Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-910
Chương 910: Mang thai ngoài tử cung
Nghiêm Mặc Hàn run lên, dường như ban nãy anh ta đã đi quá giới hạn.
“Cô ấy mang thai ngoài tử cung” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn lại ngẩn người “Hóa ra là thế.”
Hóa ra Chiến Hàn Quân không hề tuyệt tình, anh chỉ làm chuyện có lợi cho Nghiêm Linh Trang và chọn cách che giấu sự thật.
Nghiêm Mặc Hàn trong lòng chua xót, “Đồ ngốc này”
Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy rằng Chiến Hàn Quân đã bảo vệ Nghiêm Linh Trang quá mức. Nghiêm Linh Trang là mẹ của 3 đứa con, nhưng trong tim Chiến Hàn Quân, có lẽ cô vẫn luôn là cô gái nhỏ lúc nào cũng cần anh.
Nghiêm Mặc Hàn đi về phía Nghiêm Linh Trang và Dư Nhân, chen vào giữa Nghiêm Linh Trang và Dư Nhân.
“Này, Nghiêm Linh Trang, em hẹn hò với đàn ông cũng phải biết tìm nơi chứ? Đến nơi có nhiều người như vậy không biết xấu hổ sao?”
Dư Nhân mỉm cười, “Có lý. Tôi đã học được rồi, lần sau hẹn hò phải đến những nơi kín đáo không người.”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
Sao Nghiêm Mặc Hàn lại có cảm giác mình vừa vẽ đường cho hươu chạy vậy?
“Dư Nhân, mấy ngày nay, cậu có thể đừng tới tìm em gái tôi không? Em gái tôi gần đây rất bận…”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ hy vọng rằng Chiến Hàn Quân có thể rời đi mà không hối tiếc điều gì “Em không bận” Nghiêm Linh Trang không hề nể mặt.
Nghiêm Mặc Hàn chết lặng “Nghiêm Linh Trang, em phải nhớ rằng bạn đã kết hôn. Em vẫn còn ba đứa con. Em không tìm đàn ông cho một mình em. Em phải hỏi ý kiến của bọn trẻ nữa”
Anh ta liếc nhìn Dư Nhân, “Dù gì em cũng đang tìm bố dượng cho bọn trẻ. Anh lo người như thế này sẽ bị bọn trẻ phản kháng.”
Dư Nhân chết lặng.
Người như anh ta vẫn còn kém cỏi sao?
Nghiêm Mặc Hàn nói thêm: “Dù gì thì cũng khác xa với bố đẻ của ba đứa trẻ. Tôi e rằng lỗ hổng tâm lý của bọn trẻ quá lớn”
Dư Nhân: ‘…”
Dư Tiền nói rằng anh ta tệ hơn Chiến Hàn Quân, lúc đầu anh ta còn không phục.
Kết quả là, Nghiêm Mặc Hàn thậm chí còn thẳng thắn hơn, nói rằng anh ấy kém xa so với Chiến Hàn Quân.
Dư Nhân cảm thấy thất vọng ngay lập tức!
Đây là cảm giác xấu hổ mà Chiến Hàn Quân đã mang đến cho anh ta.
Anh ta dần nảy sinh khát vọng thắng thua, anh ta phải chứng minh cho mọi người thấy rằng đứng trước mặt anh ta, Chiến Hàn Quân chỉ là một con kiến.
Nghiêm Mặc Hàn vừa nói, vừa chọn một ly cocktail đắt tiền, không hề khách sáo rót cho mình một ly đầy.
Nghiêm Linh Trang vươn tay bịt chặt miệng cốc, dò hỏi: “Sao anh lại trở về? Thanh Tùng của em đâu?”
Nụ cười trên mặt Nghiêm Mặc Hàn có chút tan biến, anh ta chỉ để tâm đến cảm xúc của Chiến Hàn Quân mà liều lĩnh chạy ra ngoài, nhưng lại quên mất Lạc Thanh Tùng đã biến mất.
Bây giờ tự anh ta đào hố chôn mình.
“Chiến Hàn Quân đã cử Phong Mang đi cùng Thanh Tùng tham gia cuộc thi. Anh không muốn ngày ngày đối diện với khuôn mặt đã bị tê liệt của Phong Mang, vì vậy anh đã trở về sớm.” Nghiêm Mặc Hàn cần rứt lương tâm nói.
Nghiêm Linh Trang nói: “Vô công rỗi việc như anh vội vàng trở về làm cái gì? Người làm bác như anh không thể ở lại đi cùng Thanh Tùng được sao?”
Hai tay cô ôm bụng dưới, hai mắt đỏ hoe, nói, “Chiến Hàn Quân bây giờ không nhận người thân của mình nữa rồi, trong lòng anh ta còn có con sao?”
Vẻ mặt khó xử và chua chát hiện lên trên khuôn mặt Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân đứng phía sau không xa, nghe những lời của Nghiêm Linh Trang nói, trong lòng anh vô cùng đau đớn.
“Thanh Tùng là con trai yêu của cậu ta, có thể không yêu sao?”
Nghiêm Linh Trang sắc mặt cứng đờ, khi nhắc tới Chiến Hàn Quân, trong lòng cô lại tràn đầy đau đớn.
Nghiêm Mặc Hàn run lên, dường như ban nãy anh ta đã đi quá giới hạn.
“Cô ấy mang thai ngoài tử cung” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn lại ngẩn người “Hóa ra là thế.”
Hóa ra Chiến Hàn Quân không hề tuyệt tình, anh chỉ làm chuyện có lợi cho Nghiêm Linh Trang và chọn cách che giấu sự thật.
Nghiêm Mặc Hàn trong lòng chua xót, “Đồ ngốc này”
Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy rằng Chiến Hàn Quân đã bảo vệ Nghiêm Linh Trang quá mức. Nghiêm Linh Trang là mẹ của 3 đứa con, nhưng trong tim Chiến Hàn Quân, có lẽ cô vẫn luôn là cô gái nhỏ lúc nào cũng cần anh.
Nghiêm Mặc Hàn đi về phía Nghiêm Linh Trang và Dư Nhân, chen vào giữa Nghiêm Linh Trang và Dư Nhân.
“Này, Nghiêm Linh Trang, em hẹn hò với đàn ông cũng phải biết tìm nơi chứ? Đến nơi có nhiều người như vậy không biết xấu hổ sao?”
Dư Nhân mỉm cười, “Có lý. Tôi đã học được rồi, lần sau hẹn hò phải đến những nơi kín đáo không người.”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
Sao Nghiêm Mặc Hàn lại có cảm giác mình vừa vẽ đường cho hươu chạy vậy?
“Dư Nhân, mấy ngày nay, cậu có thể đừng tới tìm em gái tôi không? Em gái tôi gần đây rất bận…”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ hy vọng rằng Chiến Hàn Quân có thể rời đi mà không hối tiếc điều gì “Em không bận” Nghiêm Linh Trang không hề nể mặt.
Nghiêm Mặc Hàn chết lặng “Nghiêm Linh Trang, em phải nhớ rằng bạn đã kết hôn. Em vẫn còn ba đứa con. Em không tìm đàn ông cho một mình em. Em phải hỏi ý kiến của bọn trẻ nữa”
Anh ta liếc nhìn Dư Nhân, “Dù gì em cũng đang tìm bố dượng cho bọn trẻ. Anh lo người như thế này sẽ bị bọn trẻ phản kháng.”
Dư Nhân chết lặng.
Người như anh ta vẫn còn kém cỏi sao?
Nghiêm Mặc Hàn nói thêm: “Dù gì thì cũng khác xa với bố đẻ của ba đứa trẻ. Tôi e rằng lỗ hổng tâm lý của bọn trẻ quá lớn”
Dư Nhân: ‘…”
Dư Tiền nói rằng anh ta tệ hơn Chiến Hàn Quân, lúc đầu anh ta còn không phục.
Kết quả là, Nghiêm Mặc Hàn thậm chí còn thẳng thắn hơn, nói rằng anh ấy kém xa so với Chiến Hàn Quân.
Dư Nhân cảm thấy thất vọng ngay lập tức!
Đây là cảm giác xấu hổ mà Chiến Hàn Quân đã mang đến cho anh ta.
Anh ta dần nảy sinh khát vọng thắng thua, anh ta phải chứng minh cho mọi người thấy rằng đứng trước mặt anh ta, Chiến Hàn Quân chỉ là một con kiến.
Nghiêm Mặc Hàn vừa nói, vừa chọn một ly cocktail đắt tiền, không hề khách sáo rót cho mình một ly đầy.
Nghiêm Linh Trang vươn tay bịt chặt miệng cốc, dò hỏi: “Sao anh lại trở về? Thanh Tùng của em đâu?”
Nụ cười trên mặt Nghiêm Mặc Hàn có chút tan biến, anh ta chỉ để tâm đến cảm xúc của Chiến Hàn Quân mà liều lĩnh chạy ra ngoài, nhưng lại quên mất Lạc Thanh Tùng đã biến mất.
Bây giờ tự anh ta đào hố chôn mình.
“Chiến Hàn Quân đã cử Phong Mang đi cùng Thanh Tùng tham gia cuộc thi. Anh không muốn ngày ngày đối diện với khuôn mặt đã bị tê liệt của Phong Mang, vì vậy anh đã trở về sớm.” Nghiêm Mặc Hàn cần rứt lương tâm nói.
Nghiêm Linh Trang nói: “Vô công rỗi việc như anh vội vàng trở về làm cái gì? Người làm bác như anh không thể ở lại đi cùng Thanh Tùng được sao?”
Hai tay cô ôm bụng dưới, hai mắt đỏ hoe, nói, “Chiến Hàn Quân bây giờ không nhận người thân của mình nữa rồi, trong lòng anh ta còn có con sao?”
Vẻ mặt khó xử và chua chát hiện lên trên khuôn mặt Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân đứng phía sau không xa, nghe những lời của Nghiêm Linh Trang nói, trong lòng anh vô cùng đau đớn.
“Thanh Tùng là con trai yêu của cậu ta, có thể không yêu sao?”
Nghiêm Linh Trang sắc mặt cứng đờ, khi nhắc tới Chiến Hàn Quân, trong lòng cô lại tràn đầy đau đớn.