Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-504
Chương 504
Ba bé con đáng yêu đứng trước mặt anh ta bàn bạc. Bé Tùng tức giận nói: “Cô nói đúng quá mà, quả nhiên bố đang tán gái”
Bé An nói: “Xương cốt của mẹ còn chưa lạnh thế mà bố đã quên mẹ mất tiêu. Thật sự làm cho lòng người giá lạnh mà”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng u ám nói: “Trước khi chưa biết rõ sự thật thì không thể kết luận bậy bạ được”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bé An hỏi.
Bé Tùng đề nghị: “Chúng ta điều tra thử cái cô y tá mà bố thích xem sao.”
Chiến Quốc Việt: Sau đó, không coi ai ra gì ngông nghênh đi ra ngoài.
Quan Minh Vũ bị đám nhóc con đáng yêu hoàn toàn ngó lơ… ngây người như phỗng.
Lúc đang nghĩ phải nhanh chóng nói lại kế hoạch của đám nhóc con đáng yêu cho tổng giám đốc biết thì Chiến Quốc Việt chợt quay lại uy hiếp anh ta: “Chú Minh Vũ, nếu như chú muốn ngày nào cũng gặp chúng cháu thì cứ việc đi mách lẻo với bố cháu đi”
Đây là uy hiếp trắng trợn đó!
Tuổi mới có bây lớn, suy nghĩ cẩn thận, trước tấn công sau rút lui, thật sự không thể nào đụng đến được!
Mấy người Chiến Quốc Việt dời mặt trận sang chỗ khác, chẳng mấy chốc đã đi đến trung tâm y tế của Á Châu Trốn ở cầu thang, mấy cái đâu nhỏ chụm lại với nhau, bí mật tính toán cái gì đó.
“Ba người chúng ta cùng nhau đi ra ngoài thì cái cô y tá vừa nhìn đã biết chúng ta là anh em sinh ba của nhà họ Chiến. Chắc chắn sẽ giấu đi bộ mặt thật của cô ấy, dối trá lấy lòng chúng ta. Vì thế từng người chúng ta sẽ lần lượt đi ra ngoài” Bé Tùng nói.
“Nói có lý” Chiến Quốc Việt nói.
Bé An bèn vác cặp sách nhỏ đi về phía hành lang bên kia.
Cô bé không biết cái cô y tá kia ở phòng bệnh nào, chỉ có thể đi tìm lần lượt từng phòng một.
Lúc đến phòng bệnh số 11, bé An thò cái đầu nhỏ vào trong khe cửa, mềm mại đáng yêu hỏi: “Di ơi, dì biết Lạc Linh không ạ?”
Lạc Thanh Du đang ngồi ở đầu giường đọc kinh Phật cho ông nội nghe, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc này. Ngạc nhiên đến độ lập tức quay đầu lại Khi nhìn thấy bé An, Lạc Thanh Du hoảng sợ như con gà gỗ.
“Cháu tìm Lạc Linh làm gì?”
Ánh mắt của bé An nhìn vào vầng trán lộ ra ngoài khẩu trang của cô, trong đôi mắt giống như nai con toát lên một sự sợ hãi.
Vốn dĩ Lạc Thanh Du đang đứng lên đi về phía cửa thì chợt lùi về sau. Cô sợ hù con gái mình.
Bé An lắc đầu một cái, chạy đi.
Bé An bị hoảng sợ chạy một mạch về cầu thang, bé Tùng và Chiến Quốc Việt thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô bé thì lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Cái dì trong phòng bệnh số 11, mặt dì ấy, xấu quá à!” Bé An võ ngực nói.
Bé Tùng nhíu mày: “Con gái nhát gan thế đó. Xem anh này”
Lúc bé Tùng chuẩn bị đi, bé An bổng nhiên kéo tay cậu bé lại, vẻ mặt xấu hổ nói: “Bé Tùng, giúp em nói lời xin lỗi với dì kia với nha.
Em cũng không có ý ghét bỏ dì ấy đâu, chỉ là em sợ…”
“Ừm”
Bé Tùng đi thẳng đến phòng bệnh số 11, đẩy cửa ra đi đến bên cạnh của Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du không dám nhìn thẳng vào bé Tùng, đã dọa con gái rồi cũng không muốn hù con trai nữa.
Nhưng ánh mắt của bé Tùng trực tiếp nhìn thẳng vào mặt của cô. Mang theo ý dò xét: “Dì, xin lỗi, cô bé vừa nấy mới chạy đi kia là em gái của cháu. Em ấy nhờ cháu nói xin lỗi dùm em ấy, em ấy cũng không phải ghét dì, chỉ là em ấy nhát gan thôi…”
Bé Tùng nói xong thì cúi người xin lỗi với Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du khẽ mỉm cười: “Mấy cháu đến đây làm gĩ “Chúng cháu đến tìm một cô y tá, cô ấy tên là Lạc Linh. Dì có biết cô ấy không?”
Lạc Thanh Du ngớ ra, giọng nói của bé Tùng lúc nhắc đến Lạc Linh không mấy thân thiện. Xem bọn nhóc đến tìm cô chưa chắc là có chuyện tốt.
“Dì mới đến, cũng chưa quen y tá ở đây lãm: “Cảm ơn dì” Bé Tùng đi ra ngoài.
Lại tìm một vòng, cúi đầu ủ rũ quay lại cầu thang: “Căn bản cũng không có người tên là Lạc Linh này”
Bé An nói: “Lẽ nào hôm nay cô ấy không đi làm: Chiến Quốc Việt lại rơi vào trầm tư.
Một lúc sau Chiến Quốc Việt mới hỏi thăm bé Tùng: “Cái dì ở phòng bệnh số 11 kia tên là gì?”
“Em không có hỏi” Bé Tùng nói.
Ba bé con đáng yêu đứng trước mặt anh ta bàn bạc. Bé Tùng tức giận nói: “Cô nói đúng quá mà, quả nhiên bố đang tán gái”
Bé An nói: “Xương cốt của mẹ còn chưa lạnh thế mà bố đã quên mẹ mất tiêu. Thật sự làm cho lòng người giá lạnh mà”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng u ám nói: “Trước khi chưa biết rõ sự thật thì không thể kết luận bậy bạ được”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bé An hỏi.
Bé Tùng đề nghị: “Chúng ta điều tra thử cái cô y tá mà bố thích xem sao.”
Chiến Quốc Việt: Sau đó, không coi ai ra gì ngông nghênh đi ra ngoài.
Quan Minh Vũ bị đám nhóc con đáng yêu hoàn toàn ngó lơ… ngây người như phỗng.
Lúc đang nghĩ phải nhanh chóng nói lại kế hoạch của đám nhóc con đáng yêu cho tổng giám đốc biết thì Chiến Quốc Việt chợt quay lại uy hiếp anh ta: “Chú Minh Vũ, nếu như chú muốn ngày nào cũng gặp chúng cháu thì cứ việc đi mách lẻo với bố cháu đi”
Đây là uy hiếp trắng trợn đó!
Tuổi mới có bây lớn, suy nghĩ cẩn thận, trước tấn công sau rút lui, thật sự không thể nào đụng đến được!
Mấy người Chiến Quốc Việt dời mặt trận sang chỗ khác, chẳng mấy chốc đã đi đến trung tâm y tế của Á Châu Trốn ở cầu thang, mấy cái đâu nhỏ chụm lại với nhau, bí mật tính toán cái gì đó.
“Ba người chúng ta cùng nhau đi ra ngoài thì cái cô y tá vừa nhìn đã biết chúng ta là anh em sinh ba của nhà họ Chiến. Chắc chắn sẽ giấu đi bộ mặt thật của cô ấy, dối trá lấy lòng chúng ta. Vì thế từng người chúng ta sẽ lần lượt đi ra ngoài” Bé Tùng nói.
“Nói có lý” Chiến Quốc Việt nói.
Bé An bèn vác cặp sách nhỏ đi về phía hành lang bên kia.
Cô bé không biết cái cô y tá kia ở phòng bệnh nào, chỉ có thể đi tìm lần lượt từng phòng một.
Lúc đến phòng bệnh số 11, bé An thò cái đầu nhỏ vào trong khe cửa, mềm mại đáng yêu hỏi: “Di ơi, dì biết Lạc Linh không ạ?”
Lạc Thanh Du đang ngồi ở đầu giường đọc kinh Phật cho ông nội nghe, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc này. Ngạc nhiên đến độ lập tức quay đầu lại Khi nhìn thấy bé An, Lạc Thanh Du hoảng sợ như con gà gỗ.
“Cháu tìm Lạc Linh làm gì?”
Ánh mắt của bé An nhìn vào vầng trán lộ ra ngoài khẩu trang của cô, trong đôi mắt giống như nai con toát lên một sự sợ hãi.
Vốn dĩ Lạc Thanh Du đang đứng lên đi về phía cửa thì chợt lùi về sau. Cô sợ hù con gái mình.
Bé An lắc đầu một cái, chạy đi.
Bé An bị hoảng sợ chạy một mạch về cầu thang, bé Tùng và Chiến Quốc Việt thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô bé thì lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Cái dì trong phòng bệnh số 11, mặt dì ấy, xấu quá à!” Bé An võ ngực nói.
Bé Tùng nhíu mày: “Con gái nhát gan thế đó. Xem anh này”
Lúc bé Tùng chuẩn bị đi, bé An bổng nhiên kéo tay cậu bé lại, vẻ mặt xấu hổ nói: “Bé Tùng, giúp em nói lời xin lỗi với dì kia với nha.
Em cũng không có ý ghét bỏ dì ấy đâu, chỉ là em sợ…”
“Ừm”
Bé Tùng đi thẳng đến phòng bệnh số 11, đẩy cửa ra đi đến bên cạnh của Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du không dám nhìn thẳng vào bé Tùng, đã dọa con gái rồi cũng không muốn hù con trai nữa.
Nhưng ánh mắt của bé Tùng trực tiếp nhìn thẳng vào mặt của cô. Mang theo ý dò xét: “Dì, xin lỗi, cô bé vừa nấy mới chạy đi kia là em gái của cháu. Em ấy nhờ cháu nói xin lỗi dùm em ấy, em ấy cũng không phải ghét dì, chỉ là em ấy nhát gan thôi…”
Bé Tùng nói xong thì cúi người xin lỗi với Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du khẽ mỉm cười: “Mấy cháu đến đây làm gĩ “Chúng cháu đến tìm một cô y tá, cô ấy tên là Lạc Linh. Dì có biết cô ấy không?”
Lạc Thanh Du ngớ ra, giọng nói của bé Tùng lúc nhắc đến Lạc Linh không mấy thân thiện. Xem bọn nhóc đến tìm cô chưa chắc là có chuyện tốt.
“Dì mới đến, cũng chưa quen y tá ở đây lãm: “Cảm ơn dì” Bé Tùng đi ra ngoài.
Lại tìm một vòng, cúi đầu ủ rũ quay lại cầu thang: “Căn bản cũng không có người tên là Lạc Linh này”
Bé An nói: “Lẽ nào hôm nay cô ấy không đi làm: Chiến Quốc Việt lại rơi vào trầm tư.
Một lúc sau Chiến Quốc Việt mới hỏi thăm bé Tùng: “Cái dì ở phòng bệnh số 11 kia tên là gì?”
“Em không có hỏi” Bé Tùng nói.