Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-682
Chương 682
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 682: Trái tim của anh ấy
Linh Trang nôn nóng cầm lấy bức thư, bật đèn bàn trên bàn trà, dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn để xem thư.
*Em bỏ đi suốt hai năm không nói một lời từ biệt. Lần này, đến lượt anh. Nghiêm Linh Trang, hai chúng ta đã hòa nhau rồi”
Giữa những hàng chữ thể hiện sự quyết tâm, vô tình cùng sự tàn nhắn.
Nghiêm Linh Trang suy sụp, gào khóc gào lên: “Anh ấy có ý gì?”
Sự bình tĩnh của ông cụ Nghiêm bị tiếng khóc tê tâm liệt phế của cháu gái đánh bại hoàn toàn. Ông cụ mở mắt chột dạ nhìn qua cháu gái: “Cháu học cũng không tệ, chẳng lẽ còn không đọc hiểu được một bức thư?”
Linh Trang xé nát bức thư trong tay: “Không phải cháu không hiểu bức thư này, mà là cháu không hiểu được trái tim của anh ấy.
Không phải lòng anh ấy rộng lớn hơn biển cả sao? Tại sao anh ấy có thể ghi nhớ trong lòng những sai lầm trước kia của cháu lâu đến vậy?
Cháu… cũng đã thiết tha nhận lỗi với anh ấy rồi, anh ấy cũng tha thứ cho cháu rồi không phải sao? Vậy tại sao lại nói hết là hết?”
Vốn dĩ ông cụ Nghiêm còn lo nghĩ phải làm như thế nào để ly gián quan hệ của hai người, để cho bọn họ tách nhau ra một thời gian, không ngờ Chiến Hàn Quân đã tính toán rất chu đáo và cẩn thận, chỉ dùng đôi câu vài lời là có thể làm cho Linh Trang hiểu lầm nó.
Rốt cuộc thì người hiểu rõ Linh Trang nhất trên đời này vẫn là Chiến Hàn Quân. Nó có thể điều khiển trái tim của Linh Trang, để cho con bé yêu nó, cũng có thể để cho con bé hận nó.
Ông cụ Nghiêm đã bớt lo hơn, việc duy nhất ông phải làm bây giờ chính là an ủi cô bé mít ướt này.
“Bé Trang, ai nói với cháu lòng của nó rộng hơn biển cả? Đó là do cháu đã hiểu lâm nó rồi.
Cháu không nghe người bên ngoài nói sao, nó là đứa có thù tất báo, tâm địa vô cùng độc ác.”
Nghiêm Linh Trang khóc đến chết đi sống lại: “Cháu muốn đi tìm anh ấy, cháu muốn đích thân hỏi anh ấy rằng, anh ấy đang có ý gì?
Thực sự muốn cắt đứt quan hệ với cháu sao?”
Nghiêm Linh Trang vừa khóc vừa chạy đi.
Ông cụ Nghiêm phiền muộn thở dài.
Linh Trang và Hàn Quân đều là hai đứa bé mà ông yêu thương nhất. Ông hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc bên nhau hơn bất kì ai. Thế nhưng nếu như bọn nó bị giam vào tù, ông rốt cuộc cũng phải lựa chọn ích kỷ một lần, hy vọng có thể giải cứu Linh Trang.
Đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông.
Ông cụ Nghiêm tựa đầu vào xích đu, nhắm mắt lại, trong đầu dần hiện ra từng hình ảnh hỗn loạn.
“Anh Nghiêm, anh Nghiêm, làm sao bây giờ? Tôi phạm sai lầm rồi sao? Phạm vào sai lầm lớn rồi sao? Nhà họ Chiến chúng tôi đã xong rồi.”
Ngày đó trong một đêm mưa to gió lớn, Chiến Bá Vũ gõ cửa phòng ông, sau khi ông ra mở cửa thì nói năng lộn xộn, nói những lời vô cùng kỳ quái.
Lúc đó Chiến Bá Vũ là người giàu nhất thủ đô, sát phạt quyết đoán, trước giờ luôn đứng trên cao mà chỉ phối vận mệnh của người khác. Trong ấn tượng của ông, Chiến Bá Vũ vẫn luôn là người dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì sắc mặt của ông ấy vẫn không thay đổi.
Nhưng vào ngày hôm đó, Chiến Bá Vũ lại bất lực, mê mang giống như một đứa bé.
“Anh Bá Vũ, đã xảy ra chuyện gì?” Ông ta chui ra khỏi chăn, rót cho Chiến Bá Vũ một tách trà.
Tay cầm tách trà nhỏ của Chiến Bá Vũ vẫn run rẩy, nước trà không ngừng rơi ra tung tóe.
“Tôi đã đưa con dâu của tôi cho…”
Lúc Chiến Bá Vũ nơm nớp lo sợ nói ra những lời này, ông cụ Nghiêm chấn động đến mức sững sờ.
“Con dâu nào?” Lòng ông mong có một tia may mắn Chỉ mong không phải là nó.
Nhưng kết quả lại không giống như mong đợi của ông.
Chiến Bá Vũ run rẩy nói: “Bá Minh”
“Dư Thiên An?” Ông run rẩy nói ra ba chữ kia “Anh điên rồi, nó là người mà anh có thể dây vào sao?”
*Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như thế, tôi như đang bị quỷ ám vậy.
Anh Nghiêm, hãy nghĩ cách giúp tôi, nếu không nhà họ Chiến của chúng tôi, hơn mấy chục mạng người sẽ… sẽ không giữ được!”
*Cách? Để tôi suy nghĩ một chút”
Ông cụ Nghiêm bỗng nhiên mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện ra thần sắc vô cùng đau đón.
Đó là cách xử lý tàn ác cỡ nào?
Đến tận bây giờ ông ta vẫn còn sợ hãi mỗi khi nhớ đến.
Vì nhà họ Chiến, những năm qua trên tay Chiến Bá Vũ đã dính không biết bao nhiêu máu của người vô tội, không quan tâm đến việc có thêm một đứa cháu trai hay một đứa cháu dâu.
Mà ông thì không có năng lực để đi ngăn cản ông ấy làm bất cứ chuyện gì.
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 682: Trái tim của anh ấy
Linh Trang nôn nóng cầm lấy bức thư, bật đèn bàn trên bàn trà, dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn để xem thư.
*Em bỏ đi suốt hai năm không nói một lời từ biệt. Lần này, đến lượt anh. Nghiêm Linh Trang, hai chúng ta đã hòa nhau rồi”
Giữa những hàng chữ thể hiện sự quyết tâm, vô tình cùng sự tàn nhắn.
Nghiêm Linh Trang suy sụp, gào khóc gào lên: “Anh ấy có ý gì?”
Sự bình tĩnh của ông cụ Nghiêm bị tiếng khóc tê tâm liệt phế của cháu gái đánh bại hoàn toàn. Ông cụ mở mắt chột dạ nhìn qua cháu gái: “Cháu học cũng không tệ, chẳng lẽ còn không đọc hiểu được một bức thư?”
Linh Trang xé nát bức thư trong tay: “Không phải cháu không hiểu bức thư này, mà là cháu không hiểu được trái tim của anh ấy.
Không phải lòng anh ấy rộng lớn hơn biển cả sao? Tại sao anh ấy có thể ghi nhớ trong lòng những sai lầm trước kia của cháu lâu đến vậy?
Cháu… cũng đã thiết tha nhận lỗi với anh ấy rồi, anh ấy cũng tha thứ cho cháu rồi không phải sao? Vậy tại sao lại nói hết là hết?”
Vốn dĩ ông cụ Nghiêm còn lo nghĩ phải làm như thế nào để ly gián quan hệ của hai người, để cho bọn họ tách nhau ra một thời gian, không ngờ Chiến Hàn Quân đã tính toán rất chu đáo và cẩn thận, chỉ dùng đôi câu vài lời là có thể làm cho Linh Trang hiểu lầm nó.
Rốt cuộc thì người hiểu rõ Linh Trang nhất trên đời này vẫn là Chiến Hàn Quân. Nó có thể điều khiển trái tim của Linh Trang, để cho con bé yêu nó, cũng có thể để cho con bé hận nó.
Ông cụ Nghiêm đã bớt lo hơn, việc duy nhất ông phải làm bây giờ chính là an ủi cô bé mít ướt này.
“Bé Trang, ai nói với cháu lòng của nó rộng hơn biển cả? Đó là do cháu đã hiểu lâm nó rồi.
Cháu không nghe người bên ngoài nói sao, nó là đứa có thù tất báo, tâm địa vô cùng độc ác.”
Nghiêm Linh Trang khóc đến chết đi sống lại: “Cháu muốn đi tìm anh ấy, cháu muốn đích thân hỏi anh ấy rằng, anh ấy đang có ý gì?
Thực sự muốn cắt đứt quan hệ với cháu sao?”
Nghiêm Linh Trang vừa khóc vừa chạy đi.
Ông cụ Nghiêm phiền muộn thở dài.
Linh Trang và Hàn Quân đều là hai đứa bé mà ông yêu thương nhất. Ông hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc bên nhau hơn bất kì ai. Thế nhưng nếu như bọn nó bị giam vào tù, ông rốt cuộc cũng phải lựa chọn ích kỷ một lần, hy vọng có thể giải cứu Linh Trang.
Đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông.
Ông cụ Nghiêm tựa đầu vào xích đu, nhắm mắt lại, trong đầu dần hiện ra từng hình ảnh hỗn loạn.
“Anh Nghiêm, anh Nghiêm, làm sao bây giờ? Tôi phạm sai lầm rồi sao? Phạm vào sai lầm lớn rồi sao? Nhà họ Chiến chúng tôi đã xong rồi.”
Ngày đó trong một đêm mưa to gió lớn, Chiến Bá Vũ gõ cửa phòng ông, sau khi ông ra mở cửa thì nói năng lộn xộn, nói những lời vô cùng kỳ quái.
Lúc đó Chiến Bá Vũ là người giàu nhất thủ đô, sát phạt quyết đoán, trước giờ luôn đứng trên cao mà chỉ phối vận mệnh của người khác. Trong ấn tượng của ông, Chiến Bá Vũ vẫn luôn là người dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì sắc mặt của ông ấy vẫn không thay đổi.
Nhưng vào ngày hôm đó, Chiến Bá Vũ lại bất lực, mê mang giống như một đứa bé.
“Anh Bá Vũ, đã xảy ra chuyện gì?” Ông ta chui ra khỏi chăn, rót cho Chiến Bá Vũ một tách trà.
Tay cầm tách trà nhỏ của Chiến Bá Vũ vẫn run rẩy, nước trà không ngừng rơi ra tung tóe.
“Tôi đã đưa con dâu của tôi cho…”
Lúc Chiến Bá Vũ nơm nớp lo sợ nói ra những lời này, ông cụ Nghiêm chấn động đến mức sững sờ.
“Con dâu nào?” Lòng ông mong có một tia may mắn Chỉ mong không phải là nó.
Nhưng kết quả lại không giống như mong đợi của ông.
Chiến Bá Vũ run rẩy nói: “Bá Minh”
“Dư Thiên An?” Ông run rẩy nói ra ba chữ kia “Anh điên rồi, nó là người mà anh có thể dây vào sao?”
*Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như thế, tôi như đang bị quỷ ám vậy.
Anh Nghiêm, hãy nghĩ cách giúp tôi, nếu không nhà họ Chiến của chúng tôi, hơn mấy chục mạng người sẽ… sẽ không giữ được!”
*Cách? Để tôi suy nghĩ một chút”
Ông cụ Nghiêm bỗng nhiên mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện ra thần sắc vô cùng đau đón.
Đó là cách xử lý tàn ác cỡ nào?
Đến tận bây giờ ông ta vẫn còn sợ hãi mỗi khi nhớ đến.
Vì nhà họ Chiến, những năm qua trên tay Chiến Bá Vũ đã dính không biết bao nhiêu máu của người vô tội, không quan tâm đến việc có thêm một đứa cháu trai hay một đứa cháu dâu.
Mà ông thì không có năng lực để đi ngăn cản ông ấy làm bất cứ chuyện gì.