Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-592
Chương 592
Chiến Hàn Quân bị tiếng động của bọn họ làm cho tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa bảo vệ, trong mắt hiện lên một tỉa lạnh lẽo.
Địa vị của anh trong nhà họ Chiến thực sự thấp đến như vậy ư!
Bọn họ thực sự coi anh như một kẻ tàn tật sao?
“Quan Minh Vũ, cánh tay nào của họ đã chạm vào đồ của tôi thì bẻ gấy cánh tay đó cho tôi”
Giọng nói chậm rãi, phát ra từ trong chiếc ô tô màu đen, lập tức khiến cho những người bảo vệ kia run rẩy, không biết nên làm thế nào.
Quan Minh Vũ nhận được mệnh lệnh từ tổng giám đốc, với tốc độ nhanh như chớp, anh ta đến gần một nhân viên bảo vệ bẻ một cánh tay của người đó.
Những nhân viên bảo vệ khác sợ hãi đấn mức sắc mặt trắng bệch ra.
Khi Quan Minh Vũ đi tới chỗ bọn họ, bọn họ đột nhiên quỳ xuống mặt đất cầu xin: “Cậu chủ, thực sự xin lỗi, chúng tôi biết là sai rồi”
“Muộn rồi” Chiến Hàn Quân nói hai chữ một cách lạnh lùng.
Quan Minh Vũ đá vào cánh tay một người khác, một tiếng rắc vang lên, cánh tay của người đó đã tàn phế rồi.
Một vài người khác đã tự mình nhận tội tự bẻ gãy tay của mình.
Quan Minh Vũ nói: iểu chuyện một chút như thế này sớm hơn thì có phải tốt hơn nhiều rồi không”
Tiếng huýt sáo của Chiến Hàn Quân đột nhiên vang lên: “Quan Minh Vũ, ai cho phép cậu mang đội chữa trị đến đây?”
Quan Minh Vũ biết rõ không thể che giấu bí mật được nữa, run rẩy bước tới gần chiếc Rolls-Royce: “Tổng giám đốc, là do..”
Ban đầu anh ta định phản bội bà chủ, nhưng vừa nghĩ đến cảnh phản bội bà chủ ở trước mặt tổng giám đốc, Quan Minh Vũ cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
“Là do em muốn dẫn đến” Quan Minh Vũ quyết định sẽ nhận tội thay bà chủ.
Nghiêm Linh Trang đối xử với Quan Minh Vũ rất tốt, anh ta biết ơn cô, anh ta lén lút giơ ngón tay cái lên qua khe hở của cánh cửa xe.
“Cậu muốn chết như thế nào đây?” Chiến Hàn Quân lý sự.
Quan Minh Vũ lập tức thay đổi chủ đê câu chuyện: “Không phải em, tổng giám đốc, mà là do… người ở bên cạnh anh”
Nghiêm Linh Trang đưa ngón tay cái lên rồi quay ngược bàn tay lại, trừng mắt nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Cái thứ không có tiên đồ”
Quan Minh Vũ nở nụ cười “Cô tự mình cầu phúc đi” Sau đó anh ta bỏ chạy thật nhanh.
Đoàn xe tiến vào trong biệt thự Ngọc Bích, từ từ đi đến vườn Hương Đỉnh.
Chỉ là không khí ở trong chiếc Rolls-Royce vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng nhìn chảm chằm về phía Nghiêm Linh Trang: “Cô không định cho tôi một lời giải thích sao?”
Các cơ trên mặt Nghiêm Linh Trang bắt đầu run rẩy, cô rụt rè nói: “Tổng giám đốc, thật ra, đội y tế này không phải được đưa đến cho anh mà được đưa đến cho tôi. Sức khỏe của tôi từ nhỏ đã không được tốt, đặc biệt là tim rất dễ bị đau của tôi, nó hoạt động không t: mỗi khi tôi căng thẳng nên tôi đi đâu cũng phải mang theo đội y tế của riêng mình”
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân đen lại.
Lừa dối anh như vậy, coi anh là đồ ngốc sao?
“Cô có thể kiếm một lý do tốt hơn được không?” Ít nhất thì cũng đừng khiến anh trở nên ngu ngốc như vậy.
Nghiêm Linh Trang buột miệng nói: “Anh… cho tôi thêm chút thời gian!
Chiến Hàn Quân cau mày: “Gì cơ?”
Nghiêm Linh Trang suýt chút nữa thì khóc vì sự ngu ngốc của mình, cô nói như vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ “Không, Tổng giám đốc, những gì tôi nói đều là sự thật”
Chiến Hàn Quân không nói gì thêm.
Tuy nhiên, cũng không biết vì sao, anh lại phải chấp nhận cho đội y tế đó vào trong biệt thự.
Chiến Hàn Quân quyết định tạm thời xuất viện, vì vậy không có người của nhà họ Chiến đến chào hỏi. Bây giờ khi biết được tin anh đã xuất viện, hệ thống bảo vệ cửa cũng đã được thông báo.
Ngay lập tức biệt thự Ngọc Bích trở nên bùng nổ.
Đại viện Đồng Ngô.
Sau khi nghe tin, Chiến Bá Kiên lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Nghiêm Hiểu Như ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia hung ác: “Ông ơi, không phải ông nói đại hạn của nó đang đến gần sao? Sao nó lại xuất viện sớm như vậy?”
Chiến Bá Kiên tự lấm bẩm một mình: “Chẳng lẽ… nó không thể cứu chữa được nữa, cho nên trở về nhà để trải qua quãng thời gian cuối cùng sao?”
Chiến Hàn Quân bị tiếng động của bọn họ làm cho tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa bảo vệ, trong mắt hiện lên một tỉa lạnh lẽo.
Địa vị của anh trong nhà họ Chiến thực sự thấp đến như vậy ư!
Bọn họ thực sự coi anh như một kẻ tàn tật sao?
“Quan Minh Vũ, cánh tay nào của họ đã chạm vào đồ của tôi thì bẻ gấy cánh tay đó cho tôi”
Giọng nói chậm rãi, phát ra từ trong chiếc ô tô màu đen, lập tức khiến cho những người bảo vệ kia run rẩy, không biết nên làm thế nào.
Quan Minh Vũ nhận được mệnh lệnh từ tổng giám đốc, với tốc độ nhanh như chớp, anh ta đến gần một nhân viên bảo vệ bẻ một cánh tay của người đó.
Những nhân viên bảo vệ khác sợ hãi đấn mức sắc mặt trắng bệch ra.
Khi Quan Minh Vũ đi tới chỗ bọn họ, bọn họ đột nhiên quỳ xuống mặt đất cầu xin: “Cậu chủ, thực sự xin lỗi, chúng tôi biết là sai rồi”
“Muộn rồi” Chiến Hàn Quân nói hai chữ một cách lạnh lùng.
Quan Minh Vũ đá vào cánh tay một người khác, một tiếng rắc vang lên, cánh tay của người đó đã tàn phế rồi.
Một vài người khác đã tự mình nhận tội tự bẻ gãy tay của mình.
Quan Minh Vũ nói: iểu chuyện một chút như thế này sớm hơn thì có phải tốt hơn nhiều rồi không”
Tiếng huýt sáo của Chiến Hàn Quân đột nhiên vang lên: “Quan Minh Vũ, ai cho phép cậu mang đội chữa trị đến đây?”
Quan Minh Vũ biết rõ không thể che giấu bí mật được nữa, run rẩy bước tới gần chiếc Rolls-Royce: “Tổng giám đốc, là do..”
Ban đầu anh ta định phản bội bà chủ, nhưng vừa nghĩ đến cảnh phản bội bà chủ ở trước mặt tổng giám đốc, Quan Minh Vũ cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
“Là do em muốn dẫn đến” Quan Minh Vũ quyết định sẽ nhận tội thay bà chủ.
Nghiêm Linh Trang đối xử với Quan Minh Vũ rất tốt, anh ta biết ơn cô, anh ta lén lút giơ ngón tay cái lên qua khe hở của cánh cửa xe.
“Cậu muốn chết như thế nào đây?” Chiến Hàn Quân lý sự.
Quan Minh Vũ lập tức thay đổi chủ đê câu chuyện: “Không phải em, tổng giám đốc, mà là do… người ở bên cạnh anh”
Nghiêm Linh Trang đưa ngón tay cái lên rồi quay ngược bàn tay lại, trừng mắt nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Cái thứ không có tiên đồ”
Quan Minh Vũ nở nụ cười “Cô tự mình cầu phúc đi” Sau đó anh ta bỏ chạy thật nhanh.
Đoàn xe tiến vào trong biệt thự Ngọc Bích, từ từ đi đến vườn Hương Đỉnh.
Chỉ là không khí ở trong chiếc Rolls-Royce vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng nhìn chảm chằm về phía Nghiêm Linh Trang: “Cô không định cho tôi một lời giải thích sao?”
Các cơ trên mặt Nghiêm Linh Trang bắt đầu run rẩy, cô rụt rè nói: “Tổng giám đốc, thật ra, đội y tế này không phải được đưa đến cho anh mà được đưa đến cho tôi. Sức khỏe của tôi từ nhỏ đã không được tốt, đặc biệt là tim rất dễ bị đau của tôi, nó hoạt động không t: mỗi khi tôi căng thẳng nên tôi đi đâu cũng phải mang theo đội y tế của riêng mình”
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân đen lại.
Lừa dối anh như vậy, coi anh là đồ ngốc sao?
“Cô có thể kiếm một lý do tốt hơn được không?” Ít nhất thì cũng đừng khiến anh trở nên ngu ngốc như vậy.
Nghiêm Linh Trang buột miệng nói: “Anh… cho tôi thêm chút thời gian!
Chiến Hàn Quân cau mày: “Gì cơ?”
Nghiêm Linh Trang suýt chút nữa thì khóc vì sự ngu ngốc của mình, cô nói như vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ “Không, Tổng giám đốc, những gì tôi nói đều là sự thật”
Chiến Hàn Quân không nói gì thêm.
Tuy nhiên, cũng không biết vì sao, anh lại phải chấp nhận cho đội y tế đó vào trong biệt thự.
Chiến Hàn Quân quyết định tạm thời xuất viện, vì vậy không có người của nhà họ Chiến đến chào hỏi. Bây giờ khi biết được tin anh đã xuất viện, hệ thống bảo vệ cửa cũng đã được thông báo.
Ngay lập tức biệt thự Ngọc Bích trở nên bùng nổ.
Đại viện Đồng Ngô.
Sau khi nghe tin, Chiến Bá Kiên lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Nghiêm Hiểu Như ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia hung ác: “Ông ơi, không phải ông nói đại hạn của nó đang đến gần sao? Sao nó lại xuất viện sớm như vậy?”
Chiến Bá Kiên tự lấm bẩm một mình: “Chẳng lẽ… nó không thể cứu chữa được nữa, cho nên trở về nhà để trải qua quãng thời gian cuối cùng sao?”