Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-951
Chương 951: Anh ấy đã mất trí nhớ rồi
Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn xuống những mảnh vỡ rơi trên mặt đất, đáy mắt xuất hiện sự bất đắc dĩ: “Chiếc bát này bao nhiêu tiền để tôi bồi thường cho cô?”
Nghiêm Linh Trang thốt lên: “520.* Chiến Hàn Quân nhìn cô với vẻ nghỉ ngờ, cứ luôn cảm thấy mình ngu ngơ nên bị cô nàng tỉnh quái này trêu rồi hay sao ấy nhỉ?
Nghiêm Linh Trang dơ bàn tay thon gầy trắng trẻo ra: “Bồi thường tiền đi!”
Chiến Hàn Quân có hơi ngượng ngùng bởi vì lúc này trên người anh không có đồng nào cả, lấy gì để bồi thường cho cô ấy đây.
“Đợi tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả cho cô.”
Anh đáp.
Nghiêm Linh Trang hất mặt lên, giương miệng cười vô cùng bỉ ổi: “Không có tiền chứ gì? Chỉ bằng cứ lấy thân báo đáp đi”
Chiến Hàn Quân im lặng liếc nhìn cô: “Cô cảm thấy tấm thân này của tôi chỉ đáng giá 520… đồng?” Anh gắn giọng nhấn mạnh chữ “đồng”.
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Nhan sắc anh đẹp như thế, 520 đúng là có hơi ít thật. Thế này đi, tôi nâng anh lên 5201314 thì sao hả?”
Chiến Hàn Quân gần như đã chắc chắn được một điều, quả nhiên là cô nàng tinh quái này đang trêu chọc anh.
Anh lườm cô với vẻ căm phẫn vô cùng, biểu cảm kiên định trên khuôn mặt đó chính là nghèo hèn không thể thay đổi, uy phong cũng không thể chịu khuất phục, có tiền cũng không thể thắng được.
“Không hài lòng à? 5209394 thì sao?”
Nghiêm Linh Trang đổi trò khác để trêu anh.
Chiến Hàn Quân không thèm để ý đến cô.
“85203344 đã được chưa?”
Chiến Hàn Quân nghiến răng, cất lời với điệu cười lạnh lùng u ám: “Cô đang đùa tôi đấy sao?”
Nghiêm Linh Trang đập tay lên trán cái bộp rồi kêu lên: “Tôi thất bại quá đi mà, đùa anh cả nửa ngày mà hóa ra anh còn không biết. Xem ra bát cháo kia của tôi cũng là luộc.”
Chiến Hàn Quân sa sâm mặt mày đáp trả rất lạnh nhạt: “Cám ơn cô.”
Với thân phận của Nghiêm Linh Trang mà lại tự hạ thấp địa vị để nấu cơm cho một tên nghèo như anh, anh cũng nên cảm ơn cô một tiếng mới phải.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi không cần anh tạ ơn làm gì”
Chiến Hàn Quân nói như chém đỉnh chặt sắt: “Tôi là người đã có vợ, nếu như cô muốn tôi thì tốt nhất là nên dẹp bỏ cái ý nghĩ buồn cười đó đi.”
Nghiêm Linh Trang nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch kia từ từ ửng đỏ vì bị bao phủ bởi ráng chiều, có lẽ nhiệt độ trên người anh cũng sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Nghiêm Linh Trang bắt nạt một bệnh nhân như anh cũng cảm thấy không đành lòng.
“Anh ngã bệnh rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện. Đợi đến khi anh hết bệnh rồi chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.” Nghiêm Linh Trang nói.
Từ nãy đến giờ cô chưa nhäc đến chuyện bệnh của anh thì còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến là sự chú ý của anh lại tập trung hết lên trên cơ thể. Cho nên lúc này mới phát hiện bản thân đau khắp mình mẩy, chân tay, yếu ớt không còn sức lực.
Anh cứ vô lực như thế mà ngã ngồi trên giường.
Nghiêm Linh Trang khoác tay anh vòng qua cổ cô, sau đó đỡ anh lên vai, trọng lượng của cả người anh gần như đều đè lên người cô.
Chiến Hàn Quân có hơi kinh ngạc, cứ tưởng cô là cô gái sống an nhàn sung sướng, được chiều chuộng, không ngờ sức khỏe còn lớn hơn cả cô ngư dân đánh cá kia.
Nghiêm Linh Trang đỡ anh vào trong xe, còn mình thì ngồi trên ghế lái. Đã rất nhiều năm rồi cô chưa lái xe, bây giờ mấy hành động này lại cảm thấy vô cùng vụng về.
Chiến Hàn Quân nằm rạp xuống ghế ngồi, yếu ớt hỏi cô: “Tài xế của cô đâu?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi đuổi bọn họ đi rồi”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân thoáng chốc trở nên khó coi.
Lúc đưa được Chiến Hàn Quân đến Á Châu thì Chiến Hàn Quân đã sốt đến mức mê man.
Nghiêm Linh Trang đành phải cống anh đến phòng khám bệnh.
Phòng chữa bệnh nhìn thấy tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang đang cống tổng giám đốc Chiến Hàn Quân vốn đã mất tích nhiều năm xuất hiện ở phòng khám thì ngay lập tức như vỡ òa.
Viện trưởng lệnh cho tất cả chuyên gia và y bác sĩ bậc nhất đợi lệnh ngay tại chỗ.
Nghiêm Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân đến phòng bệnh, bắt đầu hếch cằm sai khiến: “Tiến hành kiểm tra toàn thân cho anh ấy và điều tra nguyên nhân phát sốt của anh ấy. Còn nữa, soi xem cơ thể này có di căn của bệnh cũ nào trước đây hay không.”
Sau khi các bác sĩ nhận được lệnh thì bận tối mày tối mặt.
Đêm hôm đó, Nghiêm Linh Trang đợi bên ngoài buồng giám sát, suốt cả đêm luôn trong trạng thái lo lắng không yên.
Mãi cho đến khi tất cả người kiểm tra đều đã đi ra, bác sĩ thông báo với cô rằng “Lần này cậu Chiến Hàn Quân lên cơn sốt là do bị nhiễm trùng vi khuẩn dẫn tái phát bệnh đau dạ dày. Nhưng thông qua tư liệu hình ảnh, đầu cậu ấy có một chút máu đông, có thể sẽ gây ra những hiện tượng như mất trí nhớ.”
Nghiêm Linh Trang thản nhiên nói: “Anh ấy đã mất trí nhớ rồi.”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn xuống những mảnh vỡ rơi trên mặt đất, đáy mắt xuất hiện sự bất đắc dĩ: “Chiếc bát này bao nhiêu tiền để tôi bồi thường cho cô?”
Nghiêm Linh Trang thốt lên: “520.* Chiến Hàn Quân nhìn cô với vẻ nghỉ ngờ, cứ luôn cảm thấy mình ngu ngơ nên bị cô nàng tỉnh quái này trêu rồi hay sao ấy nhỉ?
Nghiêm Linh Trang dơ bàn tay thon gầy trắng trẻo ra: “Bồi thường tiền đi!”
Chiến Hàn Quân có hơi ngượng ngùng bởi vì lúc này trên người anh không có đồng nào cả, lấy gì để bồi thường cho cô ấy đây.
“Đợi tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả cho cô.”
Anh đáp.
Nghiêm Linh Trang hất mặt lên, giương miệng cười vô cùng bỉ ổi: “Không có tiền chứ gì? Chỉ bằng cứ lấy thân báo đáp đi”
Chiến Hàn Quân im lặng liếc nhìn cô: “Cô cảm thấy tấm thân này của tôi chỉ đáng giá 520… đồng?” Anh gắn giọng nhấn mạnh chữ “đồng”.
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Nhan sắc anh đẹp như thế, 520 đúng là có hơi ít thật. Thế này đi, tôi nâng anh lên 5201314 thì sao hả?”
Chiến Hàn Quân gần như đã chắc chắn được một điều, quả nhiên là cô nàng tinh quái này đang trêu chọc anh.
Anh lườm cô với vẻ căm phẫn vô cùng, biểu cảm kiên định trên khuôn mặt đó chính là nghèo hèn không thể thay đổi, uy phong cũng không thể chịu khuất phục, có tiền cũng không thể thắng được.
“Không hài lòng à? 5209394 thì sao?”
Nghiêm Linh Trang đổi trò khác để trêu anh.
Chiến Hàn Quân không thèm để ý đến cô.
“85203344 đã được chưa?”
Chiến Hàn Quân nghiến răng, cất lời với điệu cười lạnh lùng u ám: “Cô đang đùa tôi đấy sao?”
Nghiêm Linh Trang đập tay lên trán cái bộp rồi kêu lên: “Tôi thất bại quá đi mà, đùa anh cả nửa ngày mà hóa ra anh còn không biết. Xem ra bát cháo kia của tôi cũng là luộc.”
Chiến Hàn Quân sa sâm mặt mày đáp trả rất lạnh nhạt: “Cám ơn cô.”
Với thân phận của Nghiêm Linh Trang mà lại tự hạ thấp địa vị để nấu cơm cho một tên nghèo như anh, anh cũng nên cảm ơn cô một tiếng mới phải.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi không cần anh tạ ơn làm gì”
Chiến Hàn Quân nói như chém đỉnh chặt sắt: “Tôi là người đã có vợ, nếu như cô muốn tôi thì tốt nhất là nên dẹp bỏ cái ý nghĩ buồn cười đó đi.”
Nghiêm Linh Trang nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch kia từ từ ửng đỏ vì bị bao phủ bởi ráng chiều, có lẽ nhiệt độ trên người anh cũng sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Nghiêm Linh Trang bắt nạt một bệnh nhân như anh cũng cảm thấy không đành lòng.
“Anh ngã bệnh rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện. Đợi đến khi anh hết bệnh rồi chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.” Nghiêm Linh Trang nói.
Từ nãy đến giờ cô chưa nhäc đến chuyện bệnh của anh thì còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến là sự chú ý của anh lại tập trung hết lên trên cơ thể. Cho nên lúc này mới phát hiện bản thân đau khắp mình mẩy, chân tay, yếu ớt không còn sức lực.
Anh cứ vô lực như thế mà ngã ngồi trên giường.
Nghiêm Linh Trang khoác tay anh vòng qua cổ cô, sau đó đỡ anh lên vai, trọng lượng của cả người anh gần như đều đè lên người cô.
Chiến Hàn Quân có hơi kinh ngạc, cứ tưởng cô là cô gái sống an nhàn sung sướng, được chiều chuộng, không ngờ sức khỏe còn lớn hơn cả cô ngư dân đánh cá kia.
Nghiêm Linh Trang đỡ anh vào trong xe, còn mình thì ngồi trên ghế lái. Đã rất nhiều năm rồi cô chưa lái xe, bây giờ mấy hành động này lại cảm thấy vô cùng vụng về.
Chiến Hàn Quân nằm rạp xuống ghế ngồi, yếu ớt hỏi cô: “Tài xế của cô đâu?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi đuổi bọn họ đi rồi”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân thoáng chốc trở nên khó coi.
Lúc đưa được Chiến Hàn Quân đến Á Châu thì Chiến Hàn Quân đã sốt đến mức mê man.
Nghiêm Linh Trang đành phải cống anh đến phòng khám bệnh.
Phòng chữa bệnh nhìn thấy tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang đang cống tổng giám đốc Chiến Hàn Quân vốn đã mất tích nhiều năm xuất hiện ở phòng khám thì ngay lập tức như vỡ òa.
Viện trưởng lệnh cho tất cả chuyên gia và y bác sĩ bậc nhất đợi lệnh ngay tại chỗ.
Nghiêm Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân đến phòng bệnh, bắt đầu hếch cằm sai khiến: “Tiến hành kiểm tra toàn thân cho anh ấy và điều tra nguyên nhân phát sốt của anh ấy. Còn nữa, soi xem cơ thể này có di căn của bệnh cũ nào trước đây hay không.”
Sau khi các bác sĩ nhận được lệnh thì bận tối mày tối mặt.
Đêm hôm đó, Nghiêm Linh Trang đợi bên ngoài buồng giám sát, suốt cả đêm luôn trong trạng thái lo lắng không yên.
Mãi cho đến khi tất cả người kiểm tra đều đã đi ra, bác sĩ thông báo với cô rằng “Lần này cậu Chiến Hàn Quân lên cơn sốt là do bị nhiễm trùng vi khuẩn dẫn tái phát bệnh đau dạ dày. Nhưng thông qua tư liệu hình ảnh, đầu cậu ấy có một chút máu đông, có thể sẽ gây ra những hiện tượng như mất trí nhớ.”
Nghiêm Linh Trang thản nhiên nói: “Anh ấy đã mất trí nhớ rồi.”