Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
Chương 495
Sau khi thức giấc, Lạc Thanh Du phát hiện ra một chuyện đáng buồn, đó là cô bị dị ứng tự Khi nghe được tiếng la như heo bị cắt tiết của Lạc Thanh Du truyền ra từ phòng tắm, Chiến Anh Nguyệt bị dọa lập tức rơi xuống giường.
*Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiến Anh Nguyệt liêu xiêu chạy tới phòng tắm, thấy Lạc Thanh Du vạch cổ áo ra, bên trong chỉ chít chấm đỏ.
Chiến Anh Nguyệt sững sờ: “Chị bị dị ứng với phấn hoa?”
Lạc Thanh Du vỗ trán: “Cơ thể của Lạc Thanh Du rất mẫn cảm, sau chị lại quên mất việc này chứi”
Chiến Anh Nguyệt lập tức đi ra ngoài, nhấc điện thoại và nhắn tin cho anh trai: “Lập tức… lập tức đến lấy hoa của anh đi!”
Sáng sớm, Chiến Hàn Quân cảm thấy rất phiền muộn khi nhận được tin nhắn này.
Rõ ràng là Lạc Thanh Du rất thích hoa hồng của người khác, nhưng lại ném những bông hồn trân quý của anh ra khỏi cửa.
Ý cô ấy là gì?
Thờ ơ trả lời một tin nhắn: “Tự xử lý đi”
Sau bữa sáng đơn giản, Chiến Hàn Quân đến công ty làm việc Quan Minh Vũ như thương lệ báo cáo cho anh tin tức động trời: “Tổng giám đốc, bà chủ sáng nay đã ném hết hoa hồng anh tặng vào thùng rác của ký túc xá”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân cực kỳ khó coi!
“Điều tra ra tên đàn ông tặng hoa cho cô ấy chưa?”
Quan Minh Vũ cúi đầu: “Vẫn chưa!”
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm của tổng giám đóc, Quan Minh Vũ giải thích: “Không biết vì sao hôm nay bà chủ xin nghỉ, cái tên đàn ông kia cũng không thấy xuất hiện nữa: Chiến Hàn Quân nhướng mày: “Tại sao lại xin nghỉ phép?”
Quan Minh Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tổng giám đốc, bệnh viện cũng không biết nguyên do, bà chủ muốn xin nghỉ phép, bọn họ nào dám hỏi chỉ tiết?”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Vô lý? Lập tức đi thăm dò hôm nay bà chủ làm gì.”
Nếu như cô xin nghỉ phép để đi chơi với một người đàn ông kia, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cái sừng trên đầu mình.
“Vâng!” Quan Minh Vũ liền bỏ trốn mất dạng.
Lạc Thanh Du năm trên giường chán chường, ngứa ngáy không chịu nổi Chiến Anh Nguyệt đã mua cho cô một viên thuốc chống dị ứng, cô cũng tăng liều lượng sau khi ăn nên mới ổn một chút.
Sau đó, khi hết đau rồi, Lạc Thanh Du lại nhớ thương đám hoa hồng quý giá trong thùng rác lúc nấy.
“Anh Nguyệt, hoa hồng mà anh của em bồi thường cho chị, tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Những bông hồng phổ biến nhất có giá vài nghìn mỗi bông, nhưng những bông anh trai em tặng cho chị đều là những bông đẹp nhất trong số những bông hồng. Còn một số loại hiếm nữa, cũng phải vài trăm triệu là ít”
Lạc Thanh Du đau lòng nhìn: “Vậy sáng nay chị đã mất tiền mua một chiếc xe hơi sang trọng rồi?”
“Ôi, anh của em tiêu nhiều tiền như vậy, đúng là ông tổ của đám con ông cháu cha”
Chợt nhớ ra điều gì đó, rồi thở dài ngao ngán, buồn bã: “Anh ấy vung tiền như rác đối với một cô y tá, thế nhưng đối với người vợ này lại keo kiệt vô cùng, hừ, anh ấy vốn không yêu chịt Chiến Anh Nguyệt: “..”
Tâm trạng của Lạc Thanh Du cực kỳ tệ.
“Anh Nguyệt, chúng ta đi uống rượu!”
Lạc Thanh Du có hai cách để giảm bớt stress: ăn đồ ăn vặt và uống rượu.
Buồn nhẹ thì dùng cái trước.
Buồn nhiều thì dùng cái sau Trong lòng Chiến Anh Nguyệt vẫn còn sợ hãi: “Uống rượu? Lần trước uống đến vào phòng cấp cứu, anh em lúc đó tức đến nỗi suýt chặt đầu em rồi. Không đi”
Lạc Thanh Du nói: “Cuộc đời đều cần sung sướng, chớ bị sợ hãi làm hỏng cuộc vui! Đi thôi!”
Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng thỏa hiệp.
Á Châu Quan Minh Vũ lo lắng chạy tới phòng tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, đã có tin tức của tên đàn ông kia”
Sau khi thức giấc, Lạc Thanh Du phát hiện ra một chuyện đáng buồn, đó là cô bị dị ứng tự Khi nghe được tiếng la như heo bị cắt tiết của Lạc Thanh Du truyền ra từ phòng tắm, Chiến Anh Nguyệt bị dọa lập tức rơi xuống giường.
*Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiến Anh Nguyệt liêu xiêu chạy tới phòng tắm, thấy Lạc Thanh Du vạch cổ áo ra, bên trong chỉ chít chấm đỏ.
Chiến Anh Nguyệt sững sờ: “Chị bị dị ứng với phấn hoa?”
Lạc Thanh Du vỗ trán: “Cơ thể của Lạc Thanh Du rất mẫn cảm, sau chị lại quên mất việc này chứi”
Chiến Anh Nguyệt lập tức đi ra ngoài, nhấc điện thoại và nhắn tin cho anh trai: “Lập tức… lập tức đến lấy hoa của anh đi!”
Sáng sớm, Chiến Hàn Quân cảm thấy rất phiền muộn khi nhận được tin nhắn này.
Rõ ràng là Lạc Thanh Du rất thích hoa hồng của người khác, nhưng lại ném những bông hồn trân quý của anh ra khỏi cửa.
Ý cô ấy là gì?
Thờ ơ trả lời một tin nhắn: “Tự xử lý đi”
Sau bữa sáng đơn giản, Chiến Hàn Quân đến công ty làm việc Quan Minh Vũ như thương lệ báo cáo cho anh tin tức động trời: “Tổng giám đốc, bà chủ sáng nay đã ném hết hoa hồng anh tặng vào thùng rác của ký túc xá”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân cực kỳ khó coi!
“Điều tra ra tên đàn ông tặng hoa cho cô ấy chưa?”
Quan Minh Vũ cúi đầu: “Vẫn chưa!”
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm của tổng giám đóc, Quan Minh Vũ giải thích: “Không biết vì sao hôm nay bà chủ xin nghỉ, cái tên đàn ông kia cũng không thấy xuất hiện nữa: Chiến Hàn Quân nhướng mày: “Tại sao lại xin nghỉ phép?”
Quan Minh Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tổng giám đốc, bệnh viện cũng không biết nguyên do, bà chủ muốn xin nghỉ phép, bọn họ nào dám hỏi chỉ tiết?”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Vô lý? Lập tức đi thăm dò hôm nay bà chủ làm gì.”
Nếu như cô xin nghỉ phép để đi chơi với một người đàn ông kia, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cái sừng trên đầu mình.
“Vâng!” Quan Minh Vũ liền bỏ trốn mất dạng.
Lạc Thanh Du năm trên giường chán chường, ngứa ngáy không chịu nổi Chiến Anh Nguyệt đã mua cho cô một viên thuốc chống dị ứng, cô cũng tăng liều lượng sau khi ăn nên mới ổn một chút.
Sau đó, khi hết đau rồi, Lạc Thanh Du lại nhớ thương đám hoa hồng quý giá trong thùng rác lúc nấy.
“Anh Nguyệt, hoa hồng mà anh của em bồi thường cho chị, tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Những bông hồng phổ biến nhất có giá vài nghìn mỗi bông, nhưng những bông anh trai em tặng cho chị đều là những bông đẹp nhất trong số những bông hồng. Còn một số loại hiếm nữa, cũng phải vài trăm triệu là ít”
Lạc Thanh Du đau lòng nhìn: “Vậy sáng nay chị đã mất tiền mua một chiếc xe hơi sang trọng rồi?”
“Ôi, anh của em tiêu nhiều tiền như vậy, đúng là ông tổ của đám con ông cháu cha”
Chợt nhớ ra điều gì đó, rồi thở dài ngao ngán, buồn bã: “Anh ấy vung tiền như rác đối với một cô y tá, thế nhưng đối với người vợ này lại keo kiệt vô cùng, hừ, anh ấy vốn không yêu chịt Chiến Anh Nguyệt: “..”
Tâm trạng của Lạc Thanh Du cực kỳ tệ.
“Anh Nguyệt, chúng ta đi uống rượu!”
Lạc Thanh Du có hai cách để giảm bớt stress: ăn đồ ăn vặt và uống rượu.
Buồn nhẹ thì dùng cái trước.
Buồn nhiều thì dùng cái sau Trong lòng Chiến Anh Nguyệt vẫn còn sợ hãi: “Uống rượu? Lần trước uống đến vào phòng cấp cứu, anh em lúc đó tức đến nỗi suýt chặt đầu em rồi. Không đi”
Lạc Thanh Du nói: “Cuộc đời đều cần sung sướng, chớ bị sợ hãi làm hỏng cuộc vui! Đi thôi!”
Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng thỏa hiệp.
Á Châu Quan Minh Vũ lo lắng chạy tới phòng tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, đã có tin tức của tên đàn ông kia”