Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91
Chương 91: Con có tiền
“Chiến Hàn Quân, hôm nay tôi không có thời gian để mà dây dưa với anh đâu, tôi cần phải đi cứu con tôi đã” Lạc Thanh Du đang bận lo cho sự an toàn của bé Hàn nên chẳng có thừa hơi mà đi bận tâm lo nghĩ về hậu quả nếu cô chọc giận Chiến Hàn Quân.
Mắt Chiến Hàn Quân lập tức bừng lên lửa giận, anh nghiến răng nói: “Lạc Thanh Du, đến tầm tuổi này, cô là người đầu tiên dám đánh tôi đấy. Hôm nay tôi ghi nợ trước, đợi cô cứu con xong chúng ta sẽ từ từ thanh toán lại với nhau.”
“Tùy anh” Lạc Thanh Du uể oải đáp.
Mâu thuẫn dữ dội giữa hai người bị ép phải gián đoạn bởi chuyện cứu người, Lạc Thanh Du thoáng thở phào Đúng lúc ấy, đột nhiên tên thủ phạm bắt cóc gọi điện thoại tới: “Chuyển tiền vào số tài khoản này cho tôi Lạc Thanh Du hỏi: “Bao nhiêu?”
“Bảy trăm tỷ” Tên bắt cóc ra giá.
Lạc Thanh Du nào có nhiều tiền tới vậy nên cô chỉ có thể mong ngóng nhìn về phía Chiến Anh Nguyệt Tuy nhiên, Chiến Anh Nguyệt lại lộ ra vẻ mặt bối rối, thẻ Chiến Hàn Quân đưa cho cô ấy chỉ có ba trăm tỷ, còn thiếu bốn trăm tỷ nữa.
Thấy vẻ mặt bối rối của Chiến Anh Nguyệt, Lạc Thanh Du lập tức hiếu ra là cô ấy cũng không có đủ số tiền đấy. Rơi vào đường cùng, Lạc Thanh Du chỉ có thể tìm đến sự giúp đố của người duy nhất có khả năng chỉ trả ở đây.
“Anh Quân, tôi có thể vay tiền anh không?” Cô cắn môi, khó khăn lắm mới có thể nói được câu này. Bởi vì quá mức miễn cưỡng mà cô cần nát bờ môi mình.
Chiến Hàn Quân đang tức vụ cô tát anh một cái nên anh tranh thủ cơ hội mà giậu đổ bìm leo, tận dụng việc này trả thù vụ lúc nấy. Anh cười lạnh, trông mặt có vẻ hung dữ: “Cầu xin tôi đi”
Lạc Thanh Du nói không chút cảm xúc: “Xin anh”
Chiến Hàn Quân nhíu mày lại: “Cái thái độ này của cô mà là đang đi cầu xin người khác đấy hả? Bảy trăm tỷ, chẳng lẽ ngần ấy mà tôi không mua nổi hai cái đầu gối rẻ mạt của cô hả?”
Người Lạc Thanh Du run lên liên tục, cô quỳ xuống, nước mắt tràn mi. Bị chính người đàn ông mà mình yêu thương nhất sỉ nhục, cô làm sao có thế chịu đựng nối đây! Chiến Anh Nguyệt che mặt lại, không dám nhìn thẳng.
Bây giờ anh trai cô ấy trông có vẻ đắc thẳng nhưng cô ấy thừa biết rằng không bao lâu nữa nhất định anh trai mình sẽ hối hận xanh ruột.
Đợi đến lúc Chiến Hàn Quân biết là Lạc Thanh Du vay anh bảy trăm tỷ đế cứu con trai cô cũng chính là để cứu con trai anh thì chắc chắn vẻ mặt suy sụp của anh khi ấy sẽ còn đặc sắc gấp ngàn lần vẻ mặt hiện tại.
“Anh à, thôi được rồi đấy, anh đừng có như vậy được không? Chẳng phải chỉ có bảy trăm tỷ thôi hay sao, coi như là cho em vay đi, vậy được chưa?” Chiến Anh Nguyệt thật sự không nhịn nổi nữa nên cô ấy đi tới kéo Lạc Thanh Du đứng dậy.
Nhưng mà chưa thấy Chiến Hàn Quân đồng ý giúp mình thì Lạc Thanh Du nào có dám đứng dậy chứ.
Chiến Hàn Quân nổi giận mắng Chiến Anh Nguyệt: “Ở đây không có việc của em, đi đi” Chiến Anh Nguyệt đáp trả: “Anh trai, anh nghĩ là em đang giúp chị ấy hả? Giờ em đang giúp anh đấy.”
Đột nhiên, Chiến Quốc Việt nhảy xuống khỏi người Chiến Hàn Quân, cậu bé bảo với Lạc Thanh Du rằng: “Mẹ ơi, con có tiền, để con cho mẹ tiền.” Chiến Hàn Quân bị con trai mình phá rối, cảm thấy vừa bất ngờ vừa ức nghẹn.
Chiến Quốc Việt quay sang Chiến Hàn Quân, xòe tay ra xin: “Bố ơi, bố trả lại con tiền mừng tuổi đi” Cả con trai lẫn em gái đều chống lại mình, trong thoáng chốc, Chiến Hàn Quân có cảm giác kiếp này không còn gì để luyến tiếc nữa.
Chương 91: Con có tiền
“Chiến Hàn Quân, hôm nay tôi không có thời gian để mà dây dưa với anh đâu, tôi cần phải đi cứu con tôi đã” Lạc Thanh Du đang bận lo cho sự an toàn của bé Hàn nên chẳng có thừa hơi mà đi bận tâm lo nghĩ về hậu quả nếu cô chọc giận Chiến Hàn Quân.
Mắt Chiến Hàn Quân lập tức bừng lên lửa giận, anh nghiến răng nói: “Lạc Thanh Du, đến tầm tuổi này, cô là người đầu tiên dám đánh tôi đấy. Hôm nay tôi ghi nợ trước, đợi cô cứu con xong chúng ta sẽ từ từ thanh toán lại với nhau.”
“Tùy anh” Lạc Thanh Du uể oải đáp.
Mâu thuẫn dữ dội giữa hai người bị ép phải gián đoạn bởi chuyện cứu người, Lạc Thanh Du thoáng thở phào Đúng lúc ấy, đột nhiên tên thủ phạm bắt cóc gọi điện thoại tới: “Chuyển tiền vào số tài khoản này cho tôi Lạc Thanh Du hỏi: “Bao nhiêu?”
“Bảy trăm tỷ” Tên bắt cóc ra giá.
Lạc Thanh Du nào có nhiều tiền tới vậy nên cô chỉ có thể mong ngóng nhìn về phía Chiến Anh Nguyệt Tuy nhiên, Chiến Anh Nguyệt lại lộ ra vẻ mặt bối rối, thẻ Chiến Hàn Quân đưa cho cô ấy chỉ có ba trăm tỷ, còn thiếu bốn trăm tỷ nữa.
Thấy vẻ mặt bối rối của Chiến Anh Nguyệt, Lạc Thanh Du lập tức hiếu ra là cô ấy cũng không có đủ số tiền đấy. Rơi vào đường cùng, Lạc Thanh Du chỉ có thể tìm đến sự giúp đố của người duy nhất có khả năng chỉ trả ở đây.
“Anh Quân, tôi có thể vay tiền anh không?” Cô cắn môi, khó khăn lắm mới có thể nói được câu này. Bởi vì quá mức miễn cưỡng mà cô cần nát bờ môi mình.
Chiến Hàn Quân đang tức vụ cô tát anh một cái nên anh tranh thủ cơ hội mà giậu đổ bìm leo, tận dụng việc này trả thù vụ lúc nấy. Anh cười lạnh, trông mặt có vẻ hung dữ: “Cầu xin tôi đi”
Lạc Thanh Du nói không chút cảm xúc: “Xin anh”
Chiến Hàn Quân nhíu mày lại: “Cái thái độ này của cô mà là đang đi cầu xin người khác đấy hả? Bảy trăm tỷ, chẳng lẽ ngần ấy mà tôi không mua nổi hai cái đầu gối rẻ mạt của cô hả?”
Người Lạc Thanh Du run lên liên tục, cô quỳ xuống, nước mắt tràn mi. Bị chính người đàn ông mà mình yêu thương nhất sỉ nhục, cô làm sao có thế chịu đựng nối đây! Chiến Anh Nguyệt che mặt lại, không dám nhìn thẳng.
Bây giờ anh trai cô ấy trông có vẻ đắc thẳng nhưng cô ấy thừa biết rằng không bao lâu nữa nhất định anh trai mình sẽ hối hận xanh ruột.
Đợi đến lúc Chiến Hàn Quân biết là Lạc Thanh Du vay anh bảy trăm tỷ đế cứu con trai cô cũng chính là để cứu con trai anh thì chắc chắn vẻ mặt suy sụp của anh khi ấy sẽ còn đặc sắc gấp ngàn lần vẻ mặt hiện tại.
“Anh à, thôi được rồi đấy, anh đừng có như vậy được không? Chẳng phải chỉ có bảy trăm tỷ thôi hay sao, coi như là cho em vay đi, vậy được chưa?” Chiến Anh Nguyệt thật sự không nhịn nổi nữa nên cô ấy đi tới kéo Lạc Thanh Du đứng dậy.
Nhưng mà chưa thấy Chiến Hàn Quân đồng ý giúp mình thì Lạc Thanh Du nào có dám đứng dậy chứ.
Chiến Hàn Quân nổi giận mắng Chiến Anh Nguyệt: “Ở đây không có việc của em, đi đi” Chiến Anh Nguyệt đáp trả: “Anh trai, anh nghĩ là em đang giúp chị ấy hả? Giờ em đang giúp anh đấy.”
Đột nhiên, Chiến Quốc Việt nhảy xuống khỏi người Chiến Hàn Quân, cậu bé bảo với Lạc Thanh Du rằng: “Mẹ ơi, con có tiền, để con cho mẹ tiền.” Chiến Hàn Quân bị con trai mình phá rối, cảm thấy vừa bất ngờ vừa ức nghẹn.
Chiến Quốc Việt quay sang Chiến Hàn Quân, xòe tay ra xin: “Bố ơi, bố trả lại con tiền mừng tuổi đi” Cả con trai lẫn em gái đều chống lại mình, trong thoáng chốc, Chiến Hàn Quân có cảm giác kiếp này không còn gì để luyến tiếc nữa.