Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-716
Chương 716
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 716:
Trên đường về thủ đô Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình.
Dư Nhân ngượng ngùng cười, ‘Em không biết, anh là người cầu toàn, nếu trên người em có vết sẹo xấu xí, e rằng anh sẽ không thể quan hệ với em được”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Linh Trang mặt thoáng chốc đỏ bừng. Ngay lập tức chuyển sang một bên. Vẻ mặt cảnh giác nói: “Tôi và anh không được.”
Dư Nhân nhìn vào ranh giới khá rộng giữa họ và thở dài nói: “Anh, Dư Nhân, cuộc đời này khó khăn lắm mới nghiêm túc với một người phụ nữ, nhưng em lại không thích”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người tài xế sắc mặt lập tức tái nhợt, người đổ mồ hôi như mưa.
Ánh mắt thường thường liếc nhìn Nghiêm Linh Trang từ kính chiếu hậu, và lo lắng cho.
cái mạng nhỏ của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở trên đời này, người phụ nữ nào từ chối thiếu gia của nhà anh ta đều có kết cục thê thảm.
Nghiêm Linh Trang thậm chí còn không nhận ra cô ấy đã xúc phạm nhân vật nào, càng thêm được đãng chân lân đằng đầu làm Dư Nhân khó chịu: “Khi đến thủ đô, anh có thể bỏ tôi xuống. Tôi rất quen thuộc với thủ đô, vì vậy tôi sẽ không bị lạc đường”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân ngạc nhiên nhìn cô ấy: ’em như vậy nghĩ muốn rời xa anh?”
Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ mặt tủi thân của anh ta giống như cô dâu nhỏ bị bỏ rơi, lương tâm phát hiện, cảm thấy như cô ấy là người qua cầu rút ván vậy.
“Anh không phải tới đế đô làm ăn sao? Vậy tôi sẽ đưa anh đi nơi anh cần đi. Sau đó tôi lại rời đi được không?” cô ấy nhượng bộ nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân cứng rắn kéo tay cô ấy lại, nắm trong lòng bàn tay, tuy là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra vẻ bá đạo không cho chống lại: “Đừng cố thoát khỏi anh. Ý tưởng này thật ngu ngốc”
Nghiêm Linh Trang rụt tay lại, học theo giọng điệu của anh ta, dịu dàng mà độc đoán: “Đừng nghĩ điều khiến tôi, bởi vì anh hoàn toàn không làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân nở nụ cười ngập tràn, người phụ nữ này rất dễ thương, càng ngày anh càng thích.
Dư Nhân rất lịch sự: ‘Anh sẽ đưa em về nhà.
Nghiêm Linh Trang rất khó xử. Bố mẹ cô ấy đều biết cô ấy không phải là một cô gái phóng túng tùy tiện, chắc chắn cô ấy sẽ gây ra hiểu lầm khi dẫn một người đàn ông về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đời này, cô ấy chỉ đưa Chiến Hàn Quân về nhà.
Để ngăn chặn những rắc rối không đáng có, Nghiêm Linh Trang bí mật hạ quyết tâm, cô ấy phải rời khỏi kẻ tự yêu bản thân đến phát điên này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dừng lại ở trung tâm mua sắm phía trước” Nghiêm Linh Trang chỉ vào trung tâm mua sắm phía trước, cười với Dư Nhân: “Tôi đi lấy thẻ điện thoại di động của tôi”
Dư Nhân gật đầu. Nói với người lái xe: “Dừng lại ở lối vào trung tâm mua sắm”
Sau khi Nghiêm Linh Trang xuống xe, cô ấy nở một nụ cười xinh đẹp với Dư Nhân, rồi đi về phía cửa hàng điện thoại di động trong trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân nhìn theo thân ảnh phía sau của Linh Trang giữa đám đông náo nhiệt, không biết vì sao, anh ta bị chứng mù mặt nhưng vẫn luôn bắt giữ một cách chính xác thân ảnh của cô ấy.
Cô ấy quá xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay cả khi cô ấy đang mặc một chiếc áo vest và váy bình thường, thì vóc dáng của cô ấy vẫn hoàn toàn cân đối, khiến mọi người ngạc nhiên với vẻ đệp của cô ấy, và khiến cô ấy nối bật giữa đám đông. Cô ấy tràn ngập năng lượng tích cực của ánh nắng mặt trời, giống như một từ trường, thu hút ánh mắt của anh ta.
Nghiêm Linh Trang bước vào cửa trung tâm thương mại, đột nhiên quay lại và vẫy tay với anh ta. Cô ấy mở miệng dùng ngôn ngữ của môi nói với giọng điệu ngạo mạn: “Dư Nhân, tạm biệt” Sau đó, cô ấy nhanh chóng bỏ chạy.
Dư Nhân hiểu được ngôn ngữ môi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không tức giận mà cười: “Là một người phụ nữ không nghe lời. Tôi phải thuần hóa một chút”
Người lái xe bị hóa đá. Bị hành vi bất thường của người chủ làm cho hoảng sợ trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu là trước kia, có người nữ khiêu khích thiếu gia thế này, e rằng thiếu gia sẽ đem cô ta làm thành thịt khô.
Nghiêm Linh Trang đi ra từ một lối ra khác của trung tâm thương mại, ban đầu nghĩ rằng Dư Nhân không quen thuộc với thủ đô và có thể dễ dàng thoát khỏi anh ta. Ai biết anh ta đang mỉm cười với cô ấy từ lối ra của trung tâm thương mại.
Nghiêm Linh Trang giật mình, sau đó lùi lại và bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô không tin răng mình không thể thoát khỏi tên này.
Dư Nhân tự tin hơn cô ấy, không tin rằng cô ấy có thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta bỏ trang bị hệ thống giám sát vào túi quần áo của Nghiêm Linh Trang.
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 716:
Trên đường về thủ đô Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình.
Dư Nhân ngượng ngùng cười, ‘Em không biết, anh là người cầu toàn, nếu trên người em có vết sẹo xấu xí, e rằng anh sẽ không thể quan hệ với em được”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Linh Trang mặt thoáng chốc đỏ bừng. Ngay lập tức chuyển sang một bên. Vẻ mặt cảnh giác nói: “Tôi và anh không được.”
Dư Nhân nhìn vào ranh giới khá rộng giữa họ và thở dài nói: “Anh, Dư Nhân, cuộc đời này khó khăn lắm mới nghiêm túc với một người phụ nữ, nhưng em lại không thích”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người tài xế sắc mặt lập tức tái nhợt, người đổ mồ hôi như mưa.
Ánh mắt thường thường liếc nhìn Nghiêm Linh Trang từ kính chiếu hậu, và lo lắng cho.
cái mạng nhỏ của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở trên đời này, người phụ nữ nào từ chối thiếu gia của nhà anh ta đều có kết cục thê thảm.
Nghiêm Linh Trang thậm chí còn không nhận ra cô ấy đã xúc phạm nhân vật nào, càng thêm được đãng chân lân đằng đầu làm Dư Nhân khó chịu: “Khi đến thủ đô, anh có thể bỏ tôi xuống. Tôi rất quen thuộc với thủ đô, vì vậy tôi sẽ không bị lạc đường”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân ngạc nhiên nhìn cô ấy: ’em như vậy nghĩ muốn rời xa anh?”
Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ mặt tủi thân của anh ta giống như cô dâu nhỏ bị bỏ rơi, lương tâm phát hiện, cảm thấy như cô ấy là người qua cầu rút ván vậy.
“Anh không phải tới đế đô làm ăn sao? Vậy tôi sẽ đưa anh đi nơi anh cần đi. Sau đó tôi lại rời đi được không?” cô ấy nhượng bộ nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân cứng rắn kéo tay cô ấy lại, nắm trong lòng bàn tay, tuy là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra vẻ bá đạo không cho chống lại: “Đừng cố thoát khỏi anh. Ý tưởng này thật ngu ngốc”
Nghiêm Linh Trang rụt tay lại, học theo giọng điệu của anh ta, dịu dàng mà độc đoán: “Đừng nghĩ điều khiến tôi, bởi vì anh hoàn toàn không làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân nở nụ cười ngập tràn, người phụ nữ này rất dễ thương, càng ngày anh càng thích.
Dư Nhân rất lịch sự: ‘Anh sẽ đưa em về nhà.
Nghiêm Linh Trang rất khó xử. Bố mẹ cô ấy đều biết cô ấy không phải là một cô gái phóng túng tùy tiện, chắc chắn cô ấy sẽ gây ra hiểu lầm khi dẫn một người đàn ông về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đời này, cô ấy chỉ đưa Chiến Hàn Quân về nhà.
Để ngăn chặn những rắc rối không đáng có, Nghiêm Linh Trang bí mật hạ quyết tâm, cô ấy phải rời khỏi kẻ tự yêu bản thân đến phát điên này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dừng lại ở trung tâm mua sắm phía trước” Nghiêm Linh Trang chỉ vào trung tâm mua sắm phía trước, cười với Dư Nhân: “Tôi đi lấy thẻ điện thoại di động của tôi”
Dư Nhân gật đầu. Nói với người lái xe: “Dừng lại ở lối vào trung tâm mua sắm”
Sau khi Nghiêm Linh Trang xuống xe, cô ấy nở một nụ cười xinh đẹp với Dư Nhân, rồi đi về phía cửa hàng điện thoại di động trong trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dư Nhân nhìn theo thân ảnh phía sau của Linh Trang giữa đám đông náo nhiệt, không biết vì sao, anh ta bị chứng mù mặt nhưng vẫn luôn bắt giữ một cách chính xác thân ảnh của cô ấy.
Cô ấy quá xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay cả khi cô ấy đang mặc một chiếc áo vest và váy bình thường, thì vóc dáng của cô ấy vẫn hoàn toàn cân đối, khiến mọi người ngạc nhiên với vẻ đệp của cô ấy, và khiến cô ấy nối bật giữa đám đông. Cô ấy tràn ngập năng lượng tích cực của ánh nắng mặt trời, giống như một từ trường, thu hút ánh mắt của anh ta.
Nghiêm Linh Trang bước vào cửa trung tâm thương mại, đột nhiên quay lại và vẫy tay với anh ta. Cô ấy mở miệng dùng ngôn ngữ của môi nói với giọng điệu ngạo mạn: “Dư Nhân, tạm biệt” Sau đó, cô ấy nhanh chóng bỏ chạy.
Dư Nhân hiểu được ngôn ngữ môi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không tức giận mà cười: “Là một người phụ nữ không nghe lời. Tôi phải thuần hóa một chút”
Người lái xe bị hóa đá. Bị hành vi bất thường của người chủ làm cho hoảng sợ trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu là trước kia, có người nữ khiêu khích thiếu gia thế này, e rằng thiếu gia sẽ đem cô ta làm thành thịt khô.
Nghiêm Linh Trang đi ra từ một lối ra khác của trung tâm thương mại, ban đầu nghĩ rằng Dư Nhân không quen thuộc với thủ đô và có thể dễ dàng thoát khỏi anh ta. Ai biết anh ta đang mỉm cười với cô ấy từ lối ra của trung tâm thương mại.
Nghiêm Linh Trang giật mình, sau đó lùi lại và bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô không tin răng mình không thể thoát khỏi tên này.
Dư Nhân tự tin hơn cô ấy, không tin rằng cô ấy có thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta bỏ trang bị hệ thống giám sát vào túi quần áo của Nghiêm Linh Trang.