Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-641
Chương 641: Đường đường chính chính được anh chấp nhận
Phong Mang đưa ánh mắt cần sự giúp đỡ nhìn Chiến Hàn Quân: “Tổng giám đốc, cô Trang nói cô ấy muốn tuyệt thực…”
Chiến Hàn Quân nhướng đôi lông mày anh tuấn, cô gái này đang uy hiếp anh sao?
“Vậy thì cứ để cô ấy tuyệt thực đi”
Chiến Hàn Quân nghĩ rằng, chính vì trước kia anh đã quá nuông chiều cô nên mới khiến tính tiểu thư của cô ngày càng lớn, đến mức cô bỏ đi mà không nói lời nào, thậm chí còn lén lút đi phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện lớn như thế mà cô cũng không bàn với anh.
Có vẻ như anh đã sai. Từ nay về sau, anh phải thay đổi cách thức dạy dỗ cô. Từ nuông chiều thành nghiêm khắc, mới có thể uốn nắn lại tính xấu kia của cô được.
Chiến Hàn Quân nói xong liền đẩy xe lăn vào phòng ngủ.
Nghiêm Linh Trang kêu gào nửa ngày, cũng không có ai để ý đến cô. Khi mệt mỏi cô ngả lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, đầu tóc rối bù như một ma nữ.
Cô thật sự nói được làm được, không ăn không uống, kiên trì suốt cả một ngày..
Ngày hôm sau, khi Chiến Hàn Quân đến gặp cô, cô đang nằm trên giường đầu bù tóc rối như một con ma, yếu ớt nói: “Anh đến nhặt xác em à? Còn sớm lắm, đợi thêm mấy ngày nữa đi”
Không hề có một chút ý hối cải nào.
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn đến trước mặt cô, vén mái tóc đen đang che mặt cô lên.
Nghiêm Linh Trang chế nhạo anh: “Sao vậy, không nỡ nhìn một người đẹp như em chết đi à? Anh yên tâm, một người đẹp như em nếu có chết đi thì cũng không xấu đâu”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, trong lời nói tràn đầy tức giận, chẳng giống như cả một ngày một đêm đều không ăn cả.
Trong lòng anh bỗng có phần nhẹ nhõm “Gương mặt này của em đã chịu bao nhiêu vết dao?” Anh hỏi.
Nếu là trước đây, Nghiêm Linh Trang sẽ không nói cho anh biết vì sợ anh biết được thì sẽ rất buồn. Nhưng bây giờ, Nghiêm Linh Trang đã hiểu nhầm rằng Chiến Hàn Quân không còn yêu cô nữa nên cũng không cân nhắc nhiều như thế, cô buột miệng nói: “Không đếm xuể”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh đi: “Vì khuôn mặt này mà chịu nhiều đau đớn như vậy, có đáng không?”
Hốc mắt của Nghiêm Linh Trang nhanh chóng đỏ bừng.
Lúc đầu cảm thấy cô vì anh mà chịu nhiều vất vả như thế, chỉ cần anh yêu thương cô thì điều xứng đáng cả. Nhưng bây giờ anh xem cô như một chiếc giày rách, cô đã cảm nhận được đủ mọi loại tốn thương.
“Việc của tôi, không cần anh quan tâm!”
Cô tức giận nói.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức nói: “Vậy em mong ai quan tâm?”
Nghiêm Linh Trang vẫn im lặng.
||||| Truyện đề cử:
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Chiến Hàn Quân nghĩ đến người đàn ông mà cô định hẹn hò đêm đó, đột nhiên phát điên: “Nói đi!”
Nghiêm Linh Trang là một con hổ giấy, Chiến Hàn Quân mạnh thì cô lại yếu và cô lại mạnh mẽ khi Chiến Hàn Quân yếu thế. Giờ Chiến Hàn Quân tức giận nên cô rụt cổ như cút.
“Em quay về lâu như vậy mà cũng không thẳng thản thừa nhận thân phận của mình với anh và các con, tình nguyện để bị con hiểu lầm, em đang nghĩ gì vậy?” Chiến Hàn Quân nhớ đến việc ngu ngốc mà cô phạm phải gần đây, anh nhanh chóng trở nên tức giận.
“Là do em bị buộc nên bất đắc dĩ mà!” Nghiêm Linh Trang viện cớ cho mình.
Chiến Hàn Quân quay xe lăn về phía cô, nhìn thẳng vào cô, càng có thể thấy rõ sự chột dạ của cô: “Ai cầm dao kề cổ em?”
Nghiêm Linh Trang thì thào: “‘Không”
“Vậy thì tại sao phải giấu thân phận của mình?”
Đôi mắt của Nghiêm Linh Trang đỏ lên, yếu ớt: “Em sợ anh…”
“Sợ anh cái gì?” Sự kiên nhẫn của Chiến Hàn Quân nhanh chóng bị cách trả lời như.
bóp kem đánh răng của cô làm hao mòn đến mức gần như không còn.
“Em bỏ đi không nói một lời, thậm chí còn lén chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ vì em sợ anh giận, lại càng sợ anh không cần em” Cuối cùng, cô đành chịu thua và nói hết ra những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Trong chốc lát toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó cô bày ra dáng vẻ sống cũng không có gì vui, chết cũng chẳng sợ, nhìn Chiến Hàn Quân.
“Đã sợ, sao lại đi làm loại chuyện ngu ngốc này? Em là người chậm phát triển trí tuệ hay là thiếu năng?” Chiến Hàn Quân tức giận.
Nghiêm Linh Trang oan ức đến mức nước mắt rơi lã chã, đột nhiên cô không kiềm chế được cảm xúc, vừa khóc vừa kể lại tội lỗi của anh: “Rõ ràng trong lòng anh chỉ có mình Nghiêm Linh Trang, không chấp nhận được Lạc Thanh Du. Vì vậy cả hai lần làm giấy kết hôn anh đều dùng thân phận của Nghiêm Linh Trang. Em chỉ muốn đường đường chính chính được anh chấp nhận mà thôi”
Phong Mang đưa ánh mắt cần sự giúp đỡ nhìn Chiến Hàn Quân: “Tổng giám đốc, cô Trang nói cô ấy muốn tuyệt thực…”
Chiến Hàn Quân nhướng đôi lông mày anh tuấn, cô gái này đang uy hiếp anh sao?
“Vậy thì cứ để cô ấy tuyệt thực đi”
Chiến Hàn Quân nghĩ rằng, chính vì trước kia anh đã quá nuông chiều cô nên mới khiến tính tiểu thư của cô ngày càng lớn, đến mức cô bỏ đi mà không nói lời nào, thậm chí còn lén lút đi phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện lớn như thế mà cô cũng không bàn với anh.
Có vẻ như anh đã sai. Từ nay về sau, anh phải thay đổi cách thức dạy dỗ cô. Từ nuông chiều thành nghiêm khắc, mới có thể uốn nắn lại tính xấu kia của cô được.
Chiến Hàn Quân nói xong liền đẩy xe lăn vào phòng ngủ.
Nghiêm Linh Trang kêu gào nửa ngày, cũng không có ai để ý đến cô. Khi mệt mỏi cô ngả lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, đầu tóc rối bù như một ma nữ.
Cô thật sự nói được làm được, không ăn không uống, kiên trì suốt cả một ngày..
Ngày hôm sau, khi Chiến Hàn Quân đến gặp cô, cô đang nằm trên giường đầu bù tóc rối như một con ma, yếu ớt nói: “Anh đến nhặt xác em à? Còn sớm lắm, đợi thêm mấy ngày nữa đi”
Không hề có một chút ý hối cải nào.
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn đến trước mặt cô, vén mái tóc đen đang che mặt cô lên.
Nghiêm Linh Trang chế nhạo anh: “Sao vậy, không nỡ nhìn một người đẹp như em chết đi à? Anh yên tâm, một người đẹp như em nếu có chết đi thì cũng không xấu đâu”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, trong lời nói tràn đầy tức giận, chẳng giống như cả một ngày một đêm đều không ăn cả.
Trong lòng anh bỗng có phần nhẹ nhõm “Gương mặt này của em đã chịu bao nhiêu vết dao?” Anh hỏi.
Nếu là trước đây, Nghiêm Linh Trang sẽ không nói cho anh biết vì sợ anh biết được thì sẽ rất buồn. Nhưng bây giờ, Nghiêm Linh Trang đã hiểu nhầm rằng Chiến Hàn Quân không còn yêu cô nữa nên cũng không cân nhắc nhiều như thế, cô buột miệng nói: “Không đếm xuể”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh đi: “Vì khuôn mặt này mà chịu nhiều đau đớn như vậy, có đáng không?”
Hốc mắt của Nghiêm Linh Trang nhanh chóng đỏ bừng.
Lúc đầu cảm thấy cô vì anh mà chịu nhiều vất vả như thế, chỉ cần anh yêu thương cô thì điều xứng đáng cả. Nhưng bây giờ anh xem cô như một chiếc giày rách, cô đã cảm nhận được đủ mọi loại tốn thương.
“Việc của tôi, không cần anh quan tâm!”
Cô tức giận nói.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức nói: “Vậy em mong ai quan tâm?”
Nghiêm Linh Trang vẫn im lặng.
||||| Truyện đề cử:
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Chiến Hàn Quân nghĩ đến người đàn ông mà cô định hẹn hò đêm đó, đột nhiên phát điên: “Nói đi!”
Nghiêm Linh Trang là một con hổ giấy, Chiến Hàn Quân mạnh thì cô lại yếu và cô lại mạnh mẽ khi Chiến Hàn Quân yếu thế. Giờ Chiến Hàn Quân tức giận nên cô rụt cổ như cút.
“Em quay về lâu như vậy mà cũng không thẳng thản thừa nhận thân phận của mình với anh và các con, tình nguyện để bị con hiểu lầm, em đang nghĩ gì vậy?” Chiến Hàn Quân nhớ đến việc ngu ngốc mà cô phạm phải gần đây, anh nhanh chóng trở nên tức giận.
“Là do em bị buộc nên bất đắc dĩ mà!” Nghiêm Linh Trang viện cớ cho mình.
Chiến Hàn Quân quay xe lăn về phía cô, nhìn thẳng vào cô, càng có thể thấy rõ sự chột dạ của cô: “Ai cầm dao kề cổ em?”
Nghiêm Linh Trang thì thào: “‘Không”
“Vậy thì tại sao phải giấu thân phận của mình?”
Đôi mắt của Nghiêm Linh Trang đỏ lên, yếu ớt: “Em sợ anh…”
“Sợ anh cái gì?” Sự kiên nhẫn của Chiến Hàn Quân nhanh chóng bị cách trả lời như.
bóp kem đánh răng của cô làm hao mòn đến mức gần như không còn.
“Em bỏ đi không nói một lời, thậm chí còn lén chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ vì em sợ anh giận, lại càng sợ anh không cần em” Cuối cùng, cô đành chịu thua và nói hết ra những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Trong chốc lát toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó cô bày ra dáng vẻ sống cũng không có gì vui, chết cũng chẳng sợ, nhìn Chiến Hàn Quân.
“Đã sợ, sao lại đi làm loại chuyện ngu ngốc này? Em là người chậm phát triển trí tuệ hay là thiếu năng?” Chiến Hàn Quân tức giận.
Nghiêm Linh Trang oan ức đến mức nước mắt rơi lã chã, đột nhiên cô không kiềm chế được cảm xúc, vừa khóc vừa kể lại tội lỗi của anh: “Rõ ràng trong lòng anh chỉ có mình Nghiêm Linh Trang, không chấp nhận được Lạc Thanh Du. Vì vậy cả hai lần làm giấy kết hôn anh đều dùng thân phận của Nghiêm Linh Trang. Em chỉ muốn đường đường chính chính được anh chấp nhận mà thôi”