Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-624
Chương 624: Làm ấm giường cho anh
“Còn đồ lót thì sao?” Nghiêm Linh Trang rụt rè hỏi.
“Cái đó em cũng muốn mặc của tôi luôn š?” Chiến Hàn Quân nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: “Mặc đỡ vậy đi”
Nghiêm Linh Trang khóc không ra nước mắt.
Sau khi cô mặc áo thun của anh vào, rõ ràng là rộng thùng thình thế nhưng lại càng làm nổi bật lên dáng người nóng bỏng gợi cảm. Đặc biệt là đôi chân thon dài cân xứng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Mái tóc dài ướt sũng, buông xa trên làn da trắng sứ càng làm tăng thêm khí chất thuần khiết của cô.
Có điều Nghiêm Linh Trang vẫn không chịu tháo khẩu trang ra.
‘Yết hầu Chiến Hàn Quân khẽ nhấp nhô, cảm giác khó kiềm chế thoáng hiện trên gương mặt anh.
Nghiêm Linh Trang không ý thức được sự quyết đường chết nghịch ngợm nằm úp sấp lên bàn rũ chết người của mình, còn tự tìm đọc sách đối diện Chiến Hàn Quân, nghiêng cơ thể mời gọi nhìn anh.
“Tổng giám đốc, cần làm ấm giường không?”
Chiến Hàn Quân ho khan, mặc dù từ nhỏ cô đã luôn là một sinh vật không biết xấu hổ ở trước mặt anh, thế nhưng từ khi cô mang thân phận Lạc Thanh Du quay về thì đã trở nên nhạy cảm mong manh hơn rất nhiều.
Hiện tại bỗng thấy cô vẫn chứng nào tật nấy, khiến Chiến Hàn Quân âm thầm mừng rỡ.
“Bao nhiêu tiền?” Anh tỏ ra quân tử mở miệng hỏi.
Mặc dù trong lòng đang gào thét rất nhiều suy tính đen tối, ví dụ như đè cô xuống, hôn cô, giày vò cô.. Thế nhưng anh vẫn cực kỳ bình tĩnh và lý trí.
Trước khi cô biết rõ mọi thứ, anh không dám làm chuyện gì đó khiến cô phải hối hận Ví dụ như, nếu cô biết được bố ruột của anh là hung thủ hại chết mình, liệu cô có bằng lòng yêu đương với con trai của hung thủ hay không?
Bên cạnh đó, vì sao cô cứ một mực mang khẩu trang để che giấu thân phận mà không muốn nhận nhau với anh? Cô đang lo lắng điều gì?
Gương mặt tươi cười của Nghiêm Linh Trang trong phút chốc đã bị rạn nứt thành vô số mảnh vỡ. Tiền bạc có thế tổn thương tình cảm đấy có biết không hả?
“Tổng giám đốc, anh có thể căn cứ vào chất lượng phục vụ của em mà quyết định vấn đề thanh toán” Cô cười khổ, chấp nhận quy tắc của anh.
Chiến Hàn Quân nhìn qua cặp mắt như biết nói của cô, không đành lòng từ chối đôi con ngươi đen huyền ảo dịu và đầy khát khao đó. Anh nhẹ gật đầu, tìm đại một lý do để thoái thác: “Lên giường nằm trước đi, tôi xem xong văn kiện trong tay sẽ qua”
Nghiêm Linh Trang mừng rỡ chạy đến bên giường nhảy phốc lên trên đó như đứa trẻ vô tư, kéo chăn đệm của anh đến trên người mình, ngửi thấy mùi thơm hoa cỏ chỉ thuộc về riêng anh, cô xấu hổ đỏ mặt.
Chiến Hàn Quân nhảm mắt lại, đè nén tất cả sự bất đắc dĩ và luống cuống vào sâu bên trong.
Nghiêm Linh Trang chờ mãi cũng không thấy anh đến, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới, anh mới trượt xe lăn đi qua.
Anh nhẹ nhàng mở khẩu trang che đậy cái miệng của cô xuống, nhưng không ngờ rằng lại bị gương mặt tinh xảo y đúc trước kia của cô hấp dẫn đến không thể rời mắt.
Những ngón tay thô ráp lướt trên gương mặt cô, cẩn thận từng li từng tí tựa như đang sờ vào báu vật quý giá nhất thế gian. Cuối cùng anh không cưỡng lại được vẻ đẹp hấp dẫn ấy, nghiêng người hôn lên môi cô.
Vốn chỉ định hôn nhẹ một chút rồi lập tức rời đi, nhưng anh càng hôn lại càng quyến luyến vị ngọt của đôi môi ấy, rốt cuộc lại trở thành một nụ hôn sâu.
Có lẽ động tác của anh quá thô lỗ, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên cử động, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy. Chiến Hàn Quân vội vàng buông cô ra. Nhưng cô chỉ xoay người một cái, rồi lại ngủ say.
Bỗng điện thoại di động ở phòng phụ chợt vang lên. Anh xem như không nghe thấy, để cho điện thoại tự tắt. Thế nhưng tiếng chuông kia cũng thật cứng đầu, hết lần này đến lần khác cứ reo mãi không dứt.
Nghiêm Linh Trang giật mình tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngồi ở bên giường thì kinh ngạc.
“Tổng giám đốc, anh chưa ngủ sao?”
Mặt anh đen lại.. Tâm trạng đang tốt đã bị tiếng chuông hỏng bét kia phá hoại không còn lại chút gì.
Cô bỗng dưng nhớ tới chứng bệnh thích sạch sẽ của anh, có lẽ ngoài anh ra, anh không muốn để ai khác ngủ trên giường của mình.
Nghiêm Linh Trang trở mình ngồi nhào chạy tới phòng phụ liền kê nghe điện thoại
“Còn đồ lót thì sao?” Nghiêm Linh Trang rụt rè hỏi.
“Cái đó em cũng muốn mặc của tôi luôn š?” Chiến Hàn Quân nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: “Mặc đỡ vậy đi”
Nghiêm Linh Trang khóc không ra nước mắt.
Sau khi cô mặc áo thun của anh vào, rõ ràng là rộng thùng thình thế nhưng lại càng làm nổi bật lên dáng người nóng bỏng gợi cảm. Đặc biệt là đôi chân thon dài cân xứng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Mái tóc dài ướt sũng, buông xa trên làn da trắng sứ càng làm tăng thêm khí chất thuần khiết của cô.
Có điều Nghiêm Linh Trang vẫn không chịu tháo khẩu trang ra.
‘Yết hầu Chiến Hàn Quân khẽ nhấp nhô, cảm giác khó kiềm chế thoáng hiện trên gương mặt anh.
Nghiêm Linh Trang không ý thức được sự quyết đường chết nghịch ngợm nằm úp sấp lên bàn rũ chết người của mình, còn tự tìm đọc sách đối diện Chiến Hàn Quân, nghiêng cơ thể mời gọi nhìn anh.
“Tổng giám đốc, cần làm ấm giường không?”
Chiến Hàn Quân ho khan, mặc dù từ nhỏ cô đã luôn là một sinh vật không biết xấu hổ ở trước mặt anh, thế nhưng từ khi cô mang thân phận Lạc Thanh Du quay về thì đã trở nên nhạy cảm mong manh hơn rất nhiều.
Hiện tại bỗng thấy cô vẫn chứng nào tật nấy, khiến Chiến Hàn Quân âm thầm mừng rỡ.
“Bao nhiêu tiền?” Anh tỏ ra quân tử mở miệng hỏi.
Mặc dù trong lòng đang gào thét rất nhiều suy tính đen tối, ví dụ như đè cô xuống, hôn cô, giày vò cô.. Thế nhưng anh vẫn cực kỳ bình tĩnh và lý trí.
Trước khi cô biết rõ mọi thứ, anh không dám làm chuyện gì đó khiến cô phải hối hận Ví dụ như, nếu cô biết được bố ruột của anh là hung thủ hại chết mình, liệu cô có bằng lòng yêu đương với con trai của hung thủ hay không?
Bên cạnh đó, vì sao cô cứ một mực mang khẩu trang để che giấu thân phận mà không muốn nhận nhau với anh? Cô đang lo lắng điều gì?
Gương mặt tươi cười của Nghiêm Linh Trang trong phút chốc đã bị rạn nứt thành vô số mảnh vỡ. Tiền bạc có thế tổn thương tình cảm đấy có biết không hả?
“Tổng giám đốc, anh có thể căn cứ vào chất lượng phục vụ của em mà quyết định vấn đề thanh toán” Cô cười khổ, chấp nhận quy tắc của anh.
Chiến Hàn Quân nhìn qua cặp mắt như biết nói của cô, không đành lòng từ chối đôi con ngươi đen huyền ảo dịu và đầy khát khao đó. Anh nhẹ gật đầu, tìm đại một lý do để thoái thác: “Lên giường nằm trước đi, tôi xem xong văn kiện trong tay sẽ qua”
Nghiêm Linh Trang mừng rỡ chạy đến bên giường nhảy phốc lên trên đó như đứa trẻ vô tư, kéo chăn đệm của anh đến trên người mình, ngửi thấy mùi thơm hoa cỏ chỉ thuộc về riêng anh, cô xấu hổ đỏ mặt.
Chiến Hàn Quân nhảm mắt lại, đè nén tất cả sự bất đắc dĩ và luống cuống vào sâu bên trong.
Nghiêm Linh Trang chờ mãi cũng không thấy anh đến, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới, anh mới trượt xe lăn đi qua.
Anh nhẹ nhàng mở khẩu trang che đậy cái miệng của cô xuống, nhưng không ngờ rằng lại bị gương mặt tinh xảo y đúc trước kia của cô hấp dẫn đến không thể rời mắt.
Những ngón tay thô ráp lướt trên gương mặt cô, cẩn thận từng li từng tí tựa như đang sờ vào báu vật quý giá nhất thế gian. Cuối cùng anh không cưỡng lại được vẻ đẹp hấp dẫn ấy, nghiêng người hôn lên môi cô.
Vốn chỉ định hôn nhẹ một chút rồi lập tức rời đi, nhưng anh càng hôn lại càng quyến luyến vị ngọt của đôi môi ấy, rốt cuộc lại trở thành một nụ hôn sâu.
Có lẽ động tác của anh quá thô lỗ, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên cử động, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy. Chiến Hàn Quân vội vàng buông cô ra. Nhưng cô chỉ xoay người một cái, rồi lại ngủ say.
Bỗng điện thoại di động ở phòng phụ chợt vang lên. Anh xem như không nghe thấy, để cho điện thoại tự tắt. Thế nhưng tiếng chuông kia cũng thật cứng đầu, hết lần này đến lần khác cứ reo mãi không dứt.
Nghiêm Linh Trang giật mình tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngồi ở bên giường thì kinh ngạc.
“Tổng giám đốc, anh chưa ngủ sao?”
Mặt anh đen lại.. Tâm trạng đang tốt đã bị tiếng chuông hỏng bét kia phá hoại không còn lại chút gì.
Cô bỗng dưng nhớ tới chứng bệnh thích sạch sẽ của anh, có lẽ ngoài anh ra, anh không muốn để ai khác ngủ trên giường của mình.
Nghiêm Linh Trang trở mình ngồi nhào chạy tới phòng phụ liền kê nghe điện thoại