Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-569
Chương 569
Giống như khi mất đi thú cưng của mình, khiến con người ta chìm trong màn đêm vắng vẻ hiu quạnh.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha cả đêm, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thật trống rỗng.
Bố mẹ đi rồi, cả Lạc Thanh Du cũng rời bỏ anh, trong phút chốc anh cảm thấy mình chính là một người cô độc. Cảm thấy sống trên đời này chẳng có ý nghĩa gì nữa “Chủ tịch!” Cánh cửa làm bằng gỗ gụ lâu năm được đẩy ra, dưới ánh đèn chớp chiếu rọi, Quan Minh Vũ loạng choạng bước vào.
Chiến Hàn Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của Quan Minh Vũ tái nhợt, giọng nói run run: “Chủ tịch, tôi vừa nhận được cuộc gọi của Thanh Uyên. Anh ấy nói chiếc xe vừa mới rời khỏi biệt thự Ngọc Bích nửa tiếng đồng hồ thì bị mất nhưng vẫn chậm một bước, chiếc xe lật ngược ôi vội vàng chạy tới lao xuống hồ nước bên cạnh… “
“Cậu nói cái gì?” Chiến Hàn Quân run rẩy đứng lên.
Quan Minh Vũ đau khổ: “Chủ tịch, ông cụ và phu nhân, họ mất rồi”
Chiến Hàn Quân bất động tại chỗ, đột nhiên lao đi như một con dã thú điên cuồng.
Ngoài trời vân đổ mưa như trút nước.
Sấm chớp rền vang vọng.
Bãi cỏ mênh mông bát ngát, nước mưa trút xuống nhìn giống như một hồ nước, nước trên mặt đất cũng tích tụ lại thành những vũng nhỏ.
Một bóng người cao lớn, như một cơn cuồng phong chạy khắp bãi cỏ rộng lớn.
Quan Minh Vũ đặt tay lên miệng, hét lớn: “Chủ tịch, tôi đi lấy xe. Anh đợi tôi”
Giọng anh ta bị gió, mưa và sấm sét át đi một cách tàn nhẫn. Quan Minh Vũ không biết chủ tịch có nghe thấy giọng nói của mình không, chỉ biết nếu chủ tịch mà chạy thế này thì thân thế dù có đanh thép thế không chịu nổi.
Dù cho là ý tốt như vậy, lại trở thành điều bi thương nhất trong cuộc đời của Quan Minh Vũ.
Chiến Hàn Quân nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trước đây anh đã không thể cứu được Tranh Linh, nhưng hôm nay anh nhất định phải cứu được bố mẹ mình.
Phía trước chính là nơi xảy ra tai nạn, đột nhiên Chiến Hàn Quân trượt chân, khiến cả người lao về phía trước, may mà thể lực anh xuất sắc, chân đứng vững mới không bị rơi xuống đống bùn lầy dưới đất.
Khi bình tĩnh lại, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một đám người mặc đồ đen. Bọn chúng đều đeo mặt nạ, lao về phía Chiến Hàn Quân không có chút thủ hạ lưu tình, đánh nhau với anh.
Nếu như bình thường, Chiến Hàn Quân đối phó với những tên này, tâm lý rất ốn định, bình thản mà đánh, những kẻ liều mạng kia chưa chắc đã thoát được.
Nhưng hôm nay, lòng anh như lửa đốt, nóng vội nhưng lại chả có ích gì, rất nhanh đã rơi vào tình thế bất lợi.
“Ai phái các người đến?” Chiến Hàn Quân gắn giọng.
Đám người như bị câm, không ai trả lời anh Thoạt nhìn, bọn chúng là những tên côn đồ được đào tạo bài bản, Chiến Hàn Quân không thể qua giọng nói nụ cười của bọn chúng mà đoán ai là người đứng sau.
Hơn nữa, nhóm người này ra tay tàn nhẫn, thủ thuật cao siêu. Dường như bọn chúng đến để lấy mạng sống của Chiến Hàn Quân Điều đáng sợ hơn là đám người này dường như biết rất rõ về anh. Biết răng thân thủ anh tốt, vì vậy bọn chúng không những muốn dùng số lượng đông để gây sức ép cho anh, mà còn đem theo vũ khí đáng sợ.
Rất nhanh chiếc áo sơ mi trắng của Chiến Hàn Quân đã dính một vệt máu đỏ tươi, bọn họ đánh gãy chân, thậm chí còn tiêm thứ thuốc không rõ nguồn gốc vào cơ thể anh.
Chiến Hàn Quân từ từ mất đi sức lực, cuối cùng tứ chỉ anh mềm nhũn trên đất.
Đám người kia thay nhau đấm đá, khiến anh ngã khuyu xuống đất.
Khi Quan Minh Vũ lái xe tới, nhìn thấy máu chảy dài trên mặt đất, hơn chục người ngã lăn ra đất, chủ tịch của anh ta cũng là một trong số đó.
Nằm bất động trên vũng máu, chiếc áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Quan Minh Vũ nổi điên gầm lên: “AI Tất cả chết hết cho tao!”
Chiếc Rolls-Royce điên cưồng lái xe tông vào đám người kia, bọn chúng bị đâm ngã bốn phía. Chỉ còn vài tên lành lặn, nhanh chóng bỏ chạy.
Giống như khi mất đi thú cưng của mình, khiến con người ta chìm trong màn đêm vắng vẻ hiu quạnh.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha cả đêm, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thật trống rỗng.
Bố mẹ đi rồi, cả Lạc Thanh Du cũng rời bỏ anh, trong phút chốc anh cảm thấy mình chính là một người cô độc. Cảm thấy sống trên đời này chẳng có ý nghĩa gì nữa “Chủ tịch!” Cánh cửa làm bằng gỗ gụ lâu năm được đẩy ra, dưới ánh đèn chớp chiếu rọi, Quan Minh Vũ loạng choạng bước vào.
Chiến Hàn Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của Quan Minh Vũ tái nhợt, giọng nói run run: “Chủ tịch, tôi vừa nhận được cuộc gọi của Thanh Uyên. Anh ấy nói chiếc xe vừa mới rời khỏi biệt thự Ngọc Bích nửa tiếng đồng hồ thì bị mất nhưng vẫn chậm một bước, chiếc xe lật ngược ôi vội vàng chạy tới lao xuống hồ nước bên cạnh… “
“Cậu nói cái gì?” Chiến Hàn Quân run rẩy đứng lên.
Quan Minh Vũ đau khổ: “Chủ tịch, ông cụ và phu nhân, họ mất rồi”
Chiến Hàn Quân bất động tại chỗ, đột nhiên lao đi như một con dã thú điên cuồng.
Ngoài trời vân đổ mưa như trút nước.
Sấm chớp rền vang vọng.
Bãi cỏ mênh mông bát ngát, nước mưa trút xuống nhìn giống như một hồ nước, nước trên mặt đất cũng tích tụ lại thành những vũng nhỏ.
Một bóng người cao lớn, như một cơn cuồng phong chạy khắp bãi cỏ rộng lớn.
Quan Minh Vũ đặt tay lên miệng, hét lớn: “Chủ tịch, tôi đi lấy xe. Anh đợi tôi”
Giọng anh ta bị gió, mưa và sấm sét át đi một cách tàn nhẫn. Quan Minh Vũ không biết chủ tịch có nghe thấy giọng nói của mình không, chỉ biết nếu chủ tịch mà chạy thế này thì thân thế dù có đanh thép thế không chịu nổi.
Dù cho là ý tốt như vậy, lại trở thành điều bi thương nhất trong cuộc đời của Quan Minh Vũ.
Chiến Hàn Quân nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trước đây anh đã không thể cứu được Tranh Linh, nhưng hôm nay anh nhất định phải cứu được bố mẹ mình.
Phía trước chính là nơi xảy ra tai nạn, đột nhiên Chiến Hàn Quân trượt chân, khiến cả người lao về phía trước, may mà thể lực anh xuất sắc, chân đứng vững mới không bị rơi xuống đống bùn lầy dưới đất.
Khi bình tĩnh lại, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một đám người mặc đồ đen. Bọn chúng đều đeo mặt nạ, lao về phía Chiến Hàn Quân không có chút thủ hạ lưu tình, đánh nhau với anh.
Nếu như bình thường, Chiến Hàn Quân đối phó với những tên này, tâm lý rất ốn định, bình thản mà đánh, những kẻ liều mạng kia chưa chắc đã thoát được.
Nhưng hôm nay, lòng anh như lửa đốt, nóng vội nhưng lại chả có ích gì, rất nhanh đã rơi vào tình thế bất lợi.
“Ai phái các người đến?” Chiến Hàn Quân gắn giọng.
Đám người như bị câm, không ai trả lời anh Thoạt nhìn, bọn chúng là những tên côn đồ được đào tạo bài bản, Chiến Hàn Quân không thể qua giọng nói nụ cười của bọn chúng mà đoán ai là người đứng sau.
Hơn nữa, nhóm người này ra tay tàn nhẫn, thủ thuật cao siêu. Dường như bọn chúng đến để lấy mạng sống của Chiến Hàn Quân Điều đáng sợ hơn là đám người này dường như biết rất rõ về anh. Biết răng thân thủ anh tốt, vì vậy bọn chúng không những muốn dùng số lượng đông để gây sức ép cho anh, mà còn đem theo vũ khí đáng sợ.
Rất nhanh chiếc áo sơ mi trắng của Chiến Hàn Quân đã dính một vệt máu đỏ tươi, bọn họ đánh gãy chân, thậm chí còn tiêm thứ thuốc không rõ nguồn gốc vào cơ thể anh.
Chiến Hàn Quân từ từ mất đi sức lực, cuối cùng tứ chỉ anh mềm nhũn trên đất.
Đám người kia thay nhau đấm đá, khiến anh ngã khuyu xuống đất.
Khi Quan Minh Vũ lái xe tới, nhìn thấy máu chảy dài trên mặt đất, hơn chục người ngã lăn ra đất, chủ tịch của anh ta cũng là một trong số đó.
Nằm bất động trên vũng máu, chiếc áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Quan Minh Vũ nổi điên gầm lên: “AI Tất cả chết hết cho tao!”
Chiếc Rolls-Royce điên cưồng lái xe tông vào đám người kia, bọn chúng bị đâm ngã bốn phía. Chỉ còn vài tên lành lặn, nhanh chóng bỏ chạy.