Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-812
Chương 812
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 812: Thuê bảo mẫu đi
Sau đó, cậu bé nâng tay bé Thanh Tùng lên, camera của điện thoại vừa hay đối diện Nghiêm Linh Trang, Linh Trang đang vùi đầu nghiêm túc, chăm chú cán bột làm vỏ bánh.
Chỉ là cục bột rất lớn trước mặt cô khiến đồng tử Chiến Hàn Quân co lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng Chiến Hàn Quân rất giận, bưồn bực gọi: “Nghiêm Linh Trang”
Linh Trang không ngờ anh lại chợt gọi cô, cô hơi giật mình ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với anh trong video điện thoại, bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh Quân có gì chỉ dạy?” Trốn không thoát, cô đành miễn cưỡng nhắm mắt chào hỏi anh.
“Con còn bé như vậy, mà em đã bóc lột sức lao động của bọn chúng?” Anh thật sự không biết phải nói gì, đành nghĩ một đăng nói một nẻo.
Trong lòng anh chỉ mong cô có thể bắt bọn trẻ làm nhiều hơn, dù sao bọn chúng cũng thừa năng lượng, chỉ cần không khiến cô mệt là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn ba đứa trẻ, cũng không hề cãi lại anh câu nào, rất nghe lời anh: “Quốc Việt, đưa hai em con ra ngoài đi”
Chiến Hàn Quân chợt có cảm giác thất bại, mất cả chì lẫn chài.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không ai giúp đỡ cô, vậy chẳng phải cô Sẽ càng mệt hơn sao?
Linh Trang hỏi Chiến Hàn Quân: “Được rồi chứ?” Giọng của cô chẳng khác nào một lập trình viên, chỉ là một cái máy đọc không.
chút tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt cô thì chẳng khác nào một bức tượng gỗ được điêu khắc nên, mất đi vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn thường ngày.
Chiến Hàn Quân thấy Linh Trang như vậy, lòng anh đau như bị dao cắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh cảm giác như bản thân là một tên đao phủ, bóp nghẹt sức sống linh động nhất của Linh Trang.
“Nghiêm Linh Trang, mời một bảo mẫu đi” Anh hảng giọng đề nghị Trước kia anh đều không nỡ để cô xuống bếp nấu cơm cho anh, dựa vào đâu mà lại phục vụ cho cái gia đình kia?
Nghiêm Linh Trang nhắc nhở: “Anh Quân, đây là chuyện nhà tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con trai, con gái tôi đang trong giai đoạn quan trọng nhất để phát triển. Tôi chỉ sợ tài nấu nướng của mấy người không tốt, nấu ăn không chú trọng tới việc phối hợp dinh dưỡng, vậy nên tôi quyết định gửi một đầu bếp ưu tú tới cho con của tôi.”
Nghiêm Linh Trang lên tiếng từ chối: “Đại viện nhà họ Nghiêm chúng tôi đã không còn thừa phòng cho bảo mẫu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân nói: “Không có gì đáng ngại. Bảo mẫu có thể ở khu biệt thự trên đường Quả Táo, dù sao cũng cách mọi người không xa. Nếu em đồng ý, hoan nghênh em đưa bọn trẻ vào ở đó.”
Nghiêm Linh Trang biết khu biệt thự kia đã là của anh rồi, cô không muốn nợ anh nên vội từ chối: “Tôi ở đây cũng rất tốt.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng mà con tôi ở đó không tốt. Nghiêm Linh Trang, em đã từng nghĩ tới chưa, ngày nào bọn trẻ cũng phải ở cùng với mẹ con Thôi Như An, hai người tư tưởng vặn vẹo đó, lâu ngày sẽ gần mực thì đen, học dần thói xấu.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật ra, Nghiêm Linh Trang cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhà họ Nghiêm sụp đổ, người của hai nhà cả ngày tranh cãi với nhau, chuyện này thật sự không tốt cho bọn trẻ.
Nghiêm Linh Trang hơi nhếch đôi môi mỏng, có chút thẹn thùng nói: “Anh Quân, ngài có thể tạm thời đưa bọn trẻ về bên cạnh ngài không? Chờ tôi đủ tiền mua nhà, tôi sẽ dẫn bọn trẻ đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai mắt Chiến Hàn Quân hơi sầm lại, trong phút chốc anh có chút do dự.
Nghiêm Linh Trang càng thêm bồn chồn, Chiến Hàn Quân là người vô cùng cưng chiều, yêu thương con cái, dù không còn thích cô nữa nhưng cũng không đến mức đến cả con cũng không cần chứ?
Nhưng xem ra biểu hiện của anh thật sự không quá muốn có bọn trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Điều này khiến Nghiêm Linh Trang không khỏi lo lắng, bất an.
“Anh Quân, có vấn đề gì sao?” Nghiêm Linh Trang thử hỏi dò.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân nói: “Gần đây tôi có rất nhiều việc, thường xuyên phải ra nước ngoài, không tiện chăm sóc bọn trẻ. Chờ tôi hoàn thành hết công việc, tôi sẽ tới đón bọn trẻ ngay”
Anh nhanh chóng suy nghĩ, lý do này chắc không thể chê trách được.
Nhưng Nghiêm Linh Trang lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*A, vậy được rồi” Cô đáp lời qua loa.
Sau đó nóng lòng đưa điện thoại cho Chiến Quốc Việt, lần này cô thông minh rồi, sau này điện thoại của Chiến Hàn Quân gọi đến tuyệt đối không thể giao cho người nói nhiều như bé Thanh Tùng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giao cho người tích chữ như vàng là Chiến Quốc Việt dường như thích hợp hơn.
Ví như hiện tại, sau khi Chiến Quốc Việt và bố mắt to trừng mắt nhỏ, cậu bé tắt luôn điện thoại.
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 812: Thuê bảo mẫu đi
Sau đó, cậu bé nâng tay bé Thanh Tùng lên, camera của điện thoại vừa hay đối diện Nghiêm Linh Trang, Linh Trang đang vùi đầu nghiêm túc, chăm chú cán bột làm vỏ bánh.
Chỉ là cục bột rất lớn trước mặt cô khiến đồng tử Chiến Hàn Quân co lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng Chiến Hàn Quân rất giận, bưồn bực gọi: “Nghiêm Linh Trang”
Linh Trang không ngờ anh lại chợt gọi cô, cô hơi giật mình ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với anh trong video điện thoại, bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh Quân có gì chỉ dạy?” Trốn không thoát, cô đành miễn cưỡng nhắm mắt chào hỏi anh.
“Con còn bé như vậy, mà em đã bóc lột sức lao động của bọn chúng?” Anh thật sự không biết phải nói gì, đành nghĩ một đăng nói một nẻo.
Trong lòng anh chỉ mong cô có thể bắt bọn trẻ làm nhiều hơn, dù sao bọn chúng cũng thừa năng lượng, chỉ cần không khiến cô mệt là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn ba đứa trẻ, cũng không hề cãi lại anh câu nào, rất nghe lời anh: “Quốc Việt, đưa hai em con ra ngoài đi”
Chiến Hàn Quân chợt có cảm giác thất bại, mất cả chì lẫn chài.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không ai giúp đỡ cô, vậy chẳng phải cô Sẽ càng mệt hơn sao?
Linh Trang hỏi Chiến Hàn Quân: “Được rồi chứ?” Giọng của cô chẳng khác nào một lập trình viên, chỉ là một cái máy đọc không.
chút tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt cô thì chẳng khác nào một bức tượng gỗ được điêu khắc nên, mất đi vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn thường ngày.
Chiến Hàn Quân thấy Linh Trang như vậy, lòng anh đau như bị dao cắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh cảm giác như bản thân là một tên đao phủ, bóp nghẹt sức sống linh động nhất của Linh Trang.
“Nghiêm Linh Trang, mời một bảo mẫu đi” Anh hảng giọng đề nghị Trước kia anh đều không nỡ để cô xuống bếp nấu cơm cho anh, dựa vào đâu mà lại phục vụ cho cái gia đình kia?
Nghiêm Linh Trang nhắc nhở: “Anh Quân, đây là chuyện nhà tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con trai, con gái tôi đang trong giai đoạn quan trọng nhất để phát triển. Tôi chỉ sợ tài nấu nướng của mấy người không tốt, nấu ăn không chú trọng tới việc phối hợp dinh dưỡng, vậy nên tôi quyết định gửi một đầu bếp ưu tú tới cho con của tôi.”
Nghiêm Linh Trang lên tiếng từ chối: “Đại viện nhà họ Nghiêm chúng tôi đã không còn thừa phòng cho bảo mẫu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân nói: “Không có gì đáng ngại. Bảo mẫu có thể ở khu biệt thự trên đường Quả Táo, dù sao cũng cách mọi người không xa. Nếu em đồng ý, hoan nghênh em đưa bọn trẻ vào ở đó.”
Nghiêm Linh Trang biết khu biệt thự kia đã là của anh rồi, cô không muốn nợ anh nên vội từ chối: “Tôi ở đây cũng rất tốt.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng mà con tôi ở đó không tốt. Nghiêm Linh Trang, em đã từng nghĩ tới chưa, ngày nào bọn trẻ cũng phải ở cùng với mẹ con Thôi Như An, hai người tư tưởng vặn vẹo đó, lâu ngày sẽ gần mực thì đen, học dần thói xấu.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật ra, Nghiêm Linh Trang cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhà họ Nghiêm sụp đổ, người của hai nhà cả ngày tranh cãi với nhau, chuyện này thật sự không tốt cho bọn trẻ.
Nghiêm Linh Trang hơi nhếch đôi môi mỏng, có chút thẹn thùng nói: “Anh Quân, ngài có thể tạm thời đưa bọn trẻ về bên cạnh ngài không? Chờ tôi đủ tiền mua nhà, tôi sẽ dẫn bọn trẻ đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai mắt Chiến Hàn Quân hơi sầm lại, trong phút chốc anh có chút do dự.
Nghiêm Linh Trang càng thêm bồn chồn, Chiến Hàn Quân là người vô cùng cưng chiều, yêu thương con cái, dù không còn thích cô nữa nhưng cũng không đến mức đến cả con cũng không cần chứ?
Nhưng xem ra biểu hiện của anh thật sự không quá muốn có bọn trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Điều này khiến Nghiêm Linh Trang không khỏi lo lắng, bất an.
“Anh Quân, có vấn đề gì sao?” Nghiêm Linh Trang thử hỏi dò.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân nói: “Gần đây tôi có rất nhiều việc, thường xuyên phải ra nước ngoài, không tiện chăm sóc bọn trẻ. Chờ tôi hoàn thành hết công việc, tôi sẽ tới đón bọn trẻ ngay”
Anh nhanh chóng suy nghĩ, lý do này chắc không thể chê trách được.
Nhưng Nghiêm Linh Trang lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*A, vậy được rồi” Cô đáp lời qua loa.
Sau đó nóng lòng đưa điện thoại cho Chiến Quốc Việt, lần này cô thông minh rồi, sau này điện thoại của Chiến Hàn Quân gọi đến tuyệt đối không thể giao cho người nói nhiều như bé Thanh Tùng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giao cho người tích chữ như vàng là Chiến Quốc Việt dường như thích hợp hơn.
Ví như hiện tại, sau khi Chiến Quốc Việt và bố mắt to trừng mắt nhỏ, cậu bé tắt luôn điện thoại.