Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-608
Chương 608: Ngây thơ
*Cô không làm gì sai cả, bố cháu sẽ không sa thải nhân viên một cách bừa bãi đâu. Ông ấy là một tổng giám đốc sáng suốt” Bước chân của Nghiêm Linh Trang càng nhanh hơn, không lâu sau đã rời khỏi sảnh trước.
Bé An tức giận giậm chân: “Bà cô này thật là tự luyến”
Chiến Quốc Việt im lặng nấy giờ lại đưa mắt nhìn về phía Chiến Hàn Quân, giọng điệu đùa cợt nói: “Rõ ràng trong lòng không muốn người ta đi mà hết lần này đến lần khác lại thử cô ấy. Ngây thơ”
Chiến Hàn Quân sững sờ nhìn Chiến Quốc Việt.
Sao đứa trẻ này lại biết trong đầu anh nghĩ gì?
Chiến Quốc Việt rút khăn giấy cẩn thận lau miệng. Sau đó, cậu bé lấy một đĩa ăn sạch sẽ, để sữa bỏ, pho mát và bánh mì rồi bước ra ngoài.
Ngôn Tình Sủng
Bé An cảm thấy rất bất ngờ: “Sao Quốc Việt là tốt với cô đó ghê thế?”
Bé Tùng tò mò nhìn bố: “Rốt cuộc cô ấy là ai thế ạ?”
Chiến Hàn Quân cầm đồ n sáng lên, tẻ nhạt bỏ vào miệng, trong đầu nhớ đến lời nói của Chiến Quốc Việt: “Rõ ràng trong lòng không muốn người ta đi mà hết lần này đến lần khác lại thử cô ấy”
Ngây thơ sao?
“Cô ấy sẽ không rời khỏi chúng ta đâu, vì vậy, hai đứa hãy gạt bỏ suy nghĩ đùa giỡn cô ấy đi” Chiến Hàn Quân cảnh cáo bọn nhỏ.
Bé An và bé Tùng sững sờ trước thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau của bố.
Bé An kêu lên: “Bố, bố thích người cô này sao?”
Chiến Hàn Quân hơi ngừng lại, cuối cùng yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy”
Bé An kêu lên: “Bố, bố không cần mẹ nữa sao?”
Chiến Hàn Quân lấy khăn giấy ra lau khuôn mặt lấm lem của cô bé: “Không lâu nữa con sẽ thích cô này thôi. Thích cô ấy như mẹ”
“Con không thèm thích cô ấy” Bé An nói.
Bé Tùng gật đầu đồng ý: “Con chỉ thích mẹ thôi”
Ánh nhìn của Chiến Hàn Quân rơi vào người Nghiêm Linh Trang qua cửa kính, tự hỏi cô gái này sẽ che giấu thân phận của mình bao lâu.
Trong vườn hoa.
Nghiêm Linh Trang cầm bình tưới cây và lơ đễnh tưới nước cho phong lan. Chậu hoa bị tưới đến nước tràn ra ngoài, Nghiêm Linh Trang cũng không phát hiện ra.
Điều cô đang nghĩ lúc này là làm sao để lấy lòng ba tên nhóc con quỷ quái này để bọn chúng không nhằm vào cô nữa. Nếu không, với thái độ thờ ơ của anh Quân đối với cô thì cô thật sự lo lắng rằng mình sẽ bọn họ đuối đi một cách vô tình.
“Nếu cô tưới nước cho phong lan như thế này thì phong lan sẽ chết vì úng nước” Giọng nói trầm thấp của Chiến Quốc Việt vang lên.
Nghiêm Linh Trang giật mình nhảy dựng lên, cũng thấy nước trong chậu phong lan đã tràn ra ngoài, tay chân luống cuống ôm chậu hoa dựng ngược lên.
Tuy nhiên, bùn đất đã ngấm nước và bong ra từng mảng. Toàn bộ chậu phong lan và đất cát đều bị rơi xuống đất.
“Ầm” một tiếng, chậu hoa đổ nát. Rễ cây phong lan nhô ra ngoài Nghiêm Linh Trang khóc không ra nước mắt nhìn Quốc Việt: “Làm sao bây giờ?”
Chiến Quốc thích nhất của bố, cũng là loài hoa đắt nhất nói: ‘Đây là loại lan yêu trong khu vườn này. Chà, bố có thế sẽ trừng phạt cô đấy”
Nghiêm Linh Trang lấy đất bỏ lại vào chậu hoa rồi lại đem phong lan vùi vào trong đấy, sau đó cầu xin Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, con đừng nói với bố con được không?”
Chiến Quốc Linh Trang: “Muộn rồi”
Nhìn về phía sau Nghiêm Nghiêm Linh Trang có dự cảm không lành, quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy bé Tùng và bé An đã đẩy bố bọn chúng ra vườn.
Nhìn thoáng qua, bé An thấy chậu hoa trong tay Nghiêm Linh Trang đã bị lật tung thì lập tức cười trên nỗi đau của người khác: “Cô đã tưới nước đến úng cây phong lan yêu thích nhất của bố cháu rồi. Hừ, bố cháu sẽ không tha cho cô đâu”
*Cô không làm gì sai cả, bố cháu sẽ không sa thải nhân viên một cách bừa bãi đâu. Ông ấy là một tổng giám đốc sáng suốt” Bước chân của Nghiêm Linh Trang càng nhanh hơn, không lâu sau đã rời khỏi sảnh trước.
Bé An tức giận giậm chân: “Bà cô này thật là tự luyến”
Chiến Quốc Việt im lặng nấy giờ lại đưa mắt nhìn về phía Chiến Hàn Quân, giọng điệu đùa cợt nói: “Rõ ràng trong lòng không muốn người ta đi mà hết lần này đến lần khác lại thử cô ấy. Ngây thơ”
Chiến Hàn Quân sững sờ nhìn Chiến Quốc Việt.
Sao đứa trẻ này lại biết trong đầu anh nghĩ gì?
Chiến Quốc Việt rút khăn giấy cẩn thận lau miệng. Sau đó, cậu bé lấy một đĩa ăn sạch sẽ, để sữa bỏ, pho mát và bánh mì rồi bước ra ngoài.
Ngôn Tình Sủng
Bé An cảm thấy rất bất ngờ: “Sao Quốc Việt là tốt với cô đó ghê thế?”
Bé Tùng tò mò nhìn bố: “Rốt cuộc cô ấy là ai thế ạ?”
Chiến Hàn Quân cầm đồ n sáng lên, tẻ nhạt bỏ vào miệng, trong đầu nhớ đến lời nói của Chiến Quốc Việt: “Rõ ràng trong lòng không muốn người ta đi mà hết lần này đến lần khác lại thử cô ấy”
Ngây thơ sao?
“Cô ấy sẽ không rời khỏi chúng ta đâu, vì vậy, hai đứa hãy gạt bỏ suy nghĩ đùa giỡn cô ấy đi” Chiến Hàn Quân cảnh cáo bọn nhỏ.
Bé An và bé Tùng sững sờ trước thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau của bố.
Bé An kêu lên: “Bố, bố thích người cô này sao?”
Chiến Hàn Quân hơi ngừng lại, cuối cùng yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy”
Bé An kêu lên: “Bố, bố không cần mẹ nữa sao?”
Chiến Hàn Quân lấy khăn giấy ra lau khuôn mặt lấm lem của cô bé: “Không lâu nữa con sẽ thích cô này thôi. Thích cô ấy như mẹ”
“Con không thèm thích cô ấy” Bé An nói.
Bé Tùng gật đầu đồng ý: “Con chỉ thích mẹ thôi”
Ánh nhìn của Chiến Hàn Quân rơi vào người Nghiêm Linh Trang qua cửa kính, tự hỏi cô gái này sẽ che giấu thân phận của mình bao lâu.
Trong vườn hoa.
Nghiêm Linh Trang cầm bình tưới cây và lơ đễnh tưới nước cho phong lan. Chậu hoa bị tưới đến nước tràn ra ngoài, Nghiêm Linh Trang cũng không phát hiện ra.
Điều cô đang nghĩ lúc này là làm sao để lấy lòng ba tên nhóc con quỷ quái này để bọn chúng không nhằm vào cô nữa. Nếu không, với thái độ thờ ơ của anh Quân đối với cô thì cô thật sự lo lắng rằng mình sẽ bọn họ đuối đi một cách vô tình.
“Nếu cô tưới nước cho phong lan như thế này thì phong lan sẽ chết vì úng nước” Giọng nói trầm thấp của Chiến Quốc Việt vang lên.
Nghiêm Linh Trang giật mình nhảy dựng lên, cũng thấy nước trong chậu phong lan đã tràn ra ngoài, tay chân luống cuống ôm chậu hoa dựng ngược lên.
Tuy nhiên, bùn đất đã ngấm nước và bong ra từng mảng. Toàn bộ chậu phong lan và đất cát đều bị rơi xuống đất.
“Ầm” một tiếng, chậu hoa đổ nát. Rễ cây phong lan nhô ra ngoài Nghiêm Linh Trang khóc không ra nước mắt nhìn Quốc Việt: “Làm sao bây giờ?”
Chiến Quốc thích nhất của bố, cũng là loài hoa đắt nhất nói: ‘Đây là loại lan yêu trong khu vườn này. Chà, bố có thế sẽ trừng phạt cô đấy”
Nghiêm Linh Trang lấy đất bỏ lại vào chậu hoa rồi lại đem phong lan vùi vào trong đấy, sau đó cầu xin Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, con đừng nói với bố con được không?”
Chiến Quốc Linh Trang: “Muộn rồi”
Nhìn về phía sau Nghiêm Nghiêm Linh Trang có dự cảm không lành, quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy bé Tùng và bé An đã đẩy bố bọn chúng ra vườn.
Nhìn thoáng qua, bé An thấy chậu hoa trong tay Nghiêm Linh Trang đã bị lật tung thì lập tức cười trên nỗi đau của người khác: “Cô đã tưới nước đến úng cây phong lan yêu thích nhất của bố cháu rồi. Hừ, bố cháu sẽ không tha cho cô đâu”