Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70
Chương 70: Chính là thay đổi linh hồn đó
Chiến Anh Nguyệt không cười được nữa.
Bởi vì cô ấy nhận ra rằng bệnh tâm thần phân liệt của Chiến Quốc Việt dường như ngày càng nặng.
*Xong rồi anh à, em cảm thấy bệnh tâm thần phân liệt của ông nội nhỏ của em đã đến mức tuyệt vọng rồi” Nhìn Thanh Tùng tươi cười, Chiến Hàn Quân trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Vì vậy, khi Chiến Hàn Quân đưa Thanh Tùng về nhà, việc đầu tiên anh làm là tìm một đống thuốc màu trắng và lừa Thanh Tùng uống thuốc: “Ngoan, uống thuốc đi”
Ông cụ non Thanh Tùng thở dài nói: “Ôi. Ông trời muốn giáng sứ mệnh xuống người nào, tất sẽ để người đó phải khổ sở đói khát về thể xác, rỗng ‘tuếch nghèo khó về vật chất.” Nhìn cậu con trai thông minh và đáng yêu như vậy, trong lòng Chiến Hàn Quân như muốn khóc ra máu.
Thanh Tùng cầm thuốc, đáng thương nhìn bố: “Bố, con có thể không uống không?” Chiến Anh Nguyệt đứng bên cạnh nhân lúc lửa cháy đố thêm dầu, nói: ‘Không thể Chiến Quốc Việt, bệnh của cháu đã rất nghiêm trọng rồi, không dùng thuốc thì sẽ chết chắc”
Thanh Tùng cho thuốc vào miệng, dùng lưỡi cuộn vào: “Con muốn uống nước” Chiến Hàn Quân lập tức đứng dậy rót nước cho cậu bé.
Thanh Tùng cầu xin Chiến Anh Nguyệt: “Cô ơi, thuốc này đẳng quá, cô đi lấy sô cô la cho cháu được không?” Chiến Anh Nguyệt rất vui vẻ: “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn uống thuốc, không chỉ sô cô la, ngay cả các sao trên trời cô cũng sẽ hái xuống cho cháu.”
Sau khi Chiến Anh Nguyệt rời đi, Thanh Tùng liền nhổ viên thuốc ra, dùng khăn giấy gói lại rồi ném vào thùng rác bên cạnh Chiến Hàn Quân bưng nước ấm đi qua, Thanh Tùng cầm ly nước uống một ngụm lớn: “Đẳng quá.
Chiến Hàn Quân không ngờ rằng “Chiến Quốc Việt sẽ phối hợp với anh như vậy, xoa tóc khen thưởng: “Hôm nay con ngoan như vậy, tối nay con muốn ăn gì bố sẽ làm cho con ăn” “Con muốn đi KFC ăn pizza” Thanh Tùng hoan hô, Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ.
Thấy bố do dự, Thanh Tùng cho rằng đắt quá “MeDonald cũng được?” Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân sụp đổ ngay lập tức.
Chiến Anh Nguyệt xuống lầu, nghe thấy giọng nói của Thanh Tùng suýt nữa ngã xuống.
“Anh cả, em cảm thấy Chiến Quốc Việt nhà chúng ta nhìn không giống bị tâm thần phân liệt chút nào, trái lại giống bị đoạt xác hơn?” “Ý em là gì?” Chiến Hàn Quân chưa bao giờ đọc truyện online, đối với những thuật ngữ như xuyên không, xuyên hồn phách anh cảm thấy rất xa lạ.
“Chính là thay đổi linh hồn đó!” Chiến Anh Nguyệt giải thích ngắn gọn với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nhìn em gái mình một cái nhìn không nói nên lời.
Chiến Anh Nguyệt đã phát huy hết tính chuyên nghiệp nói chuyện phiếm của cô ấy, còn : “Anh nghiêm túc phân tích với Chiến Hàn Quân cả, anh nghe em nói này. Nếu Chiến Quốc Việt bị tâm thần phân liệt, cho dù thăng bé có hai nhân cách, dù là hướng ngoại hay hướng nội thì thẳng bé cũng phải nói và làm dựa trên kinh nghiệm và bài học của bản thân.
Nhưng mà Chiến Quốc Việt bây giờ biết taekwondo và cả các cửa hàng thức ăn nhanh KFC McDonalds mà thằng bé chưa từng thấy trước đây. Anh không cảm thấy nó giống như những trải nghiệm đã qua của một linh hồn khác.
sao?”
Chương 70: Chính là thay đổi linh hồn đó
Chiến Anh Nguyệt không cười được nữa.
Bởi vì cô ấy nhận ra rằng bệnh tâm thần phân liệt của Chiến Quốc Việt dường như ngày càng nặng.
*Xong rồi anh à, em cảm thấy bệnh tâm thần phân liệt của ông nội nhỏ của em đã đến mức tuyệt vọng rồi” Nhìn Thanh Tùng tươi cười, Chiến Hàn Quân trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Vì vậy, khi Chiến Hàn Quân đưa Thanh Tùng về nhà, việc đầu tiên anh làm là tìm một đống thuốc màu trắng và lừa Thanh Tùng uống thuốc: “Ngoan, uống thuốc đi”
Ông cụ non Thanh Tùng thở dài nói: “Ôi. Ông trời muốn giáng sứ mệnh xuống người nào, tất sẽ để người đó phải khổ sở đói khát về thể xác, rỗng ‘tuếch nghèo khó về vật chất.” Nhìn cậu con trai thông minh và đáng yêu như vậy, trong lòng Chiến Hàn Quân như muốn khóc ra máu.
Thanh Tùng cầm thuốc, đáng thương nhìn bố: “Bố, con có thể không uống không?” Chiến Anh Nguyệt đứng bên cạnh nhân lúc lửa cháy đố thêm dầu, nói: ‘Không thể Chiến Quốc Việt, bệnh của cháu đã rất nghiêm trọng rồi, không dùng thuốc thì sẽ chết chắc”
Thanh Tùng cho thuốc vào miệng, dùng lưỡi cuộn vào: “Con muốn uống nước” Chiến Hàn Quân lập tức đứng dậy rót nước cho cậu bé.
Thanh Tùng cầu xin Chiến Anh Nguyệt: “Cô ơi, thuốc này đẳng quá, cô đi lấy sô cô la cho cháu được không?” Chiến Anh Nguyệt rất vui vẻ: “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn uống thuốc, không chỉ sô cô la, ngay cả các sao trên trời cô cũng sẽ hái xuống cho cháu.”
Sau khi Chiến Anh Nguyệt rời đi, Thanh Tùng liền nhổ viên thuốc ra, dùng khăn giấy gói lại rồi ném vào thùng rác bên cạnh Chiến Hàn Quân bưng nước ấm đi qua, Thanh Tùng cầm ly nước uống một ngụm lớn: “Đẳng quá.
Chiến Hàn Quân không ngờ rằng “Chiến Quốc Việt sẽ phối hợp với anh như vậy, xoa tóc khen thưởng: “Hôm nay con ngoan như vậy, tối nay con muốn ăn gì bố sẽ làm cho con ăn” “Con muốn đi KFC ăn pizza” Thanh Tùng hoan hô, Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ.
Thấy bố do dự, Thanh Tùng cho rằng đắt quá “MeDonald cũng được?” Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân sụp đổ ngay lập tức.
Chiến Anh Nguyệt xuống lầu, nghe thấy giọng nói của Thanh Tùng suýt nữa ngã xuống.
“Anh cả, em cảm thấy Chiến Quốc Việt nhà chúng ta nhìn không giống bị tâm thần phân liệt chút nào, trái lại giống bị đoạt xác hơn?” “Ý em là gì?” Chiến Hàn Quân chưa bao giờ đọc truyện online, đối với những thuật ngữ như xuyên không, xuyên hồn phách anh cảm thấy rất xa lạ.
“Chính là thay đổi linh hồn đó!” Chiến Anh Nguyệt giải thích ngắn gọn với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nhìn em gái mình một cái nhìn không nói nên lời.
Chiến Anh Nguyệt đã phát huy hết tính chuyên nghiệp nói chuyện phiếm của cô ấy, còn : “Anh nghiêm túc phân tích với Chiến Hàn Quân cả, anh nghe em nói này. Nếu Chiến Quốc Việt bị tâm thần phân liệt, cho dù thăng bé có hai nhân cách, dù là hướng ngoại hay hướng nội thì thẳng bé cũng phải nói và làm dựa trên kinh nghiệm và bài học của bản thân.
Nhưng mà Chiến Quốc Việt bây giờ biết taekwondo và cả các cửa hàng thức ăn nhanh KFC McDonalds mà thằng bé chưa từng thấy trước đây. Anh không cảm thấy nó giống như những trải nghiệm đã qua của một linh hồn khác.
sao?”