Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-924
Chương 924: Lần cuối
Mở mắt ra và nhìn vào môi trường quen thuộc này, Nghiêm Linh Trang nhớ lại. Đây là nơi Chiến Hàn Quân buộc cô phải chuyển dạ.
Hai cô hầu gái xinh đẹp dịu dàng bưng nước rửa vào, Nghiêm Linh Trang kinh ngạc hỏi họ: “Đêm qua ở thủ đô có mấy tiếng nổ vang trời. Các cô có biết đó là âm thanh gì không?”
Hai cô hầu gái hơi giật mình, mắt đỏ hoe trong giây lát. Giọng nói như tắc nghẹn trong cổ họng không thoát ra được: “Đó là âm thanh từ biệt thự Ngọc Bích. Chúng tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
Nghiêm Linh Trang vẻ mặt nghỉ hoặc nói: “Có phải các cô đang giấu tôi chuyện gì đúng không?”
Hai người hầu gái cúi đầu, không dám nói câu gì.
Nghiêm Linh Trang xốc chăn ra, chân trần chạy ra bên ngoài.
Ngoài cửa phòng ngủ, hai thành viên ma quỷ đứng cung kính cạnh cửa, giống như thần gác cửa. Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, anh ta lập tức cúi đầu một cách kính cẩn nghiêm nghị.
Nghiêm Linh Trang đưa tay ra và siết chặt quần áo của người đàn ông, chất liệu của bộ âu phục này là của công ty Á Châu.
“Chiến Hàn Quân ở đâu?” Nghiêm Linh Trang lập tức suy ra rằng hẳn là Chiến Hàn Quân đã giữ cô ở nơi bí ẩn này.
Hai thành viên ma quỷ không biết trả lời cô như thế nào. Bọn họ chỉ im lặng và không nói gì.
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn lại hai người hầu gái, họ rõ ràng là người của Chiến Hàn Quân. Đó là lý do tại sao họ lại ăn ý từ chối trả lời vấn đề liên quan đến Chiến Hàn Quân như vậy.
Nghiêm Linh Trang tìm kiếm Chiến Hàn Quân ở mọi phòng trong lâu đài, nhưng không thấy bóng dáng Chiến Hàn Quân ở đâu.
Chỉ có Quan Minh Vũ ở trong thư phòng, lần nữa đóng dấu một đơn ly hôn, đem đến trước mặt Nghiêm Linh Trang với một vẻ mặt bưồn bã nói: “Tổng giám đốc nói rằng, đời này anh ấy đã trói buộc cô ở bên cạnh mình, chính là vì tư lợi. Anh ấy có lỗi với cô. Vì vậy bây giờ, anh ấy đã quyết định trả lại tự do của cho cô.”
Quan Minh Vũ lại đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang nhận lấy, hôm qua cô mù không thể nhìn thấy nội dung của thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay cô xem lại thật kĩ để xem xem Chiến Hàn Quân đối xử tàn nhẫn với vợ cũ của mình như thế nào.
Cô mở trang đầu của tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cẩn thận đọc từng chữ nhưng vẻ oán trong mắt từng chút một biến mất, từ từ biến thành nghi ngờ.
Trong thỏa thuận ly hôn, Chiến Hàn Quân đã giao cho cô tất cả các con và tất cả tài sản, nhưng lý do ly hôn được ghi là “lí do bất khả kháng”.
Không phải là do không yêu.
Khi thỏa thuận ly hôn rơi xuống đất, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên choáng váng.
Đột nhiên cô nằm tay Quan Minh Vũ: “Nói cho tôi biết, anh Sao vậy?”
Tâm trạng của Quan Minh Vũ như một sợi dây có gánh nặng đè lên, sau khi Nghiêm Linh Trang làm ầm lên, sợi dây trong lòng Quan Minh Vũ đã đứt.
Nước mắt anh không kìm được nữa, trào ra ngoài bờ mi.
“Tổng giám đốc, cậu chủ Quân đã…”
Quan Minh Vũ nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc, tin tức này, không nên là do tôi báo cho cô biết.”
Quan Minh Vũ muốn nói nhưng lại thôi, trái tim Nghiêm Linh Trang hoảng hốt như con ngựa hoang đứt cương.
“Quan Minh Vũ, anh gọi tôi là gì?” Mặc dù đang bối rối, Nghiêm Linh Trang vẫn không thể bỏ qua ba tiếng “Tổng giám đốc” này của Quan Minh Vũ.
“Anh gọi tôi là tổng giám đốc?” Đáy mắt Nghiêm Linh Trang tràn ngập sự kinh hãi tột độ.
“Không phải tổng giám đốc của các anh là Chiến Hàn Quân sao?”
Lúc này, Nghiêm Linh Trang như bị gói gọn trong một chiếc hộp chật hẹp, bị ngạt thở, cô muốn lao ra khỏi hộp để đi tìm dưỡng khí.
Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc đã chuyển công ty Á Châu sang tên của cô từ vài ngày trước.”
Thân thể Nghiêm Linh Trang lảo đảo “Anh ấy xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sắp xếp như vậy?”
Quan Minh Vũ im lặng.
Nghiêm Linh Trang rống lên như sư tử Hà Đồng: “Quan Minh Vũ, với tư cách là tổng giám đốc, tôi ra lệnh cho anh nói ngay lập tức”
Quan Minh Vũ ngước mắt, hốc mắt đỏ hoe chảy ra hai hàng nước mắt: “Tổng giám đốc, nếu bây giờ cô đi tới Ngọc Bích, có lẽ có thể gặp anh ấy lần cuối.”
Gặp mặt lần cuối?
Những lời này khiến Nghiêm Linh Trang bị thương nặng đến mức gần như tê liệt
Mở mắt ra và nhìn vào môi trường quen thuộc này, Nghiêm Linh Trang nhớ lại. Đây là nơi Chiến Hàn Quân buộc cô phải chuyển dạ.
Hai cô hầu gái xinh đẹp dịu dàng bưng nước rửa vào, Nghiêm Linh Trang kinh ngạc hỏi họ: “Đêm qua ở thủ đô có mấy tiếng nổ vang trời. Các cô có biết đó là âm thanh gì không?”
Hai cô hầu gái hơi giật mình, mắt đỏ hoe trong giây lát. Giọng nói như tắc nghẹn trong cổ họng không thoát ra được: “Đó là âm thanh từ biệt thự Ngọc Bích. Chúng tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
Nghiêm Linh Trang vẻ mặt nghỉ hoặc nói: “Có phải các cô đang giấu tôi chuyện gì đúng không?”
Hai người hầu gái cúi đầu, không dám nói câu gì.
Nghiêm Linh Trang xốc chăn ra, chân trần chạy ra bên ngoài.
Ngoài cửa phòng ngủ, hai thành viên ma quỷ đứng cung kính cạnh cửa, giống như thần gác cửa. Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, anh ta lập tức cúi đầu một cách kính cẩn nghiêm nghị.
Nghiêm Linh Trang đưa tay ra và siết chặt quần áo của người đàn ông, chất liệu của bộ âu phục này là của công ty Á Châu.
“Chiến Hàn Quân ở đâu?” Nghiêm Linh Trang lập tức suy ra rằng hẳn là Chiến Hàn Quân đã giữ cô ở nơi bí ẩn này.
Hai thành viên ma quỷ không biết trả lời cô như thế nào. Bọn họ chỉ im lặng và không nói gì.
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn lại hai người hầu gái, họ rõ ràng là người của Chiến Hàn Quân. Đó là lý do tại sao họ lại ăn ý từ chối trả lời vấn đề liên quan đến Chiến Hàn Quân như vậy.
Nghiêm Linh Trang tìm kiếm Chiến Hàn Quân ở mọi phòng trong lâu đài, nhưng không thấy bóng dáng Chiến Hàn Quân ở đâu.
Chỉ có Quan Minh Vũ ở trong thư phòng, lần nữa đóng dấu một đơn ly hôn, đem đến trước mặt Nghiêm Linh Trang với một vẻ mặt bưồn bã nói: “Tổng giám đốc nói rằng, đời này anh ấy đã trói buộc cô ở bên cạnh mình, chính là vì tư lợi. Anh ấy có lỗi với cô. Vì vậy bây giờ, anh ấy đã quyết định trả lại tự do của cho cô.”
Quan Minh Vũ lại đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang nhận lấy, hôm qua cô mù không thể nhìn thấy nội dung của thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay cô xem lại thật kĩ để xem xem Chiến Hàn Quân đối xử tàn nhẫn với vợ cũ của mình như thế nào.
Cô mở trang đầu của tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cẩn thận đọc từng chữ nhưng vẻ oán trong mắt từng chút một biến mất, từ từ biến thành nghi ngờ.
Trong thỏa thuận ly hôn, Chiến Hàn Quân đã giao cho cô tất cả các con và tất cả tài sản, nhưng lý do ly hôn được ghi là “lí do bất khả kháng”.
Không phải là do không yêu.
Khi thỏa thuận ly hôn rơi xuống đất, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên choáng váng.
Đột nhiên cô nằm tay Quan Minh Vũ: “Nói cho tôi biết, anh Sao vậy?”
Tâm trạng của Quan Minh Vũ như một sợi dây có gánh nặng đè lên, sau khi Nghiêm Linh Trang làm ầm lên, sợi dây trong lòng Quan Minh Vũ đã đứt.
Nước mắt anh không kìm được nữa, trào ra ngoài bờ mi.
“Tổng giám đốc, cậu chủ Quân đã…”
Quan Minh Vũ nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc, tin tức này, không nên là do tôi báo cho cô biết.”
Quan Minh Vũ muốn nói nhưng lại thôi, trái tim Nghiêm Linh Trang hoảng hốt như con ngựa hoang đứt cương.
“Quan Minh Vũ, anh gọi tôi là gì?” Mặc dù đang bối rối, Nghiêm Linh Trang vẫn không thể bỏ qua ba tiếng “Tổng giám đốc” này của Quan Minh Vũ.
“Anh gọi tôi là tổng giám đốc?” Đáy mắt Nghiêm Linh Trang tràn ngập sự kinh hãi tột độ.
“Không phải tổng giám đốc của các anh là Chiến Hàn Quân sao?”
Lúc này, Nghiêm Linh Trang như bị gói gọn trong một chiếc hộp chật hẹp, bị ngạt thở, cô muốn lao ra khỏi hộp để đi tìm dưỡng khí.
Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc đã chuyển công ty Á Châu sang tên của cô từ vài ngày trước.”
Thân thể Nghiêm Linh Trang lảo đảo “Anh ấy xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sắp xếp như vậy?”
Quan Minh Vũ im lặng.
Nghiêm Linh Trang rống lên như sư tử Hà Đồng: “Quan Minh Vũ, với tư cách là tổng giám đốc, tôi ra lệnh cho anh nói ngay lập tức”
Quan Minh Vũ ngước mắt, hốc mắt đỏ hoe chảy ra hai hàng nước mắt: “Tổng giám đốc, nếu bây giờ cô đi tới Ngọc Bích, có lẽ có thể gặp anh ấy lần cuối.”
Gặp mặt lần cuối?
Những lời này khiến Nghiêm Linh Trang bị thương nặng đến mức gần như tê liệt