Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-817
Chương 817
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Chương 817: Nhà chúng tôi không có người hầu
“Ông Nghiêm, cho phép tôi nói vài lời không hay, Nghiêm Linh Trang là người phụ nữ Dư Nhân tôi nhìn trúng. Đợi tôi xử lý công việc xong, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi thành phố Phong Châu. Đến lúc đó, tôi muốn ông bảo đảm cô ấy vẫn khỏe mạnh, không bị chút thương tổn nào, nếu cô ấy bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thôi, tôi nhất định sẽ khiến toàn bộ nhà họ Nghiêm các người không được chết tử tế”
Dư Nhân nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói trong trẻo của anh ta mang theo một tia khí lạnh, nghe rõ ràng là một giọng nói vô cảm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Đương nhiên, nếu ông có thể đối xử tốt với Linh Trang nhà tôi, tôi tuyệt đối không đối xử tệ bạc với nhà họ Nghiêm các người. Ông muốn quyền muốn lợi, tôi đều có thể thỏa mãn ông”
Nghiêm Chính không biết Dư Nhân là thần thánh phương nào, nhìn anh ta nói chuyện ngạo mạn như vậy, cũng không dám tùy tiện đắc tội anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Cậu Dư, vào nhà uống ly trà đi”
Ông ta muốn tiến thêm một bước tìm hiểu Dư Nhân.
Nghiêm Linh Trang mạnh mẽ trừng mắt nhìn Dư Nhân, âm thầm uy hiếp: “Anh dám đi vào! Tôi cho anh biết tay!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Dư Nhân vội lùi một bước: “Cám ơn ông Nghiêm ưu ái, hôm nay tôi còn có việc chưa làm xong, nên không quấy rầy nữa. Xin ông Nghiêm cho người hầu ra ngoài dỡ đồ trên xe xuống”
Một khắc trước còn biểu hiện ngang ngược như la sát, nhưng trước mặt Linh Trang thì lại có vẻ ngoan ngoãn, khép nép.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sự khác biệt trước và sau này khiến người ta chỉ muốn cười.
Nhà họ Nghiêm vốn đã rất nghèo khó rồi, lấy đâu ra người hầu mà gọi chứ?
Khuôn mặt Nghiêm Chính có chút xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghiêm Linh Trang nói: “Dư Nhân, nhà chúng tôi không có người hầu”
Dư Nhân bất an xoa xoa chóp mũi: “Được thôi, vậy để tôi tự mình làm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sau khi dỡ hàng xong, anh ta đã mệt đến đầu đầy mồ hôi Nghiêm Chính nhìn đống thuốc bổ cao.
như núi, khóe mắt giật giật Nghiêm Linh Trang không khách khí nói: “Nhà chúng tôi cũng không phải hiệu thuốc, anh tặng tôi nhiều thuốc như vậy để làm gì?”
Dư Nhân giới thiệu từng thứ một: “Cái này là dùng để điều trị chấn thương. Chỉ cần không có tổn thương cơ và xương, vết thương có thể lành lại trong một đêm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Cái này là dùng để điều trị các bệnh về phổi, phổi bị tổn thương thì sẽ xuất hiện ho và có đờm, nếu không điều trị đúng cách thì căn nguyên của bệnh sẽ còn. Cái này có thể giúp em chữa khỏi tổn thương phổi”
“Còn cái này là để nâng cao khả năng miễn dịch. Em cần nó nhất đấy. Em nhìn em đi, cả người không có nổi mấy lạng thịt. Sở dĩ không béo lên được là do tiêu hóa kém, miễn dịch thấp”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Thôi Như An từ bên trong cầm một lọ thuốc mố trị thương, mỉm cười: “Loại thuốc này thích hợp nhất cho Hiểu Như nhà tôi!”
Dư Nhân giật lấy, lạnh lùng nói: “Tất cả đều là của Linh Trang nhà tôi, cô muốn lấy thì phải xin phép cô ấy”
Thôi Như An không ăn được nho liền chê nho xanh: “Không phải thuốc bôi trị thương thôi sao, có gì ghê gớm chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghiêm Linh Trang hào phóng nhét lọ thuốc vào tay Thôi Như An: “Dì Như An, cầm lấy đi”
Thôi Như An mới đầu còn giả bộ dùng dằng không cần, sau lại giả bộ miễn cưỡng nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Dư Nhân nói: “Linh Trang, số thuốc này trên thị trường có tiền cũng không mua được đâu, em cũng đừng có tặng cho người khác hoài thế, giữ lại cho mình dùng đi.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Vết thương của tôi đã không sao rồi, xương sườn không đau, phổi cũng không ho”
Dư Nhân nghỉ ngờ nhìn Nghiêm Linh Trang, anh ta đã ở đây rất lâu rồi, Linh Trang đúng là không hề ho khan.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Ngày hôm đó lúc Chiến Hàn Quân ôm em đi, tôi còn nghĩ có nên cướp em về hay không đấy” Dư Nhân ghen tị nói.
Con ngươi của Nghiêm Linh Trang ánh lên sự kinh ngạc, Dư Nhân nói, ngày hôm đó là Chiến Hàn Quân ôm cô rời đi?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Điều này…làm sao có thể?
Anh đối với cô đã không còn tình cảm, khoảng thời gian này anh luôn nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, xa lánh và chán ghét cực độ.
Huống hồ, anh đi đứng không tiện, sao có thể nguyện ý ôm cô?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trong lòng Nghiêm Linh Trang bối rối, tin tức Dư Nhân nói cho cô thật sự làm lòng cô chấn động rất lớn.
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Chương 817: Nhà chúng tôi không có người hầu
“Ông Nghiêm, cho phép tôi nói vài lời không hay, Nghiêm Linh Trang là người phụ nữ Dư Nhân tôi nhìn trúng. Đợi tôi xử lý công việc xong, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi thành phố Phong Châu. Đến lúc đó, tôi muốn ông bảo đảm cô ấy vẫn khỏe mạnh, không bị chút thương tổn nào, nếu cô ấy bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thôi, tôi nhất định sẽ khiến toàn bộ nhà họ Nghiêm các người không được chết tử tế”
Dư Nhân nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói trong trẻo của anh ta mang theo một tia khí lạnh, nghe rõ ràng là một giọng nói vô cảm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Đương nhiên, nếu ông có thể đối xử tốt với Linh Trang nhà tôi, tôi tuyệt đối không đối xử tệ bạc với nhà họ Nghiêm các người. Ông muốn quyền muốn lợi, tôi đều có thể thỏa mãn ông”
Nghiêm Chính không biết Dư Nhân là thần thánh phương nào, nhìn anh ta nói chuyện ngạo mạn như vậy, cũng không dám tùy tiện đắc tội anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Cậu Dư, vào nhà uống ly trà đi”
Ông ta muốn tiến thêm một bước tìm hiểu Dư Nhân.
Nghiêm Linh Trang mạnh mẽ trừng mắt nhìn Dư Nhân, âm thầm uy hiếp: “Anh dám đi vào! Tôi cho anh biết tay!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Dư Nhân vội lùi một bước: “Cám ơn ông Nghiêm ưu ái, hôm nay tôi còn có việc chưa làm xong, nên không quấy rầy nữa. Xin ông Nghiêm cho người hầu ra ngoài dỡ đồ trên xe xuống”
Một khắc trước còn biểu hiện ngang ngược như la sát, nhưng trước mặt Linh Trang thì lại có vẻ ngoan ngoãn, khép nép.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sự khác biệt trước và sau này khiến người ta chỉ muốn cười.
Nhà họ Nghiêm vốn đã rất nghèo khó rồi, lấy đâu ra người hầu mà gọi chứ?
Khuôn mặt Nghiêm Chính có chút xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghiêm Linh Trang nói: “Dư Nhân, nhà chúng tôi không có người hầu”
Dư Nhân bất an xoa xoa chóp mũi: “Được thôi, vậy để tôi tự mình làm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sau khi dỡ hàng xong, anh ta đã mệt đến đầu đầy mồ hôi Nghiêm Chính nhìn đống thuốc bổ cao.
như núi, khóe mắt giật giật Nghiêm Linh Trang không khách khí nói: “Nhà chúng tôi cũng không phải hiệu thuốc, anh tặng tôi nhiều thuốc như vậy để làm gì?”
Dư Nhân giới thiệu từng thứ một: “Cái này là dùng để điều trị chấn thương. Chỉ cần không có tổn thương cơ và xương, vết thương có thể lành lại trong một đêm”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Cái này là dùng để điều trị các bệnh về phổi, phổi bị tổn thương thì sẽ xuất hiện ho và có đờm, nếu không điều trị đúng cách thì căn nguyên của bệnh sẽ còn. Cái này có thể giúp em chữa khỏi tổn thương phổi”
“Còn cái này là để nâng cao khả năng miễn dịch. Em cần nó nhất đấy. Em nhìn em đi, cả người không có nổi mấy lạng thịt. Sở dĩ không béo lên được là do tiêu hóa kém, miễn dịch thấp”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Thôi Như An từ bên trong cầm một lọ thuốc mố trị thương, mỉm cười: “Loại thuốc này thích hợp nhất cho Hiểu Như nhà tôi!”
Dư Nhân giật lấy, lạnh lùng nói: “Tất cả đều là của Linh Trang nhà tôi, cô muốn lấy thì phải xin phép cô ấy”
Thôi Như An không ăn được nho liền chê nho xanh: “Không phải thuốc bôi trị thương thôi sao, có gì ghê gớm chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghiêm Linh Trang hào phóng nhét lọ thuốc vào tay Thôi Như An: “Dì Như An, cầm lấy đi”
Thôi Như An mới đầu còn giả bộ dùng dằng không cần, sau lại giả bộ miễn cưỡng nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Dư Nhân nói: “Linh Trang, số thuốc này trên thị trường có tiền cũng không mua được đâu, em cũng đừng có tặng cho người khác hoài thế, giữ lại cho mình dùng đi.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Vết thương của tôi đã không sao rồi, xương sườn không đau, phổi cũng không ho”
Dư Nhân nghỉ ngờ nhìn Nghiêm Linh Trang, anh ta đã ở đây rất lâu rồi, Linh Trang đúng là không hề ho khan.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Ngày hôm đó lúc Chiến Hàn Quân ôm em đi, tôi còn nghĩ có nên cướp em về hay không đấy” Dư Nhân ghen tị nói.
Con ngươi của Nghiêm Linh Trang ánh lên sự kinh ngạc, Dư Nhân nói, ngày hôm đó là Chiến Hàn Quân ôm cô rời đi?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Điều này…làm sao có thể?
Anh đối với cô đã không còn tình cảm, khoảng thời gian này anh luôn nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, xa lánh và chán ghét cực độ.
Huống hồ, anh đi đứng không tiện, sao có thể nguyện ý ôm cô?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trong lòng Nghiêm Linh Trang bối rối, tin tức Dư Nhân nói cho cô thật sự làm lòng cô chấn động rất lớn.