Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-993
Chương 993: Rốt cuộc là anh bị căn bệnh quái lạ gì vậy chứ?
Có lẽ vì muốn ngăn chặn triệt để những sai lầm có thể xảy ra nên cứ cách ngày thì Chiến Hàn Quân lại đưa Thu Liên và Hổ Tử đến thủ đô.
Một gia đình ba người sống trong một căn phòng nhỏ.
Nó không giống như ngôi nhà có sân từng sống ở nông thôn trước kia, chỉ có một căn phòng ngủ, ra khỏi cửa là phòng khách.
Anh và Lâm Miên ở cùng với nhau tách riêng ra với Thu Liên một phòng, như vậy cũng hòa thuận vui vẻ.
Bây giờ Chiến Hàn Quân và Thu Liên ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp.
Mặc dù là vợ chồng nhưng Chiến Hàn Quân lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Thu Liên lại không có suy nghĩ như vậy.
Cô ta cho rằng anh là người đàn ông của cô ta nên sau khi tắm rửa xong cô ta liền mặc cái váy mỏng hai dây từ đằng sau ôm lấy anh nũng nịu: “Chồng à, anh đã lâu rồi không ngủ cùng em. Trước đây có Lâm Miên ở đây nên anh phải chăm sóc anh ta, chúng ta mới không tiện. Nhưng bây giờ…”
Chiến Hàn Quân ngửi thấy mùi tóc ẩm ướt hòa lẫn với mùi tanh tự nhiên trên người của cô gái làng chài thì khẽ nhăn mặt lại.
Anh cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong bụng mà ghi nhớ anh là chồng của Thu Liên nên phải có nghĩa vụ thực hiện trách nhiệm của một người chồng.
“Ừ” Anh cau mặt gật đầu.
Thu Liên đưa tay cởi cúc áo của anh, đôi bàn tay thô ráp mát xa làn da trơn nhẫn của anh thì lúc này Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Anh nhanh chóng đẩy cô ta ra rồi chạy tới nhà vệ sinh, sau đó đau đớn nôn lên từng đợt Thu Liên đứng ở cửa buồng vệ sinh, thở dài than thở: “Rốt cuộc là anh bị căn bệnh quái lạ gì vậy chứ?”
Được một lúc thì Chiến Hàn Quân yếu ớt đi ra, mệt mỏi không còn sức lực gì ngồi tựa trên ghế sô pha. “Thu Liên, xin lỗi. Em cho anh một chút thời gian nữa được không?”
Thu Liên gật đầu: “È”
Ngoài chờ đợi ra thì cô ta không còn cách nào khác nữa.
Vợ chồng cũng không nói chuyện gì nữa.
Buổi tối, Thu Liên ôm chăn qua phòng con ngủ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ áy náy.
Thu Liên đợi anh cũng lâu rồi, anh cũng hi vọng có thể cùng cô ta cầm sắt hòa hợp.
Có điều anh không hiểu vì sao mỗi lần đến gần Thu Liên thì anh đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Anh dứt khoát đứng lên, từ từ đi về phía căn phòng. Anh cũng muốn dùng ý chí của mình để vượt qua điều quái gở của bản thân nhưng khi vừa đến bên cánh cửa phòng của Thu Liên thì anh lại thỏa hiệp.
Anh lặng lẽ lui về căn phòng của chính mình.
Không có anh thế giới của cô chỉ biết sụp đổ.
Nghiêm Linh Trang ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu cô vẫn vang lên những lời nói tuyệt tình tàn nhẫn của Chiến Hàn Quân.
“Đã để lỡ mất nhau thì nên chấp nhận số mệnh”
“Trong nhà tôi không làm gì có thích tôi không phải là lỗi của cô, chỉ là cô không thể khống chế được tình cảm của bản thân nên mới để nó phát triển ngày càng lớn thì chính là sai lầm rồi.”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang đang chỉ còn một tia hi vọng nhỏ nhoi như bọt biển, giờ lại giống như bị người ta vô tình đâm trúng khiến cho thế giới của cô bắt đầu có tuyết bay.
Nước mắt của cô cứ thế tuôn rơi cho đến khi cô phát hiện hai mắt hơi mờ đi. Cô sợ rằng tình trạng mù lại xuất hiện lần nữa nên không dám phát tiết cảm xúc mà ngẩng đầu lên nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong.
Cô vội vàng ra khỏi bồn tắm. Mái tóc xoăn ướt sũng xõa trên lưng, gương mặt kia không còn trang điểm nữa nhưng vẫn trắng tinh tươi mát như trứng gà bóc.
Nét đẹp thanh thuần và quyến rũ hòa lẫn vào nhau khiến cho gương mặt buồn bã kia càng thêm duyên dáng.
Mỗi lần bị mù là Nghiêm Linh Trang đều phải tìm đến sự giúp đỡ của Anh Nguyệt.
Thị lực không rõ lại thêm bóng của cô che mất ánh sáng trên điện thoại nên rõ ràng là cô muốn gọi cho Chiến Anh Nguyệt nhưng lại không cẩn thận mà ấn nhầm qua một cái tên khác: Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy số điện thoại của Nghiêm Linh Trang thì vội nhíu mày.
Anh không muốn nghe điện thoại nên giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng: “Cô Trang, có việc gì sao?”
Nghiêm Linh Trang nghe thấy giọng nói mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ, giọng nói mà trong trí nhớ của cô đều là dịu dàng cưng chiều nay bỗng nhiên lại trở nên xa cách miễn cưỡng như vậy thì không kiềm được lòng mình, một giọt nước mắt lăn xuống má cô.
Cô mấp máy môi nhiều lần như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chiến Hàn Quân giật mình: “Cô đang khóc sao?”
Có lẽ vì muốn ngăn chặn triệt để những sai lầm có thể xảy ra nên cứ cách ngày thì Chiến Hàn Quân lại đưa Thu Liên và Hổ Tử đến thủ đô.
Một gia đình ba người sống trong một căn phòng nhỏ.
Nó không giống như ngôi nhà có sân từng sống ở nông thôn trước kia, chỉ có một căn phòng ngủ, ra khỏi cửa là phòng khách.
Anh và Lâm Miên ở cùng với nhau tách riêng ra với Thu Liên một phòng, như vậy cũng hòa thuận vui vẻ.
Bây giờ Chiến Hàn Quân và Thu Liên ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp.
Mặc dù là vợ chồng nhưng Chiến Hàn Quân lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Thu Liên lại không có suy nghĩ như vậy.
Cô ta cho rằng anh là người đàn ông của cô ta nên sau khi tắm rửa xong cô ta liền mặc cái váy mỏng hai dây từ đằng sau ôm lấy anh nũng nịu: “Chồng à, anh đã lâu rồi không ngủ cùng em. Trước đây có Lâm Miên ở đây nên anh phải chăm sóc anh ta, chúng ta mới không tiện. Nhưng bây giờ…”
Chiến Hàn Quân ngửi thấy mùi tóc ẩm ướt hòa lẫn với mùi tanh tự nhiên trên người của cô gái làng chài thì khẽ nhăn mặt lại.
Anh cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong bụng mà ghi nhớ anh là chồng của Thu Liên nên phải có nghĩa vụ thực hiện trách nhiệm của một người chồng.
“Ừ” Anh cau mặt gật đầu.
Thu Liên đưa tay cởi cúc áo của anh, đôi bàn tay thô ráp mát xa làn da trơn nhẫn của anh thì lúc này Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Anh nhanh chóng đẩy cô ta ra rồi chạy tới nhà vệ sinh, sau đó đau đớn nôn lên từng đợt Thu Liên đứng ở cửa buồng vệ sinh, thở dài than thở: “Rốt cuộc là anh bị căn bệnh quái lạ gì vậy chứ?”
Được một lúc thì Chiến Hàn Quân yếu ớt đi ra, mệt mỏi không còn sức lực gì ngồi tựa trên ghế sô pha. “Thu Liên, xin lỗi. Em cho anh một chút thời gian nữa được không?”
Thu Liên gật đầu: “È”
Ngoài chờ đợi ra thì cô ta không còn cách nào khác nữa.
Vợ chồng cũng không nói chuyện gì nữa.
Buổi tối, Thu Liên ôm chăn qua phòng con ngủ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ áy náy.
Thu Liên đợi anh cũng lâu rồi, anh cũng hi vọng có thể cùng cô ta cầm sắt hòa hợp.
Có điều anh không hiểu vì sao mỗi lần đến gần Thu Liên thì anh đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Anh dứt khoát đứng lên, từ từ đi về phía căn phòng. Anh cũng muốn dùng ý chí của mình để vượt qua điều quái gở của bản thân nhưng khi vừa đến bên cánh cửa phòng của Thu Liên thì anh lại thỏa hiệp.
Anh lặng lẽ lui về căn phòng của chính mình.
Không có anh thế giới của cô chỉ biết sụp đổ.
Nghiêm Linh Trang ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu cô vẫn vang lên những lời nói tuyệt tình tàn nhẫn của Chiến Hàn Quân.
“Đã để lỡ mất nhau thì nên chấp nhận số mệnh”
“Trong nhà tôi không làm gì có thích tôi không phải là lỗi của cô, chỉ là cô không thể khống chế được tình cảm của bản thân nên mới để nó phát triển ngày càng lớn thì chính là sai lầm rồi.”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang đang chỉ còn một tia hi vọng nhỏ nhoi như bọt biển, giờ lại giống như bị người ta vô tình đâm trúng khiến cho thế giới của cô bắt đầu có tuyết bay.
Nước mắt của cô cứ thế tuôn rơi cho đến khi cô phát hiện hai mắt hơi mờ đi. Cô sợ rằng tình trạng mù lại xuất hiện lần nữa nên không dám phát tiết cảm xúc mà ngẩng đầu lên nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong.
Cô vội vàng ra khỏi bồn tắm. Mái tóc xoăn ướt sũng xõa trên lưng, gương mặt kia không còn trang điểm nữa nhưng vẫn trắng tinh tươi mát như trứng gà bóc.
Nét đẹp thanh thuần và quyến rũ hòa lẫn vào nhau khiến cho gương mặt buồn bã kia càng thêm duyên dáng.
Mỗi lần bị mù là Nghiêm Linh Trang đều phải tìm đến sự giúp đỡ của Anh Nguyệt.
Thị lực không rõ lại thêm bóng của cô che mất ánh sáng trên điện thoại nên rõ ràng là cô muốn gọi cho Chiến Anh Nguyệt nhưng lại không cẩn thận mà ấn nhầm qua một cái tên khác: Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy số điện thoại của Nghiêm Linh Trang thì vội nhíu mày.
Anh không muốn nghe điện thoại nên giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng: “Cô Trang, có việc gì sao?”
Nghiêm Linh Trang nghe thấy giọng nói mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ, giọng nói mà trong trí nhớ của cô đều là dịu dàng cưng chiều nay bỗng nhiên lại trở nên xa cách miễn cưỡng như vậy thì không kiềm được lòng mình, một giọt nước mắt lăn xuống má cô.
Cô mấp máy môi nhiều lần như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chiến Hàn Quân giật mình: “Cô đang khóc sao?”