi nhà Cung Lạc Hy được hai tuần, mỗi ngày nhìn thấy nhau họ đều thấy đối phương tinh thần sa sút giống hệt mình.
Đến giờ tan làm, Hạ Lam Minh vẫn còn trong phòng làm việc, Cung Lạc Hy lấy hết dũng khí đi vào
"Boss......à....”
Cung Lạc Hy đến ấp úng nói chuyện, Hạ Lam Minh tự nhiên thấy rối bời, cô có phải đang ngỏ ý với anh không, cô đang muốn anh chuyển đến sống cùng cô phải không?
"Chuyện gì vậy?" Làm màu một tí, Hạ Lam Minh ngoài mặttỏ ra dưng dưng, yên lặng đợi cô nói. Thời gian như trôi chậm lại, bàn tay anh bấu chặt lấy quần dưới gầm bàn, hồi hộp chờ cô mở lời.
Tiếng kim đồng hồ chạy trong căn phòng tĩnh lặng trở nên nổi bật, Hạ Lam Minh lòng nóng như lửa đốt, nhìn Cung Lạc Hy không chớp mắt, tai dỏng hết cỡ lên nghe, chỉ sợ để tuột mất khoảnh khắc nào đó.
"Hình như là tôi thích anh rồi!"
Càng nói giọng Cung Lạc Hy càng nhỏ lại, Hạ Lam Minh lại nghe rõ mồn một từng chữ. 'Thích' cô thích anh, tim anh đập nhanh gấp trăm lần, miệng không mím được cười đến điên dại: "E....e.....em nói.... gì..... gì cơ...”
Hạ Lam Minh vui đến nói lắp, nhưng Cung Lạc Hy lại thấy xấu hổ liền bỏ ra ngoài, trước khi đóng cửa phòng cô còn để lại câu: "Nói thích anh.”
Cung Lạc Hy đã lấy hết dũng khí để bày tỏ với anh. Cô đứng dựa vào cửa, sức lực bị bào mòn đến cạn kiệt, chỉ bày tỏ thôi đã tim đập chân run không đứng vững.
Nhớ tới lần đầu đi phỏng vấn xin việc, cô mang phong thái tự tin hiên ngang để đi, suốt quá trình đều rất trôi chảy.
Vậy mà bây giờ...
Tối đến Hạ Lam Minh vẫn chưa tiêu hóa được hết sự việc xảy ra ban chiều, liền nhấc điện thoại gọi cho cậu bạn thân Phó Quan: "Tối nay đi uống, không say không về!"
Nhắc đến Phó Quan từ sau khi Đường Đường mất không thấy anh ta cặp kè, hay tình một đêm với bất kì cô gái nào mà nghiêm chỉnh làm việc. Ông bà Phó thấy thế an lòng, nếu là trước kia họ sẽ mừng như điên khi thấy Phó Quan ngoan như vậy, nhưng bây giờ...
"Hôm nay cậu bị điên hay sao uống nhiều vậy? Công ty phá sản à? Hay là bị cô thư kí cự tuyệt?"
Phó Quan thấy Hạ Lam Minh đến đã tu hết mấy chai rượu không nói một câu nào hình như đang đau khổ, cứ nghĩ anh chàng này thất tình ai ngờ: "Lạc Hy nói thích tôi rồi!"
"Đệt! ! ! Cậu gọi tôi ra đây chỉ để khoe thôi à? Về đây!"
Phó Quan nghe xong định phủi mông đi về, thì bị Hạ Lam Minh cầm tay kéo lại: "Khi yêu tôi nên làm gì đây?"
Hạ Lam Minh từ trước đến giờ chưa bao giờ hẹn hò với bất kì cô gái nào, mà chỉ hẹn gái lên giường thôi, cũng được tính là con gà ngơ ngác trong chuyện yêu đương nên phải nhờ Phó Quan 'cao thủ tình trường' giúp đỡ.
Cung Lạc Hy sau khi tỏ tình với Hạ Lam Minh thì thấy đầu mình sắp nổ tung, buổi tối thì tên Nhất Lam gọi cho cô hẹn đi uống. Tên này từ khi về nước đến công ty tìm cô đúng một lần rồi mất tích luôn, bây giờ lại hẹn thế này chắc chắn có âm mưu, phải mang lọ xịt cay đi mới được.
Nhỡ đâu đang uống thì hắn lại âm mưu cái gì đó hoặc là gặp antifan của gã thì còn biết đường mà phòng thân.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
Nhất Lam nghe cô nói bằng giọng điệu vô cùng xa cách, anh nhíu mày, tỏ vẻ không vui định ôm chầm lấy cô thì Cung Lạc Hy đã cầm lọ xịt cay ra: "Cậu mà đến đây thì đừng trách!"
Thấy thái độ cứng rắn của cô, Nhất Lam vội cụp đuôi tỏ vẻ vô tội, tình bạn đoạn tuyệt từ đây!
"Cô nên may mắn, không phải ai cũng có diễm phúc được tiểu gia mời đâu! Hứ! !"
Có hàng trăm lời mời Nhất Lam ăn cơm đủ loại mà cậu ta từ chối để đi mời Cung Lạc Hy ăn cơm, vậy mà đối phương còn làm cái hành động không tôn trọng cậu nữa chứ.
"Làm như bà đây cần vậy.”
Mông vừa chạm ghế Nhất Lam đã rót rượu ra mời cô, nói gì mà không say không về!
Hai năm không gặp anh chàng này tính tình ngày càng phóng khoáng. Cung Lạc Hy và Nhất Lam quen nhau thời đại học, lúc bấy giờ Nhất Lam chưa vào giới giải trí nên hai đứa đã có những thời gian rất tuyệt vời: cùng uống rượu trên nóc nhà, cùng vẽ lên tường, cùng đua xe xong bị cảnh sát, có lúc còn bị hiểu lầm là người yêu của nhau nữa!
Nhưng lúc người yêu của Nhất Lam không chịu nổi đã đến trường đại học của Cung Lạc Hy ầm ĩ một phen, Nhất Lam không chịu nổi đã chia tay cô nàng, Cung Lạc Hy cũng về nước mà không nói với cậu ta câu nào.
Sau đó, Nhất Lam đã phải khổ sở đi xin lỗi cô, còn làm đủ việc mong cô tha lỗi. Hứa từ nay sẽ phân rõ danh giới, không để tình yêu nam nữ làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Tri kỉ, nếu nói ai là bạn bè thân thiết nhất của cô thì cô sẽ không do dự trả lời đầy tự hào: Nữ bác sĩ ưu tú Đường Đường, đại minh tinh Nhất Lam, sinh viên xuất sắc Cung Lạc Lạc đó đều là những người quan trọng của cô, bây giờ còn có đại boss - Hạ Lam Minh nữa, cô đã lỡ thích anh mất rồi.
"Hắt... xìiiii!"
"Cậu ốm à?” Thấy Hạ Lam Minh tự nhiên hắt hơi mấy lần liền, Phó Quan quan tâm hỏi.
"Không có gì đâu uống tiếp thôi.” Chắc Cung Lạc Hy đang nhớ anh rồi, cũng phải thôi, anh ưu tú thế này cơ mà.
Hôm nay cô tỏ tình với cô, chắn bây giờ đang nằm trên giường, trong đầu tràn ngập hình bóng của anh. Nghĩ đến đây Hạ Lam Minh không nhịn nổi mà cong môi, tâm trạng ngày càng hưng phấn hơn.
"Cậu điên à, tôi còn phải về ngủ!"
Bị Hạ Lam Minh nhồi nhét cho bao nhiêu rượu vào bụng Phó Quan đã không thể chịu nổi, anh ta còn phải về nhà, mai còn phải đi làm! ! !
"Ế Lạc Hy kia phải không?" Phó Quan ngà ngà say chỉ trỏ về phía một cô gái, Hạ Lam Minh lớ ngớ ngóc đầu dậy, anh tỉnh rượu ngay lập tức, hình dáng không thể nào quen thuộc hơn Cung Lạc Hy. Rõ ràng chiều nay cô nói thích anh vậy mà bây giờ lại đi với người đàn ông khác.
Đằng này, Cung Lạc Hy phát điên vì Nhất Lam uống cho cố vô rồi bây giờ làm khổ cô, cậu ta là minh tinh phải giữ hình tượng, hiếm có dịp như này uống nhiều cũng phải, nhưng lại phải dìu cậu ta đứng vệ đường đợi người quản lí!
Nghiệp quật không trượt phát nào. Cung Lạc Hy đang nghĩ xem có nên bỏ cậu ta ở đây mà đi về trước không nhỉ?
Hạ Lam Minh khí thế bừng bừng lôi xềnh xệch Phó Quan đi tới chỗ cô, chuẩn bị đầy đủ đao pháp, nhân lực đi đối chọi với tình địch!
"CUNG LẠC HY!"
Nghe thấy có người gọi tên mình Cung Lạc Hy quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sát khí của Hạ Lam Minh, nhận ra được anh đã hiểu lầm khi cô đi chung với Nhất Lam, liền bỏ cậu ta ra, chạy đến chỗ Hạ Lam Minh định mở miệng giải thích.
"Boss thật ra tôi và cậu ta trong sạch không như anh nghĩ đâu!"
Cung Lạc Hy ôm chặt lấy Hạ Lam Minh luống cuống giải thích. Cảm nhận được thân thể mềm mại, mùi hương ngọt ngào của cô, cơn giận của Hạ Lam Minh thoáng chốc đã tiêu tan, cô giải thích với anh chứng tỏ cô coi trọng anh, sợ anh hiểu lầm, nhưng trong lòng lại khó chịu, cô vậy mà lại đi uống rượu với người đàn ông khác!
Vội nâng người cô lên vắt trên vai, Cung Lạc Hy vội hét lên, tư thế này hết sức là xấu hổ.
"Boss... anh bỏ tôi ra....aa...”
“Bốp”
Hạ Lam Minh đánh nhẹ vào mông Cung Lạc Hy một tiếng, cô biết được anh sẽ không thỏa hiệp với mình vội im lặng, tìm cách che đi khuôn mặt, nhỡ gặp người quen thì khổ.
Bây giờ chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho Nhất Lam nữa, bản thân cô còn lo chưa xong.
Phó Quan cũng lẽo đẽo leo gọi taxi đi về, anh ta bị Hạ Lam Minh chuốc say lí trí rất mơ hồ, nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh của một người con gái, cô gái ấy rất dịu dàng thanh khiết, bên cạnh an ủi anh khi sự nghiệp bị sa sút, nhưng lúc đó anh chỉ coi cô là người bạn không hơn không kém, lúc rời khỏi chưa được bao lâu đã dần dần quên mất hình dáng của cô: "Đường Đường a Đường Đường kiếp này anh nợ em...”
"Á!”
Cung Lạc Hy bị Hạ Lam Minh không thương tiếc nhét vào xe, đầu cô đập nhẹ vào kính xe bỗng choáng, Hạ Lam Minh cũng chui vào xe cùng cô nhưng...
"Boss sao anh lại ngồi đằng sau, anh không lái xe sao?" Cung Lạc Hy nhận thấy sự nguy hiểm đến với mình thì hoảng hốt. Hạ Lam Minh thong dong cởi từng chiếc cúc áo: "Xe của tôi rất hiện đại!"
Nói rồi anh liền khởi động chế độ tự lái, Cung Lạc Hy hoảng hốt: "Anh..... Anh tính làm gì?" Trái ngược với sự lo lắng của cô Hạ Lam Minh rất bình tĩnh: "Em từng chơi xe chấn chưa?"
Xe chấn!?
Aaaaaa! ! ! !
Chỉ một câu của Hạ Lam Minh thôi Cung Lạc Hy đã đỏ hết mặt, xe chấn..... không lẽ anh muốn chơi xe chấn với cô......!?
Cung Lạc Hy ra sức kháng cự, đá loạng choạng nhưng bị Hạ Lam Minh giữ chân lại. Anh nâng chân cô lên trước mặt, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cá chân cô, ánh mắt nhìn đầy nóng bỏng. Cung Lạc Hy cảm nhận được dòng điện xoẹt qua từ chân lên đến đỉnh đầu, tâm trí mờ mịt.
Cô chống tay ngồi dậy, ôm lấy Hạ Lam Minh, quàng tay qua cô anh, Cung Lạc Hy hôn lên môi anh, khoảnh khắc môi chạm môi khiến cho máu trong người Hạ Lam Minh sục sôi.
Anh bình tĩnh lại đẩy Cung Lạc Hy ra rồi đi đến ghế lái. Cô hơi mất mát vì bị anh đẩy ra, bĩu môi ngồi im đấy, vậy mà vẫn chưa thấy anh có phản ứng gì. Định lên tiếng trách móc, rõ ràng là anh bắt đầu trước bây giờ lại...
Chợt thất Hạ Lam Minh lái xe đến bờ sông, Cung Lạc Hy vội ngậm miệng lại, những lời định nói cũng giữ kín lại trong lòng.
Mọi việc xong xuôi, Hạ Lam Minh quay ra sau, “cái đó” của anh đã phải nhịn nãy giờ đến lúc “ăn” cô rồi!
...............
Nhất Lam bị bạn mình bán đứng nằm lăn lóc trên lề đường, cho tới khi người quản lí tới đón cậu ta thì cậu ta cứ lẩm bẩm; "Lạc Hy thật ra.... tôi rất thích em.... rất thích....”
Quản lí thấy cậu ta kêu cái tên quen thuộc thì tặc lưỡi, khi Cung Lạc Hy bỏ về nước Nhất Lam đã nhận ra mình đối với cô không chỉ có tình cảm bạn bè đơn thuần, cậu ta đã cố gắng từng bước tiến lên trong sự nghiệp để có thể cưới cô về, cho cô một cuộc sống sung túc.....
Quản lí: "Nhất Lam cậu mau chui vô xe cho tôi!" Anh ta sắp phát điên với con sâu rượu này, không biết hôm nay kích thích vì cái gì mà uống nhiều vậy làm khổ anh ta...
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
"Reng...... Reng..... Reng"
"Ui... da..." Đêm qua Cung Lạc Hy bị Hạ Lam Minh đè ra hành sự từ trong xe đến vào nhà không biết bao nhiêu lần nên bây giờ toàn thân mới đau nhức như vậy.
"Alo."
"Lô cái quần què! Cô đang ở đâu? Sao hôm qua bỏ tôi lại một mình hả?" Nhất Lam tỉnh dậy thì nghe quản lí kể lể đêm qua cậu ta nằm vật vã trên đường thì tức điên lên, vừa dậy đã gọi cho cô. Cậu ta phải làm cho ra lẽ chuyện này!
"Ừ thì..... tôi cúp đây."
Cung Lạc Hy chột dạ, đúng là hôm qua cô bán đứng Nhất Lam để theo Hạ Lam Minh thật. Cậu ta mà biết chắc làm ầm lên mất. Hạ Lam Minh đi vào thấy cô thất thần, trên cơ thể trắng muốt lại lộ ra mấy vết xanh xanh tím tím do anh để lại thì nhếch mép, cô chỉ có thể là của anh!
"Chụt..."
"Á boss! Anh hôn trộm tôi?"
Cung Lạc Hy lấy tay ôm lấy bên má vừa được Hạ Lam Minh hôn, quay ra nhìn anh.
"Gọi tên anh đi." Hạ Lam Minh cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của cô, rồi vân vê dái tai mềm mịn của cô, ôn nhu đầy thâm tình.
"M....M....Minh..."
Cung Lạc Hy xấu hổ lí nhí nói, đêm qua hai người đã xác định quan hệ, anh còn hứa là ngoài cô ra sẽ không động đến bất kì người phụ nữ nào khác!
Hạnh phúc quá đi a!
Nhưng nhỡ đâu hôm qua uống say quá nên chuyện anh hứa hẹn các kiểu đều do Cung Lạc Hy cô tự tưởng tượng ra thì sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại tụt xuống, nếu cô và anh xác định quan hệ thì sẽ bên nhau lâu dài. Liệu...
"Em lại ngây người ra rồi."
Hạ Lam Minh nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, hơi nâng lên, hôn lên môi cô, được Cung Lạc Hy đáp lại, anh đi vào bên trong bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô.
Hạ Lam Minh và Cung Lạc Hy nhanh chóng công khai mối quan hệ của mình. Trong công ty tuy có người chúc phúc song vẫn có người ghen tị mỉa mai, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới hai người cả.
Hạ phu nhân thì ngày nào ngày nấy đều chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho Cung Lạc Hy, tối thì bắt Hạ Lam Minh chở cô về ăn cơm. Phó Quan chỉ đến nói vài ba câu chúc mừng rồi đi luôn, anh ta cảm thấy đứng trước cô thì anh ta không còn mặt mũi nữa.
Tống Ngạn không chịu thua đưa Vu Hòa về ra mắt thì Tống lão gia nổi giận đùng đùng, đuổi anh ta ra khỏi nhà, nói là nếu anh ta không suy nghĩ lại sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Không biết hai người đó tương lai sẽ ra sao, chứ Tống Lão gia chắc chắn sẽ không để cho Vu Hoà bước chân vào Tống gia nửa bước.
Nhưng Tống Ngạn là ai chứ? Nói về mưu mô, anh ta đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, không biết làm cách nào mà Tống phu nhân vừa nhìn đã ưng Vu Hoà, Tống lão gia đó chỉ là vấn đề thời gian.
"Um.... ọe..."
Đang ăn Cung Lạc Hy cảm thấy buồn nôn nhanh chóng chui vô nhà vệ sinh. Hạ phu nhân thấy vậy thì cười mỉm, ra hiệu cho thím Tô mời bác sĩ tư nhân, Hạ Lam Minh không khỏi lo lắng cho Cung Lạc Hy lại thấy mẹ mình vui khi cô bị vậy thì giận.
"Mẹ... Lạc Hy bị vậy mẹ còn cười được sao? Cô ấy đang không khỏe đấy."
"Mẹ đang vui mà, chuẩn bị đám cưới đi là cùng."
Thấy con trai mình vẫn còn ngây ngô như thằng ngốc, Hạ phu nhân tủm tỉm cười, chẳng oán trách gì.
Dù sao Hạ Lam Minh cũng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nên anh không biết cũng phải thôi.
"Đúng vậy đó!" Thím Tô bên cạnh cũng phụ họa theo, bà sắp được ăn cỗ rồi.
Ai không biết Hạ phu nhân mong có con dâu, mong có cháu đến mức độ nào. Lúc đi tụ họp cùng các phu nhân ai cũng khoe về các cháu, chỉ có Hạ phu nhân là ngồi im một chỗ.
Bây giờ thì hay rồi.
"Cô ấy không sao chứ?"
Hạ Lam Minh bồn chồn lo lắng, Cung Lạc Hy mà có mệnh hệ gì thì làm sao mà anh sống nổi cơ chứ, cô là tiểu tâm can của anh, là bảo bối, là cuộc sống của anh.
Hạ phu nhân thấy con mình như vậy thì dè bỉu, đúng là trẻ người non dạ chưa hiểu sự đời!
"Cung tiểu thư không bị sao cả. Cô ấy chỉ bị ốm nghén thôi, ai mang thai cũng vậy cả.”
Cung Lạc Hy, Hạ Lam Minh: "MANG THAI?!"
"Đúng vậy.”
Cung Lạc Hy và Hạ Lam Minh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn chưa tiêu hoá được chuyện này.
Thấy hai người trẻ ngây ngốc Hạ phu nhân thở dài kêu thím Tô tiễn khách còn bà thì chuẩn bị mọi thứ: thông báo cho mọi người, áo cưới, thiệp cưới,....v...v.... Con trai, con nên mừng vì có một người mẹ tuyệt vời như mẹ!
Hạ Lam Minh ngẩn ra, không khỏi bối rối nắm chặt lấy tay Cung Lạc Hy ngây ngốc hỏi: "Lạc Hy em mang thai?"
"Vâng, bác sĩ vừa nói mà.” Cung Lạc Hy mừng khôn xiết đáp lại, cô cũng không tin được, hiện tại trong bụng cô đang có một sinh linh bé bỏng.
"Anh sắp được làm cha sao?"
"Vâng.”
"Con của chúng ta sắp ra đời rồi.”
"Vâng.”
"Em thật sự có thai? Anh không nằm mơ chứ?"
"Vâng.”
"Vậy....”
"Dừng!"
Hạ Lam Minh liên tục hỏi các câu ngớ ngẩn làm cho Cung Lạc Hy phiền lòng, cô mới là người mang thai mà anh bối rối hơn cả cô nữa chứ.
Nhưng một vị sếp bao giờ cũng lạnh lùng lại có bộ dạng dễ thương như vậy vì cô, nghĩ đến đây thôi cô cũng hạnh phúc!
Có thai sao?
Mang trong mình kết tinh với người mình yêu, tâm trạng của Cung Lạc Hy lúc này có hơi ngờ ngợ. Đột nhiên cô nhớ đến Đường Đường, có lẽ khi biết mình có thai cô ấy cũng có cảm giác như cô bây giờ.
Chỉ tiếc...
Mỗi khi nhớ đến Đường Đường, Cung Lạc Hy không cầm được nước mắt.
Đám cưới được tổ chức vào cuối tháng sau, Hạ phu nhân cùng Hạ Lam Minh tự tay lo liệu tất cả.
Tập đoàn Hạ thị.....
Cả nam lần nữ than thầm ai oán, kêu gào thảm thiết.
"Huhu boss lấy vợ rồi!"
"Từ khi hai người đó công khai tôi đã nghĩ sớm muộn cũng có ngày này mà, buồn quá đi! ! !”
"Nam thần của lòng tôi!"
"Thư kí Lạc.... tôi hết cơ hội rồi!"
"Nữ thần của lòng tôi!"
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Trong quá trình chuẩn bị cho hôn lễ, Cung Lạc Hy cảm thấy cứ như cô không phải cô dâu vậy. Ngoài việc thử áo cưới ra thì tất tần tật mọi việc đều là một tay Hạ Lam Minh lo liệu.
Đúng như những gì anh từng nói, sẽ không để cô phải động tay vào bất cứ việc gì.
Lễ cưới......
Đám cưới hào môn thế kỷ, xa hoa bậc nhất thành phố X, tổng tài tập đoàn Hạ thị, người đàn ông độc thân hoàng kim lấy vợ, tin tức gây sốc cho các cô tiểu thư chưa chồng, ai ai cũng muốn được thấy nhan sắc của cô dâu. Người phụ nào mà có thể nắm trọn được Hạ Lam Minh trong tay, được anh cưng chiều như vậy.
Hôn lễ được tổ chức tại công viên lớn nhất nước thuộc sở hữu của Hạ Lam Minh, từng đồ trang trí được mạ vàng, hoa xung quanh được nhập khẩu từ Pháp còn tươi đỏ thắm, khách mời toàn là những ông bà chủ lớn, đại minh tinh.....
Bộ váy cưới mà Cung Lạc Hy mang trên mình được chính nhà thiết kế Liana làm ra, chiếc váy chưa từng được cho ai mặc thử, không biết là Hạ Lam Minh đã làm cách nào mà Liana đã trao cho anh cái váy.
Bộ váy được thiết kế hở vai, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ của cô, phần đai hơi rộng không có bó sát vào eo nên không có ảnh hưởng đến thai nhi, thân váy được đính kim cương và đá quý, tấm mạn phủ lên đầu cô, xen lẫn mái tóc đen càng làm nổi bật và quý phái. Bộ trang sức do đích thân Hạ Lam Minh chọn lựa đã nói lên anh quan tâm đến cô mức nào.
"Chị..... chị nhanh lên còn ngắm nghía cái gì nữa!"
Cung Lạc Lạc xin nghỉ học để được về dự đám cưới cô, đi theo cô bé còn có một cậu con trai khá khôi ngô nữa chứ.
"Ra đây.”
"Trông bộ dạng của chị chẳng khác gì chị Đường Đường lúc trước là mấy cả! Hì hì!"
Cung Lạc Hy nghe thấy tên Đường Đường thì đứng hình, Cung Lạc Lạc cũng nhận ra mình vừa nhắc đến chuyện không nên nhắc, bầu không khí trở nên ngượng ngùng, hai cô gái không nói với nhau câu nào chỉ lẳng lặng nhìn nhau, khóe mắt Cung Lạc Hy cay cay cô nhớ đến kỉ niệm của cô và Đường Đường, hai người là bạn thân của nhau đã cùng hứa sẽ trở thành phù dâu của nhau, trở thành mẹ nuôi của con đối phương! Vậy mà bây giờ.....
"Nhanh lên coi Lạc Hy cưng~~~”
Tống Ngạn lôi tay Vu Hòa xềnh xệch vào, tuần trước 'anh ta' đã sang Thái chuyển giới, ngũ quan của Tống Ngạn khá yêu nghiệt, vóc dáng mảnh khảnh nên cho dù có là nữ cũng rất đẹp. Tống lão gia tức đến thổ huyết nhưng sau khi nghe Tống Ngạn nói là đã đi cấy tinh nhân tạo thì nguôi ngoai. Tống Ngạn cấy tinh vào cơ thể của một người phụ nữ đẻ thuê, chỉ cần có giọt máu của nhà họ Tống thôi thì anh ta có thể quang minh chính đại đến với Vu Hòa.
"À ừm c.... c.... chị Ngạn...”
Tống Ngạn từng đến nhà Cung Lạc Hy chơi một lần nên có quen biết với Cung Lạc Lạc nhưng cô bé vẫn không biết chuyện anh là gay nên bây giờ cảm thấy hơi khó xử
"Lạc Lạc cưng gọi lại đi.”
"Đừng đùa nữa đi thôi.”
............,,
"Khốn khiếp thả tôi ra! Có ai không? Mau thả tôi ra cái tên kia!"
Nhất Lam mới ra nước ngoài một thời gian vừa về nước đã nhận được thiệp mời của Cung Lạc Hy thì nổi giận đùng đùng, chạy đến cướp dâu thì đã bị người của Hạ Lam Minh bắt cóc rồi trói lại nhốt trong nhà kho.
"Cậu thôi đi có được không?!"
Người quản lí của cậu ta không làm gì hết cũng bị liên lụy nên không khỏi bực bội, phải biết chú rể là ai chứ, Hạ Lam Minh đó, người đàn ông này không dây được mà tên Nhất Lam dám ngang nhiên đi đến cướp vợ, đúng là tự chuốc lấy nhục, chắc tại cậu ta vẫn là trai tân nên tinh trùng liền chán ở nơi vốn có của nó mà chạy nên não! Haizz
"IM CÁI GÌ?! Người phụ nữ mình yêu kết hôn mà còn bĩnh tĩnh được sao?!"
"Nghe nói cái cô Lạc Hy đó có thai rồi.”
Có thai rồi! Có thai rồi! Có thai rồi!
Ba chữ đơn giản đó nhưng chui vào tai của Nhất Lam lại hóa phức tạp, vợ chồng lấy nhau có thể ly hôn, nhưng một khi đã có con thì đứa trẻ đó chính là sợi dây ràng buộc giữa họ. Cậu ta hết cơ hội rồi sao? Thậm chí Nhất Lam còn chưa kịp bày tỏ tâm ý của mình với Cung Lạc Hy nữa mà.
Trong hôn lễ, khách khứa hầu hết là những tinh anh trong giới, họ đến đây không đơn giản là tham gia lễ cưới mà còn muốn móc nối quan hệ.
“Này kia là ai vậy?”
Một người đàn ông trông khá bảnh bao, mắt nhìn vào cô gái đối diện hỏi người bên cạnh.
“Anh không biết gì sao?”
Người kia tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi lại anh.
“Không.”
“Đó là tiểu thư độc nhất của Kim thị, anh đã từng nghe qua câu nói “Chỉ cần lọt vào mắt của Kim tiểu thư, anh sẽ có trong tay tất cả bất động sản lớn của cả nước”.”
“Vậy...”
Thấy người đàn ông định lân la tới làm quen Kim tiểu thư kia, người này cũng không ngăn cản, yên lặng xem kịch vui.
Xung quanh, mọi người rôm rả bàn luận.
“Không ngờ Hạ tổng lại có thể mời được đích thân Kim tiểu thư đến dự lễ cưới.”
“Phải đó, đám cưới con trai cả của Tổng thống, Kim tiểu thư chẳng thèm đến chỉ có Kim lão gia và Kim phu nhân tham gia.”
Bên trên, chủ trì đang tiến hành buổi lễ.
"Hạ Lam Minh con có....”
"Tôi đồng ý!"
Chưa kịp đợi người chủ trì nói xong Hạ Lam Minh đã chen ngang vào trả lời. Ông ta cũng bó tay, bèn quay sang cô dâu.
"Khỏi hỏi tôi cũng đồng ý.”
Cung Lạc Hy trả lời tắp lự trong khi ông ta còn chưa kịp mở miệng
"Anh trao nhẫn cho em.”
"Dạ, em cũng trao cho anh.”
Chủ trì: "......" Có tôi ở đây làm cái mốc gì vậy?
"Trao nhẫn xong thì có thể hôn cô dâu đúng không?”
"Minh... anh không nên nói to vậy.”
Cung Lạc Hy ngượng ngùng, tuy bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng chưa lần nào hôn trước đám đông như này cả. Với cả bình thường thì không sao, cầm mic mà nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi.
Nếu muốn hôn thì hôn luôn đi, còn hỏi nữa!
Chủ trì: "......" ai cũng như cặp này thì có tôi để làm cái gì đây?!
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, cô gái nằm trên giường bệnh khẽ cử động, y tá thấy vậy liền cuống cuồng chạy đi gọi bác sĩ.
Không lâu sau, xuất hiện thêm cả đôi vợ chồng trung niên, người vợ tiều tuỵ nắm lấy tay đứa con gái khóc nấc lên: "Sao con lại dại dột như vậy hả? Không lấy thì không lấy, mẹ hứa sẽ không bắt con lấy hắn ta nữa."
Cô gái yếu ớt nhìn bà ấy, mấp máy môi định nói gì đó nhưng thôi. Thấy con gái có phản ứng như vậy, người mẹ liền lôi người đàn ông đang đứng bên cạnh ngồi xuống, nói: "Cha con đã cũng nói vậy, bây giờ cha mẹ sẽ không ép con nữa, con đừng làm vậy nha."
"Mọi người làm ơn ra ngoài một lát đi."
Phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại cô, trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh lồng ghép vào nhau. Tất cả sự việc xảy ra, ký ức của thân thể này. Một lát sau, định hình được mọi chuyện, cô đứng dậy, loạng choạng đi đến bên cửa sổ.
..........
Tôi là Đường Đường hai mươi hai tuổi, tôi sang Mỹ học từ năm hai mươi tuổi theo ngành kĩ sư. Tôi luôn cố gắng trong công việc và học tập nhưng mọi thứ không được suôn sẻ khi tôi nổi danh thì bị hãm hại là ăn cắp bản thảo của người khác, kim chủ bao nuôi,....
Những lúc buồn phiền thì tôi luôn nhớ kĩ lời bạn thân Lạc Hy của mình: "Sống không cần quan tâm đến người khác mà phải đạp lên thành kiến của họ mà đi lên."
Cô ấy rất mạnh mẽ, tự lực cánh sinh mà nuôi em gái còn dành được học bổng đi Anh nữa chứ, nhiều lúc tôi thấy mình vô dụng, thì đã gặp anh ấy.
Phó Quan thua trong vụ cá cược gì đó với bạn bè lại chịu áp lực gia đình nên đã đến kết bạn với tôi.
Anh ấy rất ấm áp, hiểu tâm lí phụ nữ, tôi thật sự đã rung động. Anh ấy an ủi tôi rất nhiều làm tôi có nghị lực vươn lên không do dự mà đổi nghành, có rất nhiều người bảo tôi ngu ngốc vì đang nổi danh mà bỏ đi, không ít kẻ soi mó đào bới việc tôi chuyển ngành là do những tin đồn lá cải kia. Nhưng lần này tôi không quan tâm, người ta nói đúng 'chết vì tình là cái chết bất thình lình'.
Tôi không có thiên phú trong ngành y nhưng tôi có sự cố gắng và nghị lực. Khi ra trường trở thành bác sĩ thực tập ở bệnh viện lớn thì nghe tin anh ấy đã về nước để kế nghiệp lúc đó tôi đã khóc rất nhiều, đau lòng, tôi đã lấy công việc ra để quên anh ấy. Ngày hay đêm chỉ biết cắm đầu vào công việc, không cho mình thời gian rảnh vì nếu có tôi sẽ không cầm lòng được mà nhớ anh nhiều hơn.
Khi bước sang tuổi hai mươi lăm tôi nhận ra thanh xuân của tôi đã trôi qua rồi, qua lâu rồi, tôi phải về nước để phụng dưỡng cha mẹ, để gặp lại bạn bè và anh ấy cũng đang ở đấy.
Trong đêm say rượu tôi qua đêm ai ngờ khi tỉnh dậy đập vào mắt tôi là chàng trai ấy, người tôi yêu suốt mấy năm qua, tôi đã trao mình cho anh ấy niềm vui ấy không thể tả được, nhưng khi tỉnh dậy anh ấy không nhận ra tôi, tôi chỉ là một người qua đường của anh ấy mà thôi.
Tôi biết trong trái tim của anh ấy luôn có một cô gái hiện hữu tại đó, nhưng tôi vẫn cố chấp, vẫn ôm hy vọng.
Có thai rồi dẫn tới hôn nhân, thậm chí lúc đó tôi còn có cảm giác không chân thật, tôi đang mơ giấc mơ rất đẹp tôi không muốn tỉnh lại. Cứ mơ mãi vậy thôi...
Anh ấy và tôi kí hợp đồng hôn nhân, tôi bất lực, tôi cảm thấy mình không còn gì trong tay cả nhưng khi Lạc Hy mở lời tôi đã bật khóc, cô ấy là ánh sáng của tôi.
Sau khi suýt bị xảy thai tôi chỉ ở trong nhà, đây là đứa con của tôi và anh ấy, tôi không thể mất nó nhưng anh gọi cho tôi, tôi vui lắm vừa nghe đã thấy giọng của một người phụ nữ, cái giọng nói đó có chết tôi cũng không quên là người phụ nữ đã phá đám lễ cưới của tôi.
Đến nơi cô ta nói thì lại thấy chồng của tôi cùng cô ta đang làm tình. Có lẽ đang mang thai cảm xúc của tôi không ổn định lắm, tôi bỏ về nhà khi trở về phòng không may trượt chân mà vấp vào rèm cửa sổ. Cứ thế cơ thể tôi nhẹ bẫng lên thì ra là tôi đang rơi xuống tôi cảm thấy mình sắp xong rồi. Hình ảnh tôi nhìn thấy cuối cùng là bầu trời xanh, đám mây trắng trôi chầm chầm lại, tôi và đứa con trong bụng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi mà không có anh ấy.
Với anh tôi là người phụ nữ trong đám ong bướm của mình nhưng với tôi anh là cả thế giới!
Người tôi yêu - Phó Quan!
Lạc Hy nói đúng, tôi ngốc lắm, lúc này rồi mà vẫn không ân hận gì mà yêu anh.
Lần đầu gặp anh tôi rất ấm áp.
Tôi cứ ngỡ mình là cô bé lọ lem gặp được hoàng tử vậy. Phó gia là một gia tộc lớn, lần đầu tiên đặt chân đến Phó trạch, tôi như được mở mang đầu óc, cố gắng hoà nhập với mọi thứ tại nơi này.
Tôi hy vọng, hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ bước vào tâm trí của anh, bước vào trái tim anh.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, cô bé lọ lem vốn là tiểu thư gia đình quyền quý, chỉ là cô ấy bị mẹ kế chà đạp mà thôi. Đến khi cô ấy đủ hiểu, thì tước vị, tài sản thuộc về cô ấy vẫn là của cô ấy.
Mà hoàng tử chỉ nhảy cùng lọ lem một bản nhạc, đã yêu cô ấy.
Thì chứng tỏ điều gì chứ?
Sắc đẹp của cô ấy là một điều không còn bàn cãi, còn bản thân Đường Đường cô chỉ có ngoại hình ưa nhìn, chẳng có gì nổi bật cả.
"Kim tiểu thư, sao cô lại đứng đây thế này."
Cô y tá thấy cô đứng ngây ngốc ở chỗ cửa sổ sợ cô có mệnh hệ gì liền rối rít.
Đường Đường cố gắng đào lại mảnh ký ức còn sót lại trong đầu. Thân thể này vốn là của Kim Bảo Phi, tiểu thư độc nhất của Kim thị.
Cô ấy được cha mẹ bao bọc từ nhỏ, sinh ra đã ở vạch đích, Kim lão gia và Kim phu nhân che chở cô ấy đến độ, ít ai trong giới thượng lưu được chiêm ngưỡng dung nhan của Kim tiểu thư. Mà cô ấy yêu anh vệ sĩ thân phận thấp kém, lại có hôn ước với con trai út của Tổng thống.
Mối hôn sự này không thể chối bỏ được, quá đau khổ cô ấy đã uống thuốc ngủ để tự sát. Để rồi Đường Đường cô bây giờ lại ở trong thân thể này.
Bên tai cô, câu nói khi ấy của Cung Lạc Hy vẫn vang lên rõ ràng: "Con trước nay chưa từng tin vào thần thánh, nhưng bây giờ con xin người hãy cứu lấy bạn con. Xin người hãy cứu lấy cô ấy, con xin người."
Từ nay, sẽ không còn Đường Đường nữa, cô là tiểu thư Kim thị cao quý, Kim Bảo Phi.
Chính Kim Bảo Phi thật đã từ bỏ tính mạng của mình cho Đường Đường cô.
[H+] Nhật kí cưa vợ của Boss
Sáu năm sau...
Cung Lạc Hy sinh được cho nhà họ Hạ đứa con trai rất kháu khỉnh, ai ai cũng yêu thương thằng bé, trừ một người chính là ba ruột bé - Hạ Lam Minh!
Vì sao ư? Thằng bé này làm anh cấm dục gần một năm
Nó ôm vợ anh, chiếm vợ anh, còn chạm vào ngực vợ anh mà ăn sữa, thật đáng ghét!
Nhân lúc Hạ Lam Vũ đang chơi với Hạ phu nhân trong phòng khách thì Hạ Lam Minh rón rén đi vào bếp, ôm lấy Cung Lạc Hy từ phía sau. Đầu cọ cọ vào hõm vai cô, từ từ lên chiếc cổ trắng ngần hôn hôn.
Cung Lạc Hy không khỏi nhột cười cười: "Anh làm cái gì vậy hả? Im cho em nấu cơm nào!"
"Không."
Vừa nói Hạ Lam Minh nhanh chóng xoay người cô lại ôm lấy eo cô thật chặt, môi đặt lên môi cô liếm liếm bên ngoài, chuẩn bị tiến sâu vào trong thì......
"Ba ba mau thả ma ma của con ra ngay!"
Hạ Lam Vũ chạy lon ton đến đánh vào đôi chân của Hạ Lam Minh. Cung Lạc Hy phì cười với thái độ của bé liền đẩy anh ra ôm lấy Hạ Lam Vũ lên hôn vào má nó.
"Tiểu bảo bối của ma ma dễ thương quá đi!"
Được khen miệng của Hạ Lam Vũ cười chũm chĩm, má phình phình lên rất dễ thương, nhưng vào tầm nhìn của Hạ Lam Minh lại là chướng mắt!
Hạ Lam Vũ: "Ma ma người yêu con phải không?"
Cung Lạc Hy: "Đương nhiên rồi."
Hạ Lam Vũ: "Vậy giữa con và ba ba người yêu ai hơn?"
Hạ Lam Minh nghe được câu hỏi này thì không khỏi nổi khùng, thằng ranh con trời đánh này, hôm nay sao lại to gan như vậy chứ!
Cung Lạc Hy: "Ma ma yêu tiểu bảo bối nhất luôn."
Hạ Lam Minh: "CUNG LẠC HY!"
"Không được quát ma ma của con, tên của ma ma chỉ được mình con gọi thôi."
Hạ Lam Vũ phụng phịu hét lên làm cho trán Hạ Lam Minh xuất hiện mấy cái vạch đen, đang định giờ tay đánh vào mông thằng bé!
"Bốp"
"Mẹ, sao mẹ đánh vào đầu con?"
Hạ phu nhân đi vào cho Hạ Lam Minh một cú thật đau.
"Mày đừng hòng động vào cháu tao!"
Thấy thằng bé cười cười nham hiểm thì Hạ Lam Minh chỉ biết bó tay.
Mẹ của anh coi nó như cục vàng, bưng như bưng trứng, hứng như hứng hoa, nó làm gì cũng luôn đúng! Có vợ anh yêu thương, có mẹ anh che chở, anh không thể nào động vào nó được! Chết tiệt!
Ở cái nhà này, anh không còn chút chỗ đứng nào hết.
Đường đường là tổng giám đốc Hạ thị, một tay che trời khiến nhân viên ai cũng nể phục, lại bại dưới tay chính con trai của mình.
"La la la~ con vui quá đi! Hôm nay ma ma và con đi ăn nhà hàng."
"Đúng vậy, ma ma cũng rất vui."
Hạ Lam Minh lẽo đẽo theo sau nghe cuộc trò chuyện của hai người thì anh cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.
Hạ phu nhân đi về quê thăm thím Tô đã nghỉ hưu nên cả gia đình anh đến nhà hàng ăn cơm mà hai mẹ con Cung Lạc Hy lại phớt lờ anh như anh là người ngoài.
Thằng ranh! Đợi đấy!
"Aaaaa... Lạc Hy anh đau bụng quá! Aaaaa!"
Vừa ăn được mấy miếng thì Hạ Lam Minh đã ôm bụng kêu la, Cung Lạc Hy thấy vậy thì vội đỡ anh ra khỏi cửa để đi tới bệnh viện xem thế nào.
Vừa ra khỏi cửa phòng VIP thấy Hạ Lam Vũ đang lon ton định đi theo thì Hạ Lam Minh vội đóng ngay cửa lại, bế phốc Cung Lạc Hy lên chạy.
"Anh..... Làm gì vậy?"
Cung Lạc Hy đập vào vai anh, ngoái đầu lại nhìn Hạ Lam Vũ đang chạy theo kia, nhưng chân cậu bé quá ngắn không thể theo kịp được Hạ Lam Minh.
"Tạo thời gian cho hai chúng ta."
"C.... còn tiểu bảo bối thì sao?"
"Kệ nó."
Có nó ở bên là trong mắt cô chỉ có nó thôi!
Thực ra trước khi đến đây anh đã dặn dò nhà hàng tiếp đãi con anh chu đáo nên không cần lo lắng cho nó nữa. Nhanh chóng bế Cung Lạc Hy lên xe, lâu lắm rồi anh không được ăn "thịt" rồi!
"T..... từ từ đã nào!"
Vừa vào xe Hạ Lam Minh đã nhanh chóng cởi áo Cung Lạc Hy ra hôn lấy hôn để cô, lưỡi nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng mút lấy tư vị của cô, tay luân phiên cởi đồ của mình và cô.
"Em gọi nó là tiểu bảo bối thì cũng phải gọi anh là bảo bối chứ!" Hạ Lam Minh phụng phịu, cắn lấy một bên ngực của cô.
"Anh ghen với con trai sao? Hửm?" Cung Lạc Hy phì cười hỏi lại, thật hết cách, lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Thấy cô trêu đùa mình Hạ Lam Minh liền cúi xuống cắn cắn nhũ hoa của cô, Cung Lạc Hy không chịu nổi run run: "B....B.... Bảo bối a~~"
Đạt được mục đích Hạ Lam Minh tiếp tục trêu đùa cô. Chỉ tại thằng nhóc Hạ Lam Vũ năm lần bảy lượt phá đám vợ chồng anh ân ái, đã vậy Hạ phu nhân còn bênh vực nó nữa chứ.
Hạ Lam Vũ tiểu bảo bối không khác gì dì Lạc Lạc của mình năm đó là mấy. Hiu hiu ngồi một mình trước đống cao lương mĩ vị đợi ma ma thân thương bị ba ba bắt đi rồi!
Công chuyện xong xuôi, Cung Lạc Hy vội đến chỗ con trai mình, thấy thằng bé mặt mũi như đưa đám ngồi giữa đám người.
Nhân viên thấy Hạ Lam Minh quay lại thì thở phào, hầu hạ vị tiểu thiếu gia này thật sự quá vất vả rồi.
Đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, ngọt ngào nãy giờ mà mặt mày vẫn phụng phịu.
Cung Lạc Hy đến ôm lấy Hạ Lam Vũ, dỗ dành: "Tiểu bảo bối của ma ma, yêu con quá đi."
Nghe nói vậy, mặc dù cậu bé đã hết giận, muốn làm nũng mẹ như mọi khi nhưng nhớ đến bạn nãy, mẹ vậy mà lại theo phe của Hạ Lam Minh.
"Ma ma xin lỗi mà, ngày mai ma ma dẫn con đi chơi nha?"
"Thiệt hơm ạ?"
"Đương nhiên."
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng đến tối, Hạ Lam Minh bị đuổi ra sofa ngủ. Chẳng biết có phải Hạ Lam Vũ gọi điện mách Hạ phu nhân hay không mà sáng sớm hôm sau bà đã có mặt ở nhà dạy dỗ Hạ Lam Minh ra trò.
Hoàn.
Thứ Năm, ngày 15 tháng 8 năm 2019.
Thập Ngũ Vỹ.