Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-653
Chương 653: Chiến Anh Nguyệt giết người
Chiến Hàn Quân chợt cảm thấy một bàn đầy thức ăn không hề có vị gì cả, nhổ miếng bánh trong miệng vào sọt rác, anh xị mặt ngồi ở một góc.
Bọn nhỏ muốn cản trở con đường đi tìm hạnh phúc của anh hay sao?
Ba đứa bé nhìn người bố của mình bỗng nhiên ủ rũ đi…
Thanh Tùng làm ra vẻ như ông cụ non: ‘Ài dà, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu là mỹ nhân siêu đẹp thì chỉ có thế gặp mà không thế có được, nếu các con gặp, có thể giới thiệu cho bố, bố sẽ sắp xếp vợ trong tương lai cho các con.”
Chiến Quốc Việt xỉa xói ông bố mình một cách không thương tiếc: “Không phải ai cũng là sinh vật chỉ biết nhìn đời bằng mắt như bố, hơn nữa không phải ai cũng cuồng trẻ em như bố đâu”
Chiến Hàn Quân: “..: “Ai dạy con nói những lời này?” Chiến Hàn Quân nổi giận.
Trong nháy mắt, Nghiêm Linh Trang vùi đầu vào ăn thức ăn trên bàn.
Chiến Quốc Việt nhìn vào Nghiêm Linh Trang, chỉ cần nhìn thôi, không cần nói cũng biết.
Chiến Hàn Quân đưa mắt nhìn qua Nghiêm Linh Trang, lại nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang cúi mặt xuống bàn ăn Chiến Hàn Quân không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Linh Trang?”
Nghiêm Linh Trang run run ngước đầu lên, trên chóp mũi vẫn còn dính pho mát màu trắng trông rất buồn cười “Ăn cơm ngon miệng nhé”
Chiến Hàn Quân nói “ờm”
Đột nhiên cánh cổng chính của vườn Hương Đỉnh bị đẩy ra Phong Mang lo lắng chạy vào: “Tổng giám đốc, không xong rồi. Phong Nguyệt Tiểu Trúc đã xảy ra chuyện rồi”
“Chiến Anh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Linh Trang đặt đôi đũa xuống bàn, vội vàng đứng dậy, vô cùng lo lắng.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy vẻ kích động của Nghiêm Linh Trang thì nhíu mày, anh mà gặp chuyện không may thì chắc cô còn không lo lắng cho anh được như vậy nữa.
Anh ra lệnh: “Ngồi xuống”
Nghiêm Linh Trang lại ngồi xuống bàn ăn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chiến Hàn Quân hỏi Phong Mang.
Phong Mang nói một cách ngắn gọn: “Cô Chiến Anh Nguyệt giết người rồi”
“Giết ai?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Điền Cốc Nông” Phong Mang nói.
Linh Trang cười ha hả, cảm giác vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ha ha, người ác sẽ bị trời phạt, tên dâm tặc đó chết chưa?”
“Vẫn còn thoi thóp”
Nghiêm Linh Trang ngừng cười lại, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi: “Vậy có… Nghiêm trọng không?”
Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn qua Nghiêm Linh Trang, hôm qua cô ấy đi làm anh hùng, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ấy sao?
Nghiêm Linh Trang biết việc này không thể đùa được nên xua tay nói: “Không phải em”
Chiến Hàn Quân giống như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt rồi. Phong Mang, chúng ta qua đó xem sao.”
*Em cũng đi” Linh Trang cũng đi theo sau.
Ba cục cưng cũng đứng dậy nói: “Chúng con cũng muốn đi xem”
Chiến Hàn Quân nói: Các con phải ở lại”
Bọn nhỏ bị để lại trong vườn Hương Đỉnh.
Ở Phong Nguyệt Tiểu Trúc.
Điền Cốc Nông nằm trên mặt đất, trước ngực bị cắm một con dao, vì mất máu quá nhiều nên thân thể bị co giật liên tục.
Điền Ngọc Mễ đang làm loạn ở đó, yêu cầu nhà họ Chiến phải giao hung thủ ra: “Lão già kia, người nằm trên đất chính là độc đỉnh của nhà họ Điền chúng tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi làm sao có thể nói với bố mẹ tôi được đây? Nhà họ Chiến phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng”
Chiến Bá Kiên hung hăng trợn mắt nhìn lại Chiến Anh Nguyệt: “Chiến Anh Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chiến Hàn Quân chợt cảm thấy một bàn đầy thức ăn không hề có vị gì cả, nhổ miếng bánh trong miệng vào sọt rác, anh xị mặt ngồi ở một góc.
Bọn nhỏ muốn cản trở con đường đi tìm hạnh phúc của anh hay sao?
Ba đứa bé nhìn người bố của mình bỗng nhiên ủ rũ đi…
Thanh Tùng làm ra vẻ như ông cụ non: ‘Ài dà, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu là mỹ nhân siêu đẹp thì chỉ có thế gặp mà không thế có được, nếu các con gặp, có thể giới thiệu cho bố, bố sẽ sắp xếp vợ trong tương lai cho các con.”
Chiến Quốc Việt xỉa xói ông bố mình một cách không thương tiếc: “Không phải ai cũng là sinh vật chỉ biết nhìn đời bằng mắt như bố, hơn nữa không phải ai cũng cuồng trẻ em như bố đâu”
Chiến Hàn Quân: “..: “Ai dạy con nói những lời này?” Chiến Hàn Quân nổi giận.
Trong nháy mắt, Nghiêm Linh Trang vùi đầu vào ăn thức ăn trên bàn.
Chiến Quốc Việt nhìn vào Nghiêm Linh Trang, chỉ cần nhìn thôi, không cần nói cũng biết.
Chiến Hàn Quân đưa mắt nhìn qua Nghiêm Linh Trang, lại nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang cúi mặt xuống bàn ăn Chiến Hàn Quân không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Linh Trang?”
Nghiêm Linh Trang run run ngước đầu lên, trên chóp mũi vẫn còn dính pho mát màu trắng trông rất buồn cười “Ăn cơm ngon miệng nhé”
Chiến Hàn Quân nói “ờm”
Đột nhiên cánh cổng chính của vườn Hương Đỉnh bị đẩy ra Phong Mang lo lắng chạy vào: “Tổng giám đốc, không xong rồi. Phong Nguyệt Tiểu Trúc đã xảy ra chuyện rồi”
“Chiến Anh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Linh Trang đặt đôi đũa xuống bàn, vội vàng đứng dậy, vô cùng lo lắng.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy vẻ kích động của Nghiêm Linh Trang thì nhíu mày, anh mà gặp chuyện không may thì chắc cô còn không lo lắng cho anh được như vậy nữa.
Anh ra lệnh: “Ngồi xuống”
Nghiêm Linh Trang lại ngồi xuống bàn ăn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chiến Hàn Quân hỏi Phong Mang.
Phong Mang nói một cách ngắn gọn: “Cô Chiến Anh Nguyệt giết người rồi”
“Giết ai?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Điền Cốc Nông” Phong Mang nói.
Linh Trang cười ha hả, cảm giác vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ha ha, người ác sẽ bị trời phạt, tên dâm tặc đó chết chưa?”
“Vẫn còn thoi thóp”
Nghiêm Linh Trang ngừng cười lại, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi: “Vậy có… Nghiêm trọng không?”
Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn qua Nghiêm Linh Trang, hôm qua cô ấy đi làm anh hùng, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ấy sao?
Nghiêm Linh Trang biết việc này không thể đùa được nên xua tay nói: “Không phải em”
Chiến Hàn Quân giống như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt rồi. Phong Mang, chúng ta qua đó xem sao.”
*Em cũng đi” Linh Trang cũng đi theo sau.
Ba cục cưng cũng đứng dậy nói: “Chúng con cũng muốn đi xem”
Chiến Hàn Quân nói: Các con phải ở lại”
Bọn nhỏ bị để lại trong vườn Hương Đỉnh.
Ở Phong Nguyệt Tiểu Trúc.
Điền Cốc Nông nằm trên mặt đất, trước ngực bị cắm một con dao, vì mất máu quá nhiều nên thân thể bị co giật liên tục.
Điền Ngọc Mễ đang làm loạn ở đó, yêu cầu nhà họ Chiến phải giao hung thủ ra: “Lão già kia, người nằm trên đất chính là độc đỉnh của nhà họ Điền chúng tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi làm sao có thể nói với bố mẹ tôi được đây? Nhà họ Chiến phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng”
Chiến Bá Kiên hung hăng trợn mắt nhìn lại Chiến Anh Nguyệt: “Chiến Anh Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là sao?”