Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-488
Chương 4Vietwriter
Chiến Hàn Quân đi vào.
Lạc Thanh Du trốn ở bên cạnh cửa.
Chiến Hàn Quân quay đầu lại không thấy cái đuôi nhỏ đâu, lông mày lại nhíu lên lần nữa *Đi vào đây” Anh nghiến răng nói Lạc Thanh Du chậm rãi nhích vào.
Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy Lạc Thanh Du thì có chút ngạc nhiên.
Có điều lúc Chiến Hàn Quân gọi Lạc Thanh Du vào, giọng nói tràn đầy lửa giận, khiến cho Nghiêm Hiểu Như thấy vui mừng trong lòng “Anh Quân, cái cô y tá này lén lút dùng ông nội em để thử kim.”
Chiến Hàn Quân nói: “Cô khiếu nại cô ấy?”
Giọng nói như cuốn theo gió lạnh.
Nghiêm Hiểu Như khẽ giật mình, vì sao cảm thấy anh không giống bình thường?
Trước kia, anh ghét nhất là người vi phạm quy định.
“Cô ấy là người mà tôi chỉ định chăm sóc cho ông cụ Nghiêm, cô có ý kiến à?”
Sắc mặt Nghiêm Hiểu Như hơi trắng bệch ra: “Anh Quân, sao em dám có ý kiến với anh chứ? Chẳng qua là… em thấy cô ấy là người mới, không có tư cách dùng ông em để thử kim’ Chiến Hàn Quân quay đầu nói với Lạc Thanh Du: “Đi đổi kim cho ông Nghiêm”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu được dụng ý của anh.
Cô nhất định phải dùng kỹ thuật để ngăn chặn cái miệng của Nghiêm Hiểu Như.
Mặc dù Á Châu không cho phép làm trái quy tắc, nhưng lại không hạn chế nhân tài Vì mình, vì danh dự của Á Châu, cô nhất định phải thành công.
Lạc Thanh Du đi tới trước giường ông Nghiêm, đôi mắt trống rỗng vô hồn của ông cụ Nghiêm khi nhìn thấy Lạc Thanh Du thì lập tức trở nên sáng trong.
Ông dùng ánh mắt khích lệ nhìn Lạc Thanh Du: Cố lên!
Lạc Thanh Du thấy ông mỉm cười với mình, sau đó kéo cánh tay khô gầy của ông cụ tới, nhẹ nhàng vuốt trên động mạch chủ.
Y tá trưởng lo lắng nhìn Lạc Thanh Du, chỉ sợ cô có sơ xuất, cô phụ tấm lòng của tổng giám đốc.
Trong mắt Chiến Hàn Quân mang theo vài phần cưng chiều, còn có mấy phần ghen ghét.
Quả nhiên, Lạc Thanh Du dịu dàng với người khác, chỉ hung dữ với một mình anh.
Mặc dù kỹ thuật của Lạc Thanh Du không tính là thành thạo, có điều làm từ từ từng bước rất đúng chỗ.
Lần đầu tiên thay kim đã khiến cho cả đám người kinh ngạc.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân rời vào trán cô, Lạc Thanh Du vì khẩn trương mà rịn mồ hôi.
Chiến Hàn Quân rút khăn tay lau mồ hôi cho cô.
Lạc Thanh Du bị hành động của anh dọa đến giật nảy mình, động tác trên tay tăng tốc một cái là xong.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Lạc Thanh Du tức giận trợn mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân trừng lại cô: “Lau mồ hôi cho em”
Trong lòng phiền muộn, sao lại nuôi ra một con sói mắt trắng chứ?
Lạc Thanh Du ném khăn tay vào anh, mắng: “Suýt chút nữa thì anh hại tôi thất thủ rồi”
Chiến Hàn Quân bĩu môi… tức đến không muốn nói chuyện nữa.
Cô đối với ông nội mình thì cẩn thận che chở giống như trẻ nhỏ.
Đối với anh thì chỉ biết măng!
Được rồi, coi như kiếm trước thiếu nợ cô.
Đời này phải trả lại Y tá trưởng tán thương Lạc Thanh Du không ngớt: “Lạc Linh, kỹ thuật của cô không tệ, sẽ quen tay nhanh thôi Lạc Thanh Du vui vẻ cười một tiếng.
Chiến Hàn Quân thấy cô cười vui vẻ như thế, mây đen trong lòng cũng tan biến.
Thế nhưng, lời tiếp theo của ý tá trưởng lại đẩy anh trở lại địa ngục: ‘Lạc Linh, cô chịu khổ như vậy quả là đáng giá”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn Lạc Thanh Du: “Chịu khổ?”
Y tá trưởng nói: “Lạc Linh vì mau chóng muốn được chăm sóc cho bệnh nhân đã dùng bản thân để thử kim”
Chiến Hàn Quân lập tức kéo mu bàn tay của Lạc Thanh Du lại, thấy được trên mu bàn tay của cô chí chít lỗ kim thì tức giận vô cùng.
Chiến Hàn Quân đi vào.
Lạc Thanh Du trốn ở bên cạnh cửa.
Chiến Hàn Quân quay đầu lại không thấy cái đuôi nhỏ đâu, lông mày lại nhíu lên lần nữa *Đi vào đây” Anh nghiến răng nói Lạc Thanh Du chậm rãi nhích vào.
Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy Lạc Thanh Du thì có chút ngạc nhiên.
Có điều lúc Chiến Hàn Quân gọi Lạc Thanh Du vào, giọng nói tràn đầy lửa giận, khiến cho Nghiêm Hiểu Như thấy vui mừng trong lòng “Anh Quân, cái cô y tá này lén lút dùng ông nội em để thử kim.”
Chiến Hàn Quân nói: “Cô khiếu nại cô ấy?”
Giọng nói như cuốn theo gió lạnh.
Nghiêm Hiểu Như khẽ giật mình, vì sao cảm thấy anh không giống bình thường?
Trước kia, anh ghét nhất là người vi phạm quy định.
“Cô ấy là người mà tôi chỉ định chăm sóc cho ông cụ Nghiêm, cô có ý kiến à?”
Sắc mặt Nghiêm Hiểu Như hơi trắng bệch ra: “Anh Quân, sao em dám có ý kiến với anh chứ? Chẳng qua là… em thấy cô ấy là người mới, không có tư cách dùng ông em để thử kim’ Chiến Hàn Quân quay đầu nói với Lạc Thanh Du: “Đi đổi kim cho ông Nghiêm”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu được dụng ý của anh.
Cô nhất định phải dùng kỹ thuật để ngăn chặn cái miệng của Nghiêm Hiểu Như.
Mặc dù Á Châu không cho phép làm trái quy tắc, nhưng lại không hạn chế nhân tài Vì mình, vì danh dự của Á Châu, cô nhất định phải thành công.
Lạc Thanh Du đi tới trước giường ông Nghiêm, đôi mắt trống rỗng vô hồn của ông cụ Nghiêm khi nhìn thấy Lạc Thanh Du thì lập tức trở nên sáng trong.
Ông dùng ánh mắt khích lệ nhìn Lạc Thanh Du: Cố lên!
Lạc Thanh Du thấy ông mỉm cười với mình, sau đó kéo cánh tay khô gầy của ông cụ tới, nhẹ nhàng vuốt trên động mạch chủ.
Y tá trưởng lo lắng nhìn Lạc Thanh Du, chỉ sợ cô có sơ xuất, cô phụ tấm lòng của tổng giám đốc.
Trong mắt Chiến Hàn Quân mang theo vài phần cưng chiều, còn có mấy phần ghen ghét.
Quả nhiên, Lạc Thanh Du dịu dàng với người khác, chỉ hung dữ với một mình anh.
Mặc dù kỹ thuật của Lạc Thanh Du không tính là thành thạo, có điều làm từ từ từng bước rất đúng chỗ.
Lần đầu tiên thay kim đã khiến cho cả đám người kinh ngạc.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân rời vào trán cô, Lạc Thanh Du vì khẩn trương mà rịn mồ hôi.
Chiến Hàn Quân rút khăn tay lau mồ hôi cho cô.
Lạc Thanh Du bị hành động của anh dọa đến giật nảy mình, động tác trên tay tăng tốc một cái là xong.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Lạc Thanh Du tức giận trợn mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân trừng lại cô: “Lau mồ hôi cho em”
Trong lòng phiền muộn, sao lại nuôi ra một con sói mắt trắng chứ?
Lạc Thanh Du ném khăn tay vào anh, mắng: “Suýt chút nữa thì anh hại tôi thất thủ rồi”
Chiến Hàn Quân bĩu môi… tức đến không muốn nói chuyện nữa.
Cô đối với ông nội mình thì cẩn thận che chở giống như trẻ nhỏ.
Đối với anh thì chỉ biết măng!
Được rồi, coi như kiếm trước thiếu nợ cô.
Đời này phải trả lại Y tá trưởng tán thương Lạc Thanh Du không ngớt: “Lạc Linh, kỹ thuật của cô không tệ, sẽ quen tay nhanh thôi Lạc Thanh Du vui vẻ cười một tiếng.
Chiến Hàn Quân thấy cô cười vui vẻ như thế, mây đen trong lòng cũng tan biến.
Thế nhưng, lời tiếp theo của ý tá trưởng lại đẩy anh trở lại địa ngục: ‘Lạc Linh, cô chịu khổ như vậy quả là đáng giá”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn Lạc Thanh Du: “Chịu khổ?”
Y tá trưởng nói: “Lạc Linh vì mau chóng muốn được chăm sóc cho bệnh nhân đã dùng bản thân để thử kim”
Chiến Hàn Quân lập tức kéo mu bàn tay của Lạc Thanh Du lại, thấy được trên mu bàn tay của cô chí chít lỗ kim thì tức giận vô cùng.