Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-596
Chương 596
Chiến Đình Vũ im lặng trừng mắt nhìn đứa con trai bênh người ngoài của mình. Đợi cả nhà ông ta nói xong, Chiến Hàn Quân mới lên tiếng: “Chân của tôi có đứng lên được hay không, không quan trọng. Bởi vì từ xưa tới nay, tôi không dùng chân để bắt nạt người khác, mà là dựa vào chỗ này để bắt nạt người ta”
Anh giơ tay lên chỉ vào trán mình.
Chiến Hàn Lâm bội phục Chiến Hàn Quân tới sát đất: “Đúng là anh cả. Em biết trên đời này không có khó khăn nào có thể làm khó được anh”
Chiến Hàn Quân mỉm cười. Trong đáy mắt Chiến Bá Kiên lộ ra vẻ mỉa mai: “Hàn Quân à, chân con bị tàn phế rồi, sau này phải điểu thêm mấy người nữa để bảo vệ con mới được.
Giá trị của bản thân con rất cao đấy, con chẳng khác nào thái tử của thủ đô. Rất nhiều người muốn lấy tính mạng của con!”
Lời này có vẻ như quan tâm, thực ra đang cố ý phản bác lại lời nói dùng đầu óc để sinh tồn của Chiến Hàn Quân. Anh khế mỉm cười liếc nhìn ông ta. Trong ánh mắt của hai bố con nhìn thì có vẻ như lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng bên trong lại như sóng ngâm mãnh liệt.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên đá thẳng chân lên, chậu hoa trên hành lang bị đá bay, đập trúng cái đèn treo trên đỉnh đầu Chiến Bá Kiên. Cái đèn kia rơi trúng vào bả vai của ông ta, mảnh vỡ rơi từ trên người Chiến Bá Kiên xuống Cô nói: “Kẻ nào không sợ chết dám gây bất lợi cho tổng giám đốc, tôi sẽ khiến kẻ đó giống như chiếc đèn treo này, chết không toàn thâyt”
Chiến Bá Kiên bị biến cố bất ngờ dọa sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng.
ông ta bị cô làm cho sợ hãi. Chiến Hàn Lâm thì trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên anh ta vỗ tay khen: “Oa, chị gái này giỏi võ thật!”
Nghiêm Linh Trang kiêu ngạo đáp: “Hừ, thế này mà cũng gọi là lợi hại á? Đúng là quê mùa!”
Cô đã đánh thẳng tám vị sư phụ Taekwondo đứng đầu của phòng tập Taekwondo nổi danh nhất Hàn Quốc. Mắt Chiến Hàn Quân hơi động, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về sự tiến bộ trong võ thuật của Linh Trang.
Cô biến bản thân trở nên xinh đẹp là để xứng với anh, tập võ khổ cực như vậy là vì cái gì?
Hành động lần này của Nghiêm Linh Trang chỉ là giết gà dọa khi. Chiến Hàn Quân cũng biết dụng ý của cô. Vì thế ngay từ đầu, anh không hề ngăn cản. Nhưng sau khi mục đích của Nghiêm Linh Trang đã đạt được, anh mới nói: “Làm bừa. Sao cô có thể vô lễ với bố tôi như vậy được? Lúc nữa đi lĩnh phạt!”
Trước mặt người khác, Nghiêm Linh Trang mạnh mẽ như đàn ông. Còn ở trước mặt Chiến Hàn Quân, cô lại ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu non: “Vâng thưa tổng giám đốc”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang bắt đầu lo lãng bất an, không biết tổng giám đốc sẽ phạt mình như thế nào. Sau khi bị cô uy hiếp, Chiến Bá Kiên không còn nói chuyện với Chiến Hàn Quân bằng giọng điệu quái gở kia nữa.
“Hàn Quân, con có con bé lợi hại này bảo vệ thì bố cũng yên tâm hơn nhiều rồi” Ông ta nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Bố không phải lo lắng cho con đâu. Con sẽ điều tra rõ thân phận của đám người dám làm con bị thương kia. Đừng hòng kẻ nào trốn thoát”
Lúc anh nói câu này, ánh mắt sâu thẳm của Chiến Hàn Quân nhìn về phía Chiến Bá Kiên. Mặc dù giọng nói mềm nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc như bảo kiếm. Ông ta cảm thấy không tự nhiên vì bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chăm.
Ánh mắt của Chiến Bá Kiên có vẻ hơi né tránh: “Hàn Quân à, chỉ cần chân con không sao thì bố và mẹ con cũng yên tâm rồi. Bố không quấy rầy con nữa, con nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hai bố mẹ về trước đây”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Không tiễn”
Bà cả nói: “Con không đi lại được, không cần tiễn đâu”
Chiến Bá Kiên định đi, Chiến Đình Vũ cũng không muốn ở lại đây để đối phó với cái miệng lợi hại của Chiến Hàn Quân nữa. Vì thế ông ta cũng nói lời tạm biệt: “Hàn Tước, bọn tôi cũng đi về đi. Hôm khác sẽ tới thăm cậu”
Chiến Hàn Quân đáp: “Chú không đi lại được, lại là bậc cha chú, không cần tự hạ thấp địa vị tới thăm tôi đâu”
Đây là lời từ chối Chiến Đình Vũ bước chân vào vườn Hương Đỉnh một cách uyển chuyển ư?
Mặt ông ta lập tức xụ xuống.
Chiến Đình Vũ im lặng trừng mắt nhìn đứa con trai bênh người ngoài của mình. Đợi cả nhà ông ta nói xong, Chiến Hàn Quân mới lên tiếng: “Chân của tôi có đứng lên được hay không, không quan trọng. Bởi vì từ xưa tới nay, tôi không dùng chân để bắt nạt người khác, mà là dựa vào chỗ này để bắt nạt người ta”
Anh giơ tay lên chỉ vào trán mình.
Chiến Hàn Lâm bội phục Chiến Hàn Quân tới sát đất: “Đúng là anh cả. Em biết trên đời này không có khó khăn nào có thể làm khó được anh”
Chiến Hàn Quân mỉm cười. Trong đáy mắt Chiến Bá Kiên lộ ra vẻ mỉa mai: “Hàn Quân à, chân con bị tàn phế rồi, sau này phải điểu thêm mấy người nữa để bảo vệ con mới được.
Giá trị của bản thân con rất cao đấy, con chẳng khác nào thái tử của thủ đô. Rất nhiều người muốn lấy tính mạng của con!”
Lời này có vẻ như quan tâm, thực ra đang cố ý phản bác lại lời nói dùng đầu óc để sinh tồn của Chiến Hàn Quân. Anh khế mỉm cười liếc nhìn ông ta. Trong ánh mắt của hai bố con nhìn thì có vẻ như lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng bên trong lại như sóng ngâm mãnh liệt.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên đá thẳng chân lên, chậu hoa trên hành lang bị đá bay, đập trúng cái đèn treo trên đỉnh đầu Chiến Bá Kiên. Cái đèn kia rơi trúng vào bả vai của ông ta, mảnh vỡ rơi từ trên người Chiến Bá Kiên xuống Cô nói: “Kẻ nào không sợ chết dám gây bất lợi cho tổng giám đốc, tôi sẽ khiến kẻ đó giống như chiếc đèn treo này, chết không toàn thâyt”
Chiến Bá Kiên bị biến cố bất ngờ dọa sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng.
ông ta bị cô làm cho sợ hãi. Chiến Hàn Lâm thì trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên anh ta vỗ tay khen: “Oa, chị gái này giỏi võ thật!”
Nghiêm Linh Trang kiêu ngạo đáp: “Hừ, thế này mà cũng gọi là lợi hại á? Đúng là quê mùa!”
Cô đã đánh thẳng tám vị sư phụ Taekwondo đứng đầu của phòng tập Taekwondo nổi danh nhất Hàn Quốc. Mắt Chiến Hàn Quân hơi động, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về sự tiến bộ trong võ thuật của Linh Trang.
Cô biến bản thân trở nên xinh đẹp là để xứng với anh, tập võ khổ cực như vậy là vì cái gì?
Hành động lần này của Nghiêm Linh Trang chỉ là giết gà dọa khi. Chiến Hàn Quân cũng biết dụng ý của cô. Vì thế ngay từ đầu, anh không hề ngăn cản. Nhưng sau khi mục đích của Nghiêm Linh Trang đã đạt được, anh mới nói: “Làm bừa. Sao cô có thể vô lễ với bố tôi như vậy được? Lúc nữa đi lĩnh phạt!”
Trước mặt người khác, Nghiêm Linh Trang mạnh mẽ như đàn ông. Còn ở trước mặt Chiến Hàn Quân, cô lại ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu non: “Vâng thưa tổng giám đốc”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang bắt đầu lo lãng bất an, không biết tổng giám đốc sẽ phạt mình như thế nào. Sau khi bị cô uy hiếp, Chiến Bá Kiên không còn nói chuyện với Chiến Hàn Quân bằng giọng điệu quái gở kia nữa.
“Hàn Quân, con có con bé lợi hại này bảo vệ thì bố cũng yên tâm hơn nhiều rồi” Ông ta nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Bố không phải lo lắng cho con đâu. Con sẽ điều tra rõ thân phận của đám người dám làm con bị thương kia. Đừng hòng kẻ nào trốn thoát”
Lúc anh nói câu này, ánh mắt sâu thẳm của Chiến Hàn Quân nhìn về phía Chiến Bá Kiên. Mặc dù giọng nói mềm nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc như bảo kiếm. Ông ta cảm thấy không tự nhiên vì bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chăm.
Ánh mắt của Chiến Bá Kiên có vẻ hơi né tránh: “Hàn Quân à, chỉ cần chân con không sao thì bố và mẹ con cũng yên tâm rồi. Bố không quấy rầy con nữa, con nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hai bố mẹ về trước đây”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Không tiễn”
Bà cả nói: “Con không đi lại được, không cần tiễn đâu”
Chiến Bá Kiên định đi, Chiến Đình Vũ cũng không muốn ở lại đây để đối phó với cái miệng lợi hại của Chiến Hàn Quân nữa. Vì thế ông ta cũng nói lời tạm biệt: “Hàn Tước, bọn tôi cũng đi về đi. Hôm khác sẽ tới thăm cậu”
Chiến Hàn Quân đáp: “Chú không đi lại được, lại là bậc cha chú, không cần tự hạ thấp địa vị tới thăm tôi đâu”
Đây là lời từ chối Chiến Đình Vũ bước chân vào vườn Hương Đỉnh một cách uyển chuyển ư?
Mặt ông ta lập tức xụ xuống.