Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-605
Chương 605: Hình ảnh gây đỏ mặt
“Vậy thì tôi nhằm mắt lại là được chứ gì?”
Nghiêm Linh Trang nói xong, nhanh chóng tự giác nhắm mắt lại Chiến Hàn Quân dường như không còn tìm được lý do để đuổi cô ra nữa nên cứ bỏ mặc cô.
Nghiêm Linh Trang đẩy anh vào phòng tắm xong thì nghe thấy tiếng thở dài khó chịu của Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên anh có thể tự cởi áo nhưng lại không thể cởi quần, bèn thân thiết nói: “Tổng giám đốc, để tôi giúp anh cởi quần áo”
Đáy mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ chán ghét bản thân, tiếng nói trong cổ họng có phần bất đắc dĩ: “Ừ”
Nghiêm Linh Trang nhắm mắt lại, sờ vào xe lăn và đi vòng qua trước mặt anh.
Việc cởi áo diễn ra cực kì suôn sẻ, nhưng khi cởi quần dài ra, tay cô chạm vào một nơi không nên chạm, cô sợ hãi rút tay về.
Tuy nhiên, Chiến Hàn Quân đã nhân cơ hội để nhìn lại ngoại hình của cô một lúc. Lúc đầu anh còn nghĩ rằng trên mặt cô chịu rất nhiều nhát dao như vậy, nếu nhìn ở khoảng cách gần thì trên mặt chắc hẳn sẽ thấy những vết sẹo.
Nhưng mà trên mặt của cô thật sự không tìm thấy một chút tỳ vết nào.
Nghiêm Linh Trang lại duỗi tay ra, lần này rất cẩn thận, sờ soạng đến phần eo gầy của anh, hướng xuống dưới một chút! Đầu ngón tay cô như mang theo một luồng điện siêu nhỏ khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Cô đang dụ dỗ tôi à?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tổng giám đốc, anh có muốn giúp tôi tìm được khoá thắt lưng không.”
Chiến Hàn Quân vươn tay, đưa bàn tay đang châm lửa của cô xuống dưới. Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, niềm hạnh phúc khi có cả thế giới lại tràn về lần nữa.
Tuy nhiên, sự điềm tĩnh phi thường của Chiến Hàn Quân khiến anh không bao giờ tham lam thời gian ngắm cảnh đẹp, điều anh muốn chính là cả đời này cô đều chăm sóc anh.
Anh đặt tay cô vào khóa thắt lưng cài lên rồi buông ra.
Nghiêm Linh Trang luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đang muốn hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân.
“Rõ ràng là anh có thể tự cởi khoá thắt lưng mà?”
Chiến Hàn Quân tỏ vẻ kiêu ngạo: “Vậy cô vào đây làm gì? Ngắm nhìn trai đẹp đi tắm à?”
Trong chiếc đầu nhỏ của Nghiêm Linh Trang ngay lập tức tràn ngập những hình ảnh đẹp đẽ của trai đẹp đi tắm. Mặt cô đỏ bừng ngay lập tức.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như mông khi của cô, anh biết rằng cái đầu nhỏ bé của cô đã bắt đầu dơ bẩn rồi.
Sau khi giúp anh cởi quần, Nghiêm Linh Trang đưa tay đặt vòi nước vào trong tay anh: “Tắm xong thì gọi cho tôi”
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Bốn mươi phút sau, Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, trông vô cùng gợi cảm và hoang đại.
Nghiêm Linh Trang đang buồn ngủ năm trên bàn, nhìn thấy Chiến Hàn Quân liền vội vàng đứng lên, nhưng lại bất giác ngáp dài một cái.
Nghiêm Linh Trang dìu Chiến Hàn Quân xuống giường, có lẽ là do người quá buồn ngủ mà hao tổn sức lực, cô vô tình trượt tay khiến Chiến Hàn Quân ngã trên giường, còn cô ngã nhào vào người anh.
Chiếc khăn tắm vô tình bị tuột ra khiến hình ảnh trở nên khó coi.
“Cô muốn làm gì?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi: “Dụ dỗ tôi?”
“Tổng giám đốc, tôi không cố ý!” Nghiêm Linh Trang hoảng sợ giải thích *Đi ngủ đi” Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ chau mày của cô cũng không muốn hành hạ cô nữa.
Nghiêm Linh Trang đắp chăn bông cho anh rồi quay trở về phòng, đóng cửa lại, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng suốt đêm không nghỉ.
Chiến Hàn Quân đoán rằng cô đang chiến đấu với những đề khó mà bọn trẻ đưa, bất lực lắc đầu.
Sau khi anh ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là sáu giờ sáng, thế nhưng đèn trong phòng vân chưa tắt. Chiến Hàn Quân nhíu mày, cô gái này thức trắng đêm không ngủ?
Anh muốn đứng dậy để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chân anh không có cảm giác gì. Chiến Hàn Quân cố gắng ngồi dậy, nghiến răng duỗi chân xuống gầm giường.
Nhưng ngay lúc anh đứng lên, một cơn đau dữ dội từ nơi nào đó đột ngột truyền đến chân anh. Anh không thế chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Nghiêm Linh Trang gần như lao ra ngay lập tức: “Tổng giám đốc!”
“Vậy thì tôi nhằm mắt lại là được chứ gì?”
Nghiêm Linh Trang nói xong, nhanh chóng tự giác nhắm mắt lại Chiến Hàn Quân dường như không còn tìm được lý do để đuổi cô ra nữa nên cứ bỏ mặc cô.
Nghiêm Linh Trang đẩy anh vào phòng tắm xong thì nghe thấy tiếng thở dài khó chịu của Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên anh có thể tự cởi áo nhưng lại không thể cởi quần, bèn thân thiết nói: “Tổng giám đốc, để tôi giúp anh cởi quần áo”
Đáy mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ chán ghét bản thân, tiếng nói trong cổ họng có phần bất đắc dĩ: “Ừ”
Nghiêm Linh Trang nhắm mắt lại, sờ vào xe lăn và đi vòng qua trước mặt anh.
Việc cởi áo diễn ra cực kì suôn sẻ, nhưng khi cởi quần dài ra, tay cô chạm vào một nơi không nên chạm, cô sợ hãi rút tay về.
Tuy nhiên, Chiến Hàn Quân đã nhân cơ hội để nhìn lại ngoại hình của cô một lúc. Lúc đầu anh còn nghĩ rằng trên mặt cô chịu rất nhiều nhát dao như vậy, nếu nhìn ở khoảng cách gần thì trên mặt chắc hẳn sẽ thấy những vết sẹo.
Nhưng mà trên mặt của cô thật sự không tìm thấy một chút tỳ vết nào.
Nghiêm Linh Trang lại duỗi tay ra, lần này rất cẩn thận, sờ soạng đến phần eo gầy của anh, hướng xuống dưới một chút! Đầu ngón tay cô như mang theo một luồng điện siêu nhỏ khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Cô đang dụ dỗ tôi à?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tổng giám đốc, anh có muốn giúp tôi tìm được khoá thắt lưng không.”
Chiến Hàn Quân vươn tay, đưa bàn tay đang châm lửa của cô xuống dưới. Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, niềm hạnh phúc khi có cả thế giới lại tràn về lần nữa.
Tuy nhiên, sự điềm tĩnh phi thường của Chiến Hàn Quân khiến anh không bao giờ tham lam thời gian ngắm cảnh đẹp, điều anh muốn chính là cả đời này cô đều chăm sóc anh.
Anh đặt tay cô vào khóa thắt lưng cài lên rồi buông ra.
Nghiêm Linh Trang luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đang muốn hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân.
“Rõ ràng là anh có thể tự cởi khoá thắt lưng mà?”
Chiến Hàn Quân tỏ vẻ kiêu ngạo: “Vậy cô vào đây làm gì? Ngắm nhìn trai đẹp đi tắm à?”
Trong chiếc đầu nhỏ của Nghiêm Linh Trang ngay lập tức tràn ngập những hình ảnh đẹp đẽ của trai đẹp đi tắm. Mặt cô đỏ bừng ngay lập tức.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như mông khi của cô, anh biết rằng cái đầu nhỏ bé của cô đã bắt đầu dơ bẩn rồi.
Sau khi giúp anh cởi quần, Nghiêm Linh Trang đưa tay đặt vòi nước vào trong tay anh: “Tắm xong thì gọi cho tôi”
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Bốn mươi phút sau, Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, trông vô cùng gợi cảm và hoang đại.
Nghiêm Linh Trang đang buồn ngủ năm trên bàn, nhìn thấy Chiến Hàn Quân liền vội vàng đứng lên, nhưng lại bất giác ngáp dài một cái.
Nghiêm Linh Trang dìu Chiến Hàn Quân xuống giường, có lẽ là do người quá buồn ngủ mà hao tổn sức lực, cô vô tình trượt tay khiến Chiến Hàn Quân ngã trên giường, còn cô ngã nhào vào người anh.
Chiếc khăn tắm vô tình bị tuột ra khiến hình ảnh trở nên khó coi.
“Cô muốn làm gì?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi: “Dụ dỗ tôi?”
“Tổng giám đốc, tôi không cố ý!” Nghiêm Linh Trang hoảng sợ giải thích *Đi ngủ đi” Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ chau mày của cô cũng không muốn hành hạ cô nữa.
Nghiêm Linh Trang đắp chăn bông cho anh rồi quay trở về phòng, đóng cửa lại, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng suốt đêm không nghỉ.
Chiến Hàn Quân đoán rằng cô đang chiến đấu với những đề khó mà bọn trẻ đưa, bất lực lắc đầu.
Sau khi anh ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là sáu giờ sáng, thế nhưng đèn trong phòng vân chưa tắt. Chiến Hàn Quân nhíu mày, cô gái này thức trắng đêm không ngủ?
Anh muốn đứng dậy để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chân anh không có cảm giác gì. Chiến Hàn Quân cố gắng ngồi dậy, nghiến răng duỗi chân xuống gầm giường.
Nhưng ngay lúc anh đứng lên, một cơn đau dữ dội từ nơi nào đó đột ngột truyền đến chân anh. Anh không thế chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Nghiêm Linh Trang gần như lao ra ngay lập tức: “Tổng giám đốc!”