Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 702: Người ta vẫn thường nói đàn ông không dễ rơi lệ
Anh gần như đã vận dụng tất cả sức mạnh có thể sử dụng được ở Hà Nội, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm anh sợ đến mức tim đập chân run.
Nghiêm Linh Trang tựa như đã hoàn toàn bốc hơi, biến mất khỏi Hà Nội rồi vậy.
Đối mặt với kết quả như vậy, Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng ảo não, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là có hối cũng không kịp.
“Linh Trang, anh sai rồi”
“Trở về đi, em muốn thế nào anh cũng nghe em hết.’ “Cho dù có phải biến thành thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần em đồng ý theo anh, anh sẽ sát cánh bên em. Em sống anh sống, em chết anh cũng sẽ không còn”
Trong đêm lạnh giá vắng lặng, nước mắt của Chiến Hàn Quân không ngừng rơi ra, như đê vỡ.
Người ta vẫn thường nói đàn ông không dễ rơi lệ, hóa ra cũng không hẳn vậy, chẳng qua là chưa đau lòng thật sự mà thôi Sau ba ngày, Quan Minh Vũ bôn ba khắp nơi đã trở lại, anh ta bước tới trước mặt Chiến Hàn Quân nghe lệnh tiếp theo.
*Tổng giám đốc, chúng em đã điều tra toàn bộ lối ra vào của Hà Nội, nhưng không phát hiện được bất cứ chiếc xe nào khả nghỉ.
Theo lý mà nói, hẳn là cô Trang phải còn ở Hà Nội mới đúng. Thế nhưng… Người của chúng ta đã tra tìm tất cả các khách sạn, nhà nghỉ ở đó, cũng không tra ra được bất cứ tin tức gì của cô ấy”
Chiến Hàn Quân cảm thấy toàn thân lạnh giá, anh trừng đôi mắt giăng đầy tơ máu của mình lên, nhìn Quan Minh Vũ hỏi anh ta: “Kết quả xét nghiệm vũng máu kia thế nào rồi?”
Sắc mặt của Quan Minh Vũ trông hết sức khó coi, giọng nói của anh ta cũng bắt đầu trở nên ấp a ấp úng: “Tổng giám đốc, kết quả xét nghiệm cho thấy vũng máu kia đúng là của cô Trang”
*A..’ Chiến Hàn Quân gầm lên một tiếng như muốn phá nát bầu trời, không khác nào con sư tử đang ngủ say bị người ta đánh thức.
“Hung thủ là ai?” Anh căn răng hỏi.
Quan Minh Vũ nói: “Chúng em đã điều tra camera giám sát, và thấy được trong khoảng thời gian ấy chỉ có duy nhất một chiếc xe ra khỏi Hà Nội. Nhưng vào thời khắc mấu chốt biển số của chiếc xe đó lại bị thứ gì đó che khuất, không thấy rõ.”
Trên gương mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân xuất hiện biểu cảm thô bạo: “Cậu cảm thấy trên toàn bộ cái đất Hà Nội này, người gây họa mà có bản lĩnh chốn chui chốn nhủi như vậy đến từ đâu?”
Quan Minh Vũ run giọng đáp: “Nhà họ Chiến”
Chiến Hàn Quân không có chứng cứ xác thực, thế nhưng lại vô cùng tức giận. Theo nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, anh nghĩ nhà họ Chiến là nơi dung nạp những thứ bẩn thỉu, xấu xa, cũng có bản lĩnh trốn chạy sau khi gây chuyện. Chính vì thế cho nên anh mới cảm thấy cho dù có như thế nào cũng phải hướng mũi nhọn mang theo nghi ngờ vào nhà họ Chiến.
“Tôi muốn tới nhà họ Chiến” Chiến Hàn Quân nói, Quan Minh Vũ lập tức bảo: “Để em đi sắp xếp’
Lúc chiếc Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân xuất hiện ở biệt thự Ngọc Bích vừa hay gặp phải chiếc Lincoln của Chiến Bá Kiên đang đi ra từ trong trang viên.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, Chiến Bá Kiên lập tức xuống xe, đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, giọng nói mang theo tia chế nhạo nói: “Hàn Quân à, nghe nói gần đây con đang bận tìm người nên không có thời gian quan tâm đến sự vụ của công ty. Bố đến đây là muốn nhắc nhở con một câu, là đàn ông không nên bị chuyện tình cảm, vì đàn bà mà bị ràng buộc, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả tiền mất tật mang, ngã đau lắm đấy.”
Chiến Hàn Quân đăng đăng sát khí trừng mắt nhìn Chiến Bá Kiên nói: “Con không giống bố, đặt lợi ích lên trên tất cả.”
Nhìn cả một đời của Chiến Bá Kiên, từ lúc còn trẻ cho đến tận bây giờ, ông ta không hề mê muội, đảm chìm trong chuyện tình cảm nam nữ, cũng vô cùng thờ ơ với tình cảm gia đình, chỉ một mực say mê danh lợi.
Vì vậy Chiến Hàn Quân không nghĩ ra được ông ta có thể lấy lý do gì để mưu hại Linh Trang. Thế nên sau khi qua quýt nói với ông ta vài câu, lập tức bảo Quan Minh Vũ lái thẳng vào biệt thự Ngọc Bích.
Cuối cùng Rolls-Royce cũng dừng lại trước tòa thành Ái Nguyệt.
Chiến Hàn Quân, Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên cùng đi với nhau, bốn người mang theo chút thanh thế lớn mạnh xông vào bên trong tòa thành Ái Nguyệt.
“Ông nội đâu?” Nhìn thấy quản gia, Chiến Hàn Quân vẫn giữ nguyên nét mặt khó chịu, lạnh giọng hỏi.
Quản gia có chút ngạc nhiên, có lẽ là ông †a còn chưa kịp thích ứng với thái độ kiểu xung đột này giữa cậu chủ và ông cụ nhà họ Chiến.
Nghiêm Linh Trang tựa như đã hoàn toàn bốc hơi, biến mất khỏi Hà Nội rồi vậy.
Đối mặt với kết quả như vậy, Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng ảo não, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là có hối cũng không kịp.
“Linh Trang, anh sai rồi”
“Trở về đi, em muốn thế nào anh cũng nghe em hết.’ “Cho dù có phải biến thành thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần em đồng ý theo anh, anh sẽ sát cánh bên em. Em sống anh sống, em chết anh cũng sẽ không còn”
Trong đêm lạnh giá vắng lặng, nước mắt của Chiến Hàn Quân không ngừng rơi ra, như đê vỡ.
Người ta vẫn thường nói đàn ông không dễ rơi lệ, hóa ra cũng không hẳn vậy, chẳng qua là chưa đau lòng thật sự mà thôi Sau ba ngày, Quan Minh Vũ bôn ba khắp nơi đã trở lại, anh ta bước tới trước mặt Chiến Hàn Quân nghe lệnh tiếp theo.
*Tổng giám đốc, chúng em đã điều tra toàn bộ lối ra vào của Hà Nội, nhưng không phát hiện được bất cứ chiếc xe nào khả nghỉ.
Theo lý mà nói, hẳn là cô Trang phải còn ở Hà Nội mới đúng. Thế nhưng… Người của chúng ta đã tra tìm tất cả các khách sạn, nhà nghỉ ở đó, cũng không tra ra được bất cứ tin tức gì của cô ấy”
Chiến Hàn Quân cảm thấy toàn thân lạnh giá, anh trừng đôi mắt giăng đầy tơ máu của mình lên, nhìn Quan Minh Vũ hỏi anh ta: “Kết quả xét nghiệm vũng máu kia thế nào rồi?”
Sắc mặt của Quan Minh Vũ trông hết sức khó coi, giọng nói của anh ta cũng bắt đầu trở nên ấp a ấp úng: “Tổng giám đốc, kết quả xét nghiệm cho thấy vũng máu kia đúng là của cô Trang”
*A..’ Chiến Hàn Quân gầm lên một tiếng như muốn phá nát bầu trời, không khác nào con sư tử đang ngủ say bị người ta đánh thức.
“Hung thủ là ai?” Anh căn răng hỏi.
Quan Minh Vũ nói: “Chúng em đã điều tra camera giám sát, và thấy được trong khoảng thời gian ấy chỉ có duy nhất một chiếc xe ra khỏi Hà Nội. Nhưng vào thời khắc mấu chốt biển số của chiếc xe đó lại bị thứ gì đó che khuất, không thấy rõ.”
Trên gương mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân xuất hiện biểu cảm thô bạo: “Cậu cảm thấy trên toàn bộ cái đất Hà Nội này, người gây họa mà có bản lĩnh chốn chui chốn nhủi như vậy đến từ đâu?”
Quan Minh Vũ run giọng đáp: “Nhà họ Chiến”
Chiến Hàn Quân không có chứng cứ xác thực, thế nhưng lại vô cùng tức giận. Theo nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, anh nghĩ nhà họ Chiến là nơi dung nạp những thứ bẩn thỉu, xấu xa, cũng có bản lĩnh trốn chạy sau khi gây chuyện. Chính vì thế cho nên anh mới cảm thấy cho dù có như thế nào cũng phải hướng mũi nhọn mang theo nghi ngờ vào nhà họ Chiến.
“Tôi muốn tới nhà họ Chiến” Chiến Hàn Quân nói, Quan Minh Vũ lập tức bảo: “Để em đi sắp xếp’
Lúc chiếc Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân xuất hiện ở biệt thự Ngọc Bích vừa hay gặp phải chiếc Lincoln của Chiến Bá Kiên đang đi ra từ trong trang viên.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, Chiến Bá Kiên lập tức xuống xe, đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, giọng nói mang theo tia chế nhạo nói: “Hàn Quân à, nghe nói gần đây con đang bận tìm người nên không có thời gian quan tâm đến sự vụ của công ty. Bố đến đây là muốn nhắc nhở con một câu, là đàn ông không nên bị chuyện tình cảm, vì đàn bà mà bị ràng buộc, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả tiền mất tật mang, ngã đau lắm đấy.”
Chiến Hàn Quân đăng đăng sát khí trừng mắt nhìn Chiến Bá Kiên nói: “Con không giống bố, đặt lợi ích lên trên tất cả.”
Nhìn cả một đời của Chiến Bá Kiên, từ lúc còn trẻ cho đến tận bây giờ, ông ta không hề mê muội, đảm chìm trong chuyện tình cảm nam nữ, cũng vô cùng thờ ơ với tình cảm gia đình, chỉ một mực say mê danh lợi.
Vì vậy Chiến Hàn Quân không nghĩ ra được ông ta có thể lấy lý do gì để mưu hại Linh Trang. Thế nên sau khi qua quýt nói với ông ta vài câu, lập tức bảo Quan Minh Vũ lái thẳng vào biệt thự Ngọc Bích.
Cuối cùng Rolls-Royce cũng dừng lại trước tòa thành Ái Nguyệt.
Chiến Hàn Quân, Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên cùng đi với nhau, bốn người mang theo chút thanh thế lớn mạnh xông vào bên trong tòa thành Ái Nguyệt.
“Ông nội đâu?” Nhìn thấy quản gia, Chiến Hàn Quân vẫn giữ nguyên nét mặt khó chịu, lạnh giọng hỏi.
Quản gia có chút ngạc nhiên, có lẽ là ông †a còn chưa kịp thích ứng với thái độ kiểu xung đột này giữa cậu chủ và ông cụ nhà họ Chiến.