• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [H ĐAM]Gặp Một Đóa Hoa Mới (2 Viewers)

  • Chương 11-14

Chương 11.


Tạ Lan Tinh sững sờ, nấc một cái.


“Có, có ý gì…”


Đôi mắt đỏ hoe kia nhìn hắn, tuy rằng đang hỏi nhưng trên mặt rõ ràng là viết —- huynh không được gạt ta, huynh gạt ta ta khóc nữa cho huynh xem.


Tay của Văn Tự chậm rãi di chuyển lên trên, từ phần eo lên tới xương quai xanh của người nọ, cảm giác người trong lòng đã không còn run rẩy nữa thì mới cúi đầu đặt lên đôi môi mềm mại đó một nụ hôn.


“Chính là ý này.”


Tạ Lan Tinh kinh ngạc tới mở to mắt.


“Ý xấu của Lan Tinh với ta cũng giống ý xấu của ta với Lan Tinh sao?”


Trái tim từ đám mây rơi về lồng ngực, hai tay cả Tạ Lan Tinh buông ra chỗ quần áo đã bị mình nắm đến nhăn nhúm kia đổi thành ôm eo của hắn, sau đó vùi đầu vào ngực hắn nhỏ giọng khóc lên, nhưng tiếng khóc lại thoải mái hơn khi nãy rất nhiều.


Văn Tự nâng mông y rồi ôm người lên: “Lan Tinh, đừng khóc.”


Tạ Lan Tinh ngoan ngoãn ôm cổ hắn, vừa khóc vừa hỏi hắn: “Huynh cũng yêu thích ta giống như ta yêu thích huynh sao?”


Một giây sau, y đã bị Văn Tự bỏ lên giường, sau đó là một nụ hôn dài đằng đẵng.


“Lan Tinh thích ta là thích như thế nào?” Văn Tự đè lên người y, biến nụ hôn dài thành chạm nhẹ: “Là thích như ngươi thích thược dược? Hay là thích như báo tuyết thích bánh giầy?”


Người dưới thân còn mang theo giọt lệ chưa khô, Văn Tự lại đặt lên gương mặt xinh đẹp đó một nụ hôn: “Ta thích Lan Tinh, là tình yêu dây dưa không ngớt của thế gian.”


Nói xong, hắn lại thấy trên mặt của Tạ Lan Tinh lập tức treo lên một nụ cười, đôi mắt còn hơi ẩm loan thành một đạo trăng rằm, y đưa tay ôm lấy hắn, rồi nói: “Ta cũng thích huynh, ta thích nhất huynh.”


Văn Tự ôm y nằm về giường, dùng một tay chơi đùa mái tóc dài của người nọ: “Thích ta sao lại trốn ta.”


Ây da, bị phát hiện rồi.


Tạ Lan Tinh không biết giải thích thể nào, chỉ có thể rầm rì một tiếng rồi dụi dụi mặt hắn làm nũng.


Lúc này chỉ vành tai chạm tóc mai thì không đủ, không bao lâu hai người bọn họ lại hôn nhau, tóc đen cũng quấn quýt lấy nhau hòa thành một, sau đó không biết vật nóng bỏng của ai đè lên da dẻ của ai, nhưng cách một tầng quần áo cũng có thể cảm nhận được một nhiệt độ nóng đến mức bỏng người.


Một người bị chọc tới đáng thương còn chủ động dán vào nguồn nhiệt, một người khác thì vừa dịu dàng lại vừa thô bạo.


Đương nhiên, dịu dàng là đối với y, thô bạo là đối với quần áo.


Cơ thể trắng mịn màng xuất hiện những vết đỏ câu nhân, Văn Tự nắm mắt cá chân của y, sau đó niệm một phép thuật giảm đau rồi động thân nhét cái đồ vật nóng bỏng thô cứng của mình vào trong y.


Đóa hoa phú quý của nhân gian hơi run rẩy, tâm hoa bị chất lỏng trắng đục dinh dính làm ướt, phần đẩu của nơi nhạy cảm cũng bị người kia ác ý dùng ngón tay kìm lại, vì thế y chỉ chỉ có thể nũng nịu xin tha, nhưng sau khi người kia phát hiện ngón chân trắng nõn của đóa hoa mình yêu đều cuộn tròn lại, đáng yêu tới mức khiến hắn không thể dừng lại sự va chạm của bản thân, muốn đưa đồ vật của mình đi sâu vào nơi sâu thẳm nhất của đóa hoa.


“Đi tới phủ của người khác ở?”


“Còn đi săn với bọn họ?”


Cảm giác tê dại từ hạ thân nhanh chóng truyền tới khắp nơi trên cơ thể, Tạ Lan Tinh bây giờ chỉ còn chút khí lực để ôm hắn, thanh âm cũng bị từng động tác của hắn làm cho đứt quãng: “Sau, sau này sẽ không, không đi nữa…”


“Tinh Tinh.” Văn Tự hôn lên mắt y.


Tạ Lan Tinh ngẩng mặt lên, cảm nhận được động tác của Văn Tự chậm lại thì y đã biết có cái gì đó sắp đạt tới đỉnh điểm.


“Tinh Tinh của ta.”


Văn Tự nhìn y rồi liên tục thúc đẩy, một tay vẫn nắm lấy mắt cá chân của y, động tác đẩy đưa cũng càng lúc càng nhanh.


Tạ Lan Tinh chịu không nổi mà quơ quơ chân, bởi vì khoái cảm chiếm cứ cơ thể mà bật khóc, Văn Tự nhanh chóng hôn lên bắp chân của y, sau đó lại dùng lực thúc vào mấy lần rồi cúi đầu xuống hôn lên lỗ nhỏ đang bắt đầu rỉ nước của người nọ, nụ hôn này đổi lấy vài tiếng rên rĩ của đoa hoa phú quý, sau đó ngọc trụ của phun ra dịch trắng.


Văn Tự cười nhẹ dùng tay lau chất dịch dính ở trên mặt, sau đó còn cố ý đưa tay cho y xem, Tạ Lan Tinh sững sờ nhìn sau đó hé môi ngậm tay hắn lẫn thứ đó vào miệng.


Ánh mắt của Văn Tự thay đổi, lần thứ hai cúi người cùng y dây dưa.


Đồ vật nóng rực đặt lên bụng Tạ Lan Tinh, y duỗi tay nắm lấy nó rồi học theo động tác xoa của Văn Tự khi nãy: “Văn Tự ca ca, để ta giúp huynh.”


Hô hấp của Văn Tự bị tiếng gọi này làm cho rối loạn, hắn cắn môi dưới của y: “Gọi ta là gì đấy?”


“Văn Tự ca ca.” Tạ Lan Tinh giống như hận không thể dính sát vào hắn, y buông thứ đó của hắn ra, sau đó đưa hai tay lên ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt cong cong như trăng rằm: “Ca ca tốt nhất.”


Văn Tự nhìn y, tình cảm trong mắt đậm đặc đến mức như sắp tràn ra ngoài, Tạ Lan Tinh vẫn cười, mặc cho hắn dùng ánh mắt khóa chặt chính mình, mặc cho hắn dùng hạ thân nóng rực ma sát lên bụng mình.


Y còn kéo hắn xuống, để chóp mũi của hai người chạm vào nhau: “Thật giống như đang mơ…”


Văn Tự hơi kéo ra khoảng cách, hôn lên khóe môi đang mỉm cười của y, sau đó dùng sức thay đổi vị trí của hai người: “Đây không phải là mơ.”


Tạ Lan Tinh nằm úp sấp trên người hắn, Văn Tự cầm lấy đồ vật đang nóng rực như lửa đưa vào vùng đất bí mật kia, sau đó đẩy nó vào nơi tâm hoa sâu nhất, làm xong, cả hai đều thở dài một hơi.


Hai tay của Văn Tự nắm lấy eo y, Tạ Lan Tinh cũng thuận theo mà ngồi dậy tạo thành tư thế ngồi xổm trên người hắn, tư thế này giống như lần đầu tiên Văn Tự tỉnh dậy thấy tiểu công tử đang mặc áo lót ngồi trên người mình.


Mái tóc đen dài óng mượt của y thả dài xuống trước ngực, theo động tác của cơ thể mà bay múa trên không trung, đồng thời nửa che đi mất hai nụ hoa. Đôi mắt của Văn Tự dần dần chuyển sang màu tím, đôi tay đang nắm lấy eo người nọ liên tục khống chế tốc độ lên xuống của y.


Y vừa ngồi xuống Văn Tự liền thúc mạnh lên trên, cậu nhóc to dài đâm tới chỗ mẫn cảm, hành lang ấm áp cũng co rút kẹp chặt nó vào trong, Văn Tự thở hổn hển, gương mặt ngày thường luôn lạnh nhạt nay lại nhiễm lên sắc hồng của tình dục.


Tạ Lan Tinh nhìn tới ngây dại, hai tay chống lên ngực hắn, lắc mông làm cho hậu huyệt có thể phun ra nuốt vào dương vật của hắn tốt hơn.


Văn Tự nở một nụ cười trầm khàn, cầm lấy tay phải của y đặt lên môi hôn một cái: “Thì ra Tinh Tinh của chúng ta cưỡi ngựa giỏi như thế.”


Tạ Lan Tinh sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, đỏ mặt đưa tay lên che đi đôi mắt của hắn: “Không cho huynh xem.”


“Tinh Tinh.” Văn Tự cũng không có đẩy tay y ra mà là nói: “Ta muốn bắn ở trong cơ thể ngươi.”


Tạ Lan Tinh không trả lời, chỉ im lặng phối hợp với động tác va chạm càng lúc càng mãnh liệt của người kia.


Cảm giác sung sướng chiếm đầy tâm trí, tiếng thở dốc của Văn Tự càng khiến lòng y chao đảo, tốc độ va chạm ở bên dưới càng lúc càng mạnh mẽ hơn, Tạ Lan Tinh cũng bởi vì nó mà kêu lên thành tiếng, sau đó vẫn kéo dài đến lúc nơi sâu nhất trong cơ thể bị trọc dịch nóng bỏng lắp đầy.


Văn Tự ôm y vào lòng, dịu dàng hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của y.


“Văn Tự ca ca mạnh quá.” Tạ Lan Tinh dùng mặt cọ hắn, vừa đáng yêu vừa mê người.


Hắn còn chưa kịp trả lời thì tiểu công tử lại dùng gương mặt ngây thơ của mình nói với hắn: “Huynh có thể ở trong cơ thể ta làm cả một đêm.”


Cảm nhận được thứ bên dưới đã bắt đầu hưng phấn trở lại, Văn Tự bật cười chặn lại đôi môi đang khép mở của y.


Hắn không nên cười tên thư sinh vì hồ yêu mà từ bỏ tất cả kia.


Nếu cùng người yêu thương cực lạc ở nhân gian thì còn điều gì quan trọng hơn nó nữa.


Chương 12.


Tạ Lan Tinh bị lăn qua lăn lại cả một đêm, nhưng cũng may trước khi sai mai mọc lên bầu trời thì y cũng được ngủ.


Nhưng người ôm y lại ngủ không được.


Cho dù hai người đang chìm trong ôn nhu hương ở trên giường không nhìn thấy được ở bốn phương của Lạc vương phủ xuất hiện một quầng hào quang màu tím tỏa sáng nửa bầu trời, nhưng Văn Tự biết có chuyện gì đó không đơn giản — bởi vì linh lực trong cơ thể hắn đột ngột tăng,


Có một luồng linh khí đang chạy tán loạn trong cơ thể hắn, nhưng nó không những không xung đột với linh lực trong cơ thể hắn mà còn giúp hắn điều trị những kinh mạch bị thương, một luồng sức mạnh khổng lồ thẳng tắp đánh sâu vào cơ thể hắn, mạnh mẽ đến mức làm hắn cảm thấy trong một khoảnh khắc nào đó hắn có thể đột phá cảnh giới Huyền Thương.


Thần giới, đám thần tiên trên Cửu Trọng Thiên ngửi được mùi vị không tầm thường đã bắt đầu ồn ào nhốn nháo loạn thành một đám.


Linh khí liên tục lưu chuyển toàn thân, rất nhanh bị Văn Tự hấp thu hoàn toàn, khi hắn mở mắt một lần nữa thì đôi mắt đã đổi màu, trong đôi mắt màu tím là gương mặt đang say ngủ của tiểu công tử.


Tiểu công tử dù đi vào mộng đẹp nhưng vẫn nhớ thương Văn Tự chỉ ngủ mấy canh giờ thì đã tỉnh lại.


Cơ thể trần trụi kề sát vào Văn Tự, trừ bỏ cảm giác bủn rủn ở phần eo và đôi mắt hơi đau vì khóc nhiều ra thì Tạ Lan Tinh không cảm thấy có chút khó chịu nào, lại nhớ về chuyện vui tối hôm qua, Tạ Lan Tinh rất sợ những việc đó đều là một giấc mộng Hoàng Lương.


Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người nằm bên cạnh, tiểu công tử ít nhiều cũng sinh ra một cảm giác không chân thật.


“Ngủ đủ rồi sao?” Văn Tự vẫn nhắm mắt, tay ôm lấy eo của y.


Giọng nói trầm mang theo chút khàn khàn vang lên bên tai làm người nào đó đỏ mặt: “Ta đánh thức huynh sao?”


“Đúng thế, nên hãy bồi thường ta đi.” Đại ma vương nào đó không chút khách khí nói.


Vì thế cái tay kia dịch một đường từ eo tới kẽ mông của người nọ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cái miệng nhỏ đang đóng lại, sau đó cầm lấy ngọc hành của y xoa nắn.


Tạ Lan Tinh khó chịu dùng hai chân kẹp lấy tay của hắn, sau đó lại thẹn thùng bỏ ra, hôn hôn khóe môi của hắn một cái rồi lại trốn vào chăn mỏng.


Trong không gian nhỏ hẹp, y lại tương phùng cùng con cự thú đang ngủ say, nó đang ngoan ngoãn nằm trong khu rừng rậm rạp, hương vị bá đạo giống hệt như chủ nhân của nó, Tạ Lan Tinh liếm láp toàn thân sau đó mới ngậm một trong hai hòn ngọc nặng trĩu vào trong miệng.


Sau khi hôn đủ hai hòn ngọc rồi thì Tạ Lan Tinh mới bắt đầu cầm lấy thứ đang nổi gân liếm láp, y không nhìn thấy mặt của Văn Tự, nhưng lại có thể cảm giác được vật trong tay đang hưng phấn biết bao nhiêu.


Y ngậm lấy đỉnh trụ, sau đó dùng mặt lưỡi mềm mại cọ xát, Tạ Lan Tinh phun ra nuốt vào vài cái, Văn Tự đã nhịn không được đưa tay chạm vào gương mặt của y, lòng bàn tay vuốt ve cái hõm trên bởi vì động tác hút vào mà xuất hiện trên gương mặt của người nọ.


Văn Tự bỏ cái chăn vướng bận ra một bên, tự mình ngồi dậy tựa vào đầu giường, Tạ Lan Tinh đi theo quỳ giữa hai chân của hắn, vài lần làm dương vật thô to tiến sâu vào yết hầu của mình là Văn Tự bị kích thích tới cả người tê dại, sau đó đưa tay véo nụ hoa trước ngực của y để trả thù.


“Ưm…” Chỉ bạc không kịp nước xuống chảy ra từ khóe miệng làm ướt khu rừng mà cự long đang chiếm giữ.


Văn Tự ôm y lên, cái vật thô cứng mở ra huyệt khẩu đã ướt át, chậm chạp tiến vào sau đó bị thịt mềm bao chặt.


Tư thế ngồi làm Văn Tự có thể đi vào càng sâu, hạ thân mạnh mẽ đâm vào rồi lại rút ra, môi mỏng hôn lên cằm của Tạ Lan Tinh, người sau bám vào bờ vai hắn lên xuống theo luật động, thần trí mơ màng hoàn toàn đắm chìm vào tình dục.


“Cái miệng nhỏ của Tinh Tinh chặt thật đấy.”


“Đằng trước cũng chảy nước rồi.”


“Là nơi này sao?”


Tạ Lan Tinh cảm nhận được cự vật trong cơ thể mình chậm rãi rút ra, sau đó lại đâm mạnh vào một chỗ.


“A a—”


“Chỗ này đúng không?”


Hoạt động dưới thân hình như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, Tạ Lan Tinh dường như chịu không nổi, hậu huyệt co rút một cái muốn tránh đi nhưng lại bị Văn Tự nhanh tay ôm lấy eo rồi ép cứng vào ngực hắn.


Hắn rất thích cái cảm giác Tạ Lan Tinh luôn xoay quanh hắn.


Hắn đã cho y cơ hội, thế nên từ này về sau ngôi sao này chỉ có thể xoay quanh một mình hắn.


“Ưm… a…” Mới đầu Tạ Lan Tinh còn thấp giọng rên rỉ, nhưng đến cuối cùng lại chuyển thành thét chói tai, sau đó chủ động ôm chặt Văn Tự.


Văn Tự cười hôn lên tóc và mặt của y, nhưng động tác dưới thân cũng không chậm lại chút nào, giữa bụng của hai người đã dính rất nhiều dịch trắng, sau đó ngọc hành của Tạ Lan Tinh phun ra một dòng nước, mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, hương vị không tanh mặn như tinh dịch.


Tạ Lan Tinh ôm chặt hắn, y không cần nhìn cũng biết bản thân bây giờ chật vật tới mức nào, vì thế tiểu công tử da mặt mỏng lại rớt nước mắt, vừa hôn lên tai của Văn Tự vừa xin lỗi: “Xin, xin lỗi… là do ta mất khống chế…”


Sau đó lại thấy người sau thỏa mãn mà vỗ lưng y trấn an: “Không sao, Tinh Tinh làm rất tốt.”


Tạ Lan Tinh ấm ức mà khụt khịt cái mũi, nói: “Sao huynh cứ khen ta thế, huynh không ghét bỏ ta sao…”


“Sẽ không.” Văn Tự để y nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc nói: “Tinh Tinh là bảo bối của ta.”


Tạ Lan Tinh đỏ mặt, rũ mắt thò lại chạm vào chóp mũi lạnh lẽo của hắn.


“Ta biết huynh là tốt nhất.”


Nhìn dáng vẻ nũng nịu như thú con của y, trái tim cứng rắn hơn trăm năm của Văn Tự đều bị y hòa tan thành một bãi nước.


“Tinh Tinh…”


Thuận tay cầm cái áo ngoài ở một bên qua loa lau bắp đùi và bụng của y, Văn Tự đặt y lên giường, sau đó từ phía sau tự mình hành động.


“Sẽ hơi đau một chút.”


Hắn mềm lòng, sợ y đau nên dặn trước, mặc cho cự vật bên dưới đang cứng đến mức tràn ra chất lỏng.


Tạ Lan Tinh nắm chăn, nhỏ giọng trả lời: “Ừm…”


Gần như là đồng thời, khi y vừa dứt lời thì người sau cũng bắt đầu sự va chạm mãnh liệt.


“A!”


Mỗi một lần Văn Tự chạm vào nơi sâu nhất của đóa hoa thì hắn đều đặt một nụ hôn lên lưng của y, cảm giác sung sướng tê dài liên tục chồng chất làm Tạ Lan Tinh cảm thấy bản thân sắp bay lên trời.


Cái mông trắng nõn bị đánh để đỏ lên, nơi liên tiếp giữa hai người cũng truyền ra tiếng nước khiến người nghe đỏ mặt.


Cuối cùng cũng là Tạ Lan Tinh chịu không nổi tần suất càng lúc càng nhanh cũng hắn, nức nở xin tha: “Ca ca, ca ca chậm một chút…. a a a…”


Văn Tự hôn lên mái tóc đen, hôn lên đôi xương bướm đang run rẩy của người nọ nhưng thứ vũ khí hung ác dưới thân cũng dường như chẳng biết mệt mỏi, liên tục đâm vào phần thịt mềm mại và nhạy cảm nhất của y, giờ phút này, phảng phất như trong thiên địa này chỉ có việc này là quan trọng nhất.


Tạ Lan Tinh nắm chặt một góc chăn vào tay, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, không biết đã qua bao lâu, y cảm giác được cái mông của mình bị người phía sau mạnh mẽ đụng vào một cái rồi có một cơ thể ấm áp ghé sát lên lưng hắn, cơ thể của cả hai không có một khe hở nào, hơi thở của Văn Tự càng ngày càng nặng, sau đó một dòng suối nóng hung hăng bắn vào điểm mẫn cảm trong cơ thể y.


Tạ Lan Tinh theo bản năng co rút lại hậu huyệt, người phía sau rên lên một tiếng rồi cắn nhẹ lên bả vai trắng noãn của y: “Tinh Tinh, còn tiếp tục như thế thì ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc xuống giường.”


Dương vật mang theo tinh dịch trắng đục từ từ trượt ra khỏi cơ thể của Tạ Lan Tinh, Văn Tự ôm y nằm xuống.


Tiểu công tử vừa nếm thử vị ngọt của tình dục trở nên rất dính người, vừa mới gần nhau một chút là đã muốn răng môi quấn quít với hắn.


Tạ Lan Tinh tự nhiên co rút lại hậu huyệt, người phía sau rên lên một tiếng, nhẹ nhàng gặm cắn hắn trắng noãn bả vai, “Sao, còn tiếp tục như vậy ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xuống giường.”


Thư sướng tinh thủy dương vật trượt ra Tạ Lan Tinh trong cơ thể, vì vậy Văn Dữ ôm lấy hắn nằm xuống.


Trải qua tình hình tiểu công tử rất là dính người, cách nhau gần chút là đã muốn chơi trò môi răng quấn quýt với hắn.


“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Văn Tự dùng ngón tay chơi đùa ngọn tóc của người trong lòng.


“Hả?” Tạ Lan Tinh không hiểu hắn nói gì.


“Làm ngươi nghĩ ta thích người khác?”


Tạ Lan Tinh dừng một chút mới trả lời: “Trâm cài tóc.”


Văn Tự bỏ lọn tóc của y ra, nâng cằm y rồi hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn.


“Không phải trâm cài tóc, là cốt phiến.”


Nhân lúc Tạ Lan Tinh không nhìn thấy, hắn đưa một cái tay khác ra sau lưng gọi tới cốt phiến hắc kim rồi đưa cho y xem.


“Lan Tinh, ngươi có nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện không?”


Truyền thuyết kể rằng năm đó thần nữ Vệ Linh và ma vương Huyền Thương yêu nhau, Vệ Linh bị trục xuất khỏi thần giới, lúc đó thần nữ đã mang thai, thần giới khi biết được tin tức thì tuyệt đối không cho phép con quái vật như thế xuất thế, cho nên cử người xuống để thảo phạt hai người, đội quân của thần giới rất khổng lồ, bao gồm hàng trăm thượng thần và mười vạn thiên binh, nhưng tất cả bọn chúng đều bị cây cốt phiến hắc kim của Vệ Linh và thanh ma kiếm của Huyền Thương đánh bại.


Tạ Lan Tinh gật gù: “Đây là câu chuyện mà tiên sinh kể chuyện ở thành Đông mỗi ngày đều kể, nhưng nó có thật sao?”


Văn Tự không trả lời, chỉ cười cười đặt cốt phiến vào bàn tay y, sau đó khép tay y lại để y nắm chặt nó.


“Tinh Tinh, nó sẽ bảo vệ cho ngươi.”


Tạ Lan Tinh cẩn thận sờ lên hoa văn được khắc trên cốt phiến, nhưng y không thấy được mỗi lần ngón tay y chạm đến đâu thì nơi đó đều xuất hiện vụn ánh sáng rất nhỏ.


“Ta thấy huynh thường xuyên nhìn nó, chắc hẳn nó là vật rất quan trọng, bây giờ huynh lại cho ta như thế… hình như không ổn lắm?”


“Không có gì là không ổn.” Văn Tự nắm tay y kéo đến bên môi hôn lên đầu ngón tay y: “Đối với ta mà nói, Lan Tinh là quan trọng nhất.”


Chương 13.


Tạ Lan Tinh ngồi dưới bậc thang nhỏ trong vườn thuốc chăm sóc cây thược dược của y, nhưng trong lòng thì không biết đã đếm ngày bao nhiêu lần.


Ngày ấy Văn Tự liên tục hôn y, nhéo mặt y rồi nói rằng hắn phải ra ngoài, giọng điệu bình thản đến mức cứ như hắn chỉ ra ngoài muốn cái bánh trôi rồi về: “Ta với báo nhỏ ra ngoài làm một số chuyện, vài ngày nữa sẽ về, lúc ta về thì ta cũng muốn ăn bánh giầy của Lan Tinh làm.”


Nhưng Tạ Lan Tinh đợi hơn nửa tháng cũng không thấy người về, hơn nữa sắc trời gần đây cứ thay thổi thất thường, người không thấy, cũng không có báo nhỏ nghịch ngợm chạy tới ăn vụng nụ hoa của y, Tạ Lan Tinh mơ hồ cảm thấy có chút bất an.


Đúng lúc này biến cố lại đột nhiên phát sinh.


Đám thảo dược sinh trưởng cao thấp không đồng đều ở ngoài sân đều đang kịch liệt lay động, mấy quyển sách thuốc đặt cạnh bếp lò bên kia cũng bị gió thổi rơi xuống đất, gió càng lúc càng lớn làm Tạ Lan Tinh không mở mắt nổi, y dùng ống tay áo rộng lớn cẩn thận che chở hoa thược dược rồi muốn ôm chậu trở về phòng, nhưng vừa mới bước lên một bước thì đã bị một dải lụa hồng bỗng dưng xuất hiện chặn trước người.


Ngay sau đó, trong vườn thuốc xuất hiện một nữ tử xinh đẹp và một đám người mặc áo bào trắng nhìn rất xa lạ.


Tạ Lan Tinh sững sờ, theo bản năng ôm chặt chậu hoa trong lồng ngực.


Nữ tử hồng y tóc đen hơi khom người đối với Tạ Lan Tinh, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự quyến rũ vô hạn.


“Mặc Sơn Hồng Kỳ, phụng mệnh của Vương đến đây để hộ chủ.”


Vương?


Sau đó Tạ Lan Tinh thấy nàng xoay người nói với đám người đằng sau: “Không ngờ thần giới lại lưu lạc đến mức dùng thủ đoạn đê hèn như lợi dùng người phàm làm con tin thế này.”


Người dẫn đầu của đám người mặc áo bào trắng chỉ kiếm về phía nàng ta rồi nhìn Tạ Lan Tinh: “Đừng tin tưởng những lời của Xà Yêu nói.”


Hồng Kỳ đứng ở bên cạnh Tạ Lan Tinh để bảo vệ y, móng tay được sơn màu đỏ cầm lấy ngọn tóc đen trước ngực chơi đùa: “Ta không thích nghe mấy lời này đâu.”


“Xin thất lễ.”


Đám người mặc áo bào trắng tách ra rồi lấy cả hai làm trung tâm bao vây hai người lại.


Hồng Kỳ nhìn lướt qua, cười nhạo: “Không ngờ chỉ vì để bắt một người phàm mà Hưu Mậu thượng thần còn phải đích thân tới.”


Hưu Mậu nhíu mày không nói tiếp, đám người vung lên trường kiếm, gió mạnh cũng tùy theo mà tới.


Đám bùn đất mềm mại và thảo dược yếu đuối trong vườn thuốc đều bị cuốn vào phong trận, Tạ Lan Tinh còn chưa kịp đau lòng thì đã bị lụa hồng che mắt.


Hồng y mỏng manh cùng tóc đen tung bay, một đôi mị nhãn bình tĩnh mà nhìn trận pháp trước mặt, mãi đến khi một con rắn nhỏ màu đen từ dưới đất chui lên lặng yên không một tiếng động bò vào mắt trận thì Hồng Kỳ mới động, nàng nhảy lên thật cao, tám thước lụa đỏ bay múa đằng sau —- gió cũng ngừng.


Lụa đỏ che ở trước mắt cũng đồng thời rơi xuống, Tạ Lan Tinh chớp mắt một cái thì thấy trên mảnh đất trồng thảo dược của y có một đám người mặc áo bào trắng bị dây đỏ trói gô đang nằm tại đó.


Khi Hồng Kỳ gật nhẹ thì rắn đen mới chui xuống đất nghỉ ngơi, thân ảnh xinh đẹp từ giữa không trung đáp xuống mặt của Hưu Mậu, đầu ngón tay của nàng hơi nhúc nhích, trường kiếm đã treo ngay trước trái tim của gã.


“Vương của ta nhân từ, nhưng ta thì không.”


“Không…” Tạ Lan Tinh trợn to mắt.


Mũi kiếm đâm xuyên qua vải vóc, nhưng khi sắp đụng vào da thịt thì lại không thể tiến vào.


“Hồng Kỳ, được rồi.”


Một nam nhân tóc trắng đồ trắng chẳng biết khi nào xuất hiện lên tiếng ngăn cản, lúc này Tạ Lan Tinh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Thân thể của Hồng Kỳ hơi khựng lại, sau đó một đoạn lụa ngắn quấn lấy thanh kiếm kia, nháy mắt một cái đã xoắn nó nát thành mảnh nhỏ.


Nam nhân nhìn về phía Tạ Lan Tinh, nghiêm túc nói: “Tạ công tử, thần giới cần sự trợ giúp của ngài.”


Tiểu công tử đang ôm chậu thược dược không hiểu gì hết.


“Ma vương Văn Tự thề phải san bằng Cửu Trùng Thiên, bây giờ hắn đã đi tới Thái Hàm Điện… một khi thần giới bị luân hãm thì trật tự tam giới sẽ bị hủy hoại, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nhân gian.”


“Vi Sinh thượng thần thật là biết ăn nói, cái đám thần tiên ra vẻ đạo mạo đó cũng chẳng là thứ tốt lành gì.” Hồng Kỳ khinh thường xùy một tiếng, mười đầu ngón tay đang cầm lụa đỏ lại không ngừng siết chặt.


“Ma vương…?” Tạ Lan Tinh hỗn loạn: “Văn Tự?”


“Sau trận chiến thần ma năm đó thì hai phe đều bị thương nặng, khí tức cuối cùng của Ma vương xuất hiện ở Vị Thần Sơn sau đó liền biệt tăm biệt tích, bây giờ hắn trở lại, tu vi lại càng tinh tiến, phía trên nghĩ rằng người giúp hắn ẩn giấu khí tức cùng khôi phục nguyên khí chắc hẳn cũng có liên quan đến Tạ công tử đây.”


Tạ Lan Tinh lắc đầu một cái: “Huynh ấy không phải là người như thế.”


Đôi mắt trong suốt và ngây thơ của tiểu công tử khiến cho nam nhân đành phải trầm giọng nói: “Bây giờ ma vương đã hiện thế, kinh xin công tử giúp đỡ.”


“Thần giới vốn đê tiện, công tử chớ tin lời hắn nói.” Hồng Kỳ vừa nói vừa sử dụng lụa dài giao thủ với Vi Sinh.


Tạ Lan Tinh cúi đầu mờ mịt nhìn chậu hoa thược dược trong ngực, lòng của y đã loạn thành đống chỉ rối.


Thì ra huynh ấy thật sự không phải là người phàm.


Hồng Kỳ là người huynh ấy phái tới bảo vệ mình sao?


Văn Tự ca ca thật sự làm những chuyện như vậy sao?


Nếu mình đi thì có thể gây thêm phiền phức cho huynh ấy không?


Một đỏ một trắng ở không trung đánh đến mức không thể tách rời nhau, Hưu Mậu vốn bị trói ở một bên chẳng biết khi nào đã mở trói đang lặng lẽ đi tới phía sau Tạ Lan Tinh.


Tiểu công tử đang suy tư cũng không để ý có người ở phía sau mình, Hưu Mậu đang tính cướp người mang đi nhưng khi bàn tay của gã vừa chạm tới vai phải của y thì bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài.


Hưu Mậu lau máu ở khóe miệng rồi từ dưới đất bò dậy, gã kinh ngạc nhìn tàn ảnh màu đen đang cao tốc xoay tròn ở trước mắt, nửa ngày sau, gã mới nở một nụ cười bi thương cực kỳ khó coi, ngũ tạng lục phủ của gã đã bị pháp khí của thần nữ Vệ Linh chấn bể.


Sự kinh ngạc và sợ hãi liên tiếp kéo đến cũng làm cho Tạ Lan Tinh dần dần tiếp thu chuyện này, y đưa tay ra, cốt phiến hắc kim cũng rơi xuống lòng bàn tay y.


Y vốn tưởng nó chỉ là một vật chết nhưng không ngờ lại có thể trong nháy mắt bùng nổ một luồng sức mạnh khổng lồ như thế. Nhưng Văn Tự đã đưa nó cho y… còn hắn thì sao? Bây giờ hắn sao rồi?


Vi Sinh thấy thế cũng không ham chiến, Dây Trói Yêu vừa ra, Hồng Kỳ lập tức trở về nguyên hình, thân rắn bị sợi dây trói chặt còn không ngừng thu nhỏ lại, Vi Sinh ngắt một pháp quyết cẩn thận đặt nàng vào một cái quầy nhỏ bên cạnh lò thuốc.


“Ngoan ngoãn nằm ở đó đi, mấy ngày sau Dây Trói Yêu sẽ tự động cởi ra.”


Nói xong gã đi về phía của Tạ Lan Tinh: “Không ngờ hắn lại đưa vật đó cho ngươi.”


“Vì sao các người lại tới tìm ta?” Tạ Lan Tinh cất cốt phiến vào vạt áo, trong giọng nói không có chút sợ hãi nào.


“Khúc mắc của ma vương cần giải.” Gã không thể cưỡng bức Tạ Lan Tinh đi, nên chỉ có thể dùng cách khuyên bảo: “Hắn luôn muốn làm đảo loạn thần giới, lúc này… hắn có lẽ cũng không có ý định thu tay.”


“Vì sao huynh ấy lại tới Cửu Trùng Thiên? Cuộc chiến thần ma là gì? Các người tìm ta có ích lợi gì?”


Vi Sinh đỡ trán thở dài.


“Ta không biết tiểu thuyết ở nhân gian viết thế nào nhưng ma vương của bây giờ không phải là người năm ấy chạy trốn của thần nữ, nhưng cốt phiến trên tay ngươi xác thật là thần vật của Vệ Linh.”


“Còn về cuộc chiến thần ma của năm đó…” Vi Sinh hơi ngập ngừng, dường như gã cũng không muốn nhớ lại chuyện khi đó: “Trong trận chiến cuối cùng thập phương chiến thần khóa Văn Tự vào trận pháp Lưỡng Nghi, mắt thấy hắn đã cùng đường mạt lộ, nhưng không ngờ cây cốt phiến hắc kim này lại hóa thành mười hai cây rồi tản ra đánh, Văn Tự quỳ một chân dưới đất, tay cầm Bạch Trạch đâm thẳng vào mắt trận, bạch quang đâm thủng Cửu Trùng Thiên, thượng cổ thần kiếm gãy nát, trận phá, thần thương, Văn Tự không biết tung tích.”


“Cho nên Văn Tự chính là đứa con của thần nữ Vệ Linh và ma vương Huyền Thương…” Phần da thịt kề sát cốt phiến có chút nóng lên, y cũng bắt đầu sinh lòng tức giận: “Cho nên lúc ban đầu là do các ngươi… Nên huynh ấy muốn trở về thần giới để báo thù…”


“Là thần giới làm sai.” Vi Sinh thản nhiên thừa nhận.


“Nếu không phải ta cứu huynh ấy, ma khí của huynh ấy cũng bị vương phủ che giấu thì có phải các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt không!”


Vi Sinh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Khi đó không nghĩ chuyện sẽ lớn như thế này.”


Tạ Lan Tinh lập tức quay người rời đi.


“Văn Tự quả thật làm không sai, nhưng nếu cứ bỏ mặc hắn thì cuối cùng hắn sẽ bị tâm ma của mình nuốt chửng, nếu như thế thì Tạ công tử cũng không…”


Gã còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tạ Lan Tinh đặt chậu thược dược qua một bên rồi vội vã chạy về phía gã.


“Huynh ấy ở đâu?!”


Vi Sinh kinh ngạc tới ngây người.


“Văn Tự, huynh ấy ở đâu, đưa ta đi!”


Tạ Lan Tinh đột nhiên sốt ruột, cũng không phải vì câu chuyện của gã mà là y nghe được cốt phiến trong ngực đang rên rỉ —- người khác không nghe được, nhưng tiếng rên rỉ này rõ ràng truyền thẳng vào đầu y.


Chương 14.


Cửu Trọng Thiên bây giờ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có hơi đáng sợ.


Bên ngoài điện Thái Hàm, Văn Tự một thân đồ đen cũng thần thú cao lón đang đứng đối diện chúng thần.


Đôi mắt của Văn Tự lạnh như băng không có chút cảm xúc nào, tay hắn cầm một sợi dây xích, đầu dây còn lại đang siết chặt trên cổ ở Hoài Minh thượng thần đứng đối diện.


“Ngươi biết sai chưa?”


Tạ Lan Tinh đi theo phía sau Vi Sinh, còn chưa gặp được người thì đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của người nọ trước.


Vi Sinh nhìn thoáng qua một cái, chúng thần đều bị thương, cho nên gã chỉ đành dẫn theo Tạ Lan Tinh đi tiếp về phía trước. Cho nên tiểu công tử luôn lấy cứu người giúp người là nhiệm vụ của mình vừa mới bước lên thần giới là đã nhìn thấy cái cảnh một thượng thần vết thương chồng chất đang bị một sợi dây xích siết cổ, trong miệng còn không ngừng hộc máu.


Nhưng thứ làm cho Tạ Lan Tinh kinh ngạc nhất chính là: “Bánh, Bánh Giầy?”


Đôi mắt của Văn Tự hơi thay đổi, vội ném sợi dây trong tay ra.


“Lan Tinh…”


Vi Sinh đúng lúc mà niệm quyết đưa Hoài Thượng đã hôn mê dời về chỗ mình, sau đó cũng không chú ý tới người bên cạnh nữa.


Tạ Lan Tinh hoàn toàn quên mất tình cảnh bây giờ đáng sợ như thế nào, y chỉ biết đi về phía hắn, y muốn đi tới bên cạnh hắn.


Con quái vật khổng lồ có bộ lông trắng như tuyết giống như thường ngày nằm sấp xuống, dựng thẳng đuôi, đầu gác lên hai chân trước vô tội nhìn y.


Cũng bởi vì thần thú nằm rạp xuống nên Tạ Lan Tinh mới thấy được ánh sáng của mũi tên mơ mơ hồ hồ phía sau bọn họ, y bước nhanh hơn, cuối cùng chuyển thành chạy về phía Văn Tự, giơ tay ôm chặt lấy hắn rồi lập tức thay đổi vị trí của hai người.


Vì thế Văn Tự trơ mắt nhìn tên của Hậu Nghệ đánh tan cốt phiến rồi chui thẳng vào cơ thể của người nọ.


“Lan Tinh!”


Kinh Trập lập tức vươn móng vuốt, lông tóc toàn thân dựng lên, rống giận chạy ào về phía chỗ mũi tên vừa bắn tới.


Tạ Lan Tinh đứng không vững, bàn tay lạnh lẽ vô lực nắm lấy tay áo của Văn Tự.


Đau quá.


Đây là cảm nhận đầu tiên của Tạ Lan Tinh.


Nhưng rất nhanh y liền cảm thấy may mắn, may mắn y theo tới, may mắn người bị thương không phải là Văn Tự.


“Không, không, Lan Tinh, Lan Tinh…”


Văn Tự ôm y, lòng bàn tay dán vào lưng y không ngừng truyền ;inh lực cho y, nhưng mũi tên bắn mặt trời đã đâm vào cơ thể, không có người nào có thể cảm nhận được rõ ràng hơn hắn nhiệt độ của Tạ Lan Tinh đang nhanh chóng hạ xuống.


“Tinh Tinh, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không sao đâu.”


Cảm nhận được trên mặt hơi ướt, Tạ Lan Tinh mở mắt ra nhìn, đau lòng cầm tay hắn: “Huynh đừng khóc…”


“Để cho người khác nhìn thấy đại ma vương khóc thì mắt mất làm đó…”


“Tinh Tinh, ngươi sẽ không sao đâu, ta đưa ngươi về Mặc Sơn, ta đưa ngươi về nhà.” Văn Tự không dám dùng sức ôm y, thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng, hắn sợ cơ thể yếu ớt của người trong ngực sẽ vỡ nát.


“Được.” Tạ Lan Tinh cười với hắn, chỉ là nước mắt vẫn lướt qua hai má, rơi vào trong mây.


“Nhưng có lẽ ta tạm thời không thể đi xem nơi huynh đã lớn lên được.”


“Văn Tự ca ca, ta không cần biết huynh là ai, nhưng dù huynh có lợi hại thế nào cũng đừng để mình bị thương nữa, ta không thể sắc thuốc đổi thuốc giúp huynh nữa rồi.”


Văn Tự yên lặng nghe y nói.


Tạ Lan Tinh đắm chìm vào sự dịu dàng trong mắt của hắn, cố hết sức chạm vào đầu ngón tay của hắn một cái: “Nếu như Tạ Lan Tinh có kiếp sau, huynh tới tìm ta có được không…”


Y thật sự chịu không nổi nữa rồi.


“Lan Tinh…”


Văn Tự cầm tay y đặt lên mặt mình, nam nhân vẫn luôn kiên cường như tùng bách thẳng lưng nhìn xuống đất trời bây giờ lại cúi đầu, bi thương trong mắt dày đặc đến mức sắp tràn ra ngoài.


Kinh Trập ngậm Xạ Nhật Cung cùng với tên võ thần vừa mới giương cung trở lại, lợi trảo và răng năng chưa thu, vài sông lông trắng bên mép còn nhuộm màu máu đỏ tươi.


Nó vứt tên võ thần đã mất một tay phải ra khoảng không giữa hai bên.


Văn Tự lại ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn sắc tím.


Dáng vẻ của tên võ thân làm chúng thần phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là sự kiêng kỵ với một người một thú trước mắt, có thể kéo được thượng cổ thần cung tự nhiên không phải là người tầm thường, nhưng không ngờ kẻ được trời chọn lại rơi vào một kết cục như thế này.


Vi Sinh gọi ra Xuyên Vân Kích, từ khi gã thấy biến cố đột nhiên phát sinh thì đã biết trận chiến này không thể tránh khỏi nữa.


Trong trận chiến năm xưa, mười vị chiến thần đã trọng thương tám vị, còn lại hai vị lúc này cũng dẫn trăm vạn võ thần chạy tới giúp đỡ.


Cửu Trùng Thiên tụ đủ các thần, Văn Tự chỉ nhìn một cái rồi lại rũ mắt nhìn người thương đang ngủ say trong lòng ngực, mặc cho đám thần tiên đối diện ồn ào.


Vi Sinh cùng Trường Dần thượng thần đứng bên cạnh liếc nhau một cái, hai người chậm rãi xếp trận.


Vẻ mặt của Văn Tự bình tĩnh đến lạ thường, một tay của hắn nửa ôm Tạ Lan Tinh, tay còn lại thì giơ lên cao—-


Tầng mây phía trên bỗng nhiên vặn vẹo rồi xé ra một vết nứt, cuồng phong gào thét mà đến, một tia sét màu tím đánh xuống chín tầng trời, bách thú ngàn ma cũng hiện ra trước mặt đám người.


Hai vị võ thần từng cùng Văn Tự giao thủ nhảy lên phía trước, nắm chặt cây thương như muốn cho nó hòa làm một với lòng bàn tay, không dám có nửa phần sơ xuất.


Xạ Nhật cung mà Kinh Trập đang ngậm cũng không ngừng rung động, dây cung vang lên từng trận.


Vi Sinh trợn to mắt, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay làm gã gần như thể nắm được Xuyên Vân Kích.


“Ngươi…”


Dải mây đen bị bạch quang chém đứt, một cây trường kiếm màu đen có hoa văn cùng màu rơi xuống ngay phía trên tay của Văn Tự.


Tử khí chạy dọc theo thân kiếm vang lên từng tiếng boong boong vang vọng, như là đang đáp lại lời triệu hoán của chủ nhân, cũng như đang cộng hưởng cùng với chiếc cung Xạ Nhật.


Thượng cổ thần kiếm, một lần nữa xuất hiện trên thế gian.


Cán kiếm chậm rãi hạ xuống tay của Văn Tự, không hề có diềm báo trước, Văn Tự chém xuống Thương Khung, dây cung đang rung động bị chém thành hai nửa.


Đều là thượng cổ thần khí, cho nên khi lưỡi kiếm và dây cung va chạm vào nhau, trong chớp mắt ấy một luồng sức mạnh khổng lồ tỏa ra khắp bốn phía, cho dù các thượng thần có tu vi Đại Thừa cũng khó mà đứng vững.


“Hư rồi, Xạ Nhật Cung của Hậu Nghệ hư rồi…”


“Thương Khung, quả giống y những gì sách cổ ghi lại… nó có thể chém đứt vạn vật.”


“Thần binh Bạch Trạch gãy nát, phiến cốt hắc kim của thần nữ cũng tiêu tan, bay giờ Xạ Nhật Cung cũng bị chém gãy, ma vương còn muốn hủy bao nhiêu thứ tốt đây…” Thợ rèn binh khí của thiên đình ôm ngực.


Hòa Ất Tinh Quân tóc trắng xóa vẫn ngồi vững trên lưng dê, cảm thán: “Thương Khung… Là Thương Khung đã biến mất không biết bao nhiêu năm…”


“Năm đó hắn cầm theo Bạch Trạch của Thương Quyết và cốt phiến của thần nữ tới để báo thù, bây giờ lại triệu hoán được Thương Khung… Văn Tự có thể làm cho hai thượng cổ thần kiếm và thần thú Kinh Trập nhận chủ, từ trước đến nay hắn không phải là ma mà chúng ta luôn cho rằng.” Trường Dần thượng thần cười khổ: “Hoài Minh sai rồi, thần đế cũng sai rồi.”


“Chúng ta đều sai rồi, vốn tưởng rằng Tạ công tử có thể dẹp loạn cuộc phân tranh này, không ngờ rằng…” Vi Sinh thượng thần kinh ngạc nhìn về phía quần ma đang cuồng hoan trong mây mù, cau mày nói: “Người mà Tinh Túc Tiên Quân nói có thể giải cục, nếu không phải Tạ công tử vậy thì là ai đây.”


Văn Tự lạnh lùng nhìn đủ loại gương mặt của chúng thần, bình thản nói.


“Thần giới thương tổn Lan Tinh của ta, thì ta sẽ san bằng thần giới.”


Không giết thần, không dám gọi Thương Khung.


“Ngươi, ngươi muốn cả thần giới tuẫn táng cho Tạ Lan Tinh? Hoang đường!”


“Tuẫn táng?” Văn Tự cười lạnh. “Các ngươi không xứng.”


Ta muốn cho thế gian này không còn thần phật!


Ta muốn cho thần giới này không thể luân hồi!


Văn Tự bễ nghễ đứng trước mặt võ thần cụt tay đang giãy chết.


“Khi nãy Lan Tinh của ta đau thế nào, thì ngươi phải đau hơn y gấp trăm ngàn lần.”


“Ngươi, a—–”


Linh hồn và thân thể không ngừng chia lìa, vỡ tan, hợp lại, rồi lại chia lìa, lại vỡ tan. Cứ như thế, tiếng gào thét đau đớn của võ thần vang vọng khắp cửu trùng thiên.


“Liệt hồn thuật… sao ngươi dám tu luyện loại pháp thuật nghịch thiên này, ngươi sẽ gặp báo ứng!”


“Lão già ngu xuẩn, ông nghĩ Liệt Hồn Thuật là thứ muốn luyện là luyện sao? Ta không luyện nó, nhưng từ lúc ta sinh ra thì trong thần mạch đã mang theo nó, nói cho cùng, chính thần giới mới là cội nguồn của tà thuật này!”


Trường Dần dường như hiểu ra gì đó: “Nhất mạch của Vệ Linh, hình như bắt nguồn từ thần đế…”


Văn Tự cũng không muốn nhiều lời, linh lực cuồn cuộn dùng Thương Khung làm môi giới tùy ý quét ngang, hạo nhiên kiếm khí tỏa ra, âm dương hỗn độn, che kín bầu trời.


Bách thú ngàn ma cúi đầu đợi mệnh, máu chảy thành sông chỉ cần một khoảnh khắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom