Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-294
Chương 294
Chương 294:
Chiến Hàn Quân khàn giọng nói: “Ngủ đi, chú sẽ tìm cách đưa mẹ về”
Lạc Thanh An vừa khóc vừa nháo: “Không, cháu không muốn ngủ, cháu muốn mẹ”
“Đứa nhỏ này, sao cháu lại không nghe lời như vậy?” Chiến Hàn Quân không biết phải đối phó với tính cách dinh người này của Lạc Thanh An như thế nào.
“Nếu cháu khóc nữa, sau này cháu sẽ không được gặp mẹ” Chiến Hàn Quân đe dọa.
Lạc Thanh An giận mà không dám nói gì, lại ai oán trợn mắt nhìn anh.
Hiện tại không có mẹ là chỗ dựa, Lạc Thanh An cũng có hơi sợ hãi.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô bé ăn cứng mà không ăn mềm, những lời đe dọa của anh càng leo thang: “Mẹ cháu không cần cháu nữa, cháu phải nghe lời của chú, nếu không chú cũng sẽ không cần cháu”“
Lạc Thanh An ngừng thút thít, nhưng trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lạc Thanh Tùng nắm tay em gái: Lạc Thanh An, đừng sợ, còn anh cần em mà”
Lạc Thanh An cuối cùng cũng ngừng khóc, rất hiếm khi Chiến Hàn Quân bình tĩnh lại, nghĩ xem việc bỏ chạy lần này của Lạc Thanh Du là đoạn tuyệt hay là chỉ nhất thời bốc đồng.
Anh luôn cảm thấy cô rất yêu trẻ con, cho dù bị Chiến Quốc Việt làm cho bị thương khắp.
người, cho dù có thể yên tâm giao lại Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt cho anh, làm sao cô có thể cam tâm để Lạc Thanh An cho người ngoài như anh chứ?
Hơn nữa, cô biết anh không thích Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân hí vọng cô sẽ quay lại, ít nhất là trở lại để đưa Lạc Thanh An đi.
Chỉ là một con sóng chưa lắng lại một con sóng khác lại nổi lên.
‘Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thanh Tùng phát hiện em gái mất tích. Hốt hoảng chạy đến phòng của Chiến Hàn Quần, trong lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng: “Bố, tiêu rồi, không thấy em gái đâu cả”
Lạc Thanh Tùng đưa bức tranh chia tay của em gái mình cho Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh An vẽ hai cái cây, một cây là cây bạch dương và cây còn lại là cây mộc miên. Cây mộc miên và cây bạch dương cao đến chân trời, trên cây bạch dương có hai con chim nhỏ, mổ con đang bay về phía cây mộc miên.
Ý tứ rất rõ ràng, Lạc Thanh An nói phải đi tìm mẹ.
Chiến Hàn Quân có một cái đầu hai cái dại. Tại sao Chúa lại tạo ra phụ nữ chứ?
Thật là đáng sợ.
Anh vừa mới huy động toàn bộ sức lực đi tìm Lạc Thanh Du, lần này lại phải huy động toàn lực đi tìm Lạc Thanh An.
Sau đó, anh tắt máy tính, hơi thở lạnh lẽo lan đầy cơ thể.
Nếu bắt được hai mẹ con, anh chỉ có một ý tưởng: giam cầm họ bằng lồng sắt ngàn năm.
Tin tốt truyền đến rất nhanh, Lạc Thanh An vừa chạy khỏi nhà đã được các chú cảnh sát đưa trở về.
Chiến Hàn Quân tức giận, năm gáy cô bé mang cô bé nhốt vào phòng tối nhỏ: “Suy nghĩ kỹ lại đi, dẹp cái thói hư tật xấu bỏ nhà ra đi đi”
Sợ trời tối, Lạc Thanh An gõ cửa: “Chú Quân, cháu sai rồi, chú cho cháu ra ngoài đi”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Trong lúc mẹ cháu không có ở đây, chú sẽ thay mẹ cháu giáo dục cháu thật tốt.”
Sau đó, anh nói với Bà Hoa: “Nếu không có lệnh của tôi, con bé không được phép ra ngoài”
Bà Hoa bất lực lắc đầu một cái Bởi vì Quan Minh Vũ đã gọi điện khẩn cấp cho Chiến Hàn Quân, trong điện thoại còn cố làm ra vẻ huyền bí: “Tổng giám đốc, có chuyện lớn rồi. Anh mau tới đây”
Chiến Hàn Quân vội vàng chạy đến công ty Lạc Thanh Tùng vội vàng cầu xin Bà Hoa: “Bà Hoa, thả em gái con ra đi”
Bà Hoa cũng sợ Chiến Hàn Quân tức giận, có chút khó xử.
Chiến Quốc Việt lúc này dứt khoát nói: “Sẽ không ai nói ra ngoài đâu”
Bà Hoa lấy chìa khóa, mở cửa cho Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An ôm anh trai Lạc Thanh Tùng khóc rống lên: “Anh ơi, em muốn mẹ”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng lo lằng, bố nhất định sẽ bắt được mẹ về”
Chương 294:
Chiến Hàn Quân khàn giọng nói: “Ngủ đi, chú sẽ tìm cách đưa mẹ về”
Lạc Thanh An vừa khóc vừa nháo: “Không, cháu không muốn ngủ, cháu muốn mẹ”
“Đứa nhỏ này, sao cháu lại không nghe lời như vậy?” Chiến Hàn Quân không biết phải đối phó với tính cách dinh người này của Lạc Thanh An như thế nào.
“Nếu cháu khóc nữa, sau này cháu sẽ không được gặp mẹ” Chiến Hàn Quân đe dọa.
Lạc Thanh An giận mà không dám nói gì, lại ai oán trợn mắt nhìn anh.
Hiện tại không có mẹ là chỗ dựa, Lạc Thanh An cũng có hơi sợ hãi.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô bé ăn cứng mà không ăn mềm, những lời đe dọa của anh càng leo thang: “Mẹ cháu không cần cháu nữa, cháu phải nghe lời của chú, nếu không chú cũng sẽ không cần cháu”“
Lạc Thanh An ngừng thút thít, nhưng trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lạc Thanh Tùng nắm tay em gái: Lạc Thanh An, đừng sợ, còn anh cần em mà”
Lạc Thanh An cuối cùng cũng ngừng khóc, rất hiếm khi Chiến Hàn Quân bình tĩnh lại, nghĩ xem việc bỏ chạy lần này của Lạc Thanh Du là đoạn tuyệt hay là chỉ nhất thời bốc đồng.
Anh luôn cảm thấy cô rất yêu trẻ con, cho dù bị Chiến Quốc Việt làm cho bị thương khắp.
người, cho dù có thể yên tâm giao lại Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt cho anh, làm sao cô có thể cam tâm để Lạc Thanh An cho người ngoài như anh chứ?
Hơn nữa, cô biết anh không thích Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân hí vọng cô sẽ quay lại, ít nhất là trở lại để đưa Lạc Thanh An đi.
Chỉ là một con sóng chưa lắng lại một con sóng khác lại nổi lên.
‘Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thanh Tùng phát hiện em gái mất tích. Hốt hoảng chạy đến phòng của Chiến Hàn Quần, trong lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng: “Bố, tiêu rồi, không thấy em gái đâu cả”
Lạc Thanh Tùng đưa bức tranh chia tay của em gái mình cho Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh An vẽ hai cái cây, một cây là cây bạch dương và cây còn lại là cây mộc miên. Cây mộc miên và cây bạch dương cao đến chân trời, trên cây bạch dương có hai con chim nhỏ, mổ con đang bay về phía cây mộc miên.
Ý tứ rất rõ ràng, Lạc Thanh An nói phải đi tìm mẹ.
Chiến Hàn Quân có một cái đầu hai cái dại. Tại sao Chúa lại tạo ra phụ nữ chứ?
Thật là đáng sợ.
Anh vừa mới huy động toàn bộ sức lực đi tìm Lạc Thanh Du, lần này lại phải huy động toàn lực đi tìm Lạc Thanh An.
Sau đó, anh tắt máy tính, hơi thở lạnh lẽo lan đầy cơ thể.
Nếu bắt được hai mẹ con, anh chỉ có một ý tưởng: giam cầm họ bằng lồng sắt ngàn năm.
Tin tốt truyền đến rất nhanh, Lạc Thanh An vừa chạy khỏi nhà đã được các chú cảnh sát đưa trở về.
Chiến Hàn Quân tức giận, năm gáy cô bé mang cô bé nhốt vào phòng tối nhỏ: “Suy nghĩ kỹ lại đi, dẹp cái thói hư tật xấu bỏ nhà ra đi đi”
Sợ trời tối, Lạc Thanh An gõ cửa: “Chú Quân, cháu sai rồi, chú cho cháu ra ngoài đi”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Trong lúc mẹ cháu không có ở đây, chú sẽ thay mẹ cháu giáo dục cháu thật tốt.”
Sau đó, anh nói với Bà Hoa: “Nếu không có lệnh của tôi, con bé không được phép ra ngoài”
Bà Hoa bất lực lắc đầu một cái Bởi vì Quan Minh Vũ đã gọi điện khẩn cấp cho Chiến Hàn Quân, trong điện thoại còn cố làm ra vẻ huyền bí: “Tổng giám đốc, có chuyện lớn rồi. Anh mau tới đây”
Chiến Hàn Quân vội vàng chạy đến công ty Lạc Thanh Tùng vội vàng cầu xin Bà Hoa: “Bà Hoa, thả em gái con ra đi”
Bà Hoa cũng sợ Chiến Hàn Quân tức giận, có chút khó xử.
Chiến Quốc Việt lúc này dứt khoát nói: “Sẽ không ai nói ra ngoài đâu”
Bà Hoa lấy chìa khóa, mở cửa cho Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An ôm anh trai Lạc Thanh Tùng khóc rống lên: “Anh ơi, em muốn mẹ”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng lo lằng, bố nhất định sẽ bắt được mẹ về”