Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-914
Chương 914: Cháu chưa từng nhường ông
Ông cụ cười gật đầu, “Được.”
Hai chiến lược gia tin rằng họ đã sắp xếp cho đối phương một phương án hoàn hảo, cũng tin rằng họ có thể giải mã những sai sót của đối phương kia.
“Hàn Quân. Cháu nói lời phải giữ lời, nếu cháu không lên xe, ông nội sẽ không vào cung điện dưới lòng đất.”
Chiến Hàn Quân là một nhà đàm phán xuất sắc, “Lúc 23:59, cháu và ông sẽ thực hiện sự sắp xếp của nhau.”
Ông cụ không chiếm được chút hời nào, ông cụ rất không vui. “Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng nhường cho ông nội. Kính già, cháu có biết kính già là gì không?”
Chiến Hàn Quân cứng miệng nói: “Nhưng ông ơi, từ khi cháu còn nhỏ chỉ biết chờ được ăn, hình như ông cũng chưa từng nhường cháu một lần. Yêu trẻ, ông ơi, ông có biết yêu trẻ không? Ông chưa bao giờ đã dạy cháu thế nào là yêu người trẻ, nên cháu cũng không học cách tôn trọng người già. “
Ông cụ vẫy tay đuổi anh, “Đi đi, lúc nào tới chọc giận ông.”
Chiến Hàn Quân đứng dậy và rời đi.
Ngón tay của lão nhân gõ lên bàn cà phê trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Ông xem cháu làm thế nào để giấu chúng ta trong cung điện dưới lòng đất?”
Chiến Hàn Quân bước ra khỏi tòa thành Ái Nguyệt, nhìn lên con số trên ngọn tháp đang giảm dần từng ngày.
Trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc nở nụ cười, anh quyết tâm chiến thắng Hai ngày sau.
Hai ngày nay, ngày nào Nghiêm Linh Trang cũng gọi điện cho Lạc Thanh Tùng, nhưng đầu dây bên kia luôn không có người trả lời. Điều này khiến Nghiêm Linh Trang cảm thấy bất an.
Cô phải gọi cho một người bạn ở nước này để hỏi về cuộc thi Taekwondo.
Nhưng bạn bè của cô ấy đều nói với cô ấy rằng: “Nước S gần đây không tổ chức bất kỳ cuộc thi taekwondo thiếu niên nào.”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy trái tim mình như rơi vào hang động băng.
Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm và gọi cho Chiến Hàn Quân để hỏi chuyện gì đã Xây ra.
Bài hát “Hoa bỉ ngạn” vang lên vô cùng sôi nổi và rực rỡ. Giọng hát thanh xuân trong trẻo của Nghiêm Linh Trang không lẫn tạp chất, trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng.
Chiến Hàn Quân đặt nó làm nhạc chuông điện thoại di động, mỗi khi anh nhớ cô, anh sẽ mở bài hát này hết lần này đến lần khác.
Khi bài hát “Hoa bỉ ngạn” tự động phát lại, Chiến Hàn Quân suy nghĩ hồi lâu mới run rẩy nhấc điện thoại lên.
Tên người gọi hiển thị là Nghiêm Linh Trang.
Trong lòng Chiến Hàn Quân vô cùng bất ngờ.
Anh run rẩy nhận cuộc gọi đến, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó giọng nói chất vấn của Nghiêm Linh Trang vang lên, “Bé Thanh Tùng đâu? Anh giấu thăng bé ở đâu?”
Giọng nói của cô vô cùng lo lẳng bất an.
Chiến Hàn Quân muốn an ủi cô ấy, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng, sao anh có thể khiêu khích cô vào lúc nguy hiểm như vậy?
“Nghiêm Linh Trang!” Anh cố gắng để giọng nói của mình lãnh đạm và bình tĩnh nhất, “Anh đã đưa Bé Thanh Tùng đến một nơi bí ẩn để huấn luyện”
Chiến Hàn Quân cầu nguyện rằng sự biến mất của Bé Thanh Tùng chỉ là một lần nhầm lẫn.
Cậu bé sẽ sớm trở lại, để Nghiêm Linh Trang bớt đau khổ.
Ông cụ cười gật đầu, “Được.”
Hai chiến lược gia tin rằng họ đã sắp xếp cho đối phương một phương án hoàn hảo, cũng tin rằng họ có thể giải mã những sai sót của đối phương kia.
“Hàn Quân. Cháu nói lời phải giữ lời, nếu cháu không lên xe, ông nội sẽ không vào cung điện dưới lòng đất.”
Chiến Hàn Quân là một nhà đàm phán xuất sắc, “Lúc 23:59, cháu và ông sẽ thực hiện sự sắp xếp của nhau.”
Ông cụ không chiếm được chút hời nào, ông cụ rất không vui. “Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng nhường cho ông nội. Kính già, cháu có biết kính già là gì không?”
Chiến Hàn Quân cứng miệng nói: “Nhưng ông ơi, từ khi cháu còn nhỏ chỉ biết chờ được ăn, hình như ông cũng chưa từng nhường cháu một lần. Yêu trẻ, ông ơi, ông có biết yêu trẻ không? Ông chưa bao giờ đã dạy cháu thế nào là yêu người trẻ, nên cháu cũng không học cách tôn trọng người già. “
Ông cụ vẫy tay đuổi anh, “Đi đi, lúc nào tới chọc giận ông.”
Chiến Hàn Quân đứng dậy và rời đi.
Ngón tay của lão nhân gõ lên bàn cà phê trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Ông xem cháu làm thế nào để giấu chúng ta trong cung điện dưới lòng đất?”
Chiến Hàn Quân bước ra khỏi tòa thành Ái Nguyệt, nhìn lên con số trên ngọn tháp đang giảm dần từng ngày.
Trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc nở nụ cười, anh quyết tâm chiến thắng Hai ngày sau.
Hai ngày nay, ngày nào Nghiêm Linh Trang cũng gọi điện cho Lạc Thanh Tùng, nhưng đầu dây bên kia luôn không có người trả lời. Điều này khiến Nghiêm Linh Trang cảm thấy bất an.
Cô phải gọi cho một người bạn ở nước này để hỏi về cuộc thi Taekwondo.
Nhưng bạn bè của cô ấy đều nói với cô ấy rằng: “Nước S gần đây không tổ chức bất kỳ cuộc thi taekwondo thiếu niên nào.”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy trái tim mình như rơi vào hang động băng.
Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm và gọi cho Chiến Hàn Quân để hỏi chuyện gì đã Xây ra.
Bài hát “Hoa bỉ ngạn” vang lên vô cùng sôi nổi và rực rỡ. Giọng hát thanh xuân trong trẻo của Nghiêm Linh Trang không lẫn tạp chất, trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng.
Chiến Hàn Quân đặt nó làm nhạc chuông điện thoại di động, mỗi khi anh nhớ cô, anh sẽ mở bài hát này hết lần này đến lần khác.
Khi bài hát “Hoa bỉ ngạn” tự động phát lại, Chiến Hàn Quân suy nghĩ hồi lâu mới run rẩy nhấc điện thoại lên.
Tên người gọi hiển thị là Nghiêm Linh Trang.
Trong lòng Chiến Hàn Quân vô cùng bất ngờ.
Anh run rẩy nhận cuộc gọi đến, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó giọng nói chất vấn của Nghiêm Linh Trang vang lên, “Bé Thanh Tùng đâu? Anh giấu thăng bé ở đâu?”
Giọng nói của cô vô cùng lo lẳng bất an.
Chiến Hàn Quân muốn an ủi cô ấy, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng, sao anh có thể khiêu khích cô vào lúc nguy hiểm như vậy?
“Nghiêm Linh Trang!” Anh cố gắng để giọng nói của mình lãnh đạm và bình tĩnh nhất, “Anh đã đưa Bé Thanh Tùng đến một nơi bí ẩn để huấn luyện”
Chiến Hàn Quân cầu nguyện rằng sự biến mất của Bé Thanh Tùng chỉ là một lần nhầm lẫn.
Cậu bé sẽ sớm trở lại, để Nghiêm Linh Trang bớt đau khổ.