Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-578
Chương 578
Ánh mắt Chiến Quốc Việt sâu thắm nhìn thẳng vào khuôn mặt của Quan Minh Vũ: “Cháu chịu đựng được. Chú nói đi”
Phong Mang còn muốn che dấu tất cả bi kịch: “Quốc Việt, cháu đừng tin trên mạng, đều là lời đồn”
Quan Minh Vũ vảy tay với Phong Mang: “Thôi bỏ đi, cậu hãy nói cho thằng bé biết đi. Thằng bé này không có dễ dàng bị lừa như vậy”
Quan Minh Vũ hẳng giọng nói, dường như sau khi bỏ đi lời nói dối ngụy trang, anh ta cũng không muốn che dấu cảm xúc chính mình.
Anh ta cực kỳ đau khổ nói: “Bố của các cháu đúng là đã xảy ra chuyện. Trên đường, anh ấy đi cứu ông bà nội của các cháu thì bị người khác tập kích, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Bây giờ anh ấy đang được cấp cứu ở phòng ICU của trung tâm y tế Á Châu”
Lạc Thanh Tùng khiếp sợ trợn mắt, cả người bị chỉ phối bởi một loại giận dữ, vì vậy cậu bé đã nắm chặt nắm đấm dưới tay áo mà không hề hay biết.
Vẻ mặt của Chiến Quốc Việt bình tĩnh đến đáng sợ: “Ai làm?”
Quan Minh Vũ nói: “Còn chưa tìm ra được hung thủ. Nhưng gần đây Chiến Bá Kiên một người ông nội khác của cháu hoạt động thường xuyên, còn có ý đồ lấy danh nghĩa tình thương của bố để đưa bố của cháu chuyển viện khỏi trung tâm y tế Á Châu. Chuyện này, hơn phân nửa không thể thoát khỏi quan hệ với ông ta”
Nghe thấy tên Chiến Bá Kiên, trên khuôn mặt anh tuấn của Quốc Việt trở nên rét lạnh.
Lạc Thanh Tùng giống như núi lửa đang hồi dung nham bỗng nhiên phun trào: “Cháu muốn báo thù cho bố: Chiến Quốc Việt vẫn kìm nén vượt quá bình tĩnh và lý trí trong tưởng tượng: “Hiện tại không phải là lúc báo thù. Bảo vệ tốt cho bố, ốn định tình thế Á Châu mới là điều quan trọng”
Quan Minh Vũ và Phong Mang hoàn toàn bội phục sát đất sự bình tĩnh quá mức bình thường của Chiến Quốc Việt.
Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rét lạnh nhìn chẩm chằm Quan Minh Vũ và Phong Mang “Hai chú thả cháu và Lạc Thanh Tùng ra đi. Chúng cháu có thể hỗ trợ”
Lạc Thanh An gào lên: “Còn em thì sao?”
Lạc Thanh Tùng nói: “Em hãy tự bảo vệ mình an toàn, là em đã giúp đỡ chúng ta rất lớn rồi”
Lạc Thanh An hụt hẵng: “Đừng mà, em cũng muốn đi ra ngoài hỗ trợ”
Chiến Quốc Việt nói: “Em là con gái, phụ trách xinh đẹp như hoa là tốt rồi”
Cứ như vậy, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng rời núi Khi Quan Minh Vũ và Phong Mang mang theo Chiến Quốc Việt Lạc Thanh Tùng rời đi, vẻ mặt của Lạc Thanh An đau khổ nhìn theo bóng dáng bọn họ đã đi xa.
“Các anh đều không cần em đi, hừ, khinh thường phụ nữ, một ngày nào đó, em sẽ khiến các anh với không tới em”
Lạc Thanh Tùng quay lại đầu le lưỡi với cô bé: “Em có thể học như mẹ vậy, tìm một người xã hội đen làm chồng. Chúng ta sẽ với không tới em”
“Anh đi chết đi” Lạc Thanh An tức giận mà chửi thề.
Chiến Quốc Việt nhìn em trai em gái đùa giỡn, ánh mắt của cậu bé tràn đầy hâm mộ.
“Đã là lúc nào rồi. Còn có tâm tình đùa giỡn.”
Lạc Thanh Tùng ngưng cười, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trở nên thâm trầm.
Sau khi đến Á Châu, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng bắt đầu thực hiện khôi phục mạng internet nội bộ Á Châu.
Rất nhanh, mạng internet bị đình trệ một lần nữa được khởi động trở lại Tập đoàn Chiến Thị.
Chiến Bá Kiên có thể nói là người có việc vui tâm tình sảng khoái, nét mặt hồng hào, tươi cười rạng rỡ.
Ông ta đang ngồi ở trong văn phòng chủ tịch, nghe người làm báo cáo tin vui. “Chủ tịch, Á Châu và chúng ta vui buồn có nhau, mạng internet nội bộ Á Châu bị hacker quấy nhiều, chúng ta có cần ra tay giúp đỡ Á Châu không?”
Chiến Bá Kiên nói: “Tất nhiên hacker là muốn đối đầu với nhà họ Chiến chúng ta. Nếu tình thế nguy cấp, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, trong tình thế cần thiết thì phải ra quyết sách bỏ xe giữ tướng. Để Á Châu bảo vệ tập đoàn Chiến Thị, tôi nghĩ Hàn Quân cũng sẽ không trách tôi làm như vậy.”
Chiến Bá Kiên sao có thể viện trợ Á Châu?
Ông ta ước gì Á Châu phá sản, như vậy thị trường tài nguyên sẽ một lần nữa sẽ trở về trong tay tập đoàn Chiến Thị Chỉ tiếc, mộng đẹp của ông ta quá ngắn.
Mạng nội bộ internet Á Châu đình trệ không quá ba giờ đồng hồ, đã có người nói cho ông ta: “Thưa chủ tịch, mạng nội bộ internet Á Châu đã khôi phục rồi”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt sâu thắm nhìn thẳng vào khuôn mặt của Quan Minh Vũ: “Cháu chịu đựng được. Chú nói đi”
Phong Mang còn muốn che dấu tất cả bi kịch: “Quốc Việt, cháu đừng tin trên mạng, đều là lời đồn”
Quan Minh Vũ vảy tay với Phong Mang: “Thôi bỏ đi, cậu hãy nói cho thằng bé biết đi. Thằng bé này không có dễ dàng bị lừa như vậy”
Quan Minh Vũ hẳng giọng nói, dường như sau khi bỏ đi lời nói dối ngụy trang, anh ta cũng không muốn che dấu cảm xúc chính mình.
Anh ta cực kỳ đau khổ nói: “Bố của các cháu đúng là đã xảy ra chuyện. Trên đường, anh ấy đi cứu ông bà nội của các cháu thì bị người khác tập kích, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Bây giờ anh ấy đang được cấp cứu ở phòng ICU của trung tâm y tế Á Châu”
Lạc Thanh Tùng khiếp sợ trợn mắt, cả người bị chỉ phối bởi một loại giận dữ, vì vậy cậu bé đã nắm chặt nắm đấm dưới tay áo mà không hề hay biết.
Vẻ mặt của Chiến Quốc Việt bình tĩnh đến đáng sợ: “Ai làm?”
Quan Minh Vũ nói: “Còn chưa tìm ra được hung thủ. Nhưng gần đây Chiến Bá Kiên một người ông nội khác của cháu hoạt động thường xuyên, còn có ý đồ lấy danh nghĩa tình thương của bố để đưa bố của cháu chuyển viện khỏi trung tâm y tế Á Châu. Chuyện này, hơn phân nửa không thể thoát khỏi quan hệ với ông ta”
Nghe thấy tên Chiến Bá Kiên, trên khuôn mặt anh tuấn của Quốc Việt trở nên rét lạnh.
Lạc Thanh Tùng giống như núi lửa đang hồi dung nham bỗng nhiên phun trào: “Cháu muốn báo thù cho bố: Chiến Quốc Việt vẫn kìm nén vượt quá bình tĩnh và lý trí trong tưởng tượng: “Hiện tại không phải là lúc báo thù. Bảo vệ tốt cho bố, ốn định tình thế Á Châu mới là điều quan trọng”
Quan Minh Vũ và Phong Mang hoàn toàn bội phục sát đất sự bình tĩnh quá mức bình thường của Chiến Quốc Việt.
Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rét lạnh nhìn chẩm chằm Quan Minh Vũ và Phong Mang “Hai chú thả cháu và Lạc Thanh Tùng ra đi. Chúng cháu có thể hỗ trợ”
Lạc Thanh An gào lên: “Còn em thì sao?”
Lạc Thanh Tùng nói: “Em hãy tự bảo vệ mình an toàn, là em đã giúp đỡ chúng ta rất lớn rồi”
Lạc Thanh An hụt hẵng: “Đừng mà, em cũng muốn đi ra ngoài hỗ trợ”
Chiến Quốc Việt nói: “Em là con gái, phụ trách xinh đẹp như hoa là tốt rồi”
Cứ như vậy, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng rời núi Khi Quan Minh Vũ và Phong Mang mang theo Chiến Quốc Việt Lạc Thanh Tùng rời đi, vẻ mặt của Lạc Thanh An đau khổ nhìn theo bóng dáng bọn họ đã đi xa.
“Các anh đều không cần em đi, hừ, khinh thường phụ nữ, một ngày nào đó, em sẽ khiến các anh với không tới em”
Lạc Thanh Tùng quay lại đầu le lưỡi với cô bé: “Em có thể học như mẹ vậy, tìm một người xã hội đen làm chồng. Chúng ta sẽ với không tới em”
“Anh đi chết đi” Lạc Thanh An tức giận mà chửi thề.
Chiến Quốc Việt nhìn em trai em gái đùa giỡn, ánh mắt của cậu bé tràn đầy hâm mộ.
“Đã là lúc nào rồi. Còn có tâm tình đùa giỡn.”
Lạc Thanh Tùng ngưng cười, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trở nên thâm trầm.
Sau khi đến Á Châu, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng bắt đầu thực hiện khôi phục mạng internet nội bộ Á Châu.
Rất nhanh, mạng internet bị đình trệ một lần nữa được khởi động trở lại Tập đoàn Chiến Thị.
Chiến Bá Kiên có thể nói là người có việc vui tâm tình sảng khoái, nét mặt hồng hào, tươi cười rạng rỡ.
Ông ta đang ngồi ở trong văn phòng chủ tịch, nghe người làm báo cáo tin vui. “Chủ tịch, Á Châu và chúng ta vui buồn có nhau, mạng internet nội bộ Á Châu bị hacker quấy nhiều, chúng ta có cần ra tay giúp đỡ Á Châu không?”
Chiến Bá Kiên nói: “Tất nhiên hacker là muốn đối đầu với nhà họ Chiến chúng ta. Nếu tình thế nguy cấp, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, trong tình thế cần thiết thì phải ra quyết sách bỏ xe giữ tướng. Để Á Châu bảo vệ tập đoàn Chiến Thị, tôi nghĩ Hàn Quân cũng sẽ không trách tôi làm như vậy.”
Chiến Bá Kiên sao có thể viện trợ Á Châu?
Ông ta ước gì Á Châu phá sản, như vậy thị trường tài nguyên sẽ một lần nữa sẽ trở về trong tay tập đoàn Chiến Thị Chỉ tiếc, mộng đẹp của ông ta quá ngắn.
Mạng nội bộ internet Á Châu đình trệ không quá ba giờ đồng hồ, đã có người nói cho ông ta: “Thưa chủ tịch, mạng nội bộ internet Á Châu đã khôi phục rồi”