Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-483
Chương 483
Lạc Thanh Du đẩy tay Chiến Hàn Quân về: “Tôi không cần ai làm chuột bạch cho mình cả.” Muốn thử kim, cô sẽ thử trên người mình.
Cô quay lại chiếc bàn tròn trong góc, lấy những chiếc kim đã chuẩn bị sẵn, xắn tay áo và bắt đầu thử kim trên mu bàn tay.
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn cô.
Trước đây không phải cô sợ tiêm thuốc nhất sao?
Có lần cô bị cảm, anh dẫn cô tới bệnh viện, kết quả cô như con mèo mướp khóc lóc ôm lấy cảnh tay anh: “Anh Quân, xin anh đấy, đừng dẫn em tới bệnh viện, em không muốn bị tiêm…” Khi đó cô đã trưởng thành rồi, thế lại lại khóc đến độ không còn chút hình tượng nào.
Chiến Hàn Quân cảm thấy đau nhói trong tim. Những năm này, không ai yêu thương, cô trở nên dũng cảm và mạnh mẽ như vậy.
Lạc Thanh Du làm ngơ trước cái nhìn của Chiến Hàn Quân, chuyên tâm thử châm lên người mình.
Cây kim đầu tiên đâm sai vị trí, đau đến nỗi cô giật một cái.
Mí mắt của Chiến Hàn Quân cũng nhảy theo.
Cây châm thứ hai, cắm vào mạch máu, máu liền chảy ra ròng ròng.
Thế nhưng cô lại cực kỳ bình tĩnh dùng bông chặn lại miệng vết thương.
*Em dừng tay!” Cuối cùng, Chiến Hàn Quân vẫn không nỡ nhìn cô chịu đau, quát lớn.
Lạc Thanh Du nghỉ ngờ nhìn về phía anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Đừng đâm nữa, tôi thấy máu là ngất” Lạc Thanh Du giật mình, sao cô lại không biết anh bị chứng sợ máu?
Cái tên này rõ ràng là đang nói láo.
Cô liền thản nhiên thu dọn kim tiêm.
Lại lấy sách ra, bắt đầu đọc Thế nhưng trong lòng rối bời, không cách nào tập trung lực chú ý vào trong sách được.
Chiến Hàn Quân buồn bực hỏi: “Em thật sự định làm y tá cả đời à?” Thấy cô học tập chăm chú thế, Chiến Hàn Quân cũng có chút lo lắng.
Anh lừa cô đến chỗ này, chỉ là muốn cô gần anh một chút, nhưng không có nghĩ tới để cô làm y tá gì đó.
Lạc Thanh Du cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi là y tá ở Á Châu, tiền lương không tệ, với cả đeo khẩu trang đối mặt với những bệnh nhân bệnh nặng không có năng lực chế giễu kia chính là kết cục cả đời của tôi” Con mắt Chiến Hàn Quân lập tức đỏ lên.
Cô vẫn chưa thoát ra khỏi bóng tối.
“Trái tìm như hoa hướng về mặt trời, người phải hướng về gió mát, em hiểu ý câu đó không?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Lạc Thanh Du giật mình, anh lại có kiên nhẫn khuyên bảo một người xa lạ như vậy!
*Cảm ơn anh” Cô nhẹ nhàng cười một tiếng Buổi trưa, trong bệnh viện đưa tới một bệnh nhân tái phát bệnh nặng.
Do khu khám bệnh chật chội nên bệnh nhân phải tạm xếp ra ngoài hành lang quan sát.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lạc Thanh Du phát hiện ra bệnh nhân này, nhìn thấy một người đàn ông trông vợ bị bệnh nặng đang khóc lóc sướt mướt, còn tự trách nói: “Vợ, đều là do anh kém cỏi, nếu như anh sớm mượn được tiền chữa trị hơn, sớm đưa em đến Á Châu, em sẽ không chuyến biến xấu như vậy” ‘Vành mắt Lạc Thanh Du liền đỏ lên.
Cô đi qua, đôi mắt ngập nước, nhưng lại cười đối với cô bệnh nhân kia, nói: “Cô đúng là có phúc lớn, lúc sinh bệnh có chồng ở bên không rời bỏ.” Cô gái đó vì bị bệnh mà sắc mặt tím đen, thế nhưng mặt mũi hiền lành, nhìn Lạc Thanh Du liền chật vật gật đầu.
“Làm khổ anh ấy rồi” Nói xong, nước mắt của người phụ nữ kia liền chảy xuống.
*Tôi không muốn liên lụy anh ấy, nhưng anh ấy lại bán hết tài sản lấy tiền chữa bệnh cho tôi, tôi mà chết thì anh ấy phải làm sao?” Lạc Thanh Du cầm tay cô, dịu dàng an ủi: “Cho nên cô nhất định không được chết. Tôi sẽ giúp cô nghĩ cách” Lạc Thanh Du trở lại phòng bệnh VỊP.
Chiến Hàn Quân thấy được trong đôi mắt to tròn của cô tràn ngập nước, kinh ngạc hỏi: “Em sao vậy?” Lạc Thanh Du chậm rãi bước tới trước mặt anh: “Tổng giám đốc..” Bởi vì trong lòng khổ sở mà không kìm được nức nở: “Anh có thể chuyển nhượng phòng bệnh cho đôi vợ chồng đáng thương bên ngoài không?” “Vậy tôi phải làm sao đây?” Chiến Hàn Quân chỉ cần nghĩ tới mình không thế được.
thấy cô trong khoảng cách gần, thì trong lòng đặc biệt khó chịu.
Lạc Thanh Du nói: “Anh là tổng giám đốc của Á Châu, anh ở ngoài hành lang, bác sĩ sẽ không dám có nửa điểm lạnh nhạt với anh” Chiến Hàn Quân trừng lớn mắt: “Em bảo tôi ở ngoài hành lang?” Lạc Thanh Du thút tha thút thít nói: “Nhưng đôi vợ chồng kia thật đáng thương quá:
Lạc Thanh Du đẩy tay Chiến Hàn Quân về: “Tôi không cần ai làm chuột bạch cho mình cả.” Muốn thử kim, cô sẽ thử trên người mình.
Cô quay lại chiếc bàn tròn trong góc, lấy những chiếc kim đã chuẩn bị sẵn, xắn tay áo và bắt đầu thử kim trên mu bàn tay.
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn cô.
Trước đây không phải cô sợ tiêm thuốc nhất sao?
Có lần cô bị cảm, anh dẫn cô tới bệnh viện, kết quả cô như con mèo mướp khóc lóc ôm lấy cảnh tay anh: “Anh Quân, xin anh đấy, đừng dẫn em tới bệnh viện, em không muốn bị tiêm…” Khi đó cô đã trưởng thành rồi, thế lại lại khóc đến độ không còn chút hình tượng nào.
Chiến Hàn Quân cảm thấy đau nhói trong tim. Những năm này, không ai yêu thương, cô trở nên dũng cảm và mạnh mẽ như vậy.
Lạc Thanh Du làm ngơ trước cái nhìn của Chiến Hàn Quân, chuyên tâm thử châm lên người mình.
Cây kim đầu tiên đâm sai vị trí, đau đến nỗi cô giật một cái.
Mí mắt của Chiến Hàn Quân cũng nhảy theo.
Cây châm thứ hai, cắm vào mạch máu, máu liền chảy ra ròng ròng.
Thế nhưng cô lại cực kỳ bình tĩnh dùng bông chặn lại miệng vết thương.
*Em dừng tay!” Cuối cùng, Chiến Hàn Quân vẫn không nỡ nhìn cô chịu đau, quát lớn.
Lạc Thanh Du nghỉ ngờ nhìn về phía anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Đừng đâm nữa, tôi thấy máu là ngất” Lạc Thanh Du giật mình, sao cô lại không biết anh bị chứng sợ máu?
Cái tên này rõ ràng là đang nói láo.
Cô liền thản nhiên thu dọn kim tiêm.
Lại lấy sách ra, bắt đầu đọc Thế nhưng trong lòng rối bời, không cách nào tập trung lực chú ý vào trong sách được.
Chiến Hàn Quân buồn bực hỏi: “Em thật sự định làm y tá cả đời à?” Thấy cô học tập chăm chú thế, Chiến Hàn Quân cũng có chút lo lắng.
Anh lừa cô đến chỗ này, chỉ là muốn cô gần anh một chút, nhưng không có nghĩ tới để cô làm y tá gì đó.
Lạc Thanh Du cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi là y tá ở Á Châu, tiền lương không tệ, với cả đeo khẩu trang đối mặt với những bệnh nhân bệnh nặng không có năng lực chế giễu kia chính là kết cục cả đời của tôi” Con mắt Chiến Hàn Quân lập tức đỏ lên.
Cô vẫn chưa thoát ra khỏi bóng tối.
“Trái tìm như hoa hướng về mặt trời, người phải hướng về gió mát, em hiểu ý câu đó không?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Lạc Thanh Du giật mình, anh lại có kiên nhẫn khuyên bảo một người xa lạ như vậy!
*Cảm ơn anh” Cô nhẹ nhàng cười một tiếng Buổi trưa, trong bệnh viện đưa tới một bệnh nhân tái phát bệnh nặng.
Do khu khám bệnh chật chội nên bệnh nhân phải tạm xếp ra ngoài hành lang quan sát.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lạc Thanh Du phát hiện ra bệnh nhân này, nhìn thấy một người đàn ông trông vợ bị bệnh nặng đang khóc lóc sướt mướt, còn tự trách nói: “Vợ, đều là do anh kém cỏi, nếu như anh sớm mượn được tiền chữa trị hơn, sớm đưa em đến Á Châu, em sẽ không chuyến biến xấu như vậy” ‘Vành mắt Lạc Thanh Du liền đỏ lên.
Cô đi qua, đôi mắt ngập nước, nhưng lại cười đối với cô bệnh nhân kia, nói: “Cô đúng là có phúc lớn, lúc sinh bệnh có chồng ở bên không rời bỏ.” Cô gái đó vì bị bệnh mà sắc mặt tím đen, thế nhưng mặt mũi hiền lành, nhìn Lạc Thanh Du liền chật vật gật đầu.
“Làm khổ anh ấy rồi” Nói xong, nước mắt của người phụ nữ kia liền chảy xuống.
*Tôi không muốn liên lụy anh ấy, nhưng anh ấy lại bán hết tài sản lấy tiền chữa bệnh cho tôi, tôi mà chết thì anh ấy phải làm sao?” Lạc Thanh Du cầm tay cô, dịu dàng an ủi: “Cho nên cô nhất định không được chết. Tôi sẽ giúp cô nghĩ cách” Lạc Thanh Du trở lại phòng bệnh VỊP.
Chiến Hàn Quân thấy được trong đôi mắt to tròn của cô tràn ngập nước, kinh ngạc hỏi: “Em sao vậy?” Lạc Thanh Du chậm rãi bước tới trước mặt anh: “Tổng giám đốc..” Bởi vì trong lòng khổ sở mà không kìm được nức nở: “Anh có thể chuyển nhượng phòng bệnh cho đôi vợ chồng đáng thương bên ngoài không?” “Vậy tôi phải làm sao đây?” Chiến Hàn Quân chỉ cần nghĩ tới mình không thế được.
thấy cô trong khoảng cách gần, thì trong lòng đặc biệt khó chịu.
Lạc Thanh Du nói: “Anh là tổng giám đốc của Á Châu, anh ở ngoài hành lang, bác sĩ sẽ không dám có nửa điểm lạnh nhạt với anh” Chiến Hàn Quân trừng lớn mắt: “Em bảo tôi ở ngoài hành lang?” Lạc Thanh Du thút tha thút thít nói: “Nhưng đôi vợ chồng kia thật đáng thương quá: