Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-601
Chương 601: Tận tâm dạy bảo
Bé An quay lại chạy lên lâu, đứng ở cửa phòng làm việc, hai tay nhỏ chống hông, rất đắc ý nhìn Nghiêm Linh Trang: “Bố cháu bảo cô xuống dưới. Ông ấy muốn nói chuyện với cô ạ”
Nghiêm Linh Trang nuốt nước miếng: “Nói chuyện gì?”
Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của bé An nói cho cô biết rằng Chiến Hàn Quân nhất định sẽ gây khó dễ cho cô.
Nghiêm Linh Trang uể oải đứng dậy, ủ rũ đi xuống lầu.
Bé An lập tức lau nước mắt, đắc ý khoe khoang với bé Tùng và Chiến Quốc Việt: “Đoán xem bà cô này có thể kiên trì được bao lâu?”
Bé Tùng nói: “Quy tắc cũ, anh đoán khoảng ba ngày.”
Chiến Quốc Việt vẫn vùi đầu đọc sách, dường như không có hứng thú với trò chơi này.
“Quốc Việt, anh mau đoán đi!” Bé An thúc giục.
Chiến Quốc Việt nhướng mày nhìn cô bé: “Em đoán mấy ngày?”
Bé An giơ một ngón tay lên: “Em muốn ngày mai cô ấy phải cuốn gói rời đi”
Chiến Quốc Việt lắc đầu: “Anh đoán rằng cô ấy sẽ không đi”
Cả bé Tùng và bé An đều rất bất mãn với câu trả lời của Chiến Quốc Việt.
“Quốc Việt, anh quên mẹ của chúng ta rồi sao? Người phụ nữ này dáng vẻ rất xinh đẹp, còn có khí chất như thế, quả thật là tình địch số một của mẹ. Chúng ta nên có chung mối thù, cùng nhau đối phó với cô ấy, đợi khi mẹ quay về thì bố và mẹ có thể quay về bên nhau” Bé Tùng nói.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng liếc bé Tùng một cái, lạnh nhạt nói hai chữ: “Ngu ngốc”
Bé Tùng và Bé An khó chịu trước thái độ bất hợp tác của Chiến Quốc Việt, bé An còn khiển trách Chiến Quốc Việt: “Em biết, anh không phải là đứa con được mẹ nuôi lớn nên anh không muốn giúp đỡ mẹ”
Chiến Quốc Việt không muốn cãi nhau với hai đứa trẻ nên cầm sách đi tới khu vườn dưới lầu.
Bé Tùng cùng bé An hai mặt nhìn nhau, bé Tùng nói: “Quốc Việt sao vậy? Trước kia anh ấy rất tích cực đùa giỡn các gia sư phụ đạo khác mà.”
Bé An trê môi: “Em biết rồi, chắc chắn anh ấy nhìn thấy cô ấy xinh đẹp nên thích cô ấy rồi”
Bé Tùng nhíu mày: “Anh cũng thích người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy. Nhưng không thể vì sắc quên nghĩa được, tấm lòng của mẹ lớn hơn cả trời mà.”
“Chúng ta tìm Quốc Việt nói chuyện đi”
Dưới tầng một Nghiêm Linh Trang thận trọng đẩy cửa phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, rụt rè hỏi: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi sao?”
“Ừ” Chiến Hàn Quân ngồi dưới cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cây hoa gạo bên ngoài.
Cây nở đầy hoa đỏ, rực rỡ như ánh mặt trời.
Nghiêm Linh Trang đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của anh. Khi nhìn thấy cây hoa gạo, Nghiêm Linh Trang đã bị dáng vẻ thẳng tắp, đẹp đẽ cùng với hoa gạo đầy cây của nó khiến cho vô cùng kinh ngạc.
“Việc học tập của bé An, làm phiền cô rồi”
Anh thản nhiên nói.
Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình: “Tôi còn nghĩ rằng anh định tước bỏ quyền lợi gia sư của tôi chứ”
Chiến Hàn Quân nói: “Trong vài năm qua, gia đình tôi đã xảy ra nhiều chuyện nên không để những đứa trẻ này được đi học trong các cơ sở giáo dục như những người khác. Tôi đã mời cho bọn chúng rất nhiều gia sư nổi tiếng, nhưng bọn chúng quá tính nghịch, luôn nghĩ một đống cách để đuổi gia sư đi”
Nghiêm Linh Trang nói: ‘Tôi có thể nhìn thấy được. Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ đâu”
Khi Nghiêm Linh Trang nói điều này, giọng của cô rất nhỏ.
Cô cảm thấy rất áy náy vì mình không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Nếu như hai năm qua cô không bỏ lỡ chuyện làm bạn với chúng thì có lẽ bọn nhỏ sẽ không phản kháng việc hòa đồng với các giáo viên như vậy.
Ánh nhìn của Chiến Hàn Quân di chuyển từ cây hoa gạo đến khuôn mặt của cô: Tôi hy vọng rằng bé An nhà tôi có thế làm một cây hoa loa kèn hoặc là một cây hoa gạo mạnh mẽ. Hy vọng cô có thể tận tâm dạy dỗ con bé”
Nghiêm Linh Trang sững người một lúc lâu.
Đây là phương châm của cô khi còn trẻ, anh vẫn nhớ như in.
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Được”
Đột nhiên, ngoài vườn hoa truyền đến tiếng cãi vã của những đứa trẻ.
Bé An quay lại chạy lên lâu, đứng ở cửa phòng làm việc, hai tay nhỏ chống hông, rất đắc ý nhìn Nghiêm Linh Trang: “Bố cháu bảo cô xuống dưới. Ông ấy muốn nói chuyện với cô ạ”
Nghiêm Linh Trang nuốt nước miếng: “Nói chuyện gì?”
Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của bé An nói cho cô biết rằng Chiến Hàn Quân nhất định sẽ gây khó dễ cho cô.
Nghiêm Linh Trang uể oải đứng dậy, ủ rũ đi xuống lầu.
Bé An lập tức lau nước mắt, đắc ý khoe khoang với bé Tùng và Chiến Quốc Việt: “Đoán xem bà cô này có thể kiên trì được bao lâu?”
Bé Tùng nói: “Quy tắc cũ, anh đoán khoảng ba ngày.”
Chiến Quốc Việt vẫn vùi đầu đọc sách, dường như không có hứng thú với trò chơi này.
“Quốc Việt, anh mau đoán đi!” Bé An thúc giục.
Chiến Quốc Việt nhướng mày nhìn cô bé: “Em đoán mấy ngày?”
Bé An giơ một ngón tay lên: “Em muốn ngày mai cô ấy phải cuốn gói rời đi”
Chiến Quốc Việt lắc đầu: “Anh đoán rằng cô ấy sẽ không đi”
Cả bé Tùng và bé An đều rất bất mãn với câu trả lời của Chiến Quốc Việt.
“Quốc Việt, anh quên mẹ của chúng ta rồi sao? Người phụ nữ này dáng vẻ rất xinh đẹp, còn có khí chất như thế, quả thật là tình địch số một của mẹ. Chúng ta nên có chung mối thù, cùng nhau đối phó với cô ấy, đợi khi mẹ quay về thì bố và mẹ có thể quay về bên nhau” Bé Tùng nói.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng liếc bé Tùng một cái, lạnh nhạt nói hai chữ: “Ngu ngốc”
Bé Tùng và Bé An khó chịu trước thái độ bất hợp tác của Chiến Quốc Việt, bé An còn khiển trách Chiến Quốc Việt: “Em biết, anh không phải là đứa con được mẹ nuôi lớn nên anh không muốn giúp đỡ mẹ”
Chiến Quốc Việt không muốn cãi nhau với hai đứa trẻ nên cầm sách đi tới khu vườn dưới lầu.
Bé Tùng cùng bé An hai mặt nhìn nhau, bé Tùng nói: “Quốc Việt sao vậy? Trước kia anh ấy rất tích cực đùa giỡn các gia sư phụ đạo khác mà.”
Bé An trê môi: “Em biết rồi, chắc chắn anh ấy nhìn thấy cô ấy xinh đẹp nên thích cô ấy rồi”
Bé Tùng nhíu mày: “Anh cũng thích người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy. Nhưng không thể vì sắc quên nghĩa được, tấm lòng của mẹ lớn hơn cả trời mà.”
“Chúng ta tìm Quốc Việt nói chuyện đi”
Dưới tầng một Nghiêm Linh Trang thận trọng đẩy cửa phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, rụt rè hỏi: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi sao?”
“Ừ” Chiến Hàn Quân ngồi dưới cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cây hoa gạo bên ngoài.
Cây nở đầy hoa đỏ, rực rỡ như ánh mặt trời.
Nghiêm Linh Trang đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của anh. Khi nhìn thấy cây hoa gạo, Nghiêm Linh Trang đã bị dáng vẻ thẳng tắp, đẹp đẽ cùng với hoa gạo đầy cây của nó khiến cho vô cùng kinh ngạc.
“Việc học tập của bé An, làm phiền cô rồi”
Anh thản nhiên nói.
Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình: “Tôi còn nghĩ rằng anh định tước bỏ quyền lợi gia sư của tôi chứ”
Chiến Hàn Quân nói: “Trong vài năm qua, gia đình tôi đã xảy ra nhiều chuyện nên không để những đứa trẻ này được đi học trong các cơ sở giáo dục như những người khác. Tôi đã mời cho bọn chúng rất nhiều gia sư nổi tiếng, nhưng bọn chúng quá tính nghịch, luôn nghĩ một đống cách để đuổi gia sư đi”
Nghiêm Linh Trang nói: ‘Tôi có thể nhìn thấy được. Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ đâu”
Khi Nghiêm Linh Trang nói điều này, giọng của cô rất nhỏ.
Cô cảm thấy rất áy náy vì mình không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Nếu như hai năm qua cô không bỏ lỡ chuyện làm bạn với chúng thì có lẽ bọn nhỏ sẽ không phản kháng việc hòa đồng với các giáo viên như vậy.
Ánh nhìn của Chiến Hàn Quân di chuyển từ cây hoa gạo đến khuôn mặt của cô: Tôi hy vọng rằng bé An nhà tôi có thế làm một cây hoa loa kèn hoặc là một cây hoa gạo mạnh mẽ. Hy vọng cô có thể tận tâm dạy dỗ con bé”
Nghiêm Linh Trang sững người một lúc lâu.
Đây là phương châm của cô khi còn trẻ, anh vẫn nhớ như in.
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Được”
Đột nhiên, ngoài vườn hoa truyền đến tiếng cãi vã của những đứa trẻ.