Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-892
Chương 892
Chương 892: Em phải mạnh mẽ
Khuôn mặt tảng băng lãnh đạm của Chiến Hàn Quân có chút đau đớn, anh duỗi tay ra, ngón tay mảnh khảnh điểm trên đôi lông mày thanh tú và hoàn mỹ của cô.
“Linh Trang, đây phải là lần cuối cùng anh Quân yêu em rồi. Sau này, em phải mạnh mẽ lên Anh ôm cô ngủ ngon lành.
Khi bác sĩ đến, anh mặc quần áo cho cô.
Trong tủ quần áo ở vườn hoa Nhật Lịch, anh đã mua cho cô rất nhiều quần áo đẹp, anh chọn rất lâu, cuối cùng mặc cho cô một chiếc áo váy dài xanh như hoa tiên nữ.
Anh nhớ răng khi họ gặp nhau lần đầu, cô mặc một chiếc váy ren màu xanh lá cây dài đến mắt cá chân, đẹp như một tiên nữ, anh vô cùng say đảm.
Lần tạm biệt cuối cùng, anh hy vọng rằng anh sẽ ra đi với kỷ niệm đẹp nhất về Nghiêm Linh Trang.
Anh cẩn thận dọn dẹp phòng ngủ của họ, mở tấm rèm dày ở cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, bấy giờ anh mới nhận ra, bóng đêm đã ập đến.
Bác sĩ mang thiết bị y tế đi vào…
Chiến Hàn Quân tạm thời tránh đi Anh đang ngồi trong hành lang tròn trên †ầng hai, buồn bã hút thuốc.
Từng điếu từng điếu một!
Không biết tại sao, trong lòng anh rất lo lắng.
Ngay sau đó, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng bước ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, Chiến Hàn Quân nặng nề đứng dậy giống như những bệnh nhân bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, chạy tới, lo lắng nắm lấy tay bác sĩ, “Sao? Nghiêm Linh Trang của tôi và đứa nhỏ thế nào?”
Nghiêm Linh Trang đang mang thai, đây là lần đầu tiên cô ấy trải qua một cuộc kiểm tra hình ảnh Bác sĩ tiếc nuối nói với Chiến Hàn Quân, “Tổng giám đốc, tôi rất xin lỗi phải nói với anh rằng đứa trẻ rất có thể không giữ được.”
“Tại sao?” Dáng người cao gầy của Chiến Hàn Quân run lên.
Bác sĩ kết luận: “Vợ anh bị chửa ngoài tử cung”.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân tái nhợt.
Một lúc lâu sau, anh vẫn bị sốc đến mức không thể nói được, chỉ có đầu ngón tay kịch liệt run rẩy.
“Có thai ngoài tử cung?”
“Vâng, phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Chiến Hàn Quân khó khăn gật đầu, “Được.”
Bác sĩ lại vào.
Chiến Hàn Quân bất lực ngã ngồi trên xe lăn, anh thực sự vô cùng đau lòng trước kết quả này.
Nghiêm Linh Trang rất thích trẻ con, mặc dù sức khỏe của cô không tốt, thường xuyên nôn mửa, nhưng Nghiêm Linh Trang vẫn không chịu từ bỏ đứa trẻ.
Vì đây là con của hai người họ.
Nhưng ông trời thật tàn nhãn, tước đi quyền sống sót của đứa trẻ này.
Khi Nghiêm Mặc Hàn và Bé Thanh Tùng đến sân bay của nước H, đang là ban đêm.
Phong Mang bước ra khỏi phòng chờ của sân bay và cười lớn: “Nghiêm Mặc Hàn, Thanh Tùng.”
Lạc Thanh Tùng và Nghiêm Mặc Hàn đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Phong Mang, vẻ mặt của họ rất khác nhau.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Lạc Thanh Tùng ngạc nhiên nhìn Phong Mang, “Chú Phong Mang, sao chú lại ở đây?”
Phong Mang đi tới, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Lạc Thanh Tùng, nói: “Tổng giám đốc yêu cầu chú cùng tham gia cuộc thi này với cháu”
Bé Thanh Tùng thắc mắc: “Không phải đã có bác Mặc Hàn đi cùng cháu rồi sao?”
Nghiêm Mặc Hàn vội vàng nghĩ cách rời đi, “Thanh Tùng, bác không thể ở đây quá lâu. Bởi vì ở nhà còn nhiều việc cần làm”
Bé Thanh Tùng trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Đừng nói dối. Ông ngoại nói rồi, bác không làm được việc gì, phá gia chỉ tử, sau này chỉ đi ăn ké làm ké là được rồi, bác còn có việc gì chứ? “
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
Mặt anh ta đỏ bừng, “Bác là bác của cháu, cháu có thể cho bác chút mặt mũi được không?”
Lạc Thanh Tùng vốn là một cậu bé dịu dàng: “Được rồi, được rồi, cháu không nói bác nữa. Bác vẫn có chút ưu điểm, ít nhất cũng biết chiều chuộng vợ. Bố tôi nói, đàn ông chinh phục thiên hạ không coi là có bản lĩnh gì, có thể chỉnh phục được vợ mình mới là có bản lĩnh trời phú. Bác quay về đi!”
Chương 892: Em phải mạnh mẽ
Khuôn mặt tảng băng lãnh đạm của Chiến Hàn Quân có chút đau đớn, anh duỗi tay ra, ngón tay mảnh khảnh điểm trên đôi lông mày thanh tú và hoàn mỹ của cô.
“Linh Trang, đây phải là lần cuối cùng anh Quân yêu em rồi. Sau này, em phải mạnh mẽ lên Anh ôm cô ngủ ngon lành.
Khi bác sĩ đến, anh mặc quần áo cho cô.
Trong tủ quần áo ở vườn hoa Nhật Lịch, anh đã mua cho cô rất nhiều quần áo đẹp, anh chọn rất lâu, cuối cùng mặc cho cô một chiếc áo váy dài xanh như hoa tiên nữ.
Anh nhớ răng khi họ gặp nhau lần đầu, cô mặc một chiếc váy ren màu xanh lá cây dài đến mắt cá chân, đẹp như một tiên nữ, anh vô cùng say đảm.
Lần tạm biệt cuối cùng, anh hy vọng rằng anh sẽ ra đi với kỷ niệm đẹp nhất về Nghiêm Linh Trang.
Anh cẩn thận dọn dẹp phòng ngủ của họ, mở tấm rèm dày ở cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, bấy giờ anh mới nhận ra, bóng đêm đã ập đến.
Bác sĩ mang thiết bị y tế đi vào…
Chiến Hàn Quân tạm thời tránh đi Anh đang ngồi trong hành lang tròn trên †ầng hai, buồn bã hút thuốc.
Từng điếu từng điếu một!
Không biết tại sao, trong lòng anh rất lo lắng.
Ngay sau đó, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng bước ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, Chiến Hàn Quân nặng nề đứng dậy giống như những bệnh nhân bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, chạy tới, lo lắng nắm lấy tay bác sĩ, “Sao? Nghiêm Linh Trang của tôi và đứa nhỏ thế nào?”
Nghiêm Linh Trang đang mang thai, đây là lần đầu tiên cô ấy trải qua một cuộc kiểm tra hình ảnh Bác sĩ tiếc nuối nói với Chiến Hàn Quân, “Tổng giám đốc, tôi rất xin lỗi phải nói với anh rằng đứa trẻ rất có thể không giữ được.”
“Tại sao?” Dáng người cao gầy của Chiến Hàn Quân run lên.
Bác sĩ kết luận: “Vợ anh bị chửa ngoài tử cung”.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân tái nhợt.
Một lúc lâu sau, anh vẫn bị sốc đến mức không thể nói được, chỉ có đầu ngón tay kịch liệt run rẩy.
“Có thai ngoài tử cung?”
“Vâng, phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Chiến Hàn Quân khó khăn gật đầu, “Được.”
Bác sĩ lại vào.
Chiến Hàn Quân bất lực ngã ngồi trên xe lăn, anh thực sự vô cùng đau lòng trước kết quả này.
Nghiêm Linh Trang rất thích trẻ con, mặc dù sức khỏe của cô không tốt, thường xuyên nôn mửa, nhưng Nghiêm Linh Trang vẫn không chịu từ bỏ đứa trẻ.
Vì đây là con của hai người họ.
Nhưng ông trời thật tàn nhãn, tước đi quyền sống sót của đứa trẻ này.
Khi Nghiêm Mặc Hàn và Bé Thanh Tùng đến sân bay của nước H, đang là ban đêm.
Phong Mang bước ra khỏi phòng chờ của sân bay và cười lớn: “Nghiêm Mặc Hàn, Thanh Tùng.”
Lạc Thanh Tùng và Nghiêm Mặc Hàn đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Phong Mang, vẻ mặt của họ rất khác nhau.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Lạc Thanh Tùng ngạc nhiên nhìn Phong Mang, “Chú Phong Mang, sao chú lại ở đây?”
Phong Mang đi tới, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Lạc Thanh Tùng, nói: “Tổng giám đốc yêu cầu chú cùng tham gia cuộc thi này với cháu”
Bé Thanh Tùng thắc mắc: “Không phải đã có bác Mặc Hàn đi cùng cháu rồi sao?”
Nghiêm Mặc Hàn vội vàng nghĩ cách rời đi, “Thanh Tùng, bác không thể ở đây quá lâu. Bởi vì ở nhà còn nhiều việc cần làm”
Bé Thanh Tùng trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Đừng nói dối. Ông ngoại nói rồi, bác không làm được việc gì, phá gia chỉ tử, sau này chỉ đi ăn ké làm ké là được rồi, bác còn có việc gì chứ? “
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
Mặt anh ta đỏ bừng, “Bác là bác của cháu, cháu có thể cho bác chút mặt mũi được không?”
Lạc Thanh Tùng vốn là một cậu bé dịu dàng: “Được rồi, được rồi, cháu không nói bác nữa. Bác vẫn có chút ưu điểm, ít nhất cũng biết chiều chuộng vợ. Bố tôi nói, đàn ông chinh phục thiên hạ không coi là có bản lĩnh gì, có thể chỉnh phục được vợ mình mới là có bản lĩnh trời phú. Bác quay về đi!”