-
Chương 2: Người anh thân quen mà xa lạ
"Em rời bố mẹ từ khi nào?"
Cô mải suy nghĩ không để ý nhất cử nhất động của anh, xoay đầu lại thì thấy anh đang tựa cửa nhìn mình. Mặc trên người chiếc áo thun cổ rộng kết hợp với quần short ngắn, tay phải để trong túi quần, tay trái cầm khăn bông lau lau mái tóc còn ẩm.
Cô dừng lại động tác đang làm dở, khuôn mặt ngơ ngẩn khẽ ho một tiếng, miệng nhỏ hé mở "Từ cuối năm em học cấp ba".
"Sớm như vậy?" Anh dừng lại động tác lau tóc quay sang nhìn cô.
"Cũng không hẳn là xa bố mẹ lắm, em không đi xe máy nên xin bố mẹ qua đây sống gần trường hơn, có thể đi bộ là tới rồi... 5 phút" cô cười tươi giơ năm ngón tay ra, nhìn anh nhăn mày cô cười gượng nắm nhẹ làn váy nói tiếp: "Tự lập sớm để lúc vào đại học khỏi phải bỡ ngỡ"
"Em chưa biết đi xe máy?" Anh di chuyển đến trước bàn trong phòng, vắt khăn lên ghế, tựa nửa người cạnh bàn, lướt qua đôi tay nhỏ đang nắm lấy váy "Em sợ anh sao?" Khoanh tay khẽ nhíu mày nhìn cô. Giật mình ngước mắt lên nhìn anh, bốn mắt giao nhau, tay khẽ run, nhìn xuống bàn chân trắng chỉ vì không mang dép nên hơi ửng đỏ vì lạnh lí nhí nói "Làm sao mà sợ anh? Chỉ là lâu quá không thấy nhau em không biết phải nói với nhau chuyện gì..." Cô chỉnh chỉnh lại ga trải gường, nhìn quanh phòng thấy không có gì không ổn, phủi phủi tay nói "Xong rồi, anh nghỉ ngơi đi nha" Nhìn anh cười cười, cô đi về phía cửa, cô nghe thấy âm thanh mở ngăn kéo bàn, chợt dừng bước, tim đập nhanh hơn bình thường, xoay người lại thấy anh đang nhìn vào thứ đang cầm trên tay nhíu mày. Hướng về phía anh mà chạy tới "Đưa cho em" bàn tay trắng vươn lên chạm vào bàn tay anh nhưng lại không bắt được thứ mình muốn. Cô tức giận, môi mím lại "Đó là đồ của em, anh trả lại em đi"
Trương Đình Huy cầm ba mảnh giấy, cánh tay giơ cao, nhìn xuống người cô gái nhỏ vì tức giận mà đỏ mặt, y như rằng anh bắt quả tang một đứa nhỏ đang làm chuyện xấu mà sợ hãi, lắc lắc mảnh giấy cười nói "Không ngờ thời đại này rồi mà còn có người viết thư tình tặng em, anh hiện tại đang rất tò mò về chàng trai viết lá thư này".
Khi nghe xong câu anh nói, cô nhún chân vươn người cướp lấy mảnh giấy, chiều cao của cô đứng bên cạnh anh cũng chỉ tới cái cằm, bởi vì mảnh giấy anh giơ cao nên nhún thế nào cũng không bắt được, nhìn người con trai mặt trắng trước mắt cô thở phì phò, mặt phiếm hồng, mắt to không chớp nhìn anh, gằn từng chữ "Trả...cho...em"
Nhìn xuống người đang ở trước mặt mình, khi cô không cười sẽ khiến người khác không giám tới gần, vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng khiến đối phương phải e dè. Anh đưa tờ giấy đến trước mặt cô "Thư tình nên cất vào phòng em chứ" dừng lại một lát nói tiếp "Có cho anh đọc anh cũng không đọc đâu, anh quá quen thuộc rồi" nhìn xuống cô tựa tiếu phi tiếu nói. Cô giựt lấy tờ giấy quay người hướng cửa đi ra kèm theo câu nói "Anh nghỉ sớm, chăn cùng gối ở trong tủ" kéo cửa cái "rầm". Anh dựa bàn, đưa tay day day hai bên thái dương "Có lẽ nên uống thuốc thôi".
...
Hứa linh nhìn người trong gương với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh không một chút tơ máu, cô có một con ngươi màu vàng. Từ khi xinh ra ai cũng khen là có đôi mắt đẹp, nhìn như một con mèo nhỏ. Cầm lấy cái lược chải sơ mái tóc, vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai, đôi môi hồng khẽ mấp máy "Đi du lịch mà không cho mình biết một tiếng..." Lấy son dưỡng trên bàn quét nhẹ cánh môi, bặm một ít hơi mỉm cười, nói câu "hoàn hảo" kéo ghế đứng dậy, kéo balo đeo vào sau lưng hướng cửa đi tới. Bước ra khỏi cửa là chạm ngay một bức tường thịt trước mắt "ai ui" xoa xoa cái trán ngước lên nhìn đầu xỏ gây chuyện, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng nói trầm thấp trên đầu: "Em đi đường toàn cúi người như vậy à"
Cô tức giận nói "Lúc trước em cũng không như lúc này, mở cửa là đi thẳng xuống lầu đâu có đụng cái gì..." Sửa lại mái tóc nói tiếp "Anh đứng đây từ sớm làm gì? Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, qua bếp hâm lại là ăn được" nói xong lách người đi qua hướng cầu thang đi xuống, đi được hai bước thì nghe thấy tiếng người phía sau vang lên "Anh đưa em đi" cô dừng lại quay người hướng người nói chuyện nhìn lên cười nói "Từ chỗ này cách trường em 5 phút đi bộ, em hai năm nay đều đi bộ không có chuyện gì xảy ra" nói xong cúi người đi tiếp.
"Em mặc váy đi học?"
Cô cúi xuống nhìn cái váy màu trắng quá đầu gối của mình mở miệng nói "Em đã là sinh viên rồi".
Trương Đình Huy từ trên lầu nhìn xuống cô gái mặc váy trắng lưng đeo balo đang tiến tới cửa không nhanh không chậm cười ra tiếng. Cô quen thuộc đối với anh, anh theo dõi cô từ trang Facebook cá nhân, biết được cô là đứa em gái nhỏ hồi ở trong nhà bố nuôi. Nếu không liên lạc lại với nhau, hàng tháng biết được tin tức từ bố nuôi anh còn không biết là mình đã từng có em gái ở Việt Nam. 23 tuổi đã tốt nghiệp đại học 25 tuổi lấy được bằng thạc sĩ tin học, anh quyết định quay về Việt Nam làm việc, thở dài day day cái trán. Bụng hơi đói anh nghĩ tới lời Hứa Linh nói "trong bếp có đồ ăn chỉ cần hâm lại là ăn được..." Quyết định xuống lầu mở tủ lạnh ra, anh nhíu mày khi thấy trong tủ lạnh toàn nước trái cây, trứng, rau xanh, còn lại chẳng có gì cả. Anh cúi xuống nhìn thấy được một cái tô nhỏ đậy nắp trong ngăn lạnh, bưng ra mở nắp xem anh thấy được cháo trắng, vài miếng thịt và vài cọng hành. Cười khổ nói "Đây chính là đồ ăn sáng của em?" Anh đem bỏ lại trong tủ lạnh cầm hai quả trứng hướng bếp đi đến, anh nhìn thấy trên bàn có mạnh giấy nhỏ ghi chú:
"Không có gì nấu nên em nấu cháo cho anh, em nhớ là anh rất thích ăn cháo. Về em sẽ ghé chợ mua đồ ăn. Hứa Linh"
Anh thở dài, cầm lấy giấy ghi chú mỉm cười "Anh còn không biết mình thích ăn cháo từ bao giờ".
Nhét giấy ghi chú vào túi quần quay lại tủ lạnh bưng tô cháo ra.
Đổ tô cháo vào nồi, bật ga. Chừng năm phút tắt ga, đổ cháo ra cái bát nhỏ bưng ra bàn. Quay lại bếp chiên hai quả trứng.
Ăn xong bữa sáng, Trương Đình Huy kéo ghế ngồi trước máy vi tính bàn, một tay chống cằm một tay đặt lên bàn gõ nhẹ theo nhịp.
Màn hình máy tính nhấp nháy hiện lên tin nhắn "Bạn có email" sau vài giây suy nghĩ nhẹ ấn vào thông báo. Đọc lướt qua tin nhắn, tựa lưng vào ghế dựa mày khẽ nhíu, đôi môi mỏng mím lại. Nhấp chuột vào dấu X nhỏ bên góc trái màn hình. Bàn tay thon dài đặt lên bàn phím máy tính với tiếng gõ có tiết tấu chuyên chú làm việc.
Cô mải suy nghĩ không để ý nhất cử nhất động của anh, xoay đầu lại thì thấy anh đang tựa cửa nhìn mình. Mặc trên người chiếc áo thun cổ rộng kết hợp với quần short ngắn, tay phải để trong túi quần, tay trái cầm khăn bông lau lau mái tóc còn ẩm.
Cô dừng lại động tác đang làm dở, khuôn mặt ngơ ngẩn khẽ ho một tiếng, miệng nhỏ hé mở "Từ cuối năm em học cấp ba".
"Sớm như vậy?" Anh dừng lại động tác lau tóc quay sang nhìn cô.
"Cũng không hẳn là xa bố mẹ lắm, em không đi xe máy nên xin bố mẹ qua đây sống gần trường hơn, có thể đi bộ là tới rồi... 5 phút" cô cười tươi giơ năm ngón tay ra, nhìn anh nhăn mày cô cười gượng nắm nhẹ làn váy nói tiếp: "Tự lập sớm để lúc vào đại học khỏi phải bỡ ngỡ"
"Em chưa biết đi xe máy?" Anh di chuyển đến trước bàn trong phòng, vắt khăn lên ghế, tựa nửa người cạnh bàn, lướt qua đôi tay nhỏ đang nắm lấy váy "Em sợ anh sao?" Khoanh tay khẽ nhíu mày nhìn cô. Giật mình ngước mắt lên nhìn anh, bốn mắt giao nhau, tay khẽ run, nhìn xuống bàn chân trắng chỉ vì không mang dép nên hơi ửng đỏ vì lạnh lí nhí nói "Làm sao mà sợ anh? Chỉ là lâu quá không thấy nhau em không biết phải nói với nhau chuyện gì..." Cô chỉnh chỉnh lại ga trải gường, nhìn quanh phòng thấy không có gì không ổn, phủi phủi tay nói "Xong rồi, anh nghỉ ngơi đi nha" Nhìn anh cười cười, cô đi về phía cửa, cô nghe thấy âm thanh mở ngăn kéo bàn, chợt dừng bước, tim đập nhanh hơn bình thường, xoay người lại thấy anh đang nhìn vào thứ đang cầm trên tay nhíu mày. Hướng về phía anh mà chạy tới "Đưa cho em" bàn tay trắng vươn lên chạm vào bàn tay anh nhưng lại không bắt được thứ mình muốn. Cô tức giận, môi mím lại "Đó là đồ của em, anh trả lại em đi"
Trương Đình Huy cầm ba mảnh giấy, cánh tay giơ cao, nhìn xuống người cô gái nhỏ vì tức giận mà đỏ mặt, y như rằng anh bắt quả tang một đứa nhỏ đang làm chuyện xấu mà sợ hãi, lắc lắc mảnh giấy cười nói "Không ngờ thời đại này rồi mà còn có người viết thư tình tặng em, anh hiện tại đang rất tò mò về chàng trai viết lá thư này".
Khi nghe xong câu anh nói, cô nhún chân vươn người cướp lấy mảnh giấy, chiều cao của cô đứng bên cạnh anh cũng chỉ tới cái cằm, bởi vì mảnh giấy anh giơ cao nên nhún thế nào cũng không bắt được, nhìn người con trai mặt trắng trước mắt cô thở phì phò, mặt phiếm hồng, mắt to không chớp nhìn anh, gằn từng chữ "Trả...cho...em"
Nhìn xuống người đang ở trước mặt mình, khi cô không cười sẽ khiến người khác không giám tới gần, vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng khiến đối phương phải e dè. Anh đưa tờ giấy đến trước mặt cô "Thư tình nên cất vào phòng em chứ" dừng lại một lát nói tiếp "Có cho anh đọc anh cũng không đọc đâu, anh quá quen thuộc rồi" nhìn xuống cô tựa tiếu phi tiếu nói. Cô giựt lấy tờ giấy quay người hướng cửa đi ra kèm theo câu nói "Anh nghỉ sớm, chăn cùng gối ở trong tủ" kéo cửa cái "rầm". Anh dựa bàn, đưa tay day day hai bên thái dương "Có lẽ nên uống thuốc thôi".
...
Hứa linh nhìn người trong gương với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh không một chút tơ máu, cô có một con ngươi màu vàng. Từ khi xinh ra ai cũng khen là có đôi mắt đẹp, nhìn như một con mèo nhỏ. Cầm lấy cái lược chải sơ mái tóc, vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai, đôi môi hồng khẽ mấp máy "Đi du lịch mà không cho mình biết một tiếng..." Lấy son dưỡng trên bàn quét nhẹ cánh môi, bặm một ít hơi mỉm cười, nói câu "hoàn hảo" kéo ghế đứng dậy, kéo balo đeo vào sau lưng hướng cửa đi tới. Bước ra khỏi cửa là chạm ngay một bức tường thịt trước mắt "ai ui" xoa xoa cái trán ngước lên nhìn đầu xỏ gây chuyện, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng nói trầm thấp trên đầu: "Em đi đường toàn cúi người như vậy à"
Cô tức giận nói "Lúc trước em cũng không như lúc này, mở cửa là đi thẳng xuống lầu đâu có đụng cái gì..." Sửa lại mái tóc nói tiếp "Anh đứng đây từ sớm làm gì? Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, qua bếp hâm lại là ăn được" nói xong lách người đi qua hướng cầu thang đi xuống, đi được hai bước thì nghe thấy tiếng người phía sau vang lên "Anh đưa em đi" cô dừng lại quay người hướng người nói chuyện nhìn lên cười nói "Từ chỗ này cách trường em 5 phút đi bộ, em hai năm nay đều đi bộ không có chuyện gì xảy ra" nói xong cúi người đi tiếp.
"Em mặc váy đi học?"
Cô cúi xuống nhìn cái váy màu trắng quá đầu gối của mình mở miệng nói "Em đã là sinh viên rồi".
Trương Đình Huy từ trên lầu nhìn xuống cô gái mặc váy trắng lưng đeo balo đang tiến tới cửa không nhanh không chậm cười ra tiếng. Cô quen thuộc đối với anh, anh theo dõi cô từ trang Facebook cá nhân, biết được cô là đứa em gái nhỏ hồi ở trong nhà bố nuôi. Nếu không liên lạc lại với nhau, hàng tháng biết được tin tức từ bố nuôi anh còn không biết là mình đã từng có em gái ở Việt Nam. 23 tuổi đã tốt nghiệp đại học 25 tuổi lấy được bằng thạc sĩ tin học, anh quyết định quay về Việt Nam làm việc, thở dài day day cái trán. Bụng hơi đói anh nghĩ tới lời Hứa Linh nói "trong bếp có đồ ăn chỉ cần hâm lại là ăn được..." Quyết định xuống lầu mở tủ lạnh ra, anh nhíu mày khi thấy trong tủ lạnh toàn nước trái cây, trứng, rau xanh, còn lại chẳng có gì cả. Anh cúi xuống nhìn thấy được một cái tô nhỏ đậy nắp trong ngăn lạnh, bưng ra mở nắp xem anh thấy được cháo trắng, vài miếng thịt và vài cọng hành. Cười khổ nói "Đây chính là đồ ăn sáng của em?" Anh đem bỏ lại trong tủ lạnh cầm hai quả trứng hướng bếp đi đến, anh nhìn thấy trên bàn có mạnh giấy nhỏ ghi chú:
"Không có gì nấu nên em nấu cháo cho anh, em nhớ là anh rất thích ăn cháo. Về em sẽ ghé chợ mua đồ ăn. Hứa Linh"
Anh thở dài, cầm lấy giấy ghi chú mỉm cười "Anh còn không biết mình thích ăn cháo từ bao giờ".
Nhét giấy ghi chú vào túi quần quay lại tủ lạnh bưng tô cháo ra.
Đổ tô cháo vào nồi, bật ga. Chừng năm phút tắt ga, đổ cháo ra cái bát nhỏ bưng ra bàn. Quay lại bếp chiên hai quả trứng.
Ăn xong bữa sáng, Trương Đình Huy kéo ghế ngồi trước máy vi tính bàn, một tay chống cằm một tay đặt lên bàn gõ nhẹ theo nhịp.
Màn hình máy tính nhấp nháy hiện lên tin nhắn "Bạn có email" sau vài giây suy nghĩ nhẹ ấn vào thông báo. Đọc lướt qua tin nhắn, tựa lưng vào ghế dựa mày khẽ nhíu, đôi môi mỏng mím lại. Nhấp chuột vào dấu X nhỏ bên góc trái màn hình. Bàn tay thon dài đặt lên bàn phím máy tính với tiếng gõ có tiết tấu chuyên chú làm việc.
Last edited:
Bình luận facebook