Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-893
Chương 893
!
Chương 893: Bác xin lỗi
Nghiêm Mặc Hàn quay người rời đi, khoảnh khắc đó, nước mắt anh ta trào ra.
Nhưng anh ta cũng không dám lau, cứ như vậy bước càng ngày càng nhanh, cuối cùng biến mất khỏi tâm mắt của Lạc Thanh Tùng.
!
Anh ta ngồi xổm một góc, lấy tay che mặt, cuối cùng bật khóc.
“Thanh Tùng, bác thực sự xin lỗi.”
!
Bé Thanh Tùng nắm tay Phong Mang bước ra lối ra sân bay.
“Chú Phong Mang, đi thôi.”
Phong Mang không chuyển động.
!
Bé Thanh Tùng kinh ngạc nhìn anh ta.
“Chú Phong Mang, có chuyện gì vậy?”
!
Phong Mang ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Lạc Thanh Tùng, nói: “Thanh Tùng, không có cuộc thi nào hết, chú tới để đây để đưa cháu đi nơi khác.”
Lạc Thanh Tùng từ nhỏ đã luôn có cảm giác an toàn, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy lo lắng vì phản ứng này của Phong Mang.
Cậu bé cố gắng thoát khỏi tay của Phong Mang và bỏ chạy.
!
“Chú là người xấu, cháu muốn về nhà”
“Thanh Tùng, nghe chú giải thích…”
!
Phong Mang đuổi theo.
Phong Mang võ công cao cường, có thể dễ dàng đuổi kịp Lạc Thanh Tùng.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Tùng không dễ đối phó như vậy, cậu bé nhỏ con, vô cùng nhanh nhẹn, rất khó bắt được cậu.
!
Phong Mang cùng cậu bé đánh nhau, nhưng lại sợ Lạc Thanh Tùng sẽ bị thương, anh ta ra tay không đủ tàn nhẫn, không mạnh tay, ra tay lúc nào cũng nhường nhịn Hai người họ không hề nhận ra rằng, có một người đàn ông kỳ bí đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.
Người đàn ông cao 1,9 mét, vô cùng nổi bật giữa đám đông, mặc một chiếc áo gió màu đen và đeo kính râm đen, giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
!
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Tùng, khóe môi tà mị cong lên, “Cây giống tốt”
Hắn chậm rãi đi tới, Phong Mang nhận ra có người lạ tiến lại, anh ta đột nhiên dừng lại, che chở Lạc Thanh Tùng phía sau.
Người đàn ông nhìn Phong Mang, môi khẽ nhếch, “Đứa nhỏ này đi theo anh thực sự rất đáng tiếc. Để tôi đưa thăng bé đi.”
!
Ánh mắt Phong Mang vô cùng lạnh lùng, nghiến răng nói ra vài chữ: “Trừ khi tôi chết.”
Người đàn ông kia di chuyển tay, tháo kính râm.
!
Đó là một người đàn ông có thể gọi là yêu quái, hẳn bình tĩnh bước đến trước mặt Phong Mang, đôi tay mảnh khảnh từ từ nằm chặt thành nằm đấm, đôi mắt hẳn nhanh chóng đông cứng lại, một cú đấm của hẳn đánh bay Phong Mang lên không trung.
Phong Mang bay vòng vòng trên không trung rồi loạng choạng chạm đất.
Ánh mắt người đàn ông kia hiện lên tia khen ngợi, “Không tồi, anh là người đầu tiên sau khi ăn một đấm của tôi mà vẫn có thể đứng dậy”
!
tạng của Phong Mang bị thương, anh ta hiểu rõ sức mạnh của người đàn ông này.
Đây là một đối thủ khủng khiếp.
!
Anh ta chỉ có một suy nghĩ, “Bảo vệ Lạc Thanh Tùng”
Anh ta tung ra một cú đá vô hình, tốc độ nhanh như điện, nhưng người đàn ông kia dễ dàng chặn chân anh ta lại, ‘Anh không phải đối thủ của tôi, tại sao phải kháng cự chứ!”
Bé Thanh Tùng thấy Phong Mang bị bắt nạt, cậu bé giơ nắm đấm lên, đột nhiên nhảy lên, thân thể bay lên nhờ vai Phong Mang, hoàn thành một cú tăng tốc quay người tuyệt đẹp trên không, một cú đá xoáy 540 độ, bàn chân nhỏ đá vào mặt người đàn ông kia.
!
“Đừng bắt nạt chú Phong Mang của tôi.”
Người đàn ông kia ưu nhã lau dấu chân trên mặt, cười nói: “Một đứa trẻ biết bảo vệ người khác. Ngoan lắm. Cậu bé, chú càng ngày càng thích cháu.”
!
Hắn ôm Lạc Thanh Tùng vào lòng, bước đi.
Sau đó hẳn bước đến gần Phong Mang và nói: “Phong Mang, đúng không? Tôi sẽ mang đứa trẻ này đi. Đừng lo, không quá mười năm tôi sẽ mang trả lại.”
Nói xong hắn sải bước đi.
!
Phong Mang đuổi theo mấy bước, nhưng anh ta phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống đất.
Lạc Thanh Tùng nhìn Phong Mong, kêu lên, “Chú Phong Mang, chú ơi, cứu cháu…
!
Phong Mang lại đứng dậy.
Nghiêm Mặc Hàn ở trong sân bay dường như có linh tính gì đó, anh ta đột nhiên chạy ra, liền thấy một người mặc áo đen ôm Lạc Thanh Tùng vào trong xe, Phong Mang vừa phun ra máu tươi, ôm bụng đuổi theo, Nghiêm Mặc Hàn chết lặng.
“Lạc Thanh Tùng!” Sau đó đột nhiên Nghiêm Mặc Hàn gầm lên một tiếng, bất chấp tất cả đuổi theo.
!
*Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc” Phong Mang cuối cùng không thể chịu được nữa, ngã xuống đất.
Nghiêm Mặc Hàn quỳ trên mặt đất, nhìn chiếc xe rời đi.
!
!
Chương 893: Bác xin lỗi
Nghiêm Mặc Hàn quay người rời đi, khoảnh khắc đó, nước mắt anh ta trào ra.
Nhưng anh ta cũng không dám lau, cứ như vậy bước càng ngày càng nhanh, cuối cùng biến mất khỏi tâm mắt của Lạc Thanh Tùng.
!
Anh ta ngồi xổm một góc, lấy tay che mặt, cuối cùng bật khóc.
“Thanh Tùng, bác thực sự xin lỗi.”
!
Bé Thanh Tùng nắm tay Phong Mang bước ra lối ra sân bay.
“Chú Phong Mang, đi thôi.”
Phong Mang không chuyển động.
!
Bé Thanh Tùng kinh ngạc nhìn anh ta.
“Chú Phong Mang, có chuyện gì vậy?”
!
Phong Mang ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Lạc Thanh Tùng, nói: “Thanh Tùng, không có cuộc thi nào hết, chú tới để đây để đưa cháu đi nơi khác.”
Lạc Thanh Tùng từ nhỏ đã luôn có cảm giác an toàn, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy lo lắng vì phản ứng này của Phong Mang.
Cậu bé cố gắng thoát khỏi tay của Phong Mang và bỏ chạy.
!
“Chú là người xấu, cháu muốn về nhà”
“Thanh Tùng, nghe chú giải thích…”
!
Phong Mang đuổi theo.
Phong Mang võ công cao cường, có thể dễ dàng đuổi kịp Lạc Thanh Tùng.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Tùng không dễ đối phó như vậy, cậu bé nhỏ con, vô cùng nhanh nhẹn, rất khó bắt được cậu.
!
Phong Mang cùng cậu bé đánh nhau, nhưng lại sợ Lạc Thanh Tùng sẽ bị thương, anh ta ra tay không đủ tàn nhẫn, không mạnh tay, ra tay lúc nào cũng nhường nhịn Hai người họ không hề nhận ra rằng, có một người đàn ông kỳ bí đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.
Người đàn ông cao 1,9 mét, vô cùng nổi bật giữa đám đông, mặc một chiếc áo gió màu đen và đeo kính râm đen, giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
!
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Tùng, khóe môi tà mị cong lên, “Cây giống tốt”
Hắn chậm rãi đi tới, Phong Mang nhận ra có người lạ tiến lại, anh ta đột nhiên dừng lại, che chở Lạc Thanh Tùng phía sau.
Người đàn ông nhìn Phong Mang, môi khẽ nhếch, “Đứa nhỏ này đi theo anh thực sự rất đáng tiếc. Để tôi đưa thăng bé đi.”
!
Ánh mắt Phong Mang vô cùng lạnh lùng, nghiến răng nói ra vài chữ: “Trừ khi tôi chết.”
Người đàn ông kia di chuyển tay, tháo kính râm.
!
Đó là một người đàn ông có thể gọi là yêu quái, hẳn bình tĩnh bước đến trước mặt Phong Mang, đôi tay mảnh khảnh từ từ nằm chặt thành nằm đấm, đôi mắt hẳn nhanh chóng đông cứng lại, một cú đấm của hẳn đánh bay Phong Mang lên không trung.
Phong Mang bay vòng vòng trên không trung rồi loạng choạng chạm đất.
Ánh mắt người đàn ông kia hiện lên tia khen ngợi, “Không tồi, anh là người đầu tiên sau khi ăn một đấm của tôi mà vẫn có thể đứng dậy”
!
tạng của Phong Mang bị thương, anh ta hiểu rõ sức mạnh của người đàn ông này.
Đây là một đối thủ khủng khiếp.
!
Anh ta chỉ có một suy nghĩ, “Bảo vệ Lạc Thanh Tùng”
Anh ta tung ra một cú đá vô hình, tốc độ nhanh như điện, nhưng người đàn ông kia dễ dàng chặn chân anh ta lại, ‘Anh không phải đối thủ của tôi, tại sao phải kháng cự chứ!”
Bé Thanh Tùng thấy Phong Mang bị bắt nạt, cậu bé giơ nắm đấm lên, đột nhiên nhảy lên, thân thể bay lên nhờ vai Phong Mang, hoàn thành một cú tăng tốc quay người tuyệt đẹp trên không, một cú đá xoáy 540 độ, bàn chân nhỏ đá vào mặt người đàn ông kia.
!
“Đừng bắt nạt chú Phong Mang của tôi.”
Người đàn ông kia ưu nhã lau dấu chân trên mặt, cười nói: “Một đứa trẻ biết bảo vệ người khác. Ngoan lắm. Cậu bé, chú càng ngày càng thích cháu.”
!
Hắn ôm Lạc Thanh Tùng vào lòng, bước đi.
Sau đó hẳn bước đến gần Phong Mang và nói: “Phong Mang, đúng không? Tôi sẽ mang đứa trẻ này đi. Đừng lo, không quá mười năm tôi sẽ mang trả lại.”
Nói xong hắn sải bước đi.
!
Phong Mang đuổi theo mấy bước, nhưng anh ta phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống đất.
Lạc Thanh Tùng nhìn Phong Mong, kêu lên, “Chú Phong Mang, chú ơi, cứu cháu…
!
Phong Mang lại đứng dậy.
Nghiêm Mặc Hàn ở trong sân bay dường như có linh tính gì đó, anh ta đột nhiên chạy ra, liền thấy một người mặc áo đen ôm Lạc Thanh Tùng vào trong xe, Phong Mang vừa phun ra máu tươi, ôm bụng đuổi theo, Nghiêm Mặc Hàn chết lặng.
“Lạc Thanh Tùng!” Sau đó đột nhiên Nghiêm Mặc Hàn gầm lên một tiếng, bất chấp tất cả đuổi theo.
!
*Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc” Phong Mang cuối cùng không thể chịu được nữa, ngã xuống đất.
Nghiêm Mặc Hàn quỳ trên mặt đất, nhìn chiếc xe rời đi.
!